Chiến trường hỗn loạn, Nhuế Nhất Hòa tận mắt chứng kiến trảm hồn đao màu đen Thâm Uyên biến mất.
Cô lật túi của Tuyên Hòa ra xem thì phát hiện ra một viên đá rất kỳ lạ, sờ vào cảm thấy rất ấm áp, rõ ràng là vật phẩm thần kỳ.
Ngoài ra, còn có một một chiếc vòng tay phát ra ánh sáng, không biết là dùng để làm gì.
Cô vừa mới bỏ hai gói vật phẩm vào túi nhỏ mang theo người ở bên hông thì bạn học Đệ Ngũ xuất hiện.
Anh đi từng bước từ trên tầng xuống, lướt qua khối cầu màu vàng, không nhìn anh béo đang bất tỉnh ở bên trong mà chỉ nhìn qua tay phải của Nhuế Nhất Hòa.
Nhuế Nhất Hòa không thèm ngước mắt: “Học trưởng, anh không phải đi học à?”
Ý nói là bạn học Đệ Ngũ phải đi từ ngoài cửa chính vào mới đúng, không nên đi từ trên tầng xuống, diễn không được tốt cho lắm.
Bạn học Đệ Ngũ: “Người chơi Nhuế Nhất Hòa tố cáo Tuyên Hòa lừa đảo, có ý đồ xấu, sử dụng năng đặc biệt lực điều khiển người chơi vi phạm quy tắc, gây nên cái chết cho người chơi mới là Vương Tiểu Linh.
Qua điều tra làm rõ, xác định thông tin tố cáo là thật.
Quyết định trừ hai nghìn điểm thưởng của Tuyên Hòa do phạm quy, trong đó sẽ lấy hai mươi phần trăm làm điểm thưởng cho người tố cáo.”
Khuôn mặt không cảm xúc của Nhuế Nhất Hòa lập tức nở ra một nụ cười vô cùng dịu dàng.
“Khi nào thì được cộng điểm thưởng?”
Bạn học Đệ Ngũ: “… Lúc nào kết toán nhiệm vụ thì điểm thưởng sẽ được cộng cho cô.”
Nhuế Nhất Hòa cười tủm tỉm, nói tiếp: “Tôi còn muốn tố cáo Tuyên Hòa giả vờ bị quái vật phó bản điều khiển, gϊếŧ chết Bạch Phàm, không những thế mà còn tấn công tôi.”
Bạn học Đệ Ngũ: “Mọi người đã chết, không thể điều tra được.
Điều tra ra anh ta có vấn đề cũng không có ý nghĩa gì cả, điểm thưởng của anh ta đã bị trừ hết rồi.”
“Chẳng phải sứ giả dẫn đường vẫn luôn chú ý đến phó bản sao? Thủ đoạn của một con chuột cống làm sao có thể che được đôi mắt anh minh sáng suốt của anh được.
Học trưởng, anh ta lấy lý do là bị quái vật điều khiển để gϊếŧ người, rõ ràng là chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.”
Nhuế Nhất Hòa bước về phía trước, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt bạn học Đệ Ngũ.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Cuối cùng, bạn học Đệ Ngũ là người quay đi trước.
Anh khẽ ho một tiếng rồi nói: “Tôi quyết định tố cáo của cô là thật.”
“Vấn đề bây giờ chính là lấy đâu điểm thưởng?”
Nhuế Nhất Hòa vui mừng vì kế hoạch của mình đã thành công, không hề lo lắng nói: “Vật phẩm thần kỳ của Tuyên Hòa tan biến vào hư không, chắc là bị thu lại rồi.
Tôi cũng không cần gì nhiều, đổi mấy thứ đó thành điểm thưởng cho tôi là được.”
Còn nói là không cần gì nhiều.
Bạn học Đệ Ngũ lạnh lùng lườm cô.
Nhuế Nhất Hòa tỏ vẻ oan ức: “Suýt nữa thì tôi chết rồi.”
Bây giờ còn đang đau khắp người, không có chỗ nào là không bị thương, quần áo cũng rách tung tóe.
Bạn học Đệ Ngũ đưa tay lên day day huyệt Thái Dương, không đồng ý ngay.
