Nói cho cùng, cái tính tò mò của con gái cũng có lợi ích riêng của nó. Đa phần thì nó khiến tôi rơi vào đủ loại rắc rối. Lâu lâu tôi lại ăn may. Và khi ăn may thì chỉ cần một lần là đủ.
Khi tôi vào khu vực ngủ của gia nhân, tôi ngã xuống phản và ngủ thẳng cẳng. Từ khi bắt đầu phải làm một con hầu, có lúc nào mà tôi không ngủ bê bết đâu. Và bình thường, chẳng có gì có thể đánh thức tôi dậy. Nhưng nửa đêm ấy, tôi đã khát nước. Ánh trăng qua cửa sổ như ánh đèn pin kéo tôi khỏi giấc nồng. Tiếng thở đều đặn của những gia nhân khác khẳng định trời còn tối lắm. Cái gì đó rơi bịch xuống. Nheo mắt một hồi để làm quen với bóng tối, tôi nhận ra đó là cái gối của chị Lý Hồng. Cái lùm bên cạnh tôi không phải là chị, chỉ là cái chăn mỏng trên hai cái gối cỏn con.
Nửa đêm đi đâu mà phải giấu giếm? Ôi... xin đừng nói với tôi là chị ấy đi gặp cái tên Tử Duy kia nhé. Tôi phải kiềm chế lắm mới không kêu lên cảm thán. Tên đó chẳng có gì là hay ho hết! Tôi đã kể lể cho chị bao nhiêu lí do để không lại gần hắn ta rồi. Sao chị ấy không nghe cơ chứ. Gia đình Hồ này không tiếc một con hầu vô danh đâu.
Ngồi dậy, tôi nhìn quanh quất. Cửa phòng của gia nhân thường bị khoá sau giờ ngủ. Nhưng nếu chị ấy tìm được cách đi ra ngoài thì tôi cũng có thể mò ra theo. Tất nhiên là giờ tôi có thể cứ mặc kệ chị ấy và nằm ngủ tiếp. Nhưng thật không thể chịu được cái suy nghĩ chị Lý Hồng đang dấn thân vào một cuộc phiêu lưu rất rất mạo hiểm.
Tặc lưỡi nhẹ nhàng, tôi thò chân xuống tìm cách mò theo chị Lý Hồng. Gia nhân ngủ trên hai dãy phản đối diện nhau, dép để dưới chân. Tôi trườn khỏi chỗ nằm rồi khum người, cẩn thận đi đôi dép mỏng dính vào.
Chẳng có cái dấu chân nào. Đúng hơn là trời tối mịt thế này thì cho dù có dấu chân tôi cũng chẳng thấy nổi.
Trong bóng tối, chỉ nghe tiếng tim trong ngực đập bình bịch như loa phóng thanh. Lạy trời không có ai cũng vô tình thức dậy vì khát nước như tôi. Mặt đất chẳng có cái gì cả. Nói chung là ý tưởng có một cái đường hầm bí mật không khả thi lắm. Cánh cửa kêu kẽo kẹt làm tôi giật bắn mình. Sao trong màn đêm âm thanh gì cũng như được phát qua máy tăng âm thế nhỉ?
Chờ một tí. Cánh cửa kêu kẽo kẹt ư? Tôi ngó đầu lên nhìn nó. Có ai đó đã mở khoá từ bên ngoài. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua khe cửa nổi bật như ánh đèn điện trong đêm tối mù mịt.
Tôi đi từng bước nhỏ ra chỗ có ánh sáng, mở cửa rồi đóng lại thật nhanh. Trời ơi cái cửa kêu to như chưa từng được kêu. Không nhầm thì đã có người lờ mờ thức dậy. Nhưng tốt nhất là chuồn thật nhanh, để họ tưởng là tiếng gió. Điểm đến: một hành lang trong một khu vườn trăng sao hoa lá phong tình lãng mạn.
Y như rằng, hai cái bóng in dài lên thảm cỏ cắt xén cẩn thận. Lồng đèn thắp sáng trên đầu họ, đủ để đôi tình nhân nhìn thấy mặt nhau và để không ai thấy từ bên trong các gian phòng xung quanh.
Tôi nghe tiếng cười khúc khích không nhầm vào đâu được của người bạn chung phòng.
