Mấy người Tiêu Hồng Vĩ thành công vượt qua cuộc khiêu chiến bảng K.O phấn khởi đi khỏi ngọn đồi. Chó Tang được Trần Phi Phi dẫn đi tham quan kí túc xá học viện Bạch Mã, còn Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo thì quay về căn hộ của mình.
Những ngày qua liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, Tiêu Hồng Vĩ đã mấy ngày rồi không có cơ hội tâm tình với Tiểu Nghi, đang lúc nhớ nhung người đẹp, Tiêu Nghi đã mở cửa bước vào nhà.
Hôm nay Tiểu Nghi ăn mặc rất quyến rũ, áo ngắn tay màu hồng cổ chữ V, để lộ làm da trắng nõn trước ngực, váy đen bó sát bằng da ngắn cũn, bên dưới là. đôi tất đen cao quá gối, đôi chân đài thon thả cùng đường cong tuyệt mỹ của Tiểu Nghi hiện ra khiến người ta không thể kiểm soát nổi suy nghĩ bậy bạ trong đầu, hai má ửng hồng càng thêm thu hút lòng người, đôi mắt long lanh thần bí núp sau hàng mi cong vút, chớp chớp ánh sáng mê ly, vẻ đẹp mê hồn đậm nét Á Ðông.
“Bà xã, em về đấy à!” Tiêu Hồng Vĩ không hề ngại ngùng reo lên. Lâm Hạo đã quá quen nên không hê cảm thây khó chịu, đúng dậy nói: “Hai người nói chuyện đi! Yến Tử hẹn tao ra ngoài ăn cơm rồi!”
Tiêu Hồng Vĩ rất cảm kích tên Lâm Hạo biết điều này, kéo lấy Tiểu Nghi ngồi lên ghế Sofa, đôi tay đỡ lấy khuôn mặt búp măng của cô, xem xét tỉ mỉ khuôn mặt đã rất lâu không được chiêm ngưỡng của cô bạn gái.
Tiểu Nghi bị hành động kì lạ của Tiêu Hồng Vĩ làm cho tức cười, dùng sức đẩy khuôn mặt áp sát vào mình ra, giận dỗi nói: “Tên vô lại này tại sao hôm nay lại có thời gian về nhà ăn cơm rồi?” Giọng nói rõ ràng mang vẻ nhớ nhung vô bờ bến.
“Có bà xã tốt ở nhà sao anh nỡ ăn cơm bên ngoài nè! Hí hí! Bà xã à, hôm nay em mặc ít vải thế này không sợ lạnh sao?” Tiêu Hồng Vĩ cười khả ố, hai tay nghịch ngợm mơn trớn trên cơ thể Tiểu Nghi.
“Anh mà sợ em lạnh ư? Em nghĩ anh sợ em hớ hênh bị người khác nhìn thấy thì có!" Tiểu Nghi vừa hờn trách vừa đẩy tay tên vô lại ra khỏi những vị trí nhạy cảm nhất trên cơ thể cô, nhưng Tiêu Hồng Vĩ hình như chả có ý định chấm dứt hành động dê xồm.
“Tất nhiên là anh sợ em lạnh, càng sợ em bị người khác nhìn thấy hết thì thiệt thòi lắm, nên nhớ bây giờ anh có một cô bạn gái xinh đẹp một đại mỹ nhân như em mà cứ đi lại lung tung bên ngoài với trang phục quyến rũ như thế thì nguy hiểm lắm!”
“Ai biểu anh không chịu dành nhiều thời gian ở với em!” Tiểu Nghi bĩu môi oán trách, bộ dạng nổi giận của Tiểu Nghi trô thật đáng yêu, Tiêu Hông Vĩ bất chợt này sinh tà niệm, bản tay bỗng bóp mạnh làm Tiểu Nghi rên lên một tiếng.
“Ðược rồi mà, hôm nay anh ở với em nè. Nào! Chúng ta đi ăn cơm thôi! Anh đói bụng làm rồi!”
