Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, mấy người Đan Tiểu Dã, Nhạc Nguyên Mưu và La Tiểu Ngọc vốn ở giáo đường cũng lần lượt đi vào tòa nhà nhỏ.
Nhạc Nguyên Mưu nhìn thấy Thời Triết thì không nói hai lời, lập tức kéo đứt một sợi tóc vàng rồi bỏ nó vào một chiếc túi tiền tùy thân.
Túi tiền màu lam đựng đồ vật nhiệm vụ không hề thay đổi một chút nào, chứng tỏ vật phẩm nhiệm vụ được bỏ vào không phù hợp với yêu cầu.
Thời Triết bị đau ‘ưm’ một tiếng, che lại đỉnh đầu với vẻ mặt mờ mịt.
Tóc của người bình thường có khoảng một trăm nghìn sợi, mỗi ngày rụng khoảng một trăm sợi là biểu hiện của việc trao đổi chất.
Vì vậy vật phẩm nhiệm vụ của người chơi là một trăm sợi tóc hoàn toàn không đến nỗi nhỏ trọc đầu của Thời Triết.
“Người tốt bụng...”
Thời Triết run rẩy thốt ra ba chữ, cả người co giật một chút rồi lập tức thay đổi thành người khác.
“Tao phải gϊếŧ mày!”
Nhân cách mới xuất hiện chạy vào trong phòng bếp, chỉ nghe thấy tiếng ‘lách cách, lạch cạch’ vang lên, ‘Thời Triết’ tóc ngắn cầm lấy một con dao thái rau sắc bén, lấy chậu đồng làm khiên che chắn trước người mình, rồi lao về phái Nhạc Nguyên Mưu.
Chiến ý sôi trào, trong mắt chỉ có ánh sáng khát máu.
Có lẽ là do chủ nhân cách bị thương, tự động đổi thành nhân cách phụ giỏi về phản kích.
Nhạc Nguyên Mưu không thể nào cứ đứng đó chịu đòn được, vừa ra tay thì bốn nữ tu không mặt chạy từ trên tầng xuống.
Suýt chút nữa quên mất mười hai lệnh cấm của thế giới Bên Ngoài...!Nhạc Nguyên Mưu - người trên eo vẫn còn đang chảy máu cắn răng đối phó với đám nữ tu, muốn tìm cơ hội lên lầu.
Nữ tu không mặt: “Ưm, ưm, ưʍ...”
Duy nhất có một vị nữ tu có băng vải quấn miệng bị lỏng ra, giận dữ gào lên.
Tuy rằng mọi người đều nghe không hiểu cô ta đang nói gì, nhưng đều đoán được sơ qua đang nói: “Đừng có dùng mãi một cách nữa, dùng nhiều sẽ không có hiệu quả đâu.
Nếu bà đây còn để cho mày chạy lên tầng thì ném mặt mũi vào đâu?”
“Anh Nhạc.” Phương Thiên Cạnh tiện tay vớ lấy một chiếc ghế ở bên cạnh xông lên: “Em đến giúp anh.”
Nhuế Nhất Hòa thấp giọng hỏi Đan Tiểu Dã: “Hai chiếc nhẫn ban chỉ mà Nhạc Nguyên Mưu đeo trên hai ngón tay, cái nào là ‘nhà tư bản’?”
Ông cụ gặp được trong thế giới Bên Trong đã nói cho Đan Tiểu Dã biết, Nhạc Nguyên Mưu có thể mở công ty ở Linh Giới, lừa gạt hành khách bằng những lời rắm chó khó nghe, chủ yếu là dựa vào vật phẩm thần kỳ có vẻ ngoài như chiếc nhẫn ban chỉ.
Đầu óc Phương Thiên Cạnh trở nên hồ đồ, nói không chừng là do sự ảnh hưởng của chiếc nhẫn này.
Người bình thường đều bị nhân cách phụ mắng ngu ngốc, dù sao cũng phải tự kiểm điểm bản thân có phải ngốc quá nên bị lừa hay không.
Nào có thể quay đầu đã không hề vướng mắc tiếp tục bán mạng cho ông chủ.
Nhuế Nhất Hòa rất thèm thuồng năng lực huyết mạch có thể xoay chuyển thời gian của Phương Thiên Cạnh, muốn tìm hiểu tình huống một cách kĩ càng qua lời kể của anh ta.
Chỉ cần anh ta ngoan ngoãn mở miệng, tất nhiên là để người ta nợ mình ân tình rồi báo đáp là thích hợp nhất.
