Chờ cho việc này từ từ qua đi, Lâm Vị mới thấy lòng mình nhẹ nhõm trở lại.
Internet, tuần san, tạp chí giải trí đều có đăng tải việc này, mẹ Lâm cũng bị câu chuyện muôn hình vạn trạng làm nhiễu loạn tinh thần, không biết tin đâu vào đâu, đành tin là có thật, gọi điện xác định lại với Lâm Vị, Lâm Vị một lần nữa lại đưa ra đáp án phủ định, mẹ Lâm mới tin con mình với cậu bé mắt to mặt búp bê không liên quan gì cả.
Lâm Vị vốn tưởng mẹ mình rất tức giận gọi điện thoại chất vấn cậu, lại không nghĩ tới mẹ Lâm giọng nhẹ nhàng hòa ái, biết là tin tức không có thật, lại thở dài một hơi, đâu đó có ý tiếc nuối.
Lâm Vị dè dặt hỏi: “Mẹ, con nghe sao mà lại thấy mẹ tiếc nuối vậy? Mẹ không phải đối con quen đàn ông sao?”
“Cũng không phải là tiếc, nói thế nào ta,” mẹ Lâm suy nghĩ một hồi, mới nói: “Phản đối thì thật ra mẹ không phản đối, con biết thân thể của con rồi… Nói chung, mẹ với ba con vẫn mong con có người bên cạnh bầu bạn, đàn ông đàn bà gì cũng tốt, đừng nói tới chăm sóc, ít nhất cũng phải chấp nhận con, cùng với con, mở lòng, vui vẻ với con.”
“Con ở với ba mẹ, không được sao?” Trước mặt mẹ Lâm, Lâm Vị buông hết những thành trì mình cố gắng dựng xây, lại trở thành một đứa trẻ.
“Tất nhiên là tốt, nhưng mà, ba mẹ cũng già yếu, rồi mất đi, thời gian của con còn dài lắm,” mẹ Lâm yêu thương cười nói: “Nếu có hợp, cũng đừng bỏ lỡ. Ba mẹ có thể hiểu được, người yêu của con ba mẹ đều sẽ bao dung.”
Buông điện thoải, Lâm Vị ghé vào tay vịn trên sofa, nhìn hình dáng người kia đang bận rộn ở phòng bếp: Lương Cảnh Thâm, liệu anh có phải người kia hay không?
Lương Cảnh Thâm đi ra thì thấy Lâm Vị đang ủ rủ buồn bã, ngay cả liên tục gọi cậu vài câu, mới chậm rãi đứng dậy, ngồi vào bàn ăn.
“Sao nay, hôm nay thức ăn không hợp sao?” Lương Cảnh Thâm trêu ghẹo nói.
Lâm Vị liếc mắt nhìn bày hết nửa bàn đồ ăn, sườn hầm hạt dẻ, củ từ, tỏi hấp cà tím, đưa vào miệng liền tan, món cậu yêu nhất bông cải xanh luộc, món súp thơm ngào ngạt, không quá cứng cũng không quá nát, rất vừa miệng, lại còn một chén lớn trứng chưng mềm mềm, làm cho người ta không thể bỏ qua.
Lâm Vị bưng bát bắt đầu ăn cơm. Lương Cảnh Thâm đã từng thấy Lâm Vị lạnh lùng hoặc mới lạ, lại chưa thấy qua Lâm Vị như bây giờ, giận dỗi kiểu trẻ con. “Khó chịu sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Lâm Vị vẫn không nói lời nào, chờ Lương Cảnh Thâm bên cạnh nhìn đến hoảng hốt, mới chậm rãi nhai nhai một ngụm cơm, vụng về nói: “Anh trước đây hay nấu cơm cho bạn gái lắm đúng không?” Nếu không thì vì sao tay nghề lại tốt như vậy, không phải để quyến rũ người khác mới là lạ!
Lương Cảnh Thâm trong lòng vui sướng muốn chết đi được, cũng không biểu hiện trên mặt, chỉ như có như không mà “Ừ” một tiếng.
