Ngã xuống vực sâu hun hút khiến Trần Phong cảm giác như mình đang bị một con quái vật đen ngòm ăn sống nuốt tươi. Linh tính mách ông hãy yên phận chờ đợt cái giây phút cơ thể vỡ vụn khi đâm vào mặt đất. Nhưng Trần Phong không phải một kẻ chờ cái chết.
Ông vẫn khí vào chân, đạp một cái thật mạnh, đẩy người văng ra phía trước. Các ngón tay biến thành gọng kìm, ngay lập tức quặp lại thành hố. Nhưng một người dùng cung không thể các ngón tay bị hủy hoại. Chân Trần Phong dang ra hai bên, đâm vào thành đất cứng cáp, trở thành một thứ neo giữ người. Khi thả ngón tay ra, cơ thể đã dừng lại, chỉ có điều lộn ngược giữa lưng chừng.
Trần Phong thở hổn hển. Ở đây quá tối. Ông không biết có ai ngã theo mình không. Mỹ Ý nó có bị sao không? Con bé đang ở đâu? Những duy nghĩ này như cơn bão mùa hè làm tâm hồn tĩnh lặng của ông xáo động.
Trần Phong không thể tin được mình đã hồ đồ đến mức để đứa cháu gái dấn thân vào chốn nguy hiểm như thế này. Nó còn quá bé. Quá non nớt. Đứng đầu một môn phái vào những ngày tháng yên bình ai chẳng làm được, nhưng khi bão tố ngoài kia đang tới rất gần, khi cuồng phong sắp nổ ra, lúc đó người thủ lĩnh phải là kẻ có cái đầu lạnh lèo lái con thuyền chung, một điều Mỹ Ý vẫn không có được. Ông lo cho nó hết mực mà sao nó vẫn không nhận ra. Và giờ đây ông đã để đứa cháu duy nhất, cũng là trưởng môn đương nhiệm của Đại Lâm Phái vào hang Rắn.
Kẻ bản lĩnh như ông cũng có lúc thật ngu ngốc.
Hối hận cũng đã muộn, ông nghĩ. Cách duy nhất để sửa sai là thoát ra khỏi đây, tìm Mỹ Ý và những người khác, đưa họ ra khỏi nguy hiểm. Còn nhiệm vụ họ đang làm, cái đó có thể để sau. Trần Phong biết mục tiêu hàng đầu của mình là gì.
Bỗng dưng, lực hút lại xuất hiện. Trong sâu thẳm mặt đất như có thứ khí lực lạ lùng kéo ông xuống. Trần Phong lấy tứ chi bám thật chặt vào thành hố. Nhưng khí lực kia di chuyển cả đất đá chỗ ông neo người. Hết chỗ bám, Trần Phong lại rơi. Tưởng như cả cái hố này đang sập lên đầu ông.
Người ta bảo cú ngã không làm chết ai, mà mặt đất cứng mới là hung thủ. Trần Phong không biết mặt đất là bao xa trong bóng đen dày đặc. Nhưng ông vẫn có cách để tránh buổi gặp mặt không mong muốn đó.
Vị cao thủ này lại đẩy mình, đưa chân ra hai bên để tìm phần nào đó của thành hố vẫn còn nguyên vẹn. Thứ khinh công tuyệt mật của Đại Lâm, Lá Trúc Mưa Phùn cho phép đôi chân của người luyện giữ thăng bằng trong mọi trường hợp mà chỉ cần một điểm tựa duy nhất. Trần Phong nghiêng người, đầu ngón chân chạm khẽ lên thành hố. Dùng nó làm điểm tựa, ông vẫn khí theo đúng bài bản, bước chân nhẹ như lá trúc trong cơn mưa hè. Thành hố ngang trở thành mặt đất phẳng, cho Trần Phong chạy nhanh hơn cả tấn đất cát sau lưng đang muốn đè bẹp ông và mọi thứ trên đường đi của chúng.
Thế rồi đầu ngón chân chạm vào mặt phẳng vuông góc. Đáy hố đây rồi.
Nhưng Trần Phong cũng ngay lập tức nhận ra cái lực hút ông xuống không ở đây.
Ông nhích nhẹ người, ấy mà cả thân bắn ra trước như một mũi tên.
Thứ đang tạo lực hút nằm trong tường, nó nuốt trọn Trần Phong nhanh như người cung thủ già hy vọng. Đằng sau Trần Phong, đất đá đổ xuống đáy hố, tiếng ầm ầm làm tứ bề rung chuyển. Chỉ có thánh thần mới biết được ông đang bị cuốn tới nơi nào.
Ông trôi giữa đường hầm như một quả bóng, tay ôm đầu bảo vệ mặt mũi. Nhưng đất đá cào xước da Trần Phong không khác gì hàng trăm con dao đang cứa khắp cơ thể. Bỗng dưng “quả bóng” ngừng lại. Lực hút biến mất, bất ngờ như lúc nó xuất hiện.