Trong cảnh tranh tối tranh sáng, tôi hé mắt nhìn ra. Ngồi trên thanh để tay của hành lang là một cô gái trong bộ quần áo gia nhân đang bẽn lẽn vì cười quá to. Chàng trai bên cạnh cũng chỉ mặc bộ đồ ngủ. Nhưng đầu tóc anh ta quá chải chuốt để tin anh ta chỉ muốn đi ngủ đêm nay. Phía trên đầu họ là hai cái đèn lồng vốn được để trong nhà kho từ hồi Tết. Có ai đó đã lấy chúng ra, lau sạch và cho chúng một mồi lửa nhỏ. Lung linh trong gió, tựa như cả đến đèn lồng cũng biết mình không nên ở đây.
Đôi tình nhân nói chuyện khẽ khàng, cô gái lâu lâu lại đưa tay che đi tiếng cười, má đỏ ửng trong ánh đèn cam vàng. Chàng trai thì chẳng dứt mắt ra khỏi khuôn mặt của cô gái, tay bắt đầu đưa hờ ra sau lưng như muốn ôm lấy cô ta. Và cô nàng chẳng ngại ngần ngả thẳng vào vòng tay anh ta. Giờ đây, tôi có thể chắc chắn chị Lý Hồng đã phải lòng tên này hoàn toàn.
Tại sao Hồ Tử Duy luôn cười một cách chuyên nghiệp nhỉ? Thực sự đấy, anh ta nên đi quảng cáo kem đánh răng. Rồi bỗng nhiên hai bên ngừng nói chuyện, nhìn nhau một hồi lâu. Và hệt như trong phim, họ cúi sát mặt và bắt đầu khám răng nhau. Tôi cảm thấy buồn nôn. Nhưng nếu mà nôn ra bây giờ thì chắc mai không có sức để làm việc luôn.
Thở dài, tôi quay lại, không nhìn nữa làm gì cho mệt. Chị Lý Hồng đã rơi vào bẫy tên kia một cách đơn giản và dễ dàng. Tôi gần như chẳng thể can thiệp được gì thêm. Thà giờ về ngủ, sáng mai nếu được thì nói chuyện với chị ấy tiếp thì tốt hơn nhiều.
Nghĩ thế thôi, chứ cũng là một đứa con gái, tôi thấy khả năng cứu vãn sự tình nhỏ như hạt cát.
Và đôi tình nhân như cũng có cùng ý nghĩ với tôi. Tay trong tay, họ đứng lên và đi về phía tôi, tức là về phía khu ngủ của gia nhân. Chết thật, tiếng chân họ đến nhanh quá. Tôi chỉ kịp nhìn qua khoé mắt thì họ gần như đã tới nơi tôi đứng.
Một thứ ánh sáng sắc lạnh lóe lên. Không phải là ánh trăng. Không phải là đèn lồng. Đó là một con dao.
“ Cẩn thận! “ _ tôi buột miệng.
Nhưng trước khi người võ sĩ trận chung kết Đại Hội Võ Lâm có thể làm gì, chị Lý Hồng đã đâm một nhát xuyên qua bụng anh ta.
Tôi á khẩu. Hồ Tử Duy ngã xuống thảm cỏ, máu nhuốm một vệt dài nơi anh ta nằm. Thảm cỏ không màu trong màn đêm bị máu làm cho đặc quánh, từng giọt bám víu thành một trảng đen thẳm. Anh ta với tôi nhìn lên người đang cầm con dao nhỏ nhuốm máu. Một con dao mỏng nhưng sắc nhọn và đủ dài để xuyên qua một con người. Và đi cùng với nó là một đôi mắt đủ lạnh lùng để làm tất cả việc gì.
Chị Lý Hồng lắc tay, lấy chiếc khăn tay thơm mùi hoa huệ lau sạch con dao của mình. Người phụ nữ đó không cười, không nói gì trước khi đưa con dao xuống một lần nữa, nhát chém thứ hai hướng đến thẳng ngực Hồ Tử Duy. Nhưng cô ta đã không làm được điều đó. Đơn giản là vì tôi đã giữ tay cô ta lại.
Có lẽ là vì tôi là một người tốt. Nên khi nhìn thấy một kẻ, cho dù đó là một kẻ tôi chẳng ưa thích gì, đang nằm giữa vũng máu của bản thân, tôi biết mình phải làm một cái gì đó. Và trong giây phút đó, bản năng khiến tôi bật dậy nhanh hơn tôi có thể và nhảy vào giữa hai người kia.
