Vô Song đám người nhìn Hồng Thất Công ủy khuất khuôn mặt mà không thể nhịn được cười phá lên. Hồng Thất Công nói:
“Ta nói Phùng muội, dẫu gì cũng là huynh muội kết nghĩa, có thể hay không tiễn cho ta một ít thức ăn?”
Phùng Ngọc Yến dở khóc dở cười, Hồng Thất Công đây là đang định thật sự đi làm cái bang xin cơm? Nàng thở dài đứng dậy lấy từ hộp đựng ra một cặp lồng thức ăn chuẩn bị sẵn. Tất nhiên từ hộp đựng là giả đấy, cái cặp lồng này là nàng chuẩn bị sẵn, từ động tiên không gian lấy ra. Trong lòng âm thầm thở dài, xem ra phải làm thêm một chút thức ăn, không chút nữa đi ra ngoài sẽ phải nhịn đói đấy.
Hớn hở cầm theo cặp lồng thức ăn chào từ biệt Vô Song đám người, Hồng Thất Công vui vẻ rời đi, vẫn quên mất hỏi tại sao Phùng Ngọc Yến lại biết Nhất Dương Chỉ. Dù sao quên càng tốt, Phùng Ngọc Yến không có thừa năng lượng đi nhắc hắn.
Quay lại nhìn Vô Song, Phùng Tiếu Tiếu và Trình Y Y ủy khuất ánh mắt, Phùng Ngọc Yến cười cười nói:
“Các ngươi có gì bất mãn, cứ nói ra đi!”
Vô Song nói:
“Ngọc Yến tỷ giữ lại thức ăn không đem ra cho bọn ta…”
Phùng Tiếu Tiếu ánh mắt như tiểu cẩu long lanh óng ánh ra vẻ đáng thương nói:
“Sư phụ, ngươi còn thức ăn nữa không? Chúng ta…”
Phùng Ngọc Yến giơ tay ngăn:
“Dừng, các ngươi nhìn bụng các ngươi xem có ăn được nữa không?”
Ba người Vô Song xấu hổ cúi đầu xuống. Phùng Ngọc Yến buồn cười nói:
“Vừa rồi là bữa tối đấy, xem ra các ngươi bữa tối phải xuống ăn cơm khách điếm rồi.”
Phùng Tiếu Tiếu nóng nảy nói:
“Sư phụ, ngươi không thể như vậy được…”
Bỏ mặc ngoài tai ba người ý kiến, Phùng Ngọc Yến một mình đi ra ngoài.
Vô Song đám người rất nhanh chạy theo, Phùng Ngọc Yến cảm thấy bay giờ mình giống như đang dưỡng ba con tiểu cẩu háu ăn, hết sức bất đắc dĩ.
“Biểu tỷ!”
Một tiếng gọi lanh lảnh cất lên. Phùng Ngọc Yến quay lại nhìn thì thấy Hoàng Dung và Quách Tĩnh. Từ khi nàng cho hai người hai cái hộ uyển, tin chắc Hoàng Dược Sư muốn đánh Quách Tĩnh cũng không được, dĩ nhiên hai người nhất quyết đi cùng nhau.
Nghĩ đến Hoàng Dung tiểu biểu muội, Phùng Ngọc Yến có chút nhức đầu. Không biết phải xử lý Quách Tĩnh thế nào đây. Dù sao nàng biết để đó thì hai người cũng sẽ quay lại được với nhau, nhưng mà nàng thật sự rất không thích việc Quách Tĩnh sau này cùng gia đình tử thủ Tương Dương a.
Không có biện pháp, thôi thì thuận theo tự nhiên đi. Trước khi rời thế giới này, dặn dò Vô Song bọn họ chiếu cố Quách Tĩnh người nhà là được. Dù sao đến lúc đó, tin chắc Vô Song, cũng như Tiếu Tiếu, Trình Y Y đều là vô địch tồn tại, cứu cả nhà Quách Tĩnh cũng không phải là vấn đề.
