Thẩm Quân nằm xuống giường đi ngủ lại nghĩ tới người vừa mới nhắn tin với mình. Người đàn ông này với cô có thể tin tưởng được, tuy rằng còn chưa gặp mặt anh ta nhưng mà chính là người hơn một năm qua cô vẫn hay tâm sự, những chuyện mà với cả An Dĩ Dĩ cũng không thể nói ra được. Hai người bất quá chỉ quen nhau trên một diễn đàn Việt kiều thôi. Cô với người này đều không lo lắng kể cho anh ta nghe.
Thẩm Lạc vừa mới bước ra khỏi phòng tắm điện thoại liền đổ chuông, liếc nhìn màn hình thấy mấy chữ to đùng “Anh Rể Tương Lai” mỉm cười thầm nghĩ:
“ Rốt cuộc chị hai nhà mình đẹp tiềm ẩn hay là người nào đó thích khẩu vị lạ đây? Đặc biệt hứng thú với chằn nữ?”
Vừa nghĩ vừa gạt tay bắt máy:
“ Alo, anh rể tương lai có gì không? Gặp chị hai chưa?”
Nguyên Hạo lúc này cũng đang mặc đồ, giọng nói có chút khó diễn tả:
“ Thẩm Lạc em nói cho anh biết làm thế nào cô ấy chịu ngoan ngoãn một chút?”
Thẩm Lạc chẹp miệng:
“ Chậc! Anh sao lại kém như thế, chuyện này còn hỏi em sao? Lúc còn ở đây không phải rất biết Dụ Dỗ con gái nhà lành sao?”
Sặc, thằng nhóc này rõ ràng là đang muốn khó dễ anh, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, ai bảo anh sở thích quá đặc biệt? Nhất định muốn phải là cô.
Theo lời “ Chuyên gia Thẩm tiểu thiếu gia” anh phải nhờ mẹ cô giúp đỡ, nhưng mà quen biết lâu như vậy cũng chỉ có Thẩm Lạc biết tình cảm của anh với cô...nếu vậy đành nhờ người khác.
Lúc anh gọi An Kì Khâm đang cùng em gái kết nghĩa Lâm Vy đi xem phim liền lập tức đi đến, lại tự do ngồi xuống ghế uống bia, xong ánh mắt “lấp lánh” nhìn anh:
“Sao rồi người anh em? Cậu chợt nhận ra tầm quan trọng của mình rồi?”
Anh gật đầu,
“ Chợt nhận ra cậu còn giá trị lợi dụng”
An Kì Khâm mặt mũi méo xệch:
“ Tại sao mình lại có một tên bạn vô lương tâm như vậy chứ?”
Thẩm Quân buổi sáng thức dậy mới phát hiện mình không khỏe, đến cả đứng cũng không nổi. Hôm nay e rằng phải xin nghỉ.
Điện thoại đổ chuông một hồi không có ai bắt máy, Chu Như chợt thấy lo lắng cho đứa con gái này, từ nhỏ đã không biết tự chăm sóc bản thân, bây giờ không biết thế nào lại không chịu bắt máy.
Lúc anh tới nơi cô đã hôn mê, một chút cũng không tỉnh táo, liền nhanh chóng đưa tới bệnh viện. Người con gái nhẹ bẫng trên tay thực khiến anh đau lòng.
Thẩm Quân tỉnh lại đã phát hiện không khí khác lạ nhưng chắc chắn không phải là mùi ete ở bệnh viện, càng không phải nhà trọ. Người trước mặt mặc áo thun trắng, mặt không có biểu cảm gì nhìn cô, một lát sau mới cất tiếng:
“ Cô tỉnh rồi?”
Ai đây? Có quen quen, cô cuối cùng cũng nhớ ra, khó khăn chào một tiếng:
“ Giám đốc Nguyên...”
Anh không để ý tới cô nữa,quay người đi ra ngoài. Trước khi đóng cửa phòng mới nói vọng vào:
“Thời gian tới cô ở lại đây đi...hôn thê!”
“ Hôn thê?”
