Ngô Trác Hy rất phiền não, vô cùng phiền não. Vô Tình đã ở trong phòng bốn ngày rồi, không có ra ngoài nửa bước, ngoại trừ ngày ba bữa, hầu hết thời gian hắn đều ở trong phòng của mình. Ngô Trác Hy buồn chán ngây ra nhìn bốn bức tường trắng.
Lại nói Ngô Trác Hy cũng không biết mình rốt cuộc có thích chơi game hay không, những thứ này hắn thích từ khi còn mười tám mười chín tuổi, cho nên bây giờ hắn cũng sắp ba mươi tuổi rồi, những thứ này đối với hắn không còn thích hợp để yêu thích nữa, nhưng tên chết dẫm Lâm Phong lại rất thích, nhiều năm như vậy hắn liền cho rằng bản thân cũng thích chơi game, kỳ thật thì hắn chỉ thích xem DVD, ví như mấy trăm cuốn DVD ở trong nhà của hắn, đa số đều là do Lâm Phong mua về, nhưng trên cơ bản người xem lại là Ngô Trác Hy hắn, hắn đôi khi có chút trách Lâm Phong không thích xem DVD, nhưng lại rất hay mua DVD về.
Ngô Trác Hy thật sự là quá buồn chán, hắn mang tạp dề bắt đầu nấu cơm. Vô Tình ăn đều đúng bữa, sắp đến mười hai giờ rồi, đợi lát nữa là Vô Tình sẽ ra ăn cơm, nếu như không có cơm hắn nhất định sẽ không vui.
“Vô Tình, ngươi ra ngoài hoạt động gân cốt chút đi, nngày nào cũng nhốt mình trong phòng như vậy, không tốt đâu!” Ngô Trác Hy đau lòng nói.
Vô Tình không đáp, mò mẫm tìm trong món gà Hải Nam của Ngô Trác Hy chút rau xanh, hắn từ trước đến giờ thích đồ ăn sáng, không phải là thịt.
“Ngô Trác Hy, ngươi là sói sao? Ngày nào cũng đều là thịt?” Vô Tình cuối cùng cũng nói chuyện với Ngô Trác Hy.
= = “Thịt không tốt sao? Ngươi quá gầy!” Ngô Trác Hy nhìn thịt trên người mình rồi lại nhìn Vô Tình so với Lâm Phong còn gầy hơn, gương mặt nhỏ nhắn kia lại dài không kém. Trong lòng nổi lên hùng tâm tráng chí muốn dưỡng béo Vô Tình.
“Vô Tình, ngày nào ngươi cũng nhốt mình ở trong phòng làm gì vậy?” Ngô Trác Hy rốt cục không kiềm chế được tò mỏ trong lòng. Hắn không phải thật sự tò mò, chỉ là Vô Tình luôn đóng chặt cửa, khiến hắn không thể rình mò được. Hắn thừa nhận là từ lần trước ôm Vô Tình tắm hắn đối với thân hình mảnh khảnh cùng với mùi thơm nhàn nhạt bị hấp dẫn thật rồi. Hắn thừa nhận mỹ nữ xinh đẹp hắn gặp qua cũng nhiều, nhưng đối với Vô Tình có gương mặt giống với tên chết dẫm kia, hắn lại có một loại tình ý không hiểu rõ. Được rồi, hắn thừa nhận hắn triệt để bị trang web đồng nghiệp nữ lây nhiễm rồi, hắn thậm chí còn muốn nếm thử cái gì là đoạn tụ, mà mục tiêu trước mắt chính là nữ vương thụ Vô Tình này.
“Ngủ!…” Vô Tình nhàn nhạt đáp Ngô Trác Hy.
O-O Chén cơm trong tay Ngô Trác Hy suýt nữa rớt xuống đất: “Ngươi cũng không phải thần ngủ đó chứ?”
“Ngô Trác Hy, ta muốn quay về Đại Tống…” Thần tình của Vô Tình dần trở nên ảm đạm, hắn chỉ là không thích ứng với cuộc sống ở đây, hơn nữa hắn cũng không muốn làm Lâm Phong gì cả, một chút cũng không muốn.