“Biểu muội, ngươi không theo cô trượng về Đào Hoa Đảo sao?”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười hỏi. Hoàng Dung chạy ra ôm tay nàng nũng nịu nói:
“Biểu tỷ, ta không muốn xa Tĩnh ca ca.”
Nói xong lén liếc Quách Tĩnh.
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó hỏi:
“Các ngươi định đi đâu?”
“Chúng ta cùng Dương Khang đang ở lại tại một khách điếm gần đây. Biểu tỷ, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”
Hoàng Dung ghé tai Phùng Ngọc Yến nói nhỏ. Phùng Ngọc Yến gật đầu tỏ ý đồng ý, Hoàng Dung tiếp tục nói nhỏ:
“Ta thấy Dương Khang cùng Âu Dương Khắc lén nói chuyện với nhau. Có lẽ sắp tới Hoàn Nhan Hồng Liệt liền tới đây, lúc đó hi vọng biểu tỷ có thể giúp ta bắt hắn.”
Phùng Ngọc Yến cười híp mắt nói:
“Bắt hắn là chuyện nhỏ, nhưng ta nghĩ giúp ngươi tiểu tình nhân mới là chính xác a.”
Hoàng Dung đỏ mặt e thẹn cúi đầu. Quách Tĩnh mặt vẫn ngây ngô đứng cạnh hai người, không hiểu gì cả.
Phùng Ngọc Yến nói nhỏ cho Hoàng Dung:
“Bắt Hoàn Nhan Hồng Liệt không phải là vấn đề lớn, nhưng Quách Tĩnh diệt xong Hoàn Nhan Hồng Liệt sẽ phải quay về Mông Cổ, ngươi bỏ được hắn sao?”
Hoàng Dung hoảng hồn rồi. Người ta nói đang yêu nữ nhân có chỉ số IQ gần bằng không, Hoàng Dung tuy thông minh nhưng khi yêu Quách Tĩnh thì thỉnh thoảng cũng có lúc không suy xét hết được tình huống.
Hoàng Dung lúc này mới liếc mắt thấy Trình Y Y phía sau Vô Song, giật mình chỉ Trình Y Y nói:
“Ngươi chẳng phải là Trình Y Y? Biểu tỷ, nàng sao lại cùng các ngươi một chỗ?”
Phùng Ngọc Yến cười cười cầm tay Trình Y Y kéo tới nói với Hoàn Dung:
“Y Y bây giờ là ta cùng Vô Song tiểu muội, các ngươi cũng không cần khi dễ nàng, hiểu chưa?”
Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh gật đầu. Trình Y Y trong nội tâm vô cùng ấm áp, nhất thời tay cầm chặt Phùng Ngọc Yến tay nhỏ. Cảm nhận được Trình Y Y tay, Phùng Ngọc Yến giơ tay vuốt nhẹ đầu nàng. Ai, cảm giác có tiểu muội thật là tốt, Phùng Ngọc Yến cảm thán. Trình Y Y xấu hổ cúi đầu tận hưởng Phùng Ngọc Yến vuốt tóc.
(Tác giả: ta rất mong có em gái, mỗi tội không có, haiz…)
Nhìn Hoàng Dung hai mắt hâm mộ, Phùng Ngọc Yến mỉm cười, tay còn lại cũng giơ lên vuốt tóc Hoàng Dung.
Sao ta cảm thấy giống như hai con sủng vật… Phùng Ngọc Yến cười trộm.
“Biểu tỷ, ngươi sắp tới định đi đâu?”
Phùng Ngọc Yến suy nghĩ rồi trả lời:
“Đi Lâm An một chút, ta cũng muốn mở một y quán.”
Hoàng Dung tròn mắt nói:
“Y quán sao? Ngươi định ở một chỗ làm thần y?”
“Cái gì mà thần y, ta muốn cho Tiếu Tiếu tăng thêm kinh nghiệm chữa bệnh mà thôi.”
