Đi ra khỏi công viên, Báo Tử bảo Lâm Hạo và Tiêu Hồng Vĩ cứ lên thẳng xe của mình. Dạo gần đây giang hồ đang dậy sóng, lão đại Quỷ Vương cố tình trang bị thêm cho các nguyên lão để đề phòng có biến.
“Hay quá, Báo Tử, có luôn cả xe rồi, tao và Thập Tam lúc trước làm gì được như vậy chứ ?” Lâm Hạo ngồi bên trong xe không an phận, cái ghế ngồi bằng da thật này sờ vào đã thấy dễ chịu cả người rồi, tên Báo Tử này đúng là biết hưởng thụ ghê.
“He he, cũng là lão đại quan tâm đến thôi, nếu hai tụi bây mà về, lão đại chắc chắn sẽ cấp cho một chiếc còn tốt hơn.” Báo Tử có ý ganh tỵ nói. Mà đúng thật, nếu Tiêu Hồng Vĩ mà trở về, đừng nói là một chiếc xe, đến 10 chiếc Quỷ Vương cũng sẽ cho hắn.
“Chúng ta đi đâu uống đây ?” Tiêu Hồng Vĩ hỏi, hắn không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa. Thật ra lần này Báo Tử đến, Tiêu Hồng Vĩ đã đoán được lão đại có ý muốn bảo hai người họ trở về, nhưng quyết định đã được đưa ra, sao có thể dễ dàng thay đổi được. Báo Tử thấy Tiêu Hồng Vĩ hỏi mình, lắc đầu nói: “Hôm nay dẫn tụi bây tới một chỗ rất hay mà tụi bây chưa từng tới qua.”
Chiếc xe đưa ba người phóng nhanh trên đường, cái cảm giác hóng gió tiến tới khiến Tiêu Hồng Vĩ kích động một cách khó hiểu, hắn muốn đưa tay bắt lấy gió, nhưng đành bó tay vì gió đi quá nhanh, lần nào cũng lèn qua kẽ tay đi mất, không hề để cho hắn có cơ hội bắt được. Đời người có rất nhiều thứ bạn muốn, nhưng cũng có rất nhiều thứ bạn muốn nhưng lại không có được.
Cuối cùng xe dừng lại ở khu giải trí lớn nhất trong thành phố Kim Cảng Đô, chỗ này là nơi tiêu tiền nổi tiếng nhất thành phố, trên cơ bản thì bất cứ người nào chỉ cần có chút tiền đều đến đây để vui chơi, không chỉ vì chất lượng phục vụ ở đây tốt, mà còn vì ở đây có sòng bài và động **** an toàn nhất thành phố, đến đây tìm gái và đánh bạc sẽ không bị ai kiểm tra. Đó hoàn toàn là vì phía sau lưng Kim Cảng Đô này là một thế lực hùng hậu – Phi Hổ bang. Nghe nói Kim Cảng Đô này còn có một chỗ dựa bí mật nữa, rất có thể là một nhân vật trong giới chính trị.
Hai người theo Báo Tử bước thẳng về phía thang máy, vào bên trong thang máy Báo Tử nhấn luôn nút tầng 7. Nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của Lâm Hạo và Tiêu Hồng Vĩ, Báo Tử cười nói: “Trong cái thời đại xa hoa này, những cách giải trí thông thường đã không thoả mãn được một số người, nên bây giờ xuất hiện một cách chơi mới kích thích hơn – Hắc quyền.”
“Tao còn tưởng là cái gì, lúc chúng tao quy ẩn giang hồ thì đã có hắc quyền từ trước rồi, Báo Tử mày đừng có mà doạ tao !” Lâm Hạo mặt đầy vẻ xem thường.
Báo Tử cũng không tức giận, vẻ mặt giống như đã biết trước mày sẽ nói vậy mà. “Hắc quyền bây giờ đâu có giống như lúc trước, nói một cách mốt hơn thì gọi là phục cổ, vào trong tụi bây sẽ biết.”
Lúc này cửa thang máy vừa mở ra, một trên trai tráng ngoài cửa vừa thấy Báo Tử đã lập tức cung kính nói: “Anh Báo, anh đến rồi à.”. Tiếp theo người đó dẫn cả ba vào một phòng được đặt trước. Cái phòng này nằm ở giữa không trung, có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, rất đáng hưởng thụ. Trong phòng xếp đầy các loại rượu.
