Lương Cảnh Thâm dẫn Lâm Vị tới phòng mình, đưa cho cậu quần áo, đồ dùng còn mới, luyến tiếc không muốn rời đi.
Lâm Vị nhìn quanh đánh giá căn phòng của Lương Cảnh Thâm, rất sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, màu sắc hơi tối, bàn học ngoại trừ một bộ máy vi tính và một hộp đựng bút không còn vật gì dư thừa, sách và tập vở ghi chép đều được xếp theo thứ tự ở giá sách.
Ở khoảng không trên giá sách có một khung hình của hai người khá giống nhau, bên trong là Lương Cảnh Thâm thời còn học sinh. Đại khái là những năm cấp ba, đồng phục màu xanh da trời, tóc ngắn mềm mại, vẫn mang theo chút gì đó trẻ con. Người kia dường như đang trong thời gian du học ở nước ngoài, mặc áo blouse bác sĩ, đứng trên một bãi cỏ xanh mướt, phía sau là kiến trúc phương Tây, vẻ mặt hào hứng.
Lâm Vị tới gần, vuốt ve ảnh chụp, quay đầu lại cười với anh: “Hóa ra anh cũng có thời gian trẻ con thế này… A…” Còn chưa nói xong, đã bị móng vuốt Lương Cảnh Thâm một phát chụp lấy.
Lương Cảnh Thâm tinh tế hôn lấy đôi môi tinh tế khả ái của Lâm Vị, thẳng đến khi môi cậu muốn sưng lên mới buông ra, liếm qua liếm lại, thăm dò đôi môi một lần nữa mới bắt đầu tiến sâu vào bên trong.
Lâm Vị cũng đã từng các nữ diễn viên hôn qua, bất quá nói ‘đã từng’, còn không bằng là hai đôi môi chỉ dán vào nhau cùng một chốc, chờ qua một lúc là hoàn thành cảnh quay, căn bản không phải ‘hàng thật giá thật.’
Lúc này, bị Lương Cảnh Thâm dùng bản lãnh dày vò, Lâm Vị đã không thể chống đỡ được nữa, thỉnh thoảng được buông ra trong chốc lát để hít một ngụm khí, toàn thời gian còn lại đều nương theo Lương Cảnh Thâm, lưỡi nho nhõ nộn nôn triền miên một chỗ, tuy một mà hai tuy hai mà một.
Lâm Vị bị chính sức nặng trên người mình làm kinh động, mới phát hiện cậu và Lương Cảnh Thâm đã dây dưa tới tận bên giường, phân nửa thân thể bị anh chặn lại tựa trên giường, hai chân chăm chú khép lai, mà tay Lương Cảnh Thâm cũng đã vói vào bên trong, ngay hông của cậu mà vuốt ve, xoa xoa, ma sát. Lâm Vị nhẹ nhàng đẩy Lương Cảnh Thâm ra một chút, Lương Cảnh Thâm buông đôi môi đã đỏ rực của Lâm Vị, hai người vẫn duy trì tư thế kẻ trên người dưới, thở phì phò, mặt đỏ hồng nhìn đối phương, hai mắt Lâm Vị đã tràn ngập sương mù. Lương Cảnh Thâm cười nhẹ, chôn mặt ở hõm vai Lâm Vị, trên cổ hung hăng hôn một cái, đứng dây: “Ngủ ngon, bảo bối.” Nói xong, nhanh chóng rời phòng, vừa rồi thật sự là nguy hiểm.
Này cũng không phải là lần đầu tiên hai người thân mật, nhưng trước đây chỉ là hôn môi, nhẹ nhàng chạm chạm, không kịch tính quyết liệt như lần này.
Lương Cảnh Thâm dẫn Lâm Vị tới phòng mình, đưa cho cậu quần áo, đồ dùng còn mới, luyến tiếc không muốn rời đi.
Lâm Vị nhìn quanh đánh giá căn phòng của Lương Cảnh Thâm, rất sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, màu sắc hơi tối, bàn học ngoại trừ một bộ máy vi tính và một hộp đựng bút không còn vật gì dư thừa, sách và tập vở ghi chép đều được xếp theo thứ tự ở giá sách.
Ở khoảng không trên giá sách có một khung hình của hai người khá giống nhau, bên trong là Lương Cảnh Thâm thời còn học sinh. Đại khái là những năm cấp ba, đồng phục màu xanh da trời, tóc ngắn mềm mại, vẫn mang theo chút gì đó trẻ con. Người kia dường như đang trong thời gian du học ở nước ngoài, mặc áo blouse bác sĩ, đứng trên một bãi cỏ xanh mướt, phía sau là kiến trúc phương Tây, vẻ mặt hào hứng.
Lâm Vị tới gần, vuốt ve ảnh chụp, quay đầu lại cười với anh: “Hóa ra anh cũng có thời gian trẻ con thế này… A…” Còn chưa nói xong, đã bị móng vuốt Lương Cảnh Thâm một phát chụp lấy.
Lương Cảnh Thâm tinh tế hôn lấy đôi môi tinh tế khả ái của Lâm Vị, thẳng đến khi môi cậu muốn sưng lên mới buông ra, liếm qua liếm lại, thăm dò đôi môi một lần nữa mới bắt đầu tiến sâu vào bên trong.
Lâm Vị cũng đã từng các nữ diễn viên hôn qua, bất quá nói ‘đã từng’, còn không bằng là hai đôi môi chỉ dán vào nhau cùng một chốc, chờ qua một lúc là hoàn thành cảnh quay, căn bản không phải ‘hàng thật giá thật.’
