Người đàn ông cần phải chịu trách nhiệm với mỗi một câu nói của mình, cho dù bạn có là một tên vô lại – Tiêu Hồng Vĩ.
Số 11 nắm chặt bàn tay lại giống như muốn nói với mọi người cơn giận trong lòng hắn, nhưng Tiêu Hồng Vĩ tuyệt đối không nhân nhượng với những khiêu khích mà không hề có nguyên nhân này, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với mình, câu này Tiêu Hồng Vĩ đã hiểu rõ từ lúc còn nhỏ rồi, cho nên vì muốn sau này sẽ không ai đụng đến hắn trong giờ thể dục nữa, hắn vẫn quyết định phải bắt đối phương lạy mình.
“Mọi người đều là nói đùa thôi, đừng xem là thật như vậy chứ !” Tên dê xồm đứng một bên cười ha ha, nhưng sắc mặt Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên thay đổi, đanh giọng nói: “Đến cả một thằng vô lại cũng phải chịu trách nhiệm với những lời nói của nó, huống chi đường đường là một người đàn ông to lớn như mày, lạy đi ! Tao sẽ không nhượng bộ đâu.” Giọng điệu chắc nịch, không thể thương lượng chút nào.
Lúc này mọi người đã bắt đầu xì xầm, rốt cuộc là có nên trừng phạt như thế hay không, có người bảo yêu cầu này quá đáng, cũng có người bảo đàn ông thì nên dám làm dám chịu, những lời đã nói ra giống như bát nước đã bị đổ đi, không hốt lại được.
Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên hét to: “Mọi người đừng làm ồn, đây là chuyện riêng, nếu ai không phục thì có thể đánh tay đôi với tao, nếu tao thua thì tao cũng sẽ làm như nó.” Hắn chỉ vào số 11 đang đứng cạnh hắn: “Nhưng nếu tụi bây thua rồi thì cũng phải làm y chang như vậy, điều này cũng công bằng thôi, còn ai không phục, thì bước ra đây !”
Sân bóng vốn dĩ ồn ào đột nhiên yên lặng trong phút chốc, không ai dám lên tiếng, còn ai có gan dám đấu tay đôi với Tiêu Hồng Vĩ chứ ? Sau khi nhìn thấy thực lực kinh người của hắn, trong lòng mỗi người đều nhận xét hắn với chỉ hai từ “ Quái vật”, thử hỏi có ai dám đánh nhau với một con quái vật, điều đó chẳng khác nào đưa đầu để quỳ lạy hắn cả.
Thấy mọi người hồi lâu không ai lên tiếng, Tiêu Hồng Vĩ hài lòng cười, sắc mặt u ám dần tan biến, nụ cười quen thuộc trở lại. Hắc Quả Phụ yên lặng đứng phía sau hắn, cô ta vốn không phải loại đàn bà nhiều lời, cho nên cứ lặng lẽ mà bảo vệ cho hắn là đủ rồi.
Ánh mắt Tiêu Hồng Vĩ lại lần nữa chăm chú nhìn số 11, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa biết tên của đối phương, nhưng hắn cũng chẳng có hứng muốn biết, bây giờ hắn chỉ muốn tên này phải khuất phục.
Cuối cùng số 11 vì sự ép người của Tiêu Hồng Vĩ đã quỳ cái đầu gối cao quý của hắn xuống. Lúc hai đầu gối hắn sắp chạm đất cũng là lúc nước mắt hắn rơi, một dòng lệ lăn dài trên mặt hắn, đó là nước mắt oan khuất khi tôn nghiêm của một người đàn ông bị chà đạp.
Nhưng trong khoảnh khắc đầu gối hắn sắp chạm đất, thì một bàn tay có sức nhưng không to lớn lắm đã ngăn lại cơ thể sắp khuỵu xuống của hắn, tên dê xồm kinh ngạc, Hắc Quả Phụ thì thấy kỳ lạ, những người còn lại thì mơ màng, cái tên Tiêu Hồng Vĩ lúc nãy còn ép người lại đối xử với số 11 như vậy sao, chẳng lẽ còn có yêu cầu nào quá đáng hơn.
“Đàn ông chỉ cần dám làm dám chịu là được rồi, có quỳ hay không tao cũng không cần, chỉ cần trong lòng không cảm thấy có lỗi với mình là được.” Tiêu Hồng Vĩ cười nói. Nụ cười lần này mang theo sự ấm áp như ánh mặt trời vậy, đó là nụ cười được xuất phát từ trong lòng hắn. Khi số 11 nhìn thấy ánh mắt đó, oán hận trong lòng hắn đột nhiên tan biến hết, giống như là con người ở trước mắt này là người mà hắn có thể đi theo cả đời.
