Trải qua vụ việc con ruồi trong canh lần trước, A Bảo hình như đã thay đổi rất nhiều, suốt mấy ngày liền không xảy ra bất cứ xung đột nào với khách hàng, tất nhiên điều này khiến ông chủ vô cùng hài lòng.
Đêm nay trong quán hơi vắng khách, bà chủ đứng dựa vào cánh cửa kiếng nhìn xa xăm vào dòng người qua lại trên phố, quay đầu lại nói với ông chủ trong nhà: “Thời buổi gì thế này? Sao nhiều người như thế mà không ai vào ăn cơm cả?”
Ông chủ chỉ biết cười trừ, chỉ có 3 người Tiêu Hồng Vĩ, Chó Tang, A Bảo ngồi ngay lối đi vào bếp là nhếch mép cười mỉa.
“Có một cô ả ẻo lả và mắc bệnh cuồng si nặng đứng chặn ngay trước cửa, có ai dám vô ăn cơm chứ?” Chó Tang bụm miệng vừa cười vừa nói.
“Thì đó!” A Bảo nhanh nhảu hùa theo: “Người ta cứ tưởng đây là hộp đêm chứ không phải tiệm ăn!” Nói xong, 3 người cười ha hả khoái chí.
Đang cười to vui vẻ, ngoài kia cuối cùng đã có khách đến, nhưng bọn họ đến cùng lúc sáu bảy người, hình như không phải là đến ăn cơm.
“Hí!” Tên đi đầu nhe hàm răng vàng khè sấn tới trước mặt bà chủ, “Người đẹp, một đêm giá nhiêu vậy em?”
“Bốp!” một tiếng lanh lảnh vang lên, bà chủ đánh cái mạnh vào bàn tay đang đưa tay vuốt cằm mình, ánh mắt tràn đầy chán ghét nói: “Hắc Lão Nhị, còn chưa tới cuối tháng mà, tại sao lại đến đòi tiền rồi?”
Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang vừa nghe thấy cái tên Hắc Lão Nhị liền thầm than thở, tại sao đi đến đâu cũng chạm mặt tên khốn Hắc Lão Nhị thế này? A Bảo thấy sắc mặt hai người đột nhiên chuyển từ vui vẻ sang nhăn nhó, quan tâm hỏi: “Hai cậu bị gì thế?”
Chó Tang thở dài một hơi: “Rắc rối của bọn tớ lại tìm đến nữa rồi!” A Bảo nghệch mặt ra không hiểu Chó Tang nói thế là có ý gì, đang định hỏi tiếp, bên ngoài đã bắt đầu xảy ra xô xát.
“Hắc Lão Nhị, bảo đàn em của anh đừng táy máy tay chân nữa!” Bà chủ tối sầm mặt trừng mắt với Hắc Lão Nhị, vừa rồi có một tên đàn em nhân lúc bà chủ và Hắc Lão Nhị nói chuyện không để ý đã lén bước lại gần, thò tay vén váy của bà chủ lên, lộ ra một con chuột Micky dễ thương.
“Hí hí!” Hắc Lão Nhị cười to dâm dật, quay sang thằng đàn em, nói: “Chẳng lẽ tại bàn tay thằng đệ của tao không được sạch? Có cần tao bảo nó rửa tay rồi làm lại lần nữa không?” Nói xong, Hắc Lão Nhị và cả bọn đàn em cười phá lên khả ố.
Thấy vợ mình bị bọn lưu manh ăn hiếp, ông chủ cuối cùng đã đứng dậy. Chỉ có điều ông biết rõ thủ đoạn của Hắc Lão Nhị, các cửa hiệu ở khu vực này đều bị gã ức hiếp quen rồi, nhưng không ai dám làm gì gã, càng không dám báo cảnh sát, vì cảnh sát chỉ có thể cứu anh được một lần chứ không bảo vệ cho anh mãi mãi được.
“Sao bọn chúng dám làm bừa thế này?” A Bảo hậm hực nói.
Tiêu Hồng Vĩ lắc đầu chán nản, xem ra tên A Bảo này không những chưa làm qua công việc nặng nhọc, hắn còn chưa nếm qua mùi đời ngoài xã hội nữa kìa.
