Mọi người lập tức nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy một thanh niên mặc áo trắng cổ trang, mặt mũi thanh tú, đang cười cười nhìn xuống đám người.
Vũ Băng ngỡ ngàng nhìn Giang Minh phiên bản người lớn, chợt nghe bên tai âm thanh:
“Là ta, Giang Minh. Tạm thời gọi ta là sư phụ.”
Lập tức Vũ Băng kêu lên:
“Sư phụ!”
Vũ Băng hai năm bên cạnh Giang Minh, cũng đã nhiều lần thấy kì quái sự tình, cũng không ngạc nhiên quá lâu.
Giang Minh gật đầu mỉm cười, tại chỗ biến mất, sau đó liền xuất hiện bên cạnh Vũ Băng.
Tề Thông Thiên cùng Huyền Tâm cả kinh. Bọn hắn không hề nhìn rõ Giang Minh làm thế nào biến mất rồi xuất hiện đấy.
Vũ Băng mừng rỡ hỏi:
“Ngươi từ lúc nào đến vậy?”
“Ta từ khi bọn hắn đến đây đã ở.” Giang Minh cười cười đáp.
Bên cạnh đó Mộc Nhã có chút tò mò nhìn Giang Minh. Nàng từ lâu đã biết Giang Minh cùng Vũ Băng có một vị sư phụ, có lẽ chính là người này. Nhưng hắn còn trẻ như vậy? Xem chừng khoảng mười tám tuổi đi.
Tề Thông Thiên vội hỏi:
“Xin hỏi quý tính đại danh của tiền bối?”
Tề Thông Thiên không dám chậm chễ. Có thể dạy cho hắn nữ nhi bản lĩnh cao như vậy, thêm nữa hắn cũng không phát hiện người này cũng như không thấy rõ người này thân pháp, hiển nhiên tu vi trên mình quá nhiều. Theo hắn nhận thấy, người này có thể là tông sư cảnh hậu kỳ, thậm chí tông sư cảnh đỉnh phong.
“Ngươi có thể gọi ta là ‘Lâm’.” (Lâm ở đây nghĩa là rừng)
“Lâm tiền bối, ngài là Băng Băng sư phụ? Ngài cũng là Giang Minh sư phụ?”
Huyền Tâm cả kinh hỏi.
Giang Minh gật đầu đáp:
“Không sai. Hai tiểu tử này không tệ đi. Ha ha.”
“Đâu chỉ là không tệ. Quả thật bọn hắn là thiên tài a.” Huyền Tâm tuy không biết tu vi của Giang Minh, nhưng nhãn lực của nàng cảm thấy tên tiểu tử này rất không đơn giản, không thể so với Vũ Băng yếu, thậm chí càng mạnh.
“Còn có, đa tạ tiền bối chuyện giao dịch.” Huyền Tâm rõ ràng vị này Lâm tiền bối ngoài tu vi không lường được còn là một vị luyện đan luyện khí đại sư. Chỉ là không ngờ hắn lại trẻ tuổi như vậy.
Giang Minh đối với Tề Thông Thiên cùng Huyền Tâm gọi hắn tiền bối cũng không có gì. Tuổi thực của hắn quả thật cũng không nhỏ, tu vi lại càng không nói đến, một tiếng tiền bối cũng là nên phải đấy.
Tề Thông Thiên lúc này mới chắp tay cúi vái Giang Minh một lễ, trịnh trọng nói:
“Cảm ơn tiền bối đã chỉ giáo tiểu nữ. Chỉ là ta muốn mang nàng về Thông Thiên Giáo, mong tiền bối đồng ý.”
Giang Minh gật đầu nói:
“Chỉ cần nàng muốn, ta không có ý kiến gì. Hết thảy theo ý Băng Băng đi.”
Vũ Băng hết nhìn Lục Tuyết Nghi đang ôn nhu nhìn mình, lại quay sang nhìn Giang Minh, ánh mắt có chút không bỏ được. Cuối cùng nàng cắn răng hỏi Tề Thông Thiên:
“Ba ba, ta có thể hay không không trở về?”