“Mấy ngày nay, ta đã xem qua rất nhiều tư liệu, theo các ngươi nói, thì ở thế giới này tồn tại đường hầm thời gian, bình thường đều là do sự sản sinh của các hạt nhân vận động trong hố đen, chính là cần phải có điều kiện đặc biệt mới có thể sản sinh ra được. Thế nhưng đối với việc ta xuyên không tới đây thì không thể nào thích được, ta chỉ biết là do ta ngủ mà xuyên không đến, có thể nói theo một quan điểm khác là do ta cùng Lâm Phong đều có khả năng đã bất cẩn chạm phải điều kỳ bí nào đó, mà ta nghĩ ngủ có thể giúp ta trở về lại!” Vô Tình vận dụng những gì hắn hiểu cùng với tri thức khoa học mà phân tích.
@-@ “Nội công thâm hậu!” Nội tâm Ngô Trác Hy có xung động muốn ngã xuống đất. Hắn nghe chẳng hiểu gì cả.
“Vậy ngươi có từng nghĩ đến, có thể một thời gian rất dài ngươi mới xuyên trở vè được, cũng có thể cả đời này ở tại đây không!” Ngô Trác Hy nghiêm túc đáp, trên mặt không còn hiện nụ cười lông bông nữa.
“Ngô Trác Hy, ngươi nói ta nên làm sao đây?” Nước mắt đã bắt đầu dâng lên trong hốc mắt Vô Tình, hắn thật sự không có kiên cường như hắn nghĩ. Cho dù chân hắn có tàn phế, hắn cũng không có cảm giác bật lực, nhưng bây giờ….
“Vô Tình, ngươi tin ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi!” Ngô Trác Hy nhìn lệ quang trong mắt Vô Tình, chu đáo rút khăn giấy ra, ôn nhu lau khô nước mắt ở khóe mắt Vô Tình. Lần này Vô Tình không có cự tuyệt, cũng không ném ám khí vào người hắn.
Từ thời khắc hắn hiểu rõ bản thân đã xuyên không, hắn chỉ biết Ngô Trác Hy chính là cứu tinh duy nhất của hắn, biết hắn rốt cuộc ở trong bất hạnh cũng có may mắn.
Vô Tình đi được, đã không còn hen suyễn, nhưng thân thể Vô Tình vẫn chính là một lư thuốc, vì vậy Vô Tình bắt đầu một cuộc sống mới của hắn, hắn cư nhiên bắt buộc Ngô Trác Hy sửa lại phòng khách thành phòng luyện công, ai nói Vô Tình hắn chỉ biết ám khí, từ giờ hắn phải bắt đầu một cuộc sống mới, hắn phải bắt đầu luyện võ, luyện tập nội công. Đồng thời mỗi ngày sáng sớm hắn đều lôi Ngô Trác Hy đi tập chạy.
Ngô Trác Hy mơ mơ màng màng vẫn còn đang ngủ, lại bị Vô Tình xốc chăn lên, gió lạnh lùa vào trong chăn của hắn. Hắc xì mấy cái, cả người cũng tỉnh lại không ít.
“Làm gì vậy RAY!” Ngô Trác Hy hơi mơ hồ. Hắn nhầm lẫn Vô Tình ở trước mặt thành Lâm Phong.
“Đứng lên, chạy bộ!” Vô Tình tiếp tục kéo Ngô Trác Hy giống như cái đầu heo.
“Có lầm không a! Ngươi ngủ bốn ngày, ta mới ngủ có một chút!” Ngô Trác Hy dụi mắt, tối hôm sau bởi vì những lời nói của Vô Tình mà hắn đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, làm cho bản thân đến tận ba giờ sáng mới đi ngủ, bây giờ mới chỉ là sáu giờ a.
“Hôm qua không phải ngươi nói sẽ bảo vệ ta sao? Cái bộ dạng hiện tại của ngươi làm sao có thể bảo vệ được ta?” Vô Tình không hề khách khí mà mắng.
= = Hắn nói vậy khi nào, Vô Tình biết khinh công biết ám khí còn thông minh như vậy, muốn hắn bảo vệ? Hắn bắt đầu hối hận, ăn có thể ăn bậy, nói thật sự không thể nói bừa.