Lâm Vị bực bội nhưng cũng không làm gì được, hóa ra những bữa cơm tối hiện nay mình hưởng thụ, cũng đã có người phụ nữ nào đó trước đây được ưu đãi y chang, ngẩng đầu hung hăng liếc Lương Cảnh Thân một cái.
Lương Cảnh Thâm cố gắng giữ nguyên khuôn mặt, nhưng đường cong hoàn mỹ vẫn tố cáo anh đang tươi cười, thâm chí còn cười rất tươi, Lâm Vị trong ánh mắt thâm thúy của anh thấy ra mình không bình tĩnh, v
ội vàng cúi đầu ăn tiếp.
“Ừ, thời gian anh đi du học, có lúc phải đi rất xa mới có một quán ăn Trung Quốc, nhưng cũng không được chính cống. Online lại tìm được rất nhiều thực đơn, nên nếu có thời gian anh cũng sẽ cố gắng học làm. Lâm Vị, hiện tại anh chỉ cần em thôi.”
Câu cuối cùng, Lương Cảnh Thâm dùng giọng nói của mình nói ra, trầm ấm mà cảm động lòng người.
Lâm Vị dùng sức nhai nhai nhai cơm trong miệng: hại người ta nhịn không được phải tin tưởng, thật là, thật là… muốn thông báo cũng phải chọn thời gian chứ!
Chờ cho việc này từ từ qua đi, Lâm Vị mới thấy lòng mình nhẹ nhõm trở lại.
Internet, tuần san, tạp chí giải trí đều có đăng tải việc này, mẹ Lâm cũng bị câu chuyện muôn hình vạn trạng làm nhiễu loạn tinh thần, không biết tin đâu vào đâu, đành tin là có thật, gọi điện xác định lại với Lâm Vị, Lâm Vị một lần nữa lại đưa ra đáp án phủ định, mẹ Lâm mới tin con mình với cậu bé mắt to mặt búp bê không liên quan gì cả.
Lâm Vị vốn tưởng mẹ mình rất tức giận gọi điện thoại chất vấn cậu, lại không nghĩ tới mẹ Lâm giọng nhẹ nhàng hòa ái, biết là tin tức không có thật, lại thở dài một hơi, đâu đó có ý tiếc nuối.
Lâm Vị dè dặt hỏi: “Mẹ, con nghe sao mà lại thấy mẹ tiếc nuối vậy? Mẹ không phải đối con quen đàn ông sao?”
“Cũng không phải là tiếc, nói thế nào ta,” mẹ Lâm suy nghĩ một hồi, mới nói: “Phản đối thì thật ra mẹ không phản đối, con biết thân thể của con rồi… Nói chung, mẹ với ba con vẫn mong con có người bên cạnh bầu bạn, đàn ông đàn bà gì cũng tốt, đừng nói tới chăm sóc, ít nhất cũng phải chấp nhận con, cùng với con, mở lòng, vui vẻ với con.”
“Con ở với ba mẹ, không được sao?” Trước mặt mẹ Lâm, Lâm Vị buông hết những thành trì mình cố gắng dựng xây, lại trở thành một đứa trẻ.
“Tất nhiên là tốt, nhưng mà, ba mẹ cũng già yếu, rồi mất đi, thời gian của con còn dài lắm,” mẹ Lâm yêu thương cười nói: “Nếu có hợp, cũng đừng bỏ lỡ. Ba mẹ có thể hiểu được, người yêu của con ba mẹ đều sẽ bao dung.”
Buông điện thoải, Lâm Vị ghé vào tay vịn trên sofa, nhìn hình dáng người kia đang bận rộn ở phòng bếp: Lương Cảnh Thâm, liệu anh có phải người kia hay không?
Lương Cảnh Thâm đi ra thì thấy Lâm Vị đang ủ rủ buồn bã, ngay cả liên tục gọi cậu vài câu, mới chậm rãi đứng dậy, ngồi vào bàn ăn.
“Sao nay, hôm nay thức ăn không hợp sao?” Lương Cảnh Thâm trêu ghẹo nói.
