Sự có mặt của Hắc Quả Phụ lại lần nữa chứng minh mỹ nhân là vô địch. Cho dù nam sinh cao hơn 1m8 trên sân bóng không nhiều, nhưng vẫn dư để hợp thành một đội bóng, còn phía bên Tiêu Hồng Vĩ lại được sắp xếp ba tên nam sinh theo như yêu cầu của Hắc Quả Phụ , thế là một đội bóng đặc biệt đã được ra đời.
Trận đấu vẫn chưa được bắt đầu, nhưng những màn biểu diễn đã được bắt đầu hết cái này đến cái khác, những tên nam sinh này ai ai cũng thể hiện ra hết tuyệt học của mình, giống như những con gà trống chạy nhảy khoe khoang trước mặt gà mái. Tiêu Hồng Vĩ đứng bên cạnh Hắc Quả Phụ bất giác mất hứng nói: “Bà chị, sức hấp dẫn của chị đúng là không nhỏ, nhìn họ giống như là đã uống thuốc lắc vậy, ha ha, nếu cuộc thi bóng rổ ở trường học mà có chị đứng ở cột rổ, thì đối phương trên cơ bản đã đầu hàng hết rồi, rốt cuộc vẫn là mỹ nữ có hiệu quả nhất nha !”
Hắc Quả Phụ bị Tiêu Hồng Vĩ nói vậy, cũng nhịn không được cười, đám người này trong mắt cô ta chẳng khác những tên hề là mấy, nhưng cái tên lùn bên cạnh thì hình như từ lần đầu tiên gặp mình đến giờ đã không nhìn thẳng vào mình rồi, cố tình để lộ ra bộ mặt của thiếu nữ ít hiểu biết chuyện đời, nói: “Nhưng anh chưa từng nhìn thẳng vào tôi, vậy thì tôi đâu thể gọi là mỹ nữ gì chứ !” Lúc này đám gà trống càng hưng phấn hơn, dáng vẻ yểu điệu của cô gái đúng thật là mê người.
Tiêu Hồng Vĩ nhìn Hắc Quả Phụ chẳng hiểu ất giáp gì, cô ta sao thế nhỉ ? Sao lại đột nhiên ra vẻ con gái đến thế, Hắc Quả Phụ cũng đã ý thức được biểu hiện lúc nãy của mình quá khác lạ, liền ho khan vài tiếng nói: “Sao họ vẫn chưa bắt đầu ? Nếu không bắt đầu thì chúng ta đi đi !”
Lúc này giáo viên thể dục đã đứng rất lâu đột nhiên động đậy, lấy một quả bóng từ ngoài biên rồi quay người ném vào rổ, quả bóng rơi gọn vào trong rổ, phong độ và mạnh mẽ. Tiêu Hồng Vĩ thật không ngờ cái ông giáo viên dê xồm này cũng có bản lĩnh quá chứ, nhưng trong lòng hắn lại không hề kinh ngạc và ngưỡng mộ như những người khác, nếu ông thầy chỉ có trình độ đến thế thì ông ta thua hắn chắc rồi.
Rất ít người biết sức mạnh bộc phát của Tiêu Hồng Vĩ kinh người đến cỡ nào, một tên chỉ cao có 1m5, 1m6 như hắn mà có thể nhảy cao đến hơn 3 mét, chuyện quăng bóng vào rổ đối với hắn dễ như trở bàn tay.
Vẻ mặt của Hắc Quả Phụ và Tiêu Hồng Vĩ cũng tương đối, cô đã từng chơi bóng thì sao lại có thể bị một chiêu quăng bóng vào rổ đơn giản như vậy hù được chứ.
Tên dê xồm thấy người đẹp không hề có chút hưng phấn hay kinh ngạc nào dĩ nhiên không tránh khỏi chán nản, nhưng rồi ông ta cũng lấy lại tự tin một cách nhanh chóng, vì ông ta tin rằng thời gian tới người đẹp chắc chắn sẽ bị kỹ thuật chơi bóng của mình chinh phục.