Sáu giờ, trên đường còn rất ít người, Vô Tình chạy phía trước, Ngô Trác Hy ở phía sau, đã lâu rồi hắn không có vận động, liền thở dốc liên hồi, NND, rốt cuộc là Vô Tình ở phía trước cơ thể yếu hay là hắn chứ a? Cơ thể của mình cư nhiên lại còn kém hơn cả một lư thuốc. Xem ra bản thân nên vận động nhiều hơn rồi, nếu không thật sự sẽ trở thành khối thịt nhão mất thôi. Ngô Trác Hy kiên quyết chạy vượt qua Vô Tình ở trước mặt.
“Chào buổi sáng a…RAY, RON”
RON đang kiên quyết đuổi theo Vô Tình, nghe thấy có người chào hỏi, theo thói quen nở nụ cười. Vô Tình lại không có phản ứng gì.
“Vô Tình, ngươi không thể chạy chậm lại chút sao, ngươi cho là bây giờ chạy trăm mét sao?”
“Ta đã chạy rất chậm!” Từ sau khi đôi chân khỏe lại, tốc độ của Vô Tình càng lúc càng tăng.
“Nếu không kịp thì đừng theo!” Vô Tình xem thường Ngô Trác Hy, hôm qua hắn chỉ là nhất thời thất thố, bản chất của hắn vẫn luôn tự phụ như vậy.
“Ai nói ta không được, thử xem sẽ biết!” Ngô Trác Hy chết cũng mạnh miệng.
“Vô Tình, chúng ta như vậy rất dễ bị bọn chó săn chụp ảnh!” Một tia sáng lóe lên nhanh chóng trong đầu hắn.
“Có quan hệ sao?” Vô Tình ném một câu cho Ngô Trác Hy.
“Đương nhiên là có, sẽ nói chúng ta thật sự là một đôi!”Ngô Trác Hy biết Vô Tình rất quan tâm đến vấn đề này.
“Chỉ cần không nói ta với LINDA là một đôi, thì ta không ngại!” Vô Tình ném lại một câu sau đó tiếp tục chạy.
O-O Vô Tình, ngươi biết mình vừa nói gì không a? Ngay là điều quan tâm nhất cũng không ngại, Vô Tình thay đổi rồi! T-T Buổi sáng đẹp đẽ của ta sau này, bị mất rồi.
“Vốn là ta muốn dạy ngươi võ công, thế nhưng với tư chất và tuổi tác của ngươi, xem ra không được rồi, cho nên từ giờ ngươi theo ta học ám khí!” Vô Tình kiên định vô cùng. Hắn đã dự tính bồi dưỡng Ngô Trác Hy trở thành bảo tiêu giống như ba sư đệ của mình. Ai biết được ở xã hội hiện đại cổ quái này sẽ xảy ra chuyện gì? Ví như một LINDA đai đen nhu đạo, Ngô Trác Hy cũng không đánh lại nàng! Hồng Kông quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.
= = Tư chất kém, tuổi tác lớn! Ngô Trác Hy đầu đầy hắc tuyến: “Vô Tình, ngươi có cần làm tổn thương ta như vậy không, ngươi cho rằng ngươi còn nhỏ a?”
Ngô Trác Hy gào lên, NND, Lâm Phong chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi mà thôi, Vô Tình ngươi còn có thể nhỏ hơn nữa kìa.
“Ta là không nhỏ, nhưng dù sao cũng nhỏ tuổi hơn ngươi!”
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“22!” Vô Tình hơi ngại, luận về tuổi tác, theo lý thì ở thời đại của hắn, hắn hẳn nên gọi Ngô Trác Hy là Ngô huynh. Thế nhưng hắn không tài nào mở miệng gọi được.
O-O “Ngươi không phải đã 28 rồi sao?” Trực giác Ngô Trác Hy nghĩ tuổi của hắn phải bằng Lâm Phong chứ a. Thì ra Vô Tình cư nhiên là một tiểu quỷ.
“Ta giống 28 sao?” Vô Tình ngược lại nổi hắc tuyến, hắn giống như một lão già sao, sắp 30 rồi sao?
“Thế nhưng Lâm Phong cũng 28 rồi a!” Ngô Trác Hy lại choáng váng.
“Ta là Vô Tình!” Vô Tình trừng Ngô Trác Hy.
“Quả nhiên là tiểu quỷ, chẳng trách ngươi lại khó tính còn khó hầu hạ như vậy!” Ngô Trác Hy lầm bầm: “Bất quá ngươi lớn lên thật sự rất trưởng thành!”
