“Im hết cho tao!” Hắc Lão Nhị nghiêm giọng quát lên, ánh mắt hằn học dán chặt vào A Bảo.
“Nhóc con, tao thấy não mày bị vô nước rồi đó, có biết tao là ai không hả?”
A Bảo bị Hắc Lão Nhị tát cho sưng vù một bên má, lại thấy đối phương hừng hực khí thế, trong lòng bắt đầu run sợ, nhưng nghĩ tới đám người này ngang tàng hống hách lại lập tức hiên ngang ngẩng đầu lên, giận dữ trừng mắt nhìn đáp trả Hắc Lão Nhị.
“Các anh làm vậy không sợ bị pháp luật nghiêm trị sao?”
Mọi người nghe A Bảo thốt ra câu nói ngu ngốc đều cười ha hả như điên. Chó Tang ở phía trong còn đưa tay lên che mặt, thở dài: “Thật là xấu mặt quá đi!”
“Anh cười cái gì?” A Bảo ngơ ngác hỏi.
“Ông chủ, hèn gì quán ăn của ông lại vắng khách như thế! Có thằng ngu này ở đây thì làm ăn được mới lạ à!” Hắc Lão Nhị sấn lại gần, vung tay chụp lấy miệng A Bảo. A Bảo bị đau định chống cự nhưng đã bị mấy tên đàn em khóa chặt tay chân.
“Mày muốn nói pháp luật với tao à? Hôm nay tao sẽ để mày biết ở đây ai mới đại diện cho pháp luật!” Dứt lời, Hắc Lão Nhị đã rút cây dao đang cắm trên bàn lên, từ từ dí sát vào cổ A Bảo.
“Hắc Lão Nhị, anh đừng chấp nhặt với trẻ con chứ! Nó không hiểu chuyện, anh tha cho nó lần này đi!” Ông chủ đứng kế bên toát mồ hôi hột, nhưng vẫn phải lên tiếng xin tha cho A Bảo. A Bảo không ngờ rằng ông chủ lại lên tiếng vì hắn, trong lòng vô cùng cảm kích.
“Muốn tao thả nó ra cũng được, nhưng con số vừa rồi coi như bỏ, tao phải xin thêm 1000 nữa! Được thì tao tha cho nó lần này, còn không thì… Hí hí… Không những nó chết, ngay cả ông tôi cũng xử luôn!” Hắc Lão Nhị lè lưỡi ra liếm môi, hệt như con rắn độc nhìn soi mói vào ông chủ.
Ông chủ sầu não cúi gầm mặt, mồ hôi vã ra như tắm, ông đã tức đến nỗi toàn thân run bần bật, tên Hắc Lão Nhị này quá ỷ thế hiếp người rồi, nhưng cơn giận trong lòng ông chủ chỉ thoáng qua liền xẹp xuống ngay, im lặng không nói gì.
“Vậy nghĩa là không có chứ gì?” Hắc Lão Nhị thấy ông chủ im lặng, cười hí hí nham hiểm vài tiếng, cây dao đã rạch một nhát trên cổ A Bảo, máu tươi ứa ra, bà chủ sợ đến nỗi đưa tay lên che mặt, không dám nhìn thảm cảnh ấy.
Chính vào lúc này, Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang bước ra, cả hai người đều nở nụ cười ung dung trên mặt.
Hắc Lão Nhị đột nhiên dừng tay lại, ánh mắt dán chặt vào hai người vừa xuất hiện, không gian xung quanh bị bóp nghẹt.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp! Hai thằng tiểu tử chúng mày thì ra đang trốn ở đây, để Hắc đại gia này tìm kiếm cực khổ nhỉ!” Hắc Lão Nhị vung tay đẩy A Bảo văng ra xa, sải bước áp sát hai người.
“Hắc Lão Nhị, đã lâu không gặp rồi!” Tiêu Hồng Vĩ vẫn giữ thái độ bình thản. Chó Tang dùng ánh mắt khâm phục liếc qua Tiêu Hồng Vĩ, sự bình tĩnh của hắn luôn luôn xuất hiện đúng lúc, hình như không việc gì có thể làm hắn cuống cuồng rối loạn được.
