Tòa nhà tổng bộ đội hộ vệ Lục Châu, nhà giam dưới lòng đất.
Cuối hành lang, trong nhà giam được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, bốn góc đều là lồng giam được chế tạo từ chất liệu đặc biệt.
Những kẻ bị nhốt trong lồng giam như những con chim, thuận theo chiều kim đồng hồ lần lượt là: Một người đàn ông khí chất nho nhã, tóc hoa râm, má phải có một vết sẹo khá nhạt; một thanh niên kỳ lạ tóc vàng mắt xanh, làn da ngăm đen, miệng nhọn, mũi ưng, còn mọc một đôi cánh; một nữ sinh dáng người hơi béo, tóc xoăn màu nâu và khí chất yếu đuối đáng thương; một người phụ nữ dáng người nhỏ xinh, tướng mạo bình thường, mặc váy công sở.
Bên ngoài nhà giam có treo bảng tên thân phận của từng người.
Hồ sơ dị chủng , Vương Dương Phàm.
Tên thật, Vương Bột.
Năng lực, tả luân nhãn.
Hồ sơ dị chủng , Mạc Tiểu Lôi.
Tên thật, Khâu Ất.
Năng lực, huyết thống thiên lôi tướng tinh.
Hồ sơ dị chủng , Julia.
Tên thật, Trình Xuân.
Năng lực, huyết thống ngụy kim cương lang.
Hồ sơ dị chủng , Nhạc Du Du.
Tên thật, Lạc Tiểu Ngọc.
Năng lực, vô hình không hoàn toàn.
Bốn người ngủ say, Mạc Tiểu Lôi người cũng như tên, tiếng ngáy như sấm.
Người tỉnh dậy đầu tiên là Julia tóc nâu, cô ta cảm thấy lạnh lẽo nên co người lại thì phát hiện tay chân của mình bị gông xiềng trói buộc, rất nặng nề.
Ngay cả trên cổ cũng đeo một cái vòng rất công nghệ, phạm vi có thể hoạt động trong nhà giam không quá ba bước nhỏ.
Cô ta nhớ lại chuyện xảy ra khi trước.
Bị tiểu đội trưởng Russell của đội hộ vệ Lục Châu bắt giữ, đưa đến tòa nhà tổng bộ, một người đàn ông tướng mạo có chút nữ tính tên Jones đã tiến hành thẩm vấn cô ta.
Sau đó, cô ta bị đưa vào một căn phòng kì quái giống như bên trong khối Rubik.
Ký ức dừng lại ở đây.
Có một đoạn ký ức đã biến mất.
Dựa vào tia sáng không quá sáng tỏ, cô ta nhìn thấy ba bảng tên khác treo trên lồng giam.
Được lắm, e rằng gốc gác đều bị đào lên hết rồi.
Khủng khiếp nhất là cô ta hoàn toàn không có kí ức, không biết mình đã khai những gì.
Mặc kệ như thế nào đi chăng nữa, để khối Rubik biết quá nhiều thông tin của người chơi cũng không phải chuyện tốt.
Người tỉnh dậy kế tiếp là Vương Dương Phàm, không hề phát hiện trong phòng còn có một người đã tỉnh lại, bò dậy lớn tiếng quát: “Nè, các người mau tỉnh dậy.”
Tiếng ngáy dừng lại, Mạc Tiểu Lôi hoàn toàn không có tinh thần duỗi cái eo lười, mơ màng nhìn xung quanh.
Nhạc Du Du ôm đầu nghiêng ngả mơ màng, đau đớn.
Lúc Vương Dương Phàm không dùng tả luân nhãn, thị lực không quá tốt, không nhìn rõ trên bảng tên của người khác viết những gì.
“Này, các người đều là người chơi sao?”
Mạc Tiểu Lôi tập trung quan sát, đây là người lạ, đồng thời cũng chú ý đến bảng tên.
“Ơ, ông là , Nhạc Du Du .
Oa, Julia? Hahaha, chẳng phải cô là người phụ nữ muốn trở thành thủ lĩnh của quân phản kháng sao? Vậy mà cũng bị bắt.”
Julia hận không thể biến ánh mắt thành dao găm, đâm chết cái tên không có đầu óc này.
“Cho nên tôi bị bắt là lỗi của ai đây? Anh cũng không tự kiểm điểm lại đi, còn không biết xấu hổ cười trên nỗi đau của người khác.”
“Nói bậy, tôi hoàn toàn có thể chịu đựng việc nghiêm hình ép cung.
