Phùng Ngọc Yến bước vào thu hút sự chú ý của mọi người. Trung niên nhân kia nhìn Phùng Ngọc Yến cau mày một cái.
Phùng Ngọc Yến nhìn sang trung niên nhân đang cầm Long Thanh Thanh trên tay, lạnh lùng hỏi một câu:
“Ngươi muốn chết như thế nào?”
Trung niên nhân nghe vậy ngẩn ngơ một lúc rồi cười phá lên nói:
“Nha đầu, ngươi đến rất đúng lúc. Hôm nay ta thật là may mắn, không những có thể bắt gặp ngàn năm huyền âm thể, lại còn gặp được một cực phẩm lô đỉnh tiên thiên hương thể. Đến, theo ta đi thôi.”
Trung niên đang định tiến tới, đột nhiên cảm thấy tay mình nhẹ đi một chút. Hắn vội cúi đầu nhìn thì thấy trong tay mình Long Thanh Thanh, từ lúc nào đã biến mất. Vội nhìn sang Phùng Ngọc Yến, hắn đã thấy nàng đưa Long Thanh Thanh cho Phùng Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu vội xem xét trạng thái Long Thanh Thanh, sau đó thở phào tự nhủ: thì ra là sư phụ đã biết tiểu Thanh không sao, thì ra bản lĩnh của sư phụ lợi hại đến như vậy.
Phùng Tiếu Tiếu trước giờ chưa bao giờ được nhìn Phùng Ngọc Yến xuất thủ, nay thấy nàng nhanh như chớp mang Long Thanh Thanh từ tay tên ác ma kia ra, Phùng Ngọc Yến trong mắt Tiếu Tiếu đã lên một tầng khác.
Liếc nhìn qua Hoàng Dược Sư, Hồng Thất Công cùng Châu Bá Thông trọng thương nằm đấy, Phùng Ngọc Yến rút ra ba viên Hồi Sinh đan nhét vào miệng ba người.
Nhìn qua Phùng Ngọc Yến không để mình trong mắt, trung niên nhân trán nổi gân xanh, khí thế hùng mạnh từ người hắn phát ra khiến mọi người run rẩy.
Phùng Ngọc Yến lạnh lùng nhìn trung niên nhân. Một ngàn sáu trăm năm, trung niên nhân vậy mà có những một ngàn sáu trăm năm công lực. Tuy nhiên công lực của hắn pha tạp, đoán chừng là công pháp tà môn. Cộng thêm hắn mong muốn lô đỉnh cùng huyền âm thể, Phùng Ngọc Yến có thể khẳng định, kẻ này tu tà môn thải bổ công pháp.
Thải bổ công pháp là công pháp ác độc, tiến cảnh nhanh chóng, chỉ cần kiếm đại lượng xử nữ, làm hại đời các nàng, công lực cứ như vậy tiến lên. Nạn nhân sau khi bị chà đạp thường sẽ vì âm khí thiếu hụt mà bệnh tật nghiêm trọng, sau đó dần dần chết đi. Công pháp tà ác như vậy ngày xưa đã bị võ lâm cả chính và tà liên thủ tiêu diệt, không ngờ vẫn còn tại hậu thế.
Đối với trung niên nhân trước mặt, Phùng Ngọc Yến đã phán cho hắn án tử hình. Đây là lần đầu tiên Phùng Ngọc Yến từ lúc học võ công đến nay trở nên tức giận như vậy.
Trung niên nhân vận công lực, lạnh lùng nói:
“Cô nương, tuy ngươi có thân pháp rất nhanh, nhưng cũng không phải là đối thủ của ta. Không bằng đưa ta huyền âm thể tiểu nha đầu, chúng ta ngừng chiến, thế nào?”
Phùng Ngọc Yến cũng chẳng buồn nói nhảm với hắn, thân hình thoáng cái biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt trung niên nhân xuất một chưởng. Ngày xưa Thiên Sơn Lục Dương chưởng mạnh mẽ, cương mãnh nhất thiên hạ, ngay cả Giáng Long Thập Bát chưởng cũng kém sắc một phần về độ cương mãnh, bây giờ lại tái hiện trước mắt mọi người. Phùng Ngọc Yến xuất thủ hời hợt như vậy, nhưng nhanh đến mức không thể phản ứng tránh né được, cả một chưởng ấn lên lồng ngực trung niên nhân.
“Ngươi nói quá nhiều.” Phùng Ngọc Yến lạnh lùng thu tay, buông một câu nói rồi quay lại nhìn mọi người.
