“Tới rồi, chúng tới rồi kìa!” Đám đông thấy Lâm Hạo và Chó Tang chạy tới từ đằng xa liền huyên náo cả lên.
“Ha ha! Thật nể mặt chúng ta nhỉ, nhiều khán giả thế nhỉ!” Chó Tang ghé tai Lâm Hạo nói nhỏ, giọng nói hơi run rẩy, không biết vì phấn khích hay căng thăng.
Sắc mặt Lâm Hạo vẫn không hề thay đổi, nhưng trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một dự cảm không hay, vì hắn phát hiện trong đám đông không có mặt Tiêu Hồng Vĩ và Trần Phi Phi, với tính cách của Tiêu Hồng Vĩ tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đến trễ.
Hai người trong lúc suy nghĩ đã bước vào giữa bài cỏ, Bạch Mãn Ngọc hồi chiều mới gặp đã đứng sẵn ở đó đợi họ từ lâu, sau lưng là một người tướng mạo hơi giống hắn nhưng da dẻ trắng hơn, một thằng con trai thuộc dạng tuấn tú, người này cao hơn mét bảy, thân thể hơi gầy, tạo cho người ta cảm giác có phần yếu đuối, hắn chính là Bạch Ðường Ngọc, em trai của Bạch Mãn Ngọc rồi. Lâm Hạo và Chó Tang không ai bảo ai đều cùng chung suy nghĩ.
“Hai thằng khốn nạn chúng máy cũng gan góc tía đấy! Ðánh bị thương người của tao mà còn dám trễ nữa hả?” Trong đám đông đột nhiên có vài người bước ra, tên nào tên này đều vạm vỡ, lao thẳng về phía Lam Hạo và Chó Tang.
Lâm Hạo cảnh giác chú ý từng cử động của mấy tên này, phát hiện bước chân của chúng rất vững, ánh mắt dữ tợn, xem bộ dạng không gống học sinh trong trường, về mặt này Lâm Hạo tuyệt đối tự tin mình không nhìn lầm.
“Mày lớn lối gì đó? Tao thích đến trễ làm gì tao nào? Không thích đợi thì cút đi giùm tao! Chó chết, còn nữa, người của mày nếu có bản lĩnh thì đâu bị bạn tao đánh trọng thương, đồ ngu!” Chó Tang khác với Lâm Hạo, hắn không nhìn ra đối thủ không hề đơn giản, cộng thêm lúc này hắn sôi máu muốn tỉ thí lắm rồi, đâu còn bình tĩnh mà đi đánh giá đối phương, vừa mở miệng là quăng ra lời lẽ thách thức ngay.
“Mày có biết tao là ai không hả? Dám nói chuyện với tao thế à!” Gã vừa nói chuyện rít lên âm u.
“Tao mặc kệ mày là ai! Chọc vào tao là tao đánh tuốt!” Chó Tang ra bộ mặt ta đây là số một. Tuy giọng điệu vô lại thật đấy nhưng khí thế của hắn cũng mạnh mẽ khác thường, ngay cả Bạch Mãn Ngọc nhìn thấy cũng ngấm ngầm khen ngợi. Quạ Đen là kẻ thù không đội trời chung với Bạch Mã song Ngọc, khó khăn làm hôm nay mới có Chó Tang dám hạ nhục tên Quạ Đen kia, Bạch Mãn Ngọc tất nhiên là mừng thầm rồi.
“Quạ Đen, tao nghĩ mày không định để nhiều người bọn tao chờ đợi 2 đứa mày đấu võ mồm với nhau chứ” Bạch Mãn Ngọc thấy đôi bên cứ lời qua tiếng lại, mất hết kiên nhẫn đứng ra ngắt lời. Hai băng nhóm Bạch Mã và Quạ Đen đã sớm bất hòa với nhau, bây giờ Chó Tang trước mặt bao nhiều người mắng nhiếc Quạ Đen một chập, Bạch Mãn Ngọc đã có chút thiện cảm với tên hống hách này rồi.