“Hắc Lão Nhị, mày càng lúc càng xuống cấp đó nha! Phải làm luôn cái trò ăn hiếp con nít cơ đấy!” Chó Tang được Tiêu Hồng Vĩ ảnh hưởng, tâm trạng vốn dĩ đang căng thẳng đến tột độ từ từ giãn ra. Đưa ánh mắt thương hại nhìn vào A Bảo đang nằm dưới đất, Chó Tang lắc đầu nguầy nguậy.
“Hứ!” Hắc Lão Nhị mặc kệ Chó Tang buông lời mỉa mai, gầm lên: “Lần này thì hai đứa mày đừng hòng thoát thân nữa! Hai lần trước đều để chúng mày chạy thoát, hôm nay tao phải đích thân cắt cổ chúng mày!” Cùng lúc với câu nói đe dọa của Hắc Lão Nhị, đám đàn em sau lưng gã đã lao lên vây lấy hai người vào giữa.
“Thế nào? Mày muốn đánh nhau ngay tại đây à?” Tiêu Hồng Vĩ quét mắt một lượt qua đám đàn em bao vây mình, tất cả có 6 tên, cộng thêm Hắc Lão Nhị là 7.
Những lần trước Hắc Lão Nhị toàn bị Tiêu Hồng Vĩ ra tay trước chiếm ưu thế, lần này gã không thèm nhiều lời nữa, luôn miệng kêu gào ra lệnh cho đám đàn em xông vào.
“Chó Tang, mày có thể giải quyết mấy đứa?” Tiêu Hồng Vĩ thấy đám người từ từ áp sát, quay sang hỏi Chó Tang.
“3 đứa!” Chó Tang trả lời ngắn gọn, hắn không còn giữ được vẻ bình tĩnh như Tiêu Hồng Vĩ nữa.
“Vậy thì 4 đứa còn lại để tao lo!” Tiêu Hồng Vĩ còn chưa nói hết câu, toàn thân đã phóng vụt đi, chỉ thấy hắn vung chân với tốc độ cực nhanh đá thẳng vào một tên đàn em đứng gần nhất. Tên đàn em bị bất ngờ hứng trọn cú đá của Tiêu Hồng Vĩ vào bụng.
Tiêu Hồng Vĩ vừa hạ xong một tên, một tên khác đã vung nắm đấm thụi tới trước mặt. Tiêu Hồng Vĩ nhếch mép, lách người qua bên trái, giơ chân quét vào bên dưới đối phương. Tên kia đang đấm tới không kịp phòng bị, dính ngay cú quét chân của Tiêu Hồng Vĩ ngã xuống, đập đầu ngay vào cạnh bàn, máu tươi lập tức văng tung tóe nhuộm đỏ cả nền gạch.
Chó Tang chưa từng thấy qua Tiêu Hồng Vĩ ra tay đánh nhau, cứ tưởng hắn không biết hoặc không giỏi đánh nhau, cho đến giờ phút này mới chứng kiến tận mắt thực lực của Tiêu Hồng Vĩ, trong lúc kinh ngạc đồng thời cũng cảm thấy vui mừng khi mình tìm được một lão đại tài giỏi như thế đi theo.
Hắc Lão Nhị thấy vừa mới giáp chiến đã tổn thất 2 tên đàn em, nghĩ đối phương tuy có 2 người nhưng đều là thứ dữ, bèn lén móc điện thoại ra gọi đi, tất nhiên Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang đang bận tay chiến đấu nên không hề phát hiện.
Tiêu Hồng Vĩ ra tay như vũ bão, bên kia Chó Tang cũng không thua kém, hắn cậy vào thân hình khỏe mạnh, áp dụng cách đánh cứng cựa ép lui 2 tên đàn em. Chỉ thấy một tên vung chân đá thóc vào đầu Chó Tang, Chó Tang không mảy may sợ hãi, ung dung bắt chéo hai tay ra đỡ lấy cú đá đối phương, tên còn lại ở bên trái chớp thời cơ cũng lập tức vung chân đá tới, mục tiêu tấn công là đầu gối của Chó Tang.