Nhuế Nhất Hòa nói tiếp: “Tôi thay các anh giải quyết một rắc rối lớn, chẳng lẽ không đáng được trả công sao? Đây chắc cũng không phải là lần đầu tiên Tuyên Hòa làm chuyện ghê tởm như gϊếŧ người chơi đâu nhỉ?” Nhìn thao tác thuần thục của con chuột thối đó, có thể thấy là Vương Tiểu Linh và Bạch Phàm không phải hai người chơi duy nhất chết ở trong hay anh ta.
Loại người bị thần kinh này vô cùng xấu xa, đồng thời cũng nhiều lần vi phạm quy tắc.
Nếu các sứ giả dẫn đường có trao đổi với nhau, e là đã cho Tuyên Hòa vào sổ đen từ lâu rồi.
Nhuế Nhất Hòa gϊếŧ anh ta, quả thật là đã thay Linh giới diệt trừ một mối họa lớn.
Đệ Ngũ Triều Lãng không thừa nhận cũng không phủ nhận, mở miệng nói: “Người chơi Nhuế Nhất Hòa tố cáo Tuyên Hòa lừa đảo, có ý đồ xấu, gϊếŧ hại người chơi mới Bạch Phàm.
Qua điều tra làm rõ, xác định thông tin tố cáo là thật.
Quyết định trừ hai nghìn điểm thưởng của Tuyên Hòa do phạm quy, trong đó sẽ lấy hai mươi phần trăm làm điểm thưởng cho người tố cáo.”
Nhuế Nhất Hòa vội nói: “Không đúng! Một vật phẩm thần kỳ là năm trăm điểm.” Phải trừ hai nghìn năm trăm điểm của anh ta mới đúng.
“Người chơi đổi vật phẩm thần kỳ ở chỗ chủ quầy báo đúng là năm trăm điểm một món, nhưng giá thu hồi lại thì không nhất định.
Có những món sẽ có giá bốn trăm điểm, có món giá hai trăm, thậm chí có món chỉ đáng giá năm mươi điểm.
Những vật phẩm thần kỳ kia đổi ở chỗ ông chủ nên khi thu lại, giá đã rất cao rồi.”
Đệ Ngũ Triều Lãng khẽ cười, còn có vẻ đùa cợt.
Nhuế Nhất Hòa mắng một câu: “Gian thương!”
Lúc này, giọng nói của Đan Tiểu Dã vang lên ở bên ngoài, cậu ta thử gọi tên của cô.
Dù sao thì cũng một lúc lâu rồi không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, cậu ta sốt ruột cũng là chuyện bình thường.
Nhuế Nhất Hòa nhìn vào áo khoác của bạn học Đệ Ngũ, ngoắc ngoắc ngón tay: “Học trưởng, bây giờ là lúc để anh bày ra phong độ của quý ông…”
Nếu không phải là vấn đề sống chết thì mặc quần áo rách cũng hơi khó coi.
Đệ Ngũ Triều Lãng: “…”
Anh cởϊ áσ khoác, ném cho Nhuế Nhất Hòa.
Nhuế Nhất Hòa trùm áo lên đầu, che hết ánh sáng.
Cô ngửi được một mùi hương hoa nhè nhẹ, có chút quen thuộc, dường như đã ngửi thấy ở đâu đó.
Nhất thời cô không thể nhớ ra là mùi hương của loại hoa nào.
Sau khi cô kéo áo xuống thì đã không còn thấy bóng dáng của bạn học Đệ Ngũ đâu nữa.
Đây là một chiếc áo đồng phục dành cho nam, Nhuế Nhất Hòa mặc vào có thể che cả mông.
Cô cài cúc áo, sau đó mới lớn giọng trả lời Đan Tiểu Dã.
Không nói đến chuyện ba người đã kinh ngạc thế nào khi nhìn thấy một đống hỗn độn ở tầng một của khu nhà trọ, cũng không nhắc đến chuyện họ đã tưởng tượng ra cuộc chiến như thế nào khi nhìn thấy cái xác của Tuyên Hòa… Tóm lại, sau đó không xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn.
Bọn họ ngồi trong sân nhà trọ, chờ đến mười hai giờ.
Nhuế Nhất Hòa thầm nghĩ, nếu xảy ra chuyện gì thì cô cũng không còn sức mà chiến đấu nữa.
Còn ngồi được đã là kết quả mà cô phải chiến đấu bền bỉ và kiệt sức rồi.
Việc duy nhất cần làm trong lúc này chính là tính toán tổng số lượt like của ba ngày nay.
Chắc chắn là trên ba mươi nghìn.
