Chuyện lôi kéo người trong giới xã hội đen đâu thể tuyên dương um xùm được, càng không thể lên ti vi làm quảng cáo, nhưng nguồn nhân lực cho giới xã hội đen vĩnh viễn sẽ không bao giờ thiếu, trong đó có một số nguyên nhân, và nguyên nhân này nằm ở khoảng cách giữa giàu và nghèo. Khi thượng đế ban cho con người công bằng, thì đồng thời cũng ban cho họ sự bất công, bất cứ việc gì cũng chỉ tương đối thôi. Trắng và đen, chính nghĩa và tà ác, đương nhiên còn có giàu và nghèo. Khi khoảng cách giữa giàu và nghèo trong một xã hội lớn dần, vậy thì trị an của xã hội đó sẽ ngày càng hỗn loạn.
Con người là động vật kỳ lạ nhất, họ không muốn ai tốt hơn họ, thế là khi họ nghèo mà người khác giàu, họ sẽ nghĩ cách để đoạt lấy sự giàu có của người khác, chiếm làm của riêng, cứ thế sẽ dẫn đến sự bất an trong xã hội, thế là xã hội đen được ra đời, trên thế giới này những người giàu có chỉ chiếm số ít, vậy còn những người không giàu có thì sao ? Nhìn vào Phi Châu thì biết ngay mà !
Cô gái lúc nãy đấu với sư tử đã tạo cho Tiêu Hồng Vĩ một sự tin tưởng khó hiểu, đến bản thân hắn cũng không rõ. Thông thường mà nói, nhân vật theo kiểu quân sư như Tiêu Hồng Vĩ sẽ không dễ dàng tin tưởng một người nào đó, nhưng cô gái này lại khác, đó cũng là một nguyên nhân khiến Tiêu Hồng Vĩ chủ động đề ra ý nghĩ muốn kéo cô ta vào Quỷ Hồn bang.
Lúc này ba người đang đứng đợi ở lối ra dưới mặt đất của Kim Cảng Đô, đó là một lối ra rất khuất, chuyên dùng để đón đưa mấy tay đánh quyền, nếu không phải nhờ thân phận đặc biệt của Báo Tử, hắn cũng không có tư cách mà đến đây. Ba người lúc này đang đợi một người, cũng chính là cô gái dám tay không đánh với sư tử. Ánh mắt sắc bén đó khiến cả đời này Lâm Hạo cũng không quên được, đó là ánh mắt không nên xuất hiện ở một cô gái, nhưng ánh mắt đó đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn rất hài hòa, giống như ánh mắt đó chỉ xứng với cô gái đó thôi. Đây là lần đầu tiên Lâm Hạo cảm thấy khâm phục một người, mà còn là một cô gái nữa.
“Báo Tử, nếu lúc nãy đổi lại là mày, mày có nắm chắc phần thắng không ?” Tiêu Hồng Vĩ ngồi xổm trên đất, điếu thuốc trên tay đã cháy gần hết.
“Tao cũng không biết, bản thân con người đối với những con khác loài vốn đã có một nỗi sợ bẩm sinh rồi. Sư tử đâu giống người có thể đoán được suy nghĩ của đối phương, cái sư tử có chỉ là bản năng, giao đấu với một đối thủ chỉ biết bản năng vừa đáng mừng cũng vừa đáng buồn.” Đến bây giờ trong đầu Báo Tử vẫn còn hồi tưởng lại hình ảnh cô gái từ dưới thân con sư tử bò ra, cái hình ảnh đầy máu đó kích thích quá lớn đối với hắn.
“Đáng mừng là chỉ cần tao hiểu rõ tập tính của đối phương, vậy thì tao có thể dễ dàng chiến thắng nó. Đáng buồn là mày vĩnh viễn cũng không cách nào hiểu được tập tính của một con dã thú, hơn nữa lúc dã thú bộc phát dã tính của nó ra sẽ không còn biết sợ hãi nữa, đó mới là điều đáng sợ nhất.” Báo Tử đang nói, một bóng người xiêu vẹo đi ra.
Thân hình cao lớn cũng đến khoảng 1m8, đầu tóc rối bời phủ xuống vai và trước mặt, toàn thân mặc một bộ đồ thể thao màu đen, bước đi xiêu vẹo không vững, trên người còn phảng phất mùi tanh của máu. Xem ra cô gái có vẻ yếu đuối, nhưng có ai ngờ được người lúc nãy tay không đánh với sư tử sẽ là một cô gái như thế này !