Thẩm Quân giật mình. Là cô cảm nặng quá rồi sao? Nghĩ tới đây liền cảm thấy mình sau này phải chú ý nhiều hơn, cái suy nghĩ kia quả thật rất kì cục. Thế nhưng trước mắt cô lúc này là một lát thư gửi từ nước ngoài về và rõ ràng cô không phải người đầu tiên xem nó. Thẩm Quân đọc xong liền vo viên lá thư, cười tự giễu:
“ Hay cho bà nội Diêu Hà, tới tận đây vẫn không chịu buông tha,“
đã vậy cô nhất quyết làm phản.
Từ nhỏ mọi việc cô làm đều không vừa mắt người khác, cho nên với người nhà sớm đã có khoảng cách. Ba mẹ cô không cùng quốc tịch, vì vậy luôn bị xem là người ngoài. Thời gian đó quả thật rất cô đơn.
Sau khi bước ra ngoài liền có chút không thoải mái. Mặc dù biết cô chắc chắn sẽ nổi giận nhưng mà vẫn làm, Bà lão Diêu Hà lần này xem ra đành phải oan uổng rồi. Không phải cô sợ hãi người này mà là đối với người này sẽ không cần kiểm chứng thật giả. Anh như vậy không phải đạt được mục đích rồi sao?
Thẩm Quân nhét một miếng bánh vào miệng nhai ngáu nghiến, cảm giác như đang xả giận. Anh là chủ nhà mới của cô sao? Bất quá sau này mỗi tháng đều đem tiền nhà trả đầy đủ. Cô tuy giận nhưng mà không có thói quen trút giận lên người vô tội, hơn nữa sau này mỗi lần đối mặt với anh ta đều sẽ uống thuốc kháng sinh. Phải MIỄN NHIỄM!
Hôm nay bạn thân An Dĩ Dĩ tổ chức sinh nhật tại nhà hàng món Âu, Thẩm Quân cô đối với mấy thứ thức ăn này có chút dị ứng lại không muốn mọi người vì mình mà không vui vẻ, thế nên đành liều cái mạng nhỏ gọi điện tới thông báo một tiếng:
“ A lô, Dĩ Dĩ, người yêu mình từ nước ngoài về, phải tới đón, cho nên...”
An Dĩ Dĩ khi ấy đang lựa đồ, nghe thấy cô nói vậy, không hề tức giận, ngược lại vô cùng hào hứng:
“Ai nha, không nói sớm một chút mình sẽ giúp cậu chuẩn bị.”
Cô mặt mày méo xệch, người bạn này còn đang lo cô là hàng phế phẩm không ai nhặt, tự dưng tòi ra một anh người yêu, không khéo sẽ mừng hơn cô. Nhưng mà Amen, cô là không phải muốn lừa gạt.
“Không cần đâu.”
An Dĩ Dĩ cười hì hì qua điện thoại:
“ Còn đang định giới thiệu anh họ mình cho cậu”
“Thật cảm ơn lòng tốt nha bạn thân!”
“ Không có gì.”
Cô vốn đã định cúp máy lại vì cắn dứt lương tâm mà nói thêm hai chữ:“ Xin lỗi.”
Tủ lạnh từ trên xuống dưới đều chống trơn, Thẩm Quân ngán ngẩm nhìn bát mì tôm, tự mình an ủi:
“ Coi như giảm cân một bữa vậy.”
Nhà họ Thẩm độc đinh có một cô con gái là Thẩm Quân, thế nhưng lại không lấy làm qúy hóa bởi vì em trai ruột Thẩm Phong và Thẩm Lạc đều rất giỏi giang mà cô cháu gái nuôi Thẩm Chiêu Lệ cũng rất được bà nội Diêu Hà yêu qúy, chỉ riêng Thẩm Quân từ nhỏ với người nhà họ Thẩm đã có chút không hòa hợp, cho nên không sống cùng một chỗ, thậm chí bọn họ cũng không ở cùng trên một đất nước.
Thẩm cô nương nhà ta đang ăn mì lại thấy một con gián chạy qua liền rút một tập tài liệu đập con gián, đập xong liền phát hiện thứ này trưởng phòng kế hoạch tuần trước đã đưa, ngày mai nộp lại mà hiện tại còn trống quá một nửa.
Hai giờ phút, bạn nhỏ Thẩm Thẩm vươn vai một cái, lại vặn vẹo tay chân, than thở:
“ Trời ơi, lại toi mất một giờ ngủ rồi.” nghĩ tới An Dĩ Dĩ liền có chút tủi thân.
giờ phút, cuối cùng cũng xong, Thẩm Quân lại vươn vai một cái, sau đó lười biếng nằm luôn trên bàn mà ngủ.