Nơi này vẫn đen như hũ nút. Không gió, nhưng lại có tiếng lạo xạo đâu đó. Cái hang cao hơn đầu của Trần Phong, rộng hơn hai sải tay, và tạm thời trước mặt ông không có gì cả. Vị cao thủ hít thật sâu, mùi của đất, của tro, tanh như máu và cả một thứ gì khác nữa tràn ngập cánh mũi. Nó giống như cá ươn, ông nhận ra, nhưng chỉ phảng phất chứ không nồng nặc.
Tiếng lạo xạo như tiếng chổi cào đất quay trở lại. Chỉ điểm duy nhất trong bóng đêm ngạt thở. Trần Phong nhắm mắt, để đôi tai mình dẫn đi, đôi tay đưa ra trước đề phòng một bức tường bất ngờ.
Nếu bạn ở trong bóng tối đã lâu, ánh sáng của đom đóm sẽ sáng lóa như ánh mặt trời ngày hạ chí.
Trên trần hang bắt đầu xuất hiện những viên thạch nhấp nháy. Một viên thì không bằng một phần mười đom đóm. Nhưng hàng trăm viên liên tiếp thì đủ để chiếu sáng cả cái hang.
Những viên thạch này là những viên thạch kì lạ nhất Trần Phong từng thấy. Ông chưa thấy thứ ánh sáng nào có thể dịu nhẹ đến vậy. Như ánh trăng đã bị ai đó đánh cắp rồi giấu vào đây.
“ Cuối đường còn sáng hơn nữa “, Trần Phong lẩm nhẩm nheo mắt nhìn cuối hang. Ông muốn cạo lấy một viên thạch phát sáng để nhìn kĩ hơn, nhưng chúng dính quá chặt, thậm chí khi dùng đầu mũi tên khều thật mạnh vẫn không thể làm chúng di dời. Trần Phong bỗng tự hỏi: “ Đây có thực sự chỉ là một trần hang làm bằng đất? “. Nhưng mười đầu ngón tay của ông không cảm nhận được gì lạ thường. Vụn đất cậy ra lăn trên đầu ngón tay, đưa lên mũi ngửi rồi nếm cũng chẳng khác gì đất tự nhiên.
Đây là đất, nhưng cũng không phải là đất tự nhiên.
Càng đi, thạch viên càng nhiều, càng sáng, đủ để vị cao thủ nhìn thấy vết cắt khắp người. Nhưng những vết cắt nhỏ như vậy không thể tạo ra những vết máu loang lồ trên dính đầy trên cả thành hang lẫn mặt đất. Máu nhiều như vậy mà không có một cơ thể nào quanh đây.
Trần Phong giương cung, tên chĩa ra trước, bước chậm.
Tiếng lạo xạo kia ngày một to lên. Ánh sáng của lối ra cũng vậy. Chúng nằm cuối con đường, đằng sau một tảng đá chắn ngang.
Bề mặt cánh cửa đá này nhẵn nhụi. Thứ tiếng lạo xạo chính là do gió đập vào những chỗ cửa đá đã hao mòn. Không, đây không phải là gió thông thường. Nó chính là thứ lực hút đã cuốn Trần Phong tới đây.
Vị cao thủ nuốt nước miếng. Bụng bảo dạ hãy bớt lộn nhào, để cái tâm yên bình và cái đầu sáng suốt trước thứ nguy hiểm đang rình rập.
Ông cất cung, tay phải lau mồ hôi trán, lông mày ướt đẫm từ khi nào không biết. Chỉ cần nhìn cũng thấy cánh cửa ngáng đường không đóng khít, nếu dựa cả người vào đẩy vẫn có thể mở được. Sờ tường xung quanh không có thứ bản lề để cạy, Trần Phong liền bắt tay vào công việc. Đá tảng, dịch chuyển nó chẳng dễ dàng, Trần Phong cũng không còn phong độ thời trai trẻ. Nghỉ rồi lại đẩy, đẩy rồi lại nghỉ, đến lần thứ ba, cửa đá mới đủ rộng để thu người đi qua.
Đằng sau nó không phải là một cái hang khác, mà là một cái hố khổng lồ, to bằng cả chân núi Đại Lâm.
Quanh hố là hàng trăm cánh cửa đá khác giống như cái mà Trần Phong vừa mở. Chúng xếp ngang, thành từng hàng, như những buồng hốc riêng tư trong một phòng hát lớn. Nhưng không có gờ tường để di chuyển từ cửa này sang cửa kia, chúng mở thẳng xuống cái hố.
Phía dưới là hàng trăm con quái vật kì dị.
