Trần tiểu công tử đang sờ mó một cách hăng say, chợt nghe một thanh âm lạnh lùng vô cùng quen thuộc trôi vào tai: “Có thể giải thích em đang làm gì không?”
Trần Minh Nhất lòng vừa nhộn nhạo, nhìn lại, nhất thời mặt đỏ bừng tới mang tai, vội vàng rút cái tay còn đặt ở chân nhỏ trơn bóng của Lâm Vị, giúp Lâm Vị hạ ống quần đến tận mắt cá mới ấp úng nói: “Anh Lương, em, em…”
Trong mắt Lương Cảnh Tuấn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Minh Nhất đỏ au, chẳng biết bàn tay nhỏ bé có vừa ý thứ gì đang sờ soạng phía dưới, nhìn trái nhìn phải, chính là không thèm nhìn mình, có lẽ đã phá rối “chuyện tốt” khiến hắn chột dạ. Y trừng trừng nhìn ngó Lâm Vị một hồi, mở miệng: “Minh Nhất àh, mắt quả là không sai, chơi đùa cũng có thể. Nhưng em còn nhỏ, cũng đừng sa đọa quá.”
Minh Nhất biết Lương Cảnh Tuấn đã hiểu lầm mình rồi, khổ sở mở miệng giải thích: “Anh Lương, không phải đâu, không phải như anh nghĩ mà, anh ấy, anh ấy là bạn của em…”
Lần này quả thật không phải giả vờ cà lăm, có điều chưa đợi Minh Nhất ấp úng xong, một người đẹp tóc dài đã ôm lấy cổ Lương Cảnh Tuấn, hung hăng hôn một cái: “Jason, anh có nhớ cổ nhân có câu rất hợp với tình huống bây giờ nha?”
Lương Cảnh Tuấn cũng mìm cười kéo hắn lại gần: “Một ngày không gặp như ba năm dài đằng đẵng, đúng với ý anh bây giờ.”
Người đẹp cực kỳ khoái trá, sống chết diễn vẻ mặt hồn nhiên vô tội, ánh mắt lại mang ý cười: “”Đã vậy, chúng ta còn chờ gì nữa.”
Lương Cảnh Tuấn theo ý người tóc tóc dài áo hồng, quay đầu lại nhìn hai người vẫn trầm mặc nãy giờ: “Đây là ông chủ của quán bar Lam, bọn anh đi đây. Hai người cứ chơi vui vẻ, về sớm một chút, coi chừng anh báo cáo với anh hai em.” Câu cuối cùng đúng là đối với Trần tiểu công tử nói.
Người đẹp nhìn thấy bọn họ, thoái mái nói: “Hai người là bạn của Cảnh Tuấn thì cứ thoải mái nha, hôm nay tôi mời, ăn uống hát hò thoải mái, rượu và trái cây của chúng tôi rất được đó.” Dứt lời, vẻ mặt ngây thơ liếm liếm môi, ra vẻ “tôi hiểu hết đó nha.”
Lương Cảnh Tuấn cười lớn vỗ vỗ đầu hắn, ôm nhau rời đi.
Từ đầu tới cuối, Lâm Vị vẫn thờ ơ đứng ngoài quan sát ba người cười nói, bị hiểu lầm cũng không lên tiếng, chẳng qua chỉ cười cười nhìn ngắm Lương Cảnh Tuấn. Người này chưa từng nghe Trần Minh Nhất nhắc qua, thấy rồi, cũng không thể không khen ánh mắt Trần Minh Nhất quả là tốt.
Lúc này, thấy vẻ mặt Trần tiểu công tử đã hiện vẻ chán nản, nắm nắm góc áo tiếp tục trừng mắt nhìn hai người đã ở xa. Nhất thời nảy sinh suy nghĩ – đáng thương, liền kéo hắn ngồi xuống, cũng không mở miệng khuyên bảo gì, chỉ là cùng hắn uống rượu. Biết đâu “Anh Lương” này với Minh Nhất cũng như Lương Cảnh Thâm với cậu, không thể nhắc tới.
