“Không chuyện xum xuê, không trộm cũng cướp!” Vô Tình liếc mắt nhìn hắn, trong miệng vẫn đang nhai bánh quế hoa mà Ngô Trác Hy không biết mua ở đâu về, đây vẫn là món hắn thích ăn nhất trên đời.
“Sao lại có thể nghĩ ta như vậy!” Mặt Ngô Trác Hy cúi thấp xuống.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Vô Tình tiếp tục cắn miếng bánh quế hoa, quả nhiên là mùi vị rất ngon. MUA… Đầu lưỡi phấn hồng thật giống với mèo con.
“Ăn ngon không, sau này ta mua nữa cho ngươi ăn!” Ngô Trác Hy đôi mắt phát sáng, dáng vẻ Vô Tình ăn so với tên chết dẫm kia thật tao nhã a, tên kia ăn uống chỉ biết vùi đầu vào mà ngấu nghiến.
“Ân!” Vô Tình lâu như vậy chưa được ăn bánh quế hoa rồi.
“Sáng sớm mai khỏi cần nữa!” Vô Tình cũng không muốn cưỡng cầu Ngô Trác Hy nữa, huống hồ Ngô Trác Hy nếu tiếp tục luyện, nhất định Vô Tình sẽ càng khốn đốn hơn, đối với Ngô Trác Hy, Vô Tình không hiểu sao lại có chút sợ hãi, còn sợ điều gì hắn không nói rõ được.
“Ngày mai ngươi có việc sao?” Vô Tình rất hiểu cá tính của Ngô Trác Hy, nếu như không phải sáng sớm hắn lôi kéo Ngô Trác Hy dậy luyện công sớm, tên gia hỏa này sẽ ngủ thẳng đến khi măt trời chiếu đến mông cũng không chịu dậy.
“Ngày mai ta phải đi đóng phim!” Ngô Trác Hy ủ rũ đáp, hắn không biết bộ phim này kéo dài bao lâu, mình khi nào mới có thể tiếp tục bồi Vô Tình.
“Sao? Ngươi cuối cùng cũng biết cầu tiến rồi!” Vô Tình thủy chung vẫn không buông tha Ngô Trác Hy.
= = “Ta vẫn luôn cầu tiến!” Ngô Trác Hy nhấn mạnh. Hắn không cầu tiến, thì căn hộ này ở đâu lòi ra, em trai em gái ở nhà cũng cần hắn nuôi, còn cần phải phụng dưỡng cha mẹ, Vô Tình xem thường hắn quá.
“Ngày mai ngươi cũng có việc!” Ngô Trác Hy nhớ đến thông báo hôm nay của TVB.
“Ta cũng có chuyện?”
“TVB muốn ngươi đến tập hát, luyện vũ đạo!”
O-O “Ngô Trác Hy, ngươi nói lại lần nữa xem!”
“Tập hát, luyện vũ đạo!” Ngô Trác Hy đen mặt nhắc lại. Trong lòng chỉ hận không thể cuồng tiếu. Vô Tình, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Vô Tình không nói, mồ hôi tuôn ra như mưa: “RON…” Thanh âm khiếp đảm không ít.
Sợ rồi sao, trong lòng Ngô Trác Hy đắc ý cười. Xem ngươi kiêu ngạo thế nào, tiểu quỷ chết tiệt.
“Ta phải làm sao đây?” Vô Tình bất lực.
“Có người dạy ngươi, không cần sợ!” Ngô Trác Hy vỗ vai Vô Tình, lại tự nhiên ôm Vô Tình vào lòng.
“Thật sao? Có người dạy?” Vô Tình vẫn còn đang vì chuyện trước mắt mà cảm thấy hoảng loạn, hoàn toàn không lưu ý đến tư thế dựa vào lòng Ngô Trác Hy ám muội biết bao.
“Ta cũng có thể dạy ngươi a!” Ngô Trác Hy cũng không phải khoe khoang, hắn xuất thân cũng chính là DANCER a.
O-O “Ngươi nhất định phải giúp ta, ta không muốn bị người khác phát hiện là người thời Tống!” Vô Tình rất hiểu tình huống một khi thân phận của bản thân bị vạch trần sẽ như thế nào, cũng không phải như Ngô Trác Hy nói, chẳng qua chỉ nhốt hắn lại, còn có thể đem hắn tống vào viện nghiên cứu khoa học, cũng có thể từ nay về sau bị nhốt vào trong bệnh viện tâm thần. Vô Tình mồ hôi đổ ròng ròng.