Không thể vì tôi bị bắt đầu tiên, mà cho rằng tôi đã bán đứng tổ chức.” Mạc Tiểu Lôi không tin đây là vấn đề của anh ta, đắc ý cười ngốc nghếch: “Haha, tôi cũng chẳng phải là người bị bắt đầu tiên đâu.
Ha, người mất mặt nhất cũng không phải tôi.”
Vương Dương Phàm: “...”
Julia: “...” Cô ta đau đầu giải thích với Mạc Tiểu Lôi, khối Rubik công nghệ cao có thể xâm nhập vào vỏ não, lấy được bí mật mình muốn.
Là anh là anh chính là anh, đã làm đồng đội bị bại lộ.
Nói có sách mách có chứng, Mạc Tiểu Lôi tin rồi.
Xấu hổ gãi đầu, cười gượng: “Nghĩ theo hướng tốt đi, khi trước cô nói tổng bộ đội hộ vệ canh giữ nghiêm ngặt, muốn lẻn vào không dễ.
Cô xem, bây giờ chẳng phải chúng ta đã vào tòa nhà này rồi sao?”
Ánh mắt Vương Dương Phàm sâu kín nhìn về phía Mạc Tiểu Lôi trong nhà giam: “Đây là ngày thứ mười sáu tôi bị nhốt trong nhà giam dưới lòng đất...”
Cánh của Mạc Tiểu Lôi không tự chủ vỗ vài cái, gập tay lại tính toán: “Vậy ông vừa vào phó bản ngày thứ năm đã bị bắt rồi sao? Shit.”
Vương Dương Phàm cười lạnh: “Chó chê mèo lắm lông thú vị lắm sao? Có bản lĩnh cậu vượt ngục cho tôi xem.”
Mạc Tiểu Lôi vừa muốn nói, vậy tôi vượt ngục thành công cho ông xem thì lại nhìn thấy một khẩu súng phun nhô ra từ bức tường phía sau nhà giam, khói xanh dày đặc bao trùm cả nhà giam.
Vương Dương Phàm giải thích: “Đây là khói thuốc dinh dưỡng, bên trong còn có thuốc khiến tay chân người ta mềm nhũn.
Muốn làm đứt xiềng xích tay chân rất dễ, nhưng sẽ kích hoạt bom nổ trong vòng cổ.
Cho dù có thể ra khỏi lồng giam cũng vô ích.
Vách tường trong nhà giam này, bom nổ cũng không thể xuyên thủng.
Muốn thuyết phục người canh gác, kết quả kẻ canh gác phạm nhân toàn bộ đều là người máy.
Còn muốn chạy trốn, làm sao chạy? Tôi vốn còn đang nghĩ, chỉ mình tôi bị bắt thôi, rồi sẽ có người hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ hy vọng bị dập tắt một nửa.
Các người vào đây trễ, nói với tôi tình huống bên ngoài xem.
Chúng ta liệu còn đất diễn không? Còn lại bao nhiêu người chơi có thể tự do hoạt động?”
Julia đong đưa cánh tay, xiềng xích va chạm lồng giam phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Thấy đã hấp dẫn lực chú ý của ba người, cô ta dừng lại động tác nói: “Tôi đề nghị đừng thảo luận bất kì đề tài nào liên quan đến người chơi và phó bản.”
Vương Dương Phàm khó hiểu: “Tại sao?”
“Ông đoán xem, tại sao khối Rubik công nghệ cao lại muốn nhốt người chơi trong cùng một nhà giam?”
Mạc Tiểu Lôi giơ tay trả lời: “Nhà giam không đủ dùng đâu.”
Julia: “...” Hợp tác cùng tên ngốc này, cô ta có thể qua ải mới là lạ.
Cô ta thở dài nói: “Mục đích chính của khối Rubik công nghệ cao là muốn cho chúng ta trò chuyện, nó muốn biết nhiều tin tức hơn từ đối thoại của chúng ta.”
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, không khí trở nên trầm trọng.
Julia có chút bực bội ngồi xuống, người chơi mà cô ta kết nối thành công chỉ có Lôi Chấn Tử và Nhạc Du Du.
Ba người kết nối rất sớm, nếu có thể hiểu biết nhất định về khối Rubik, cô ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn bại lộ thân phận.
Nếu như cô ta đoán không sai, người chơi sử dụng thân phận ở Lục Châu chỉ có ba người bọn họ.
Người chơi không ở Lục Châu, nếu vận may tốt một chút, nửa tháng hẳn đã có thể đến Lục Châu, dù sao cũng phải đảm bảo không OOC.