Thì ra tên khốn này chính là Quạ Đen. Mẹ kiếp! Thật đê tiện! chó Tang chửi thầm trong lòng tổ tông mười tám đời của Quạ Đen.
Quạ Đen biết rõ lúc này không thích hợp phí lời với Lâm Hạo và Chó Tang, dù gì thì lát nữa khiêu chiến cũng có thể xử trí 2 tên này nên gã không thèm léo nhéo nữa.
“Tao nhớ bọn mày có 3 người mà, thằng lùn kia đâu rồi?” Bạch Mãn Ngọc hất hàm hỏi.
Thằng lùn? Lâm Hạo và Chó Tang đưa mắt nhau, nếu như Tiêu Hồng Vĩ nghe được có người gọi hắn là tên lùn không biết hắn sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
“Mày ăn nói cho cẩn thận! Đó là lão đại của tao, không phải lùn biết chưa! Còn khi nào lão đại của tao tới thì phải xem tâm trạng của anh ấy rồi, nhưng tao nghĩ chắc cũng không cần lão đại của tao đích thân ra tay đâu, 2 đứa bọn tao là đủ.” Chó Tang vẫn giữ thái độ xấc xược, nhưng câu nói của hắn lại không có mấy kè dám nghi ngờ, vì khí thế của hắn tỏa ra phải là người có bản lĩnh mới có được, tuy ngoài miệng nói cứng, nhưng Chó Tang lúc này cũng đang lo lắng cho Tiêu Hông Vĩ, lão đại xưa nay chưa bao giờ lỡ hẹn, hơn nữa còn đi trước mình cơ mà.
“Tóm lại là mỗi một ai vừa vào học Viện Bạch Mã đều phải tiếp nhận khiêu chiến, mặc kệ thân phận là lão đại hay đàn em!” Bạch Mãn Ngọc không hề điên tiết trước thái độ ngông cuồng của Chó Tang, nói tiếp: “Hy vọng hắn có thể xuất hiện trước khi bọn mày kết thúc khiêu chiến, bằng không hắn sẽ bị coi là một tên hèn.
“Đứng nhiều lời nữa, chúng ta bắt đầu đi!” Lâm Hạo đã bực hội lắm rồi, dự cảm bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Quạ Đen đang tươi cười đắc ý, một tên đàn em chạy nhanh tới ghé sát tai gã nói nhỏ vài câu xong liền bị gã tức giận đá văng ra xa, vẻ đắc ý trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ nham hiểm tàn độc.
“Hai đứa mày ai đánh trước?”
“Tao!” Chó Tang hùng dũng bước lên phía trước.
“Tốt lắm! Vậy thì mày chọn đi! Hôm nay người trong hàng K.O đã gần như có mặt đông đủ rồi đó, tùy ý mày muốn khiêu chiến với ai cũng được!” Bạch Mãn Ngọc nói.
“Tao muốn khiêu chiến với thằng này!” Chó Tang chỉ thẳng tay vào Quạ Đen.
Mọi người đến kinh ngạc òa lên. Trong trường Bạch Mã, Quạ Đen là nhân vật rất đáng sợ, gã giữ vị trí thứ 6 trong bảng K.O nên thực lực khá mạnh, cộng thêm bang Quạ Đen của gã đã đủ khiến người khác sợ khiếp vía rồi. Đám đông lập tức huỵên náo cả lên, Quạ Đen cũng nghệch mặt ra, thằng nhóc này có phải uống nhầm thuốc không đây, dám to gan khiêu chiến tay đôi với mình à? Ðồ điên.
“Thế nào? Bộ không được sao?” Chó Tang thấy Bạch Mãn Ngọc hồi lâu không phản ứng nên hỏi dồn.
