Trong lúc Giang Minh đang loay hoay chế phù, tại một nơi rất xa ở nước H.
Liệt Hỏa Giáo tổng bộ.
“Bẩm Giáo chủ, Hắc Long hội đã bị diệt, Kha Lâm chấp sự cũng bị sát hại rồi.”
Một trung niên nhân khuôn mặt âm trầm, quỳ trước đại điện. Người này là Phùng Khê, một trong tứ đại hộ pháp của Liệt Hỏa Giáo. Liệt Hỏa Giáo từ trên xuống dưới, cao nhất chính là giáo chủ Hỏa Vân Tà Thần. Dưới giáo chủ là hai vị Tả Sứ và Hữu Sứ. Phía dưới nữa là tứ đại hộ pháp: Xà, Hùng, Báo, Điêu. Cuối cùng chính là hai mươi vị chấp sự cùng với hàng vạn giáo chúng.
Về thực lực phân chia, theo giang hồ được biết, thì hai mươi vị chấp sự, vị nào cũng đạt đến cảnh giới võ sư. Tứ đại hộ pháp mạnh hơn một bậc, đạt tới đại sư đẳng cấp. Tả Sứ và Hữu Sứ đã lâu không thấy đi lại trên giang hồ, nghe đồn cách đây mười năm đã là đại sư trung kỳ. Còn về thực lực của giáo chủ Hỏa Vân Tà Thần, rốt cuộc không có mấy ai biết. Có người nói những kẻ biết được thực lực của Hỏa Vân Tà Thần đều đã chết dưới tay của hắn rồi.
Trên ghế tọa phía trên đại sảnh, một người đeo mặt nạ im lặng ngồi đó, khí thế toàn thân đáng sợ tỏa ra khiến cho phía dưới đám người không dám nói một câu nào.
Mặt nạ nhân bỗng cất tiếng nói. Dựa theo lời nói có thể thấy được tuổi của hắn không quá lớn.
“Báo hộ pháp.”
“Có thuộc hạ!” Một trung niên mặt mũi hung ác đứng ra quỳ xuống.
“Ngươi mang theo bốn chấp sự đến G thành điều tra xem kẻ nào làm. Nếu có thể, mang đầu hắn về đây.”
“Vâng, thuộc hạ sẽ mang đầu hắn về dâng giáo chủ!” Báo hộ pháp vội đáp, sau đó điểm danh bốn vị chấp sự rồi thối lui ra ngoài.
“Mọi người giải tán đi.” Hỏa Vân Tà Thần giọng âm trầm nói.
Đám người phía dưới không dám chậm trễ, vội vàng thối lui ra khỏi đại điện.
Hỏa Vân Tà Thần cầm trong tay báo cáo về cái chết của các thành viên Hắc Long hội cùng Kha Lâm. Phía dưới mặt nạ không biết có biểu cảm gì, chỉ thấy hắn âm thanh phát ra rất nhỏ:
“Một chiêu xuyên trán, có ý tứ. Không biết công lực so với ta Dịch Cân Kinh đệ ngũ cấp Hắc cấp phù đồ của ta như thế nào? Đáng tiếc ta có rất nhiều chuyện cần làm, không thể tự mình đến nơi đó tìm hắn.”
…………………………………………..
Long Hổ Môn võ quán.
“Băng nhi, ngươi nói ngươi tỉnh dậy đã ở ngoại thành? Còn có một tiểu hài tên là Minh đưa ngươi về?”
Vũ Chiến cau mày hỏi lại.
“Ân.” Vũ Băng ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi hỏi han Vũ Băng một hồi, Vũ Chiến bảo Vũ Băng đi nghỉ ngơi. Bảy vị võ sư của Long Hổ Môn lại ngồi trong phòng nghị sự.
“Vũ Hổ, ngươi nghĩ thế nào về chuyện này?”
“Môn chủ, Băng nhi tiểu muội bị bắt cóc là điều không cần nghi ngờ. Bọn chúng có lẽ dự định tấn công ai đó ở khu Đông Bắc, không muốn chúng ta nhúng tay vào. Theo ta nghĩ, rất có thể bọn chúng nhằm vào Huynh Đệ hội.”
“Không sai, rất có thể bọn chúng nhằm vào Huynh Đệ hội.” đám người trong phòng gật đầu.
“Nếu Băng nhi đã trở về, có lẽ bọn chúng đã gặp chuyện. Theo ta đoán, một lúc nữa sẽ có tin tức truyền đến.” Vũ Hổ âm thầm suy tính rồi nói.