“Nga, đến lúc đó chúng ta sẽ lại ủng hộ ngươi.”
Phùng Ngọc Yến cười lắc đầu nói:
“Cái gì cần ủng hộ, chứ y quán thì ta cầu mong các ngươi không bao giờ phải đến chỗ ta chữa bệnh.”
Hoàng Dung cảm động, lại ôm chầm lấy tay Phùng Ngọc Yến nói:
“Biểu tỷ đối với ta tốt nhất!”
Phùng Tiếu Tiếu bên cạnh không đồng ý nói:
“Sư phụ đối với ta mới là tốt nhất!”
Nói xong cũng ôm lấy tay bên cạnh của Phùng Ngọc Yến, rồi làm mặt quỷ với Hoàng Dung. Hoàng Dung và Phùng Tiếu Tiếu nhìn nhau ánh mắt như tóe lửa.
Phùng Ngọc Yến vừa bực mình vừa buồn cười với hai cái tính cách nhi đồng này. Sau đó cùng Hoàng Dung, Quách Tĩnh nói vài câu rồi chia tay.
Dẫn theo ba người Vô Song đi dạo phố, Phùng Ngọc Yến đặc biệt mua thêm một bộ dạ hành màu đen, cũng sắm sửa cho Trình Y Y, Phùng Tiếu Tiếu, Vô Song một thân quần áo cùng đồ dùng hàng ngày.
“Ngọc Yến tỷ, ngươi tiền đâu nhiều thế?”
Vô Song đi cùng Phùng Ngọc Yến, lúc nào cũng thấy nàng có tiền. Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:
“Tiền ta tích mười mấy năm bây giờ lấy ra tiêu đấy.”
Bên tai vang lên tiếng hừ của Tiểu Linh. Rõ ràng là ta biến hóa ra vàng bạc có được hay không? Chủ nhân đến xin tiền Phùng gia còn chưa bao giờ mở miệng lấy một đồng nha.
Vô Song đám người nhìn Hồng Thất Công ủy khuất khuôn mặt mà không thể nhịn được cười phá lên. Hồng Thất Công nói:
“Ta nói Phùng muội, dẫu gì cũng là huynh muội kết nghĩa, có thể hay không tiễn cho ta một ít thức ăn?”
Phùng Ngọc Yến dở khóc dở cười, Hồng Thất Công đây là đang định thật sự đi làm cái bang xin cơm? Nàng thở dài đứng dậy lấy từ hộp đựng ra một cặp lồng thức ăn chuẩn bị sẵn. Tất nhiên từ hộp đựng là giả đấy, cái cặp lồng này là nàng chuẩn bị sẵn, từ động tiên không gian lấy ra. Trong lòng âm thầm thở dài, xem ra phải làm thêm một chút thức ăn, không chút nữa đi ra ngoài sẽ phải nhịn đói đấy.
Hớn hở cầm theo cặp lồng thức ăn chào từ biệt Vô Song đám người, Hồng Thất Công vui vẻ rời đi, vẫn quên mất hỏi tại sao Phùng Ngọc Yến lại biết Nhất Dương Chỉ. Dù sao quên càng tốt, Phùng Ngọc Yến không có thừa năng lượng đi nhắc hắn.
Quay lại nhìn Vô Song, Phùng Tiếu Tiếu và Trình Y Y ủy khuất ánh mắt, Phùng Ngọc Yến cười cười nói:
“Các ngươi có gì bất mãn, cứ nói ra đi!”
Vô Song nói:
“Ngọc Yến tỷ giữ lại thức ăn không đem ra cho bọn ta…”
Phùng Tiếu Tiếu ánh mắt như tiểu cẩu long lanh óng ánh ra vẻ đáng thương nói:
“Sư phụ, ngươi còn thức ăn nữa không? Chúng ta…”
Phùng Ngọc Yến giơ tay ngăn:
“Dừng, các ngươi nhìn bụng các ngươi xem có ăn được nữa không?”