Cuộc thi cũng đã được bắt đầu, đội của Tiêu Hồng Vĩ được quyền phát bóng trước, do một người mặc áo số 8 dẫn bóng lên, Tiêu Hồng Vĩ và bốn người khác tản ra các nơi trên sân bóng.
Mấy tên nam sinh này vì muốn thể hiện ở trước mặt người đẹp nên ai ai cũng giống như Độc Hành Hiệp vậy, cứ dẫn banh được ba bước thì đã đánh lên rổ, nhưng đối diện với sự phòng thủ rắn chắc của đối phương cho dù anh có tài hơn nữa cũng chỉ đành tài lanh, quả bóng rất nhanh chóng bị rơi vào tay đối phương, Tiêu Hồng Vĩ đến quả bóng còn chưa được đụng vào, nên rất bực bội.
Đối phương được sự tổ chức của tên dê xồm nên đánh và tấn công chắc chắn, đã ghi được hai điểm một cách nhanh chóng, còn phía bên Tiêu Hồng Vĩ vẫn dậm chân tại chỗ, thường xuyên bị mắc lỗi, trận đấu sắp đi được một nửa, lúc này điểm số đã là 43 – 24, cách biệt nhau đến một nửa.
Cả nửa trận đầu Tiêu Hồng Vĩ chỉ đụng được bóng có một lần duy nhất, hơn nữa còn là mình tự giành được nữa, đồng đội của hắn vốn không muốn chuyền bóng cho hắn, còn Hắc Quả Phụ từ lúc mới bắt đầu đã bị tên dê xồm chăm sóc đặc biệt. Bạn còn nói nữa, tên dê xồm đó đúng thật là cũng có bản lãnh, Hắc Quả Phụ bị ông ta kềm cặp nên chỉ đánh được 6 điểm, nhưng như vậy cũng đủ để ông thầy kinh ngạc rồi, nhất là những bước nhảy của cô ta đều rất chuẩn, khiến ông ta cũng cực khổ lắm mới phòng thủ được.
Tiêu Hồng Vĩ thì trong bụng tức anh ách, có bao giờ hắn bất lực thế này đâu, cứ mặc cho người ta cắt xẻ, đã quen làm đồ tể rồi lại đi làm con heo, bất cứ ai cũng không thể chấp nhận được, huống chi đó lại là Tiêu Hồng Vĩ, cho nên hắn đang chuẩn bị bộc phát !
Đối phương lại đánh được một quả 3 điểm, quả bóng bay hình vòng cung rồi lọt vào trong rổ rơi xuống đất. Hắc Quả Phụ , tên dê xồm và cả một người mang áo số 11 trong đội của tên dê xồm đồng thời nhảy lên tranh bóng, nhưng đúng lúc mọi người cho rằng tên dê xồm sẽ lấy được bóng, hắc mã sát tướng bay ra, Tiêu Hồng Vĩ giống như từ trên trời rơi xuống giữa các cao thủ, như hái trăng giữa đám sao mà bắt được quả bóng, trong lúc mọi người còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì hắn đã dùng tốc độ nhanh như bay tiến về phía cột rổ của đối phương.
Khi đối phương đã có phản ứng và đuổi theo hắn, thì hắn đã đi quá nửa sân, lúc mọi người cho rằng hắn sẽ chạy ba bước rồi đánh bóng thì hắn lại đột nhiên dừng ở ngoài ba phân tuyến, trên môi nở một nụ cười đầy tự tin, ánh mắt sắc bén, thân hình dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mặt trời trông có vẻ cao lớn lạ thường, nhè nhẹ nhảy lên, cả cơ thể bay lên cao giống như một tờ giấy vậy, cánh tay ưu nhã đưa ra trước làm cái động tác đánh bóng vào rổ, quả bóng rời khỏi tay vẽ ra một đường bay đẹp đẽ rồi chầm chậm rơi xuống rổ, tất cả động tác đều liền một mạch, không hề bị gián đoạn.