“Tất nhiên là được, bắt đầu đi!” Bạch Mãn Ngọc nhanh chóng tuyên bố trên trận chiến bắt đầu, ngay cả vài lời giới thiệu mở màn theo thông lệ cũng dẹp luôn. Hắn thật lòng rất muốn xem thử xem tên tiểu tử ngông cuồng này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, hơn nữa hắn càng hy vọng Chó Tang có thể đánh bại Quạ Đen, đã lâu lắm rồi hắn chưa từng gặp chuyện đáng mừng như thế này rồi. Bạch Ðường Ngọc đứng sau lưng cũng mang vẻ mặt hiếu kì, khuôn mặt tuấn tú không hề thể hiện cảm xúc, chỉ có đôi mắt là trông đợi trận đầu mau diễn ra.
“Không... không... Ðừng mà! Cầu xin tha cho em đi...”
Trên một lối nhỏ khác thông từ trường học đến ngọn đồi phía sau, một tên học viên sợ hãi ngồi bệch xuống đất, vũng nước vàng khè nơi đáy quần hắn bốc mùi kinh khủng, cơ mặt vì quá sợ hãi nên co rút, đôi măt ngây ngây dại dại, miệng không ngừng lẩm bẩm “Ðừng! Không! Tha cho em đị...” Bộ dáng của hắn như vừa gặp phải ác ma, một cơn ác mộng mãi mãi không bao giờ phai nhạt hằn sâu trong kí ức của hắn.
Cách hắn không xa, một học viên khác cũng ngồi bệch xuống đất, cơ thể gầy gò yếu đuối đang run lên từng chập, sắc mặt trắng bệch không còn hột máu, 2 mắt lòi ra hốt hoảng.
Một điếu thuốc được đưa tới trước mặt, ngước mắt nhìn lên, người đưa điếu thuốc sắc mặt thản nhiên như không có gì xảy ra, thái độ bình tĩnh đến lạ thường.
“Từ từ thì mày sẽ quan thôi!” Người đưa điếu thuốc nói.
Đúng vậy, người này chính là Tiêu Hồng Vĩ và Trầm Phi Phi, vừa rồi họ đi trước nhưng vẫn chưa xuất hiện ở ngọn đồi sau trường học là vì giữa đường bị mai phục, lúc này xung quanh họ đang nằm la liệt không ít người, mỗi một tên đều bị mang thương tích với mức độ khác nhau, nhẹ thì chỉ gãy xương, nặng thì đã bị Tiêu Hồng Vĩ dùng dao găm cắt mất ngón tay. Cuối cũng chỉ còn lại một đúa sợ té đái ra quần, đám học viên tuy lưu manh nhưng chưa bao giờ gặp phải cảnh tàn bạo như thế, tất nhiên luôn miệng xin tha.
“Lão đại, có phải em vô dụng lắm không?” Trần Phi Phi hít một hơi thuốc để trấn tĩnh lại tinh thần, đây là lần đầu tiên hắn hút thuốc nên hít xong liền ho sặc sụa.
“Giá của một người chỉ thể hiện qua năng lực của hắn chứ không phải là nỗi sợ. Mỗi một người đều có nỗi sợ, chỉ khác biệt là coi người đó sự thứ gì mà thôi. Tao tin tưởng mày cũng có năng lực của riêng mình, nhưng mày vẫn chưa phát hiện ra.” Lúc này Tiêu Hồng Vĩ tạo cho Trần Phi Phi một cảm giác cao thâm khó dò. Tại sao một tên lùn xem tựa bình thường này lại luôn thôi thúc mình một lòng một dạ đi theo hắn nhỉ?
Tiêu Hồng Vĩ đứng dậy, vỗ vỗ cát bụi bám trên người, nói: “Chúng ta mau đi thôi! Chắc bây giờ bọn họ đã bắt đầu rồi!”
Ngay cả Tiêu Hồng Vĩ cũng không ngờ chỉ vài câu nói đơn giản vừa nãy của hắn thôi đã giúp Trần Phi Phi mở ra con đường mục tiêu riêng sau này, còn Tiêu Hông Vĩ cũng nhờ thế mà thực hiện được hoài bão của mình, tất nhiên đó là chuyện sau này.