Nhưng những cảnh cảm động thế này luôn cần có những tên khốn đến điều hòa lại, lúc này đám người đột nhiên chia ra hai bên trái phải, một đám người mang theo bước chân huênh hoang và tiếng cười chói tai, thong dong bước vào đúng tầm nhìn của mọi người.
“Ở đây sao… ở đây sao nhiều người vậy, giải tán hết cho tao !” Một tên trong đám người mới đến lớn tiếng quát mắng. Mọi người thấy họ đến đã sợ sệt mà lui hết về phía sau, lúc tên đó lên tiếng thì lập tức người đã ít đi một nửa.
Hắc Quả Phụ kích động muốn tiến lên dạy cho tên đó một bài học nhưng lại bị Tiêu Hồng Vĩ ngăn lại, hắn muốn xem thử cái tên dê xồm sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, đang nhìn xung quanh để tìm kiếm ông ta, thì ông ta đã sớm mất tăm mất tích, trời ơi, giáo viên bây giờ ai ai cũng học được chiêu quân tử phòng thân hết rồi.
“Chó Tang, sao đột nhiên mày lại làm học trò ngoan vậy, đến cả anh em cũng chẳng thèm lo tới nữa hả ?” Người đến mang theo ánh mắt chất vấn mà nhìn số 11, số 11 chính là người mà hắn gọi là Chó Tang.
“Chuyện của tao không cần mày xía vào, còn mày tốt nhất là nên biến mất trước mắt tao, bằng không thì hậu quả tự gánh lấy.” Số 11 lúc nãy còn rơi lệ đột nhiên như trở thành một người khác hẳn, toàn thân hắn như phát ra cái cảm giác không cho ai đến gần, chỉ có Tiêu Hồng Vĩ và Hắc Quả Phụ là mặt đầy hiếu kỳ mà nhìn đám người này.
“Tao không xía vào chuyện của mày ? Thì cũng phải được lão đại đồng ý mới được chứ, theo tao về đi, yên tâm đi có tao ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Tên đó da cười mà thịt không cười nói, những tên đàn em sau lưng đã sớm xử lý xong những người đang có mặt, ngoại trừ Tiêu Hồng Vĩ và Hắc Quả Phụ .
“Ê, hai đứa bây sao không đi, có phải muốn chết không ?” Một tên đàn em mặt đầy huênh huang la hét với hai người.
Tiêu Hồng Vĩ và Hắc Quả Phụ bất giác nghĩ tới đám người này cũng có thể là người của xã hội đen, vậy thì cái xã hội đen cũng quá nhỏ bé rồi, nghĩ đến đây bất giác họ cười lên. Tiếng cười của hai người phát ra trong mắt của đám người này chẳng khác nào đang khiêu khích.
“Muốn chết !” Đối phương chưa kịp nói hết thì đã vung nắm đấm qua, mục tiêu là Tiêu Hồng Vĩ, nhưng nắm đấm mới vung được một nửa thì đột nhiên đã theo cơ thể gã mà bay ra ngoài, thân thể rơi xuống mặt đất một cách nặng nề, trên mặt in dấu một vết chân màu đỏ.
Tiêu Hồng Vĩ gượng cười, bản thân hắn định chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, lần này thì xong rồi, động tác của Hắc Quả Phụ quá nhanh, đối phương đã nằm một đống ở kia rồi. Cùng lúc với sự bó tay của mình, Tiêu Hồng Vĩ cũng đã đánh giá lại thân thủ của Hắc Quả Phụ , cú đá đơn giản với tốc độ cực nhanh này chẳng có mấy người chịu nổi.
Người lúc nãy nói chuyện với Chó Tang số 11 hiển nhiên là đại ca ở đây, mặt đầy giận dữ, ở trên địa bàn của mình bị người ta đánh mà không biết đánh trả lại, thì đúng thật là quá mất mặt rồi.
Nhưng động tác của Hắc Quả Phụ quá nhanh, đến cả cơ hội để đối phương nói chuyện cũng không có. Nếu đã khai chiến rồi, vậy thì chỉ đến khi đối phương đã bị ngã xuống mới là an toàn nhất. Người đến định phát biểu cách nghĩ của mình về chuyện một cước lúc nãy, thì lại bị Tiêu Hồng Vĩ đánh một đấm vào bụng, Hắc Quả Phụ ngớ ra một lúc, cô không ngờ Tiêu Hồng Vĩ lại đột nhiên xuất chiêu, nhưng sự khác biệt giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư là ở chỗ khả năng phản ứng, Hắc Quả Phụ nhanh chóng theo kịp, chỉ có tên Chó Tang vẫn cứ đứng đó giống như vẫn chưa định thần lại, nhìn đám người kỳ lạ đột nhiên đánh nhau này.