Nhuế Nhất Hòa vừa trải qua một trận chiến đấu sống chết với Tuyên Hòa, đúng như lời Tuyên Hòa nói, khán giả cảm thấy rất đã.
Tuy rằng kết quả không giống như anh ta dự đoán, người chết không phải Nhuế Nhất Hòa mà là anh ta, nhưng số lượt like cũng đủ làm cho người ta phải khiếp sợ.
Mười nghìn lượt thích…
‘Chủ phòng sáu sáu sáu’.
‘Gϊếŧ người vượt cấp, quá mạnh!’
Trên sóng bình luận, có người gửi biểu tượng cầu vồng, cũng có người hỏi đùa là cô có bán cánh tay hóa ma của mình không… Lại có người tò mò hỏi, rốt cuộc cô là quái vật gì.
‘Chủ phòng là ma cà rồng à? Tuyên Hòa nhìn nhầm rồi, rõ ràng người trước mặt cũng là sinh vật huyền thoại mà lại tưởng là Siêu nhân’.
‘Nói là sinh vật huyền thoại chứ… Hai người đều không mạnh, chiến đấu với nhau cứ như gà mổ rau.
Nhưng mà xuất hồn, hấp thụ máu tươi lại không phải người có cấp bậc Siêu nhân có thể làm được đâu’.
‘Phó bản cấp D đã là rất hấp dẫn rồi’.
‘Tuyên Hòa thật là thảm, chọn phó bản cấp D để dễ dàng hạ gục đối thủ, cuối cùng lại mất mạng’.
Nhuế Nhất Hòa không biết những người đang xem trực tiếp là ai, người chơi cũng không được phát trực tiếp phó bản.
Cô nghi ngờ Mystery Live là một món vật phẩm thần kỳ.
Bởi vì tình huống trong phó bản rất đặc biệt nên người chơi cần có sự trợ giúp của sức mạnh thần bí.
Sự trợ giúp đó không phải là không cần trả giá, thù lao chính là lượt like của chủ phòng.
Suy nghĩ này khiến cho cô để ý cẩn thận từng nội dung trên sóng bình luận.
Nhưng càng xem càng không hiểu… Rốt cuộc người xem là ai? Chắc chắn không phải là người chơi… Vậy thì là gì? Bỏ đi, hiểu biết của cô về Linh giới, về đoàn tàu hay về Thiên đường và Địa ngục đều quá ít.
Chỉ đoán bừa thì không thể đoán được sự thật.
Cô để ý đến một bình luận đã bị trôi.
Tuyên Hòa thật thảm, chọn phó bản cấp D… Chẳng phải vào phó bản nào đều là do trưởng đoàn tàu hoặc người nào đó sắp xếp hay sao? Người chơi còn có thể tự chọn à?
Bảo Tĩnh nói với Nhuế Nhất Hòa: “Hơn sáu mươi nghìn lượt thích, chúng ta có thể hỏi Mystery Live hai câu hỏi.”
Đó đương nhiên là nói đùa, quy tắc chỉ cho bọn họ hỏi một câu hỏi.
Cuối cùng, khi cửa nhà trọ bị lấp bởi đầy chất nhầy màu vàng thì cũng đến mười hai giờ.
Đêm nay vẫn giống như hai đêm trước, trước tiên là bỏ phiếu để tìm ra nghi phạm.
Cả bốn người đều chọn .
Trước lúc đó, Lưu Thụ Lâm còn nhắc nhở mọi người một câu, nhất định không được chọn sai.
… ‘Kẻ tình nghi là hung thủ phóng hỏa’.
Màn hình chuyển sang màu đen, một dòng chữ màu đỏ xuất hiện ở ngay chính giữa: “Các người muốn hỏi gì? Mời chủ phòng có số lượt thích nhiều nhất trong ba ngày qua đặt câu hỏi.”
Người sống người chết cộng lại, lượt like của Nhuế Nhất Hòa vẫn là nhiều nhất.
Nhuế Nhất Hòa suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi muốn biết điểm yếu của Tham Lam là gì, ý tôi là điểm yếu có thể gϊếŧ chết nó ấy.”
Màn hình nhấp nháy, từng từ màu đỏ lần lượt hiện lên.
“Chỉ cần con người còn tồn tại thì Tham Lam sẽ không bao giờ thật sự bị gϊếŧ chết.