Lúc này một vị võ sinh chạy vào sảnh hớt hải nói:
“Môn chủ, các vị sư huynh, Hắc Long hội đã bị diệt!”
“Cái gì?” Đám người trong phòng vội đứng dậy hô to.
“Cách Đông Bắc thành mười cây số phát hiện Hắc Long hội hội chủ và hơn một trăm tinh anh được võ trang đầy đủ của Hắc Long hội đã bị sát hại!”
“Tình huống thế nào?”
“Tất cả đều bị một chiêu xuyên trán mà chết, có thể là ám khí cực mạnh. Hắc Long hội hội chủ bị cắt mất bàn tay, bên cạnh đó còn có vị võ sư Kha Lâm mấy ngày trước đến Hắc Long hội.”
Trong phòng không khí thoáng trầm lặng. Một lát sau, Vũ Chiến cất tiếng hỏi:
“Mọi người thấy việc này thế nào?”
“Có thể một chiêu xuyên trán võ sư, ám khí này cường đại không thể nghi ngờ. Nếu không phải là ám khí, vậy càng đáng sợ.” Vũ Long sắc mặt nghiêm trọng đáp.
“Phải đấy, có thể một chiêu tiêu diệt võ sư, không thể nghi ngờ là phía trên võ sư cường giả. Chỉ là không biết người này bản lãnh thật sự như vậy sao?” Vũ Hổ gật đầu.
“Hi vọng không phải kẻ địch của chúng ta.” Vũ Nguyệt rùng mình nói.
“Ta nghĩ là không, chúng ta Long Hổ Môn trước giờ cũng không có đắc tội với vị cường giả nào. Hắc Long hội phong cách bá đạo, sát nhân vô số, có thể vì thế mà chọc giận đến vị này cường giả.” Vũ Phong nói.
“Được rồi, mấy ngày này bảo võ sinh trong võ quán hạn chế đi ra ngoài. Nhất là Băng nhi, phải trông chừng nàng thật cẩn thận.”
“Rõ!”
………………………………………..
Cầm trên tay mười hai trương phù, Giang Minh âm thầm suy tính. Mười hai trương phù này phân biệt bốn lá Hỏa cầu phù, bốn lá Băng tiễn phù, hai lá Thanh Thần phù, hai lá Hộ Thân phù. So sánh với những pháp khí mà Giang Minh đã từng luyện chế thì mười hai trương phù này mạnh hơn kha khá do được gia trì chân khí của hắn. Dĩ nhiên nếu nguyên liệu tốt một chút, uy lực có lẽ sẽ tăng thêm mấy thành. Chỉ có điều phù triện cái này chỉ thuộc hàng dùng một lần…
Đặt phù sang một bên, Giang Minh lấy ra lô đỉnh tiến hành luyện đan. Hiện tại hắn đã có đủ năng lực luyện chế đan dược cấp một dành cho tu chân giả. Giang Minh quyết định luyện chế vài lò Hồi Khí Đan.
Hồi Khí Đan cần thiết nguyên liệu cũng dễ kiếm, chủ yếu là cần phải đưa chân khí vào khá nhiều. Giang Minh luyện chế được hai lò, mỗi lò hai mươi viên, đã cạn kiệt chân khí cần nghỉ ngơi.
“Không tệ, xác suất luyện đan gần như tuyệt đối. Dược liệu thất thoát không đáng kể. Có điều chân khí hao hơi nhiều.”
Cho bốn mươi viên Hồi Khí Đan vào trong bình ngọc. Một viên Hồi Khí Đan có thể giúp Giang Minh hồi lại ba phần tư lượng chân khí tiêu hao. Tuy nhiên Giang Minh cũng không nghĩ bỏ Hồi Khí Đan ra uống khi luyện đan, chế phù. Bởi vì dùng nhiều thuốc cũng không tốt, hơn nữa khi vận công pháp hồi chân khí, Thiên địa nguyên khí còn có tác dụng tẩy rửa cùng mở rộng kinh mạch, điều mà uống Hồi Khí Đan không thể có. Hồi Khí Đan tốt nhất là dùng khi chiến đấu, hoặc là khi luyện chế một món đồ vượt cảnh giới của mình.
Lúc này tiếng của Tiểu Linh lại vang lên trong đầu Giang Minh:
“Chủ nhân, ngươi đã đột phá tiên thiên sao?”
“Ân.” Giang Minh xác nhận.
“Có lẽ ngươi nên kiểm tra Động Tiên một cái, sẽ có bất ngờ nha.” Giọng Tiểu Linh trở nên bí hiểm.