Người đàn ông cần phải chịu trách nhiệm với mỗi một câu nói của mình, cho dù bạn có là một tên vô lại – Tiêu Hồng Vĩ.
Số nắm chặt bàn tay lại giống như muốn nói với mọi người cơn giận trong lòng hắn, nhưng Tiêu Hồng Vĩ tuyệt đối không nhân nhượng với những khiêu khích mà không hề có nguyên nhân này, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với mình, câu này Tiêu Hồng Vĩ đã hiểu rõ từ lúc còn nhỏ rồi, cho nên vì muốn sau này sẽ không ai đụng đến hắn trong giờ thể dục nữa, hắn vẫn quyết định phải bắt đối phương lạy mình.
“Mọi người đều là nói đùa thôi, đừng xem là thật như vậy chứ !” Tên dê xồm đứng một bên cười ha ha, nhưng sắc mặt Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên thay đổi, đanh giọng nói: “Đến cả một thằng vô lại cũng phải chịu trách nhiệm với những lời nói của nó, huống chi đường đường là một người đàn ông to lớn như mày, lạy đi ! Tao sẽ không nhượng bộ đâu.” Giọng điệu chắc nịch, không thể thương lượng chút nào.
Lúc này mọi người đã bắt đầu xì xầm, rốt cuộc là có nên trừng phạt như thế hay không, có người bảo yêu cầu này quá đáng, cũng có người bảo đàn ông thì nên dám làm dám chịu, những lời đã nói ra giống như bát nước đã bị đổ đi, không hốt lại được.
Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên hét to: “Mọi người đừng làm ồn, đây là chuyện riêng, nếu ai không phục thì có thể đánh tay đôi với tao, nếu tao thua thì tao cũng sẽ làm như nó.” Hắn chỉ vào số đang đứng cạnh hắn: “Nhưng nếu tụi bây thua rồi thì cũng phải làm y chang như vậy, điều này cũng công bằng thôi, còn ai không phục, thì bước ra đây !”
Sân bóng vốn dĩ ồn ào đột nhiên yên lặng trong phút chốc, không ai dám lên tiếng, còn ai có gan dám đấu tay đôi với Tiêu Hồng Vĩ chứ ? Sau khi nhìn thấy thực lực kinh người của hắn, trong lòng mỗi người đều nhận xét hắn với chỉ hai từ “ Quái vật”, thử hỏi có ai dám đánh nhau với một con quái vật, điều đó chẳng khác nào đưa đầu để quỳ lạy hắn cả.
Thấy mọi người hồi lâu không ai lên tiếng, Tiêu Hồng Vĩ hài lòng cười, sắc mặt u ám dần tan biến, nụ cười quen thuộc trở lại. Hắc Quả Phụ yên lặng đứng phía sau hắn, cô ta vốn không phải loại đàn bà nhiều lời, cho nên cứ lặng lẽ mà bảo vệ cho hắn là đủ rồi.
Ánh mắt Tiêu Hồng Vĩ lại lần nữa chăm chú nhìn số , đến tận bây giờ hắn vẫn chưa biết tên của đối phương, nhưng hắn cũng chẳng có hứng muốn biết, bây giờ hắn chỉ muốn tên này phải khuất phục.
Cuối cùng số vì sự ép người của Tiêu Hồng Vĩ đã quỳ cái đầu gối cao quý của hắn xuống. Lúc hai đầu gối hắn sắp chạm đất cũng là lúc nước mắt hắn rơi, một dòng lệ lăn dài trên mặt hắn, đó là nước mắt oan khuất khi tôn nghiêm của một người đàn ông bị chà đạp.
Nhưng trong khoảnh khắc đầu gối hắn sắp chạm đất, thì một bàn tay có sức nhưng không to lớn lắm đã ngăn lại cơ thể sắp khuỵu xuống của hắn, tên dê xồm kinh ngạc, Hắc Quả Phụ thì thấy kỳ lạ, những người còn lại thì mơ màng, cái tên Tiêu Hồng Vĩ lúc nãy còn ép người lại đối xử với số như vậy sao, chẳng lẽ còn có yêu cầu nào quá đáng hơn.
“Đàn ông chỉ cần dám làm dám chịu là được rồi, có quỳ hay không tao cũng không cần, chỉ cần trong lòng không cảm thấy có lỗi với mình là được.” Tiêu Hồng Vĩ cười nói. Nụ cười lần này mang theo sự ấm áp như ánh mặt trời vậy, đó là nụ cười được xuất phát từ trong lòng hắn. Khi số nhìn thấy ánh mắt đó, oán hận trong lòng hắn đột nhiên tan biến hết, giống như là con người ở trước mắt này là người mà hắn có thể đi theo cả đời.
