Tan làm, Đường Chi Ngọc trở về.
Hôm nay trời cũng lại mưa, mưa làm cô nhớ tới chuyện hôm qua, chỉ làm cô thêm buồn. Khóc lóc hồi lâu, tự dưng Đường Chi Ngọc nhớ nhà, cô muốn về thăm mẹ.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô bắt xe về luôn. Trên đường về, cũng tịnh tâm lại một chút, không biết mọi người có sống thế nào?
Sáng hôm sau, đặt chân trên đất mẹ. Cô vội vã trở về nhà, vừa mở cửa ra. Không phải khung cảnh chào đón mà là tiếng chửi rủa của bà nội, tiếng roi vun vút.
Có lẽ bà lại đánh mẹ nữa rồi, Đường Chi Ngọc chạy vào nhà ôm lấy mẹ, đỡ những đòn roi đau xót.
"Con tiện tỳ này, mày về rồi sao, còn biết vác cái mặt chó đấy về cái nhà này! ".Chi Ngọc dương mắt đứng phắt dậy, "Sao bà cứ đánh mẹ cháu vậy ạ, phải làm sao bà mới không đánh mẹ nữa đây, cháu xin bà tha cho mẹ con cháu đi, cha cháu trên trời nhìn thấy cũng không vui lòng đâu".Tiếng nói thể hiện rõ sự ấm ức, nước mắt không kìm nén được cũng cứ vậy mà tuôn trào.
"Mày... Mày,hai mẹ con chán sống rồi hả!? Người đâu, đem hai con tiện nhân này đánh đến khi nào ngất thì thôi.
Đường Chi Ngọc sững người, quỳ xuống van xin thảm thiết"Bà ơi, cháu xin bà, cứ đánh cháu đi, bà đừng đánh mẹ cháu"."Mày ăn gan trời hả, con chó này, được mày thích thì được thôi,chúng bay cứ đánh con này, đánh cho đến chết thì thôi! "
Cô bị lôi ra trước sân đánh đập, từng roi va vào người, sướt da tới mức chảy máu. Sống ở đây, chẳng khác nào địa ngục.Đến miếng cơm để ăn cũng không bằng một con chó, Đường Chi Ngọc mang trong lòng gánh nặng đau đớn ấy.
Cô muốn đưa mẹ rời khỏi nhà họ Đường ngay lập tức. Nhưng với thực lực của cô bây giờ điều đó là không thể.
Đánh xong toàn thân cô ê nhức không thể động đậy, đúng là ức hiếp người quá đáng, không phải do Đường gia cơ ngơi rộng lớn thì sẽ chẳng có ai dơ mắt làm ngơ khi cô bị đánh.
Hôm nay trời cũng lại mưa, mưa làm cô nhớ tới chuyện hôm qua, chỉ làm cô thêm buồn. Khóc lóc hồi lâu, tự dưng Đường Chi Ngọc nhớ nhà, cô muốn về thăm mẹ.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô bắt xe về luôn. Trên đường về, cũng tịnh tâm lại một chút, không biết mọi người có sống thế nào?
Sáng hôm sau, đặt chân trên đất mẹ. Cô vội vã trở về nhà, vừa mở cửa ra. Không phải khung cảnh chào đón mà là tiếng chửi rủa của bà nội, tiếng roi vun vút.
Có lẽ bà lại đánh mẹ nữa rồi, Đường Chi Ngọc chạy vào nhà ôm lấy mẹ, đỡ những đòn roi đau xót.
"Con tiện tỳ này, mày về rồi sao, còn biết vác cái mặt chó đấy về cái nhà này! ".Chi Ngọc dương mắt đứng phắt dậy, "Sao bà cứ đánh mẹ cháu vậy ạ, phải làm sao bà mới không đánh mẹ nữa đây, cháu xin bà tha cho mẹ con cháu đi, cha cháu trên trời nhìn thấy cũng không vui lòng đâu".Tiếng nói thể hiện rõ sự ấm ức, nước mắt không kìm nén được cũng cứ vậy mà tuôn trào.
"Mày... Mày,hai mẹ con chán sống rồi hả!? Người đâu, đem hai con tiện nhân này đánh đến khi nào ngất thì thôi.
Đường Chi Ngọc sững người, quỳ xuống van xin thảm thiết"Bà ơi, cháu xin bà, cứ đánh cháu đi, bà đừng đánh mẹ cháu"."Mày ăn gan trời hả, con chó này, được mày thích thì được thôi,chúng bay cứ đánh con này, đánh cho đến chết thì thôi! "
Cô bị lôi ra trước sân đánh đập, từng roi va vào người, sướt da tới mức chảy máu. Sống ở đây, chẳng khác nào địa ngục.Đến miếng cơm để ăn cũng không bằng một con chó, Đường Chi Ngọc mang trong lòng gánh nặng đau đớn ấy.
Cô muốn đưa mẹ rời khỏi nhà họ Đường ngay lập tức. Nhưng với thực lực của cô bây giờ điều đó là không thể.
Đánh xong toàn thân cô ê nhức không thể động đậy, đúng là ức hiếp người quá đáng, không phải do Đường gia cơ ngơi rộng lớn thì sẽ chẳng có ai dơ mắt làm ngơ khi cô bị đánh.