Nhuế Nhất Hòa nhân cơ hội những thiếu niên đang ‘dùng bữa’ ở bên ngoài và bốn nữ tu sĩ còn ‘ốc không mang nổi mình ốc’, đi đến căn phòng thứ hai gần cầu thang… Cũng là căn phòng mà cô vừa mới đoán là có người ở bên trong.
Trong phòng, Lư Lan Lan mặc một chiếc váy đen, mặt mũi tái nhợt giống như một con búp bê không có sự sống.
Cô ta phất tay một cái, những vật phẩm bám đầy bụi bay lên từ đống đồ linh tinh ở góc phòng.
Nhuế Nhất Hòa chú ý đến hành động của đám người Lư Lan Lan.
Dường như Lý Miễn Đức, người tự xưng là chồng của Lư Lan Lan vẫn luôn đi theo bên cạnh cô ta.
Theo quan sát của Nhuế Nhất Hòa, Lư Lan Lan là người mạnh nhất trong ba người kia.
Mà với phương châm hành động của cô và Đan Tiểu Dã, có lẽ Lý Miễn Đức là người yếu nhất trong đội.
Ngoài ra còn có một cô gái tóc ngắn trông không được xinh đẹp cho lắm, chắc cũng tầm tuổi Lư Lan Lan, tên là Tiêu Hà.
Nhuế Nhất Hòa không biết Tiêu Hà có năng lực gì, trước giờ cô ta vẫn luôn hành động một mình.
Trong lúc Lư Lan Lan và Lý Miễn Đức tìm kiếm bên trong và tầng hầm bên dưới giáo đường, Tiêu Hà vẫn luôn ở tòa nhà nhỏ.
Thời gian mấy tiếng đồng hồ đủ để một người chơi tìm kiếm xong ba tầng lầu.
Mặc kệ là nữ tu sĩ hay những thiếu niên cụt tay cũng không thể nào chủ động tấn công người chơi.
Chỉ cần nhân cách phụ không gây rối thì những người có thể bước vào phó bản cấp B đều hiếm khi vi phạm quy tắc trò chơi.
Chắc chắn là Tiêu Hà đã tìm kiếm hết ba tầng của tòa nhà rồi.
Trong trường hợp này, chỉ có một lý do khiến Lư Lan Lan xuất hiện ở tầng ba… Tiêu Hà phát hiện ra thứ gì đó quan trọng ở tầng ba nhưng bản thân cô ta lại không thể lấy được nên chỉ có thể để cho người có năng lực huyết thống đặc biệt như Lư Lan Lan làm thử xem sao.
Thậm chí ngay cả nguyên nhân khiến Tiêu Hà không thể lấy được thứ kia Nhuế Nhất hòa cũng đoán được.
Nguyên nhân chủ quan là những thiếu niên cụt tay trong phòng này không cho phép Tiêu Hà lấy đi đồ vật quan trọng đó, còn nguyên nhân khách quan là Tiêu Hà không thể lấy được thứ đó.
Những chiếc giày cũ nát bốc mùi, những bộ đồ nhăn nhúm dính máu, tóc rối, băng vải bẩn, những chiếc ghế gãy chân… bay lơ lửng giữa không trung.
Một bức ảnh phát ra ánh sáng màu lam nhạt từ trong một bộ quần áo cũ nát.
Nó to khoảng một trăm sáu mươi centimet, được giữ gìn rất tốt, là một bức ảnh mới tinh.
Đây chắc chắn là một manh mối quan trọng, đồng thời cũng là một món vật phẩm thần kỳ chưa biết tác dụng.
Nhuế Nhất Hòa cầm bức ảnh ở trong tay, nhìn thoáng qua chiến lợi phẩm của mình.
Cô và ma nữ Lư Lan Lan gần như nhìn thấy bức ảnh cùng một lúc, nhưng nhờ có năng lực dịch chuyển của ‘Bạn thân của ma nữ’ nên khoảng cách của cô gần hơn ma nữ một bước.