“Yên tâm đi, có ta ở đây! Không có việc gì cả!” Ngô Trác Hy vuốt lưng Vô Tình.
O-O Vô Tình ổn định tâm tình rồi, ba, ngũ chỉ sơn dán trên mặt Ngô Trác Hy.
O-O “Sao ngươi lại đánh ta?” Năm dấu tay in rõ ràng trên khuôn mặt tuấn tú của Ngô Trác Hy, hắn vẫn còn cần khuôn mặt này để kiếm cơm a.
Vô Tình không khách khí hất tay Ngô Trác Hy ra, sắc mặt âm trầm, mang theo tia xấu hổ khó phát hiện: “Hạ lưu!”
Ngô Trác Hy đau đầu, hắn vừa rồi có làm gì sao? Vì sao lại nói hắn hạ lưu chứ? Không hiểu! Mặt Ngô Trác Hy cũng xụ xuống.
Hôm sau, Ngô Trác Hy lại dẫn Vô Tình có chứng sợ ô tô đến TVB.
Một người, tay làm thủ pháp lan hoa chi đến trước mặt Vô Tình: “RAY, đã lâu không gặp, càng ngày càng đẹp a!”
Đẹp, ngươi cho ta là nữ nhân sao? Vô Tình đen mặt.
“RICKY, sao lại là ngươi dạy vũ đạo cho ra a?” Ngô Trác Hy cố ý gọi tên RICKY thật lớn, mục đích nhắc nhở Vô Tình nhớ kỹ tên của người này.
“TVB ngoại trừ ta ra còn ai có vũ đạo tốt nhất chứ?” RICKY một chút cũng không khách khí liếc mắt nhìn RON. Biết RON xuất thân là một DANCER, khả năng vũ đạo rất cao, nhất định cũng không để mình vào trong mắt.
“Vậy thì đúng rồi, nếu ngươi là đệ nhị, TVB làm gì có đệ nhất!” Ngô Trác Hy thuận theo vuốt mông ngựa RICKY. Hắn vừa nghe RON nói vậy, liền che miệng khúc khích cười, bàn tay khẽ vuốt ngực RON: “Đáng ghét!” Ngô Trác Hy có chút không tự nhiên cười. NND, cư nhiên lại để tên này chạm vào mình.
Vô Tình đứng bên nhìn Ngô Trác Hy vừa vuốt mông ngựa RICKY lại vừa để cho hắn sờ mó như vậy, vẫn có thể cười, thì trong lòng liền nổi lửa. Đây là thế đạo gì a, nam bất nam, nữ bất nữ, nam nhân với nam nhân lại có thể như vậy sao … Ai, thói đời ngày nay a! Nhãn thần Vô Tình mờ mịt.
“RICKY, sau này nhờ ngươi chỉ dạy RAY rồi, ta hôm nay còn phải đóng phim, gặp sau!”
“RON…” Vô Tình kéo Ngô Trác Hy đang định rời đi sang một bên.
“Đây là sư phụ của ta sao?” Cúi đầu. Quay đầu liếc nhìn RICKY, RICKY dường như cũng rất chú ý nhìn Vô Tình, làm ra tư thế vô cùng đẹp mắt nhìn Vô Tình mỉm cười đầy tình cảm.
“Ngươi hảo hảo học! Hắn là lão sư tốt nhất ở đây!” Ngô Trác Hy khuyên nhủ Vô Tình.
“Nhưng…” Vô Tình vừa nghĩ đến tên bất nam bất nữ kia, trong lòng lại loạn lên.
“Ngươi đừng để hắn chạm vào người ngươi, thì không có việc gì nữa rồi!” Nhắc nhở như vậy, Vô Tình đầu đầy hắc tuyến.
“RAY, ngươi không nóng sao?” RICKY vỗ nhẹ lên vai của Vô Tình.
Vô Tình bắt đầu đổ mồ hôi: “Không nóng!”
“Vậy sao trán ngươi đổ nhiều mồ hôi vậy a!” RICKY che miệng ha ha cười.
Vô Tình lau mồ hôi: “Không a!”
“Ai ai, RAY, ngươi mặc như vậy không có cách nào tập được đâu!” RICKY lướt tay vỗ lên người Vô Tình. Đây là người thích mặc Deep V đây sao? RICKY có chút bị mê hoặc. Hắn nhớ Lâm Phong rất thích mặc Deep V, mà cho dù là mặc sơ mi, thì cũng cởi ba hàng nút. Hoàn toàn không giống như bây giờ, mặc áo sơ mi trắng, cư nhiên ngay cả nút áo cao nhất cũng cài rất kín.