Tiêu Hồng Vĩ dừng lại một chút, rồi lại chạy về sân nhà lập tức làm động tác phòng bị, bây giờ dường như hắn đã tìm lại được một chút cảm giác của năm xưa. Tiêu Hồng Vĩ trở về phòng thủ rồi đối phương mới nghĩ ra là vẫn chưa phát bóng, lúc này mới đùng đùng chạy qua đó phát bóng.
“Có giỏi thì mày làm thêm lần nữa, ông đây sẽ quỳ xuống lạy mày.” Số 11 của đối phương khiêu khích nói, mình mà lại bại trong tay của một tên lùn như vậy, thật khiến hắn khó mà chấp nhận.
Tiêu Hồng Vĩ để lộ ra nụ cười như mày chết chắc rồi, nói nhạt: “Thế thì mày lạy chắc rồi !” Vừa nói xong, thân hình hắn đột nhiên chớp một cái, mau chóng giành bóng trong tay đối phương rồi dẫn bóng đi, tiếp đó vẫn chạy nhanh xuống như lúc đầu, nhưng lần này hắn không đánh tiếp một quả 3 điểm, mà trực tiếp vào rổ.
Tên số 11 giờ mặt đã tím tái đi, hắn không thể không thừa nhận động tác của Tiêu Hồng Vĩ quả thật rất nhanh. Tiêu Hồng Vĩ bước đến trước mặt số 11, mang theo nụ cười của kẻ thắng, nói: “Chơi bóng cũng giống như làm người vậy, đừng bao giờ chỉ lo nhìn vẻ bề ngoài, nên biết là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Hôm nay xem như tao đây dạy cho mày một bài học, cái lạy này xem như là học phí nha !” Ánh mắt ép người của Tiêu Hồng Vĩ nói với đối phương đừng có mong là tao sẽ thôi, trừ phi mày chịu quỳ lạy để nhận sai.
Số 11 nắm chặt bàn tay, toàn thân phát run, đó là vì tức đến run, Tiêu Hồng Vĩ mặt vẫn tươi cười, giống như chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy. Những người khác thấy hai người họ cứ đứng song song nhau trên sân bóng nên lần lượt kéo ra, Tiêu Hồng Vĩ có lý nên không chịu thôi, lập tức đem mọi chuyện kể lại lần nữa, như vậy đối phương mới không đến nỗi chơi xỏ, hơn nữa mình cũng là vô lại, mà còn là tổ tông vô lại nữa, hắn sợ tên này sao ? Đúng là trò cười mà !
Sự có mặt của Hắc Quả Phụ lại lần nữa chứng minh mỹ nhân là vô địch. Cho dù nam sinh cao hơn m trên sân bóng không nhiều, nhưng vẫn dư để hợp thành một đội bóng, còn phía bên Tiêu Hồng Vĩ lại được sắp xếp ba tên nam sinh theo như yêu cầu của Hắc Quả Phụ , thế là một đội bóng đặc biệt đã được ra đời.
Trận đấu vẫn chưa được bắt đầu, nhưng những màn biểu diễn đã được bắt đầu hết cái này đến cái khác, những tên nam sinh này ai ai cũng thể hiện ra hết tuyệt học của mình, giống như những con gà trống chạy nhảy khoe khoang trước mặt gà mái. Tiêu Hồng Vĩ đứng bên cạnh Hắc Quả Phụ bất giác mất hứng nói: “Bà chị, sức hấp dẫn của chị đúng là không nhỏ, nhìn họ giống như là đã uống thuốc lắc vậy, ha ha, nếu cuộc thi bóng rổ ở trường học mà có chị đứng ở cột rổ, thì đối phương trên cơ bản đã đầu hàng hết rồi, rốt cuộc vẫn là mỹ nữ có hiệu quả nhất nha !”