“Điều này cũng bình thường thôi mà! Xã hội này là như thế đấy, mạnh được yếu thua!” Chó Tang giải thích, trước kia hắn cũng thường làm mấy trò lưu manh ấy.
“Sao cậu lại nói vậy? Chẳng lẽ bọn chúng không sợ cảnh sát à? Tại sao không ai báo cảnh sát thế?” A Bảo có phần nổi giận trước thái độ dửng dưng của Chó Tang.
“Vô ích thôi! Họ có thể báo cảnh sát, cảnh sát cũng có thể xuất hiện bảo vệ họ, nhưng cảnh sát không thể vì chuyện này bảo vệ họ suốt đời! Khi cảnh sát rời khỏi, đám lưu manh này lại tìm tới gây sự, đến lúc đó không có cảnh sát bảo vệ, họ sẽ hứng chịu sự trả thù đáng sợ hơn!” Tiêu Hồng Vĩ từ tốn phân tích, A Bảo im bặt không thắc mắc nữa.
“Không biết Hắc Lão Nhị hôm nay đến đây có việc gì thế ạ?” Ông chủ sợ sệt hỏi. Ông quã thật quá sợ cái miệng của Hắc Lão Nhị, mỗi lần hét giá là mất tiêu nửa tháng doanh số của quán ăn.
Hắc Lão Nhị nhìn hi hí nham hiểm bước tới gần ông chủ, vỗ vỗ vào vai ông ra vẻ thân thiết lắm, nói: “Ông sợ tôi làm gì? Tôi đâu có đánh ông! Nào, chúng ta vào trong hẵng nói!”
Ông chủ gật đầu lia lịa, khúm núm dẫn Hắc Lão Nhị và đám đàn em vào trong. Bà chủ thì tức tối nối gót theo sau, cảm thấy không hài lòng về sự yếu đuối của ông chồng.
Mọi người ngồi yên vị xong, ông chủ vội bảo một cô nhân viên phục vụ pha một ấm trà Long Tĩnh dâng lên, còn đích thân rót trà cho Hắc Lão Nhị. Hắc Lão Nhị gật gù khoái chí, cười khà khà: “Trà ngon! Tôi thích nhất là những người ngoan ngoãn biết nghe lời như ông! Chúng ta là người có văn hóa mà! Hé hé… Vừa rồi có một thằng ngu cứng đầu chống cự đã bị mấy tên đàn em thô lỗ của tôi đánh cho nhập viện rồi!”
Ông chủ rùng mình một cái, lại rót đầy tách trà cho Hắc Lão Nhị.
“Thật ra tôi cũng không muốn đến làm phiền các vị làm ăn, nhưng quả thật tôi đã hết cách rồi!” Hắc Lão Nhị nói giọng bất đắc dĩ. “Lão đại của tôi mấy hôm nữa là đãi tiệc mừng đại thọ 40 tuổi, tôi thân là phận đàn em tất nhiên không thể đi hai tay không rồi, nhưng mấy ngày nay không biết gặp phải vận đen gì, vừa mới thua bạc sạch túi ở sòng bài, nên bây giờ đành xin các vị giúp đỡ một chút vậy!” Hắc Lão Nhị không hề rời mắt khỏi ông chủ, giọng nói đều đều chậm rãi, tay trái không ngừng vân vê chiếc nhẫn vàng đeo trên ngón tay phải.
“Nên mà! Nên mà!” Ông chủ biết kiếp nạn hôm nay chắc chắn tránh không khỏi, chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay một lần vậy. Tiếp đến lại dè dặt dò hỏi: “Không biết lần này cần bao nhiêu thế ạ?”
“Ha ha! Ông chủ là người biết điều nhất trong số các cửa hiệu khu vực này đó!” Hắc Lão Nhị thấy ông chủ đồng ý, cười ha hả đập tay vào vai ông một cái mạnh, nói ngay: “Không nhiều đâu, tôi cũng biết các vị làm ăn khó khăn, con số này là được rồi!” Hắc Lão Nhị xòe ra bàn tay 5 ngón.