Báo Tử thấy cô gái bước ra lập tức tiến tới, nhưng đối phương tưởng là kẻ thù, trong lúc Báo Tử không hề phòng bị đã đánh một quyền vào mặt trái của Báo Tử. Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo cũng khẩn trương tiến tới.
“Này, cô gái, cô đâu cần chào hỏi tôi như vậy đâu !” Báo Tử cười xoa xoa vào phía bên mặt trái vừa bị đánh, chiêu này đúng thật là… không phải một cô gái bình thường có thể đánh được như vậy. Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo thấy Báo Tử không sao, cũng đã bớt căng thẳng.
Trong lòng cô gái ngạc nhiên, một tên đàn ông rất cường tráng, tuy bản thân mình lúc nãy đã mất rất nhiều sức, nhưng cú đấm vừa rồi cũng không thể xem nhẹ được, vậy mà đối phương đến cả đầu cũng không động đậy lấy một chút nào, làm sao mà cô không ngạc nhiên cho được, nhưng đột nhiên cô gái cảm thấy cơ thể mình bắt đầu không còn sức, một chất dịch âm ấm chảy từ phần hông ra, cô biết đó là do vết thương đã bị nứt ra vì động tác lúc nãy, máu tươi đang không ngừng tuôn ra.
“Bốp” Cô gái ngã rầm xuống đất, ba người không biết ất giáp, sao còn đang khỏe mạnh mà lại ngất đi thế này ?
Đột nhiên từ phía cửa ra lại chạy ra bốn, năm người, trên tay mỗi người đều cầm đao, trên đao còn dính máu tươi, xem ra chắc mới ra tay không lâu, đến cả máu còn chưa kịp lau sạch nữa.
Những người vừa chạy đến đã thấy cô gái nằm trên mặt đất, tên cầm đầu cười một tiếng: “Mẹ nó, Ông coi mày chạy đi đâu !” Vừa nói vừa cầm đao bước qua, một chân đá vào bụng của cô gái. Cô gái vốn bị mất máu quá nhiều nên hôn mê đã bị đá tỉnh lại, phần bụng đau đớn, khiến thần chí của cô cũng tỉnh táo lại nhiều. Ngẩng đầu nhìn rõ người đến, liền gượng cười, lúc đối diện với sư tử cô không tuyệt vọng, nhưng khi đối diện với tên đàn ông này, trong mắt cô lại xuất hiện vẻ tuyệt vọng, cô chỉ đành nhắm mắt lại, vì người đàn ông trước mặt còn khủng khiếp hơn cả so với dã thú tàn ác.
Người đến chính là Bạch Cốt, là tay đánh vàng của Đầu Lâu bang, là một tên biến thái cực đoan, nghe nói gã thích bắt sống đàn bà rồi từ từ lóc da, làm thành tấm trải giường, thật không hiểu mỗi ngày gã nằm trên mấy tấm da của người chết thì làm sao mà ngủ được !
Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo không biết nhân vật này, vì tên Bạch Cốt nổi lên sau khi họ quy ẩn giang hồ, nhưng Báo Tử thì biết rõ mồm một, hôm nay hắn càng muốn lãnh giáo xem thử cái tên Bạch Cốt này rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào.
“Hí hí !” Trên khuôn mặt trắng lạ thường của tên Bạch Cốt, lộ ra một hàm răng vàng, trông rất nổi bật. Chầm chậm tiến tới cô gái, ngồi xổm xuống, hít một hơi sâu, cất giọng quái lạ nói: “Hắc Quả Phụ , mày tưởng cứ thế mà đi sao, chẳng lẽ không đi chào tạm biệt lão đại một tiếng à, nên biết là lão đại rất trọng dụng mày. Mày xem mày kìa, bây giờ giống cái gì chứ ? Chẳng lẽ mày đã quên tình ý của chúng ta sao ?” Giọng nói của Bạch Cốt the thé kỳ lạ, càng nghe càng thấy chói tai.
Tiêu Hồng Vĩ bây giờ mới biết thì ra đối phương tên là Hắc Quả Phụ , cũng khá hợp với cô ta. Đôi mắt nhắm chặt của Hắc Quả Phụ đột nhiên mở to, những tia lửa giận dữ từ trong mắt cô như muốn trào ra, nhưng cô không còn chút sức lực nào để đánh ngã cái tên khốn nạn trước mặt nữa, chỉ cắn chặt môi mình như muốn nói với những người khác, cô không cam tâm.