“Mẹ nó, mày cũng sống xa xỉ quá đó !” Lâm Hạo cầm từng chai rượu tây trên bàn lên, ngắm nghía cho đã.
“Mày coi, đó chính là phục cổ hắc quyền mà tao nói đó.” Lúc này ở bức tường nằm phía nam của căn phòng chầm chậm mở ra, một màn đen tối đập vào mắt, đột nhiên một dãy đèn rơi xuống, tiếp đó là hai dãy, ba dãy, cho đến khi 12 dãy đèn đều rơi xuống mới thôi. Trên võ đài mà trước đó Tiêu Hồng Vĩ cho là không có ai, đèn vừa bật sáng, mới phát hiện ra bên dưới ngồi đầy người. Sàn đấu rộng lớn đủ để chứa hơn mấy ngàn người, nhưng lúc này sao lại có vẻ hơi chật chội. Từ dáng vẻ la hét và múa may hai tay của đám người điên cuồng đó, Tiêu Hồng Vĩ hoàn toàn có thể cảm nhận được không khí cao trào và sục sôi bên ngoài, thậm chí hắn còn nghe được tiếng kêu la ở bên ngoài.
“Wow, sàn đấu rất đặc biệt nha.” Lâm Hạo kinh ngạc nhìn chỗ ánh đèn tập trung vào.
Đó là đấu trường giác đấu thời kỳ La Mã cổ, loại kiến trúc như vậy lại xuất hiện ở dưới mặt đất cũng đủ để người ta khó mà chấp nhận được. Nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo, Báo Tử cười cười nói: “Đấu trường giác đấu theo kiểu La Mã cổ này là kiến trúc đắt đỏ nhất ở đây đấy, cho dù là mấy căn phòng tổng thống ở trên mặt đất cũng còn kém xa, hơn nữa những người đến đây nếu không có gia tài bạc tỷ thì cũng là người có thân phận đặc biệt, ở chỗ này mấy thằng có gia tài bạc tỷ cũng chẳng khác gì so với tụi bình dân cả.”
“Thân phận đặc biệt ? Là chỉ những ai ?” Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên có hứng thú với câu hỏi này.
“He he, những người có thân phận đặc biệt ngoài trừ hắc và bạch đạo ra, thì là mấy ông bạn nước ngoài. Mày cũng biết đứng phía sau Kim Cảng Đô này còn có một quan chức của chính phủ mà, có một số người nước ngoài ở đây cũng rất bình thường thôi.” Quỷ Sư đúng là Quỷ Sư, lúc nào cũng hỏi đúng trọng điểm của vấn đề. Bất giác Báo Tử nhớ lại tình cảnh năm xưa khi lần đầu tiên hắn gặp Quỷ Sư. Cái tên nhóc khiến hắn trước sau đều đoán không được này đã dùng những con súc sắc xinh đẹp khiến hắn phục sát đất.
Năm xưa, khi Quỷ Vương và Báo Tử vẫn chưa nổi danh, hai người đã quen biết Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo ở sòng bài, Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo hai người cũng thường trà trộn vào những nhân vật trong đây. Bốn tên đều là những tiểu nhân vật này vừa gặp thì đã đi chung với nhau, sau đó mới dựa theo tuổi tác mà xưng anh em. Nhưng do năm xưa Tiêu Hồng Vĩ yêu cầu được làm quân sư, do đó trên thực tế hắn nhiều quyền lợi hơn cả Báo Tử và Lâm Hạo. Báo Tử không phục nên tìm Tiêu Hồng Vĩ để đấu tay đôi, kết quả được lão đại Quỷ Vương nhúng tay vào, quyết định lấy việc đoán súc sắc để quyết định.
Tổng cộng ba viên súc sắc, trong đó có một viên mỗi mặt đều là 6, cái mà Báo Tử cần làm là đem 3 con súc sắc này bỏ vào 3 cái chén nhỏ giống nhau, sau đó liên tục thay đổi vị trí để Tiêu Hồng Vĩ đoán cái nào có con súc sắc mỗi mặt đều là 6. Kết quả Tiêu Hồng Vĩ không thèm liếc lấy một cái đã liên tục đoán trúng 10 lần, khiến Báo Tử cảm thấy khó mà tin được, đến cả Quỷ Vương cũng ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm ra. Lúc đó Tiêu Hồng Vĩ chỉ nói một câu: “Cái tao đoán là tính người, chứ không phải là súc sắc !” Câu nói này Báo Tử luôn ghi nhớ mãi, quả thật trong những ngày tháng sau đó, Tiêu Hồng Vĩ đều lợi dụng triệt để sự hiểu biết về tính người của hắn, giúp Quỷ Hồn bang vùng lên nhanh chóng như trong truyện thần thoại vậy.