>-< “Ngô Trác Hy!!!” Vô Tình bắt đầu nổi nóng.
Ngô Trác Hy rất phiền não, vô cùng phiền não. Vô Tình đã ở trong phòng bốn ngày rồi, không có ra ngoài nửa bước, ngoại trừ ngày ba bữa, hầu hết thời gian hắn đều ở trong phòng của mình. Ngô Trác Hy buồn chán ngây ra nhìn bốn bức tường trắng.
Lại nói Ngô Trác Hy cũng không biết mình rốt cuộc có thích chơi game hay không, những thứ này hắn thích từ khi còn mười tám mười chín tuổi, cho nên bây giờ hắn cũng sắp ba mươi tuổi rồi, những thứ này đối với hắn không còn thích hợp để yêu thích nữa, nhưng tên chết dẫm Lâm Phong lại rất thích, nhiều năm như vậy hắn liền cho rằng bản thân cũng thích chơi game, kỳ thật thì hắn chỉ thích xem DVD, ví như mấy trăm cuốn DVD ở trong nhà của hắn, đa số đều là do Lâm Phong mua về, nhưng trên cơ bản người xem lại là Ngô Trác Hy hắn, hắn đôi khi có chút trách Lâm Phong không thích xem DVD, nhưng lại rất hay mua DVD về.
Ngô Trác Hy thật sự là quá buồn chán, hắn mang tạp dề bắt đầu nấu cơm. Vô Tình ăn đều đúng bữa, sắp đến mười hai giờ rồi, đợi lát nữa là Vô Tình sẽ ra ăn cơm, nếu như không có cơm hắn nhất định sẽ không vui.
“Vô Tình, ngươi ra ngoài hoạt động gân cốt chút đi, nngày nào cũng nhốt mình trong phòng như vậy, không tốt đâu!” Ngô Trác Hy đau lòng nói.
Vô Tình không đáp, mò mẫm tìm trong món gà Hải Nam của Ngô Trác Hy chút rau xanh, hắn từ trước đến giờ thích đồ ăn sáng, không phải là thịt.
“Ngô Trác Hy, ngươi là sói sao? Ngày nào cũng đều là thịt?” Vô Tình cuối cùng cũng nói chuyện với Ngô Trác Hy.
= = “Thịt không tốt sao? Ngươi quá gầy!” Ngô Trác Hy nhìn thịt trên người mình rồi lại nhìn Vô Tình so với Lâm Phong còn gầy hơn, gương mặt nhỏ nhắn kia lại dài không kém. Trong lòng nổi lên hùng tâm tráng chí muốn dưỡng béo Vô Tình.
“Vô Tình, ngày nào ngươi cũng nhốt mình ở trong phòng làm gì vậy?” Ngô Trác Hy rốt cục không kiềm chế được tò mỏ trong lòng. Hắn không phải thật sự tò mò, chỉ là Vô Tình luôn đóng chặt cửa, khiến hắn không thể rình mò được. Hắn thừa nhận là từ lần trước ôm Vô Tình tắm hắn đối với thân hình mảnh khảnh cùng với mùi thơm nhàn nhạt bị hấp dẫn thật rồi. Hắn thừa nhận mỹ nữ xinh đẹp hắn gặp qua cũng nhiều, nhưng đối với Vô Tình có gương mặt giống với tên chết dẫm kia, hắn lại có một loại tình ý không hiểu rõ. Được rồi, hắn thừa nhận hắn triệt để bị trang web đồng nghiệp nữ lây nhiễm rồi, hắn thậm chí còn muốn nếm thử cái gì là đoạn tụ, mà mục tiêu trước mắt chính là nữ vương thụ Vô Tình này.
“Ngủ!…” Vô Tình nhàn nhạt đáp Ngô Trác Hy.
O-O Chén cơm trong tay Ngô Trác Hy suýt nữa rớt xuống đất: “Ngươi cũng không phải thần ngủ đó chứ?”
“Ngô Trác Hy, ta muốn quay về Đại Tống…” Thần tình của Vô Tình dần trở nên ảm đạm, hắn chỉ là không thích ứng với cuộc sống ở đây, hơn nữa hắn cũng không muốn làm Lâm Phong gì cả, một chút cũng không muốn.