“Lại là ánh mắt đó, tao nhớ lúc thằng chồng của mày chết cũng là cái ánh mắt này, thật không ngờ tao còn có thể được nhìn thấy lần nữa. Ha ha, người đâu, phanh thây nó cho tao !” Cái từ phanh thây của Bạch Cốt nghĩa là cắt hết tay chân của Hắc Quả Phụ , cái thủ đoạn kinh khủng này mà dám làm công khai trước mặt người khác, có thể thấy cái khí thế huênh hoang của tên này vốn không thèm để mắt tới mấy người Tiêu Hồng Vĩ.
Hắc Quả Phụ nghe thấy hai từ đó của Bạch Cốt liền hoàn toàn từ bỏ hết hy vọng, đôi môi cắn chặt đã thả lỏng ra, cô ta đột nhiên cười, cười rất thê lương, cười một cách bất cam.
“Bạch Cốt !” Báo Tử chậm rãi gọi ra tên của đối phương.
Toàn thân Bạch Cốt giật nảy mình, đến cả Hắc Quả Phụ cũng vậy. Thông thường những danh hiệu trong giới xã hội đen chỉ có những nhân vật trong giới xã hội đen biết mà thôi, còn quen biết thì lại càng khó hơn. Thấy đối phương trong tình huống như vậy mà còn có thể bình tĩnh ung dung gọi ra tên của mình, xem ra đối phương cũng không phải đơn giản.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng sự huênh huang ngang ngược nhiều năm của gã khiến Bạch Cốt hình thành thói quen chẳng coi ai ra gì, theo lý mà nói Đầu Lâu bang này trong giới xã hội đen chỉ là bang phái loại hai, Bạch Cốt sở dĩ đã huênh huang bao nhiêu năm nay đa phần là do sự dung túng của các bang phái lớn, những bang phái lớn ai cũng không muốn vì nguyên nhân này mà tổn thương nguyên khí của mình, huống hồ chi bất cứ bang phái nào cũng đều nói đến lợi ích, những chuyện không có lợi ích họ sẽ không làm.
“Sao hả ? Mày nhận ra ông đây sao ?” Bạch Cốt huênh huang gác đao lên vai, ánh mắt khinh khi, những tên đàn em khác cũng học theo hắn, giọng cười kỳ quái.
Tiêu Hồng Vĩ khẽ nhíu mày, những tên huênh hoang hắn cũng thấy không ít, nhưng như cái tên ở trước mặt thì đúng là lần đầu tiên mới thấy, chẳng lẽ gã không biết là núi cao còn có núi khác cao hơn sao ? Lâm Hạo thì mặt cười tươi như hoa, đã lâu không hoạt động gân cốt rồi, quả thật hắn có chút kích động, rốt cuộc mấy năm nay thực lực của hắn có bị thụt lùi hay không !
Chuyện lôi kéo người trong giới xã hội đen đâu thể tuyên dương um xùm được, càng không thể lên ti vi làm quảng cáo, nhưng nguồn nhân lực cho giới xã hội đen vĩnh viễn sẽ không bao giờ thiếu, trong đó có một số nguyên nhân, và nguyên nhân này nằm ở khoảng cách giữa giàu và nghèo. Khi thượng đế ban cho con người công bằng, thì đồng thời cũng ban cho họ sự bất công, bất cứ việc gì cũng chỉ tương đối thôi. Trắng và đen, chính nghĩa và tà ác, đương nhiên còn có giàu và nghèo. Khi khoảng cách giữa giàu và nghèo trong một xã hội lớn dần, vậy thì trị an của xã hội đó sẽ ngày càng hỗn loạn.
Con người là động vật kỳ lạ nhất, họ không muốn ai tốt hơn họ, thế là khi họ nghèo mà người khác giàu, họ sẽ nghĩ cách để đoạt lấy sự giàu có của người khác, chiếm làm của riêng, cứ thế sẽ dẫn đến sự bất an trong xã hội, thế là xã hội đen được ra đời, trên thế giới này những người giàu có chỉ chiếm số ít, vậy còn những người không giàu có thì sao ? Nhìn vào Phi Châu thì biết ngay mà !