“Tại sao không thể?” Vô Tình hỏi ngược lại.
“Lát nữa ngươi sẽ biết!” RICKY cười, cười rất là quái dị.
Quả nhiên sau một hồi Vô Tình liền hiểu. Đây quả thực không khác gì luyện công! Vô Tình tập cả người đều chảy mồ hôi, mồ hôi thấm ướt vào trong quần áo, cư nhiên dán chặt lên trên người, đường cong a, O-O RICKY nuốt nước bọt, nam nhân này trưởng thành không chỉ tuấn tú, ngay cả vóc dáng cũng… hấp dẫn người khác đến vậy.
Vô Tình quả nhiên là không thể chịu được cái nóng, mở cúc áo thứ nhất, đến cúc áo thứ hai, cúc áo thứ ba. Đây là cực hạn của hắn rồi.
“Khoan!… RAY, ngươi đi thay quần áo đi!” RICKY cảm thấy như vậy cũng không đủ lén nhìn thân thể của Lâm Phong.
“Thay…. Thay quần áo?” Vô Tình lắp bắp lặp lại.
“Mau đi thay quần áo đi, ta cảm thấy có vài động tác cần phải cải tiến, nhưng ngươi không mặc đồ luyện nhảy, ta không có INSAPIRATION.” RICKY một bụng âm mưu.
“Nhưng…” Vô Tình còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị RICKY đẩy vào trong phòng thay đồ.
Vô Tình đứng ở bên trong nửa ngày nhìn áo ba lỗ, hơn nữa còn rất mỏng. Vô Tình gắt gao siết chặt chiếc áo trong tay, do dự có nên thay hay không.
“RAY, ngươi làm gì lề mề như vậy, còn không nhanh ra thì tập đến tối cũng không xong đâu!” RICKY ở bên ngoài hối thúc.
“Tối?” Vừa nghĩ đến chuyện phải ở lại cùng với tên bất nam bất nữ này đến tối, Vô Tình cắn răng một cái, giậm chân, quyết định đi ra, NND, không phải chỉ là lộ chút thịt thôi sao? Đại trượng phu thì có cái gì phải sợ? Vô Tình lấy khí thế hùng tâm tráng chí quyết hy sinh mà mặc chiếc áo ba lỗ màu đen vào.
O-O Lâm Phong cư nhiên lại trắng như vậy? RICKY trái lại có chút không ngờ. Hơn nữa da dẻ cũng rất mịn màng! RICKY không nhịn được đi đến vuốt một cái.
“RICKY, chúng ta tiếp tục đi!”
“OK!” RICKY mở nhạc, đứng trước Vô Tình tiếp tục luyện vũ đạo. Vô Tình không chỉ học rất nhanh, tư thế cũng rất nhanh thuộc, ở trong mắt hắn vũ đạo bất quá cũng giống như võ công căn bản. Chỉ bất qua hắn không quen nhảy tới nhảy lui, quả thật rất giống một gã vũ kỹ. Cho nên, động tác của hắn có nhiều chỗ rất hay nhầm. Bất quá RICKY cũng không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể ăn đậu hủ cả.
“Tay mở ra một chút!” RICKY tiến lên, cầm lấy tay Vô Tình, men theo ngón tay đến cánh tay, lại đến thắt lưng. Cả người Vô Tình liền run rẩy lên, da gà đều nổi khắp người.
“RAY, không cần run! Dùng lực thắt lưng!” Hai tay RICKY đặt lên trên thắt lưng thon thả của Vô Tình, hắn bắt đầu hoài nghi lo có phải là thay da đổi thịt rồi không, có phải đã tiêm thuốc giảm cân không, thắt lưng so với Từ Tử San còn thon gọn hơn. Hắn sao có thể biết được đây là Vô Tình 22 tuổi a, ở tuổi của hắn cũng không có nhiễm tạp chất không nói, huống hồ Vô Tình công tử của chúng ta từ trước đến nay đều không hề xuất môn, da dẻ đương nhiên mịn màng.
RICKY càng sờ càng HIGH, Vô Tình thì lại càng phẫn nộ.
“Đủ rồi!” Vô Tình rốt cuộc cũng bạo phát.
= = RICKY thất bại rút tay lại, hắn chỉ mới sờ được một cái a, quan trọng là nửa người dưới còn chưa đụng tới a.
“Không tồi!” RICKY cười, đối với hành vi vừa rồi của mình xem như là hiển nhiên, dạy vũ đạo đương nhiên phải động tay động chân rồi, không như vậy làm sao hắn dạy được Lâm Phong a.