Lúc này, bị Lương Cảnh Thâm dùng bản lãnh dày vò, Lâm Vị đã không thể chống đỡ được nữa, thỉnh thoảng được buông ra trong chốc lát để hít một ngụm khí, toàn thời gian còn lại đều nương theo Lương Cảnh Thâm, lưỡi nho nhõ nộn nôn triền miên một chỗ, tuy một mà hai tuy hai mà một.
Lâm Vị bị chính sức nặng trên người mình làm kinh động, mới phát hiện cậu và Lương Cảnh Thâm đã dây dưa tới tận bên giường, phân nửa thân thể bị anh chặn lại tựa trên giường, hai chân chăm chú khép lai, mà tay Lương Cảnh Thâm cũng đã vói vào bên trong, ngay hông của cậu mà vuốt ve, xoa xoa, ma sát. Lâm Vị nhẹ nhàng đẩy Lương Cảnh Thâm ra một chút, Lương Cảnh Thâm buông đôi môi đã đỏ rực của Lâm Vị, hai người vẫn duy trì tư thế kẻ trên người dưới, thở phì phò, mặt đỏ hồng nhìn đối phương, hai mắt Lâm Vị đã tràn ngập sương mù. Lương Cảnh Thâm cười nhẹ, chôn mặt ở hõm vai Lâm Vị, trên cổ hung hăng hôn một cái, đứng dây: “Ngủ ngon, bảo bối.” Nói xong, nhanh chóng rời phòng, vừa rồi thật sự là nguy hiểm.
Này cũng không phải là lần đầu tiên hai người thân mật, nhưng trước đây chỉ là hôn môi, nhẹ nhàng chạm chạm, không kịch tính quyết liệt như lần này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lương Cảnh Thâm dẫn Lâm Vị tới phòng mình, đưa cho cậu quần áo, đồ dùng còn mới, luyến tiếc không muốn rời đi.
Lâm Vị nhìn quanh đánh giá căn phòng của Lương Cảnh Thâm, rất sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, màu sắc hơi tối, bàn học ngoại trừ một bộ máy vi tính và một hộp đựng bút không còn vật gì dư thừa, sách và tập vở ghi chép đều được xếp theo thứ tự ở giá sách.
Ở khoảng không trên giá sách có một khung hình của hai người khá giống nhau, bên trong là Lương Cảnh Thâm thời còn học sinh. Đại khái là những năm cấp ba, đồng phục màu xanh da trời, tóc ngắn mềm mại, vẫn mang theo chút gì đó trẻ con. Người kia dường như đang trong thời gian du học ở nước ngoài, mặc áo blouse bác sĩ, đứng trên một bãi cỏ xanh mướt, phía sau là kiến trúc phương Tây, vẻ mặt hào hứng.
Lâm Vị tới gần, vuốt ve ảnh chụp, quay đầu lại cười với anh: “Hóa ra anh cũng có thời gian trẻ con thế này… A…” Còn chưa nói xong, đã bị móng vuốt Lương Cảnh Thâm một phát chụp lấy.
Lương Cảnh Thâm tinh tế hôn lấy đôi môi tinh tế khả ái của Lâm Vị, thẳng đến khi môi cậu muốn sưng lên mới buông ra, liếm qua liếm lại, thăm dò đôi môi một lần nữa mới bắt đầu tiến sâu vào bên trong.
Lâm Vị cũng đã từng các nữ diễn viên hôn qua, bất quá nói ‘đã từng’, còn không bằng là hai đôi môi chỉ dán vào nhau cùng một chốc, chờ qua một lúc là hoàn thành cảnh quay, căn bản không phải ‘hàng thật giá thật.’
Lúc này, bị Lương Cảnh Thâm dùng bản lãnh dày vò, Lâm Vị đã không thể chống đỡ được nữa, thỉnh thoảng được buông ra trong chốc lát để hít một ngụm khí, toàn thời gian còn lại đều nương theo Lương Cảnh Thâm, lưỡi nho nhõ nộn nôn triền miên một chỗ, tuy một mà hai tuy hai mà một.
Lâm Vị bị chính sức nặng trên người mình làm kinh động, mới phát hiện cậu và Lương Cảnh Thâm đã dây dưa tới tận bên giường, phân nửa thân thể bị anh chặn lại tựa trên giường, hai chân chăm chú khép lai, mà tay Lương Cảnh Thâm cũng đã vói vào bên trong, ngay hông của cậu mà vuốt ve, xoa xoa, ma sát. Lâm Vị nhẹ nhàng đẩy Lương Cảnh Thâm ra một chút, Lương Cảnh Thâm buông đôi môi đã đỏ rực của Lâm Vị, hai người vẫn duy trì tư thế kẻ trên người dưới, thở phì phò, mặt đỏ hồng nhìn đối phương, hai mắt Lâm Vị đã tràn ngập sương mù. Lương Cảnh Thâm cười nhẹ, chôn mặt ở hõm vai Lâm Vị, trên cổ hung hăng hôn một cái, đứng dây: “Ngủ ngon, bảo bối.” Nói xong, nhanh chóng rời phòng, vừa rồi thật sự là nguy hiểm.
Này cũng không phải là lần đầu tiên hai người thân mật, nhưng trước đây chỉ là hôn môi, nhẹ nhàng chạm chạm, không kịch tính quyết liệt như lần này.