Hắc Quả Phụ bị Tiêu Hồng Vĩ nói vậy, cũng nhịn không được cười, đám người này trong mắt cô ta chẳng khác những tên hề là mấy, nhưng cái tên lùn bên cạnh thì hình như từ lần đầu tiên gặp mình đến giờ đã không nhìn thẳng vào mình rồi, cố tình để lộ ra bộ mặt của thiếu nữ ít hiểu biết chuyện đời, nói: “Nhưng anh chưa từng nhìn thẳng vào tôi, vậy thì tôi đâu thể gọi là mỹ nữ gì chứ !” Lúc này đám gà trống càng hưng phấn hơn, dáng vẻ yểu điệu của cô gái đúng thật là mê người.
Tiêu Hồng Vĩ nhìn Hắc Quả Phụ chẳng hiểu ất giáp gì, cô ta sao thế nhỉ ? Sao lại đột nhiên ra vẻ con gái đến thế, Hắc Quả Phụ cũng đã ý thức được biểu hiện lúc nãy của mình quá khác lạ, liền ho khan vài tiếng nói: “Sao họ vẫn chưa bắt đầu ? Nếu không bắt đầu thì chúng ta đi đi !”
Lúc này giáo viên thể dục đã đứng rất lâu đột nhiên động đậy, lấy một quả bóng từ ngoài biên rồi quay người ném vào rổ, quả bóng rơi gọn vào trong rổ, phong độ và mạnh mẽ. Tiêu Hồng Vĩ thật không ngờ cái ông giáo viên dê xồm này cũng có bản lĩnh quá chứ, nhưng trong lòng hắn lại không hề kinh ngạc và ngưỡng mộ như những người khác, nếu ông thầy chỉ có trình độ đến thế thì ông ta thua hắn chắc rồi.
Rất ít người biết sức mạnh bộc phát của Tiêu Hồng Vĩ kinh người đến cỡ nào, một tên chỉ cao có m, m như hắn mà có thể nhảy cao đến hơn mét, chuyện quăng bóng vào rổ đối với hắn dễ như trở bàn tay.
Vẻ mặt của Hắc Quả Phụ và Tiêu Hồng Vĩ cũng tương đối, cô đã từng chơi bóng thì sao lại có thể bị một chiêu quăng bóng vào rổ đơn giản như vậy hù được chứ.
Tên dê xồm thấy người đẹp không hề có chút hưng phấn hay kinh ngạc nào dĩ nhiên không tránh khỏi chán nản, nhưng rồi ông ta cũng lấy lại tự tin một cách nhanh chóng, vì ông ta tin rằng thời gian tới người đẹp chắc chắn sẽ bị kỹ thuật chơi bóng của mình chinh phục.
Cuộc thi cũng đã được bắt đầu, đội của Tiêu Hồng Vĩ được quyền phát bóng trước, do một người mặc áo số dẫn bóng lên, Tiêu Hồng Vĩ và bốn người khác tản ra các nơi trên sân bóng.
Mấy tên nam sinh này vì muốn thể hiện ở trước mặt người đẹp nên ai ai cũng giống như Độc Hành Hiệp vậy, cứ dẫn banh được ba bước thì đã đánh lên rổ, nhưng đối diện với sự phòng thủ rắn chắc của đối phương cho dù anh có tài hơn nữa cũng chỉ đành tài lanh, quả bóng rất nhanh chóng bị rơi vào tay đối phương, Tiêu Hồng Vĩ đến quả bóng còn chưa được đụng vào, nên rất bực bội.
Đối phương được sự tổ chức của tên dê xồm nên đánh và tấn công chắc chắn, đã ghi được hai điểm một cách nhanh chóng, còn phía bên Tiêu Hồng Vĩ vẫn dậm chân tại chỗ, thường xuyên bị mắc lỗi, trận đấu sắp đi được một nửa, lúc này điểm số đã là – , cách biệt nhau đến một nửa.
