Sải bước vào khu vực sảnh tiệc, Lâm Vị mới nhận ra hàng chục minh tinh nổi tiếng đang túm năm tụm ba nhỏ nhẹ trò chuyện, không chỉ là trang phục sang trọng quyến rũ, trang điểm quý phái hơn ngày thường mà cả những hành động nhíu mày che miệng cười đùa của các nàng cũng khiến đại sảnh sáng lên không khí vui tươi. Lý Khả, nữ diễn viên đang hợp tác với Lâm Vị trong Tiêu Dao Du 2, từ xa nhìn thấy hắn vội đi tới chào hỏi: “Anh cũng tham dự à? Biết vậy lúc chiều em chờ đi cùng anh, cứ nghĩ anh không thích tiệc tùnh tụ tập như thế này.”
Đêm nay Lý Khả khoác lên mình chiếc váy ngắn màu tím trang nhã cùng với những trang sức nhỏ xinh càng tăng thêm độ quý phái của cô. Thắt lưng màu trắng lại càng tôn thêm nét tinh xảo, đẹp đẽ. Lâm Vị nhìn cô đẹp hơn mọi ngày, cười tủm tỉm mà nói: “Buổi tiệc của chủ tịch mới, anh làm sao dám vắng mặt đây! Mà này, em xinh đẹp hơn mọi ngày là có ý đồ gì hả?”
Lý Khả còn nhỏ, vừa vào nghề không bao lâu, Tiêu Dao Du 2 là bộ phim đầu tiên nàng đóng chính, hiển nhiên da mặt không thể dày như Lâm Vị, nghe hắn nói vậy liền nhăn nhăn mặt: “Ngày thường em cũng vậy mà.”
Dứt lời, Lý Khả vội vàng bỏ đi tìm bạn bè mình. Lâm Vị nhớ đến lúc cô vừa tiến đến, mùi phấn son và nước hoa nồng nặc, lắc lắc đầu, không dám nói thêm lời khen ngợi nào nữa.
Lâm Vị lấy một ít điểm tâm cho mình rồi tiến đến khu nghỉ ngơi mà ngồi xuống, cảm giác thầy hai chân có chút mỏi mệt. Hôm nay phải diễn tới ba phân đoạn, trong người lại có chút không thoải mái không thể nói ra, nhiều năm như vậy, hắn cũng đã học được cách thản nhiên chấp nhận sự thật, cả đời an an ổn ổn mà trôi qua với ba mẹ là đủ thỏa mãn rồi. Cái gọi là tình yêu hay tương tư gì đó, Lâm Vị đều không muốn trải qua, hắn sẽ không yêu thương ai khác ngoài ba mẹ và bản thân mình, chỉ như vậy, mới có thể che giấu được tất cả, cũng không gây tổn thương cho bất kỳ ai. Vốn dĩ trước kia, ba mẹ Lâm Vị cũng nghĩ tới việc mang hắn đi phẫu thuật, thế nhưng thời buổi mà thị phi tràn ngập, báo chí hóng hớt từng chút một để kiếm sống qua ngày, hắn thật lòng không muốn lên trang nhất các báo với câu chuyện quái dị như vậy, gia đình hắn làm sao còn có thể an tâm mà sống đây, sau này Lâm Vị lại đi theo nghiệp diễn xuất, chuyện đó dĩ nhiên trôi tuột vào quá khứ!
Vừa ngồi chưa nóng chỗ, một bóng đen đã hướng hắn mà tới, không nói cũng biết, kiểu này vĩnh viễn chỉ có cậu nhỏ nhà Trần gia, người duy nhất có thể ở nơi sang trọng quý phái mà ào ào đi như gió, ngồi như nằm (=”=).
Cậu cầm ly nước của Lâm Vị, làm một hơi cạn sạch rồi mới hai mắt lấp lánh nhìn hắn, Lâm Vị nhức nhức đầu, biết rõ nhất định cậu ta hứng thú với thứ mới lạ gì rồi, quả nhiên y như là vậy, Trần Minh Nhất hạ giọng thì thầm: “Lát nữa em dẫn anh đến chỗ này hay lắm, thế nào?”