Chó Tang bị đá trúng, cơn đau làm hắn hơi khuỵu chân xuống, lảo đảo vài bước, hắn quét mắt dữ tợn, hét to một tiếng, hất tung tên đàn em đá vào đầu hắn bay xa 3m, va mạnh vào chiếc bàn mới chịu dừng lại, đổ ập xuống đất không đứng lên được nữa. Chó Tang vừa xử lí xong tên kia, tên đàn em bên trái lại tung nắm đấm thụi vào mạn sườn hắn, Chó Tang đã sớm tức giận về hành động đánh lén vừa rồi của tên này, không thèm né tránh, cũng vung nắm đấm đánh trả, cả hai hứng đòn của nhau. Bịch! Bịch! 2 tiếng vang lên, Chó Tang vẫn đứng thẳng ngạo nghễ, còn tên đàn em kia thì văng tuốt ra xa, chỉ có điều sắc mặt Chó Tang hơi nhăn nhó, xem ra cú đấm vừa rồi hắn lãnh vào thân chả nhẹ chút nào!
Chỉ loáng một cái đã bị tổn thất một nửa lực lượng, Hắc Lão Nhị và 2 tên đàn em còn lại vừa đánh vừa lui. Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang cũng không dồn ép quá sát, chỉ đẩy chúng ra tận cửa rồi thôi.
“Thật không ngờ 2 cậu lợi hại như thế!” Bà chủ giật mình bừng tỉnh trước biến cố đột ngột, giọng nói ẻo lã cất lên khen ngợi.
Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang vừa nghe tiếng bà chủ liền rùng mình nổi hết da gà toàn thân.
“Cậu không sao chứ?” Tiêu Hồng Vĩ bước tới đỡ A Bảo dậy, thấy vết thương bị dao cứa trên cổ hắn không sâu lắm nên mới yên tâm.
“Không sao!” A Bảo sờ tay vào vết thương, lại quay đầu sang Tiêu Hồng Vĩ, ngờ nghệch hỏi: “Vừa rồi tớ ngốc lắm đúng không?”
“Ha ha!” Tiêu Hồng Vĩ bật cười, nói: “Nói thật đừng buồn nha! Cậu đúng là ngốc thiệt!” A Bảo liền sụ mặt xuống, nhưng lại nghe Tiêu Hồng Vĩ nói tiếp: “Nhưng cái ngốc của cậu lại là thứ toàn xã hội này đang thiếu! Trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, những người dám bất bình lên tiếng chống trả cái xấu như cậu càng ngày càng ít rồi, nên cậu không cần quá bận tâm về hành động ngốc nghếch của mình!”
Tiêu Hồng Vĩ lại cúi xuống xem xét tên đàn em bị đập đầu vào cạnh bàn đang nằm ngay đơ dưới đất, chắc nó đã ngất đi rồi.
“Chó Tang, gọi điện thoại cho xe cứu thương đến đưa nó đi!”
“Ông chủ, xin lỗi đã mang thêm rắc rối cho ông! Tôi nghĩ Hắc Lão Nhị sẽ còn tìm đến đây nữa nên tôi đề nghị đêm nay ông hãy sớm đóng cửa thôi! Chúng tôi cũng phải đi rồi!” Tiêu Hồng Vĩ từ tốn nói.
Ông chủ bước lùi lại vài bước theo bản năng, ấp a ấp úng: “Được rồi! Tôi sẽ đóng cửa sớm!” Ông chủ vừa mới chứng kiến tài nghệ phi thường của Tiêu Hồng Vĩ, trong lòng còn đang lo lắng có khi nào vì ngày thường mình hay bóc lột sức lao động của Tiêu Hồng Vĩ mà lúc này hắn sẽ trả thù không nhỉ?
“Lão đại, em thấy chúng ta không thể rời khỏi đây được rồi!” Chó Tang chỉ tay vào cả một rừng người tụ tập bên ngoài quán ăn, chắc phải có hơn 30 tên. Đông lưu manh như thế chen chúc đứng ngoài cửa, chỉ dựa vào khí thế ấy đã đủ khiến người yếu bóng vía sợ té ***.