“Mấy ngày nay, ta đã xem qua rất nhiều tư liệu, theo các ngươi nói, thì ở thế giới này tồn tại đường hầm thời gian, bình thường đều là do sự sản sinh của các hạt nhân vận động trong hố đen, chính là cần phải có điều kiện đặc biệt mới có thể sản sinh ra được. Thế nhưng đối với việc ta xuyên không tới đây thì không thể nào thích được, ta chỉ biết là do ta ngủ mà xuyên không đến, có thể nói theo một quan điểm khác là do ta cùng Lâm Phong đều có khả năng đã bất cẩn chạm phải điều kỳ bí nào đó, mà ta nghĩ ngủ có thể giúp ta trở về lại!” Vô Tình vận dụng những gì hắn hiểu cùng với tri thức khoa học mà phân tích.
@[email protected] “Nội công thâm hậu!” Nội tâm Ngô Trác Hy có xung động muốn ngã xuống đất. Hắn nghe chẳng hiểu gì cả.
“Vậy ngươi có từng nghĩ đến, có thể một thời gian rất dài ngươi mới xuyên trở vè được, cũng có thể cả đời này ở tại đây không!” Ngô Trác Hy nghiêm túc đáp, trên mặt không còn hiện nụ cười lông bông nữa.
“Ngô Trác Hy, ngươi nói ta nên làm sao đây?” Nước mắt đã bắt đầu dâng lên trong hốc mắt Vô Tình, hắn thật sự không có kiên cường như hắn nghĩ. Cho dù chân hắn có tàn phế, hắn cũng không có cảm giác bật lực, nhưng bây giờ….
“Vô Tình, ngươi tin ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi!” Ngô Trác Hy nhìn lệ quang trong mắt Vô Tình, chu đáo rút khăn giấy ra, ôn nhu lau khô nước mắt ở khóe mắt Vô Tình. Lần này Vô Tình không có cự tuyệt, cũng không ném ám khí vào người hắn.
Từ thời khắc hắn hiểu rõ bản thân đã xuyên không, hắn chỉ biết Ngô Trác Hy chính là cứu tinh duy nhất của hắn, biết hắn rốt cuộc ở trong bất hạnh cũng có may mắn.
Vô Tình đi được, đã không còn hen suyễn, nhưng thân thể Vô Tình vẫn chính là một lư thuốc, vì vậy Vô Tình bắt đầu một cuộc sống mới của hắn, hắn cư nhiên bắt buộc Ngô Trác Hy sửa lại phòng khách thành phòng luyện công, ai nói Vô Tình hắn chỉ biết ám khí, từ giờ hắn phải bắt đầu một cuộc sống mới, hắn phải bắt đầu luyện võ, luyện tập nội công. Đồng thời mỗi ngày sáng sớm hắn đều lôi Ngô Trác Hy đi tập chạy.
Ngô Trác Hy mơ mơ màng màng vẫn còn đang ngủ, lại bị Vô Tình xốc chăn lên, gió lạnh lùa vào trong chăn của hắn. Hắc xì mấy cái, cả người cũng tỉnh lại không ít.
“Làm gì vậy RAY!” Ngô Trác Hy hơi mơ hồ. Hắn nhầm lẫn Vô Tình ở trước mặt thành Lâm Phong.
“Đứng lên, chạy bộ!” Vô Tình tiếp tục kéo Ngô Trác Hy giống như cái đầu heo.
“Có lầm không a! Ngươi ngủ bốn ngày, ta mới ngủ có một chút!” Ngô Trác Hy dụi mắt, tối hôm sau bởi vì những lời nói của Vô Tình mà hắn đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, làm cho bản thân đến tận ba giờ sáng mới đi ngủ, bây giờ mới chỉ là sáu giờ a.
“Hôm qua không phải ngươi nói sẽ bảo vệ ta sao? Cái bộ dạng hiện tại của ngươi làm sao có thể bảo vệ được ta?” Vô Tình không hề khách khí mà mắng.
= = Hắn nói vậy khi nào, Vô Tình biết khinh công biết ám khí còn thông minh như vậy, muốn hắn bảo vệ? Hắn bắt đầu hối hận, ăn có thể ăn bậy, nói thật sự không thể nói bừa.