Nhưng những cảnh cảm động thế này luôn cần có những tên khốn đến điều hòa lại, lúc này đám người đột nhiên chia ra hai bên trái phải, một đám người mang theo bước chân huênh hoang và tiếng cười chói tai, thong dong bước vào đúng tầm nhìn của mọi người.
“Ở đây sao… ở đây sao nhiều người vậy, giải tán hết cho tao !” Một tên trong đám người mới đến lớn tiếng quát mắng. Mọi người thấy họ đến đã sợ sệt mà lui hết về phía sau, lúc tên đó lên tiếng thì lập tức người đã ít đi một nửa.
Hắc Quả Phụ kích động muốn tiến lên dạy cho tên đó một bài học nhưng lại bị Tiêu Hồng Vĩ ngăn lại, hắn muốn xem thử cái tên dê xồm sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, đang nhìn xung quanh để tìm kiếm ông ta, thì ông ta đã sớm mất tăm mất tích, trời ơi, giáo viên bây giờ ai ai cũng học được chiêu quân tử phòng thân hết rồi.
“Chó Tang, sao đột nhiên mày lại làm học trò ngoan vậy, đến cả anh em cũng chẳng thèm lo tới nữa hả ?” Người đến mang theo ánh mắt chất vấn mà nhìn số , số chính là người mà hắn gọi là Chó Tang.
“Chuyện của tao không cần mày xía vào, còn mày tốt nhất là nên biến mất trước mắt tao, bằng không thì hậu quả tự gánh lấy.” Số lúc nãy còn rơi lệ đột nhiên như trở thành một người khác hẳn, toàn thân hắn như phát ra cái cảm giác không cho ai đến gần, chỉ có Tiêu Hồng Vĩ và Hắc Quả Phụ là mặt đầy hiếu kỳ mà nhìn đám người này.
“Tao không xía vào chuyện của mày ? Thì cũng phải được lão đại đồng ý mới được chứ, theo tao về đi, yên tâm đi có tao ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Tên đó da cười mà thịt không cười nói, những tên đàn em sau lưng đã sớm xử lý xong những người đang có mặt, ngoại trừ Tiêu Hồng Vĩ và Hắc Quả Phụ .
“Ê, hai đứa bây sao không đi, có phải muốn chết không ?” Một tên đàn em mặt đầy huênh huang la hét với hai người.
Tiêu Hồng Vĩ và Hắc Quả Phụ bất giác nghĩ tới đám người này cũng có thể là người của xã hội đen, vậy thì cái xã hội đen cũng quá nhỏ bé rồi, nghĩ đến đây bất giác họ cười lên. Tiếng cười của hai người phát ra trong mắt của đám người này chẳng khác nào đang khiêu khích.
“Muốn chết !” Đối phương chưa kịp nói hết thì đã vung nắm đấm qua, mục tiêu là Tiêu Hồng Vĩ, nhưng nắm đấm mới vung được một nửa thì đột nhiên đã theo cơ thể gã mà bay ra ngoài, thân thể rơi xuống mặt đất một cách nặng nề, trên mặt in dấu một vết chân màu đỏ.
Tiêu Hồng Vĩ gượng cười, bản thân hắn định chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, lần này thì xong rồi, động tác của Hắc Quả Phụ quá nhanh, đối phương đã nằm một đống ở kia rồi. Cùng lúc với sự bó tay của mình, Tiêu Hồng Vĩ cũng đã đánh giá lại thân thủ của Hắc Quả Phụ , cú đá đơn giản với tốc độ cực nhanh này chẳng có mấy người chịu nổi.
Người lúc nãy nói chuyện với Chó Tang số hiển nhiên là đại ca ở đây, mặt đầy giận dữ, ở trên địa bàn của mình bị người ta đánh mà không biết đánh trả lại, thì đúng thật là quá mất mặt rồi.
Nhưng động tác của Hắc Quả Phụ quá nhanh, đến cả cơ hội để đối phương nói chuyện cũng không có. Nếu đã khai chiến rồi, vậy thì chỉ đến khi đối phương đã bị ngã xuống mới là an toàn nhất. Người đến định phát biểu cách nghĩ của mình về chuyện một cước lúc nãy, thì lại bị Tiêu Hồng Vĩ đánh một đấm vào bụng, Hắc Quả Phụ ngớ ra một lúc, cô không ngờ Tiêu Hồng Vĩ lại đột nhiên xuất chiêu, nhưng sự khác biệt giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư là ở chỗ khả năng phản ứng, Hắc Quả Phụ nhanh chóng theo kịp, chỉ có tên Chó Tang vẫn cứ đứng đó giống như vẫn chưa định thần lại, nhìn đám người kỳ lạ đột nhiên đánh nhau này.