Nhạc Nguyên Mưu sợ nhân cách của Thời Triết lại thay đổi, vội vàng nói: "Anh có thể giới thiệu một chút về những người ở cùng với anh trong cơ thể này không?"
"Tôi chỉ biết rõ nữ hầu, Tiểu Ân và bà nội thôi." Đức Thụy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nữ hầu thì các anh đã gặp rồi.
Tính khí của cô ấy tuy rằng không tốt lắm nhưng tâm địa thiện lương.
Bình thường chỉ phụ trách chăm sóc Thời Triết, tật xấu duy nhất là không chịu được bẩn.
Các anh cũng gặp Tiểu Ân rồi.
Một bạn nhỏ đáng yêu, chúng tôi đều quý nó lắm.
Bà nội có bệnh người già, bình thường ít xuất hiện.
Những người khác...!tôi không biết rõ lắm, nhưng mà chúng tôi đều nghe theo Jormungandr, ai không chế cơ thể cũng do ông ta sắp xếp."
Nhạc Nguyên Mưu lập tức nói: "Vậy anh có thể gọi Jormungandr ra đây không? Tôi muốn nói chuyện với ông ấy."
"Jormungandr đang ngủ, nếu ông ta tỉnh thì Een hoàn toàn không có cách nào điều khiển cơ thể."
"Không thể đánh thức ông ta sao?"
Đức Thụy nói: "Ông ta sẽ tức giận, ông ta không thích xuất hiện ở thế giới này."
Nội dung cuộc nói chuyện của hai người càng lúc càng giống nói chuyện phiếm, không có đầu mối gì hữu dụng.
Nhuế Nhất Hòa cảm thấy cái tên "Jormungandr" này rất quen tai, Đan Tiểu Dã đứng cạnh nhỏ giọng nhắc: "Tên của con mãng xà khổng lồ trong thần thoại Bắc Âu, con trai của Loki."
Nói đến Loki, Nhuế Nhất Hòa lập tức nhớ ra.
Con rắn này hình như là đầu và đuôi chạm vào nhau có thể bao trọn một vòng thế giới.
Cũng không lâu lắm, Nhạc Nguyên Mưu lại không nhịn được mà hỏi đến chủ đề liên quan đến "thế giới khác", nhân cách Đức Thụy biến thành cậu nhóc Tiểu Ân nghễnh ngãng.
Mỗi khi xuất hiện tình huống mà người khác không muốn đối mặt thì Tiểu Ân sẽ xuất hiện.
Một đồng đội khác của Nhạc Nguyên Mưu chạy từ hành lang vào giáo đường, nhìn thấy xác của Viên Ngang thì giật nảy cả mình.
"Anh Nhạc, sao Đại Ngang lại chết rồi?"
Nhuế Nhất Hòa không có hứng ở lại nghe Nhạc Nguyên Mưu giải thích, cô quyết định xuống tầng hầm một chuyến nữa.
"Tôi xuống dưới đó cũng không giúp được gì." Đan Tiểu Dã đề xuất ý kiến muốn một mình đi xem xét những chỗ khác.
Nhuế Nhất Hòa dừng bước, quan sát cậu ta: "Cậu không phải là Đan Tiểu Dã, cậu là nhân cách thứ hai của cậu ta?"
‘Đan Tiểu Dã’ đơ rồi.
Lúc hai người vào phó bản đã nhất trí ý kiến, việc Đan Tiểu Dã cần làm ở phó bản cấp B là cẩu thả, dựa vào tính cách của cậu ta mà lại chủ động đề xuất muốn hành động riêng lẻ là chuyện hoàn toàn không thể nào.
Nhuế Nhất Hòa không cần nghe cậu ta trả lời cũng có được đáp án.
"Cậu có ký ức của Đan Tiểu Dã sao?"
"Có."
Nhuế Nhất Hòa lạnh lùng hỏi: "Cậu muốn một mình đi đâu?"
"Tôi không phải là muốn gây phiền phức, chỉ là muốn chứng minh năng lực của mình thôi."
"Thuyết pháp này mới mẻ đấy." Nhuế Nhất Hòa nhếch môi: "Vừa đi vừa nói đi."
Đan Tiểu Dã số : "..." Tự nhiên lại đi theo rồi.
Nhuế Nhất Hòa cấp tốc nắm bắt được nhân cách thứ hai của Đan Tiểu Dã.
Một thiếu niên mười lăm tuổi đang học lớp chín, kết quả học tập đứng nhất từ dưới lên, trùm trường được cả trường công nhận, mất đi năng lực đã thấy thì không thể quên, thu được sức bộc phát mạnh mẽ.
Chơi game rất giỏi, cho rằng bản thân mình hợp với phó bản này hơn chủ nhân.
Thần tượng là Nhuế Nhất Hòa, vì thế sẽ không từ chối yêu cầu của cô.
"Tôi chỉ là muốn chứng minh cho chị xem, tôi rất mạnh."
Nhuế Nhất Hòa nghe rất chăm chú, hỏi cũng rất chăm chú: "Rất mạnh à...!Đọ với tôi không?"
Đan Tiểu Dã số : "..." So như thế thì tôi với chủ nhân đều là em trai.
Trong tầng hầm không thấy Lý Miễn Đức đâu, nhưng quý cô ma nữ Lư Lan Lan không rời đi, vẫn đang đi qua đi lại giữa các giá sách.
Từ nét mặt của cô ta, không nhìn ra được cô ta có thu hoạch được gì hay không.
Nhưng cô ta không rời đi, chứng tỏ cô ta vẫn nghĩ rằng trong thư phòng còn có nhiều manh mối.
Trùng hợp thay, Nhuế Nhất Hòa cũng nghĩ như vậy.