Sáu giờ, trên đường còn rất ít người, Vô Tình chạy phía trước, Ngô Trác Hy ở phía sau, đã lâu rồi hắn không có vận động, liền thở dốc liên hồi, NND, rốt cuộc là Vô Tình ở phía trước cơ thể yếu hay là hắn chứ a? Cơ thể của mình cư nhiên lại còn kém hơn cả một lư thuốc. Xem ra bản thân nên vận động nhiều hơn rồi, nếu không thật sự sẽ trở thành khối thịt nhão mất thôi. Ngô Trác Hy kiên quyết chạy vượt qua Vô Tình ở trước mặt.
“Chào buổi sáng a…RAY, RON”
RON đang kiên quyết đuổi theo Vô Tình, nghe thấy có người chào hỏi, theo thói quen nở nụ cười. Vô Tình lại không có phản ứng gì.
“Vô Tình, ngươi không thể chạy chậm lại chút sao, ngươi cho là bây giờ chạy trăm mét sao?”
“Ta đã chạy rất chậm!” Từ sau khi đôi chân khỏe lại, tốc độ của Vô Tình càng lúc càng tăng.
“Nếu không kịp thì đừng theo!” Vô Tình xem thường Ngô Trác Hy, hôm qua hắn chỉ là nhất thời thất thố, bản chất của hắn vẫn luôn tự phụ như vậy.
“Ai nói ta không được, thử xem sẽ biết!” Ngô Trác Hy chết cũng mạnh miệng.
“Vô Tình, chúng ta như vậy rất dễ bị bọn chó săn chụp ảnh!” Một tia sáng lóe lên nhanh chóng trong đầu hắn.
“Có quan hệ sao?” Vô Tình ném một câu cho Ngô Trác Hy.
“Đương nhiên là có, sẽ nói chúng ta thật sự là một đôi!”Ngô Trác Hy biết Vô Tình rất quan tâm đến vấn đề này.
“Chỉ cần không nói ta với LINDA là một đôi, thì ta không ngại!” Vô Tình ném lại một câu sau đó tiếp tục chạy.
O-O Vô Tình, ngươi biết mình vừa nói gì không a? Ngay là điều quan tâm nhất cũng không ngại, Vô Tình thay đổi rồi! T-T Buổi sáng đẹp đẽ của ta sau này, bị mất rồi.
“Vốn là ta muốn dạy ngươi võ công, thế nhưng với tư chất và tuổi tác của ngươi, xem ra không được rồi, cho nên từ giờ ngươi theo ta học ám khí!” Vô Tình kiên định vô cùng. Hắn đã dự tính bồi dưỡng Ngô Trác Hy trở thành bảo tiêu giống như ba sư đệ của mình. Ai biết được ở xã hội hiện đại cổ quái này sẽ xảy ra chuyện gì? Ví như một LINDA đai đen nhu đạo, Ngô Trác Hy cũng không đánh lại nàng! Hồng Kông quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.
= = Tư chất kém, tuổi tác lớn! Ngô Trác Hy đầu đầy hắc tuyến: “Vô Tình, ngươi có cần làm tổn thương ta như vậy không, ngươi cho rằng ngươi còn nhỏ a?”
Ngô Trác Hy gào lên, NND, Lâm Phong chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi mà thôi, Vô Tình ngươi còn có thể nhỏ hơn nữa kìa.
“Ta là không nhỏ, nhưng dù sao cũng nhỏ tuổi hơn ngươi!”
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“!” Vô Tình hơi ngại, luận về tuổi tác, theo lý thì ở thời đại của hắn, hắn hẳn nên gọi Ngô Trác Hy là Ngô huynh. Thế nhưng hắn không tài nào mở miệng gọi được.
O-O “Ngươi không phải đã rồi sao?” Trực giác Ngô Trác Hy nghĩ tuổi của hắn phải bằng Lâm Phong chứ a. Thì ra Vô Tình cư nhiên là một tiểu quỷ.
“Ta giống sao?” Vô Tình ngược lại nổi hắc tuyến, hắn giống như một lão già sao, sắp rồi sao?
“Thế nhưng Lâm Phong cũng rồi a!” Ngô Trác Hy lại choáng váng.
“Ta là Vô Tình!” Vô Tình trừng Ngô Trác Hy.
“Quả nhiên là tiểu quỷ, chẳng trách ngươi lại khó tính còn khó hầu hạ như vậy!” Ngô Trác Hy lầm bầm: “Bất quá ngươi lớn lên thật sự rất trưởng thành!”
>-