“ Chiếc gậy đẹp đó Lão Khang, ông vừa mới đổi à? “ _ Kiên Sơn trầm trồ trước cây gậy của ông già lẻo khẻo kia.
Ông già tên Khang kia khẽ nhếch mép, chắc là trả lời gì đó, nhưng xa quá tôi không nghe được. Tôi nhìn cái gáy của ba người họ Hồ ngồi trước mình, cảm giác như Hồ Quí Trừng đang cau mày, ông ta có lẽ cũng muốn đi xuống kia để xem sự tình nhưng thấy cơ hội của mình đã qua đi.
Lúc này trên các khán đài đang rất náo động. Họ hẳn rất muốn xuống xem, nhưng lại không dám nên cứ xì xào bất tận. Có lẽ những kẻ đang ở trên võ đài kia thuộc hàng cao thủ đứng đầu những môn phái hạng nhất ở đây nên họ không dám xen ngang.
Người đàn ông đeo cung chắp tay thi lễ với Kiên Sơn. Kiên Sơn từ chỗ đang cười với Già Khang kia giờ phải quay lại nghe anh chàng này nói, sau đó lấy hai tay xoa vào nhau. Anh chàng mắt hí giật mình, mở miệng nói gì đó. Tôi đoán là anh ta đang phản đối người cầm cung, nhưng vẫn giữ được vẻ hòa nhã. Đến lượt người đàn ông đồ đen phát biểu. Anh mắt hí gật gật đầu rồi quay về nhìn Kiên Sơn. Ông lão Minh Chủ có vẻ hơi khựng lại, ông ta nói lại với hai người kia, bây giờ thì nụ cười bắt đầu tan biến. Người mặc áo xanh dương đợi ông ta nói xong thì bắt đầu nói. Ông ta phong thái rất từ tốn, nói xong thì nhìn cây kiếm trên tảng đá. Những người kia cũng nhìn theo. Ông già Khang nói tiếp khiến cho anh đeo cung giật mình một cái rõ ràng. Anh ta tiến tới một bước, đưa tay ra nói gì đó có vẻ rất hùng hổ. Mắt hí thêm cũng thêm vào vài câu.
Và rồi một âm thanh vang lên làm tôi rợn sống lưng:
“ Vậy sao ta không để người chiến thắng được thử sức? “
Câu nói đó vang dội đủ để không ai là không nghe được. Rõ ràng là muốn đẩy cuộc hội nghị nho nhỏ trên võ đài ra cho tất cả có thể biết.
Kẻ vừa nói câu đấy chính là kẻ cụt tay. Ông ta không hề nhúc nhích hay có chút gì là thay đổi so với lúc bước xuống võ đài, từ nãy đến giờ không nói gì cả, cũng chẳng có biểu hiện gì.
Năm khán đài từ trước đến giờ chỉ dám xì xồ bàn tán gần như bùng nổ trước câu nói đó. Họ bắt đầu hét lên những câu đòi biết từ nãy giờ mấy người kia đang bàn cái gì. Có người định đứng lên để nhảy xuống võ đài cùng những người kia nhưng bị đồng loại giữ lại.
“ Ý ông là sao trang chủ Trần Lụy Duy? “
Võ Lâm Minh Chủ Kiên Sơn hỏi lại, lần này dùng nội công để khiến giọng nói mình âm vang như trước.
“ Hãy để người chiến thắng đại hội này thử sức trước tất cả những người khác. Anh ta nếu không làm được, những người còn lại sẽ có cơ hội “
Khán đài lại thêm phen râm ran. Có người tôi thấy đang gật đầu, người thì lắc đầu. Kẻ không nói gì, kẻ bắt đầu tỏ ra giận dữ. Mỗi người một sắc thái, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.
“ Tôi đồng ý với Trang chủ Trần đây “ _ người áo xanh dương trầm trầm nói.
“ Tôi cũng đồng ý “ _ Già Khang nói.
“ Tôi không đồng ý “ _ anh chàng mắt hí kêu lên.
“ Tôi cũng không đồng ý “ _ ông chú to con lên tiếng.