Cô gái lúc nãy đấu với sư tử đã tạo cho Tiêu Hồng Vĩ một sự tin tưởng khó hiểu, đến bản thân hắn cũng không rõ. Thông thường mà nói, nhân vật theo kiểu quân sư như Tiêu Hồng Vĩ sẽ không dễ dàng tin tưởng một người nào đó, nhưng cô gái này lại khác, đó cũng là một nguyên nhân khiến Tiêu Hồng Vĩ chủ động đề ra ý nghĩ muốn kéo cô ta vào Quỷ Hồn bang.
Lúc này ba người đang đứng đợi ở lối ra dưới mặt đất của Kim Cảng Đô, đó là một lối ra rất khuất, chuyên dùng để đón đưa mấy tay đánh quyền, nếu không phải nhờ thân phận đặc biệt của Báo Tử, hắn cũng không có tư cách mà đến đây. Ba người lúc này đang đợi một người, cũng chính là cô gái dám tay không đánh với sư tử. Ánh mắt sắc bén đó khiến cả đời này Lâm Hạo cũng không quên được, đó là ánh mắt không nên xuất hiện ở một cô gái, nhưng ánh mắt đó đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn rất hài hòa, giống như ánh mắt đó chỉ xứng với cô gái đó thôi. Đây là lần đầu tiên Lâm Hạo cảm thấy khâm phục một người, mà còn là một cô gái nữa.
“Báo Tử, nếu lúc nãy đổi lại là mày, mày có nắm chắc phần thắng không ?” Tiêu Hồng Vĩ ngồi xổm trên đất, điếu thuốc trên tay đã cháy gần hết.
“Tao cũng không biết, bản thân con người đối với những con khác loài vốn đã có một nỗi sợ bẩm sinh rồi. Sư tử đâu giống người có thể đoán được suy nghĩ của đối phương, cái sư tử có chỉ là bản năng, giao đấu với một đối thủ chỉ biết bản năng vừa đáng mừng cũng vừa đáng buồn.” Đến bây giờ trong đầu Báo Tử vẫn còn hồi tưởng lại hình ảnh cô gái từ dưới thân con sư tử bò ra, cái hình ảnh đầy máu đó kích thích quá lớn đối với hắn.
“Đáng mừng là chỉ cần tao hiểu rõ tập tính của đối phương, vậy thì tao có thể dễ dàng chiến thắng nó. Đáng buồn là mày vĩnh viễn cũng không cách nào hiểu được tập tính của một con dã thú, hơn nữa lúc dã thú bộc phát dã tính của nó ra sẽ không còn biết sợ hãi nữa, đó mới là điều đáng sợ nhất.” Báo Tử đang nói, một bóng người xiêu vẹo đi ra.
Thân hình cao lớn cũng đến khoảng m, đầu tóc rối bời phủ xuống vai và trước mặt, toàn thân mặc một bộ đồ thể thao màu đen, bước đi xiêu vẹo không vững, trên người còn phảng phất mùi tanh của máu. Xem ra cô gái có vẻ yếu đuối, nhưng có ai ngờ được người lúc nãy tay không đánh với sư tử sẽ là một cô gái như thế này !
Báo Tử thấy cô gái bước ra lập tức tiến tới, nhưng đối phương tưởng là kẻ thù, trong lúc Báo Tử không hề phòng bị đã đánh một quyền vào mặt trái của Báo Tử. Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo cũng khẩn trương tiến tới.
“Này, cô gái, cô đâu cần chào hỏi tôi như vậy đâu !” Báo Tử cười xoa xoa vào phía bên mặt trái vừa bị đánh, chiêu này đúng thật là… không phải một cô gái bình thường có thể đánh được như vậy. Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo thấy Báo Tử không sao, cũng đã bớt căng thẳng.
Trong lòng cô gái ngạc nhiên, một tên đàn ông rất cường tráng, tuy bản thân mình lúc nãy đã mất rất nhiều sức, nhưng cú đấm vừa rồi cũng không thể xem nhẹ được, vậy mà đối phương đến cả đầu cũng không động đậy lấy một chút nào, làm sao mà cô không ngạc nhiên cho được, nhưng đột nhiên cô gái cảm thấy cơ thể mình bắt đầu không còn sức, một chất dịch âm ấm chảy từ phần hông ra, cô biết đó là do vết thương đã bị nứt ra vì động tác lúc nãy, máu tươi đang không ngừng tuôn ra.
“Bốp” Cô gái ngã rầm xuống đất, ba người không biết ất giáp, sao còn đang khỏe mạnh mà lại ngất đi thế này ?