Ba người Vô Song xấu hổ cúi đầu xuống. Phùng Ngọc Yến buồn cười nói:
“Vừa rồi là bữa tối đấy, xem ra các ngươi bữa tối phải xuống ăn cơm khách điếm rồi.”
Phùng Tiếu Tiếu nóng nảy nói:
“Sư phụ, ngươi không thể như vậy được…”
Bỏ mặc ngoài tai ba người ý kiến, Phùng Ngọc Yến một mình đi ra ngoài.
Vô Song đám người rất nhanh chạy theo, Phùng Ngọc Yến cảm thấy bay giờ mình giống như đang dưỡng ba con tiểu cẩu háu ăn, hết sức bất đắc dĩ.
“Biểu tỷ!”
Một tiếng gọi lanh lảnh cất lên. Phùng Ngọc Yến quay lại nhìn thì thấy Hoàng Dung và Quách Tĩnh. Từ khi nàng cho hai người hai cái hộ uyển, tin chắc Hoàng Dược Sư muốn đánh Quách Tĩnh cũng không được, dĩ nhiên hai người nhất quyết đi cùng nhau.
Nghĩ đến Hoàng Dung tiểu biểu muội, Phùng Ngọc Yến có chút nhức đầu. Không biết phải xử lý Quách Tĩnh thế nào đây. Dù sao nàng biết để đó thì hai người cũng sẽ quay lại được với nhau, nhưng mà nàng thật sự rất không thích việc Quách Tĩnh sau này cùng gia đình tử thủ Tương Dương a.
Không có biện pháp, thôi thì thuận theo tự nhiên đi. Trước khi rời thế giới này, dặn dò Vô Song bọn họ chiếu cố Quách Tĩnh người nhà là được. Dù sao đến lúc đó, tin chắc Vô Song, cũng như Tiếu Tiếu, Trình Y Y đều là vô địch tồn tại, cứu cả nhà Quách Tĩnh cũng không phải là vấn đề.
“Biểu muội, ngươi không theo cô trượng về Đào Hoa Đảo sao?”
Phùng Ngọc Yến mỉm cười hỏi. Hoàng Dung chạy ra ôm tay nàng nũng nịu nói:
“Biểu tỷ, ta không muốn xa Tĩnh ca ca.”
Nói xong lén liếc Quách Tĩnh.
Phùng Ngọc Yến gật đầu, sau đó hỏi:
“Các ngươi định đi đâu?”
“Chúng ta cùng Dương Khang đang ở lại tại một khách điếm gần đây. Biểu tỷ, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”
Hoàng Dung ghé tai Phùng Ngọc Yến nói nhỏ. Phùng Ngọc Yến gật đầu tỏ ý đồng ý, Hoàng Dung tiếp tục nói nhỏ:
“Ta thấy Dương Khang cùng Âu Dương Khắc lén nói chuyện với nhau. Có lẽ sắp tới Hoàn Nhan Hồng Liệt liền tới đây, lúc đó hi vọng biểu tỷ có thể giúp ta bắt hắn.”
Phùng Ngọc Yến cười híp mắt nói:
“Bắt hắn là chuyện nhỏ, nhưng ta nghĩ giúp ngươi tiểu tình nhân mới là chính xác a.”
Hoàng Dung đỏ mặt e thẹn cúi đầu. Quách Tĩnh mặt vẫn ngây ngô đứng cạnh hai người, không hiểu gì cả.
Phùng Ngọc Yến nói nhỏ cho Hoàng Dung:
“Bắt Hoàn Nhan Hồng Liệt không phải là vấn đề lớn, nhưng Quách Tĩnh diệt xong Hoàn Nhan Hồng Liệt sẽ phải quay về Mông Cổ, ngươi bỏ được hắn sao?”
Hoàng Dung hoảng hồn rồi. Người ta nói đang yêu nữ nhân có chỉ số IQ gần bằng không, Hoàng Dung tuy thông minh nhưng khi yêu Quách Tĩnh thì thỉnh thoảng cũng có lúc không suy xét hết được tình huống.