Ở nơi này có các huynh đệ tỷ muội, có môn chủ, còn có hảo khuê mật Mộc Nhã, còn có Giang Minh. Nàng quả thật không bỏ được.
Lục Tuyết Nghi ánh mắt ảm đạm, nhưng nàng cũng rất nhanh sáng mắt lên nói:
“Phu quân, không bằng chúng ta dọn về G thành ở, thế nào?”
Tề Thông Thiên suy nghĩ một lát, lắc đầu đáp:
“Không được, nàng ở đây ta thật không yên tâm. Chúng ta kẻ thù rất nhiều, nàng cần theo chúng ta về tổng bộ.”
Vũ Băng có chút ảm đạm, chợt ánh mắt nàng sáng lên, quay ra hỏi Giang Minh:
“Sư phụ, ngươi thấy ta vừa rồi so tài với Trần gia gia thế nào?”
Ánh mắt nhìn Giang Minh có vẻ háo hức.
Giang Minh hiểu ý gật đầu cười đáp:
“Không tệ. Có điều ngươi còn cần cố gắng, Minh Ngọc Thần Công đệ tứ tầng vẫn chưa là cái gì cả.”
Vũ Băng phồng má, tỏ ý bất mãn, trong nội tâm lại mừng thầm Giang Minh tinh ý.
Giang Minh cười cười nói:
“Ngươi có muốn xem các cảnh giới tiếp theo của Minh Ngọc Thần Công không?”
Vũ Băng vui mừng gật đầu nói: “Muốn!”
Mọi người ăn ý lui lại để lại một khoảng cho Giang Minh. Bọn họ cũng muốn biết vị tiền bối trông trẻ tuổi này năng lực như thế nào.
Giang Minh đưa một tay ra phía trước, một tay để sau lưng, thi triển Di Hoa Tiếp Ngọc. Giang Minh chân khí có đặc tính của Tiểu Vô Tướng Công, thiên biến vạn hóa có thể diễn biến thành các loại nội lực, kể cả Minh Ngọc nội lực.
“Đệ tứ tầng!”
Giang Minh quát lên một tiếng, hai tay trở nên trong suốt nhìn rõ mạch máu và xương cốt. Quanh người hắn là từng đợt không khí cùng lá cây xoay tròn thành hình cầu xung quanh người.
Tề Thông Thiên cùng Huyền Tâm vô cùng ngưng trọng nhìn vị này Lâm tiền bối. Áp lực từ Giang Minh tỏa ra rất lớn vì lúc này Giang Minh đã để khí thế của mình ở tông sư cảnh tột cùng.
“Đệ ngũ tầng!”
“Đệ lục tầng!”
Mỗi một tầng Minh Ngọc Thần Công tăng lên đều khiến cho vòng tròn hình cầu trở nên rõ ràng hơn nhiều.
“Đệ thất tầng!”
Hai tay Giang Minh đã bắt đầu phát ra luồng sáng nhàn nhạt, đồng thời trong sân đã bắt đầu hình thành một vòng xoáy lớn. Lá cây rào rạc xoay vòng xung quanh Giang Minh.
“Đệ bát tầng!”
Giang Minh lúc này hai cánh tay đã phát ra luồng sáng như ngọc thạch, bắp thịt cùng da lúc này đã hoàn toàn trong suốt, mạch máu cũng dần trở nên mờ ảo.
“Đệ cửu tầng!”
Giang Minh toàn thân da thịt đều trở nên trong suốt nhìn thấu xương cùng mạch máu. Khuôn mặt hắn lúc này trông vô cùng quỷ dị khiến mọi người khiếp đảm. Đồng thời mọi người cũng nhìn thấy xung quanh hắn tỏa ra từng đợt bạch sắc hào quang, không khí xung quanh di chuyển như bão tố quanh người hắn.
Khí thế từ trên người Giang Minh tỏa ra vô cùng mãnh liệt, chấn trụ hết thảy mọi người. Từ Tề Thông Thiên cho tới Huyền Tâm đều toàn thân mồ hôi lạnh ướt lưng áo. Đồng thời cũng sợ hãi, cái môn công pháp này, thật sự quỷ dị, thật sự quá khủng bố.