Đột nhiên từ phía cửa ra lại chạy ra bốn, năm người, trên tay mỗi người đều cầm đao, trên đao còn dính máu tươi, xem ra chắc mới ra tay không lâu, đến cả máu còn chưa kịp lau sạch nữa.
Những người vừa chạy đến đã thấy cô gái nằm trên mặt đất, tên cầm đầu cười một tiếng: “Mẹ nó, Ông coi mày chạy đi đâu !” Vừa nói vừa cầm đao bước qua, một chân đá vào bụng của cô gái. Cô gái vốn bị mất máu quá nhiều nên hôn mê đã bị đá tỉnh lại, phần bụng đau đớn, khiến thần chí của cô cũng tỉnh táo lại nhiều. Ngẩng đầu nhìn rõ người đến, liền gượng cười, lúc đối diện với sư tử cô không tuyệt vọng, nhưng khi đối diện với tên đàn ông này, trong mắt cô lại xuất hiện vẻ tuyệt vọng, cô chỉ đành nhắm mắt lại, vì người đàn ông trước mặt còn khủng khiếp hơn cả so với dã thú tàn ác.
Người đến chính là Bạch Cốt, là tay đánh vàng của Đầu Lâu bang, là một tên biến thái cực đoan, nghe nói gã thích bắt sống đàn bà rồi từ từ lóc da, làm thành tấm trải giường, thật không hiểu mỗi ngày gã nằm trên mấy tấm da của người chết thì làm sao mà ngủ được !
Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo không biết nhân vật này, vì tên Bạch Cốt nổi lên sau khi họ quy ẩn giang hồ, nhưng Báo Tử thì biết rõ mồm một, hôm nay hắn càng muốn lãnh giáo xem thử cái tên Bạch Cốt này rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào.
“Hí hí !” Trên khuôn mặt trắng lạ thường của tên Bạch Cốt, lộ ra một hàm răng vàng, trông rất nổi bật. Chầm chậm tiến tới cô gái, ngồi xổm xuống, hít một hơi sâu, cất giọng quái lạ nói: “Hắc Quả Phụ , mày tưởng cứ thế mà đi sao, chẳng lẽ không đi chào tạm biệt lão đại một tiếng à, nên biết là lão đại rất trọng dụng mày. Mày xem mày kìa, bây giờ giống cái gì chứ ? Chẳng lẽ mày đã quên tình ý của chúng ta sao ?” Giọng nói của Bạch Cốt the thé kỳ lạ, càng nghe càng thấy chói tai.
Tiêu Hồng Vĩ bây giờ mới biết thì ra đối phương tên là Hắc Quả Phụ , cũng khá hợp với cô ta. Đôi mắt nhắm chặt của Hắc Quả Phụ đột nhiên mở to, những tia lửa giận dữ từ trong mắt cô như muốn trào ra, nhưng cô không còn chút sức lực nào để đánh ngã cái tên khốn nạn trước mặt nữa, chỉ cắn chặt môi mình như muốn nói với những người khác, cô không cam tâm.
“Lại là ánh mắt đó, tao nhớ lúc thằng chồng của mày chết cũng là cái ánh mắt này, thật không ngờ tao còn có thể được nhìn thấy lần nữa. Ha ha, người đâu, phanh thây nó cho tao !” Cái từ phanh thây của Bạch Cốt nghĩa là cắt hết tay chân của Hắc Quả Phụ , cái thủ đoạn kinh khủng này mà dám làm công khai trước mặt người khác, có thể thấy cái khí thế huênh hoang của tên này vốn không thèm để mắt tới mấy người Tiêu Hồng Vĩ.
Hắc Quả Phụ nghe thấy hai từ đó của Bạch Cốt liền hoàn toàn từ bỏ hết hy vọng, đôi môi cắn chặt đã thả lỏng ra, cô ta đột nhiên cười, cười rất thê lương, cười một cách bất cam.
“Bạch Cốt !” Báo Tử chậm rãi gọi ra tên của đối phương.