Ông chủ giật thót tim, lại 5000, mới đầu tháng cống nộp 5000, bây giờ trong quán làm gì còn tiền, trong lòng sợ hãi, nhưng lại sợ thủ đoạn tàn bạo của Hắc Lão Nhị nên ngập ngừng không quyết.
“Thế nào? Không chịu à?” Hắc Lão Nhị thấy ông chủ do dự, tưởng là ông không chịu đưa, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
“Không phải, không phải!” Ông chủ vội phân bua.
“Chỉ là các anh cũng biết gần đây kinh tế khó khăn, con số này quả thật tôi không có đâu!” Ông chủ sầu não giải thích, hy vọng Hắc Lão Nhị có thể hạ thủ lưu tình.
Hắc Lão Nhị đột nhiên nắm lấy khăn trải bàn kéo mạnh, chén đĩa trên bàn đổ vỡ tan tành khắp mặt đất.
Phập! Một con dao găm sắc lạnh được Hắc Lão Nhị dùng sức cắm mạnh vào mặt bàn, ông chủ sợ đến nỗi xanh mặt.
“Vừa nãy tôi mới khen ông biết điều, thì ra là tôi đã nhầm! Nếu tiệm ăn này của ông ngay cả chút ít tiền cũng không có thì đóng cửa luôn đi!” Hắc Lão Nhị đứng dậy, đá bay chiếc ghế.
Ông chủ tất nhiên hiểu ý của Hắc Lão Nhị, nhưng lúc này đúng là ông không có 5000 nộp cho gã, đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía bà vợ.
Ở phía trong, A Bảo đang tức tối chỉ trích hành động ăn cướp của Hắc Lão Nhị.
“Rõ ràng là coi thường pháp luật mà! Vậy có khác nào ăn thịt lóc xương người ta chứ? Không được, mình phải báo cảnh sát!” Vừa nói A Bảo vừa móc điện thoại ra.
“Nếu cậu muốn hại ông chủ đóng cửa quán ăn luôn thì gọi cảnh sát đến đi!” Tiêu Hồng Vĩ dửng dưng quăng một câu.
A Bảo mới bấm số chứ chưa bấm nút gọi bèn dừng lại, nhưng hắn không chịu bỏ cuộc. Tuy ngày thường ông chủ đối xử tệ với hắn, nhưng so với tên Hắc Lão Nhị này thì đã có thể coi là bồ tát rồi, hắn không thể chịu đựng được nữa.
“Chẳng lẽ hai người không định ra ngoài giúp đỡ?” A Bảo tức giận trước thái độ thấy chết không cứu của bọn họ.
“Nếu giúp thì cậu giúp một mình đi! Tớ không ngu đâu!” Chó Tang ngoảnh mặt đi mặc kệ A Bảo tru tréo. A Bảo lại nhìn sang Tiêu Hồng Vĩ, hy vọng hắn đưa ra chủ ý.
Tiêu Hồng Vĩ mỉm cười nói: “Tớ chỉ là một nhân viên phục vụ quèn thôi à!”
A Bảo tức tối giậm chân thình thịch, nghiến răng nói: “Hai cậu không giúp, tớ sẽ giúp!” Nói xong đã xông ra ngoài. Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang chỉ biết thở dài ngao ngán.
“Lão đại, anh nói thử tên điên này có phải xem phim kiếm hiệp nhiều quá nên bị lậm không nhỉ? Bày đặt ra tay nghĩa hiệp làm anh hùng cơ đấy!” Chó Tang ngạc nhiên hỏi.
“Có trời mới biết! Nhưng tao thích tính cách của hắn!” Tiêu Hồng Vĩ gật gù hài lòng.
A Bảo lấy hết can đảm xông ra ngoài, vừa lòi mặt ra là mắng té tát Hắc Lão Nhị và mấy tên đàn em lưu manh của gã. Ông chủ đứng bên cạnh nhất thời không kịp phản ứng, đợi khi ông nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cú tát của Hắc Lão Nhị đã vả vào mặt A Bảo làm hắn nổ đom đóm mắt. Bà chủ sợ hãi kêu ré lên.