Tôi không phải là một đứa có cơ bắp hay sức mạnh để ngay lập tức khống chế người khác. Nhưng may thay trọng lượng giữa tôi và chị ta lại gần bằng nhau. Và theo một số quy luật vật lí, tôi có đủ lực để khiến con dao đó không tới được đích đến của mình. Đôi mắt của chị ta không che được sự bất ngờ. Mặt tôi chỉ cách mặt chị ta một đốt ngón tay, đủ để tôi nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt đó. Và tôi nhận ra một điều trong giây khắc này. Đây không phải là người bạn cùng phòng của tôi.
Bị giữ chặt tay cầm dao, nhưng bàn tay còn lại của chị ấy vẫn hết sức tự do. Nó nắm chặt lại và cho tôi một cú thẳng vào bụng. Các quy luật vật lí khác đã đảm bảo việc tôi ngã xuống mà buông chị ta ra.
Nhưng hành động ngu ngốc của tôi vừa đủ để Hồ Tử Duy có thời gian đứng dậy. Anh ta có thể đang có một cái lỗ xuyên qua thân mình nới máu tràn ra. Nhưng anh ta vào được vòng chung kết của Đại Hội cũng là có lí do của nó. Lý Hồng chỉ kịp quay đầu lại lúc anh ta cho chị ấy một chưởng từ sau lưng. Việc Hồ Tử Duy đã đứng dậy và vòng ra sau cô người hầu từ lúc nào, không ai trong đêm hôm đó có thể biết được.
Lý Hồng ngã xuống, nhổ ra một cục máu. Hồ Tử Duy nhíu mày, nhìn như bắn lửa vào cô bạn gái của mình. Rồi anh ta nhìn xuống tôi. Ánh mắt đơn giản kêu tôi phải chạy đi. Bằng cả bốn chi, tôi kéo người đứng dậy. Trước mặt tôi là hai bóng người trong màn đêm mặt đối mặt. Đôi đèn lồng bị bỏ rơi trên thảm có bắt cháy. Ánh sáng nóng rực như ánh mắt của hai con người ba phút trước đây còn tay trong tay.
Tôi bắt đầu chạy. Ở lại, tôi không có khả năng mà giúp đứa cháu họ Hồ, nhưng tôi sẽ tìm ra ai đó. Chỉ hy vọng Hồ Tử Duy chưa chết vì mất máu trước khi tôi trở lại.
Nói cho cùng, cái tính tò mò của con gái cũng có lợi ích riêng của nó. Đa phần thì nó khiến tôi rơi vào đủ loại rắc rối. Lâu lâu tôi lại ăn may. Và khi ăn may thì chỉ cần một lần là đủ.
Khi tôi vào khu vực ngủ của gia nhân, tôi ngã xuống phản và ngủ thẳng cẳng. Từ khi bắt đầu phải làm một con hầu, có lúc nào mà tôi không ngủ bê bết đâu. Và bình thường, chẳng có gì có thể đánh thức tôi dậy. Nhưng nửa đêm ấy, tôi đã khát nước. Ánh trăng qua cửa sổ như ánh đèn pin kéo tôi khỏi giấc nồng. Tiếng thở đều đặn của những gia nhân khác khẳng định trời còn tối lắm. Cái gì đó rơi bịch xuống. Nheo mắt một hồi để làm quen với bóng tối, tôi nhận ra đó là cái gối của chị Lý Hồng. Cái lùm bên cạnh tôi không phải là chị, chỉ là cái chăn mỏng trên hai cái gối cỏn con.
Nửa đêm đi đâu mà phải giấu giếm? Ôi... xin đừng nói với tôi là chị ấy đi gặp cái tên Tử Duy kia nhé. Tôi phải kiềm chế lắm mới không kêu lên cảm thán. Tên đó chẳng có gì là hay ho hết! Tôi đã kể lể cho chị bao nhiêu lí do để không lại gần hắn ta rồi. Sao chị ấy không nghe cơ chứ. Gia đình Hồ này không tiếc một con hầu vô danh đâu.
Ngồi dậy, tôi nhìn quanh quất. Cửa phòng của gia nhân thường bị khoá sau giờ ngủ. Nhưng nếu chị ấy tìm được cách đi ra ngoài thì tôi cũng có thể mò ra theo. Tất nhiên là giờ tôi có thể cứ mặc kệ chị ấy và nằm ngủ tiếp. Nhưng thật không thể chịu được cái suy nghĩ chị Lý Hồng đang dấn thân vào một cuộc phiêu lưu rất rất mạo hiểm.
