Một thời gian sau, chân phải cuối cùng cũng lành hẳn, Lâm Vị nhận được nhiệm vụ đầu tiên là đi thu âm nhạc phim.
Tiêu Dao Du 2 được kỳ vọng sẽ là bộ phim tiên hiệp cổ đại xuất sắc nhất từ trước đến nay, giai đoan hậu kỳ lại càng quan trọng, hầu hết mỗi cảnh phim đều phải trải qua chỉnh sửa cùng với hoàn chỉnh sản phẩm cực kỳ kỹ lưỡng. Vì vậy, trước khi phát sóng chính thức, còn có một khoảng thời gian để tuyên truyền, nhưng bộ phim và nhạc phim lại được yêu cầu được phát sóng cùng lúc, thời gian khá gấp gáp. Trong lúc dưỡng thương, nhà sản xuất đã gọi điện giục hắn đi thu âm.
Lâm Vị bởi vì chân bị thương mà dây dưa tận ba tháng, vốn là đa số ca khúc đều đã có người ghi âm, ai ngờ lần này nhạc sĩ họ Ngũ kia đích thân ra mặt, chọn cho hắn một bài phù hợp, còn những cái khác giao cho người khác hoàn thành.
Lâm Vị không thể không gật đầu ngưỡng mộ nhạc sĩ Ngũ có thể sáng tác một ca khúc làm người khác kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng, ca khúc “Vô hữu khả cập” quả thật khiến Lâm Vị nghe xong liền trở thành tác phẩm hắn yêu thích nhất, nhàn nhạt những sầu bi đau buồn cùng với những chấp nhất thật sâu rất phù hợp với tâm trạng của nhân vật nam chính do Lâm Vị thủ vai. Giai điệu uyển chuyển du dương phối với tiếng đàn nhị đệm vào êm ái trầm bổng, ca từ lại mang theo hơi hướng cổ xưa, không hề có một chút cứng nhắc gượng gạo nào.
Lâm Vị đối với ca khúc “Vô hữu khả cập” yêu thích không thôi, cảm giác như viết ra cho chính bản thân mình, chẳng qua trong thời gian thu âm, nhạc sĩ Ngũ cho rằng Lâm Vị vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm ái tình, nên chuyển thể vẫn chưa toát được hết vẻ đẹp ý hay của nó, nếu như là một người có tình yêu mãnh liệt sâu sắc, bài hát có thể còn xuất sắc hơn, điều này không phải đánh giá từ vẻ ngoài ca từ giai điệu bài hát, mà về mặt biễu diễn.
Lâm Vị chưa từng thật sự tiếp xúc với tình yêu, cho dù đối với Lương Cảnh Thâm loáng thoáng có cảm tình, chỉ như là tình cảm nhẹ nhàng, vẫn không tự mình trải qua quá trình yêu thương ngọt bùi cay đắng, nhất thời cũng không thể lĩnh hội được tình yêu sâu đậm liên miên toát lên trong ca từ bài hát, càng thêm khó khăn trong việc thể hiện tình cảm thâm trầm luyến lưu ẩn chứa trong từng cầu chữ.
Nhạc sĩ Ngũ cảm giác sâu sắc tiếc nuối, trêu đùa Lâm Vị, bảo hắn mau mau có người yêu để còn có thể nếm trải hương vị tình yêu sâu đậm, để hắn không cần tìm cảm giác mà vẫn có thể cất giọng ngọt ngào, làm Lâm Vị dở khóc dở cười.
Mà Lương Cảnh Thâm qua vài ngày không gặp, khát vọng được nghe giọng nói, thấy ánh mặt, nụ cười của Lâm Vị, nhưng tự tôn, lý trí ngăn hắn lại, giằng co gay cấn.
Còn chưa có kết quả rõ ràng, ngoài ý muốn anh lại nhận điện thoại của Lương Cảnh Văn.
Lương Cảnh Văn ngập ngừng mở miệng hỏi quan hệ của anh và Lâm Vị, mà anh cũng không hề giấu diếm, thừa nhận mình thích Lâm Vị, đang nỗ lực giành lấy tình yêu của hắn.
Nghe được đáp án, Lương Cảnh Văn trái lại lại lưỡng lự: “Lần trước anh đem cậu ấy đến… Anh có bảo em làm kiểm tra toàn thân đúng không? Em… Cậu ấy… Nói làm sao đây…” Lương Cảnh Văn phiền não vò đầu.
Liên quan đến thân thể Lâm Vị? Tim Lương Cảnh Thâm muốn vọt lên cổ họng, không kiên nhẫn chờ đợi Lương Cảnh Văn đang ấp ấp úng úng, anh gầm nhẹ nói: “Lương Cảnh Văn! Ấp a ấp úng cái gì! Còn vết thương nào khác đúng không? Đúng hay không!”
Lương Cảnh Văn bị anh nhất thời nóng vội quát to, không nóng giận mà hạ quyết tâm, lần trước cậu dựa theo thái độ khác thường lại đầy quan tâm của Lương Cảnh Thâm đối với Lâm Vị cậu còn không nhận ra được bí ẩn sao? Nhưng là việc trước mắt đặc biệt hệ trọng, Lương Cảnh Thâm có quyền biết, cũng có quyền lựa chọn.
Lương Cảnh Văn không hề do dự nói: “Anh đừng nóng, từ từ nghe em nói. Lâm Vị rất khỏe mạnh, vết thương lần trước lành rồi, chỉ là… có chuyện em phải nói với anh…”
Một thời gian sau, chân phải cuối cùng cũng lành hẳn, Lâm Vị nhận được nhiệm vụ đầu tiên là đi thu âm nhạc phim.