“ Tôi cũng vậy “ _ người đeo cung bắt đầu khoanh tay.
Vậy là ba người đồng ý, ba người không.
“ Điều này hoàn toàn lố bịch. Không thể chấp nhận! “
“ Tôi thấy đúng “
“ Không thể nào! “
“ Tôi không đồng ý! “
“ Thật là bất công và vớ vẩn “
Và hàng chục những câu hò hét khác vang lên từ các khán đài. Và chỉ trong phút chốc cả võ trường trở thành một cuộc cãi lộn. Những kẻ không đồng ý quay sang cãi với những kẻ đồng ý. Họ thậm chí đã sẵn sàng cầm lấy đao kiếm để “thuyết phục” kẻ kia.
“ Hm… có vẻ đa số không đồng ý nhỉ? Cũng có thể hiểu được một cách dễ dàng tại sao… “
Lê Đặng cùng ba người họ Hồ không hò hét theo cùng đám đông, chỉ ngồi im lặng quan sát.
Nhưng ý ông ta là sao? Tôi chẳng hiểu.
“ Những môn phái, thế lực có người tham gia đại hội lần này chắc chắn là sẽ đồng ý. Nhưng không may là đa số đâu có được điều đó. Gia đình ta cũng có hai cháu tham gia phải không? Tam vị nghĩ sao? “
Hóa ra là thế, cám ơn đã trả lời nhé.
Lệ Đặng quay mặt về phía gia đình Hồ. Ông ta nhếch mép một chút, cười ý nhị nhưng không kém khiêu khích. Lần này người con trưởng họ lên tiếng:
“ Chuyện đó không phải là bất kì ai trong chúng ta quyết định. Cây kiếm kia là do Minh Chủ tìm được. Ông ta muốn thì có bao nhiêu kẻ phản đối cũng không thể làm được gì cả. Giờ cho dù có nói gì cũng chẳng có tác dụng. “
Hồ Quí Trừng nói cũng đúng. Tôi chuyển hướng về phía Kiên Sơn, mặt ông già này đang cau mày lại để suy nghĩ. Ông ta hẳn biết mình phải ra quyết định thật nhanh, trước khi các môn phái bắt đầu đánh nhau vì quyền được rút thử cây kiếm này ra.
“ Tất cả DỪNG LẠI! “ _ ông ta nói mà như hét, không hề lên giọng nhưng khiến tất cả mọi người phải ngừng cãi nhau quay lại nhìn.
“ Tôi đồng ý với Trang chủ Trần. Và trước khi bất kì ai có thể phản đối, tôi muốn nói luôn lí do của tôi “ _ Kiên Sơn hẽ kho lấy hơi.
“ Năm nay có hai mươi đấu thủ vượt qua được vòng loại hết sức thử thách của Đại Hội… “
Trừ hai người con của gia đình Hồ, tôi thầm nghĩ.
“ Đó là một kỳ tích hơn trăm năm nay không hề có. Không ít vị ngồi đây đã thử dấn thân vào vòng loại của Đại Hội một lần, hẳn các vị hiểu. Họ là những người ưu tú nhất đến từ những môn phái và gia đình giàu truyền thống võ học. Họ là giỏi nhất trong những người giỏi. “
Tôi nghĩ tôi đã hiểu ý mà Kiên Sơn đang nói tới là gì rồi.
“ Thanh kiếm này đây là một thử thách đặc biệt. Một thử thách mà chúng ta không biết là cần điều gì để có thể vượt qua. Nội công? Ngoại công? Hay là điều gì khác? Chúng ta không hoàn toàn không biết được. Nhưng với người chiến thắng đại hội võ lâm năm nay chúng ta sẽ có được cơ hội lớn nhất để chinh phục thử thách này. “
“ Vì vậy. Tôi sẽ để họ hoàn thành Đại Hội trước, sau đó theo thứ tự bị loại mà để họ có thể thử sức. “
“ Đó cũng là quyết định duy nhất và cuối cùng của tôi. “
Câu nói cuối cùng cũng rất nhẹ nhàng. Nhưng nó dứt khoát và không thể lay chuyển được. Kiên Sơn đứng sừng sững, một hào quang ngầm bao bọc ông ta, thể hiện ý định sẵn sàng đối đầu với bất kì ai muốn phản đối.