“Tới rồi, chúng tới rồi kìa!” Đám đông thấy Lâm Hạo và Chó Tang chạy tới từ đằng xa liền huyên náo cả lên.
“Ha ha! Thật nể mặt chúng ta nhỉ, nhiều khán giả thế nhỉ!” Chó Tang ghé tai Lâm Hạo nói nhỏ, giọng nói hơi run rẩy, không biết vì phấn khích hay căng thăng.
Sắc mặt Lâm Hạo vẫn không hề thay đổi, nhưng trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một dự cảm không hay, vì hắn phát hiện trong đám đông không có mặt Tiêu Hồng Vĩ và Trần Phi Phi, với tính cách của Tiêu Hồng Vĩ tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đến trễ.
Hai người trong lúc suy nghĩ đã bước vào giữa bài cỏ, Bạch Mãn Ngọc hồi chiều mới gặp đã đứng sẵn ở đó đợi họ từ lâu, sau lưng là một người tướng mạo hơi giống hắn nhưng da dẻ trắng hơn, một thằng con trai thuộc dạng tuấn tú, người này cao hơn mét bảy, thân thể hơi gầy, tạo cho người ta cảm giác có phần yếu đuối, hắn chính là Bạch Ðường Ngọc, em trai của Bạch Mãn Ngọc rồi. Lâm Hạo và Chó Tang không ai bảo ai đều cùng chung suy nghĩ.
“Hai thằng khốn nạn chúng máy cũng gan góc tía đấy! Ðánh bị thương người của tao mà còn dám trễ nữa hả?” Trong đám đông đột nhiên có vài người bước ra, tên nào tên này đều vạm vỡ, lao thẳng về phía Lam Hạo và Chó Tang.
Lâm Hạo cảnh giác chú ý từng cử động của mấy tên này, phát hiện bước chân của chúng rất vững, ánh mắt dữ tợn, xem bộ dạng không gống học sinh trong trường, về mặt này Lâm Hạo tuyệt đối tự tin mình không nhìn lầm.
“Mày lớn lối gì đó? Tao thích đến trễ làm gì tao nào? Không thích đợi thì cút đi giùm tao! Chó chết, còn nữa, người của mày nếu có bản lĩnh thì đâu bị bạn tao đánh trọng thương, đồ ngu!” Chó Tang khác với Lâm Hạo, hắn không nhìn ra đối thủ không hề đơn giản, cộng thêm lúc này hắn sôi máu muốn tỉ thí lắm rồi, đâu còn bình tĩnh mà đi đánh giá đối phương, vừa mở miệng là quăng ra lời lẽ thách thức ngay.
“Mày có biết tao là ai không hả? Dám nói chuyện với tao thế à!” Gã vừa nói chuyện rít lên âm u.
“Tao mặc kệ mày là ai! Chọc vào tao là tao đánh tuốt!” Chó Tang ra bộ mặt ta đây là số một. Tuy giọng điệu vô lại thật đấy nhưng khí thế của hắn cũng mạnh mẽ khác thường, ngay cả Bạch Mãn Ngọc nhìn thấy cũng ngấm ngầm khen ngợi. Quạ Đen là kẻ thù không đội trời chung với Bạch Mã song Ngọc, khó khăn làm hôm nay mới có Chó Tang dám hạ nhục tên Quạ Đen kia, Bạch Mãn Ngọc tất nhiên là mừng thầm rồi.
“Quạ Đen, tao nghĩ mày không định để nhiều người bọn tao chờ đợi đứa mày đấu võ mồm với nhau chứ” Bạch Mãn Ngọc thấy đôi bên cứ lời qua tiếng lại, mất hết kiên nhẫn đứng ra ngắt lời. Hai băng nhóm Bạch Mã và Quạ Đen đã sớm bất hòa với nhau, bây giờ Chó Tang trước mặt bao nhiều người mắng nhiếc Quạ Đen một chập, Bạch Mãn Ngọc đã có chút thiện cảm với tên hống hách này rồi.