Julia phát hiện sự tồn tại của quân phản kháng, biết có một bộ phận NPC cũng biết thế giới khối Rubik là giả.
Lập tức quyết định gia nhập quân phản kháng, cũng muốn được quyền lên tiếng ở tổ chức.
Có bao nhiêu người chơi tiến vào phó bản? Cô ta cũng rất muốn biết.
Thành quả giai đoạn hiện nay của những người chơi đó như thế nào? Cô ta nghĩ sẽ không tốt lắm.
Có lẽ ngay cả trung tâm ẩn giấu ở đâu bọn họ cũng chẳng biết.
Dù biết có lẽ trung tâm ở tổng bộ đội hộ vệ Lục Châu cũng vô dụng.
Người gia nhập quân phản kháng như cô ta biết rõ đội hộ vệ Lục Châu là sự tồn tại như thế nào.
Đội hộ vệ kỷ luật nghiêm minh, số lượng đông đảo, cho dù là một đội viên bình thường cũng có sức chiến đấu không hề tầm thường.
Càng đừng nhắc đến đội hộ vệ nắm giữ trước khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, các đội viên đều sẽ có được vũ khí lợi hại nhất.
Cho dù có năng lực huyết thống mạnh mẽ cũng không thể xông vào tổng bộ được.
Cho dù người chơi nào đó có năng lực huyết thống đặc biệt, có thể xông vào tòa nhà tổng bộ mà không bị phát hiện đi chăng nữa.
Nhưng người chơi không chút hiểu biết về nơi này, hoàn toàn không biết trung tâm khối Rubik được đặt ở đâu.
So với việc tìm được khối Rubik chỉ trong một lần thì tỷ lệ vấp ngã còn lớn hơn.
Vừa bắt đầu đã ‘sinh ra’ ở Lục Châu, vận may cũng tốt ghê.
Kết quả cả đoàn bị diệt.
Những người chơi ‘sinh ra’ ở khu vực sa mạc thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?
Julia không thể không thừa nhận, sự chờ đợi mất đi tự do, rất có thể chỉ đợi được tử vong.
Phá vỡ bầu không khí yên tĩnh chính là Nhạc Du Du, giọng cô ta nhỏ như muỗi: “Tôi muốn đi vệ sinh, mọi người có thể xoay qua một chút không?
“Chuyện này không thành vấn đề.” Mạc Tiểu Lôi nhún vai, liếc thùng nhỏ bên cạnh, lại nhìn về phía Nhạc Du Du: “Nhưng chẳng phải cô có thể tàng hình sao?”
Nhạc Du Du sắp khóc: “Phiền anh xoay qua một chút.”
Nhưng vào lúc này, sàn nhà chấn động, cảnh báo vang lên dồn dập: ‘Tít tít tít, tít tít tít’.
Phản ứng đầu tiên của bốn người là sửng sốt, sau đó ngay cả Lôi Chấn Tử ngốc nghếch nhất cũng lộ vẻ vui mừng, vội vàng hỏi: “Động tĩnh lớn như vậy, nếu không phải một nhánh quân đội tới, thì chính là người chơi có năng lực huyết thống rất lợi hại.
Chúng ta được cứu rồi!”
Julia đứng lên, duỗi cổ nhìn cửa phòng đóng chặt.
Tuy không có cửa sổ.
hoàn toàn không thể nhìn thấy bên ngoài nhưng cô ta cũng chẳng muốn ngồi xuống, thậm chí không nhịn được đi lại trong phạm vi hoạt động có hạn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mấy người thất vọng phát hiện tiếng súng bên ngoài dần dần nhỏ đi.
Sắc mặt Nhạc Du Du xanh mét: “Chắc không phải thất bại rồi đấy chứ?”
Lôi Chấn Tử: “Cầu xin cô nói chuyện tốt một chút.”
Đột nhiên nghe thấy ‘tít’ một tiếng, cửa nhà giam mở ra.
Một người canh gác tóc hoa râm bước vào, chính vào lúc Vương Dương Phàm định dùng ảo thuật khống chế ông ta, người đến lại làm một loạt động tác.
Nâng lồng sắt lên, mở xiềng xích, giải trừ vòng cổ, sau đó ngồi dưới đất, mơ màng thiếp đi.
Bốn người kinh ngạc không yên đi ra khỏi nhà giam, nhìn thấy bóng dáng cao lớn mặc quần áo như bao tải đang đứng trong hành lang.
