Nâng hai đùi của Tố Tố, một lúc Vũ Thiên cũng cảm thấy mỏi, nên nhân vật chính của chúng ta để cho nàng dùng hai khuỷ tay và hai đầu gối của bản thân, còn hắn thì lại cho côn thịt của mình tiến sâu vào âm động của Tố Nhi, cập đôi tiếp tục song tu trong tư thế của loài cún, từng tiếng va chạm da thịt và tiếng tay của Hàn Vũ Thiên thao lấy đôi kiều đồn phong mãn của nàng không ngừng vang lên:
“Bạch bạch bạch
Chát chát
Phạch phạch”
Theo đó là âm thanh sướng khoái của người nam và người nữ kêu lên không dứt:
“Ư ư thiếp sướng thiếp sướng
Không biết đâu ngày sau chàng phải thường xuyên song tu cùng thiếp đó, huynh làm người ta nghiện nó mất rồi…
Ta cũng sướng, được say này ta sẽ làm cho nàng xin tha mới thôi…
Ra sức thêm sức đánh vào mông của Tố Nhi đi, muội rất thích cảm giác này…”
Do Tố Tố vừa mới thất thân xong, âm động vẫn còn rất khít, nên chỉ ở trong tư thế này được hơn bốn mươi phút Vũ Thiên đã ra một lần nữa rồi…
Sau lần bơm đầy u cốc này cho Tố Nhi, Vũ Thiên nhường quyền chủ động lại cho nàng, chỉ thấy hắn nằm ngửa ra, để cho tiểu huynh đệ của mình chỉ thiên, Tố Tố hiểu ý của nhân vật chính rất nhanh, nàng dùy tay của mình tách đôi cánh hoa của bản thân ra, để côn thịt của hắn vào chuẩn vị trí, sao đó ngồi xuống trên tiểu huynh đệ của Vũ Thiên.
Chỉ nghe:
“Ót”
Một tiếng côn thịt của hắn đã bị u cốc của nàng ôm trọng nữa rồi, lúc này hai người đang trong tư thế song tu cưỡi ngựa xem hoa, mỗi lần Tố Nhi nhún một cái đều khiến Vũ Thiên sướng tê người, nhân vật chính cùng dùng hai tay của bình bắt lấy đôi gò bồng đào của nàng, không ngừng xoa nắn chúng thành muôn hình vạn trạng.
Khiến cho Tố Tố đạt đến khoái cảm cực độ không ngừng rên lên:
“A a, ư ư, sướng quá, sướng quá Vũ Thiên chàng ơi…
Hãy ra thêm nhiều lần hơn nữa vào trong âm động của Tố Nhi đi”.
Có lẻ vì Tố Tố cực kỳ thích tư thế này, nên nàng nồng nhiệt như lửa vậy, rất nhanh đầu quy của Vũ Thiên đã cảm nhận được một làn nước ấm nóng như một con suối nhỏ tưới lên lên nó…
Tố Nhi vậy mà đã phun triều ngay chính lần song tu đầu tiên của cuộc đời mình, lúc này nhân vật chính đã lấy lại quền chủ động của mình, đấy Tố Tố nằm ngữa ra, để cho hai tay nàng giữ lại hai chân của bản thân ở vị trí dưới đầu gối (tư thế song tu này tác không biết tên, đạo hữu nào biết ib cho mèo nhé).
Trong tư thế này đôi cánh hoa lầy lội của nàng lộ ra ngay trước mắt của Vũ Thiên, chúng nó lúc này đã không khép lại được nữa rồi, nguyên nhân là do nhân vật chính liên tục cày cấy suốt hai canh giờ.
Vũ Thiên lại thêm một lần nữa để tiểu huynh đệ của mình, tiến vào âm động của Tố Tố, sau một lúc nhường quyền chủ động cho Tố Nhi, lần này nhân vật chính quyết tâm để nàng di chuyển cũng khó khăn sau lần song tu này.
Chỉ thấy côn thịt của nhân vật chính lúc này giống như một chiếc máy khâu, dùng hết tốc lực không ngừng ra vào âm động của nàng, khiến tiếng va cham dạ thịt cùng thêm vang dội:
“Phạch phạch phạch
Phập Phập Phập”
Tiếng rên rỉ của Tố Nhi cũng thêm cao vút:
“Á á a a, chết thiếp, chết thiếp chàng ơi…
Tố Tố thích, nữa đi Vũ Thiên ca…
Ư ư ư tư thế này đúng là tuyệt vời của tuyệt vời a…”
Những âm thanh dâm mỹ đó vẫn vang lên suốt đêm trong gian phòng, cùng với đó là cảnh xuân ngập trời mà không ai may mắn có thể chứng kiến…
Qua hơn mười lượt lên mây Tố Tố chỉ có thể yêu cầu Vũ Thiên dừng lại, vì tinh thần của bản thân đã không chịu đựng được nữa rồi, sau đó Tố Nhi rút vào lòng của nhân vật chính như một con mèo nhỏ, trên khóe môi còn lưu lại một nụ cười hạnh phúc…
Nàng cùng chằng thèm quan tâm đến đôi cánh hoa dọc của mình, lúc này đã lầy lội và một thứ chất lỏng màu trắng đục đang không ngừng tuôn ra như một dòng suối từ âm động của bản thân…
Nhân vật chính sau đó cũng ôm lấy Tố Nhi, rồi đi vào giấc ngủ, sau một ngày đi đường vất vả và lần song tu không kém phần tổn hao tinh thân thần.