Trải qua vụ việc con ruồi trong canh lần trước, A Bảo hình như đã thay đổi rất nhiều, suốt mấy ngày liền không xảy ra bất cứ xung đột nào với khách hàng, tất nhiên điều này khiến ông chủ vô cùng hài lòng.
Đêm nay trong quán hơi vắng khách, bà chủ đứng dựa vào cánh cửa kiếng nhìn xa xăm vào dòng người qua lại trên phố, quay đầu lại nói với ông chủ trong nhà: “Thời buổi gì thế này? Sao nhiều người như thế mà không ai vào ăn cơm cả?”
Ông chủ chỉ biết cười trừ, chỉ có người Tiêu Hồng Vĩ, Chó Tang, A Bảo ngồi ngay lối đi vào bếp là nhếch mép cười mỉa.
“Có một cô ả ẻo lả và mắc bệnh cuồng si nặng đứng chặn ngay trước cửa, có ai dám vô ăn cơm chứ?” Chó Tang bụm miệng vừa cười vừa nói.
“Thì đó!” A Bảo nhanh nhảu hùa theo: “Người ta cứ tưởng đây là hộp đêm chứ không phải tiệm ăn!” Nói xong, người cười ha hả khoái chí.
Đang cười to vui vẻ, ngoài kia cuối cùng đã có khách đến, nhưng bọn họ đến cùng lúc sáu bảy người, hình như không phải là đến ăn cơm.
“Hí!” Tên đi đầu nhe hàm răng vàng khè sấn tới trước mặt bà chủ, “Người đẹp, một đêm giá nhiêu vậy em?”
“Bốp!” một tiếng lanh lảnh vang lên, bà chủ đánh cái mạnh vào bàn tay đang đưa tay vuốt cằm mình, ánh mắt tràn đầy chán ghét nói: “Hắc Lão Nhị, còn chưa tới cuối tháng mà, tại sao lại đến đòi tiền rồi?”
Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang vừa nghe thấy cái tên Hắc Lão Nhị liền thầm than thở, tại sao đi đến đâu cũng chạm mặt tên khốn Hắc Lão Nhị thế này? A Bảo thấy sắc mặt hai người đột nhiên chuyển từ vui vẻ sang nhăn nhó, quan tâm hỏi: “Hai cậu bị gì thế?”
Chó Tang thở dài một hơi: “Rắc rối của bọn tớ lại tìm đến nữa rồi!” A Bảo nghệch mặt ra không hiểu Chó Tang nói thế là có ý gì, đang định hỏi tiếp, bên ngoài đã bắt đầu xảy ra xô xát.
“Hắc Lão Nhị, bảo đàn em của anh đừng táy máy tay chân nữa!” Bà chủ tối sầm mặt trừng mắt với Hắc Lão Nhị, vừa rồi có một tên đàn em nhân lúc bà chủ và Hắc Lão Nhị nói chuyện không để ý đã lén bước lại gần, thò tay vén váy của bà chủ lên, lộ ra một con chuột Micky dễ thương.
“Hí hí!” Hắc Lão Nhị cười to dâm dật, quay sang thằng đàn em, nói: “Chẳng lẽ tại bàn tay thằng đệ của tao không được sạch? Có cần tao bảo nó rửa tay rồi làm lại lần nữa không?” Nói xong, Hắc Lão Nhị và cả bọn đàn em cười phá lên khả ố.
Thấy vợ mình bị bọn lưu manh ăn hiếp, ông chủ cuối cùng đã đứng dậy. Chỉ có điều ông biết rõ thủ đoạn của Hắc Lão Nhị, các cửa hiệu ở khu vực này đều bị gã ức hiếp quen rồi, nhưng không ai dám làm gì gã, càng không dám báo cảnh sát, vì cảnh sát chỉ có thể cứu anh được một lần chứ không bảo vệ cho anh mãi mãi được.
“Sao bọn chúng dám làm bừa thế này?” A Bảo hậm hực nói.
Tiêu Hồng Vĩ lắc đầu chán nản, xem ra tên A Bảo này không những chưa làm qua công việc nặng nhọc, hắn còn chưa nếm qua mùi đời ngoài xã hội nữa kìa.