Vô Song cùng Y Y đang định lên tiếng khuyên Phùng Ngọc Yến cẩn thận, chợt thấy trung niên nhân dị trạng. Lúc này trung niên nhân đứng yên tại chỗ, lồng ngực dần dần hõm sâu vào, hiện hình bàn tay thanh mảnh, sau đó thất khiếu xuất huyết, nói một câu:
“Không… thể… nào…”
Sau đó từ từ gục xuống.
Một chiêu mất mạng!
Trung niên nhân một mình chống lại năm tông sư cảnh, trọng thương ba tông sư cảnh, trong đó một tiếp cận đại tông sư cảnh Châu Bá Thông, cứ như vậy chết?
Vô Song và Y Y tròn mắt, nhưng Vô Song rất nhanh lấy lại tinh thần. Hắn biết Ngọc Yến tỷ của hắn là lợi hại nhất!
Đám người Bành Liên Hổ vốn đang hí hửng xem trung niên nhân tấn công đám Vô Song, bây giờ thấy khủng bố trung niên nhân cứ như vậy một chưởng chết đi, hoảng sợ vội vàng bỏ chạy. Phùng Ngọc Yến cũng không cản lại bọn hắn. Đối với nàng, bọn hắn cũng không phải là những kẻ có thể uy hiếp được Vô Song đám người.
Tiếu Tiếu chợt kêu to:
“Sư phụ, Hoàng Dược Sư cùng Sư bá không được!”
Phùng Ngọc Yến cả kinh, nàng đã phải đem Hồi Sinh đan ra cũng không thể vãn hồi lại mạng sống của hai người? Không được, phải tìm cách khác.
Phùng Ngọc Yến vội vàng hỏi tiểu Linh:
“Tiểu Linh, có cách nào cứu bọn họ không?”
Tiểu Linh trả lời:
“Bọn họ trúng âm khí nhập nội tạng. Đan dược phàm giới không thể cứu, trừ khi chủ nhân có thể luyện chế tu chân đan dược sơ cấp. Hiện tại biện pháp có thì cũng có, nhưng chủ nhân phải trả một cái giá khá cao!”
Phùng Ngọc Yến cau mày, nhưng rất nhanh làm ra quyết định:
“Ta muốn cứu bọn họ!”
Ngay lúc đấy, trong đầu Phùng Ngọc Yến nhiều ra một đoạn khẩu quyết, đoạn khẩu quyết này có tên gọi: Sinh cơ luân chuyển công.
Sinh cơ luân chuyển công, là pháp môn đặc biệt của tu chân giả, sử dụng bản thân sinh lực truyền cho đối phương, qua đó có thể vãn hồi lại sinh cơ. Kể cả người vừa chết một ngày cũng có thể tự tin cứu lại.
Cái giá phải trả ở đây chính là bản thân sinh lực. Phùng Ngọc Yến mỉm cười. Tuy đối với người khác, cái giá phải trả thật sự rất cao, nhưng đối với Phùng Ngọc Yến, chẳng qua chỉ là bỏ thể xác của thế giới này mà thôi. Nàng không chân chính chết đi, huống hồ nàng trở về hệ thống không gian cũng sẽ mất đi thân thể này mà trọng sinh.
Đã quyết như vậy, Phùng Ngọc Yến hai tay đặt lên ngực của Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công, sau đó vận chuyển sinh cơ luân chuyển công.
Chỉ thấy Phùng Ngọc Yến toàn thân phát sáng, sau đó Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công sắc mặt từ tái nhợt dần dần hồng hào lên.
Đám người Quách Tĩnh mừng rỡ nhìn hai người Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công, không để ý thấy mái tóc Phùng Ngọc Yến đang dần dần biến thành màu bạc trắng. Chỉ đến khi Vô Song thốt lên:
“Ngọc Yến tỷ, tóc của ngươi…”
Lúc này mọi người cả kinh nhìn lại, Phùng Ngọc Yến đã trở thành nữ nhân đầu bạc.
Phùng Ngọc Yến buông tay, thở nhẹ ra một hơi rồi nói:
“Căn bản là không có việc gì. Cô trượng cùng Hồng đại ca nghỉ ngơi một ngày sẽ tỉnh lại.”
“Biểu tỷ, ngươi không sao chứ?” Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh đám người lo lắng nhìn Phùng Ngọc Yến.
“Ta không sao.” Phùng Ngọc Yến mỉm cười đáp lại.
“Chủ nhân, căn cứ sinh cơ của ngươi, ngươi còn có thể ở lại thế giới này nửa canh giờ, nếu ngươi không về không gian hệ thống, thân thể ngươi sẽ thật sự chết đi. Ngươi sẽ vì vậy mà mất một ngàn năm công lực.”
Phùng Ngọc Yến giật mình, sau đó quay sang Vô Song, nói:
“Vô Song, ngươi cùng YY, Tiếu Tiếu, Thanh Thanh đi theo ta!”