“Im hết cho tao!” Hắc Lão Nhị nghiêm giọng quát lên, ánh mắt hằn học dán chặt vào A Bảo.
“Nhóc con, tao thấy não mày bị vô nước rồi đó, có biết tao là ai không hả?”
A Bảo bị Hắc Lão Nhị tát cho sưng vù một bên má, lại thấy đối phương hừng hực khí thế, trong lòng bắt đầu run sợ, nhưng nghĩ tới đám người này ngang tàng hống hách lại lập tức hiên ngang ngẩng đầu lên, giận dữ trừng mắt nhìn đáp trả Hắc Lão Nhị.
“Các anh làm vậy không sợ bị pháp luật nghiêm trị sao?”
Mọi người nghe A Bảo thốt ra câu nói ngu ngốc đều cười ha hả như điên. Chó Tang ở phía trong còn đưa tay lên che mặt, thở dài: “Thật là xấu mặt quá đi!”
“Anh cười cái gì?” A Bảo ngơ ngác hỏi.
“Ông chủ, hèn gì quán ăn của ông lại vắng khách như thế! Có thằng ngu này ở đây thì làm ăn được mới lạ à!” Hắc Lão Nhị sấn lại gần, vung tay chụp lấy miệng A Bảo. A Bảo bị đau định chống cự nhưng đã bị mấy tên đàn em khóa chặt tay chân.
“Mày muốn nói pháp luật với tao à? Hôm nay tao sẽ để mày biết ở đây ai mới đại diện cho pháp luật!” Dứt lời, Hắc Lão Nhị đã rút cây dao đang cắm trên bàn lên, từ từ dí sát vào cổ A Bảo.
“Hắc Lão Nhị, anh đừng chấp nhặt với trẻ con chứ! Nó không hiểu chuyện, anh tha cho nó lần này đi!” Ông chủ đứng kế bên toát mồ hôi hột, nhưng vẫn phải lên tiếng xin tha cho A Bảo. A Bảo không ngờ rằng ông chủ lại lên tiếng vì hắn, trong lòng vô cùng cảm kích.
“Muốn tao thả nó ra cũng được, nhưng con số vừa rồi coi như bỏ, tao phải xin thêm nữa! Được thì tao tha cho nó lần này, còn không thì… Hí hí… Không những nó chết, ngay cả ông tôi cũng xử luôn!” Hắc Lão Nhị lè lưỡi ra liếm môi, hệt như con rắn độc nhìn soi mói vào ông chủ.
Ông chủ sầu não cúi gầm mặt, mồ hôi vã ra như tắm, ông đã tức đến nỗi toàn thân run bần bật, tên Hắc Lão Nhị này quá ỷ thế hiếp người rồi, nhưng cơn giận trong lòng ông chủ chỉ thoáng qua liền xẹp xuống ngay, im lặng không nói gì.
“Vậy nghĩa là không có chứ gì?” Hắc Lão Nhị thấy ông chủ im lặng, cười hí hí nham hiểm vài tiếng, cây dao đã rạch một nhát trên cổ A Bảo, máu tươi ứa ra, bà chủ sợ đến nỗi đưa tay lên che mặt, không dám nhìn thảm cảnh ấy.
Chính vào lúc này, Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang bước ra, cả hai người đều nở nụ cười ung dung trên mặt.
Hắc Lão Nhị đột nhiên dừng tay lại, ánh mắt dán chặt vào hai người vừa xuất hiện, không gian xung quanh bị bóp nghẹt.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp! Hai thằng tiểu tử chúng mày thì ra đang trốn ở đây, để Hắc đại gia này tìm kiếm cực khổ nhỉ!” Hắc Lão Nhị vung tay đẩy A Bảo văng ra xa, sải bước áp sát hai người.
“Hắc Lão Nhị, đã lâu không gặp rồi!” Tiêu Hồng Vĩ vẫn giữ thái độ bình thản. Chó Tang dùng ánh mắt khâm phục liếc qua Tiêu Hồng Vĩ, sự bình tĩnh của hắn luôn luôn xuất hiện đúng lúc, hình như không việc gì có thể làm hắn cuống cuồng rối loạn được.