Trong lúc Giang Minh đang loay hoay chế phù, tại một nơi rất xa ở nước H.
Liệt Hỏa Giáo tổng bộ.
“Bẩm Giáo chủ, Hắc Long hội đã bị diệt, Kha Lâm chấp sự cũng bị sát hại rồi.”
Một trung niên nhân khuôn mặt âm trầm, quỳ trước đại điện. Người này là Phùng Khê, một trong tứ đại hộ pháp của Liệt Hỏa Giáo. Liệt Hỏa Giáo từ trên xuống dưới, cao nhất chính là giáo chủ Hỏa Vân Tà Thần. Dưới giáo chủ là hai vị Tả Sứ và Hữu Sứ. Phía dưới nữa là tứ đại hộ pháp: Xà, Hùng, Báo, Điêu. Cuối cùng chính là hai mươi vị chấp sự cùng với hàng vạn giáo chúng.
Về thực lực phân chia, theo giang hồ được biết, thì hai mươi vị chấp sự, vị nào cũng đạt đến cảnh giới võ sư. Tứ đại hộ pháp mạnh hơn một bậc, đạt tới đại sư đẳng cấp. Tả Sứ và Hữu Sứ đã lâu không thấy đi lại trên giang hồ, nghe đồn cách đây mười năm đã là đại sư trung kỳ. Còn về thực lực của giáo chủ Hỏa Vân Tà Thần, rốt cuộc không có mấy ai biết. Có người nói những kẻ biết được thực lực của Hỏa Vân Tà Thần đều đã chết dưới tay của hắn rồi.
Trên ghế tọa phía trên đại sảnh, một người đeo mặt nạ im lặng ngồi đó, khí thế toàn thân đáng sợ tỏa ra khiến cho phía dưới đám người không dám nói một câu nào.
Mặt nạ nhân bỗng cất tiếng nói. Dựa theo lời nói có thể thấy được tuổi của hắn không quá lớn.
“Báo hộ pháp.”
“Có thuộc hạ!” Một trung niên mặt mũi hung ác đứng ra quỳ xuống.
“Ngươi mang theo bốn chấp sự đến G thành điều tra xem kẻ nào làm. Nếu có thể, mang đầu hắn về đây.”
“Vâng, thuộc hạ sẽ mang đầu hắn về dâng giáo chủ!” Báo hộ pháp vội đáp, sau đó điểm danh bốn vị chấp sự rồi thối lui ra ngoài.
“Mọi người giải tán đi.” Hỏa Vân Tà Thần giọng âm trầm nói.
Đám người phía dưới không dám chậm trễ, vội vàng thối lui ra khỏi đại điện.
Hỏa Vân Tà Thần cầm trong tay báo cáo về cái chết của các thành viên Hắc Long hội cùng Kha Lâm. Phía dưới mặt nạ không biết có biểu cảm gì, chỉ thấy hắn âm thanh phát ra rất nhỏ:
“Một chiêu xuyên trán, có ý tứ. Không biết công lực so với ta Dịch Cân Kinh đệ ngũ cấp Hắc cấp phù đồ của ta như thế nào? Đáng tiếc ta có rất nhiều chuyện cần làm, không thể tự mình đến nơi đó tìm hắn.”
…………………………………………..
Long Hổ Môn võ quán.
“Băng nhi, ngươi nói ngươi tỉnh dậy đã ở ngoại thành? Còn có một tiểu hài tên là Minh đưa ngươi về?”
Vũ Chiến cau mày hỏi lại.
“Ân.” Vũ Băng ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi hỏi han Vũ Băng một hồi, Vũ Chiến bảo Vũ Băng đi nghỉ ngơi. Bảy vị võ sư của Long Hổ Môn lại ngồi trong phòng nghị sự.
“Vũ Hổ, ngươi nghĩ thế nào về chuyện này?”
“Môn chủ, Băng nhi tiểu muội bị bắt cóc là điều không cần nghi ngờ. Bọn chúng có lẽ dự định tấn công ai đó ở khu Đông Bắc, không muốn chúng ta nhúng tay vào. Theo ta nghĩ, rất có thể bọn chúng nhằm vào Huynh Đệ hội.”
“Không sai, rất có thể bọn chúng nhằm vào Huynh Đệ hội.” đám người trong phòng gật đầu.
“Nếu Băng nhi đã trở về, có lẽ bọn chúng đã gặp chuyện. Theo ta đoán, một lúc nữa sẽ có tin tức truyền đến.” Vũ Hổ âm thầm suy tính rồi nói.