Hai người sửa soạn một chút rồi ra khỏi cửa, nói là 2 người sửa soạn thật ra chủ yếu là Tiểu Nghi trang điểm.
Tiêu Hồng Vĩ dẫn theo Tiểu Nghi đến quán ăn gần nhà, ngồi xuống gọi vài món, Tuy hiện nay Tiêu Hồng Vĩ có Quỷ Hồn bang đứng phía sau tài trợ, tiền bạc không thiếu thốn nhưng hắn vẫn chưa quen dẫn Tiểu Nghi đến nhà hàng khách sạn hạng sang dùng bữa, thật ra 2 người ra ngoài ăn cơm không quan trọng về mặt địa điểm mà quan trọng nhất là có thể cùng ở bên nhau.
Ngồi bên người mình yêu thương nhất, dù là ăn bên quán ăn lề đường cũng sẽ rất ngon miệng, ngược lại nếu phải ngồi ăn với một kẻ mình ghét cay ghét đắng, dù có bày sơn hào hải vị, yến tiệc cung đình ra trước mặt cũng không hề có mùi vị, chẳng khác nào nhai cỏ.
Ðược ăn một bữa cơm ấm cúng bên Tiểu Nghi, Tiêu Hồng Vĩ tràn ngập cảm giác hạnh phúc trong lòng. Hạnh phúc thật ra chỉ đơn giản như thê, nó ẩn náu ngay kế bên chúng ta, chỉ là mọi người phải tự biệt phát hiện, nắm bắt, trân trọng nó.
Hai người sau khi ăn cơm xong, nắm tay nhau dạo phố một lúc rồi cùng nhau về nhà. Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi đều không thích đi dạo ngoài đường quá lâu, cảm giác ở nhà là thoái mái hơn cả. Cô gái mà bạn yêu pha cho bạn một tách trà sữa tuyệt hào, cô gái còn lả lướt dâng trà đến tận miệng cho bạn, sau đó gối đầu lên vai bạn, một sợi tơ ngọt ngào kết nối bạn và cô ấy, cảm giác đê mê như thế đủ sức giữ lấy bất kì người đàn ông nào chịu ở lại trong nhà.
“Nếu như em mãi mãi có thể dựa vào anh như thế này thì tốt biết bao!” Tiểu Nghi như con mèo ngoan gối đầu lên vai Tiêu Hồng Vĩ, đôi mắt tràn đầy vẻ mãn nguyện và ngọt ngào.
“Cô bé ngốc, ạnh đâu có chạy mất đâu! Chúng ta có thể mãi mãi dựa vào nhau, chỉ cần em bằng lòng là được.” Tiêu Hồng Vĩ đưa tách trà sữa lên miệng hớp một ngụm, mùi thơm phức xộc vào mũi, nồng hậu như tình càm của 2 người.
“Nhưng gần đây em cứ luôn cảm thấy anh và Lâm Hạo có việc gì giấu em và Yến Tử!” Tiểu Nghi chống tay ngồi thẳng, đưa trán dí sát trán Tiêu Hồng Vĩ, mũi chạm mũi với hắn, đôi mắt long lanh đầy và bất mãn, nói tiếp: “Thập Tam, anh và Lâm Hạo trước kia rốt cuộc đã làm gì vậy? Tại sao em luôn cảm thấy 2 người không giống người bình thường?”
Trong lòng Tiểu Nghi luôn muốn hỏi thẳng Tiêu Hồng Vĩ, thật ra 2 người có phải là xã hội đen không? Từ khi Tiêu Hông Vĩ bị đánh trọng thương phải nhập viện, Lâm Hạo mất tích, Báo Tử đến nhà, rồi Hắc Quả Phụ đột nhiên xuất hiện,tất cả sự kiện diễn ra gần đây đều quá kì lạ, điều làm Tiểu Nghi lo lắng nhất chính là Tiêu Hồng Vĩ bị người đó ép buộc đi làm những chuyện xấu xa nào đó.
