Những giọt sương còn đọng lại đêm qua,phả hơi sương vào phòng,khiến người trong phòng khá lạnh.1 nụ cười không quá đẹp cũng đủ khiến chiếc môi xinh biến thành hình bán nguyệt.Khẽ mở mắt sau giấc ngủ hạnh phúc đêm qua,hắn chợt nhận thấy nó đang cười.Nhưng không,hình như là nó đang mơ.Nụ cười càng lúc càng tươi,và môi nó khẽ mấp máy:
_anh....em..yêu anh...nhất...đừng bỏ em nhé
Hắn khó hiểu nhìn nó,nó nói ai thế chẳng lẽ nó có người yêu cũ?không thể nào.1 lần nữa môi nó lại cong lên và phát ra
_đồ ngốc!đồ ngốc tên Vương
Hắn ngạc nhiên,thì ra giấc mơ của nó là hắn.Hắn cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.Điều này khiến hắn càng tin và thương nó nhiều hơn.Khẽ vuốt đầu nó như đứa con nít,hắn thì thầm:
_anh đã xác định được tình cảm nhỏ nhoi của mình rồi ngốc à!đồ ngốc tên Thư
Nó nghe ai thì thầm bên tay,mở mắt ra,đôi lông mi cong vút,chiếc má ửng hồng mỗi khi nó tỉnh dậy,cũng đủ khiến hắn muốn cắn cho 1 phát.Nhưng hắn luôn biết lảng tránh đi những lúc bản thân hắn muốn "gần" nó.Hắn biết nó còn đi học và 2 năm nữa mới ra trường nên hắn luôn kiềm chế cảm xúc của mình.Chiếc mắt to tròn mở to hết cỡ nhìn người trước mặt mình.
_ơ...anh_nó còn buồn ngủ nên tưởng mình mơ
_ừ! dậy đi em ngủ nướng quá_hắn chu mỏ nói(nhìn như co nít)
_hihi,em xin lỗi_nó cười ngượng
_mà em ngủ nhìn dễ thương lắm á_hắn nói nhưng đâu dám nhìn thẳng nó(chẵng qua anh í tự ái cao lắm)
_hay là hôm nay mình đi tập thể dục nhé_nó kêu hắn
_ừ! trời con sương mù ấy đi lẹ cho mát.
Sau 5p' hắn và nó cũng thay đồ,ngộ là nó và hắn mặc đồ đôi tập thể dục ấy.
*************
Nó và hắn đi ra ngọn núi nhỏ gần nhà.Đúng là không khí ở đây rất mát và đẹp.Trên ngọn núi vẫn còn thấp thoáng sương mù bay trên đỉnh.Mặt trời cũng vừa lên cách đây không lâu nên tia sáng thấp thoáng vẫn còn chiếu vào mặt nó và hắn.Thấy bàn tay nó để dưới đùi từ từ hắn cũng chút thẹn thùng nắm lấy bàn tay thon thả của nó.Nó giật mình rồi nhìn xuống dưới,thấy vậy nó cũng vui lắm.Hắn và nó nắm tay nhau đi về hướng ngọn núi.
Tường như hạnh phúc ấy và không gian ấy chỉ dành riêng cho 2 người,tưởng họ sẽ bên nhau hạnh phúc thì.
_qua trùng hợp nhỉ???
1 tiếng nói sau lưng nó và hắn khiến nó và hắn rút tay ra ngay lập tức.Quay lại sau lưng thì thấy Hạ Lan.Hôm nay hl bận 1 chiếc quần sóc áo phông nhìn thật thì cute lắm.
_ủa hl em cũng tập thể dục à_hắn cười cười nhín hl
_dạ! anh và Thư cũng đi lên núi sao???
_dạ! đúng rồi chị_nó trả lời ngay lập tức vì nó muốn tham gia vào cuộc nói chuyện này nó không muốn mình bị thừa đi.
_vậy mình cùng leo núi nha_hl nheo mắt sau đó đi trước.
Hắn và nó biết là có Hl thì chẵng có gì nhưng không gian riêng tư nãy biến đâu mất tiêu.Nó cảm thấy buồn vì Hl xuất hiện.Hl đi trước thì trong lòng khẽ nhếch mép và nghĩ:
_đeo nhẫn đôi và mặc áo đôi nhỉ.bằng mọi cách tao phải phá 2 thứ ấy đi.
Bây giờ chắc khoảng gần 6h,sương mù vẫn chưa tan hết vẫn còn 1.2 lớp.3 người cùng đi không gian ngộp vô cùng.
_a đau quá_Hl la lên
Hắn và nó chạy nhanh lại xem chuyện gì
_gì vậy chị???_nó lo lắng
_hu hu đau quá...chị bị trẹo chân_Hl khóc ngon lành
_giờ sao anh_nó quay qua hỏi hắn,bắt gặp ánh mắt hơi chút lo lắng cho Hl thì nó hơi nhói.