Lâm Vị quét mắt nhìn không gian đã đầy người trước mặt, lắc đầu: “Tôi ở đây một chút rồi về liền.”
“Đừng mà, mỗi lần ra ngoài chơi thể nào cũng bị bọn paparazi bám đuôi chụp ảnh ì xèo, chưa đi được đâu đã phải chạy về.” Minh Nhất mặt mày bí xị ấm ức mà nói.
Lâm Vị chăm chú nhìn cậu ta, ngờ ngờ vực vực mà nói: “Chẳng phải cậu gọi người ta tới sao, làm sao họ không quan tâm cho được.”
Trần Minh Nhất chớp chớp mắt quái dị nhìn hắn, lòng tự hỏi sao Lâm Vị lại biết được, nhưng dù sao cũng không thể nhận, nếu nhận chẳng khác nào tự đạp đuôi chính mình, Trần Minh Nhất tự nghĩ, thế là ngay lập tức, cậu ta thay đổi thái độ, ninh nọt nói: “Thế nào lại như vậy được, ai chả biết em đối với anh là tốt nhất.”
Lâm Vị liếc liếc ly nước vừa bị Minh Nhất nhấp qua, nghĩ bụng không thể uống tiếp nữa rồi. Không phải ghét bỏ Minh Nhất, chỉ là với ai, Lâm Vị cũng không thân mật gần gũi một chút nào, bất quá, quả thật cậu ta chính là người bạn tốt nhất mà Lâm Vị có. Chủ yếu là vì câu không ngại bộ mặt lạnh lùng không chút cảm tình như trời sinh của Lâm Vị mà cứ gần gần gũi gũi hắn.
Nghĩ đến đây, hắn chợt phì c
ười: “Hôm nay anh mệt thật, để hôm nào rồi đi. Em không phải đang coi công ty âm nhạc nhà mình sao, chạy đến đây làm gì? Do thám hả?”
Trần Gia cùng với Thịnh Thế đều là những công ty giải trí hàng đầu, chẳng qua lĩnh vực hoạt động chính của Trần Gia là âm nhạc, trong khi Thịnh Thế lại đẩy mạnh đầu tư ở điện ảnh và truyền hình.
Trần Minh Nhất cười ha ha: “Hôm nay anh Cảnh Thâm lần đầu lộ diện, làm sao không tới được.” Vừa dứt lời, cậu ngượng ngùng nhăn nhó: “Huống chi còn là anh em chơi chung từ nhỏ tới giờ.”
Minh Nhất nói chuyện mờ mờ ám ám, khiến Lâm Vị thích thú cười to: “Em đừng làm nhạc nữa, đi đóng phim đi, diễn hay ghê.”
Sải bước vào khu vực sảnh tiệc, Lâm Vị mới nhận ra hàng chục minh tinh nổi tiếng đang túm năm tụm ba nhỏ nhẹ trò chuyện, không chỉ là trang phục sang trọng quyến rũ, trang điểm quý phái hơn ngày thường mà cả những hành động nhíu mày che miệng cười đùa của các nàng cũng khiến đại sảnh sáng lên không khí vui tươi. Lý Khả, nữ diễn viên đang hợp tác với Lâm Vị trong Tiêu Dao Du , từ xa nhìn thấy hắn vội đi tới chào hỏi: “Anh cũng tham dự à? Biết vậy lúc chiều em chờ đi cùng anh, cứ nghĩ anh không thích tiệc tùnh tụ tập như thế này.”
Đêm nay Lý Khả khoác lên mình chiếc váy ngắn màu tím trang nhã cùng với những trang sức nhỏ xinh càng tăng thêm độ quý phái của cô. Thắt lưng màu trắng lại càng tôn thêm nét tinh xảo, đẹp đẽ. Lâm Vị nhìn cô đẹp hơn mọi ngày, cười tủm tỉm mà nói: “Buổi tiệc của chủ tịch mới, anh làm sao dám vắng mặt đây! Mà này, em xinh đẹp hơn mọi ngày là có ý đồ gì hả?”