Toàn thân Bạch Cốt giật nảy mình, đến cả Hắc Quả Phụ cũng vậy. Thông thường những danh hiệu trong giới xã hội đen chỉ có những nhân vật trong giới xã hội đen biết mà thôi, còn quen biết thì lại càng khó hơn. Thấy đối phương trong tình huống như vậy mà còn có thể bình tĩnh ung dung gọi ra tên của mình, xem ra đối phương cũng không phải đơn giản.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng sự huênh huang ngang ngược nhiều năm của gã khiến Bạch Cốt hình thành thói quen chẳng coi ai ra gì, theo lý mà nói Đầu Lâu bang này trong giới xã hội đen chỉ là bang phái loại hai, Bạch Cốt sở dĩ đã huênh huang bao nhiêu năm nay đa phần là do sự dung túng của các bang phái lớn, những bang phái lớn ai cũng không muốn vì nguyên nhân này mà tổn thương nguyên khí của mình, huống hồ chi bất cứ bang phái nào cũng đều nói đến lợi ích, những chuyện không có lợi ích họ sẽ không làm.
“Sao hả ? Mày nhận ra ông đây sao ?” Bạch Cốt huênh huang gác đao lên vai, ánh mắt khinh khi, những tên đàn em khác cũng học theo hắn, giọng cười kỳ quái.
Tiêu Hồng Vĩ khẽ nhíu mày, những tên huênh hoang hắn cũng thấy không ít, nhưng như cái tên ở trước mặt thì đúng là lần đầu tiên mới thấy, chẳng lẽ gã không biết là núi cao còn có núi khác cao hơn sao ? Lâm Hạo thì mặt cười tươi như hoa, đã lâu không hoạt động gân cốt rồi, quả thật hắn có chút kích động, rốt cuộc mấy năm nay thực lực của hắn có bị thụt lùi hay không !
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chuyện lôi kéo người trong giới xã hội đen đâu thể tuyên dương um xùm được, càng không thể lên ti vi làm quảng cáo, nhưng nguồn nhân lực cho giới xã hội đen vĩnh viễn sẽ không bao giờ thiếu, trong đó có một số nguyên nhân, và nguyên nhân này nằm ở khoảng cách giữa giàu và nghèo. Khi thượng đế ban cho con người công bằng, thì đồng thời cũng ban cho họ sự bất công, bất cứ việc gì cũng chỉ tương đối thôi. Trắng và đen, chính nghĩa và tà ác, đương nhiên còn có giàu và nghèo. Khi khoảng cách giữa giàu và nghèo trong một xã hội lớn dần, vậy thì trị an của xã hội đó sẽ ngày càng hỗn loạn.
Con người là động vật kỳ lạ nhất, họ không muốn ai tốt hơn họ, thế là khi họ nghèo mà người khác giàu, họ sẽ nghĩ cách để đoạt lấy sự giàu có của người khác, chiếm làm của riêng, cứ thế sẽ dẫn đến sự bất an trong xã hội, thế là xã hội đen được ra đời, trên thế giới này những người giàu có chỉ chiếm số ít, vậy còn những người không giàu có thì sao ? Nhìn vào Phi Châu thì biết ngay mà !
Cô gái lúc nãy đấu với sư tử đã tạo cho Tiêu Hồng Vĩ một sự tin tưởng khó hiểu, đến bản thân hắn cũng không rõ. Thông thường mà nói, nhân vật theo kiểu quân sư như Tiêu Hồng Vĩ sẽ không dễ dàng tin tưởng một người nào đó, nhưng cô gái này lại khác, đó cũng là một nguyên nhân khiến Tiêu Hồng Vĩ chủ động đề ra ý nghĩ muốn kéo cô ta vào Quỷ Hồn bang.
Lúc này ba người đang đứng đợi ở lối ra dưới mặt đất của Kim Cảng Đô, đó là một lối ra rất khuất, chuyên dùng để đón đưa mấy tay đánh quyền, nếu không phải nhờ thân phận đặc biệt của Báo Tử, hắn cũng không có tư cách mà đến đây. Ba người lúc này đang đợi một người, cũng chính là cô gái dám tay không đánh với sư tử. Ánh mắt sắc bén đó khiến cả đời này Lâm Hạo cũng không quên được, đó là ánh mắt không nên xuất hiện ở một cô gái, nhưng ánh mắt đó đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn rất hài hòa, giống như ánh mắt đó chỉ xứng với cô gái đó thôi. Đây là lần đầu tiên Lâm Hạo cảm thấy khâm phục một người, mà còn là một cô gái nữa.
“Báo Tử, nếu lúc nãy đổi lại là mày, mày có nắm chắc phần thắng không ?” Tiêu Hồng Vĩ ngồi xổm trên đất, điếu thuốc trên tay đã cháy gần hết.