_à...à cô ấy bị bông gân rồi
_anh cõng chị ấy về đi_nó nói 1 giọng xen chút thất vọng
_anh..._hắn thật sự bị đưa vào tình huống bối rối bao giờ hết
Sau 1p' hết cách lựa chọn cuối cùng hắn cũng phải cõng Hl đi về nhà mình để bôi thuốc.Trên đường đi,Hl ngồi khóc đằng sau.Về tới nhà,cũng khoảng 6h mấy rồi.Sun thì đưa con sin đi chơi sau đó đi ăn sáng luôn.Đưa Hl vào phòng y tế.Lúc hắn bôi thuốc vào chân Hl thì
_á đau quá anh vương_Hl ôm thẳng cổ của hắn
Nó nhìn Hl thì có chút ghen tuông nổi lên trong lòng,nó không để yên nữa.Hắn đang cầm cây kéo để cắt miếng gạt và chai thuốc đỏ
_anh để em bôi cho
_thôi! anh bôi cho hôm trước em băng cho con sin còn không được mà(hôm bữa con sin bị thương nó băng cho con sin khiến con chó la quá trời)_hắn lắc đầu nhìn nó
_đi mà! em biết mà_nó cố giật từ tay hắn
Hắn và nó cứ đôi co qua lại,Hl ngồi nhếch mép vì Hl biết sắp có chuyện lớn xảy ra ở đây,và nụ cười đó chợt tắt thay vào:
_Á''''''''''''_hl la làng
Thì ra nảy giờ hắn và nó giựt qua giựt lại khiến cây kéo bay thẳng xuống chân Hl.Mũi kéo đâm thẳng vào chân Hl.Máu tuôn ra xối xả,nó bàng hoàng nhìn hắn:
_chị .....có sao.... không.... chị???
Chát
1 cái tát lên thẳng khuôn mặt của nó,cái tát không quá mạnh nhưng cũng đủ khiến nó nhận ra,người tán nó đang nhìn chăm chăm vào nó.1 giọt,2 giọt,3 giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của nó.Người tát nó chính là HẮN
_em sao vậy?anh đã nói không được bây giờ em thấy hậu quả em làm chưa???
_em thấy,và em cũng hiểu trong tim anh người quan trọng nhất không phải là em_nó om mặt sau đó chạy thẳng về phòng.Hắn ngồi im đó không nói gì
_anh gí theo Thư đi_Hl khuyên hắn
_thôi để anh băng chân em sau đó cho người chở em về_hắn lắc đầu sau đó băng chân cho hl.
Trong lòng Hl nhảy tưng tưng lên vì sung sướng,ban đầu ả chỉ định cho nó tức không ngờ kế hoạch thành công quá sức tưởng tượng.Rồi đây,đây chính là cơ hội tốt nhất để Hl tiến tới
Những giọt sương còn đọng lại đêm qua,phả hơi sương vào phòng,khiến người trong phòng khá lạnh. nụ cười không quá đẹp cũng đủ khiến chiếc môi xinh biến thành hình bán nguyệt.Khẽ mở mắt sau giấc ngủ hạnh phúc đêm qua,hắn chợt nhận thấy nó đang cười.Nhưng không,hình như là nó đang mơ.Nụ cười càng lúc càng tươi,và môi nó khẽ mấp máy:
_anh....em..yêu anh...nhất...đừng bỏ em nhé
Hắn khó hiểu nhìn nó,nó nói ai thế chẳng lẽ nó có người yêu cũ?không thể nào. lần nữa môi nó lại cong lên và phát ra
_đồ ngốc!đồ ngốc tên Vương
Hắn ngạc nhiên,thì ra giấc mơ của nó là hắn.Hắn cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.Điều này khiến hắn càng tin và thương nó nhiều hơn.Khẽ vuốt đầu nó như đứa con nít,hắn thì thầm:
_anh đã xác định được tình cảm nhỏ nhoi của mình rồi ngốc à!đồ ngốc tên Thư
Nó nghe ai thì thầm bên tay,mở mắt ra,đôi lông mi cong vút,chiếc má ửng hồng mỗi khi nó tỉnh dậy,cũng đủ khiến hắn muốn cắn cho phát.Nhưng hắn luôn biết lảng tránh đi những lúc bản thân hắn muốn "gần" nó.Hắn biết nó còn đi học và năm nữa mới ra trường nên hắn luôn kiềm chế cảm xúc của mình.Chiếc mắt to tròn mở to hết cỡ nhìn người trước mặt mình.
_ơ...anh_nó còn buồn ngủ nên tưởng mình mơ
_ừ! dậy đi em ngủ nướng quá_hắn chu mỏ nói(nhìn như co nít)
_hihi,em xin lỗi_nó cười ngượng
_mà em ngủ nhìn dễ thương lắm á_hắn nói nhưng đâu dám nhìn thẳng nó(chẵng qua anh í tự ái cao lắm)
_hay là hôm nay mình đi tập thể dục nhé_nó kêu hắn
_ừ! trời con sương mù ấy đi lẹ cho mát.
Sau p' hắn và nó cũng thay đồ,ngộ là nó và hắn mặc đồ đôi tập thể dục ấy.