Phùng Ngọc Yến bước vào thu hút sự chú ý của mọi người. Trung niên nhân kia nhìn Phùng Ngọc Yến cau mày một cái.
Phùng Ngọc Yến nhìn sang trung niên nhân đang cầm Long Thanh Thanh trên tay, lạnh lùng hỏi một câu:
“Ngươi muốn chết như thế nào?”
Trung niên nhân nghe vậy ngẩn ngơ một lúc rồi cười phá lên nói:
“Nha đầu, ngươi đến rất đúng lúc. Hôm nay ta thật là may mắn, không những có thể bắt gặp ngàn năm huyền âm thể, lại còn gặp được một cực phẩm lô đỉnh tiên thiên hương thể. Đến, theo ta đi thôi.”
Trung niên đang định tiến tới, đột nhiên cảm thấy tay mình nhẹ đi một chút. Hắn vội cúi đầu nhìn thì thấy trong tay mình Long Thanh Thanh, từ lúc nào đã biến mất. Vội nhìn sang Phùng Ngọc Yến, hắn đã thấy nàng đưa Long Thanh Thanh cho Phùng Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu vội xem xét trạng thái Long Thanh Thanh, sau đó thở phào tự nhủ: thì ra là sư phụ đã biết tiểu Thanh không sao, thì ra bản lĩnh của sư phụ lợi hại đến như vậy.
Phùng Tiếu Tiếu trước giờ chưa bao giờ được nhìn Phùng Ngọc Yến xuất thủ, nay thấy nàng nhanh như chớp mang Long Thanh Thanh từ tay tên ác ma kia ra, Phùng Ngọc Yến trong mắt Tiếu Tiếu đã lên một tầng khác.
Liếc nhìn qua Hoàng Dược Sư, Hồng Thất Công cùng Châu Bá Thông trọng thương nằm đấy, Phùng Ngọc Yến rút ra ba viên Hồi Sinh đan nhét vào miệng ba người.
Nhìn qua Phùng Ngọc Yến không để mình trong mắt, trung niên nhân trán nổi gân xanh, khí thế hùng mạnh từ người hắn phát ra khiến mọi người run rẩy.
Phùng Ngọc Yến lạnh lùng nhìn trung niên nhân. Một ngàn sáu trăm năm, trung niên nhân vậy mà có những một ngàn sáu trăm năm công lực. Tuy nhiên công lực của hắn pha tạp, đoán chừng là công pháp tà môn. Cộng thêm hắn mong muốn lô đỉnh cùng huyền âm thể, Phùng Ngọc Yến có thể khẳng định, kẻ này tu tà môn thải bổ công pháp.
Thải bổ công pháp là công pháp ác độc, tiến cảnh nhanh chóng, chỉ cần kiếm đại lượng xử nữ, làm hại đời các nàng, công lực cứ như vậy tiến lên. Nạn nhân sau khi bị chà đạp thường sẽ vì âm khí thiếu hụt mà bệnh tật nghiêm trọng, sau đó dần dần chết đi. Công pháp tà ác như vậy ngày xưa đã bị võ lâm cả chính và tà liên thủ tiêu diệt, không ngờ vẫn còn tại hậu thế.
Đối với trung niên nhân trước mặt, Phùng Ngọc Yến đã phán cho hắn án tử hình. Đây là lần đầu tiên Phùng Ngọc Yến từ lúc học võ công đến nay trở nên tức giận như vậy.
Trung niên nhân vận công lực, lạnh lùng nói:
“Cô nương, tuy ngươi có thân pháp rất nhanh, nhưng cũng không phải là đối thủ của ta. Không bằng đưa ta huyền âm thể tiểu nha đầu, chúng ta ngừng chiến, thế nào?”
Phùng Ngọc Yến cũng chẳng buồn nói nhảm với hắn, thân hình thoáng cái biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt trung niên nhân xuất một chưởng. Ngày xưa Thiên Sơn Lục Dương chưởng mạnh mẽ, cương mãnh nhất thiên hạ, ngay cả Giáng Long Thập Bát chưởng cũng kém sắc một phần về độ cương mãnh, bây giờ lại tái hiện trước mắt mọi người. Phùng Ngọc Yến xuất thủ hời hợt như vậy, nhưng nhanh đến mức không thể phản ứng tránh né được, cả một chưởng ấn lên lồng ngực trung niên nhân.
“Ngươi nói quá nhiều.” Phùng Ngọc Yến lạnh lùng thu tay, buông một câu nói rồi quay lại nhìn mọi người.