Nhưng nếu niệm ‘Mã tây la mễ hồng lệ kỳ cáp’ thì sức mạnh tiến vào thế giới hiện thực của nó sẽ bị đẩy lùi lại trong phong ấn, cho đến khi gặp được kẻ tham lam tiếp theo thì nó mới có thể thức tỉnh một lần nữa.
Đừng lo, đó đã là chuyện của rất nhiều năm sau rồi.”
Nhuế Nhất Hòa: “Mã tây la mễ hồng lệ kỳ cáp có nghĩa là gì?”
Cô tưởng Mystery Live sẽ không trả lời, dù sao thì đây cũng coi như là câu hỏi thứ hai.
Không ngờ, dòng chữ đỏ ban đầu biến mất, lại một dòng chữ khác hiện lên.
“Đây là một câu thần chú, dịch ra thì có nghĩa là ‘anh em của bạn đang ở đây’.”
Nhuế Nhất Hòa: “…”
Cô cứ cảm thấy thần chú để đánh bại kẻ địch, giành chiến thắng vô cùng tùy tiện, kiểu như tạo bừa vậy…
Màn hình nhấp nháy, điện thoại phát ra âm thanh ‘xẹt xẹt’ rồi đen xì luôn.
Bốn chiếc điện thoại vỡ vụn cùng một lúc.
Nhuế Nhất Hòa nghĩ quy tắc của phó bản sẽ không lừa người chơi.
Đầu tiên, cô quay sang khối cầu màu vàng đang chứa anh béo niệm thần chú.
Khối cầu vỡ tan, chất nhầy biến thành nước trong, chảy ào ra đất.
Anh béo ngã xuống đất, kêu ‘ôi’ một tiếng.
Sau đó, anh ta trợn trắng mắt, thở hổn hển.
“Hơn một nghìn năm… Ta vừa mới khôi phục được một chút sức mạnh… Rõ ràng là chỉ còn thiếu lần thứ ba nữa thôi.
Chỉ cần thành công là ta đã có thể thoát khỏi sự giam giữ, tại sao các người lại ngăn cản ta…”
Thứ nói chuyện chính là Tham Lam.
‘Lần thứ ba’ giống như chấp niệm của Tham Lam, Nhuế Nhất Hòa hiểu là: Lần thứ ba Tham Lam ăn trộm tiền của mẹ thì bị bắt được.
Chỉ cần có thể khiến cho kẻ tham lam bị lòng tham xúi giục, phạm lỗi ba lần là Tham Lam có thể thoát khỏi hoàn cảnh bị giam giữ… Mà cách thoát khỏi sự giam giữ có lẽ là chiếm lấy cơ thể vốn thuộc về Tần Lãng.
Những người chơi nhận lấy vật phẩm nhiệm vụ, ở một mức độ nào đó cũng có thể nói là đang làm chuyện tốt.
Loại trừ những chuyện kỳ lạ, tránh cho thế giới phó bản rơi vào tai họa.
Nhuế Nhất Hòa lại niệm: “Mã tây la mễ hồng lệ kỳ cáp.”
Anh béo kêu lên thảm thiết rồi ngã gục trên mặt đất.
Nhuế Nhất Hòa tiếp tục đi vào bên trong nhà trọ, mỗi lần cô niệm chú thì chất dịch nhầy màu vàng sẽ lùi lại một chút, cũng có một phần trực tiếp biến thành nước trong.
Cô đi lên tầng hai, phát hiện ra kẻ mang tội gϊếŧ người ở phòng cũng chưa ra ngoài mà ngất xỉu ở trong phòng.
Cô tiện tay trói lại, rồi sang phòng trói Lệ Lệ.
Vân Vân đã rời khỏi nhà trọ từ lâu rồi, tránh để để cho Tham Lam lợi dụng sơ hở để gϊếŧ anh ta.
Sau khi dịch nhầy màu vàng nhạt ở tầng ba lui hết vào gác xép, Nhuế Nhất Hòa nhẹ nhàng bò lên nóc nhà, ngó vào cửa sổ niệm chú thật lớn.
Cô cầm đèn pin soi.
Bên trong, ngoài vài giọt nước ra thì chỉ có một ít vật dụng trong nhà chất thành đống, không thấy bóng dáng của Tham Lam đâu nữa.
Lúc Nhuế Nhất Hòa đi xuống còn mang theo hai con người bị trói thành cái bánh chưng.
Đợi lát nữa lấy được vật phẩm nhiệm vụ, thoát khỏi phó bản sẽ đưa bọn họ đến cục cảnh sát..