“Hắc Lão Nhị, mày càng lúc càng xuống cấp đó nha! Phải làm luôn cái trò ăn hiếp con nít cơ đấy!” Chó Tang được Tiêu Hồng Vĩ ảnh hưởng, tâm trạng vốn dĩ đang căng thẳng đến tột độ từ từ giãn ra. Đưa ánh mắt thương hại nhìn vào A Bảo đang nằm dưới đất, Chó Tang lắc đầu nguầy nguậy.
“Hứ!” Hắc Lão Nhị mặc kệ Chó Tang buông lời mỉa mai, gầm lên: “Lần này thì hai đứa mày đừng hòng thoát thân nữa! Hai lần trước đều để chúng mày chạy thoát, hôm nay tao phải đích thân cắt cổ chúng mày!” Cùng lúc với câu nói đe dọa của Hắc Lão Nhị, đám đàn em sau lưng gã đã lao lên vây lấy hai người vào giữa.
“Thế nào? Mày muốn đánh nhau ngay tại đây à?” Tiêu Hồng Vĩ quét mắt một lượt qua đám đàn em bao vây mình, tất cả có tên, cộng thêm Hắc Lão Nhị là .
Những lần trước Hắc Lão Nhị toàn bị Tiêu Hồng Vĩ ra tay trước chiếm ưu thế, lần này gã không thèm nhiều lời nữa, luôn miệng kêu gào ra lệnh cho đám đàn em xông vào.
“Chó Tang, mày có thể giải quyết mấy đứa?” Tiêu Hồng Vĩ thấy đám người từ từ áp sát, quay sang hỏi Chó Tang.
“ đứa!” Chó Tang trả lời ngắn gọn, hắn không còn giữ được vẻ bình tĩnh như Tiêu Hồng Vĩ nữa.
“Vậy thì đứa còn lại để tao lo!” Tiêu Hồng Vĩ còn chưa nói hết câu, toàn thân đã phóng vụt đi, chỉ thấy hắn vung chân với tốc độ cực nhanh đá thẳng vào một tên đàn em đứng gần nhất. Tên đàn em bị bất ngờ hứng trọn cú đá của Tiêu Hồng Vĩ vào bụng.
Tiêu Hồng Vĩ vừa hạ xong một tên, một tên khác đã vung nắm đấm thụi tới trước mặt. Tiêu Hồng Vĩ nhếch mép, lách người qua bên trái, giơ chân quét vào bên dưới đối phương. Tên kia đang đấm tới không kịp phòng bị, dính ngay cú quét chân của Tiêu Hồng Vĩ ngã xuống, đập đầu ngay vào cạnh bàn, máu tươi lập tức văng tung tóe nhuộm đỏ cả nền gạch.
Chó Tang chưa từng thấy qua Tiêu Hồng Vĩ ra tay đánh nhau, cứ tưởng hắn không biết hoặc không giỏi đánh nhau, cho đến giờ phút này mới chứng kiến tận mắt thực lực của Tiêu Hồng Vĩ, trong lúc kinh ngạc đồng thời cũng cảm thấy vui mừng khi mình tìm được một lão đại tài giỏi như thế đi theo.
Hắc Lão Nhị thấy vừa mới giáp chiến đã tổn thất tên đàn em, nghĩ đối phương tuy có người nhưng đều là thứ dữ, bèn lén móc điện thoại ra gọi đi, tất nhiên Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang đang bận tay chiến đấu nên không hề phát hiện.
Tiêu Hồng Vĩ ra tay như vũ bão, bên kia Chó Tang cũng không thua kém, hắn cậy vào thân hình khỏe mạnh, áp dụng cách đánh cứng cựa ép lui tên đàn em. Chỉ thấy một tên vung chân đá thóc vào đầu Chó Tang, Chó Tang không mảy may sợ hãi, ung dung bắt chéo hai tay ra đỡ lấy cú đá đối phương, tên còn lại ở bên trái chớp thời cơ cũng lập tức vung chân đá tới, mục tiêu tấn công là đầu gối của Chó Tang.