“Sư phụ, đệ cửu tầng trông quá khó coi!”
Vũ Băng từ trong kinh hãi chợt nói.
Giang Minh ha ha cười nói:
“Xem, đệ thập tầng!”
Giang Minh cơ thể thoáng cái biến về như bình thường, không khí cũng như chợt lắng đọng lại, hoàn toàn không có cái vẻ hỗn loạn như vừa rồi.
Vũ Băng ngạc nhiên hỏi:
“Đây là đệ thập tầng? Sao ta trông giống như sư phụ đang dừng tay đây?”
Giang Minh cười cười đáp:
“Ngươi có thể lấy một hòn đá ném tới.”
Vũ Băng liền nhặt một hòn đá to bằng nắm tay người lớn ném tới người Giang Minh. Chỉ thấy hòn đá bay đến cách hắn một mét liền dừng lại lưng chừng không. Điều này khiến mọi người trố mắt ra nhìn.
“Thấy sao?”
Giang Minh mỉm cười. Đột nhiên hòn đá bật lên trên trời, sau đó lại rơi xuống, dừng lại trước mặt Giang Minh. Hòn đá lơ lửng mấy giây rồi đột ngột bắn về phía một con sư tử đá. Con sư tử đá liền vỡ vụn thành bột phấn.
“Lợi hại!” Vũ Băng hò reo.
“Ha ha, vậy cố gắng luyện tập sao?” Giang Minh cười một cái rồi thu tay lại.
Nhìn đám người đang ngây ngốc nhìn mình. Giang Minh biết hắn lần này biểu hiện có hiệu quả rất tốt.
Giang Minh ở đây đang nói cho Tề Thông Thiên cùng Huyền Tâm rõ, hắn cũng không có gì ác ý với bọn họ. Đồng thời cũng để bọn hắn yên tâm để Mộc Nhã cùng Vũ Băng đi theo mình tu luyện.
Hơn nữa hắn đang ở trong hình thái này, cũng không lo lắng hình thái thực của mình lộ tẩy.
Mọi người lập tức nhìn về phía tiếng nói, chỉ thấy một thanh niên mặc áo trắng cổ trang, mặt mũi thanh tú, đang cười cười nhìn xuống đám người.
Vũ Băng ngỡ ngàng nhìn Giang Minh phiên bản người lớn, chợt nghe bên tai âm thanh:
“Là ta, Giang Minh. Tạm thời gọi ta là sư phụ.”
Lập tức Vũ Băng kêu lên:
“Sư phụ!”
Vũ Băng hai năm bên cạnh Giang Minh, cũng đã nhiều lần thấy kì quái sự tình, cũng không ngạc nhiên quá lâu.
Giang Minh gật đầu mỉm cười, tại chỗ biến mất, sau đó liền xuất hiện bên cạnh Vũ Băng.
Tề Thông Thiên cùng Huyền Tâm cả kinh. Bọn hắn không hề nhìn rõ Giang Minh làm thế nào biến mất rồi xuất hiện đấy.
Vũ Băng mừng rỡ hỏi:
“Ngươi từ lúc nào đến vậy?”
“Ta từ khi bọn hắn đến đây đã ở.” Giang Minh cười cười đáp.
Bên cạnh đó Mộc Nhã có chút tò mò nhìn Giang Minh. Nàng từ lâu đã biết Giang Minh cùng Vũ Băng có một vị sư phụ, có lẽ chính là người này. Nhưng hắn còn trẻ như vậy? Xem chừng khoảng mười tám tuổi đi.
Tề Thông Thiên vội hỏi:
“Xin hỏi quý tính đại danh của tiền bối?”
Tề Thông Thiên không dám chậm chễ. Có thể dạy cho hắn nữ nhi bản lĩnh cao như vậy, thêm nữa hắn cũng không phát hiện người này cũng như không thấy rõ người này thân pháp, hiển nhiên tu vi trên mình quá nhiều. Theo hắn nhận thấy, người này có thể là tông sư cảnh hậu kỳ, thậm chí tông sư cảnh đỉnh phong.