Tiêu Dao Du được kỳ vọng sẽ là bộ phim tiên hiệp cổ đại xuất sắc nhất từ trước đến nay, giai đoan hậu kỳ lại càng quan trọng, hầu hết mỗi cảnh phim đều phải trải qua chỉnh sửa cùng với hoàn chỉnh sản phẩm cực kỳ kỹ lưỡng. Vì vậy, trước khi phát sóng chính thức, còn có một khoảng thời gian để tuyên truyền, nhưng bộ phim và nhạc phim lại được yêu cầu được phát sóng cùng lúc, thời gian khá gấp gáp. Trong lúc dưỡng thương, nhà sản xuất đã gọi điện giục hắn đi thu âm.
Lâm Vị bởi vì chân bị thương mà dây dưa tận ba tháng, vốn là đa số ca khúc đều đã có người ghi âm, ai ngờ lần này nhạc sĩ họ Ngũ kia đích thân ra mặt, chọn cho hắn một bài phù hợp, còn những cái khác giao cho người khác hoàn thành.
Lâm Vị không thể không gật đầu ngưỡng mộ nhạc sĩ Ngũ có thể sáng tác một ca khúc làm người khác kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng, ca khúc “Vô hữu khả cập” quả thật khiến Lâm Vị nghe xong liền trở thành tác phẩm hắn yêu thích nhất, nhàn nhạt những sầu bi đau buồn cùng với những chấp nhất thật sâu rất phù hợp với tâm trạng của nhân vật nam chính do Lâm Vị thủ vai. Giai điệu uyển chuyển du dương phối với tiếng đàn nhị đệm vào êm ái trầm bổng, ca từ lại mang theo hơi hướng cổ xưa, không hề có một chút cứng nhắc gượng gạo nào.
Lâm Vị đối với ca khúc “Vô hữu khả cập” yêu thích không thôi, cảm giác như viết ra cho chính bản thân mình, chẳng qua trong thời gian thu âm, nhạc sĩ Ngũ cho rằng Lâm Vị vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm ái tình, nên chuyển thể vẫn chưa toát được hết vẻ đẹp ý hay của nó, nếu như là một người có tình yêu mãnh liệt sâu sắc, bài hát có thể còn xuất sắc hơn, điều này không phải đánh giá từ vẻ ngoài ca từ giai điệu bài hát, mà về mặt biễu diễn.
Lâm Vị chưa từng thật sự tiếp xúc với tình yêu, cho dù đối với Lương Cảnh Thâm loáng thoáng có cảm tình, chỉ như là tình cảm nhẹ nhàng, vẫn không tự mình trải qua quá trình yêu thương ngọt bùi cay đắng, nhất thời cũng không thể lĩnh hội được tình yêu sâu đậm liên miên toát lên trong ca từ bài hát, càng thêm khó khăn trong việc thể hiện tình cảm thâm trầm luyến lưu ẩn chứa trong từng cầu chữ.
Nhạc sĩ Ngũ cảm giác sâu sắc tiếc nuối, trêu đùa Lâm Vị, bảo hắn mau mau có người yêu để còn có thể nếm trải hương vị tình yêu sâu đậm, để hắn không cần tìm cảm giác mà vẫn có thể cất giọng ngọt ngào, làm Lâm Vị dở khóc dở cười.
Mà Lương Cảnh Thâm qua vài ngày không gặp, khát vọng được nghe giọng nói, thấy ánh mặt, nụ cười của Lâm Vị, nhưng tự tôn, lý trí ngăn hắn lại, giằng co gay cấn.
Còn chưa có kết quả rõ ràng, ngoài ý muốn anh lại nhận điện thoại của Lương Cảnh Văn.
Lương Cảnh Văn ngập ngừng mở miệng hỏi quan hệ của anh và Lâm Vị, mà anh cũng không hề giấu diếm, thừa nhận mình thích Lâm Vị, đang nỗ lực giành lấy tình yêu của hắn.
Nghe được đáp án, Lương Cảnh Văn trái lại lại lưỡng lự: “Lần trước anh đem cậu ấy đến… Anh có bảo em làm kiểm tra toàn thân đúng không? Em… Cậu ấy… Nói làm sao đây…” Lương Cảnh Văn phiền não vò đầu.
Liên quan đến thân thể Lâm Vị? Tim Lương Cảnh Thâm muốn vọt lên cổ họng, không kiên nhẫn chờ đợi Lương Cảnh Văn đang ấp ấp úng úng, anh gầm nhẹ nói: “Lương Cảnh Văn! Ấp a ấp úng cái gì! Còn vết thương nào khác đúng không? Đúng hay không!”
Lương Cảnh Văn bị anh nhất thời nóng vội quát to, không nóng giận mà hạ quyết tâm, lần trước cậu dựa theo thái độ khác thường lại đầy quan tâm của Lương Cảnh Thâm đối với Lâm Vị cậu còn không nhận ra được bí ẩn sao? Nhưng là việc trước mắt đặc biệt hệ trọng, Lương Cảnh Thâm có quyền biết, cũng có quyền lựa chọn.
Lương Cảnh Văn không hề do dự nói: “Anh đừng nóng, từ từ nghe em nói. Lâm Vị rất khỏe mạnh, vết thương lần trước lành rồi, chỉ là… có chuyện em phải nói với anh…”