“Điều này cũng bình thường thôi mà! Xã hội này là như thế đấy, mạnh được yếu thua!” Chó Tang giải thích, trước kia hắn cũng thường làm mấy trò lưu manh ấy.
“Sao cậu lại nói vậy? Chẳng lẽ bọn chúng không sợ cảnh sát à? Tại sao không ai báo cảnh sát thế?” A Bảo có phần nổi giận trước thái độ dửng dưng của Chó Tang.
“Vô ích thôi! Họ có thể báo cảnh sát, cảnh sát cũng có thể xuất hiện bảo vệ họ, nhưng cảnh sát không thể vì chuyện này bảo vệ họ suốt đời! Khi cảnh sát rời khỏi, đám lưu manh này lại tìm tới gây sự, đến lúc đó không có cảnh sát bảo vệ, họ sẽ hứng chịu sự trả thù đáng sợ hơn!” Tiêu Hồng Vĩ từ tốn phân tích, A Bảo im bặt không thắc mắc nữa.
“Không biết Hắc Lão Nhị hôm nay đến đây có việc gì thế ạ?” Ông chủ sợ sệt hỏi. Ông quã thật quá sợ cái miệng của Hắc Lão Nhị, mỗi lần hét giá là mất tiêu nửa tháng doanh số của quán ăn.
Hắc Lão Nhị nhìn hi hí nham hiểm bước tới gần ông chủ, vỗ vỗ vào vai ông ra vẻ thân thiết lắm, nói: “Ông sợ tôi làm gì? Tôi đâu có đánh ông! Nào, chúng ta vào trong hẵng nói!”
Ông chủ gật đầu lia lịa, khúm núm dẫn Hắc Lão Nhị và đám đàn em vào trong. Bà chủ thì tức tối nối gót theo sau, cảm thấy không hài lòng về sự yếu đuối của ông chồng.
Mọi người ngồi yên vị xong, ông chủ vội bảo một cô nhân viên phục vụ pha một ấm trà Long Tĩnh dâng lên, còn đích thân rót trà cho Hắc Lão Nhị. Hắc Lão Nhị gật gù khoái chí, cười khà khà: “Trà ngon! Tôi thích nhất là những người ngoan ngoãn biết nghe lời như ông! Chúng ta là người có văn hóa mà! Hé hé… Vừa rồi có một thằng ngu cứng đầu chống cự đã bị mấy tên đàn em thô lỗ của tôi đánh cho nhập viện rồi!”
Ông chủ rùng mình một cái, lại rót đầy tách trà cho Hắc Lão Nhị.
“Thật ra tôi cũng không muốn đến làm phiền các vị làm ăn, nhưng quả thật tôi đã hết cách rồi!” Hắc Lão Nhị nói giọng bất đắc dĩ. “Lão đại của tôi mấy hôm nữa là đãi tiệc mừng đại thọ tuổi, tôi thân là phận đàn em tất nhiên không thể đi hai tay không rồi, nhưng mấy ngày nay không biết gặp phải vận đen gì, vừa mới thua bạc sạch túi ở sòng bài, nên bây giờ đành xin các vị giúp đỡ một chút vậy!” Hắc Lão Nhị không hề rời mắt khỏi ông chủ, giọng nói đều đều chậm rãi, tay trái không ngừng vân vê chiếc nhẫn vàng đeo trên ngón tay phải.
“Nên mà! Nên mà!” Ông chủ biết kiếp nạn hôm nay chắc chắn tránh không khỏi, chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay một lần vậy. Tiếp đến lại dè dặt dò hỏi: “Không biết lần này cần bao nhiêu thế ạ?”
“Ha ha! Ông chủ là người biết điều nhất trong số các cửa hiệu khu vực này đó!” Hắc Lão Nhị thấy ông chủ đồng ý, cười ha hả đập tay vào vai ông một cái mạnh, nói ngay: “Không nhiều đâu, tôi cũng biết các vị làm ăn khó khăn, con số này là được rồi!” Hắc Lão Nhị xòe ra bàn tay ngón.