“Em ngốc quá đi! Anh và Lâm Hạo tất nhiên không phải người bình thường rồi, em nghĩ thử coi, người bình thường có xứng đáng làm chồng của em và Yến Tử không nào?” Tiêu Hồng Vĩ cười phá lên để che giấu nỗi bất an trong lòng, mình có nên nói cho Tiểu Nghi biết thân phận thật sự của mình hay không?
Bên ngoài đột nhiên đổ mưa, nước mưa rơi tí tách vui tai, con mưa đã tạo thêm chút âm thanh êm dịu cho khung cảnh lãng mạn đêm nay.
“Mưa rồi đó, em phải đi dọn quần áo đang phơi vào mà!” Tiểu Nghi lái sang chuyện khác ngay, có quả hiểu Tiêu Hồng Vĩ, tất nhiên nghe ra Tiêu Hồng Vĩ cố tình nói đùa nghĩa là hắn không muốn tiếp tục nói về đề tài đó nữa.
“Ðể anh làm cho! Em cứ nằm nghỉ đi!” Tiêu Hồng Vĩ xoa xoa đầu Tiểu Nghi, sau đó đứng dậy bước ra ban công.
Ngoài ban công đang phơi quần áo của cả 4 người, bao gồm luôn nội y đia Tiểu Nghi và Yên Tử. Tiêu Hồng Vĩ gom hết toàn bộ đem vào nhà ném lên ghế sofa.
Quần áo của 4 người nhanh chóng đựợc Tiểu Nghi tách ra, cuối cùng chỉ còn lại mấy chiếc áo lót và 2 chiếc quần lót nằm đó.
“Của em đó à?” Tiêu Hồng Vĩ cầm lên một chiếc áo nịt màu hồng hỏi, không hề vì đó là trang phục nhạy cám của con gái mà thấy ngại ngùng.
“Không, của Yến Tử đấy!” Tiểu Nghi thoáng đỏ mặt, lí nhí đáp.
“Ờ” Tiêu Hồng Vĩ ném chiếc áo nịt sang cho Tiểu Nghi, lại hỏi tiếp: “Thế của em đâu?”
Trước câu hỏi vô duỵên của Tiêu Hồng Vĩ, Tiểu Nghi cũng không biết nên trả lời thế nào, khuôn mặt vốn đã đỏ của cô lúc này như trái ớt.
“Không phải em không có mặc đấy chứ?” Tiêu Hồng Vĩ cố tình hỏi với giọng điệu khoa trương.
“Có mà em... Cái của em bị anh ngồi đề lên kìa!” Tiểu Nghi bối rối ra mặt.
Một chiếc áo nịt màu đen đang bị Tiêu Hồng Vĩ ngồi lên, hèn gì nãy giờ Tiểu Nghi không chịu nói áo nịt của mình đang ở đâu. Tiêu Hồng Vĩ gãi đầu gãi tai, cười to vài tiếng, đứng dậy cầm chiếc áo nịt trả lại cho Tiểu Nghi, lại hỏi tiếp: “Áo của em size nhiêu vậy?”
“32B.” Tiểu Nghi chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng trả lời, liền sau đó nhận ra ngay mình lỡ miệng nên im bặt.
“Wow, anh còn tưởng em phải mặc size 32C chứ, thì ra chỉ mới 32B thôi à, chẳng lẽ cảm giác taỵ của anh không chính xác?” Cánh tay đưa áo nịt qua cho Tiêu Nghi của Tiêu Hồng Vĩ dừng lại trên không.
“Đưa đây cho em!” Tiểu Nghi đỏ mặt giật lấy chiếc áo, nhưng sợi dây đeo đang bị Tiêu Hồng Vĩ giữ chặt.
“Hí hí! Em nói anh biết đi, có thật là em mặc size 32B không vậy? Em nói xong thì anh sẽ trar áo cho em! Nếu em không chịu nói thì anh cũng không chịu buông tay ra đâu!” Tiêu Hồng Vĩ bắt đầu giở thói vô lại của hắn ra.