Thì ra tên khốn này chính là Quạ Đen. Mẹ kiếp! Thật đê tiện! chó Tang chửi thầm trong lòng tổ tông mười tám đời của Quạ Đen.
Quạ Đen biết rõ lúc này không thích hợp phí lời với Lâm Hạo và Chó Tang, dù gì thì lát nữa khiêu chiến cũng có thể xử trí tên này nên gã không thèm léo nhéo nữa.
“Tao nhớ bọn mày có người mà, thằng lùn kia đâu rồi?” Bạch Mãn Ngọc hất hàm hỏi.
Thằng lùn? Lâm Hạo và Chó Tang đưa mắt nhau, nếu như Tiêu Hồng Vĩ nghe được có người gọi hắn là tên lùn không biết hắn sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
“Mày ăn nói cho cẩn thận! Đó là lão đại của tao, không phải lùn biết chưa! Còn khi nào lão đại của tao tới thì phải xem tâm trạng của anh ấy rồi, nhưng tao nghĩ chắc cũng không cần lão đại của tao đích thân ra tay đâu, đứa bọn tao là đủ.” Chó Tang vẫn giữ thái độ xấc xược, nhưng câu nói của hắn lại không có mấy kè dám nghi ngờ, vì khí thế của hắn tỏa ra phải là người có bản lĩnh mới có được, tuy ngoài miệng nói cứng, nhưng Chó Tang lúc này cũng đang lo lắng cho Tiêu Hông Vĩ, lão đại xưa nay chưa bao giờ lỡ hẹn, hơn nữa còn đi trước mình cơ mà.
“Tóm lại là mỗi một ai vừa vào học Viện Bạch Mã đều phải tiếp nhận khiêu chiến, mặc kệ thân phận là lão đại hay đàn em!” Bạch Mãn Ngọc không hề điên tiết trước thái độ ngông cuồng của Chó Tang, nói tiếp: “Hy vọng hắn có thể xuất hiện trước khi bọn mày kết thúc khiêu chiến, bằng không hắn sẽ bị coi là một tên hèn.
“Đứng nhiều lời nữa, chúng ta bắt đầu đi!” Lâm Hạo đã bực hội lắm rồi, dự cảm bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Quạ Đen đang tươi cười đắc ý, một tên đàn em chạy nhanh tới ghé sát tai gã nói nhỏ vài câu xong liền bị gã tức giận đá văng ra xa, vẻ đắc ý trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ nham hiểm tàn độc.
“Hai đứa mày ai đánh trước?”
“Tao!” Chó Tang hùng dũng bước lên phía trước.
“Tốt lắm! Vậy thì mày chọn đi! Hôm nay người trong hàng K.O đã gần như có mặt đông đủ rồi đó, tùy ý mày muốn khiêu chiến với ai cũng được!” Bạch Mãn Ngọc nói.
“Tao muốn khiêu chiến với thằng này!” Chó Tang chỉ thẳng tay vào Quạ Đen.
Mọi người đến kinh ngạc òa lên. Trong trường Bạch Mã, Quạ Đen là nhân vật rất đáng sợ, gã giữ vị trí thứ trong bảng K.O nên thực lực khá mạnh, cộng thêm bang Quạ Đen của gã đã đủ khiến người khác sợ khiếp vía rồi. Đám đông lập tức huỵên náo cả lên, Quạ Đen cũng nghệch mặt ra, thằng nhóc này có phải uống nhầm thuốc không đây, dám to gan khiêu chiến tay đôi với mình à? Ðồ điên.
“Thế nào? Bộ không được sao?” Chó Tang thấy Bạch Mãn Ngọc hồi lâu không phản ứng nên hỏi dồn.