Tặc lưỡi nhẹ nhàng, tôi thò chân xuống tìm cách mò theo chị Lý Hồng. Gia nhân ngủ trên hai dãy phản đối diện nhau, dép để dưới chân. Tôi trườn khỏi chỗ nằm rồi khum người, cẩn thận đi đôi dép mỏng dính vào.
Chẳng có cái dấu chân nào. Đúng hơn là trời tối mịt thế này thì cho dù có dấu chân tôi cũng chẳng thấy nổi.
Trong bóng tối, chỉ nghe tiếng tim trong ngực đập bình bịch như loa phóng thanh. Lạy trời không có ai cũng vô tình thức dậy vì khát nước như tôi. Mặt đất chẳng có cái gì cả. Nói chung là ý tưởng có một cái đường hầm bí mật không khả thi lắm. Cánh cửa kêu kẽo kẹt làm tôi giật bắn mình. Sao trong màn đêm âm thanh gì cũng như được phát qua máy tăng âm thế nhỉ?
Chờ một tí. Cánh cửa kêu kẽo kẹt ư? Tôi ngó đầu lên nhìn nó. Có ai đó đã mở khoá từ bên ngoài. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua khe cửa nổi bật như ánh đèn điện trong đêm tối mù mịt.
Tôi đi từng bước nhỏ ra chỗ có ánh sáng, mở cửa rồi đóng lại thật nhanh. Trời ơi cái cửa kêu to như chưa từng được kêu. Không nhầm thì đã có người lờ mờ thức dậy. Nhưng tốt nhất là chuồn thật nhanh, để họ tưởng là tiếng gió. Điểm đến: một hành lang trong một khu vườn trăng sao hoa lá phong tình lãng mạn.
Y như rằng, hai cái bóng in dài lên thảm cỏ cắt xén cẩn thận. Lồng đèn thắp sáng trên đầu họ, đủ để đôi tình nhân nhìn thấy mặt nhau và để không ai thấy từ bên trong các gian phòng xung quanh.
Tôi nghe tiếng cười khúc khích không nhầm vào đâu được của người bạn chung phòng.
Trong cảnh tranh tối tranh sáng, tôi hé mắt nhìn ra. Ngồi trên thanh để tay của hành lang là một cô gái trong bộ quần áo gia nhân đang bẽn lẽn vì cười quá to. Chàng trai bên cạnh cũng chỉ mặc bộ đồ ngủ. Nhưng đầu tóc anh ta quá chải chuốt để tin anh ta chỉ muốn đi ngủ đêm nay. Phía trên đầu họ là hai cái đèn lồng vốn được để trong nhà kho từ hồi Tết. Có ai đó đã lấy chúng ra, lau sạch và cho chúng một mồi lửa nhỏ. Lung linh trong gió, tựa như cả đến đèn lồng cũng biết mình không nên ở đây.
Đôi tình nhân nói chuyện khẽ khàng, cô gái lâu lâu lại đưa tay che đi tiếng cười, má đỏ ửng trong ánh đèn cam vàng. Chàng trai thì chẳng dứt mắt ra khỏi khuôn mặt của cô gái, tay bắt đầu đưa hờ ra sau lưng như muốn ôm lấy cô ta. Và cô nàng chẳng ngại ngần ngả thẳng vào vòng tay anh ta. Giờ đây, tôi có thể chắc chắn chị Lý Hồng đã phải lòng tên này hoàn toàn.
Tại sao Hồ Tử Duy luôn cười một cách chuyên nghiệp nhỉ? Thực sự đấy, anh ta nên đi quảng cáo kem đánh răng. Rồi bỗng nhiên hai bên ngừng nói chuyện, nhìn nhau một hồi lâu. Và hệt như trong phim, họ cúi sát mặt và bắt đầu khám răng nhau. Tôi cảm thấy buồn nôn. Nhưng nếu mà nôn ra bây giờ thì chắc mai không có sức để làm việc luôn.
Thở dài, tôi quay lại, không nhìn nữa làm gì cho mệt. Chị Lý Hồng đã rơi vào bẫy tên kia một cách đơn giản và dễ dàng. Tôi gần như chẳng thể can thiệp được gì thêm. Thà giờ về ngủ, sáng mai nếu được thì nói chuyện với chị ấy tiếp thì tốt hơn nhiều.
Nghĩ thế thôi, chứ cũng là một đứa con gái, tôi thấy khả năng cứu vãn sự tình nhỏ như hạt cát.