Cả nửa trận đầu Tiêu Hồng Vĩ chỉ đụng được bóng có một lần duy nhất, hơn nữa còn là mình tự giành được nữa, đồng đội của hắn vốn không muốn chuyền bóng cho hắn, còn Hắc Quả Phụ từ lúc mới bắt đầu đã bị tên dê xồm chăm sóc đặc biệt. Bạn còn nói nữa, tên dê xồm đó đúng thật là cũng có bản lãnh, Hắc Quả Phụ bị ông ta kềm cặp nên chỉ đánh được điểm, nhưng như vậy cũng đủ để ông thầy kinh ngạc rồi, nhất là những bước nhảy của cô ta đều rất chuẩn, khiến ông ta cũng cực khổ lắm mới phòng thủ được.
Tiêu Hồng Vĩ thì trong bụng tức anh ách, có bao giờ hắn bất lực thế này đâu, cứ mặc cho người ta cắt xẻ, đã quen làm đồ tể rồi lại đi làm con heo, bất cứ ai cũng không thể chấp nhận được, huống chi đó lại là Tiêu Hồng Vĩ, cho nên hắn đang chuẩn bị bộc phát !
Đối phương lại đánh được một quả điểm, quả bóng bay hình vòng cung rồi lọt vào trong rổ rơi xuống đất. Hắc Quả Phụ , tên dê xồm và cả một người mang áo số trong đội của tên dê xồm đồng thời nhảy lên tranh bóng, nhưng đúng lúc mọi người cho rằng tên dê xồm sẽ lấy được bóng, hắc mã sát tướng bay ra, Tiêu Hồng Vĩ giống như từ trên trời rơi xuống giữa các cao thủ, như hái trăng giữa đám sao mà bắt được quả bóng, trong lúc mọi người còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì hắn đã dùng tốc độ nhanh như bay tiến về phía cột rổ của đối phương.
Khi đối phương đã có phản ứng và đuổi theo hắn, thì hắn đã đi quá nửa sân, lúc mọi người cho rằng hắn sẽ chạy ba bước rồi đánh bóng thì hắn lại đột nhiên dừng ở ngoài ba phân tuyến, trên môi nở một nụ cười đầy tự tin, ánh mắt sắc bén, thân hình dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mặt trời trông có vẻ cao lớn lạ thường, nhè nhẹ nhảy lên, cả cơ thể bay lên cao giống như một tờ giấy vậy, cánh tay ưu nhã đưa ra trước làm cái động tác đánh bóng vào rổ, quả bóng rời khỏi tay vẽ ra một đường bay đẹp đẽ rồi chầm chậm rơi xuống rổ, tất cả động tác đều liền một mạch, không hề bị gián đoạn.
Tiêu Hồng Vĩ dừng lại một chút, rồi lại chạy về sân nhà lập tức làm động tác phòng bị, bây giờ dường như hắn đã tìm lại được một chút cảm giác của năm xưa. Tiêu Hồng Vĩ trở về phòng thủ rồi đối phương mới nghĩ ra là vẫn chưa phát bóng, lúc này mới đùng đùng chạy qua đó phát bóng.
“Có giỏi thì mày làm thêm lần nữa, ông đây sẽ quỳ xuống lạy mày.” Số của đối phương khiêu khích nói, mình mà lại bại trong tay của một tên lùn như vậy, thật khiến hắn khó mà chấp nhận.
Tiêu Hồng Vĩ để lộ ra nụ cười như mày chết chắc rồi, nói nhạt: “Thế thì mày lạy chắc rồi !” Vừa nói xong, thân hình hắn đột nhiên chớp một cái, mau chóng giành bóng trong tay đối phương rồi dẫn bóng đi, tiếp đó vẫn chạy nhanh xuống như lúc đầu, nhưng lần này hắn không đánh tiếp một quả điểm, mà trực tiếp vào rổ.