“Tất nhiên là được, bắt đầu đi!” Bạch Mãn Ngọc nhanh chóng tuyên bố trên trận chiến bắt đầu, ngay cả vài lời giới thiệu mở màn theo thông lệ cũng dẹp luôn. Hắn thật lòng rất muốn xem thử xem tên tiểu tử ngông cuồng này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, hơn nữa hắn càng hy vọng Chó Tang có thể đánh bại Quạ Đen, đã lâu lắm rồi hắn chưa từng gặp chuyện đáng mừng như thế này rồi. Bạch Ðường Ngọc đứng sau lưng cũng mang vẻ mặt hiếu kì, khuôn mặt tuấn tú không hề thể hiện cảm xúc, chỉ có đôi mắt là trông đợi trận đầu mau diễn ra.
“Không... không... Ðừng mà! Cầu xin tha cho em đi...”
Trên một lối nhỏ khác thông từ trường học đến ngọn đồi phía sau, một tên học viên sợ hãi ngồi bệch xuống đất, vũng nước vàng khè nơi đáy quần hắn bốc mùi kinh khủng, cơ mặt vì quá sợ hãi nên co rút, đôi măt ngây ngây dại dại, miệng không ngừng lẩm bẩm “Ðừng! Không! Tha cho em đị...” Bộ dáng của hắn như vừa gặp phải ác ma, một cơn ác mộng mãi mãi không bao giờ phai nhạt hằn sâu trong kí ức của hắn.
Cách hắn không xa, một học viên khác cũng ngồi bệch xuống đất, cơ thể gầy gò yếu đuối đang run lên từng chập, sắc mặt trắng bệch không còn hột máu, mắt lòi ra hốt hoảng.
Một điếu thuốc được đưa tới trước mặt, ngước mắt nhìn lên, người đưa điếu thuốc sắc mặt thản nhiên như không có gì xảy ra, thái độ bình tĩnh đến lạ thường.
“Từ từ thì mày sẽ quan thôi!” Người đưa điếu thuốc nói.
Đúng vậy, người này chính là Tiêu Hồng Vĩ và Trầm Phi Phi, vừa rồi họ đi trước nhưng vẫn chưa xuất hiện ở ngọn đồi sau trường học là vì giữa đường bị mai phục, lúc này xung quanh họ đang nằm la liệt không ít người, mỗi một tên đều bị mang thương tích với mức độ khác nhau, nhẹ thì chỉ gãy xương, nặng thì đã bị Tiêu Hồng Vĩ dùng dao găm cắt mất ngón tay. Cuối cũng chỉ còn lại một đúa sợ té đái ra quần, đám học viên tuy lưu manh nhưng chưa bao giờ gặp phải cảnh tàn bạo như thế, tất nhiên luôn miệng xin tha.
“Lão đại, có phải em vô dụng lắm không?” Trần Phi Phi hít một hơi thuốc để trấn tĩnh lại tinh thần, đây là lần đầu tiên hắn hút thuốc nên hít xong liền ho sặc sụa.
“Giá của một người chỉ thể hiện qua năng lực của hắn chứ không phải là nỗi sợ. Mỗi một người đều có nỗi sợ, chỉ khác biệt là coi người đó sự thứ gì mà thôi. Tao tin tưởng mày cũng có năng lực của riêng mình, nhưng mày vẫn chưa phát hiện ra.” Lúc này Tiêu Hồng Vĩ tạo cho Trần Phi Phi một cảm giác cao thâm khó dò. Tại sao một tên lùn xem tựa bình thường này lại luôn thôi thúc mình một lòng một dạ đi theo hắn nhỉ?
Tiêu Hồng Vĩ đứng dậy, vỗ vỗ cát bụi bám trên người, nói: “Chúng ta mau đi thôi! Chắc bây giờ bọn họ đã bắt đầu rồi!”
Ngay cả Tiêu Hồng Vĩ cũng không ngờ chỉ vài câu nói đơn giản vừa nãy của hắn thôi đã giúp Trần Phi Phi mở ra con đường mục tiêu riêng sau này, còn Tiêu Hông Vĩ cũng nhờ thế mà thực hiện được hoài bão của mình, tất nhiên đó là chuyện sau này.