Vô Song cùng Y Y đang định lên tiếng khuyên Phùng Ngọc Yến cẩn thận, chợt thấy trung niên nhân dị trạng. Lúc này trung niên nhân đứng yên tại chỗ, lồng ngực dần dần hõm sâu vào, hiện hình bàn tay thanh mảnh, sau đó thất khiếu xuất huyết, nói một câu:
“Không… thể… nào…”
Sau đó từ từ gục xuống.
Một chiêu mất mạng!
Trung niên nhân một mình chống lại năm tông sư cảnh, trọng thương ba tông sư cảnh, trong đó một tiếp cận đại tông sư cảnh Châu Bá Thông, cứ như vậy chết?
Vô Song và Y Y tròn mắt, nhưng Vô Song rất nhanh lấy lại tinh thần. Hắn biết Ngọc Yến tỷ của hắn là lợi hại nhất!
Đám người Bành Liên Hổ vốn đang hí hửng xem trung niên nhân tấn công đám Vô Song, bây giờ thấy khủng bố trung niên nhân cứ như vậy một chưởng chết đi, hoảng sợ vội vàng bỏ chạy. Phùng Ngọc Yến cũng không cản lại bọn hắn. Đối với nàng, bọn hắn cũng không phải là những kẻ có thể uy hiếp được Vô Song đám người.
Tiếu Tiếu chợt kêu to:
“Sư phụ, Hoàng Dược Sư cùng Sư bá không được!”
Phùng Ngọc Yến cả kinh, nàng đã phải đem Hồi Sinh đan ra cũng không thể vãn hồi lại mạng sống của hai người? Không được, phải tìm cách khác.
Phùng Ngọc Yến vội vàng hỏi tiểu Linh:
“Tiểu Linh, có cách nào cứu bọn họ không?”
Tiểu Linh trả lời:
“Bọn họ trúng âm khí nhập nội tạng. Đan dược phàm giới không thể cứu, trừ khi chủ nhân có thể luyện chế tu chân đan dược sơ cấp. Hiện tại biện pháp có thì cũng có, nhưng chủ nhân phải trả một cái giá khá cao!”
Phùng Ngọc Yến cau mày, nhưng rất nhanh làm ra quyết định:
“Ta muốn cứu bọn họ!”
Ngay lúc đấy, trong đầu Phùng Ngọc Yến nhiều ra một đoạn khẩu quyết, đoạn khẩu quyết này có tên gọi: Sinh cơ luân chuyển công.
Sinh cơ luân chuyển công, là pháp môn đặc biệt của tu chân giả, sử dụng bản thân sinh lực truyền cho đối phương, qua đó có thể vãn hồi lại sinh cơ. Kể cả người vừa chết một ngày cũng có thể tự tin cứu lại.
Cái giá phải trả ở đây chính là bản thân sinh lực. Phùng Ngọc Yến mỉm cười. Tuy đối với người khác, cái giá phải trả thật sự rất cao, nhưng đối với Phùng Ngọc Yến, chẳng qua chỉ là bỏ thể xác của thế giới này mà thôi. Nàng không chân chính chết đi, huống hồ nàng trở về hệ thống không gian cũng sẽ mất đi thân thể này mà trọng sinh.
Đã quyết như vậy, Phùng Ngọc Yến hai tay đặt lên ngực của Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công, sau đó vận chuyển sinh cơ luân chuyển công.
Chỉ thấy Phùng Ngọc Yến toàn thân phát sáng, sau đó Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công sắc mặt từ tái nhợt dần dần hồng hào lên.
Đám người Quách Tĩnh mừng rỡ nhìn hai người Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công, không để ý thấy mái tóc Phùng Ngọc Yến đang dần dần biến thành màu bạc trắng. Chỉ đến khi Vô Song thốt lên:
“Ngọc Yến tỷ, tóc của ngươi…”
Lúc này mọi người cả kinh nhìn lại, Phùng Ngọc Yến đã trở thành nữ nhân đầu bạc.
Phùng Ngọc Yến buông tay, thở nhẹ ra một hơi rồi nói:
“Căn bản là không có việc gì. Cô trượng cùng Hồng đại ca nghỉ ngơi một ngày sẽ tỉnh lại.”
“Biểu tỷ, ngươi không sao chứ?” Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh đám người lo lắng nhìn Phùng Ngọc Yến.
“Ta không sao.” Phùng Ngọc Yến mỉm cười đáp lại.
“Chủ nhân, căn cứ sinh cơ của ngươi, ngươi còn có thể ở lại thế giới này nửa canh giờ, nếu ngươi không về không gian hệ thống, thân thể ngươi sẽ thật sự chết đi. Ngươi sẽ vì vậy mà mất một ngàn năm công lực.”
Phùng Ngọc Yến giật mình, sau đó quay sang Vô Song, nói:
“Vô Song, ngươi cùng YY, Tiếu Tiếu, Thanh Thanh đi theo ta!”