Tiểu Nghi lườm hắn một cái, lại buông lời mắng nhiếc tên vô lại này, nhưng trong mắt cô để lộ tình cảm nồng ấm nhiều hơn là trách cứ.
Tiêu Hồng Vĩ đột nhiều buông chiếc áo nịt ra, làm ra bộ dạng con ma háo sắc, nói: “Nào, lại đây cho anh kiểm tra kĩ lưỡng, coi em có đúng là size 32B không vậy?” Tiểu Nghi nhanh chóng phản ứng, hai tay che trước ngực, tránh sang một bện thoát khỏi cú chụp từ bàn tay ma quái của Tiêu Hồng Vĩ. Hai người rượt đuổi nhau trong phòng khách, tiêng cười vui vẻ không ngừng vang lên.
Sáng sớm tinh mơ, bầu không khí mát rượi nhẹ nhàng lan tỏa, Tiêu Hồng Vĩ đạp chiếc xe Phượng Hoàng cổ lỗ sĩ của mình thong dong đến trường. Ði xe hơi đối với hắn quá phiền phức, hơn nữa cũng không phù hợp phong cách nên Tiêu Hồng Vĩ đã đem chiếc Ferari mui trần cho Lâm Hạo, mình thì vẫn cứ đạp xe đến trường như ngày nào.
Học viện Bạch Mã cách căn hộ Tiêu Hồng Vĩ ở không xa nhưng phải nửa tiếng đồng hồ sau hắn mới tới nơi, không khí trong lành và nhàn nhã dọc đường đã làm hắn giảm tốc độ đạp xe xuống mức chậm nhất có thể.
Rẽ vào một ngã tư, bỗng xuất hiện bốn năm người chặn phía trước, xe đạp của Tiêu Hồng Vĩ không có thắng,trong tình huống bất ngờ này đành nhắm mắt ủi luôn vào một thanh niên, Tiêu Hồng Vĩ cũng ngã làm ra đất.
Mấy người Tiêu Hồng Vĩ thành công vượt qua cuộc khiêu chiến bảng K.O phấn khởi đi khỏi ngọn đồi. Chó Tang được Trần Phi Phi dẫn đi tham quan kí túc xá học viện Bạch Mã, còn Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo thì quay về căn hộ của mình.
Những ngày qua liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, Tiêu Hồng Vĩ đã mấy ngày rồi không có cơ hội tâm tình với Tiểu Nghi, đang lúc nhớ nhung người đẹp, Tiêu Nghi đã mở cửa bước vào nhà.
Hôm nay Tiểu Nghi ăn mặc rất quyến rũ, áo ngắn tay màu hồng cổ chữ V, để lộ làm da trắng nõn trước ngực, váy đen bó sát bằng da ngắn cũn, bên dưới là. đôi tất đen cao quá gối, đôi chân đài thon thả cùng đường cong tuyệt mỹ của Tiểu Nghi hiện ra khiến người ta không thể kiểm soát nổi suy nghĩ bậy bạ trong đầu, hai má ửng hồng càng thêm thu hút lòng người, đôi mắt long lanh thần bí núp sau hàng mi cong vút, chớp chớp ánh sáng mê ly, vẻ đẹp mê hồn đậm nét Á Ðông.
“Bà xã, em về đấy à!” Tiêu Hồng Vĩ không hề ngại ngùng reo lên. Lâm Hạo đã quá quen nên không hê cảm thây khó chịu, đúng dậy nói: “Hai người nói chuyện đi! Yến Tử hẹn tao ra ngoài ăn cơm rồi!”
Tiêu Hồng Vĩ rất cảm kích tên Lâm Hạo biết điều này, kéo lấy Tiểu Nghi ngồi lên ghế Sofa, đôi tay đỡ lấy khuôn mặt búp măng của cô, xem xét tỉ mỉ khuôn mặt đã rất lâu không được chiêm ngưỡng của cô bạn gái.
