Và thế là tôi khịu xuống.
“ Ồ, cô có muốn biết mình chết thế nào không. “
Ông ta có đang đùa tôi không vậy? Tôi nhìn lên, thật chẳng bất ngờ gì khi thấy kẻ du hành thời gian đang cười hở cả lợi.
“ Tất nhiên là không! “
“ Biết rồi thì đời hết vui nhỉ. “
Tôi thở mạnh trước khi đứng lên.
“ Ông có nên nói cho tôi những chuyện này không vậy? Tôi tưởng là những chuyện về tương lai là phải giữ bí mật. “
“ Cũng tùy chuyện… Thực ra cô biết gì không, tôi là một thằng ngu. Trước giờ vẫn vậy. Tôi đang nằm đây chờ chết và tôi vẫn không thể kiềm chế bản thân mà khoe khoang. Tôi chắc chắn là chỉ vì tôi nói cho cô biết việc cô sẽ chết bên cạnh tôi là đủ để lịch sự lại thay đổi một lần nữa. “
Một giọt nước mắt nhỏ xuống. Rồi lồng ngực ông ta phập phồng không kiềm chế. Tôi lau nhanh những dòng mồ hôi túa ra. Không chỉ thế, thứ dung dịch từ bộ đồ của người đàn ông này tự dưng ngừng hẳn. Chúng đóng lại thành cục, vỡ ra như bột đặc cứng. Ông ta khóc, người rung cả lên, bàn tay mở ra rồi lại nắm chặt.
“ Cám ơn ông. “
Tôi buột miệng.
“ Cám ơn ông đã ở bên cạnh tôi lúc tôi chết. “
Đôi mắt mệt mỏi mở ra. Giọt nước mắt cuối cùng rỉ xuống.
“ Cô thậm chí còn không biết tên tôi. “
“ Rồi tôi cũng sẽ gặp lại ông mà. Lúc đó tôi sẽ hỏi tên. “
Lúc đầu tôi tưởng ông ta đang run lên để tiếp tục khóc, nhưng không, ông già chỉ là đang cố gắng quay đầu nhìn tôi.
“ Ta là một nhà du hành thời gian. Và giờ ta nằm đây với đủ mọi hối hận. Nếu muốn làm gì thì hãy làm luôn bây giờ đi. “
Tôi muốn về nhà mà đấy đâu phải là thứ có thể làm ngay lập tức đâu.
“ Cô muốn biết một bí mật không? “
“ Bí mật này có làm thay đổi dòng thời gian hay cái gì đó tương tự không? “
“ Không, chỉ là một bí mật của riêng tôi thôi. Nó cũng khá là nhảm nhí. “
“ Vậy thì tôi sẵn sàng nghe. “
“ Tôi không muốn cứu lấy gia đình mình cô biết rồi đó. Nếu tôi quay lại và cứu họ, tôi sẽ không bao giờ tìm thấy cỗ máy thời gian. Tôi sẽ vẫn là thằng bé nghèo khổ trong một bãi rác. Tôi sẽ không hề thấy hối hận. Nhưng giờ đây tôi biết mình đã sai. Sai nhiều lắm. “
Ánh sáng trong đôi mắt già nua tắt ngúm. Kẻ du hành thời gian trút hơi thở cuối cùng. Một cơn gió chợt qua khiến lá cây rụng, đắp lên người đã chết tấm khăn tang.
Làm gì bây giờ? Kéo ông ta xuống, đào một cái huyệt, dựng tạm cái bia và chôn kẻ du hành thời gian duy nhất tôi biết ngoài bản thân?
Có chăng tôi sẽ ghi:
‘ Nằm tại đây một người đã ăn cắp thành quả của người khác, bỏ mặc gia đình mình và đánh bại qui luật vật lí. ‘
Chắc sẽ phải viết ‘một người’, tôi không biết tên ông ta.
“ Ây cô vừa đi đâu vậy? “
Hồ Tử Duy hỏi lúc tôi quay lại cái xe. Trong giây phút, tôi suýt nữa đã phun ra bí mật, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng mà quay về chỗ ngồi quen thuộc cạnh cửa sổ trong xe. Có lẽ khi người ta thay đổi họ muốn chia sẻ với những người khác những gì họ đã trải qua. Tôi có lẽ không phải là một người như vậy.
“ Chỉ đi lấy nước từ suối thôi. “ _ tôi để cái âu trĩu nước vào góc _ “ không phải tất cả chúng ta đều có thể sống bằng rượu được. “
Hồ Tử Duy cũng chỉ nhún vai trong khi tiếng Phan vọng lên sau mấy con ngựa:
“ Ây vậy thì ta đi thôi! “
Hiện giờ Phan nhận nhiệm vụ đánh xe. Tôi tự hỏi làm thế nào anh ta có thể học được cái việc này trong ba ngày làm phiền người tiền nhiệm nhưng anh ta hóa ra rất khá. Ít nhất thì cái xe chỉ mới suýt đổ một lần.
Phan nhìn tôi, ngẩn người ra:
“ Hửm? Cô có sao không? Nhìn lạ quá. “
“ Hơi mệt thôi. “ _ tôi tránh ánh mắt của anh ta, cố gắng làm khuôn mặt mình thật bình thường tuy mắt cứ đăm đăm nhìn về phía khoảng rừng thưa. Tôi như vẫn nhìn thấy ngôi nhà bỏ hoang ẩn nấp bên trong rừng cây xanh mướt, rõ ràng như nó đang ở ngay đây.
Ông ta không được chôn cất, chỉ có lá cây và hoa dại được rải lên thân xác với một nụ hôn trên trán để chào tạm biệt.
Tạm biệt chứ không phải vĩnh biệt. Tôi sẽ còn gặp người này ít nhất hai lần nữa: khi ông ta sinh ra và khi tôi chết đi. Không biết tên cũng chẳng biết mặt lúc trẻ, với việc ông ta rất thích chạy nhảy khắp chiều thời gian, tôi chắc chắn sẽ chẳng nhận ra người này lúc gặp lại. Không biết điều này là tốt hay xấu đây. Có lẽ thời gian nó sẽ trả lời thay.