Sau đó, Nhuế Nhất Hòa dùng bước nhảy không gian lần cuối cùng, rời khỏi căn phòng.
Trong một khoảng thời gian ngắn, cô chỉ có thể sử dụng bước nhảy không gian năm lần.
Vừa mới ra đến hành lang, bức ảnh trên tay Nhuế Nhất Hòa đã bị một sức mạnh vô hình nào đó cướp mất, bay về phía cầu thang.
Đây đúng là ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau’.
Nhuế Nhất Hòa biết có một người chơi có thể im lặng, không một tiếng động cướp đi bức ảnh… Chính là La Tiểu Ngọc, người có năng lực tàng hình không hoàn toàn.
Nhuế Nhất Hòa lấy súng lục ổ xoay ra, bắn một viên đạn gây mê dựa vào vị trí của bức ảnh.
Người kia trúng đạn, đạn gây mê vỡ vụn, tỏa ra khói màu hồng.
Giọng nói của La Tiểu Ngọc vang lên: “Đạn gây mê, súng lục ổ xoay của đội hộ vệ! Mẹ kiếp, cô chính là Russell sao?”
Nhuế Nhất Hòa không trả lời, chỉ cướp lấy bức ảnh rồi ném vào trong huân chương không gian.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, đạn gây mê đã phát huy tác dụng.
La Tiểu Ngọc giải trừ trạng thái tàng hình, vẻ mặt đờ đẫn, đứng im tại chỗ.
Sau lưng, ma nữ cũng im lặng bay ra từ trong phòng.
Nhuế Nhất Hòa đã chuẩn bị tinh thần để chiến đấu.
Lệnh cấm bạo lực mất đi tác dụng, người chơi đánh nhau để tranh giành vật phẩm thần kỳ là chuyện bình thường.
Giọng nói kỳ ảo của ma nữ vang lên: “Chúng ta đi xuống tầng dưới rồi nói?”
Không những không có ý định đánh nhau mà thậm chí còn rất thân thiện.
Nhuế Nhất Hòa gật đầu: “Được.”
Lư Lan Lan bay đầu tiên, Nhuế Nhất Hòa dẫn theo La Tiểu Ngọc chưa được giải trừ thuốc mê đi theo sau cô ta.
Lúc đi ngang qua hiện trường ‘dùng bữa’, nữ tu sĩ già đang bị bao vây khó khăn giơ một bàn lên, túm lấy ống quần của Nhuế Nhất Hòa.
Cánh tay trơ xương còn lại của bà ta nắm chặt con dao rút xương, dựng đứng lên… Giống như là giây tiếp theo có thể đẩy những thiếu niên đang cắn mình ra, tiếp tục đuổi gϊếŧ người vi phạm quy tắc.
Nhuế Nhất Hòa không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Cổ của một nữ tu sĩ trẻ bị vặn thành đường cong kỳ lạ, kéo theo cơ thể dập nát đột phá vòng vây, liếc nhìn Nhuế Nhất Hòa… Cho dù cô ta căn bản không có mắt.
Ngoài ra còn một nữ tu sĩ nữa bị gặm hết thịt, chỉ còn lại khung xương… Cô ta cố gắng giãy giụa, bò được một đoạn ngắn về phía trước.
Bọn họ giống như đang hét lên: Kẻ đáng ghét làm trái với điều thứ nhất và điều thứ chín của lệnh cấm, cô không được đi…
Nhuế Nhất Hòa bị hành động cố chấp của bốn nữ tu sĩ khiến cho cảm động, cô quay đầu lại, phất tay: “Cũng không cần đưa tiễn nhiệt tình như thế đâu, hẹn gặp lại!”
Bốn nữ tu sĩ: “…”
…
Trong nhà ăn dưới tầng một, La Tiểu Ngọc đã tỉnh táo lại, nhìn Nhuế Nhất Hòa với ánh mắt vô cùng phức tạp.