Ngã xuống vực sâu hun hút khiến Trần Phong cảm giác như mình đang bị một con quái vật đen ngòm ăn sống nuốt tươi. Linh tính mách ông hãy yên phận chờ đợt cái giây phút cơ thể vỡ vụn khi đâm vào mặt đất. Nhưng Trần Phong không phải một kẻ chờ cái chết.
Ông vẫn khí vào chân, đạp một cái thật mạnh, đẩy người văng ra phía trước. Các ngón tay biến thành gọng kìm, ngay lập tức quặp lại thành hố. Nhưng một người dùng cung không thể các ngón tay bị hủy hoại. Chân Trần Phong dang ra hai bên, đâm vào thành đất cứng cáp, trở thành một thứ neo giữ người. Khi thả ngón tay ra, cơ thể đã dừng lại, chỉ có điều lộn ngược giữa lưng chừng.
Trần Phong thở hổn hển. Ở đây quá tối. Ông không biết có ai ngã theo mình không. Mỹ Ý nó có bị sao không? Con bé đang ở đâu? Những duy nghĩ này như cơn bão mùa hè làm tâm hồn tĩnh lặng của ông xáo động.
Trần Phong không thể tin được mình đã hồ đồ đến mức để đứa cháu gái dấn thân vào chốn nguy hiểm như thế này. Nó còn quá bé. Quá non nớt. Đứng đầu một môn phái vào những ngày tháng yên bình ai chẳng làm được, nhưng khi bão tố ngoài kia đang tới rất gần, khi cuồng phong sắp nổ ra, lúc đó người thủ lĩnh phải là kẻ có cái đầu lạnh lèo lái con thuyền chung, một điều Mỹ Ý vẫn không có được. Ông lo cho nó hết mực mà sao nó vẫn không nhận ra. Và giờ đây ông đã để đứa cháu duy nhất, cũng là trưởng môn đương nhiệm của Đại Lâm Phái vào hang Rắn.
Kẻ bản lĩnh như ông cũng có lúc thật ngu ngốc.
Hối hận cũng đã muộn, ông nghĩ. Cách duy nhất để sửa sai là thoát ra khỏi đây, tìm Mỹ Ý và những người khác, đưa họ ra khỏi nguy hiểm. Còn nhiệm vụ họ đang làm, cái đó có thể để sau. Trần Phong biết mục tiêu hàng đầu của mình là gì.
Bỗng dưng, lực hút lại xuất hiện. Trong sâu thẳm mặt đất như có thứ khí lực lạ lùng kéo ông xuống. Trần Phong lấy tứ chi bám thật chặt vào thành hố. Nhưng khí lực kia di chuyển cả đất đá chỗ ông neo người. Hết chỗ bám, Trần Phong lại rơi. Tưởng như cả cái hố này đang sập lên đầu ông.
Người ta bảo cú ngã không làm chết ai, mà mặt đất cứng mới là hung thủ. Trần Phong không biết mặt đất là bao xa trong bóng đen dày đặc. Nhưng ông vẫn có cách để tránh buổi gặp mặt không mong muốn đó.
Vị cao thủ này lại đẩy mình, đưa chân ra hai bên để tìm phần nào đó của thành hố vẫn còn nguyên vẹn. Thứ khinh công tuyệt mật của Đại Lâm, Lá Trúc Mưa Phùn cho phép đôi chân của người luyện giữ thăng bằng trong mọi trường hợp mà chỉ cần một điểm tựa duy nhất. Trần Phong nghiêng người, đầu ngón chân chạm khẽ lên thành hố. Dùng nó làm điểm tựa, ông vẫn khí theo đúng bài bản, bước chân nhẹ như lá trúc trong cơn mưa hè. Thành hố ngang trở thành mặt đất phẳng, cho Trần Phong chạy nhanh hơn cả tấn đất cát sau lưng đang muốn đè bẹp ông và mọi thứ trên đường đi của chúng.
Thế rồi đầu ngón chân chạm vào mặt phẳng vuông góc. Đáy hố đây rồi.
Nhưng Trần Phong cũng ngay lập tức nhận ra cái lực hút ông xuống không ở đây.
Ông nhích nhẹ người, ấy mà cả thân bắn ra trước như một mũi tên.
Thứ đang tạo lực hút nằm trong tường, nó nuốt trọn Trần Phong nhanh như người cung thủ già hy vọng. Đằng sau Trần Phong, đất đá đổ xuống đáy hố, tiếng ầm ầm làm tứ bề rung chuyển. Chỉ có thánh thần mới biết được ông đang bị cuốn tới nơi nào.
Ông trôi giữa đường hầm như một quả bóng, tay ôm đầu bảo vệ mặt mũi. Nhưng đất đá cào xước da Trần Phong không khác gì hàng trăm con dao đang cứa khắp cơ thể. Bỗng dưng “quả bóng” ngừng lại. Lực hút biến mất, bất ngờ như lúc nó xuất hiện.
