Cũng có thể là xui xẻo, tạm thời vẫn sống sót, nhưng bị buộc phải xuống xe, tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh ở mỗi một trạm.Một số người chọn cách tự nguyện tiến vào Lĩnh Vực Vong Linh, cho dù là tử vong, đây là sự lựa chọn do chính họ đưa ra.
Tình huống như của Kiều Nguyên Bân, là những người mới không được chào đón nhất trong Lĩnh Vực Vong Linh, bởi vì phần lớn tư chất đều không bằng người mới chân chính.Không phải chỉ là chuyện của ba hộ thuẫn, mà là bọn họ còn chưa chuẩn bị tâm lý.Người đầu tiên tử vong ở cổ trạch là người may mắn bước lên xe buýt khi hắc ám ăn mòn, chuyện này không phải ngẫu nhiên.Nếu đã mở ra máy hát, Kiều Nguyên Bân cũng không ngại nói nói về cuộc sống trước đây của mình.
Đó là những lý do đã giúp cô đi đến được tận đây, tận đáy lòng cô trân quý, cũng cao hứng khi có người có thể chia sẻ.Không bao lâu, công việc đã hoàn thành.
Các bức tranh được sắp xếp theo thứ tự từ lớn nhất đến nhỏ nhất, từ trái qua phải.
Không để mọi người lãng phí thời gian lần hai, trên vách tường xuất hiện một cái chốt mở, chứng minh việc họ làm không phải là vô ích.Đó là một cái tay cầm, vừa thấy chính là cần phải chuyển động để mở ra cái gì đó.Hoa Mông dùng sức lắc mạnh tay cầm, chỉ thấy vách tường hoàn chỉnh chậm rãi nứt ra một khe hở, nếu nơi này không phải là Lĩnh Vực Vong Linh, Cố Hề Lịch hoàn toàn không thể tin được sẽ có chỗ mở mật thất làm được ngay cả một chút dấu vết cũng không có, Không có bất kỳ ai nghi ngờ rằng ẩn ở phía sau là một không gian trống.Hóa ra không phải nhà thiết kế không mang theo đầu óc, mà là buồng vệ sinh phòng xép cùng phòng để quần áo là cố ý làm nhỏ, để chừa ra một gian mật thất.Hai bên đều có đèn treo tường, các du khách trầm mặc bước vào bên trong, mật thất được xây dựng rất đơn giản, cơ hồ bên trong có gì đều nhìn không sót.Trên vách tường có dây xích, khóa chặt hai người quần áo tả tơi.Cố Hề Lịch liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận bọn họ, người đàn ông là Từ Nguyên Lương, chú hai của Từ Hành.
Năm tháng lại một lần nữa như con dao giết heo tiến hành tạo hình cho gã, biến gã thành một gã đàn ông hoàn toàn béo ú dầu mỡ, không còn sót chút phong thái nào như trên ảnh chụp năm đó.Người phụ nữ là chị dâu của Từ Nguyên Lương, mẹ Từ Hành.Mỹ nhân luôn được ưu đãi, thời gian cái đại móng heo này cũng không xuống tay với bà ta, trên mặt bà ta đã hơi có nếp nhăn, nhưng đây là một loại phong vận thành thục chín mọng như quả đào.
Cứ việc tình cảnh hiện tại của bà ta thoạt nhìn rất tệ, nhưng đuôi lông mày khóe mắt vẫn còn mang theo tình vận động lòng người, không hổ là cực phẩm mỹ nhân.
Ảnh chụp không thể thực sự ghi lại được vẻ đẹp của bà ta, người thật càng là kinh diễm.Liền dùng một đôi mắt như biết nói, nhìn chằm chằm nhóm người xâm nhập mật thất.…… Hoặc là nói xâm nhập địa lao.Cầu xin bọn họ có thể giải cứu mình.Biểu cảm này hình như đã từng quen biết, Cố Hề Lịch nghĩ tới, thế nhưng gần như giống hệt ánh mắt cầu xin của người phụ nữ trong tranh.……[ Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Hề Lịch]【 Trách không được BOSS tuấn tú như vậy, đây là chỗ tốt của việc biết chọn cha mẹ 】【 thật không biết đẹp chỗ nào, còn không phải một cái mũi hai cái chân sao! 】【 đánh cuộc một cây que cay, vị huynh đàivừa phát ngôn thuộc Ninh Mông Tinh, nếu không thì không phải sinh vật hình người 】【 không phải sinh vật hình người thì bị phân biệt đối xử? 】【 Liên minh có một phần ba công dân đều là sinh vật dị hình, các người không thể thưởng thức giá trị nhan sắc của lĩnh chủ là rất bình thường, nhưng không thể phủ nhận sức mạnh của hắn, có bản lĩnh mở chế độ hình thức cảm thụ thực một chút.
Nếu thật theo lương tâm nói một câu hắn yếu, tôi liền quỳ xuống kêu anh ba.
】_____________________“Ô ô ô”Điều đáng nói là, miệng bọn họ bị bịt kín nên không thể nói chuyện.Hoa Mông bước tới cởi bỏ miếng vải trắng trong miệng bọn họ, có chút cảm thán nhỏ giọng nói: “Cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy NPC ở cái lĩnh vực đáng chết này.”Trong cổ trạch âm u ngoại trừ du khách thì không có ai có thể nói chuyện, loại tình huống này hiển nhiên là lần đầu tiên Hoa Mông gặp phải, người không biết còn khiến lòng người hoảng hoạn.“Tôi tên Từ Nguyên Lương, là chủ nhân của đại trạch này.
Các người mau cứu tôi ra ngoài, mặc kệ là muốn cái gì ta đều sẽ cho các người, tôi có rất nhiều tiền, đặc biệt nhiều tiền, tin tôi đi.”Hoa Mông dù sao cũng là tay già đời, thế nên anh ta không vội vàng đáp ứng, mà là trước hỏi chuyện: “Chúng tôi phải biết nơi này đã xảy ra chuyện gì đã.”Từ Nguyên Lương nuốt một ngụm nước bọt nói: “Tôi có một đứa cháu trai, sau khi anh hai bị bệnh qua đời, tinh thần của trở nên không được bình thường.
Một đoạn thời gian trước nó hạ dược vào trong nước uống, khiến mọi người hôn mê, giết chết tất cả người hầu trong nhà, còn cầm tù tôi và mẹ nó ở chỗ này, đúng là tên điên! Các người yên tâm, chỉ cần thả tôi ra ngoài, ta sẽ có biện pháp đối phó với nó.”Các du khách nhìn nhau, cho nên lĩnh vực này bối cảnh chính là câu chuyện một tên sát nhân biếи ŧɦái tinh thần không bình thường tàn sát toàn bộ người trong Từ trạch?!Hai người bị cầm tù trên chân đều mang xiềng xích, dây xích thô to, hạn chế bọn họ chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhất định.Hoa Mông muốn nâng xích lên kiểm tra, Từ Nguyên Lương vội vàng ngăn cản anh ta: “Muốn mở xiềng xích cần phải có chìa khóa, cho dù có thể chém đứt nó, cũng sẽ kinh động tới cháu trai của tôi, chúng ta vẫn không thể ra ngoài được.”Hoa Mông: “Vậy lúc chúng tôi đi tìm chìa khóa, cháu trai ông phát hiện cửa mật thất đã mở ra thì chúng ta vẫn phải gặp tao ương.”Người phụ nữ vẫn luôn trầm mặc bấy giờ mới mở miệng: “Tôi hiểu con tôi, nó rất thích ở trên lầu , chỉ cần không gây ra tiếng động lớn, nó sẽ không xuống dưới.”.