Và không ai trong số hàng ngàn người trong võ trường này dám chống lại vị Minh Chủ Võ Lâm của họ.
Những người đang đứng trên khán đài ngồi xuống, cất lại vũ khí vào bao của mình. Chỉ còn sáu người đang đứng trên võ đài của Kiên Sơn.
“ Nếu Minh Chủ đã quyết định vậy, tôi xin cáo từ “ _ anh chàng mắt hí phát biểu trước tiên, hành lễ với Kiên Sơn. Rồi đi xuống võ đài về phía chỗ ngồi của mình, không dùng kinh công như lúc đi xuống nữa.
Già Khang cũng gật đầu rồi đi. Những người còn lại cũng hành lễ và đi trở về. Vậy là Hồ Quí Lữ đã đúng. Một khi Minh Chủ Võ Lâm đã lên tiếng thì không ai dám làm gì.
Nụ cười toe toét như trẻ con lại xuất hiện trên khuôn mặt của Kiên Sơn. Ông ta búng ngon tay và hai người áo chàm tím lúc nãy lại đi ra, mang theo cây xà cùng dây buộc của họ. Trong khi hai người hầu của mình đang bận bịu, Kiên Sơn nhìn quanh năm khán đài một lượt, rồi giơ tay lên nói:
“ Vậy thì tôi xin chính thức bắt đầu Đại Hội Võ Lâm lần thứ hai trăm hai mươi chín! “
Năm khán đài quên đi cây kiếm trong phút chốc và lại reo lên hào hứng.
Nhưng lần này tiếng reo hò không bằng lúc đầu.
Vì có những khuôn mặt vẫn nhìn chằm chằm vào tảng đá cùng thanh kiếm đang được vác ra sau hậu trường.
“ Chiếc gậy đẹp đó Lão Khang, ông vừa mới đổi à? “ _ Kiên Sơn trầm trồ trước cây gậy của ông già lẻo khẻo kia.
Ông già tên Khang kia khẽ nhếch mép, chắc là trả lời gì đó, nhưng xa quá tôi không nghe được. Tôi nhìn cái gáy của ba người họ Hồ ngồi trước mình, cảm giác như Hồ Quí Trừng đang cau mày, ông ta có lẽ cũng muốn đi xuống kia để xem sự tình nhưng thấy cơ hội của mình đã qua đi.
Lúc này trên các khán đài đang rất náo động. Họ hẳn rất muốn xuống xem, nhưng lại không dám nên cứ xì xào bất tận. Có lẽ những kẻ đang ở trên võ đài kia thuộc hàng cao thủ đứng đầu những môn phái hạng nhất ở đây nên họ không dám xen ngang.
Người đàn ông đeo cung chắp tay thi lễ với Kiên Sơn. Kiên Sơn từ chỗ đang cười với Già Khang kia giờ phải quay lại nghe anh chàng này nói, sau đó lấy hai tay xoa vào nhau. Anh chàng mắt hí giật mình, mở miệng nói gì đó. Tôi đoán là anh ta đang phản đối người cầm cung, nhưng vẫn giữ được vẻ hòa nhã. Đến lượt người đàn ông đồ đen phát biểu. Anh mắt hí gật gật đầu rồi quay về nhìn Kiên Sơn. Ông lão Minh Chủ có vẻ hơi khựng lại, ông ta nói lại với hai người kia, bây giờ thì nụ cười bắt đầu tan biến. Người mặc áo xanh dương đợi ông ta nói xong thì bắt đầu nói. Ông ta phong thái rất từ tốn, nói xong thì nhìn cây kiếm trên tảng đá. Những người kia cũng nhìn theo. Ông già Khang nói tiếp khiến cho anh đeo cung giật mình một cái rõ ràng. Anh ta tiến tới một bước, đưa tay ra nói gì đó có vẻ rất hùng hổ. Mắt hí thêm cũng thêm vào vài câu.