Nơi này vẫn đen như hũ nút. Không gió, nhưng lại có tiếng lạo xạo đâu đó. Cái hang cao hơn đầu của Trần Phong, rộng hơn hai sải tay, và tạm thời trước mặt ông không có gì cả. Vị cao thủ hít thật sâu, mùi của đất, của tro, tanh như máu và cả một thứ gì khác nữa tràn ngập cánh mũi. Nó giống như cá ươn, ông nhận ra, nhưng chỉ phảng phất chứ không nồng nặc.
Tiếng lạo xạo như tiếng chổi cào đất quay trở lại. Chỉ điểm duy nhất trong bóng đêm ngạt thở. Trần Phong nhắm mắt, để đôi tai mình dẫn đi, đôi tay đưa ra trước đề phòng một bức tường bất ngờ.
Nếu bạn ở trong bóng tối đã lâu, ánh sáng của đom đóm sẽ sáng lóa như ánh mặt trời ngày hạ chí.
Trên trần hang bắt đầu xuất hiện những viên thạch nhấp nháy. Một viên thì không bằng một phần mười đom đóm. Nhưng hàng trăm viên liên tiếp thì đủ để chiếu sáng cả cái hang.
Những viên thạch này là những viên thạch kì lạ nhất Trần Phong từng thấy. Ông chưa thấy thứ ánh sáng nào có thể dịu nhẹ đến vậy. Như ánh trăng đã bị ai đó đánh cắp rồi giấu vào đây.
“ Cuối đường còn sáng hơn nữa “, Trần Phong lẩm nhẩm nheo mắt nhìn cuối hang. Ông muốn cạo lấy một viên thạch phát sáng để nhìn kĩ hơn, nhưng chúng dính quá chặt, thậm chí khi dùng đầu mũi tên khều thật mạnh vẫn không thể làm chúng di dời. Trần Phong bỗng tự hỏi: “ Đây có thực sự chỉ là một trần hang làm bằng đất? “. Nhưng mười đầu ngón tay của ông không cảm nhận được gì lạ thường. Vụn đất cậy ra lăn trên đầu ngón tay, đưa lên mũi ngửi rồi nếm cũng chẳng khác gì đất tự nhiên.
Đây là đất, nhưng cũng không phải là đất tự nhiên.
Càng đi, thạch viên càng nhiều, càng sáng, đủ để vị cao thủ nhìn thấy vết cắt khắp người. Nhưng những vết cắt nhỏ như vậy không thể tạo ra những vết máu loang lồ trên dính đầy trên cả thành hang lẫn mặt đất. Máu nhiều như vậy mà không có một cơ thể nào quanh đây.
Trần Phong giương cung, tên chĩa ra trước, bước chậm.
Tiếng lạo xạo kia ngày một to lên. Ánh sáng của lối ra cũng vậy. Chúng nằm cuối con đường, đằng sau một tảng đá chắn ngang.
Bề mặt cánh cửa đá này nhẵn nhụi. Thứ tiếng lạo xạo chính là do gió đập vào những chỗ cửa đá đã hao mòn. Không, đây không phải là gió thông thường. Nó chính là thứ lực hút đã cuốn Trần Phong tới đây.
Vị cao thủ nuốt nước miếng. Bụng bảo dạ hãy bớt lộn nhào, để cái tâm yên bình và cái đầu sáng suốt trước thứ nguy hiểm đang rình rập.
Ông cất cung, tay phải lau mồ hôi trán, lông mày ướt đẫm từ khi nào không biết. Chỉ cần nhìn cũng thấy cánh cửa ngáng đường không đóng khít, nếu dựa cả người vào đẩy vẫn có thể mở được. Sờ tường xung quanh không có thứ bản lề để cạy, Trần Phong liền bắt tay vào công việc. Đá tảng, dịch chuyển nó chẳng dễ dàng, Trần Phong cũng không còn phong độ thời trai trẻ. Nghỉ rồi lại đẩy, đẩy rồi lại nghỉ, đến lần thứ ba, cửa đá mới đủ rộng để thu người đi qua.
Đằng sau nó không phải là một cái hang khác, mà là một cái hố khổng lồ, to bằng cả chân núi Đại Lâm.
Quanh hố là hàng trăm cánh cửa đá khác giống như cái mà Trần Phong vừa mở. Chúng xếp ngang, thành từng hàng, như những buồng hốc riêng tư trong một phòng hát lớn. Nhưng không có gờ tường để di chuyển từ cửa này sang cửa kia, chúng mở thẳng xuống cái hố.
Phía dưới là hàng trăm con quái vật kì dị.