Báo Tử đang nhớ lại ngày xưa, thì trận chiến trên sàn giác đấu đã bắt đầu rồi. Một người da trắng và một người da đen bước ra, thân hình đều cao to khác thường và rất dũng mãnh. Hai người vừa gặp mặt còn chưa kịp đợi tuyên bố khai chiến thì đã xông vào đánh nhau giống mãnh thú vậy. Cái loại hắc quyền này không có kỹ xảo hay nguyên tắc gì cả, sức mạnh chính là lực sát thương lớn nhất, còn tự do là quy tắc duy nhất. Hơn nữa ở đây chỉ cần bạn bước lên sàn giác đấu thì chỉ có thể giết đối phương hoặc bị đối phương giết và được khiêng ra ngoài.
Đối diện với trận chiến tanh mùi máu, ba người đều kích động nóng lòng muốn thử, nhưng lý trí nói với họ là không thể. Mọi người bên dưới đã đỏ mắt với màn chém giết của đấu sĩ giác đấu, giống như mình chính là đấu sĩ trên sàn đấu vậy, có mấy cô gái thậm chí đã phấn khích đến nỗi múa thoát y. Áp lực của con người trong thế giới hiện thực quả thật quá lớn, thế là những trò giải trí biến thái cũng theo đó mà nảy sinh, càng phát triển thì càng biến thái hơn, giống như cái trò ở trước mắt này vậy.
Trò giác đấu cổ xưa này chỉ tồn tại trong thời La Mã cổ, dùng để mua vui cho giới quý tộc và nhà vua, thật không ngờ thời văn minh hiện đại vẫn còn tồn tại, hơn nữa còn càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Trong giây phút đấu sĩ trắng ngã xuống thì giác đấu cũng đã kết thúc, còn đấu sĩ đen đi xuống sàn đấu trong những tiếng hoan hô của mọi người, tiếp đó lại bắt đầu một trận giác đấu không ai ngờ tới.
Đi ra khỏi công viên, Báo Tử bảo Lâm Hạo và Tiêu Hồng Vĩ cứ lên thẳng xe của mình. Dạo gần đây giang hồ đang dậy sóng, lão đại Quỷ Vương cố tình trang bị thêm cho các nguyên lão để đề phòng có biến.
“Hay quá, Báo Tử, có luôn cả xe rồi, tao và Thập Tam lúc trước làm gì được như vậy chứ ?” Lâm Hạo ngồi bên trong xe không an phận, cái ghế ngồi bằng da thật này sờ vào đã thấy dễ chịu cả người rồi, tên Báo Tử này đúng là biết hưởng thụ ghê.
“He he, cũng là lão đại quan tâm đến thôi, nếu hai tụi bây mà về, lão đại chắc chắn sẽ cấp cho một chiếc còn tốt hơn.” Báo Tử có ý ganh tỵ nói. Mà đúng thật, nếu Tiêu Hồng Vĩ mà trở về, đừng nói là một chiếc xe, đến chiếc Quỷ Vương cũng sẽ cho hắn.
“Chúng ta đi đâu uống đây ?” Tiêu Hồng Vĩ hỏi, hắn không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa. Thật ra lần này Báo Tử đến, Tiêu Hồng Vĩ đã đoán được lão đại có ý muốn bảo hai người họ trở về, nhưng quyết định đã được đưa ra, sao có thể dễ dàng thay đổi được. Báo Tử thấy Tiêu Hồng Vĩ hỏi mình, lắc đầu nói: “Hôm nay dẫn tụi bây tới một chỗ rất hay mà tụi bây chưa từng tới qua.”
Chiếc xe đưa ba người phóng nhanh trên đường, cái cảm giác hóng gió tiến tới khiến Tiêu Hồng Vĩ kích động một cách khó hiểu, hắn muốn đưa tay bắt lấy gió, nhưng đành bó tay vì gió đi quá nhanh, lần nào cũng lèn qua kẽ tay đi mất, không hề để cho hắn có cơ hội bắt được. Đời người có rất nhiều thứ bạn muốn, nhưng cũng có rất nhiều thứ bạn muốn nhưng lại không có được.