“Tao cũng không biết, bản thân con người đối với những con khác loài vốn đã có một nỗi sợ bẩm sinh rồi. Sư tử đâu giống người có thể đoán được suy nghĩ của đối phương, cái sư tử có chỉ là bản năng, giao đấu với một đối thủ chỉ biết bản năng vừa đáng mừng cũng vừa đáng buồn.” Đến bây giờ trong đầu Báo Tử vẫn còn hồi tưởng lại hình ảnh cô gái từ dưới thân con sư tử bò ra, cái hình ảnh đầy máu đó kích thích quá lớn đối với hắn.
“Đáng mừng là chỉ cần tao hiểu rõ tập tính của đối phương, vậy thì tao có thể dễ dàng chiến thắng nó. Đáng buồn là mày vĩnh viễn cũng không cách nào hiểu được tập tính của một con dã thú, hơn nữa lúc dã thú bộc phát dã tính của nó ra sẽ không còn biết sợ hãi nữa, đó mới là điều đáng sợ nhất.” Báo Tử đang nói, một bóng người xiêu vẹo đi ra.
Thân hình cao lớn cũng đến khoảng 1m8, đầu tóc rối bời phủ xuống vai và trước mặt, toàn thân mặc một bộ đồ thể thao màu đen, bước đi xiêu vẹo không vững, trên người còn phảng phất mùi tanh của máu. Xem ra cô gái có vẻ yếu đuối, nhưng có ai ngờ được người lúc nãy tay không đánh với sư tử sẽ là một cô gái như thế này !
Báo Tử thấy cô gái bước ra lập tức tiến tới, nhưng đối phương tưởng là kẻ thù, trong lúc Báo Tử không hề phòng bị đã đánh một quyền vào mặt trái của Báo Tử. Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo cũng khẩn trương tiến tới.
“Này, cô gái, cô đâu cần chào hỏi tôi như vậy đâu !” Báo Tử cười xoa xoa vào phía bên mặt trái vừa bị đánh, chiêu này đúng thật là… không phải một cô gái bình thường có thể đánh được như vậy. Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo thấy Báo Tử không sao, cũng đã bớt căng thẳng.
Trong lòng cô gái ngạc nhiên, một tên đàn ông rất cường tráng, tuy bản thân mình lúc nãy đã mất rất nhiều sức, nhưng cú đấm vừa rồi cũng không thể xem nhẹ được, vậy mà đối phương đến cả đầu cũng không động đậy lấy một chút nào, làm sao mà cô không ngạc nhiên cho được, nhưng đột nhiên cô gái cảm thấy cơ thể mình bắt đầu không còn sức, một chất dịch âm ấm chảy từ phần hông ra, cô biết đó là do vết thương đã bị nứt ra vì động tác lúc nãy, máu tươi đang không ngừng tuôn ra.
“Bốp” Cô gái ngã rầm xuống đất, ba người không biết ất giáp, sao còn đang khỏe mạnh mà lại ngất đi thế này ?
Đột nhiên từ phía cửa ra lại chạy ra bốn, năm người, trên tay mỗi người đều cầm đao, trên đao còn dính máu tươi, xem ra chắc mới ra tay không lâu, đến cả máu còn chưa kịp lau sạch nữa.
Những người vừa chạy đến đã thấy cô gái nằm trên mặt đất, tên cầm đầu cười một tiếng: “Mẹ nó, Ông coi mày chạy đi đâu !” Vừa nói vừa cầm đao bước qua, một chân đá vào bụng của cô gái. Cô gái vốn bị mất máu quá nhiều nên hôn mê đã bị đá tỉnh lại, phần bụng đau đớn, khiến thần chí của cô cũng tỉnh táo lại nhiều. Ngẩng đầu nhìn rõ người đến, liền gượng cười, lúc đối diện với sư tử cô không tuyệt vọng, nhưng khi đối diện với tên đàn ông này, trong mắt cô lại xuất hiện vẻ tuyệt vọng, cô chỉ đành nhắm mắt lại, vì người đàn ông trước mặt còn khủng khiếp hơn cả so với dã thú tàn ác.
Người đến chính là Bạch Cốt, là tay đánh vàng của Đầu Lâu bang, là một tên biến thái cực đoan, nghe nói gã thích bắt sống đàn bà rồi từ từ lóc da, làm thành tấm trải giường, thật không hiểu mỗi ngày gã nằm trên mấy tấm da của người chết thì làm sao mà ngủ được !
Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo không biết nhân vật này, vì tên Bạch Cốt nổi lên sau khi họ quy ẩn giang hồ, nhưng Báo Tử thì biết rõ mồm một, hôm nay hắn càng muốn lãnh giáo xem thử cái tên Bạch Cốt này rốt cuộc đáng sợ đến cỡ nào.
“Hí hí !” Trên khuôn mặt trắng lạ thường của tên Bạch Cốt, lộ ra một hàm răng vàng, trông rất nổi bật. Chầm chậm tiến tới cô gái, ngồi xổm xuống, hít một hơi sâu, cất giọng quái lạ nói: “Hắc Quả Phụ , mày tưởng cứ thế mà đi sao, chẳng lẽ không đi chào tạm biệt lão đại một tiếng à, nên biết là lão đại rất trọng dụng mày. Mày xem mày kìa, bây giờ giống cái gì chứ ? Chẳng lẽ mày đã quên tình ý của chúng ta sao ?” Giọng nói của Bạch Cốt the thé kỳ lạ, càng nghe càng thấy chói tai.
Tiêu Hồng Vĩ bây giờ mới biết thì ra đối phương tên là Hắc Quả Phụ , cũng khá hợp với cô ta. Đôi mắt nhắm chặt của Hắc Quả Phụ đột nhiên mở to, những tia lửa giận dữ từ trong mắt cô như muốn trào ra, nhưng cô không còn chút sức lực nào để đánh ngã cái tên khốn nạn trước mặt nữa, chỉ cắn chặt môi mình như muốn nói với những người khác, cô không cam tâm.
“Lại là ánh mắt đó, tao nhớ lúc thằng chồng của mày chết cũng là cái ánh mắt này, thật không ngờ tao còn có thể được nhìn thấy lần nữa. Ha ha, người đâu, phanh thây nó cho tao !” Cái từ phanh thây của Bạch Cốt nghĩa là cắt hết tay chân của Hắc Quả Phụ , cái thủ đoạn kinh khủng này mà dám làm công khai trước mặt người khác, có thể thấy cái khí thế huênh hoang của tên này vốn không thèm để mắt tới mấy người Tiêu Hồng Vĩ.
Hắc Quả Phụ nghe thấy hai từ đó của Bạch Cốt liền hoàn toàn từ bỏ hết hy vọng, đôi môi cắn chặt đã thả lỏng ra, cô ta đột nhiên cười, cười rất thê lương, cười một cách bất cam.
“Bạch Cốt !” Báo Tử chậm rãi gọi ra tên của đối phương.
Toàn thân Bạch Cốt giật nảy mình, đến cả Hắc Quả Phụ cũng vậy. Thông thường những danh hiệu trong giới xã hội đen chỉ có những nhân vật trong giới xã hội đen biết mà thôi, còn quen biết thì lại càng khó hơn. Thấy đối phương trong tình huống như vậy mà còn có thể bình tĩnh ung dung gọi ra tên của mình, xem ra đối phương cũng không phải đơn giản.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng sự huênh huang ngang ngược nhiều năm của gã khiến Bạch Cốt hình thành thói quen chẳng coi ai ra gì, theo lý mà nói Đầu Lâu bang này trong giới xã hội đen chỉ là bang phái loại hai, Bạch Cốt sở dĩ đã huênh huang bao nhiêu năm nay đa phần là do sự dung túng của các bang phái lớn, những bang phái lớn ai cũng không muốn vì nguyên nhân này mà tổn thương nguyên khí của mình, huống hồ chi bất cứ bang phái nào cũng đều nói đến lợi ích, những chuyện không có lợi ích họ sẽ không làm.
“Sao hả ? Mày nhận ra ông đây sao ?” Bạch Cốt huênh huang gác đao lên vai, ánh mắt khinh khi, những tên đàn em khác cũng học theo hắn, giọng cười kỳ quái.
Tiêu Hồng Vĩ khẽ nhíu mày, những tên huênh hoang hắn cũng thấy không ít, nhưng như cái tên ở trước mặt thì đúng là lần đầu tiên mới thấy, chẳng lẽ gã không biết là núi cao còn có núi khác cao hơn sao ? Lâm Hạo thì mặt cười tươi như hoa, đã lâu không hoạt động gân cốt rồi, quả thật hắn có chút kích động, rốt cuộc mấy năm nay thực lực của hắn có bị thụt lùi hay không !