Lý Khả còn nhỏ, vừa vào nghề không bao lâu, Tiêu Dao Du là bộ phim đầu tiên nàng đóng chính, hiển nhiên da mặt không thể dày như Lâm Vị, nghe hắn nói vậy liền nhăn nhăn mặt: “Ngày thường em cũng vậy mà.”
Dứt lời, Lý Khả vội vàng bỏ đi tìm bạn bè mình. Lâm Vị nhớ đến lúc cô vừa tiến đến, mùi phấn son và nước hoa nồng nặc, lắc lắc đầu, không dám nói thêm lời khen ngợi nào nữa.
Lâm Vị lấy một ít điểm tâm cho mình rồi tiến đến khu nghỉ ngơi mà ngồi xuống, cảm giác thầy hai chân có chút mỏi mệt. Hôm nay phải diễn tới ba phân đoạn, trong người lại có chút không thoải mái không thể nói ra, nhiều năm như vậy, hắn cũng đã học được cách thản nhiên chấp nhận sự thật, cả đời an an ổn ổn mà trôi qua với ba mẹ là đủ thỏa mãn rồi. Cái gọi là tình yêu hay tương tư gì đó, Lâm Vị đều không muốn trải qua, hắn sẽ không yêu thương ai khác ngoài ba mẹ và bản thân mình, chỉ như vậy, mới có thể che giấu được tất cả, cũng không gây tổn thương cho bất kỳ ai. Vốn dĩ trước kia, ba mẹ Lâm Vị cũng nghĩ tới việc mang hắn đi phẫu thuật, thế nhưng thời buổi mà thị phi tràn ngập, báo chí hóng hớt từng chút một để kiếm sống qua ngày, hắn thật lòng không muốn lên trang nhất các báo với câu chuyện quái dị như vậy, gia đình hắn làm sao còn có thể an tâm mà sống đây, sau này Lâm Vị lại đi theo nghiệp diễn xuất, chuyện đó dĩ nhiên trôi tuột vào quá khứ!
Vừa ngồi chưa nóng chỗ, một bóng đen đã hướng hắn mà tới, không nói cũng biết, kiểu này vĩnh viễn chỉ có cậu nhỏ nhà Trần gia, người duy nhất có thể ở nơi sang trọng quý phái mà ào ào đi như gió, ngồi như nằm (=”=).
Cậu cầm ly nước của Lâm Vị, làm một hơi cạn sạch rồi mới hai mắt lấp lánh nhìn hắn, Lâm Vị nhức nhức đầu, biết rõ nhất định cậu ta hứng thú với thứ mới lạ gì rồi, quả nhiên y như là vậy, Trần Minh Nhất hạ giọng thì thầm: “Lát nữa em dẫn anh đến chỗ này hay lắm, thế nào?”
Lâm Vị quét mắt nhìn không gian đã đầy người trước mặt, lắc đầu: “Tôi ở đây một chút rồi về liền.”
“Đừng mà, mỗi lần ra ngoài chơi thể nào cũng bị bọn paparazi bám đuôi chụp ảnh ì xèo, chưa đi được đâu đã phải chạy về.” Minh Nhất mặt mày bí xị ấm ức mà nói.
Lâm Vị chăm chú nhìn cậu ta, ngờ ngờ vực vực mà nói: “Chẳng phải cậu gọi người ta tới sao, làm sao họ không quan tâm cho được.”
Trần Minh Nhất chớp chớp mắt quái dị nhìn hắn, lòng tự hỏi sao Lâm Vị lại biết được, nhưng dù sao cũng không thể nhận, nếu nhận chẳng khác nào tự đạp đuôi chính mình, Trần Minh Nhất tự nghĩ, thế là ngay lập tức, cậu ta thay đổi thái độ, ninh nọt nói: “Thế nào lại như vậy được, ai chả biết em đối với anh là tốt nhất.”