Cô không yên tâm bảo Đan Tiểu Dã số mười lăm tuổi ở lại bên ngoài, căn dặn cậu ta đừng xem tranh và tượng, tìm xem có chút tư liệu nào quan trọng hay không.
Trong thư phòng chồng chất rất nhiều đồ linh tinh, sách trên giá cũng đa thể loại.
Nhuế Nhất Hòa tiện tay mở ra vài cuốn, chớp mắt đã mười mấy phút trôi qua.
Cô tìm được hai bức tranh đơn giản của trẻ con, không thấy có điểm gì đặc biệt, đang định trả về thì ống quần bị giật nhẹ.
Cô cúi đầu, từ đằng sau giá sách ở bên cạnh có một cái đầu ló ra.
Đó là một cậu bé tóc nâu, trên mặt nở nụ cười ngại ngùng, cuống quýt vẫy tay với cô.
"Chị ơi..."
Cậu bé mở miệng nhưng lại không phát ra tiếng.
Nhuế Nhất Hòa bỏ bức tranh trên tay xuống, đi tới chỗ cậu bé.
Cậu bé chạy lên trước hai bước, phát hiện chị gái kia vẫn đi theo mình thì chạy về chỗ giá sách rất xa, không phát ra tiếng.
Sau đó nhón chân, chỉ vào một quyển sách bìa đen trên giá.
Nhuế Nhất Hòa lấy sách xuống, trên bìa có đề tên là "Tế tự".
Chớp mắt, cậu bé đã biến mất.
Nhuế Nhất Hòa mở trang thứ nhất ra.
[Một cư dân ở thị trấn đào được một pho tượng ở trong ruộng vùng ngoại ô.
Đó là tượng một người đàn ông nằm trên đá ngầm, đầu nghiêng sang trái, tóc dài, sống mũi cao, nửa người trên được bao bọc trong vải mỏng, nửa người dưới chìm trong làn nước.
Các nhà nghệ thuật cho rằng nét điêu khắc phóng khoáng, tỉ lệ hài hòa thể hiện được hình thể hoàn mỹ của người đàn ông, mang sức mạnh giống như người khổng lồ.
Càng kỳ lạ hơn chính là nét mặt của pho tượng, trên mặt mang theo vẻ từ bi, mí mắt rủ xuống.
Nhưng rất nhiều người dân lại bày tỏ, ánh mắt của pho tượng thỉnh thoảng sẽ nhìn thẳng về phía trước, thi thoảng cũng nhắm lại hoàn toàn.
Tức là vẻ mặt của pho tượng sẽ thay đổi.]
[Lần đầu tiên nhìn thấy pho tượng đều sẽ nảy sinh một cảm giác kích động muốn quỳ lạy dập đầu]
[Ngài thị trưởng chỉ quan tâm đến giá trị của pho tượng, nếu như có thể bán được giá tốt thì quá tuyệt.
Những kẻ ngu xuẩn hoàn toàn không ý thức được, đây là một bức tượng thần tôn quý cần người cung phụng.
Chỉ có nữ tu sĩ Marlina có đôi mắt sáng, nhìn ra được sự bất phàm của tượng thần, cũng nhận được sự tán thưởng của thần linh, nghe được một câu gợi ý có liên quan đến tương tai.]
[Thần nói, sắp tới Marlina sẽ chết ngoài ý muốn.]
[Marlina được tiên đoán chuẩn xác, thành công tránh được nạn.
Không chỉ vậy, vào một đêm tối tăm, Marlina đã trộm mất tượng thần khỏi nhà ngài thị trưởng.]
[Từ đó về sau, Marlina không thờ phụng Chúa nữa, chuyển đức tin sang vị thần tiên tri Jormungandr.
Dựa vào những lời tiên đoán chính xác, bà ấy nhận được của cải, địa vị, sự tôn kính,...!và tất cả những gì bà ấy muốn.]
[Nhưng khoảng cách giữa những lần Jormungandr đưa ra lời tiên đoán ngày càng lâu hơn, từ bảy ngày một lời tiên đoán đến một tháng cũng không đáp lại tín đồ.
Nữ tu sĩ Marlina cho rằng đây là do sức mạnh của thần đang yếu dần đi nên quyết định muốn thông qua tế tự để thần trở nên mạnh mẽ hơn.]
Quyển sách này chỉ có hai trang có nội dung, phần còn lại đều là giấy trắng.
Nhuế Nhất Hòa bỏ sách vào túi xách bên người, đi xem tình hình của Đan Tiểu Dã số .
Đúng lúc nhân cách thay đổi, Đan Tiểu Dã phát hiện bản thân đang ở tầng hầm, trong chốc lát cảm thấy mông lung, nhưng sau đó lập tức phản ứng lại.
"Tôi cũng xuất hiện nhân cách thứ hai rồi hả?"
Nhuế Nhất Hòa gật đầu.
Sau khi nhân cách xuất hiện, cậu còn sống quả thực là không dễ dàng gì, Viên Ngang chính là vết xe đổ, nhân cách thứ hai vừa chửi tục thì lập tức bị nữ tu sĩ gϊếŧ chết.
Đan Tiểu Dã tò mò hỏi: "Nhân cách thứ hai của tôi như thế nào?"
Nhuế Nhất Hòa suy nghĩ rồi đáp: "Tính tình cũng na ná cậu, nhưng là một thằng nhóc cá biệt tứ chi phát triển."
Đan Tiểu Dã: ○o○
Hai người vừa đi vào giáo đường thì Thời Triết chạy đến, đôi mắt xanh long lanh nhìn hai người nói: "Người tốt, chúng chúng, ta ta, nên nên, ăn...! cơm trưa rồi."
Vừa căng thẳng thì sẽ bị cà lăm, đây lại là nhân cách của Tiểu Ân rồi..