Chó Tang bị đá trúng, cơn đau làm hắn hơi khuỵu chân xuống, lảo đảo vài bước, hắn quét mắt dữ tợn, hét to một tiếng, hất tung tên đàn em đá vào đầu hắn bay xa m, va mạnh vào chiếc bàn mới chịu dừng lại, đổ ập xuống đất không đứng lên được nữa. Chó Tang vừa xử lí xong tên kia, tên đàn em bên trái lại tung nắm đấm thụi vào mạn sườn hắn, Chó Tang đã sớm tức giận về hành động đánh lén vừa rồi của tên này, không thèm né tránh, cũng vung nắm đấm đánh trả, cả hai hứng đòn của nhau. Bịch! Bịch! tiếng vang lên, Chó Tang vẫn đứng thẳng ngạo nghễ, còn tên đàn em kia thì văng tuốt ra xa, chỉ có điều sắc mặt Chó Tang hơi nhăn nhó, xem ra cú đấm vừa rồi hắn lãnh vào thân chả nhẹ chút nào!
Chỉ loáng một cái đã bị tổn thất một nửa lực lượng, Hắc Lão Nhị và tên đàn em còn lại vừa đánh vừa lui. Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang cũng không dồn ép quá sát, chỉ đẩy chúng ra tận cửa rồi thôi.
“Thật không ngờ cậu lợi hại như thế!” Bà chủ giật mình bừng tỉnh trước biến cố đột ngột, giọng nói ẻo lã cất lên khen ngợi.
Tiêu Hồng Vĩ và Chó Tang vừa nghe tiếng bà chủ liền rùng mình nổi hết da gà toàn thân.
“Cậu không sao chứ?” Tiêu Hồng Vĩ bước tới đỡ A Bảo dậy, thấy vết thương bị dao cứa trên cổ hắn không sâu lắm nên mới yên tâm.
“Không sao!” A Bảo sờ tay vào vết thương, lại quay đầu sang Tiêu Hồng Vĩ, ngờ nghệch hỏi: “Vừa rồi tớ ngốc lắm đúng không?”
“Ha ha!” Tiêu Hồng Vĩ bật cười, nói: “Nói thật đừng buồn nha! Cậu đúng là ngốc thiệt!” A Bảo liền sụ mặt xuống, nhưng lại nghe Tiêu Hồng Vĩ nói tiếp: “Nhưng cái ngốc của cậu lại là thứ toàn xã hội này đang thiếu! Trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, những người dám bất bình lên tiếng chống trả cái xấu như cậu càng ngày càng ít rồi, nên cậu không cần quá bận tâm về hành động ngốc nghếch của mình!”
Tiêu Hồng Vĩ lại cúi xuống xem xét tên đàn em bị đập đầu vào cạnh bàn đang nằm ngay đơ dưới đất, chắc nó đã ngất đi rồi.
“Chó Tang, gọi điện thoại cho xe cứu thương đến đưa nó đi!”
“Ông chủ, xin lỗi đã mang thêm rắc rối cho ông! Tôi nghĩ Hắc Lão Nhị sẽ còn tìm đến đây nữa nên tôi đề nghị đêm nay ông hãy sớm đóng cửa thôi! Chúng tôi cũng phải đi rồi!” Tiêu Hồng Vĩ từ tốn nói.
Ông chủ bước lùi lại vài bước theo bản năng, ấp a ấp úng: “Được rồi! Tôi sẽ đóng cửa sớm!” Ông chủ vừa mới chứng kiến tài nghệ phi thường của Tiêu Hồng Vĩ, trong lòng còn đang lo lắng có khi nào vì ngày thường mình hay bóc lột sức lao động của Tiêu Hồng Vĩ mà lúc này hắn sẽ trả thù không nhỉ?
“Lão đại, em thấy chúng ta không thể rời khỏi đây được rồi!” Chó Tang chỉ tay vào cả một rừng người tụ tập bên ngoài quán ăn, chắc phải có hơn tên. Đông lưu manh như thế chen chúc đứng ngoài cửa, chỉ dựa vào khí thế ấy đã đủ khiến người yếu bóng vía sợ té .