“Ngươi có thể gọi ta là ‘Lâm’.” (Lâm ở đây nghĩa là rừng)
“Lâm tiền bối, ngài là Băng Băng sư phụ? Ngài cũng là Giang Minh sư phụ?”
Huyền Tâm cả kinh hỏi.
Giang Minh gật đầu đáp:
“Không sai. Hai tiểu tử này không tệ đi. Ha ha.”
“Đâu chỉ là không tệ. Quả thật bọn hắn là thiên tài a.” Huyền Tâm tuy không biết tu vi của Giang Minh, nhưng nhãn lực của nàng cảm thấy tên tiểu tử này rất không đơn giản, không thể so với Vũ Băng yếu, thậm chí càng mạnh.
“Còn có, đa tạ tiền bối chuyện giao dịch.” Huyền Tâm rõ ràng vị này Lâm tiền bối ngoài tu vi không lường được còn là một vị luyện đan luyện khí đại sư. Chỉ là không ngờ hắn lại trẻ tuổi như vậy.
Giang Minh đối với Tề Thông Thiên cùng Huyền Tâm gọi hắn tiền bối cũng không có gì. Tuổi thực của hắn quả thật cũng không nhỏ, tu vi lại càng không nói đến, một tiếng tiền bối cũng là nên phải đấy.
Tề Thông Thiên lúc này mới chắp tay cúi vái Giang Minh một lễ, trịnh trọng nói:
“Cảm ơn tiền bối đã chỉ giáo tiểu nữ. Chỉ là ta muốn mang nàng về Thông Thiên Giáo, mong tiền bối đồng ý.”
Giang Minh gật đầu nói:
“Chỉ cần nàng muốn, ta không có ý kiến gì. Hết thảy theo ý Băng Băng đi.”
Vũ Băng hết nhìn Lục Tuyết Nghi đang ôn nhu nhìn mình, lại quay sang nhìn Giang Minh, ánh mắt có chút không bỏ được. Cuối cùng nàng cắn răng hỏi Tề Thông Thiên:
“Ba ba, ta có thể hay không không trở về?”
Ở nơi này có các huynh đệ tỷ muội, có môn chủ, còn có hảo khuê mật Mộc Nhã, còn có Giang Minh. Nàng quả thật không bỏ được.
Lục Tuyết Nghi ánh mắt ảm đạm, nhưng nàng cũng rất nhanh sáng mắt lên nói:
“Phu quân, không bằng chúng ta dọn về G thành ở, thế nào?”
Tề Thông Thiên suy nghĩ một lát, lắc đầu đáp:
“Không được, nàng ở đây ta thật không yên tâm. Chúng ta kẻ thù rất nhiều, nàng cần theo chúng ta về tổng bộ.”
Vũ Băng có chút ảm đạm, chợt ánh mắt nàng sáng lên, quay ra hỏi Giang Minh:
“Sư phụ, ngươi thấy ta vừa rồi so tài với Trần gia gia thế nào?”
Ánh mắt nhìn Giang Minh có vẻ háo hức.
Giang Minh hiểu ý gật đầu cười đáp:
“Không tệ. Có điều ngươi còn cần cố gắng, Minh Ngọc Thần Công đệ tứ tầng vẫn chưa là cái gì cả.”
Vũ Băng phồng má, tỏ ý bất mãn, trong nội tâm lại mừng thầm Giang Minh tinh ý.
Giang Minh cười cười nói:
“Ngươi có muốn xem các cảnh giới tiếp theo của Minh Ngọc Thần Công không?”
Vũ Băng vui mừng gật đầu nói: “Muốn!”
Mọi người ăn ý lui lại để lại một khoảng cho Giang Minh. Bọn họ cũng muốn biết vị tiền bối trông trẻ tuổi này năng lực như thế nào.
Giang Minh đưa một tay ra phía trước, một tay để sau lưng, thi triển Di Hoa Tiếp Ngọc. Giang Minh chân khí có đặc tính của Tiểu Vô Tướng Công, thiên biến vạn hóa có thể diễn biến thành các loại nội lực, kể cả Minh Ngọc nội lực.
“Đệ tứ tầng!”