Và rồi một âm thanh vang lên làm tôi rợn sống lưng:
“ Vậy sao ta không để người chiến thắng được thử sức? “
Câu nói đó vang dội đủ để không ai là không nghe được. Rõ ràng là muốn đẩy cuộc hội nghị nho nhỏ trên võ đài ra cho tất cả có thể biết.
Kẻ vừa nói câu đấy chính là kẻ cụt tay. Ông ta không hề nhúc nhích hay có chút gì là thay đổi so với lúc bước xuống võ đài, từ nãy đến giờ không nói gì cả, cũng chẳng có biểu hiện gì.
Năm khán đài từ trước đến giờ chỉ dám xì xồ bàn tán gần như bùng nổ trước câu nói đó. Họ bắt đầu hét lên những câu đòi biết từ nãy giờ mấy người kia đang bàn cái gì. Có người định đứng lên để nhảy xuống võ đài cùng những người kia nhưng bị đồng loại giữ lại.
“ Ý ông là sao trang chủ Trần Lụy Duy? “
Võ Lâm Minh Chủ Kiên Sơn hỏi lại, lần này dùng nội công để khiến giọng nói mình âm vang như trước.
“ Hãy để người chiến thắng đại hội này thử sức trước tất cả những người khác. Anh ta nếu không làm được, những người còn lại sẽ có cơ hội “
Khán đài lại thêm phen râm ran. Có người tôi thấy đang gật đầu, người thì lắc đầu. Kẻ không nói gì, kẻ bắt đầu tỏ ra giận dữ. Mỗi người một sắc thái, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.
“ Tôi đồng ý với Trang chủ Trần đây “ _ người áo xanh dương trầm trầm nói.
“ Tôi cũng đồng ý “ _ Già Khang nói.
“ Tôi không đồng ý “ _ anh chàng mắt hí kêu lên.
“ Tôi cũng không đồng ý “ _ ông chú to con lên tiếng.
“ Tôi cũng vậy “ _ người đeo cung bắt đầu khoanh tay.
Vậy là ba người đồng ý, ba người không.
“ Điều này hoàn toàn lố bịch. Không thể chấp nhận! “
“ Tôi thấy đúng “
“ Không thể nào! “
“ Tôi không đồng ý! “
“ Thật là bất công và vớ vẩn “
Và hàng chục những câu hò hét khác vang lên từ các khán đài. Và chỉ trong phút chốc cả võ trường trở thành một cuộc cãi lộn. Những kẻ không đồng ý quay sang cãi với những kẻ đồng ý. Họ thậm chí đã sẵn sàng cầm lấy đao kiếm để “thuyết phục” kẻ kia.
“ Hm… có vẻ đa số không đồng ý nhỉ? Cũng có thể hiểu được một cách dễ dàng tại sao… “
Lê Đặng cùng ba người họ Hồ không hò hét theo cùng đám đông, chỉ ngồi im lặng quan sát.
Nhưng ý ông ta là sao? Tôi chẳng hiểu.
“ Những môn phái, thế lực có người tham gia đại hội lần này chắc chắn là sẽ đồng ý. Nhưng không may là đa số đâu có được điều đó. Gia đình ta cũng có hai cháu tham gia phải không? Tam vị nghĩ sao? “
Hóa ra là thế, cám ơn đã trả lời nhé.
Lệ Đặng quay mặt về phía gia đình Hồ. Ông ta nhếch mép một chút, cười ý nhị nhưng không kém khiêu khích. Lần này người con trưởng họ lên tiếng:
“ Chuyện đó không phải là bất kì ai trong chúng ta quyết định. Cây kiếm kia là do Minh Chủ tìm được. Ông ta muốn thì có bao nhiêu kẻ phản đối cũng không thể làm được gì cả. Giờ cho dù có nói gì cũng chẳng có tác dụng. “
Hồ Quí Trừng nói cũng đúng. Tôi chuyển hướng về phía Kiên Sơn, mặt ông già này đang cau mày lại để suy nghĩ. Ông ta hẳn biết mình phải ra quyết định thật nhanh, trước khi các môn phái bắt đầu đánh nhau vì quyền được rút thử cây kiếm này ra.