Buổi sáng, theo đúng lịch giờ sẽ có một cuộc họp quan trọng mà giờ hơn cô vẫn đang lướt gió trên đường. Vừa tới công ti Ngô Thừa đã chào đón cô bằng ánh mắt “thiện cảm”:
“ Thẩm Quân, thật sớm ha”
Thẩm Quân ái ngại đưa tập tài liệu cho anh ta:
“ Trưởng phòng Ngô, thực xin lỗi.”
Ngô Thừa không hiểu sao liền cười ha ha, một lát mới nói:
“ Thẩm Thẩm, chỉ muốn đùa cô một chút, cuộc họp hôm nay hoãn lại rồi.”
Cô nghe xong ngược lại không hề thấy vui, tức giận đùng đùng, thế nhưng cố kìm nén hỏi:
“ Là có chuyện gì vậy?”
“ Hôm nay chúng ta đón tổng giám đốc mới, hiện tại cũng sắp về tới sân bay.”
Anh ta nói đến đây liền biểu hiện hốt hoảng:
“ Hắc, không phải cô là người đón tổng giám đốc sao? Giờ này còn ở đây là cái cớ gì?”
Thẩm Quân nghe xong như người bị gạch chọi vào đầu, toàn bộ rất choáng váng. Tên khốn này, vì sao bây giờ mới nhắc cô? Nãy giờ cố ý đào khoét chút thời gian ít ỏi của cô. Mà thực ra bản thân cũng thật quá đãng trí, chuyện quan trọng như vậy cũng có thể quên.
Sân bay lúc này đã vãn người, cô một bộ dạng khổ sở đi khắp nơi tìm kiếm, kết quả người kia không thấy lại thấy An Dĩ Dĩ:
“ Dĩ Dĩ, cậu làm gì ở đây vậy?”
An Dĩ Dĩ bấy giờ mới để ý tới cô, vui vẻ nói:
“ Mình tới đón anh họ, lẽ ra hôm qua về nước nhưng mà có việc đột xuất đành rời lại hôm nay.”
Thẩm Quân ngó nghiêng một hồi, lại nhìn An Dĩ Dĩ, dáng vẻ đáng thương:
“ Dĩ Dĩ, mình sắp thất nghiệp rồi, cậu nuôi mình nhé.”
“ Không phải có người yêu rồi sao? Còn lo không có người để ăn bám sao?”
Ách, cô bây giờ mới ý thức được hậu quả nghiêm trọng của cái gọi là không cố ý kia.
Phía trước mặt, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ không có chút gì giống với người vừa đi đường mệt mỏi, khí chất xuất thần làm trái tim cô một giây xao xuyến mà người đàn ông ấy lại thản nhiên dơ tay về phía này vẫy. An Dĩ Dĩ lập tức lên tiếng:
“ Anh họ, lâu quá không gặp.”
An Kì Khâm cũng thật tự nhiên, một mặt nở nụ cười tỏa nắng, một mặt dịu dàng đáp lời:
“ Tiểu Dĩ thật ngày càng xinh đẹp.”
Cô đứng ngây ra như một khúc gỗ, trong lòng lại không ngừng gào thét: tài nguyên qúy hiếm, thật là qúy hiếm a! Bổn cô nương thích anh rồi đó. Về sau nhất định sẽ nói với Dĩ Dĩ cô đã chia tay rồi, hiện tại đang rất cô đơn.
Lại nói, soái ca này bỗng dưng nhìn cô:
“ Người của công ti A sao?”
Cô bối rối gật đầu.
“ Đã vậy chúng ta đi thôi.”
Nội tâm cô lại được dịp náo loạn. Oa oa, không ngờ là tổng giám đốc, như vậy ngày nào cũng có thể chiêm ngưỡng sao? Bình thường cô rất chú ý hình tượng, hiện tại mới phát hiện bản thân chính là con ruột sắc nữ.
Anh là vì bỏ quên đồ mới ra muộn, kết quả liền bị An thiếu gia đào hoa thay thế, không phải sau này sẽ muốn tốt bụng thay anh để ý cô? Người con gái này rất lâu chưa có gặp lại. Lần này trở về là có người tin tưởng giao bảo bối tử của mình cho anh, nhất định phải coi sóc tốt.