Có thể làm cho Nhạc Nguyên Mưu chịu thua thiệt cũng khá tốt.
Không chỉ mình Khâu Ất chướng mắt Nhạc Nguyên Mưu, Nhuế Nhất Hòa cũng không thích người này quá mức ích kỷ, thủ đoạn độc ác.
Ngay khi Nhuế Nhất Hòa đang suy tư cân nhắc vài phút, hai người họ đột phá vòng vây của nữ tu chạy lên lầu.
Mọi người dưới lầu ăn ý ngồi vào vị trí trong nhà ăn, Tiêu Hà dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài ô cửa.
Vì đang ở trong tòa nhà nhỏ nên cô ta không nhìn thấy hai cái cây trong sân.
Cô ta hỏi: “Khi nào thì chúng ta lại tiến vào thế giới Bên Trong?”
Đan Tiểu Dã đề nghị mọi người trao đổi về thu hoạch mà mỗi người đã thăm dò được.
La Tiểu Ngọc giành lên tiếng trước: “Cấp bậc năng lực huyết mạch của tôi là ‘siêu nhân’, sau khi nhân cách phụ bị gϊếŧ chết trong thế giới Bên Trong, năng lực cũng biến mất.
Đến tận bây giờ cũng vẫn chưa khôi phục lại.”
Tiêu Hà gặp được Đức Thụy, kể lại chuyện bị ép trở thành dân cờ bạc một lượt, kèm theo phân tích của chính mình.
Cho dù biết ba người đều lựa chọn cùng tồn vong, Thập Hữu có thể sống lại, các người chơi vẫn cảm thấy Đức Thụy không dễ đối phó.
Cùng một chiêu thức không có sự tin tưởng tuyệt đối vẫn sẽ trúng chiêu như thường.
Ngay cả đồng đội ngồi cùng một chiếc xe, cũng có đủ tín nhiệm đối phương, mới vừa lấy tính mạng đi thử.
Vị nhà cái này cũng chưa chắc sẽ lại giở chiêu này lần thứ hai.
“Làm thế nào để đối phó với ông ta đây?”
Tiêu Hà nghiến răng nghiến lợi nói: “Vật phẩm thần kỳ và năng lực huyết mạch có thể ảnh hưởng đến trận đánh cược đều sẽ mất hiệu lực với ông ta.
Vừa mới bước vào ‘sòng bạc’, ý chí chiến đấu đã hoàn toàn biến mất.
Nếu không phải nhân cách phụ của tôi đặc biệt, không thể coi là người độc lập chân chính, e rằng ngay cả việc kêu cứu cũng không làm được.”
Bây giờ chân của cô ta vẫn còn rất đau, đau đớn vì nửa cơ thể đều bị xé nát thành thịt vụn, người nào chưa từng trải qua thì hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Cô ta hận Đức Thụy, hận đến ngứa răng.
“Nếu sau khi bước vào ‘sòng bạc’, ý chí chiến đấu sẽ biến mất.” Nhuế Nhất Hòa nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Vậy thì đừng vào nữa, đứng bên ngoài cửa sổ nổ súng trúng trán ông ta, cô cảm thấy có được không?”
Sao tôi không nghĩ tới điều này nhỉ?
Đôi mắt Tiêu Hà sáng ngời: “Có thể thử xem.”
Lý Miễn Đức bĩu môi, sợ bị người khác nhìn thấy lại lấy ống tay áo che mặt.
Vừa rồi mọi người cùng nhau ngồi xuống, anh ta cũng ngồi xuống.
Nhưng cách Tiêu Hà rất xa vì sợ cô ta làm khó dễ mình.
Muốn nói anh ta không hề cảm thấy áy náy vì hành vi vượt tuyến màu xanh chỉ vì mạng sống của mình, đó là điều không thể.
Nhất là sau khi vợ mình và Tiêu Hòa được cứu sống, anh ta lại càng ảo não và chột dạ hơn, càng thêm sợ hãi.
Anh ta biết mình có thể sống đến bây giờ, còn có thể tiến vào phó bản cấp B để kiếm điểm thưởng không phải là do bản thân mạnh đến nhường nào mà là ôm đùi của vợ và bạn thân của cô ấy.
Nếu chỉ có một mình anh ta thì còn có thể sống nổi sao? Có thể kiếm được điểm thưởng mà sống lại lần nữa hay không? Không, khả năng càng lớn hơn là bị mất mạng trong phó bản nào đó.
Nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, liệu vợ sẽ tha thứ cho anh ta sao?
Không thể nào, không phải vì vợ anh ta sẽ không mềm lòng.