Hai canh giờ nữa lại trôi qua, những tia nắng đầu tiên đã chiếu rọi vào phòng, nó làm ánh lên một đóa hồng mai xuất hiện trên nền của cái chắn màu trắng, Tố Nhi lúc này cũng đã mở mắt thức dậy, thấy cảnh này nàng vội thu cái chăn này vào không gian trữ vật của mình, sau đó lấy một cái khác đấp lên người cả hai, sau đó Tố Tố lại rút vào người của Vũ Thiên, cảm nhận sự ấm áp đến từ người nam nhân của bản thân…
Trong lòng Tố Nhi lúc này thầm nghĩ:
“Hãy để cho Tố Tố lưu giữ lấy vật chứng, đã nhìn thấy ngày hạnh phúc nhất của bản thân thiếp…
Để đến say này, thiếp cũng sẻ có một vật để nhìn nó mà nhớ đến ngày hôm nay…”
Được một lúc sao, nhân vật chính cũng đã thức giấc, cả hai bắt đầu mặt y phục vào, chuẩn bị cho ngày đâu tiên cứu trợ…
----
Lúc này tại Hoang Vu Đại Đấu Tràng, Mi Mi đang cất cao giọng nói:
“Chúc mừng sơ cấp đấu sĩ Dương Siêu Phàm đã giành được chuỗi trận chiến thắng liên tiếp, ngay lập tức tấn thăng thành Hoàng Kim Đấu Sĩ”.
Mi Mi đưa pháp bảo phóng to âm thanh hướng Siêu Phàm hỏi:
“Vị đấu sĩ tôn kính đây, ngài có thể phái biểu vài lời, khi trở thành người thứ hai có được chuỗi sáu thắng trong những ngày gần đây”.
Môn hạ của nhân vật chính nhanh chóng trả lời:
“Ta chỉ muốn nói cảm ơn tông chủ, nhờ có tông chủ mà ta mới được như ngày hôm nay, Siêu Phàm ta đến từ Long Tiên Tông, Tông chủ chính là Vũ Thiên đấu sĩ người đạt được chuỗi thắng trước ta.
Đệ tử đã không làm mất mặt người rồi, hỡi những thiếu niên tuổi từ mười bảy đến hai mươi (ở vị diện này tuổi thọ trung bình của nhân loại là ba trăm, nên đến tuổi chỉ gọi là thiếu niên thôi nha) hãy cùng Siêu Phàm gia nhập Long Tiên Tông, để có được chiến lực cường đại như ta”.
Thì ra lần này Vũ Thiên để tên môn hạ này đến đấu tràng, không chỉ để lịch luyện và thắng linh thạch cho hắn, mà còn muốn tên đệ tử này quảng bá hình ảnh tông môn, để sau khi nhân vật chính đại diện tầng thi đấu xong…
Bắt đầu chiêu thu đệ tử, tông môn của Vũ Thiên nàm ở cửu cấp cũng được một khoảng thời gian rồi
----
Trở lại quán trọ, lúc này Vũ Thiên và Tố Tố đã xuyên qua kết giới linh lực của hai vị cung phụng cường giả, để tiến về tầng trệt của quán trọ để dùng điểm tâm…
Trong lúc đang ăn sự xuất hiện của ông chủ quán trọ, đã làm trong đầu Vũ Thiên xuất hiện một ý tưởng, hắn ngay lập tức gọi ông ấy lại:
“Lão bản đại thúc, người có thể đến đây một chút được không, tiểu bối có chuyện cần đến sự giúp đỡ của ngài”.
Người trung niên nam nhân chủ quán trọ rất nhanh tiến gần đến nơi nhân vật chính đang ngồi cất tiếng nói:
“Không biết hại vị đại diện của Kinh Thiên Thương Hội cần gì đến ta, chỉ cần bản thân làm được nguyện không chối từ”.
Vũ Thiên cũng thẳng thắn nói:
“Tiểu bối đây có thể làm phiền lão bản đây, đi thông báo mọi người một lần nữa có được không…
Hãy để họ tập trung lại thành từng nhóm năm trăm người, lần lượt tiến về quán trọ.
Lần này ngoài việc hai người vãn bối đại diện thương hội giúp đỡ mọi người ra, còn muốn hướng dẫn mọi người trồng một loại cây lương thực mới, để từng nhóm tiến về như vậy tiểu bối cũng thuận tiện truyền thụ hơn”.
.