Lâm Vị liếc liếc ly nước vừa bị Minh Nhất nhấp qua, nghĩ bụng không thể uống tiếp nữa rồi. Không phải ghét bỏ Minh Nhất, chỉ là với ai, Lâm Vị cũng không thân mật gần gũi một chút nào, bất quá, quả thật cậu ta chính là người bạn tốt nhất mà Lâm Vị có. Chủ yếu là vì câu không ngại bộ mặt lạnh lùng không chút cảm tình như trời sinh của Lâm Vị mà cứ gần gần gũi gũi hắn.
Nghĩ đến đây, hắn chợt phì c
ười: “Hôm nay anh mệt thật, để hôm nào rồi đi. Em không phải đang coi công ty âm nhạc nhà mình sao, chạy đến đây làm gì? Do thám hả?”
Trần Gia cùng với Thịnh Thế đều là những công ty giải trí hàng đầu, chẳng qua lĩnh vực hoạt động chính của Trần Gia là âm nhạc, trong khi Thịnh Thế lại đẩy mạnh đầu tư ở điện ảnh và truyền hình.
Trần Minh Nhất cười ha ha: “Hôm nay anh Cảnh Thâm lần đầu lộ diện, làm sao không tới được.” Vừa dứt lời, cậu ngượng ngùng nhăn nhó: “Huống chi còn là anh em chơi chung từ nhỏ tới giờ.”
Minh Nhất nói chuyện mờ mờ ám ám, khiến Lâm Vị thích thú cười to: “Em đừng làm nhạc nữa, đi đóng phim đi, diễn hay ghê.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sải bước vào khu vực sảnh tiệc, Lâm Vị mới nhận ra hàng chục minh tinh nổi tiếng đang túm năm tụm ba nhỏ nhẹ trò chuyện, không chỉ là trang phục sang trọng quyến rũ, trang điểm quý phái hơn ngày thường mà cả những hành động nhíu mày che miệng cười đùa của các nàng cũng khiến đại sảnh sáng lên không khí vui tươi. Lý Khả, nữ diễn viên đang hợp tác với Lâm Vị trong Tiêu Dao Du 2, từ xa nhìn thấy hắn vội đi tới chào hỏi: “Anh cũng tham dự à? Biết vậy lúc chiều em chờ đi cùng anh, cứ nghĩ anh không thích tiệc tùnh tụ tập như thế này.”
Đêm nay Lý Khả khoác lên mình chiếc váy ngắn màu tím trang nhã cùng với những trang sức nhỏ xinh càng tăng thêm độ quý phái của cô. Thắt lưng màu trắng lại càng tôn thêm nét tinh xảo, đẹp đẽ. Lâm Vị nhìn cô đẹp hơn mọi ngày, cười tủm tỉm mà nói: “Buổi tiệc của chủ tịch mới, anh làm sao dám vắng mặt đây! Mà này, em xinh đẹp hơn mọi ngày là có ý đồ gì hả?”
Lý Khả còn nhỏ, vừa vào nghề không bao lâu, Tiêu Dao Du 2 là bộ phim đầu tiên nàng đóng chính, hiển nhiên da mặt không thể dày như Lâm Vị, nghe hắn nói vậy liền nhăn nhăn mặt: “Ngày thường em cũng vậy mà.”
Dứt lời, Lý Khả vội vàng bỏ đi tìm bạn bè mình. Lâm Vị nhớ đến lúc cô vừa tiến đến, mùi phấn son và nước hoa nồng nặc, lắc lắc đầu, không dám nói thêm lời khen ngợi nào nữa.
Lâm Vị lấy một ít điểm tâm cho mình rồi tiến đến khu nghỉ ngơi mà ngồi xuống, cảm giác thầy hai chân có chút mỏi mệt. Hôm nay phải diễn tới ba phân đoạn, trong người lại có chút không thoải mái không thể nói ra, nhiều năm như vậy, hắn cũng đã học được cách thản nhiên chấp nhận sự thật, cả đời an an ổn ổn mà trôi qua với ba mẹ là đủ thỏa mãn rồi. Cái gọi là tình yêu hay tương tư gì đó, Lâm Vị đều không muốn trải qua, hắn sẽ không yêu thương ai khác ngoài ba mẹ và bản thân mình, chỉ như vậy, mới có thể che giấu được tất cả, cũng không gây tổn thương cho bất kỳ ai. Vốn dĩ trước kia, ba mẹ Lâm Vị cũng nghĩ tới việc mang hắn đi phẫu thuật, thế nhưng thời buổi mà thị phi tràn ngập, báo chí hóng hớt từng chút một để kiếm sống qua ngày, hắn thật lòng không muốn lên trang nhất các báo với câu chuyện quái dị như vậy, gia đình hắn làm sao còn có thể an tâm mà sống đây, sau này Lâm Vị lại đi theo nghiệp diễn xuất, chuyện đó dĩ nhiên trôi tuột vào quá khứ!