Cuối cùng xe dừng lại ở khu giải trí lớn nhất trong thành phố Kim Cảng Đô, chỗ này là nơi tiêu tiền nổi tiếng nhất thành phố, trên cơ bản thì bất cứ người nào chỉ cần có chút tiền đều đến đây để vui chơi, không chỉ vì chất lượng phục vụ ở đây tốt, mà còn vì ở đây có sòng bài và động an toàn nhất thành phố, đến đây tìm gái và đánh bạc sẽ không bị ai kiểm tra. Đó hoàn toàn là vì phía sau lưng Kim Cảng Đô này là một thế lực hùng hậu – Phi Hổ bang. Nghe nói Kim Cảng Đô này còn có một chỗ dựa bí mật nữa, rất có thể là một nhân vật trong giới chính trị.
Hai người theo Báo Tử bước thẳng về phía thang máy, vào bên trong thang máy Báo Tử nhấn luôn nút tầng . Nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của Lâm Hạo và Tiêu Hồng Vĩ, Báo Tử cười nói: “Trong cái thời đại xa hoa này, những cách giải trí thông thường đã không thoả mãn được một số người, nên bây giờ xuất hiện một cách chơi mới kích thích hơn – Hắc quyền.”
“Tao còn tưởng là cái gì, lúc chúng tao quy ẩn giang hồ thì đã có hắc quyền từ trước rồi, Báo Tử mày đừng có mà doạ tao !” Lâm Hạo mặt đầy vẻ xem thường.
Báo Tử cũng không tức giận, vẻ mặt giống như đã biết trước mày sẽ nói vậy mà. “Hắc quyền bây giờ đâu có giống như lúc trước, nói một cách mốt hơn thì gọi là phục cổ, vào trong tụi bây sẽ biết.”
Lúc này cửa thang máy vừa mở ra, một trên trai tráng ngoài cửa vừa thấy Báo Tử đã lập tức cung kính nói: “Anh Báo, anh đến rồi à.”. Tiếp theo người đó dẫn cả ba vào một phòng được đặt trước. Cái phòng này nằm ở giữa không trung, có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, rất đáng hưởng thụ. Trong phòng xếp đầy các loại rượu.
“Mẹ nó, mày cũng sống xa xỉ quá đó !” Lâm Hạo cầm từng chai rượu tây trên bàn lên, ngắm nghía cho đã.
“Mày coi, đó chính là phục cổ hắc quyền mà tao nói đó.” Lúc này ở bức tường nằm phía nam của căn phòng chầm chậm mở ra, một màn đen tối đập vào mắt, đột nhiên một dãy đèn rơi xuống, tiếp đó là hai dãy, ba dãy, cho đến khi dãy đèn đều rơi xuống mới thôi. Trên võ đài mà trước đó Tiêu Hồng Vĩ cho là không có ai, đèn vừa bật sáng, mới phát hiện ra bên dưới ngồi đầy người. Sàn đấu rộng lớn đủ để chứa hơn mấy ngàn người, nhưng lúc này sao lại có vẻ hơi chật chội. Từ dáng vẻ la hét và múa may hai tay của đám người điên cuồng đó, Tiêu Hồng Vĩ hoàn toàn có thể cảm nhận được không khí cao trào và sục sôi bên ngoài, thậm chí hắn còn nghe được tiếng kêu la ở bên ngoài.
“Wow, sàn đấu rất đặc biệt nha.” Lâm Hạo kinh ngạc nhìn chỗ ánh đèn tập trung vào.
Đó là đấu trường giác đấu thời kỳ La Mã cổ, loại kiến trúc như vậy lại xuất hiện ở dưới mặt đất cũng đủ để người ta khó mà chấp nhận được. Nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo, Báo Tử cười cười nói: “Đấu trường giác đấu theo kiểu La Mã cổ này là kiến trúc đắt đỏ nhất ở đây đấy, cho dù là mấy căn phòng tổng thống ở trên mặt đất cũng còn kém xa, hơn nữa những người đến đây nếu không có gia tài bạc tỷ thì cũng là người có thân phận đặc biệt, ở chỗ này mấy thằng có gia tài bạc tỷ cũng chẳng khác gì so với tụi bình dân cả.”
“Thân phận đặc biệt ? Là chỉ những ai ?” Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên có hứng thú với câu hỏi này.