Tiểu Nghi bị hành động kì lạ của Tiêu Hồng Vĩ làm cho tức cười, dùng sức đẩy khuôn mặt áp sát vào mình ra, giận dỗi nói: “Tên vô lại này tại sao hôm nay lại có thời gian về nhà ăn cơm rồi?” Giọng nói rõ ràng mang vẻ nhớ nhung vô bờ bến.
“Có bà xã tốt ở nhà sao anh nỡ ăn cơm bên ngoài nè! Hí hí! Bà xã à, hôm nay em mặc ít vải thế này không sợ lạnh sao?” Tiêu Hồng Vĩ cười khả ố, hai tay nghịch ngợm mơn trớn trên cơ thể Tiểu Nghi.
“Anh mà sợ em lạnh ư? Em nghĩ anh sợ em hớ hênh bị người khác nhìn thấy thì có!" Tiểu Nghi vừa hờn trách vừa đẩy tay tên vô lại ra khỏi những vị trí nhạy cảm nhất trên cơ thể cô, nhưng Tiêu Hồng Vĩ hình như chả có ý định chấm dứt hành động dê xồm.
“Tất nhiên là anh sợ em lạnh, càng sợ em bị người khác nhìn thấy hết thì thiệt thòi lắm, nên nhớ bây giờ anh có một cô bạn gái xinh đẹp một đại mỹ nhân như em mà cứ đi lại lung tung bên ngoài với trang phục quyến rũ như thế thì nguy hiểm lắm!”
“Ai biểu anh không chịu dành nhiều thời gian ở với em!” Tiểu Nghi bĩu môi oán trách, bộ dạng nổi giận của Tiểu Nghi trô thật đáng yêu, Tiêu Hông Vĩ bất chợt này sinh tà niệm, bản tay bỗng bóp mạnh làm Tiểu Nghi rên lên một tiếng.
“Ðược rồi mà, hôm nay anh ở với em nè. Nào! Chúng ta đi ăn cơm thôi! Anh đói bụng làm rồi!”
Hai người sửa soạn một chút rồi ra khỏi cửa, nói là người sửa soạn thật ra chủ yếu là Tiểu Nghi trang điểm.
Tiêu Hồng Vĩ dẫn theo Tiểu Nghi đến quán ăn gần nhà, ngồi xuống gọi vài món, Tuy hiện nay Tiêu Hồng Vĩ có Quỷ Hồn bang đứng phía sau tài trợ, tiền bạc không thiếu thốn nhưng hắn vẫn chưa quen dẫn Tiểu Nghi đến nhà hàng khách sạn hạng sang dùng bữa, thật ra người ra ngoài ăn cơm không quan trọng về mặt địa điểm mà quan trọng nhất là có thể cùng ở bên nhau.
Ngồi bên người mình yêu thương nhất, dù là ăn bên quán ăn lề đường cũng sẽ rất ngon miệng, ngược lại nếu phải ngồi ăn với một kẻ mình ghét cay ghét đắng, dù có bày sơn hào hải vị, yến tiệc cung đình ra trước mặt cũng không hề có mùi vị, chẳng khác nào nhai cỏ.
Ðược ăn một bữa cơm ấm cúng bên Tiểu Nghi, Tiêu Hồng Vĩ tràn ngập cảm giác hạnh phúc trong lòng. Hạnh phúc thật ra chỉ đơn giản như thê, nó ẩn náu ngay kế bên chúng ta, chỉ là mọi người phải tự biệt phát hiện, nắm bắt, trân trọng nó.
Hai người sau khi ăn cơm xong, nắm tay nhau dạo phố một lúc rồi cùng nhau về nhà. Tiêu Hồng Vĩ và Tiểu Nghi đều không thích đi dạo ngoài đường quá lâu, cảm giác ở nhà là thoái mái hơn cả. Cô gái mà bạn yêu pha cho bạn một tách trà sữa tuyệt hào, cô gái còn lả lướt dâng trà đến tận miệng cho bạn, sau đó gối đầu lên vai bạn, một sợi tơ ngọt ngào kết nối bạn và cô ấy, cảm giác đê mê như thế đủ sức giữ lấy bất kì người đàn ông nào chịu ở lại trong nhà.