Mà là vì Tiêu Hà chắc chắn sẽ không để anh ta có cơ hội đến gần Lan Lan nữa.
Ôi!
Nghĩ đến điều này, trên mặt anh ta lộ ra chút biểu cảm.
Không dám tham gia thảo luận, chỉ vểnh tai lên nghe, anh ta không tham gia trao đổi mà lơ đãng chú ý đến Thời Triết.
Sau khi Nhạc Nguyên Mưu bỏ chạy, nhân cách của Thời Triết lại thay đổi một lần nữa, lần này là đứa bé Tiểu Ân mà mọi người đều quen thuộc.
Ngây ngốc đứng trong phòng khách, đùa nghịch ngón tay của chính mình.
Mái tóc màu vàng kia đột nhiên biến mất không thấy.
“Mọi người xem, mái tóc của Thời Triết!”
Lý Miễn Đức không màng đến chuyện khác, vội vàng kêu gọi mọi người.
Chỉ mới mấy phút đầu đầy tóc của Thời Triết đã biến thành đầu trọc.
Như thể có một thợ cắt tóc vô hình đang cạo đầu cho Thời Triết vậy.
Nhuế Nhất Hòa chớp mắt, một chút tóc cuối cùng của Thời Triết cũng không thấy đâu, lại biển thành đầu trọc như lần đầu họ gặp mặt.
Đây cũng coi như tận mắt chứng kiến những sợi tóc vàng của bị trộm mất.
Đan Tiểu Dã nói: “Sếp Nhuế, sau khi chi rời đi, Nhạc Nguyên Mưu gϊếŧ chết ba nhân cách phụ của Thời Triết.
Không lâu sau thế giới Bên Trong lập tức thay đổi thành thế giới Bên Ngoài.”
Lúc ấy nhân cách phụ ở giáo đường, lần lượt là bà nội, Tiểu Ân và Phùng Phụng.
Nhuế Nhất Hòa đã hiểu rõ ý tứ của Đan Tiểu Dã.
Gϊếŧ chết ba nhân cách phụ ở trong thế giới Bên Trong, sau khi trở lại thế giới Bên Ngoài, tóc của Thời Triết sẽ trở lại được một phần.
Sau một đoạn thời gian tóc lại biến mất một lần nữa, hơn nữa còn chia làm ba giai đoạn biến mất.
Kết hợp với đặc tính có thể sống lại sau khi bị gϊếŧ chết của nhân cách phụ thuộc về Thời Triết, có thể đưa ra một kết luận.
Nhân cách phụ bị gϊếŧ chết trong thế giới Bên Trong có thể cướp đi một phần ‘sợi tơ vàng’ trở lại.
Người chơi cần phải tận dụng hết khả năng gϊếŧ chết càng nhiều nhân cách phụ trong một thời gian nhất định, thì mới có thể lấy lại được mái tóc vàng cho Thời Triết.
Xét thấy phó bản này có cấp bậc B, Nhuế Nhất Hòa cho rằng những người chơi rất có thể cần phải gϊếŧ chết mười hai nhân cách phụ tà ác, độ dài của của vật phẩm nhiệm vụ là ‘mái tóc vàng’ cần phải đủ mới có thể bàn giao kết quả công tác.
Những gì cô nghĩ tới thì La Tiểu Ngọc và Tiêu Hà đều nghĩ ra.
La Tiểu Ngọc liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Nhân cách phụ của Thời Triết từ lúc bị gϊếŧ cho đến lúc sống lại tốn chưa đầy bảy phút.”
Tiêu Hà không biết chuyện xảy ra trong giáo đường, vỗ tay nói: “Có thể tiến vào cùng một phó bản là duyên phận, xem ra chúng ta cần phải bắt tay hợp tác rồi.”
Chỉ dựa vào một hai người, muốn lần lượt gϊếŧ chết mười hai người trong thời gian chưa đầy bảy phút gần như là chuyện không thể.
Huống chi nhân cách phụ của Thời Triết không chỉ có bà nội không khác lắm với người thường, mà cũng có tội phạm gϊếŧ người cực kỳ hung ác.
Ngoài ra còn có Đức Thụy trên người mang năng lực đặc biệt cũng như một đám người họ vẫn còn chưa phát hiện, không biết đang trốn ở chỗ nào nữa.
“Không đơn giản như vậy đâu.” Nhuế Nhất Hòa thật sự cũng không cố ý nói lời nhụt chí, sau khi mọi người nhìn về phía mình, cô mới trịnh trọng nói: “Tôi cảm thấy ‘cậu ấy’ mà trong đồng dao có nhắc tới, là chỉ Jormungandr - một sự tồn tại đặc biệt trong số những nhân cách phụ của Thời Triết.