Tên số giờ mặt đã tím tái đi, hắn không thể không thừa nhận động tác của Tiêu Hồng Vĩ quả thật rất nhanh. Tiêu Hồng Vĩ bước đến trước mặt số , mang theo nụ cười của kẻ thắng, nói: “Chơi bóng cũng giống như làm người vậy, đừng bao giờ chỉ lo nhìn vẻ bề ngoài, nên biết là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Hôm nay xem như tao đây dạy cho mày một bài học, cái lạy này xem như là học phí nha !” Ánh mắt ép người của Tiêu Hồng Vĩ nói với đối phương đừng có mong là tao sẽ thôi, trừ phi mày chịu quỳ lạy để nhận sai.
Số nắm chặt bàn tay, toàn thân phát run, đó là vì tức đến run, Tiêu Hồng Vĩ mặt vẫn tươi cười, giống như chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy. Những người khác thấy hai người họ cứ đứng song song nhau trên sân bóng nên lần lượt kéo ra, Tiêu Hồng Vĩ có lý nên không chịu thôi, lập tức đem mọi chuyện kể lại lần nữa, như vậy đối phương mới không đến nỗi chơi xỏ, hơn nữa mình cũng là vô lại, mà còn là tổ tông vô lại nữa, hắn sợ tên này sao ? Đúng là trò cười mà !
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sự có mặt của Hắc Quả Phụ lại lần nữa chứng minh mỹ nhân là vô địch. Cho dù nam sinh cao hơn 1m8 trên sân bóng không nhiều, nhưng vẫn dư để hợp thành một đội bóng, còn phía bên Tiêu Hồng Vĩ lại được sắp xếp ba tên nam sinh theo như yêu cầu của Hắc Quả Phụ , thế là một đội bóng đặc biệt đã được ra đời.
Trận đấu vẫn chưa được bắt đầu, nhưng những màn biểu diễn đã được bắt đầu hết cái này đến cái khác, những tên nam sinh này ai ai cũng thể hiện ra hết tuyệt học của mình, giống như những con gà trống chạy nhảy khoe khoang trước mặt gà mái. Tiêu Hồng Vĩ đứng bên cạnh Hắc Quả Phụ bất giác mất hứng nói: “Bà chị, sức hấp dẫn của chị đúng là không nhỏ, nhìn họ giống như là đã uống thuốc lắc vậy, ha ha, nếu cuộc thi bóng rổ ở trường học mà có chị đứng ở cột rổ, thì đối phương trên cơ bản đã đầu hàng hết rồi, rốt cuộc vẫn là mỹ nữ có hiệu quả nhất nha !”
Hắc Quả Phụ bị Tiêu Hồng Vĩ nói vậy, cũng nhịn không được cười, đám người này trong mắt cô ta chẳng khác những tên hề là mấy, nhưng cái tên lùn bên cạnh thì hình như từ lần đầu tiên gặp mình đến giờ đã không nhìn thẳng vào mình rồi, cố tình để lộ ra bộ mặt của thiếu nữ ít hiểu biết chuyện đời, nói: “Nhưng anh chưa từng nhìn thẳng vào tôi, vậy thì tôi đâu thể gọi là mỹ nữ gì chứ !” Lúc này đám gà trống càng hưng phấn hơn, dáng vẻ yểu điệu của cô gái đúng thật là mê người.
Tiêu Hồng Vĩ nhìn Hắc Quả Phụ chẳng hiểu ất giáp gì, cô ta sao thế nhỉ ? Sao lại đột nhiên ra vẻ con gái đến thế, Hắc Quả Phụ cũng đã ý thức được biểu hiện lúc nãy của mình quá khác lạ, liền ho khan vài tiếng nói: “Sao họ vẫn chưa bắt đầu ? Nếu không bắt đầu thì chúng ta đi đi !”