Nó và hắn đi ra ngọn núi nhỏ gần nhà.Đúng là không khí ở đây rất mát và đẹp.Trên ngọn núi vẫn còn thấp thoáng sương mù bay trên đỉnh.Mặt trời cũng vừa lên cách đây không lâu nên tia sáng thấp thoáng vẫn còn chiếu vào mặt nó và hắn.Thấy bàn tay nó để dưới đùi từ từ hắn cũng chút thẹn thùng nắm lấy bàn tay thon thả của nó.Nó giật mình rồi nhìn xuống dưới,thấy vậy nó cũng vui lắm.Hắn và nó nắm tay nhau đi về hướng ngọn núi.
Tường như hạnh phúc ấy và không gian ấy chỉ dành riêng cho người,tưởng họ sẽ bên nhau hạnh phúc thì.
_qua trùng hợp nhỉ???
tiếng nói sau lưng nó và hắn khiến nó và hắn rút tay ra ngay lập tức.Quay lại sau lưng thì thấy Hạ Lan.Hôm nay hl bận chiếc quần sóc áo phông nhìn thật thì cute lắm.
_ủa hl em cũng tập thể dục à_hắn cười cười nhín hl
_dạ! anh và Thư cũng đi lên núi sao???
_dạ! đúng rồi chị_nó trả lời ngay lập tức vì nó muốn tham gia vào cuộc nói chuyện này nó không muốn mình bị thừa đi.
_vậy mình cùng leo núi nha_hl nheo mắt sau đó đi trước.
Hắn và nó biết là có Hl thì chẵng có gì nhưng không gian riêng tư nãy biến đâu mất tiêu.Nó cảm thấy buồn vì Hl xuất hiện.Hl đi trước thì trong lòng khẽ nhếch mép và nghĩ:
_đeo nhẫn đôi và mặc áo đôi nhỉ.bằng mọi cách tao phải phá thứ ấy đi.
Bây giờ chắc khoảng gần h,sương mù vẫn chưa tan hết vẫn còn . lớp. người cùng đi không gian ngộp vô cùng.
_a đau quá_Hl la lên
Hắn và nó chạy nhanh lại xem chuyện gì
_gì vậy chị???_nó lo lắng
_hu hu đau quá...chị bị trẹo chân_Hl khóc ngon lành
_giờ sao anh_nó quay qua hỏi hắn,bắt gặp ánh mắt hơi chút lo lắng cho Hl thì nó hơi nhói.
_à...à cô ấy bị bông gân rồi
_anh cõng chị ấy về đi_nó nói giọng xen chút thất vọng
_anh..._hắn thật sự bị đưa vào tình huống bối rối bao giờ hết
Sau p' hết cách lựa chọn cuối cùng hắn cũng phải cõng Hl đi về nhà mình để bôi thuốc.Trên đường đi,Hl ngồi khóc đằng sau.Về tới nhà,cũng khoảng h mấy rồi.Sun thì đưa con sin đi chơi sau đó đi ăn sáng luôn.Đưa Hl vào phòng y tế.Lúc hắn bôi thuốc vào chân Hl thì
_á đau quá anh vương_Hl ôm thẳng cổ của hắn
Nó nhìn Hl thì có chút ghen tuông nổi lên trong lòng,nó không để yên nữa.Hắn đang cầm cây kéo để cắt miếng gạt và chai thuốc đỏ
_anh để em bôi cho
_thôi! anh bôi cho hôm trước em băng cho con sin còn không được mà(hôm bữa con sin bị thương nó băng cho con sin khiến con chó la quá trời)_hắn lắc đầu nhìn nó
_đi mà! em biết mà_nó cố giật từ tay hắn
Hắn và nó cứ đôi co qua lại,Hl ngồi nhếch mép vì Hl biết sắp có chuyện lớn xảy ra ở đây,và nụ cười đó chợt tắt thay vào:
_Á''''''''''''_hl la làng
Thì ra nảy giờ hắn và nó giựt qua giựt lại khiến cây kéo bay thẳng xuống chân Hl.Mũi kéo đâm thẳng vào chân Hl.Máu tuôn ra xối xả,nó bàng hoàng nhìn hắn:
_chị .....có sao.... không.... chị???
Chát
cái tát lên thẳng khuôn mặt của nó,cái tát không quá mạnh nhưng cũng đủ khiến nó nhận ra,người tán nó đang nhìn chăm chăm vào nó. giọt, giọt, giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của nó.Người tát nó chính là HẮN
_em sao vậy?anh đã nói không được bây giờ em thấy hậu quả em làm chưa???
_em thấy,và em cũng hiểu trong tim anh người quan trọng nhất không phải là em_nó om mặt sau đó chạy thẳng về phòng.Hắn ngồi im đó không nói gì
_anh gí theo Thư đi_Hl khuyên hắn
_thôi để anh băng chân em sau đó cho người chở em về_hắn lắc đầu sau đó băng chân cho hl.
Trong lòng Hl nhảy tưng tưng lên vì sung sướng,ban đầu ả chỉ định cho nó tức không ngờ kế hoạch thành công quá sức tưởng tượng.Rồi đây,đây chính là cơ hội tốt nhất để Hl tiến tới