Ông chủ giật thót tim, lại , mới đầu tháng cống nộp , bây giờ trong quán làm gì còn tiền, trong lòng sợ hãi, nhưng lại sợ thủ đoạn tàn bạo của Hắc Lão Nhị nên ngập ngừng không quyết.
“Thế nào? Không chịu à?” Hắc Lão Nhị thấy ông chủ do dự, tưởng là ông không chịu đưa, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
“Không phải, không phải!” Ông chủ vội phân bua.
“Chỉ là các anh cũng biết gần đây kinh tế khó khăn, con số này quả thật tôi không có đâu!” Ông chủ sầu não giải thích, hy vọng Hắc Lão Nhị có thể hạ thủ lưu tình.
Hắc Lão Nhị đột nhiên nắm lấy khăn trải bàn kéo mạnh, chén đĩa trên bàn đổ vỡ tan tành khắp mặt đất.
Phập! Một con dao găm sắc lạnh được Hắc Lão Nhị dùng sức cắm mạnh vào mặt bàn, ông chủ sợ đến nỗi xanh mặt.
“Vừa nãy tôi mới khen ông biết điều, thì ra là tôi đã nhầm! Nếu tiệm ăn này của ông ngay cả chút ít tiền cũng không có thì đóng cửa luôn đi!” Hắc Lão Nhị đứng dậy, đá bay chiếc ghế.
Ông chủ tất nhiên hiểu ý của Hắc Lão Nhị, nhưng lúc này đúng là ông không có nộp cho gã, đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía bà vợ.
Ở phía trong, A Bảo đang tức tối chỉ trích hành động ăn cướp của Hắc Lão Nhị.
“Rõ ràng là coi thường pháp luật mà! Vậy có khác nào ăn thịt lóc xương người ta chứ? Không được, mình phải báo cảnh sát!” Vừa nói A Bảo vừa móc điện thoại ra.
“Nếu cậu muốn hại ông chủ đóng cửa quán ăn luôn thì gọi cảnh sát đến đi!” Tiêu Hồng Vĩ dửng dưng quăng một câu.
A Bảo mới bấm số chứ chưa bấm nút gọi bèn dừng lại, nhưng hắn không chịu bỏ cuộc. Tuy ngày thường ông chủ đối xử tệ với hắn, nhưng so với tên Hắc Lão Nhị này thì đã có thể coi là bồ tát rồi, hắn không thể chịu đựng được nữa.
“Chẳng lẽ hai người không định ra ngoài giúp đỡ?” A Bảo tức giận trước thái độ thấy chết không cứu của bọn họ.
“Nếu giúp thì cậu giúp một mình đi! Tớ không ngu đâu!” Chó Tang ngoảnh mặt đi mặc kệ A Bảo tru tréo. A Bảo lại nhìn sang Tiêu Hồng Vĩ, hy vọng hắn đưa ra chủ ý.
Tiêu Hồng Vĩ mỉm cười nói: “Tớ chỉ là một nhân viên phục vụ quèn thôi à!”
A Bảo tức tối giậm chân thình thịch, nghiến răng nói: “Hai cậu không giúp, tớ sẽ giúp!” Nói xong đã xông ra ngoài. Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang chỉ biết thở dài ngao ngán.
“Lão đại, anh nói thử tên điên này có phải xem phim kiếm hiệp nhiều quá nên bị lậm không nhỉ? Bày đặt ra tay nghĩa hiệp làm anh hùng cơ đấy!” Chó Tang ngạc nhiên hỏi.
“Có trời mới biết! Nhưng tao thích tính cách của hắn!” Tiêu Hồng Vĩ gật gù hài lòng.
A Bảo lấy hết can đảm xông ra ngoài, vừa lòi mặt ra là mắng té tát Hắc Lão Nhị và mấy tên đàn em lưu manh của gã. Ông chủ đứng bên cạnh nhất thời không kịp phản ứng, đợi khi ông nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cú tát của Hắc Lão Nhị đã vả vào mặt A Bảo làm hắn nổ đom đóm mắt. Bà chủ sợ hãi kêu ré lên.