Hoàng Dung lúc này mới liếc mắt thấy Trình Y Y phía sau Vô Song, giật mình chỉ Trình Y Y nói:
“Ngươi chẳng phải là Trình Y Y? Biểu tỷ, nàng sao lại cùng các ngươi một chỗ?”
Phùng Ngọc Yến cười cười cầm tay Trình Y Y kéo tới nói với Hoàn Dung:
“Y Y bây giờ là ta cùng Vô Song tiểu muội, các ngươi cũng không cần khi dễ nàng, hiểu chưa?”
Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh gật đầu. Trình Y Y trong nội tâm vô cùng ấm áp, nhất thời tay cầm chặt Phùng Ngọc Yến tay nhỏ. Cảm nhận được Trình Y Y tay, Phùng Ngọc Yến giơ tay vuốt nhẹ đầu nàng. Ai, cảm giác có tiểu muội thật là tốt, Phùng Ngọc Yến cảm thán. Trình Y Y xấu hổ cúi đầu tận hưởng Phùng Ngọc Yến vuốt tóc.
(Tác giả: ta rất mong có em gái, mỗi tội không có, haiz…)
Nhìn Hoàng Dung hai mắt hâm mộ, Phùng Ngọc Yến mỉm cười, tay còn lại cũng giơ lên vuốt tóc Hoàng Dung.
Sao ta cảm thấy giống như hai con sủng vật… Phùng Ngọc Yến cười trộm.
“Biểu tỷ, ngươi sắp tới định đi đâu?”
Phùng Ngọc Yến suy nghĩ rồi trả lời:
“Đi Lâm An một chút, ta cũng muốn mở một y quán.”
Hoàng Dung tròn mắt nói:
“Y quán sao? Ngươi định ở một chỗ làm thần y?”
“Cái gì mà thần y, ta muốn cho Tiếu Tiếu tăng thêm kinh nghiệm chữa bệnh mà thôi.”
“Nga, đến lúc đó chúng ta sẽ lại ủng hộ ngươi.”
Phùng Ngọc Yến cười lắc đầu nói:
“Cái gì cần ủng hộ, chứ y quán thì ta cầu mong các ngươi không bao giờ phải đến chỗ ta chữa bệnh.”
Hoàng Dung cảm động, lại ôm chầm lấy tay Phùng Ngọc Yến nói:
“Biểu tỷ đối với ta tốt nhất!”
Phùng Tiếu Tiếu bên cạnh không đồng ý nói:
“Sư phụ đối với ta mới là tốt nhất!”
Nói xong cũng ôm lấy tay bên cạnh của Phùng Ngọc Yến, rồi làm mặt quỷ với Hoàng Dung. Hoàng Dung và Phùng Tiếu Tiếu nhìn nhau ánh mắt như tóe lửa.
Phùng Ngọc Yến vừa bực mình vừa buồn cười với hai cái tính cách nhi đồng này. Sau đó cùng Hoàng Dung, Quách Tĩnh nói vài câu rồi chia tay.
Dẫn theo ba người Vô Song đi dạo phố, Phùng Ngọc Yến đặc biệt mua thêm một bộ dạ hành màu đen, cũng sắm sửa cho Trình Y Y, Phùng Tiếu Tiếu, Vô Song một thân quần áo cùng đồ dùng hàng ngày.
“Ngọc Yến tỷ, ngươi tiền đâu nhiều thế?”
Vô Song đi cùng Phùng Ngọc Yến, lúc nào cũng thấy nàng có tiền. Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:
“Tiền ta tích mười mấy năm bây giờ lấy ra tiêu đấy.”
Bên tai vang lên tiếng hừ của Tiểu Linh. Rõ ràng là ta biến hóa ra vàng bạc có được hay không? Chủ nhân đến xin tiền Phùng gia còn chưa bao giờ mở miệng lấy một đồng nha.