Lúc này giáo viên thể dục đã đứng rất lâu đột nhiên động đậy, lấy một quả bóng từ ngoài biên rồi quay người ném vào rổ, quả bóng rơi gọn vào trong rổ, phong độ và mạnh mẽ. Tiêu Hồng Vĩ thật không ngờ cái ông giáo viên dê xồm này cũng có bản lĩnh quá chứ, nhưng trong lòng hắn lại không hề kinh ngạc và ngưỡng mộ như những người khác, nếu ông thầy chỉ có trình độ đến thế thì ông ta thua hắn chắc rồi.
Rất ít người biết sức mạnh bộc phát của Tiêu Hồng Vĩ kinh người đến cỡ nào, một tên chỉ cao có 1m5, 1m6 như hắn mà có thể nhảy cao đến hơn 3 mét, chuyện quăng bóng vào rổ đối với hắn dễ như trở bàn tay.
Vẻ mặt của Hắc Quả Phụ và Tiêu Hồng Vĩ cũng tương đối, cô đã từng chơi bóng thì sao lại có thể bị một chiêu quăng bóng vào rổ đơn giản như vậy hù được chứ.
Tên dê xồm thấy người đẹp không hề có chút hưng phấn hay kinh ngạc nào dĩ nhiên không tránh khỏi chán nản, nhưng rồi ông ta cũng lấy lại tự tin một cách nhanh chóng, vì ông ta tin rằng thời gian tới người đẹp chắc chắn sẽ bị kỹ thuật chơi bóng của mình chinh phục.
Cuộc thi cũng đã được bắt đầu, đội của Tiêu Hồng Vĩ được quyền phát bóng trước, do một người mặc áo số 8 dẫn bóng lên, Tiêu Hồng Vĩ và bốn người khác tản ra các nơi trên sân bóng.
Mấy tên nam sinh này vì muốn thể hiện ở trước mặt người đẹp nên ai ai cũng giống như Độc Hành Hiệp vậy, cứ dẫn banh được ba bước thì đã đánh lên rổ, nhưng đối diện với sự phòng thủ rắn chắc của đối phương cho dù anh có tài hơn nữa cũng chỉ đành tài lanh, quả bóng rất nhanh chóng bị rơi vào tay đối phương, Tiêu Hồng Vĩ đến quả bóng còn chưa được đụng vào, nên rất bực bội.
Đối phương được sự tổ chức của tên dê xồm nên đánh và tấn công chắc chắn, đã ghi được hai điểm một cách nhanh chóng, còn phía bên Tiêu Hồng Vĩ vẫn dậm chân tại chỗ, thường xuyên bị mắc lỗi, trận đấu sắp đi được một nửa, lúc này điểm số đã là 43 – 24, cách biệt nhau đến một nửa.
Cả nửa trận đầu Tiêu Hồng Vĩ chỉ đụng được bóng có một lần duy nhất, hơn nữa còn là mình tự giành được nữa, đồng đội của hắn vốn không muốn chuyền bóng cho hắn, còn Hắc Quả Phụ từ lúc mới bắt đầu đã bị tên dê xồm chăm sóc đặc biệt. Bạn còn nói nữa, tên dê xồm đó đúng thật là cũng có bản lãnh, Hắc Quả Phụ bị ông ta kềm cặp nên chỉ đánh được 6 điểm, nhưng như vậy cũng đủ để ông thầy kinh ngạc rồi, nhất là những bước nhảy của cô ta đều rất chuẩn, khiến ông ta cũng cực khổ lắm mới phòng thủ được.
Tiêu Hồng Vĩ thì trong bụng tức anh ách, có bao giờ hắn bất lực thế này đâu, cứ mặc cho người ta cắt xẻ, đã quen làm đồ tể rồi lại đi làm con heo, bất cứ ai cũng không thể chấp nhận được, huống chi đó lại là Tiêu Hồng Vĩ, cho nên hắn đang chuẩn bị bộc phát !