Lâm Vị liếc mắt nhìn bày hết nửa bàn đồ ăn, sườn hầm hạt dẻ, củ từ, tỏi hấp cà tím, đưa vào miệng liền tan, món cậu yêu nhất bông cải xanh luộc, món súp thơm ngào ngạt, không quá cứng cũng không quá nát, rất vừa miệng, lại còn một chén lớn trứng chưng mềm mềm, làm cho người ta không thể bỏ qua.
Lâm Vị bưng bát bắt đầu ăn cơm. Lương Cảnh Thâm đã từng thấy Lâm Vị lạnh lùng hoặc mới lạ, lại chưa thấy qua Lâm Vị như bây giờ, giận dỗi kiểu trẻ con. “Khó chịu sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Lâm Vị vẫn không nói lời nào, chờ Lương Cảnh Thâm bên cạnh nhìn đến hoảng hốt, mới chậm rãi nhai nhai một ngụm cơm, vụng về nói: “Anh trước đây hay nấu cơm cho bạn gái lắm đúng không?” Nếu không thì vì sao tay nghề lại tốt như vậy, không phải để quyến rũ người khác mới là lạ!
Lương Cảnh Thâm trong lòng vui sướng muốn chết đi được, cũng không biểu hiện trên mặt, chỉ như có như không mà “Ừ” một tiếng.
Lâm Vị bực bội nhưng cũng không làm gì được, hóa ra những bữa cơm tối hiện nay mình hưởng thụ, cũng đã có người phụ nữ nào đó trước đây được ưu đãi y chang, ngẩng đầu hung hăng liếc Lương Cảnh Thân một cái.
Lương Cảnh Thâm cố gắng giữ nguyên khuôn mặt, nhưng đường cong hoàn mỹ vẫn tố cáo anh đang tươi cười, thâm chí còn cười rất tươi, Lâm Vị trong ánh mắt thâm thúy của anh thấy ra mình không bình tĩnh, v
ội vàng cúi đầu ăn tiếp.
“Ừ, thời gian anh đi du học, có lúc phải đi rất xa mới có một quán ăn Trung Quốc, nhưng cũng không được chính cống. Online lại tìm được rất nhiều thực đơn, nên nếu có thời gian anh cũng sẽ cố gắng học làm. Lâm Vị, hiện tại anh chỉ cần em thôi.”
Câu cuối cùng, Lương Cảnh Thâm dùng giọng nói của mình nói ra, trầm ấm mà cảm động lòng người.
Lâm Vị dùng sức nhai nhai nhai cơm trong miệng: hại người ta nhịn không được phải tin tưởng, thật là, thật là… muốn thông báo cũng phải chọn thời gian chứ!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chờ cho việc này từ từ qua đi, Lâm Vị mới thấy lòng mình nhẹ nhõm trở lại.
Internet, tuần san, tạp chí giải trí đều có đăng tải việc này, mẹ Lâm cũng bị câu chuyện muôn hình vạn trạng làm nhiễu loạn tinh thần, không biết tin đâu vào đâu, đành tin là có thật, gọi điện xác định lại với Lâm Vị, Lâm Vị một lần nữa lại đưa ra đáp án phủ định, mẹ Lâm mới tin con mình với cậu bé mắt to mặt búp bê không liên quan gì cả.
Lâm Vị vốn tưởng mẹ mình rất tức giận gọi điện thoại chất vấn cậu, lại không nghĩ tới mẹ Lâm giọng nhẹ nhàng hòa ái, biết là tin tức không có thật, lại thở dài một hơi, đâu đó có ý tiếc nuối.
Lâm Vị dè dặt hỏi: “Mẹ, con nghe sao mà lại thấy mẹ tiếc nuối vậy? Mẹ không phải đối con quen đàn ông sao?”
“Cũng không phải là tiếc, nói thế nào ta,” mẹ Lâm suy nghĩ một hồi, mới nói: “Phản đối thì thật ra mẹ không phản đối, con biết thân thể của con rồi… Nói chung, mẹ với ba con vẫn mong con có người bên cạnh bầu bạn, đàn ông đàn bà gì cũng tốt, đừng nói tới chăm sóc, ít nhất cũng phải chấp nhận con, cùng với con, mở lòng, vui vẻ với con.”