Giang Minh quát lên một tiếng, hai tay trở nên trong suốt nhìn rõ mạch máu và xương cốt. Quanh người hắn là từng đợt không khí cùng lá cây xoay tròn thành hình cầu xung quanh người.
Tề Thông Thiên cùng Huyền Tâm vô cùng ngưng trọng nhìn vị này Lâm tiền bối. Áp lực từ Giang Minh tỏa ra rất lớn vì lúc này Giang Minh đã để khí thế của mình ở tông sư cảnh tột cùng.
“Đệ ngũ tầng!”
“Đệ lục tầng!”
Mỗi một tầng Minh Ngọc Thần Công tăng lên đều khiến cho vòng tròn hình cầu trở nên rõ ràng hơn nhiều.
“Đệ thất tầng!”
Hai tay Giang Minh đã bắt đầu phát ra luồng sáng nhàn nhạt, đồng thời trong sân đã bắt đầu hình thành một vòng xoáy lớn. Lá cây rào rạc xoay vòng xung quanh Giang Minh.
“Đệ bát tầng!”
Giang Minh lúc này hai cánh tay đã phát ra luồng sáng như ngọc thạch, bắp thịt cùng da lúc này đã hoàn toàn trong suốt, mạch máu cũng dần trở nên mờ ảo.
“Đệ cửu tầng!”
Giang Minh toàn thân da thịt đều trở nên trong suốt nhìn thấu xương cùng mạch máu. Khuôn mặt hắn lúc này trông vô cùng quỷ dị khiến mọi người khiếp đảm. Đồng thời mọi người cũng nhìn thấy xung quanh hắn tỏa ra từng đợt bạch sắc hào quang, không khí xung quanh di chuyển như bão tố quanh người hắn.
Khí thế từ trên người Giang Minh tỏa ra vô cùng mãnh liệt, chấn trụ hết thảy mọi người. Từ Tề Thông Thiên cho tới Huyền Tâm đều toàn thân mồ hôi lạnh ướt lưng áo. Đồng thời cũng sợ hãi, cái môn công pháp này, thật sự quỷ dị, thật sự quá khủng bố.
“Sư phụ, đệ cửu tầng trông quá khó coi!”
Vũ Băng từ trong kinh hãi chợt nói.
Giang Minh ha ha cười nói:
“Xem, đệ thập tầng!”
Giang Minh cơ thể thoáng cái biến về như bình thường, không khí cũng như chợt lắng đọng lại, hoàn toàn không có cái vẻ hỗn loạn như vừa rồi.
Vũ Băng ngạc nhiên hỏi:
“Đây là đệ thập tầng? Sao ta trông giống như sư phụ đang dừng tay đây?”
Giang Minh cười cười đáp:
“Ngươi có thể lấy một hòn đá ném tới.”
Vũ Băng liền nhặt một hòn đá to bằng nắm tay người lớn ném tới người Giang Minh. Chỉ thấy hòn đá bay đến cách hắn một mét liền dừng lại lưng chừng không. Điều này khiến mọi người trố mắt ra nhìn.
“Thấy sao?”
Giang Minh mỉm cười. Đột nhiên hòn đá bật lên trên trời, sau đó lại rơi xuống, dừng lại trước mặt Giang Minh. Hòn đá lơ lửng mấy giây rồi đột ngột bắn về phía một con sư tử đá. Con sư tử đá liền vỡ vụn thành bột phấn.
“Lợi hại!” Vũ Băng hò reo.
“Ha ha, vậy cố gắng luyện tập sao?” Giang Minh cười một cái rồi thu tay lại.
Nhìn đám người đang ngây ngốc nhìn mình. Giang Minh biết hắn lần này biểu hiện có hiệu quả rất tốt.
Giang Minh ở đây đang nói cho Tề Thông Thiên cùng Huyền Tâm rõ, hắn cũng không có gì ác ý với bọn họ. Đồng thời cũng để bọn hắn yên tâm để Mộc Nhã cùng Vũ Băng đi theo mình tu luyện.
Hơn nữa hắn đang ở trong hình thái này, cũng không lo lắng hình thái thực của mình lộ tẩy.