“He he, những người có thân phận đặc biệt ngoài trừ hắc và bạch đạo ra, thì là mấy ông bạn nước ngoài. Mày cũng biết đứng phía sau Kim Cảng Đô này còn có một quan chức của chính phủ mà, có một số người nước ngoài ở đây cũng rất bình thường thôi.” Quỷ Sư đúng là Quỷ Sư, lúc nào cũng hỏi đúng trọng điểm của vấn đề. Bất giác Báo Tử nhớ lại tình cảnh năm xưa khi lần đầu tiên hắn gặp Quỷ Sư. Cái tên nhóc khiến hắn trước sau đều đoán không được này đã dùng những con súc sắc xinh đẹp khiến hắn phục sát đất.
Năm xưa, khi Quỷ Vương và Báo Tử vẫn chưa nổi danh, hai người đã quen biết Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo ở sòng bài, Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo hai người cũng thường trà trộn vào những nhân vật trong đây. Bốn tên đều là những tiểu nhân vật này vừa gặp thì đã đi chung với nhau, sau đó mới dựa theo tuổi tác mà xưng anh em. Nhưng do năm xưa Tiêu Hồng Vĩ yêu cầu được làm quân sư, do đó trên thực tế hắn nhiều quyền lợi hơn cả Báo Tử và Lâm Hạo. Báo Tử không phục nên tìm Tiêu Hồng Vĩ để đấu tay đôi, kết quả được lão đại Quỷ Vương nhúng tay vào, quyết định lấy việc đoán súc sắc để quyết định.
Tổng cộng ba viên súc sắc, trong đó có một viên mỗi mặt đều là , cái mà Báo Tử cần làm là đem con súc sắc này bỏ vào cái chén nhỏ giống nhau, sau đó liên tục thay đổi vị trí để Tiêu Hồng Vĩ đoán cái nào có con súc sắc mỗi mặt đều là . Kết quả Tiêu Hồng Vĩ không thèm liếc lấy một cái đã liên tục đoán trúng lần, khiến Báo Tử cảm thấy khó mà tin được, đến cả Quỷ Vương cũng ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm ra. Lúc đó Tiêu Hồng Vĩ chỉ nói một câu: “Cái tao đoán là tính người, chứ không phải là súc sắc !” Câu nói này Báo Tử luôn ghi nhớ mãi, quả thật trong những ngày tháng sau đó, Tiêu Hồng Vĩ đều lợi dụng triệt để sự hiểu biết về tính người của hắn, giúp Quỷ Hồn bang vùng lên nhanh chóng như trong truyện thần thoại vậy.
Báo Tử đang nhớ lại ngày xưa, thì trận chiến trên sàn giác đấu đã bắt đầu rồi. Một người da trắng và một người da đen bước ra, thân hình đều cao to khác thường và rất dũng mãnh. Hai người vừa gặp mặt còn chưa kịp đợi tuyên bố khai chiến thì đã xông vào đánh nhau giống mãnh thú vậy. Cái loại hắc quyền này không có kỹ xảo hay nguyên tắc gì cả, sức mạnh chính là lực sát thương lớn nhất, còn tự do là quy tắc duy nhất. Hơn nữa ở đây chỉ cần bạn bước lên sàn giác đấu thì chỉ có thể giết đối phương hoặc bị đối phương giết và được khiêng ra ngoài.
Đối diện với trận chiến tanh mùi máu, ba người đều kích động nóng lòng muốn thử, nhưng lý trí nói với họ là không thể. Mọi người bên dưới đã đỏ mắt với màn chém giết của đấu sĩ giác đấu, giống như mình chính là đấu sĩ trên sàn đấu vậy, có mấy cô gái thậm chí đã phấn khích đến nỗi múa thoát y. Áp lực của con người trong thế giới hiện thực quả thật quá lớn, thế là những trò giải trí biến thái cũng theo đó mà nảy sinh, càng phát triển thì càng biến thái hơn, giống như cái trò ở trước mắt này vậy.
Trò giác đấu cổ xưa này chỉ tồn tại trong thời La Mã cổ, dùng để mua vui cho giới quý tộc và nhà vua, thật không ngờ thời văn minh hiện đại vẫn còn tồn tại, hơn nữa còn càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Trong giây phút đấu sĩ trắng ngã xuống thì giác đấu cũng đã kết thúc, còn đấu sĩ đen đi xuống sàn đấu trong những tiếng hoan hô của mọi người, tiếp đó lại bắt đầu một trận giác đấu không ai ngờ tới.