“Bất quá, RAY trước mắt ngươi phải về nhà tập luyện thêm chút nữa, nguy rồi, không có PASSION, PASSION, ngươi nhất định phải PASSION!” RICKY còn không quên thêm vào ánh mắt cùng tư thế dạt dào tình cảm.
“Phách thần?” Vô Tình lặp lại, từ đơn này hắn chưa có học qua a. Nghĩa là gì, nhìn ý tứ của RICKY xem ra hắn vẫn chưa vượt qua được ải này. Vô Tình quyết tâm, về nhà hắn phải hỏi thử ‘phách thần’ nghĩa là gì.
“Chúng ta tiếp tục nào!”
Cái gì, còn nữa sao? Vô Tình đè xuống cảm giác vừa bị RICKY ăn đậu hủ, hít sâu một hơi “Trời muốn giaotrách nhiệm lớn cho ai thì trước hết bắt họ khổ tâm…” Thấp giọng tự nhủ.
“Hông, hông, lắc hông chút nữa!” RICKY lần thứ hai vọt lên, lần này hắn phải thực hiện cho bằng được mục đích của mình, tiểu sinh được cấp cao TVB nâng đỡ a, hắn đã mong muốn rất lâu rồi.
“Ai, ai vừa đánh ta a?” Trên mặt RICKY bị vật thể không rõ ràng ném trúng, còn in đậm một đường trên mặt.
Vô Tình chỉ nghe tiếng liền biết có người phóng ám khí. Không cần nghĩ cũng có thể biết là ai? Ngoại trừ hắn, ở thời đại này người có thể sử dụng ám khí chỉ có Ngô Trác Hy.
RICKY quay đầu lại, không có ai. RICKY vò đầu dự định phải làm cho xong chuyện của hắn.
“Ai? Đi ra cho ta!” Trong thanh âm của RICKY rõ ràng đã bốc hỏa.
“Cẩn thận đừng để ta bắt được, bằng không chết không được yên đâu!” RICKY vừa vò đầu vừa xoay người nhìn.
Bốp bốp vang loạn lên, RICKY ôm đầu. Trên mặt đất đều toàn là những cuộn giấy nhỏ.
“RICKY, ngươi không sao chứ?” Vô Tình vừa cố che giấu tiếu ý của mình, giả vờ quan tâm hỏi RICKY, hắn cũng biết đóng kịch.
“Không, không có gì! Hôm nay dừng ở đây, lần sau đợi thông báo tiếp!” RICKY lấy tay che mặt, xuyên qua kẽ tay lén nhìn Vô Tình.
“Vậy ta đi trước!” Vô Tình liền lập tức thay cái áo sơ mi của hắn.
“Hôm nay là ngày gì a?” RICKY đứng sững ra nhìn đám giấy vụn trên đất.
“Ngô Trác Hy, cám ơn ngươi!” Vô Tình nói.
“Cám ơn ta điều gì?” Ngô Trác Hy mỉm cười.
“Cảm ơn ngươi giúp ra giáo huấn tên RICKY a!”
“Ngươi nói cái gì a! Ha Ha!… Không có, ta chỉ là luyện tập ám khí một chút thôi.”
Kỳ thực mọi việc là giống như thế này đây:
Ngô Trác Hy trong thời gian nghỉ ngơi liền chạy đến xem Vô Tình tập vũ đạo, hắn thật sự rất hiếu kỳ muốn xem bộ dáng của Vô Tình lúc luyện vũ đạo, không ngờ vừa tới nơi lại để hắn nhìn thấy RICKY đang cố tình sàm sỡ Vô Tình, hắn sớm đã biết RICKY thích nhất là động tay động chân với người tuấn tú, bất quá RICKY chạm hắn thì được, cư nhiên ngay cả Vô Tình cũng muốn chạm vào, NND, RON hắn còn chưa được chạm vào a, không thể chịu được, không thể chịu được! LP của RON tăng lên? RICKY sợ là sống không thọ rồi. Điều hắn không ngờ nhất là Vô Tình lần này cư nhiên lại có thể bình tĩnh như vậy, không chỉ mặc áo ba lỗ, mà cư nhiên bị tên RICKY kia động tay động chân cũng không phóng ra ám khí! Chưa lần nào RON chỉ cần chạm nhẹ vào Vô Tình, tay Vô Tình liền vung lên, đừng nói ám khí, ngay cả tát hắn vài cái cũng là chuyện thường tình. Ngô Trác Hy nào có thể chịu ấm ức như vậy, lửa giận tất cả đều trút về phía RICKY.