Trần tiểu công tử đang sờ mó một cách hăng say, chợt nghe một thanh âm lạnh lùng vô cùng quen thuộc trôi vào tai: “Có thể giải thích em đang làm gì không?”
Trần Minh Nhất lòng vừa nhộn nhạo, nhìn lại, nhất thời mặt đỏ bừng tới mang tai, vội vàng rút cái tay còn đặt ở chân nhỏ trơn bóng của Lâm Vị, giúp Lâm Vị hạ ống quần đến tận mắt cá mới ấp úng nói: “Anh Lương, em, em…”
Trong mắt Lương Cảnh Tuấn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Minh Nhất đỏ au, chẳng biết bàn tay nhỏ bé có vừa ý thứ gì đang sờ soạng phía dưới, nhìn trái nhìn phải, chính là không thèm nhìn mình, có lẽ đã phá rối “chuyện tốt” khiến hắn chột dạ. Y trừng trừng nhìn ngó Lâm Vị một hồi, mở miệng: “Minh Nhất àh, mắt quả là không sai, chơi đùa cũng có thể. Nhưng em còn nhỏ, cũng đừng sa đọa quá.”
Minh Nhất biết Lương Cảnh Tuấn đã hiểu lầm mình rồi, khổ sở mở miệng giải thích: “Anh Lương, không phải đâu, không phải như anh nghĩ mà, anh ấy, anh ấy là bạn của em…”
Lần này quả thật không phải giả vờ cà lăm, có điều chưa đợi Minh Nhất ấp úng xong, một người đẹp tóc dài đã ôm lấy cổ Lương Cảnh Tuấn, hung hăng hôn một cái: “Jason, anh có nhớ cổ nhân có câu rất hợp với tình huống bây giờ nha?”
Lương Cảnh Tuấn cũng mìm cười kéo hắn lại gần: “Một ngày không gặp như ba năm dài đằng đẵng, đúng với ý anh bây giờ.”
Người đẹp cực kỳ khoái trá, sống chết diễn vẻ mặt hồn nhiên vô tội, ánh mắt lại mang ý cười: “”Đã vậy, chúng ta còn chờ gì nữa.”
Lương Cảnh Tuấn theo ý người tóc tóc dài áo hồng, quay đầu lại nhìn hai người vẫn trầm mặc nãy giờ: “Đây là ông chủ của quán bar Lam, bọn anh đi đây. Hai người cứ chơi vui vẻ, về sớm một chút, coi chừng anh báo cáo với anh hai em.” Câu cuối cùng đúng là đối với Trần tiểu công tử nói.
Người đẹp nhìn thấy bọn họ, thoái mái nói: “Hai người là bạn của Cảnh Tuấn thì cứ thoải mái nha, hôm nay tôi mời, ăn uống hát hò thoải mái, rượu và trái cây của chúng tôi rất được đó.” Dứt lời, vẻ mặt ngây thơ liếm liếm môi, ra vẻ “tôi hiểu hết đó nha.”
Lương Cảnh Tuấn cười lớn vỗ vỗ đầu hắn, ôm nhau rời đi.
Từ đầu tới cuối, Lâm Vị vẫn thờ ơ đứng ngoài quan sát ba người cười nói, bị hiểu lầm cũng không lên tiếng, chẳng qua chỉ cười cười nhìn ngắm Lương Cảnh Tuấn. Người này chưa từng nghe Trần Minh Nhất nhắc qua, thấy rồi, cũng không thể không khen ánh mắt Trần Minh Nhất quả là tốt.
Lúc này, thấy vẻ mặt Trần tiểu công tử đã hiện vẻ chán nản, nắm nắm góc áo tiếp tục trừng mắt nhìn hai người đã ở xa. Nhất thời nảy sinh suy nghĩ – đáng thương, liền kéo hắn ngồi xuống, cũng không mở miệng khuyên bảo gì, chỉ là cùng hắn uống rượu. Biết đâu “Anh Lương” này với Minh Nhất cũng như Lương Cảnh Thâm với cậu, không thể nhắc tới.