Trong tượng điêu khắc trên thần đàn tôi đã phát hiện ra ông ta.
Nhân cách phụ này hoàn toàn không giống với các nhân cách phụ khác.
Sau khi ông ta bị gϊếŧ thì lập tức có thể sống lại.”
Đúng rồi! Tên này có thể nháy mắt sống lại, không hề có thời gian làm lạnh.
Tiêu Hà đột ngột đứng lên kích động hỏi: “Ông ta rất mạnh sao?”
“Tôi vẫn chưa từng giao chiến trực với ông ta, nhưng cảm giác ông ta không phải rất mạnh.” Nhuế Nhất Hòa mím môi: “Vấn đề nằm ở chỗ gϊếŧ không chết.”
Tiêu Hà: “Ngồi ở đây cũng không có tác dụng gì, tôi đề nghị lúc hừng đông chúng ta lại tiến vào thế giới Bên Trong.”
Nhuế Nhất Hòa hỏi: “Vết thương trên người cô có ổn không đấy?”
“Chuyện nhỏ!”
Nhạc Nguyên Mưu bước xuống lầu trả lời hộ cô ta.
Nhuế Nhất Hòa vẫn đề nghị nghỉ ngơi đôi chút chỉnh đốn lại, Đan Tiểu Dã nhân cơ hội này bán được không ít nước thuốc, thuốc giải độc.
Nhưng cậu ta hoàn toàn không có lấy Phúc Linh Tề khó khăn lắm mới điều chế thành công ra bán.
Trong quyển sách ‘Phương pháp điều chế Ma Dược’ có giới thiệu: “Uống Phúc Linh Tề sẽ giành được may mắn, mãi cho đến khi tác dụng của thuốc biến mất, làm chuyện gì cũng sẽ thành công.”
Thật ra là nâng cao năng lực của các mặt, khiến cho người ta cảm thấy mọi chuyện đều suôn sẻ.
Loại thuốc này chắc chắn có thể bán được giá tốt, nhưng phương pháp điều chế lại vô cùng phức tạp, hơn nữa sau khi thành công cần phải cất giữ nửa năm.
Thuốc mới được hoàn thiện, nhưng trong thời gian cất giữ cũng có khả năng bị thất bại.
Đan Tiểu Dã phải tốn gần hai trăm điểm thưởng để rút ngắn thời gian từ giai đoạn đầu tiên điều chế thành công duy nhất sang chờ ma dược hoàn thiện, nếu may mắn thì vượt qua giai đoạn thứ hai mới có được một ma dược hoàn thiện.
Điều này cũng cực kỳ mạo hiểm, nếu như không phải thiên phú của cậu ta không tồi, rất có thể sẽ trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Vì vậy được nhiên phải giữ lại Phúc Linh Tề để cứu mạng rồi, Đan Tiểu Dã đã phát hiện so với mấy người chơi thâm niên như Khâu Ất, Tiêu Hà và Nhạc Nguyên Mưu.
Căn cơ của cậu ta và sếp Nhuế vẫn còn rất mỏng, cũng không có mấy món vật phẩm thần kỳ.
Ngay cả Nhạc Nguyên Mưu vì hòa đồng với tập thể cũng mua một lọ ma dược trị vết thương ngoài da.
Đan Tiểu Dã điều chế thuốc trị thương ngoài da tiêu tốn mất điểm thưởng.
Đây là còn chưa tính giá nhân công, chẳng qua phí nhân công của cậu ta không đáng bao nhiêu tiền.
Dù sao điều chế ma dược là một quá trình quen tay hay làm, cần luyện tập thường xuyên.
Hai người Nhuế Nhất Hòa chắc chắn không cần dùng nhiều thuốc trị thương ngoài da như vậy nên có thể bán đi là tốt nhất.
Các người chơi bàn bạc một phen, quyết định lại tiến vào thế giới Bên Trong.
Nhuế Nhất Hòa đi ngang qua hành lang, tới giáp đường.
Đuôi mắt nhìn thấy thần đàn trống rỗng...!Thần đàn trống rỗng...!Trong đầu Nhuế Nhất Hòa chợt lóe lên điều gì đó vô cùng quan trọng nhưng lại không nắm bắt kịp...
Quang ảnh tái hiện.
Cánh cửa lớn của thế giới Bên Trong lại lần nữa mở ra..