“Nếu như em mãi mãi có thể dựa vào anh như thế này thì tốt biết bao!” Tiểu Nghi như con mèo ngoan gối đầu lên vai Tiêu Hồng Vĩ, đôi mắt tràn đầy vẻ mãn nguyện và ngọt ngào.
“Cô bé ngốc, ạnh đâu có chạy mất đâu! Chúng ta có thể mãi mãi dựa vào nhau, chỉ cần em bằng lòng là được.” Tiêu Hồng Vĩ đưa tách trà sữa lên miệng hớp một ngụm, mùi thơm phức xộc vào mũi, nồng hậu như tình càm của người.
“Nhưng gần đây em cứ luôn cảm thấy anh và Lâm Hạo có việc gì giấu em và Yến Tử!” Tiểu Nghi chống tay ngồi thẳng, đưa trán dí sát trán Tiêu Hồng Vĩ, mũi chạm mũi với hắn, đôi mắt long lanh đầy và bất mãn, nói tiếp: “Thập Tam, anh và Lâm Hạo trước kia rốt cuộc đã làm gì vậy? Tại sao em luôn cảm thấy người không giống người bình thường?”
Trong lòng Tiểu Nghi luôn muốn hỏi thẳng Tiêu Hồng Vĩ, thật ra người có phải là xã hội đen không? Từ khi Tiêu Hông Vĩ bị đánh trọng thương phải nhập viện, Lâm Hạo mất tích, Báo Tử đến nhà, rồi Hắc Quả Phụ đột nhiên xuất hiện,tất cả sự kiện diễn ra gần đây đều quá kì lạ, điều làm Tiểu Nghi lo lắng nhất chính là Tiêu Hồng Vĩ bị người đó ép buộc đi làm những chuyện xấu xa nào đó.
“Em ngốc quá đi! Anh và Lâm Hạo tất nhiên không phải người bình thường rồi, em nghĩ thử coi, người bình thường có xứng đáng làm chồng của em và Yến Tử không nào?” Tiêu Hồng Vĩ cười phá lên để che giấu nỗi bất an trong lòng, mình có nên nói cho Tiểu Nghi biết thân phận thật sự của mình hay không?
Bên ngoài đột nhiên đổ mưa, nước mưa rơi tí tách vui tai, con mưa đã tạo thêm chút âm thanh êm dịu cho khung cảnh lãng mạn đêm nay.
“Mưa rồi đó, em phải đi dọn quần áo đang phơi vào mà!” Tiểu Nghi lái sang chuyện khác ngay, có quả hiểu Tiêu Hồng Vĩ, tất nhiên nghe ra Tiêu Hồng Vĩ cố tình nói đùa nghĩa là hắn không muốn tiếp tục nói về đề tài đó nữa.
“Ðể anh làm cho! Em cứ nằm nghỉ đi!” Tiêu Hồng Vĩ xoa xoa đầu Tiểu Nghi, sau đó đứng dậy bước ra ban công.
Ngoài ban công đang phơi quần áo của cả người, bao gồm luôn nội y đia Tiểu Nghi và Yên Tử. Tiêu Hồng Vĩ gom hết toàn bộ đem vào nhà ném lên ghế sofa.
Quần áo của người nhanh chóng đựợc Tiểu Nghi tách ra, cuối cùng chỉ còn lại mấy chiếc áo lót và chiếc quần lót nằm đó.
“Của em đó à?” Tiêu Hồng Vĩ cầm lên một chiếc áo nịt màu hồng hỏi, không hề vì đó là trang phục nhạy cám của con gái mà thấy ngại ngùng.
“Không, của Yến Tử đấy!” Tiểu Nghi thoáng đỏ mặt, lí nhí đáp.