Làn da trắng như tuyết, giữa chân mày có một nốt ruồi son, chính là sứ giả dẫn đường.
Nhạc Du Du: “Anh Bạch, anh đích thân đến cứu chúng tôi sao?”
“Chuyện này là trùng hợp.” Đệ Ngũ Triều Lãng lạnh lùng liếc nhìn bốn người, không dừng chân, tiếp tục đi về phía trước, thuận miệng nói: “Cứu các người là người khác.
Còn một việc nữa, khối Rubik bị đánh nát rồi.”
Bốn người: ○o○
Rất thái quá!
Mạc Tiểu Lôi hung hăng véo mình: “Không phải đang nằm mơ...”
Julia cũng hốt hoảng, vô thức tiếp lời: “Mơ sẽ không có cảm giác đau, có thể chúng ta sinh ra ảo giác.”
Vương Dương Phàm sở hữu tả luân nhãn, là đại sư ảo thuật, có thể phân rõ thật giả nhất.
Nể tình cùng chung hoạn nạn, nhắc nhở ba người: “Đừng ngơ ngác nữa! Mau theo sát sứ giả dẫn đường đi.”
Dọc đường đi, nhìn thấy mấy nhân viên của đội hộ vệ hoàn toàn không có ý định ngăn cản bọn họ.
Một bộ phận ôm đầu, biểu cảm đau đớn, một bộ phận khác trực tiếp chìm vào giấc ngủ say.
Một loạt trạm kiểm soát điện tử xác minh thân phận cũng lần lượt vô hiệu.
Cả đoạn đường thông suốt không bị cản trở đến tầng chín mươi chín, chỉ thấy mảnh vỡ thủy tinh đầy đất, quái vật nằm dưới đất ở chính giữa chỉ có thể loáng thoáng phân biệt ra hình người, nhìn như ngọn nến đang cháy nhanh chóng tan chảy.
Hình như phần miệng đang đóng mở, như thể đang nói gì đó.
Cách đó không xa, một thiếu nữ tóc đỏ tựa lưng vào tường, yên ổn ngủ say.
Chính là boss nhỏ Russell của phó bản, bốn người chơi vừa thoát thân né tránh cô ấy theo bản năng.
Mảnh vỡ Rubik rơi rớt xung quanh quái vật.
Âm thanh của quái vật kia rất nhẹ, mấy người họ cũng phải đến gần mới nghe thấy, anh ta lẩm bẩm: “Russell, cho tôi biết, tên thật của cô là gì...” Trong giọng nói ẩn chứa vẻ điên cuồng, tràn ngập chấp niệm khiến người ta sợ hãi.
Da gà Nhạc Du Du điên cuồng nổi lên, bất lực xoa cánh tay.
Đợi đã! Tên thật? Chỉ có người chơi mượn dùng thân phận NPC mới có ‘tên thật’.
Russell! Cô ấy là người chơi?
Mấy người bọn họ đều biết Russell, có thể không biết người đã bắt mình sao? Thảm như Mạc Tiểu Lôi, còn bị đánh đập dã man, đôi cánh phía sau bị bẻ gãy, nỗi đau đớn đó anh ta muốn quên cũng không quên được.
Chuyện này không khoa học, sao cô ấy có thể lừa được khối Rubik công nghệ cao?
Chỉ có một khả năng, Russell vốn thành thành viên đội hộ vệ.
Khối Rubik công nghệ cao quá sơ ý, xem nhẹ khả năng người bên cạnh cũng có thể bị thay thế!
Julia khó hiểu nhìn sứ giả dẫn đường: “Xin hỏi, thân phận của người chơi này lúc vừa bắt đầu đã là thành viên đội hộ vệ phải không?”
“Không.” Đệ Ngũ Triều Lãng lắc đầu: “Tôi sẽ không sắp xếp cho người chơi thân phận vừa mở màn đã phải chết, ‘Russell’ là học sinh trung học ở khu vực sa mạc.
Trở thành thành viên của đội hộ vệ Lục Châu là kết quả do người chơi tự mình cố gắng.”
Julia: ?
Tôi đâu có hỏi cô ấy làm sao trở thành thành viên đội hộ vệ, cũng không hỏi cô ấy làm thế nào chỉ trong hai mươi mốt ngày ngắn ngủi, đã lẻn vào trở thành tâm phúc đứng đầu bên cạnh kẻ địch đâu? Chỉ cần biết nằm vùng có thể làm được đến mức này thì khối Rubik công nghệ cao chết cũng không oan ức....