“Con ở với ba mẹ, không được sao?” Trước mặt mẹ Lâm, Lâm Vị buông hết những thành trì mình cố gắng dựng xây, lại trở thành một đứa trẻ.
“Tất nhiên là tốt, nhưng mà, ba mẹ cũng già yếu, rồi mất đi, thời gian của con còn dài lắm,” mẹ Lâm yêu thương cười nói: “Nếu có hợp, cũng đừng bỏ lỡ. Ba mẹ có thể hiểu được, người yêu của con ba mẹ đều sẽ bao dung.”
Buông điện thoải, Lâm Vị ghé vào tay vịn trên sofa, nhìn hình dáng người kia đang bận rộn ở phòng bếp: Lương Cảnh Thâm, liệu anh có phải người kia hay không?
Lương Cảnh Thâm đi ra thì thấy Lâm Vị đang ủ rủ buồn bã, ngay cả liên tục gọi cậu vài câu, mới chậm rãi đứng dậy, ngồi vào bàn ăn.
“Sao nay, hôm nay thức ăn không hợp sao?” Lương Cảnh Thâm trêu ghẹo nói.
Lâm Vị liếc mắt nhìn bày hết nửa bàn đồ ăn, sườn hầm hạt dẻ, củ từ, tỏi hấp cà tím, đưa vào miệng liền tan, món cậu yêu nhất bông cải xanh luộc, món súp thơm ngào ngạt, không quá cứng cũng không quá nát, rất vừa miệng, lại còn một chén lớn trứng chưng mềm mềm, làm cho người ta không thể bỏ qua.
Lâm Vị bưng bát bắt đầu ăn cơm. Lương Cảnh Thâm đã từng thấy Lâm Vị lạnh lùng hoặc mới lạ, lại chưa thấy qua Lâm Vị như bây giờ, giận dỗi kiểu trẻ con. “Khó chịu sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Lâm Vị vẫn không nói lời nào, chờ Lương Cảnh Thâm bên cạnh nhìn đến hoảng hốt, mới chậm rãi nhai nhai một ngụm cơm, vụng về nói: “Anh trước đây hay nấu cơm cho bạn gái lắm đúng không?” Nếu không thì vì sao tay nghề lại tốt như vậy, không phải để quyến rũ người khác mới là lạ!
Lương Cảnh Thâm trong lòng vui sướng muốn chết đi được, cũng không biểu hiện trên mặt, chỉ như có như không mà “Ừ” một tiếng.
Lâm Vị bực bội nhưng cũng không làm gì được, hóa ra những bữa cơm tối hiện nay mình hưởng thụ, cũng đã có người phụ nữ nào đó trước đây được ưu đãi y chang, ngẩng đầu hung hăng liếc Lương Cảnh Thân một cái.
Lương Cảnh Thâm cố gắng giữ nguyên khuôn mặt, nhưng đường cong hoàn mỹ vẫn tố cáo anh đang tươi cười, thâm chí còn cười rất tươi, Lâm Vị trong ánh mắt thâm thúy của anh thấy ra mình không bình tĩnh, v
ội vàng cúi đầu ăn tiếp.
“Ừ, thời gian anh đi du học, có lúc phải đi rất xa mới có một quán ăn Trung Quốc, nhưng cũng không được chính cống. Online lại tìm được rất nhiều thực đơn, nên nếu có thời gian anh cũng sẽ cố gắng học làm. Lâm Vị, hiện tại anh chỉ cần em thôi.”
Câu cuối cùng, Lương Cảnh Thâm dùng giọng nói của mình nói ra, trầm ấm mà cảm động lòng người.
Lâm Vị dùng sức nhai nhai nhai cơm trong miệng: hại người ta nhịn không được phải tin tưởng, thật là, thật là… muốn thông báo cũng phải chọn thời gian chứ!