“Ờ” Tiêu Hồng Vĩ ném chiếc áo nịt sang cho Tiểu Nghi, lại hỏi tiếp: “Thế của em đâu?”
Trước câu hỏi vô duỵên của Tiêu Hồng Vĩ, Tiểu Nghi cũng không biết nên trả lời thế nào, khuôn mặt vốn đã đỏ của cô lúc này như trái ớt.
“Không phải em không có mặc đấy chứ?” Tiêu Hồng Vĩ cố tình hỏi với giọng điệu khoa trương.
“Có mà em... Cái của em bị anh ngồi đề lên kìa!” Tiểu Nghi bối rối ra mặt.
Một chiếc áo nịt màu đen đang bị Tiêu Hồng Vĩ ngồi lên, hèn gì nãy giờ Tiểu Nghi không chịu nói áo nịt của mình đang ở đâu. Tiêu Hồng Vĩ gãi đầu gãi tai, cười to vài tiếng, đứng dậy cầm chiếc áo nịt trả lại cho Tiểu Nghi, lại hỏi tiếp: “Áo của em size nhiêu vậy?”
“B.” Tiểu Nghi chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng trả lời, liền sau đó nhận ra ngay mình lỡ miệng nên im bặt.
“Wow, anh còn tưởng em phải mặc size C chứ, thì ra chỉ mới B thôi à, chẳng lẽ cảm giác taỵ của anh không chính xác?” Cánh tay đưa áo nịt qua cho Tiêu Nghi của Tiêu Hồng Vĩ dừng lại trên không.
“Đưa đây cho em!” Tiểu Nghi đỏ mặt giật lấy chiếc áo, nhưng sợi dây đeo đang bị Tiêu Hồng Vĩ giữ chặt.
“Hí hí! Em nói anh biết đi, có thật là em mặc size B không vậy? Em nói xong thì anh sẽ trar áo cho em! Nếu em không chịu nói thì anh cũng không chịu buông tay ra đâu!” Tiêu Hồng Vĩ bắt đầu giở thói vô lại của hắn ra.
Tiểu Nghi lườm hắn một cái, lại buông lời mắng nhiếc tên vô lại này, nhưng trong mắt cô để lộ tình cảm nồng ấm nhiều hơn là trách cứ.
Tiêu Hồng Vĩ đột nhiều buông chiếc áo nịt ra, làm ra bộ dạng con ma háo sắc, nói: “Nào, lại đây cho anh kiểm tra kĩ lưỡng, coi em có đúng là size B không vậy?” Tiểu Nghi nhanh chóng phản ứng, hai tay che trước ngực, tránh sang một bện thoát khỏi cú chụp từ bàn tay ma quái của Tiêu Hồng Vĩ. Hai người rượt đuổi nhau trong phòng khách, tiêng cười vui vẻ không ngừng vang lên.
Sáng sớm tinh mơ, bầu không khí mát rượi nhẹ nhàng lan tỏa, Tiêu Hồng Vĩ đạp chiếc xe Phượng Hoàng cổ lỗ sĩ của mình thong dong đến trường. Ði xe hơi đối với hắn quá phiền phức, hơn nữa cũng không phù hợp phong cách nên Tiêu Hồng Vĩ đã đem chiếc Ferari mui trần cho Lâm Hạo, mình thì vẫn cứ đạp xe đến trường như ngày nào.
Học viện Bạch Mã cách căn hộ Tiêu Hồng Vĩ ở không xa nhưng phải nửa tiếng đồng hồ sau hắn mới tới nơi, không khí trong lành và nhàn nhã dọc đường đã làm hắn giảm tốc độ đạp xe xuống mức chậm nhất có thể.
Rẽ vào một ngã tư, bỗng xuất hiện bốn năm người chặn phía trước, xe đạp của Tiêu Hồng Vĩ không có thắng,trong tình huống bất ngờ này đành nhắm mắt ủi luôn vào một thanh niên, Tiêu Hồng Vĩ cũng ngã làm ra đất.