“ Tất cả DỪNG LẠI! “ _ ông ta nói mà như hét, không hề lên giọng nhưng khiến tất cả mọi người phải ngừng cãi nhau quay lại nhìn.
“ Tôi đồng ý với Trang chủ Trần. Và trước khi bất kì ai có thể phản đối, tôi muốn nói luôn lí do của tôi “ _ Kiên Sơn hẽ kho lấy hơi.
“ Năm nay có hai mươi đấu thủ vượt qua được vòng loại hết sức thử thách của Đại Hội… “
Trừ hai người con của gia đình Hồ, tôi thầm nghĩ.
“ Đó là một kỳ tích hơn trăm năm nay không hề có. Không ít vị ngồi đây đã thử dấn thân vào vòng loại của Đại Hội một lần, hẳn các vị hiểu. Họ là những người ưu tú nhất đến từ những môn phái và gia đình giàu truyền thống võ học. Họ là giỏi nhất trong những người giỏi. “
Tôi nghĩ tôi đã hiểu ý mà Kiên Sơn đang nói tới là gì rồi.
“ Thanh kiếm này đây là một thử thách đặc biệt. Một thử thách mà chúng ta không biết là cần điều gì để có thể vượt qua. Nội công? Ngoại công? Hay là điều gì khác? Chúng ta không hoàn toàn không biết được. Nhưng với người chiến thắng đại hội võ lâm năm nay chúng ta sẽ có được cơ hội lớn nhất để chinh phục thử thách này. “
“ Vì vậy. Tôi sẽ để họ hoàn thành Đại Hội trước, sau đó theo thứ tự bị loại mà để họ có thể thử sức. “
“ Đó cũng là quyết định duy nhất và cuối cùng của tôi. “
Câu nói cuối cùng cũng rất nhẹ nhàng. Nhưng nó dứt khoát và không thể lay chuyển được. Kiên Sơn đứng sừng sững, một hào quang ngầm bao bọc ông ta, thể hiện ý định sẵn sàng đối đầu với bất kì ai muốn phản đối.
Và không ai trong số hàng ngàn người trong võ trường này dám chống lại vị Minh Chủ Võ Lâm của họ.
Những người đang đứng trên khán đài ngồi xuống, cất lại vũ khí vào bao của mình. Chỉ còn sáu người đang đứng trên võ đài của Kiên Sơn.
“ Nếu Minh Chủ đã quyết định vậy, tôi xin cáo từ “ _ anh chàng mắt hí phát biểu trước tiên, hành lễ với Kiên Sơn. Rồi đi xuống võ đài về phía chỗ ngồi của mình, không dùng kinh công như lúc đi xuống nữa.
Già Khang cũng gật đầu rồi đi. Những người còn lại cũng hành lễ và đi trở về. Vậy là Hồ Quí Lữ đã đúng. Một khi Minh Chủ Võ Lâm đã lên tiếng thì không ai dám làm gì.
Nụ cười toe toét như trẻ con lại xuất hiện trên khuôn mặt của Kiên Sơn. Ông ta búng ngon tay và hai người áo chàm tím lúc nãy lại đi ra, mang theo cây xà cùng dây buộc của họ. Trong khi hai người hầu của mình đang bận bịu, Kiên Sơn nhìn quanh năm khán đài một lượt, rồi giơ tay lên nói:
“ Vậy thì tôi xin chính thức bắt đầu Đại Hội Võ Lâm lần thứ hai trăm hai mươi chín! “
Năm khán đài quên đi cây kiếm trong phút chốc và lại reo lên hào hứng.
Nhưng lần này tiếng reo hò không bằng lúc đầu.
Vì có những khuôn mặt vẫn nhìn chằm chằm vào tảng đá cùng thanh kiếm đang được vác ra sau hậu trường.