Lúc này một vị võ sinh chạy vào sảnh hớt hải nói:
“Môn chủ, các vị sư huynh, Hắc Long hội đã bị diệt!”
“Cái gì?” Đám người trong phòng vội đứng dậy hô to.
“Cách Đông Bắc thành mười cây số phát hiện Hắc Long hội hội chủ và hơn một trăm tinh anh được võ trang đầy đủ của Hắc Long hội đã bị sát hại!”
“Tình huống thế nào?”
“Tất cả đều bị một chiêu xuyên trán mà chết, có thể là ám khí cực mạnh. Hắc Long hội hội chủ bị cắt mất bàn tay, bên cạnh đó còn có vị võ sư Kha Lâm mấy ngày trước đến Hắc Long hội.”
Trong phòng không khí thoáng trầm lặng. Một lát sau, Vũ Chiến cất tiếng hỏi:
“Mọi người thấy việc này thế nào?”
“Có thể một chiêu xuyên trán võ sư, ám khí này cường đại không thể nghi ngờ. Nếu không phải là ám khí, vậy càng đáng sợ.” Vũ Long sắc mặt nghiêm trọng đáp.
“Phải đấy, có thể một chiêu tiêu diệt võ sư, không thể nghi ngờ là phía trên võ sư cường giả. Chỉ là không biết người này bản lãnh thật sự như vậy sao?” Vũ Hổ gật đầu.
“Hi vọng không phải kẻ địch của chúng ta.” Vũ Nguyệt rùng mình nói.
“Ta nghĩ là không, chúng ta Long Hổ Môn trước giờ cũng không có đắc tội với vị cường giả nào. Hắc Long hội phong cách bá đạo, sát nhân vô số, có thể vì thế mà chọc giận đến vị này cường giả.” Vũ Phong nói.
“Được rồi, mấy ngày này bảo võ sinh trong võ quán hạn chế đi ra ngoài. Nhất là Băng nhi, phải trông chừng nàng thật cẩn thận.”
“Rõ!”
………………………………………..
Cầm trên tay mười hai trương phù, Giang Minh âm thầm suy tính. Mười hai trương phù này phân biệt bốn lá Hỏa cầu phù, bốn lá Băng tiễn phù, hai lá Thanh Thần phù, hai lá Hộ Thân phù. So sánh với những pháp khí mà Giang Minh đã từng luyện chế thì mười hai trương phù này mạnh hơn kha khá do được gia trì chân khí của hắn. Dĩ nhiên nếu nguyên liệu tốt một chút, uy lực có lẽ sẽ tăng thêm mấy thành. Chỉ có điều phù triện cái này chỉ thuộc hàng dùng một lần…
Đặt phù sang một bên, Giang Minh lấy ra lô đỉnh tiến hành luyện đan. Hiện tại hắn đã có đủ năng lực luyện chế đan dược cấp một dành cho tu chân giả. Giang Minh quyết định luyện chế vài lò Hồi Khí Đan.
Hồi Khí Đan cần thiết nguyên liệu cũng dễ kiếm, chủ yếu là cần phải đưa chân khí vào khá nhiều. Giang Minh luyện chế được hai lò, mỗi lò hai mươi viên, đã cạn kiệt chân khí cần nghỉ ngơi.
“Không tệ, xác suất luyện đan gần như tuyệt đối. Dược liệu thất thoát không đáng kể. Có điều chân khí hao hơi nhiều.”
Cho bốn mươi viên Hồi Khí Đan vào trong bình ngọc. Một viên Hồi Khí Đan có thể giúp Giang Minh hồi lại ba phần tư lượng chân khí tiêu hao. Tuy nhiên Giang Minh cũng không nghĩ bỏ Hồi Khí Đan ra uống khi luyện đan, chế phù. Bởi vì dùng nhiều thuốc cũng không tốt, hơn nữa khi vận công pháp hồi chân khí, Thiên địa nguyên khí còn có tác dụng tẩy rửa cùng mở rộng kinh mạch, điều mà uống Hồi Khí Đan không thể có. Hồi Khí Đan tốt nhất là dùng khi chiến đấu, hoặc là khi luyện chế một món đồ vượt cảnh giới của mình.
Lúc này tiếng của Tiểu Linh lại vang lên trong đầu Giang Minh:
“Chủ nhân, ngươi đã đột phá tiên thiên sao?”
“Ân.” Giang Minh xác nhận.
“Có lẽ ngươi nên kiểm tra Động Tiên một cái, sẽ có bất ngờ nha.” Giọng Tiểu Linh trở nên bí hiểm.