Và đôi tình nhân như cũng có cùng ý nghĩ với tôi. Tay trong tay, họ đứng lên và đi về phía tôi, tức là về phía khu ngủ của gia nhân. Chết thật, tiếng chân họ đến nhanh quá. Tôi chỉ kịp nhìn qua khoé mắt thì họ gần như đã tới nơi tôi đứng.
Một thứ ánh sáng sắc lạnh lóe lên. Không phải là ánh trăng. Không phải là đèn lồng. Đó là một con dao.
“ Cẩn thận! “ _ tôi buột miệng.
Nhưng trước khi người võ sĩ trận chung kết Đại Hội Võ Lâm có thể làm gì, chị Lý Hồng đã đâm một nhát xuyên qua bụng anh ta.
Tôi á khẩu. Hồ Tử Duy ngã xuống thảm cỏ, máu nhuốm một vệt dài nơi anh ta nằm. Thảm cỏ không màu trong màn đêm bị máu làm cho đặc quánh, từng giọt bám víu thành một trảng đen thẳm. Anh ta với tôi nhìn lên người đang cầm con dao nhỏ nhuốm máu. Một con dao mỏng nhưng sắc nhọn và đủ dài để xuyên qua một con người. Và đi cùng với nó là một đôi mắt đủ lạnh lùng để làm tất cả việc gì.
Chị Lý Hồng lắc tay, lấy chiếc khăn tay thơm mùi hoa huệ lau sạch con dao của mình. Người phụ nữ đó không cười, không nói gì trước khi đưa con dao xuống một lần nữa, nhát chém thứ hai hướng đến thẳng ngực Hồ Tử Duy. Nhưng cô ta đã không làm được điều đó. Đơn giản là vì tôi đã giữ tay cô ta lại.
Có lẽ là vì tôi là một người tốt. Nên khi nhìn thấy một kẻ, cho dù đó là một kẻ tôi chẳng ưa thích gì, đang nằm giữa vũng máu của bản thân, tôi biết mình phải làm một cái gì đó. Và trong giây phút đó, bản năng khiến tôi bật dậy nhanh hơn tôi có thể và nhảy vào giữa hai người kia.
Tôi không phải là một đứa có cơ bắp hay sức mạnh để ngay lập tức khống chế người khác. Nhưng may thay trọng lượng giữa tôi và chị ta lại gần bằng nhau. Và theo một số quy luật vật lí, tôi có đủ lực để khiến con dao đó không tới được đích đến của mình. Đôi mắt của chị ta không che được sự bất ngờ. Mặt tôi chỉ cách mặt chị ta một đốt ngón tay, đủ để tôi nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt đó. Và tôi nhận ra một điều trong giây khắc này. Đây không phải là người bạn cùng phòng của tôi.
Bị giữ chặt tay cầm dao, nhưng bàn tay còn lại của chị ấy vẫn hết sức tự do. Nó nắm chặt lại và cho tôi một cú thẳng vào bụng. Các quy luật vật lí khác đã đảm bảo việc tôi ngã xuống mà buông chị ta ra.
Nhưng hành động ngu ngốc của tôi vừa đủ để Hồ Tử Duy có thời gian đứng dậy. Anh ta có thể đang có một cái lỗ xuyên qua thân mình nới máu tràn ra. Nhưng anh ta vào được vòng chung kết của Đại Hội cũng là có lí do của nó. Lý Hồng chỉ kịp quay đầu lại lúc anh ta cho chị ấy một chưởng từ sau lưng. Việc Hồ Tử Duy đã đứng dậy và vòng ra sau cô người hầu từ lúc nào, không ai trong đêm hôm đó có thể biết được.
Lý Hồng ngã xuống, nhổ ra một cục máu. Hồ Tử Duy nhíu mày, nhìn như bắn lửa vào cô bạn gái của mình. Rồi anh ta nhìn xuống tôi. Ánh mắt đơn giản kêu tôi phải chạy đi. Bằng cả bốn chi, tôi kéo người đứng dậy. Trước mặt tôi là hai bóng người trong màn đêm mặt đối mặt. Đôi đèn lồng bị bỏ rơi trên thảm có bắt cháy. Ánh sáng nóng rực như ánh mắt của hai con người ba phút trước đây còn tay trong tay.
Tôi bắt đầu chạy. Ở lại, tôi không có khả năng mà giúp đứa cháu họ Hồ, nhưng tôi sẽ tìm ra ai đó. Chỉ hy vọng Hồ Tử Duy chưa chết vì mất máu trước khi tôi trở lại.