Đối phương lại đánh được một quả 3 điểm, quả bóng bay hình vòng cung rồi lọt vào trong rổ rơi xuống đất. Hắc Quả Phụ , tên dê xồm và cả một người mang áo số 11 trong đội của tên dê xồm đồng thời nhảy lên tranh bóng, nhưng đúng lúc mọi người cho rằng tên dê xồm sẽ lấy được bóng, hắc mã sát tướng bay ra, Tiêu Hồng Vĩ giống như từ trên trời rơi xuống giữa các cao thủ, như hái trăng giữa đám sao mà bắt được quả bóng, trong lúc mọi người còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì hắn đã dùng tốc độ nhanh như bay tiến về phía cột rổ của đối phương.
Khi đối phương đã có phản ứng và đuổi theo hắn, thì hắn đã đi quá nửa sân, lúc mọi người cho rằng hắn sẽ chạy ba bước rồi đánh bóng thì hắn lại đột nhiên dừng ở ngoài ba phân tuyến, trên môi nở một nụ cười đầy tự tin, ánh mắt sắc bén, thân hình dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mặt trời trông có vẻ cao lớn lạ thường, nhè nhẹ nhảy lên, cả cơ thể bay lên cao giống như một tờ giấy vậy, cánh tay ưu nhã đưa ra trước làm cái động tác đánh bóng vào rổ, quả bóng rời khỏi tay vẽ ra một đường bay đẹp đẽ rồi chầm chậm rơi xuống rổ, tất cả động tác đều liền một mạch, không hề bị gián đoạn.
Tiêu Hồng Vĩ dừng lại một chút, rồi lại chạy về sân nhà lập tức làm động tác phòng bị, bây giờ dường như hắn đã tìm lại được một chút cảm giác của năm xưa. Tiêu Hồng Vĩ trở về phòng thủ rồi đối phương mới nghĩ ra là vẫn chưa phát bóng, lúc này mới đùng đùng chạy qua đó phát bóng.
“Có giỏi thì mày làm thêm lần nữa, ông đây sẽ quỳ xuống lạy mày.” Số 11 của đối phương khiêu khích nói, mình mà lại bại trong tay của một tên lùn như vậy, thật khiến hắn khó mà chấp nhận.
Tiêu Hồng Vĩ để lộ ra nụ cười như mày chết chắc rồi, nói nhạt: “Thế thì mày lạy chắc rồi !” Vừa nói xong, thân hình hắn đột nhiên chớp một cái, mau chóng giành bóng trong tay đối phương rồi dẫn bóng đi, tiếp đó vẫn chạy nhanh xuống như lúc đầu, nhưng lần này hắn không đánh tiếp một quả 3 điểm, mà trực tiếp vào rổ.
Tên số 11 giờ mặt đã tím tái đi, hắn không thể không thừa nhận động tác của Tiêu Hồng Vĩ quả thật rất nhanh. Tiêu Hồng Vĩ bước đến trước mặt số 11, mang theo nụ cười của kẻ thắng, nói: “Chơi bóng cũng giống như làm người vậy, đừng bao giờ chỉ lo nhìn vẻ bề ngoài, nên biết là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Hôm nay xem như tao đây dạy cho mày một bài học, cái lạy này xem như là học phí nha !” Ánh mắt ép người của Tiêu Hồng Vĩ nói với đối phương đừng có mong là tao sẽ thôi, trừ phi mày chịu quỳ lạy để nhận sai.
Số 11 nắm chặt bàn tay, toàn thân phát run, đó là vì tức đến run, Tiêu Hồng Vĩ mặt vẫn tươi cười, giống như chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy. Những người khác thấy hai người họ cứ đứng song song nhau trên sân bóng nên lần lượt kéo ra, Tiêu Hồng Vĩ có lý nên không chịu thôi, lập tức đem mọi chuyện kể lại lần nữa, như vậy đối phương mới không đến nỗi chơi xỏ, hơn nữa mình cũng là vô lại, mà còn là tổ tông vô lại nữa, hắn sợ tên này sao ? Đúng là trò cười mà !