‘Rốt cuộc cô ta có phải là Russell không?’
‘Sứ giả dẫn đường đã từng nói là chưa sắp xếp cho bất cứ người chơi nào thân phận đội viên đội hộ vệ.
Điều này cũng tương đương với việc bắt đầu là chắc chắn phải chết! Có thể là vẫn còn người chơi sống sót qua phó bản Rubik, nhưng thậm chí bọn họ còn chưa đặt chân lên Lục Châu, căn bản không thể lấy được một mảnh nhỏ của khối Rubik.
Cho dù còn có người chơi nào đó sống sót rời khỏi phó bản mà mình chưa từng nhìn thấy, thì người có thể trở thành đội viên đội hộ vệ… Cũng chỉ có một người này thôi.’
‘Russell, một học sinh trung học ở vùng hoang mạc, không biết dùng cách nào mà có thể trở thành đội viên của đội hộ vệ, chỉ trong vòng hai mươi mốt ngày ngắn ngủi đã trở thành thuộc hạ thân tín bậc nhất của kẻ thù.
Chỉ với một khẩu súng lục ổ xoay đã gϊếŧ chết Boss trong phó bản hạng B, ép một trí thông minh nhân tạo không có cảm xúc phải phát điên.’
‘Gián điệp mạnh nhất trên Trái đất.’
‘Người chơi đều bị lừa, tưởng rằng cô ta là quái vật tinh anh gì gì đó, không đáng để nhắc tới.’
‘Russell là người duy nhất có khẩu súng lục ổ xoay màu đỏ rực như lửa.’
‘Nhân vật lớn như thế, có thể đùa chết mình trong tích tắc.’
‘… Sao mình lại còn tiện tay cướp lấy bức ảnh kia.
Đúng là muốn bị chặt cụt tay mà.’
Nhuế Nhất Hòa cúi người gõ vào mặt bàn một cái, nhắc nhở hai cô gái đang ngẩn ngơ như đi vào cõi thần tiên lấy lại tinh thần.
Ánh mắt nhìn xa xăm của Lư Lan Lan thay đổi một cách nhanh chóng, La Tiểu Ngọc đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình cũng nhìn về phía đối diện.
Chỉ có điều là Lư Lan Lan thì thả lỏng, còn La Tiểu Ngọc thì lại thay đổi tư thế ngồi trong chớp mắt, đặt hai tay lên trên đùi… Giống như là các bạn nhỏ trong nhà trẻ, trên mặt viết bốn chữ ‘ngoan ngoãn nghe lời’, mở to đôi mắt nhìn cô giáo.
Nhuế Nhất Hòa hoàn toàn không muốn biết người chơi trong phó bản nghĩ thế nào về mình.
Cô không nhìn La Tiểu Ngọc mà nói với Lư Lan Lan: “Cô muốn nói chuyện gì?”
Cô tuyệt đối sẽ không trả lại số điểm thưởng đã đến tay mình!
“Bức ảnh kia là vật phẩm thần kỳ, trị giá điểm thưởng.
Tôi không muốn tranh giành với cô.”
Giọng nói của Lư Lan Lan biến hóa kỳ ảo: “Đổi lại, cô hãy nói cho tôi biết cách để đi vào thế giới bên kia.”
Nhuế Nhất Hòa lại cúi xuống gõ vào mặt bàn một lần nữa, cảm thấy rất kỳ lạ: “Sao cô lại cho rằng tôi biết điều đó?”
Theo lý thuyết thì người tìm được nhiều manh mối nhất cũng không phải là cô… Quá ít đồng đội là một thiệt thòi.
Suy đoán này có vẻ khá kỳ lạ.
Lư Lan Lan bình tĩnh nhìn Nhuế Nhất Hòa với đôi mắt trống rỗng: “Linh hồn ở đây nói với tôi, cô là người chơi duy nhất biết cách để đi vào thế giới bên kia.”.