Vừa ngồi chưa nóng chỗ, một bóng đen đã hướng hắn mà tới, không nói cũng biết, kiểu này vĩnh viễn chỉ có cậu nhỏ nhà Trần gia, người duy nhất có thể ở nơi sang trọng quý phái mà ào ào đi như gió, ngồi như nằm (=”=).
Cậu cầm ly nước của Lâm Vị, làm một hơi cạn sạch rồi mới hai mắt lấp lánh nhìn hắn, Lâm Vị nhức nhức đầu, biết rõ nhất định cậu ta hứng thú với thứ mới lạ gì rồi, quả nhiên y như là vậy, Trần Minh Nhất hạ giọng thì thầm: “Lát nữa em dẫn anh đến chỗ này hay lắm, thế nào?”
Lâm Vị quét mắt nhìn không gian đã đầy người trước mặt, lắc đầu: “Tôi ở đây một chút rồi về liền.”
“Đừng mà, mỗi lần ra ngoài chơi thể nào cũng bị bọn paparazi bám đuôi chụp ảnh ì xèo, chưa đi được đâu đã phải chạy về.” Minh Nhất mặt mày bí xị ấm ức mà nói.
Lâm Vị chăm chú nhìn cậu ta, ngờ ngờ vực vực mà nói: “Chẳng phải cậu gọi người ta tới sao, làm sao họ không quan tâm cho được.”
Trần Minh Nhất chớp chớp mắt quái dị nhìn hắn, lòng tự hỏi sao Lâm Vị lại biết được, nhưng dù sao cũng không thể nhận, nếu nhận chẳng khác nào tự đạp đuôi chính mình, Trần Minh Nhất tự nghĩ, thế là ngay lập tức, cậu ta thay đổi thái độ, ninh nọt nói: “Thế nào lại như vậy được, ai chả biết em đối với anh là tốt nhất.”
Lâm Vị liếc liếc ly nước vừa bị Minh Nhất nhấp qua, nghĩ bụng không thể uống tiếp nữa rồi. Không phải ghét bỏ Minh Nhất, chỉ là với ai, Lâm Vị cũng không thân mật gần gũi một chút nào, bất quá, quả thật cậu ta chính là người bạn tốt nhất mà Lâm Vị có. Chủ yếu là vì câu không ngại bộ mặt lạnh lùng không chút cảm tình như trời sinh của Lâm Vị mà cứ gần gần gũi gũi hắn.
Nghĩ đến đây, hắn chợt phì c
ười: “Hôm nay anh mệt thật, để hôm nào rồi đi. Em không phải đang coi công ty âm nhạc nhà mình sao, chạy đến đây làm gì? Do thám hả?”
Trần Gia cùng với Thịnh Thế đều là những công ty giải trí hàng đầu, chẳng qua lĩnh vực hoạt động chính của Trần Gia là âm nhạc, trong khi Thịnh Thế lại đẩy mạnh đầu tư ở điện ảnh và truyền hình.
Trần Minh Nhất cười ha ha: “Hôm nay anh Cảnh Thâm lần đầu lộ diện, làm sao không tới được.” Vừa dứt lời, cậu ngượng ngùng nhăn nhó: “Huống chi còn là anh em chơi chung từ nhỏ tới giờ.”
Minh Nhất nói chuyện mờ mờ ám ám, khiến Lâm Vị thích thú cười to: “Em đừng làm nhạc nữa, đi đóng phim đi, diễn hay ghê.”