Nhìn đám choai choai chỉ cỡ tuổi mình, Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên cảm thấy mấy tên trước mặt hắn thật là đáng thương, họ vốn không hiểu sống là để làm gì, nên mới đấu đá ở đây này. Tiêu Hồng Vĩ chẳng biết làm sao đành lắc đầu, xúc động không nói nên lời.
Tiêu Hồng Vĩ thì đang xúc động, còn Hạ Thanh thì đang sốt ruột. “Lưu Quân, anh đừng có làm bậy ở đây, tôi có phải bạn gái anh đâu ! Thập Tam, chúng ta đi !” Xem ra cái tên Lưu Quân này có quen biết với Hạ Thanh, hơn nữa tình huống này chắc không phải là lần đầu xảy ra rồi. Lâm Hạo ơi Lâm Hạo, rốt cuộc thì em gái cậu là người như thế nào đây ?
“Không được đi !” Lưu Quân đưa tay ra, ngăn Hạ Thanh lại. “Ê, mày tên là Thập Tam phải không ?” Lưu Quân cố ý nhấn mạnh hai chữ “Thập Tam”. “Tao thấy không chỉ có tên mày là Thập Tam đâu, đến cả đầu mày cũng có chút Thập Tam (Mười Ba) đấy, dám cả gan giành đàn bà với tao. Được, bây giờ tao cho mày hai con đường. Một, đánh tay đôi, ai thua thì bò ra. Hai, lập tức biến mất cho tao.”
Chỉ thấy Tiêu Hồng Vĩ khồng hề có chút hoảng loạn mà từ trên ghế ngồi phắt dậy, mấy tên bên cạnh thấy Tiêu Hồng Vĩ đứng dậy lập tức cảnh giác, sợ Tiêu Hồng Vĩ sẽ đánh lén, còn Hạ Thanh ở đối diện đột nhiên bình tĩnh lại, dường như muốn xem thử Tiêu Hồng Vĩ sẽ quyết định thế nào.
“Xông vào đi !” Lưu Quân cởi phăng áo ra, để lộ ra bắp thịt săn chắc, và một con mãnh hổ xăm trên ngực. Thật nhìn không ra cái tên này lại cường tráng đến thế, trong lòng Tiêu Hồng Vĩ kinh ngạc nghĩ.
Nhưng Tiêu Hồng Vĩ không vì thế mà rối trí. “ Hạ Thanh, anh nghĩ bất cứ người đàn ông nào sau khi nhìn thấy nhan sắc của em đều nguyện vì em đánh trận này.” Nói xong ngừng một lúc, nhìn sang Hạ Thanh. Hạ Thanh đột nhiên cảm thấy cái tên đàn ông thấp bé trước mặt mình sao mà cao lớn đến thế, ánh mắt kiên định của hắn khiến cô tin rằng chỉ cần có hắn, sẽ không ai có thể làm hại được cô. Lưu Quân lại càng căng thẳng hơn, vốn gã nhìn thấy tên này thân hình thấp bé, là một tên nhát gan, muốn bắt nạt cũng dễ, không ngờ lại đá phải hòn đá, nhưng lúc này đã không còn đường rút nữa, nếu mình tự động rút lui thì sau này làm sao có thể nhìn mặt anh em của mình chứ.
“Xông lên đi !” lần này Lưu Quân gầm to, giống như tự cổ vũ cho mình vậy, nhưng rất mau chóng câu nói tiếp theo của Tiêu Hồng Vĩ suýt tí nữa đã lấy hết mạng của tất cả những người đang có mặt.
“Nhưng anh có phải là đàn ông hay không vẫn còn chờ em giám định, nên anh đi trước nha !” Câu này xém tí đã khiến Hạ Thanh tức đến xì khói. Cái gì mà hắn có phải đàn ông hay không còn chờ mình giám định chứ, cái hình tượng cao lớn trước đó đã rơi xuống ngàn trượng, trong mắt cô chỉ còn lại một từ “Đồ nhát gan”. Có muốn đi cũng đâu cần viện cái lý do dở tệ như vậy chứ. Nhưng suy nghĩ lại, hắn đâu phải loại người như vậy, không lẽ hắn cố tình nói vậy để phân tán sự chú ý của họ sao ! Hạ Thanh thầm hy vọng.
Mấy tên thanh niên đã sớm cười lăn cười bò, đó là câu nói mắc cười nhất mà họ từng nghe, Tiêu Hồng Vĩ không hề quan tấm đến sự chê cười của họ, nói một câu tạm biệt với Hạ Thanh xong thì bước ra khỏi quán ăn. Thế là màn kịch tính này đã kết thúc.
Nhìn về hướng Tiêu Hồng Vĩ rời khỏi, một chút hy vọng của Hạ Thanh cũng đi theo mất.
“Tiểu Thanh, sao em lại quen với một tên nhát gan như vậy, đúng là rác rưởi, đến cả một chút gan dạ cũng không có.” Lưu Quân thấy Tiêu Hồng Vĩ đã đi thật, lập tức tiến lên nói vài câu tội nghiệp, nhưng hắn lại lần nữa vấp phải hòn đá.
“Tránh ra !” Hạ Thanh tức giận hét lên.
Mặt của Lưu Quân lúc này một bên xanh một bên trắng, mình đã ba lần bốn lượt hạ mình với cô ta, thế mà đổi lại được một câu “Tránh ra” sao. Hơn nữa còn nói ở trước mặt biết bao nhiêu anh em của hắn, rõ ràng là không nể mặt rồi. Hôm nay ông đây phải ăn cho được mày, để xem mày thế nào !
Nghĩ đến đó, Lưu Quân đột nhiên đổi một bộ mặt khác, hung dữ nói: “Hạ Thanh, cô không nể mặt thì cũng nể mũi, đừng cho rằng tôi sẽ không dám làm gì cô! Nếu không phải tại ông đây không thích cái trò cưỡng hiếp, thì cô đã sớm nằm trong tay của ông đây rồi. Hôm nay ông phải ăn cho bằng được mày.”
Mấy tên thanh niên thấy đại ca của mình lúc này oai phong đến vậy, lập tức nịnh hót: “Đại ca, chơi nó đi, để chúng em được học hỏi học hỏi.”
Được mọi người đứng bên ngoài cổ vũ, Lưu Quân lại càng to gan hơn, tiến gần về phía Hạ Thanh, còn mấy người ở trong quán đều thấy chết mà không cứu.
Lần này Hạ Thanh đúng là sốt hết cả ruột, tên Lưu Quân này là một tên du côn cũng có tiếng ở xung quanh đây, lúc trước tuy gã cứ hay bám theo mình, nhưng tuyệt đối không giống như ngày hôm nay, đều tại cái tên Tiêu Hồng Vĩ cả, đồ nhát gan. Đúng lúc Hạ Thanh không biết nên bám víu vào đâu, bên ngoài quán ăn có tiếng huýt còi của cảnh sát, mấy anh công an từ trên xe cảnh sát bước xuống, bất ngờ là người đi theo sau lại chính là Tiêu Hồng Vĩ.
Thấy công an đến, mấy tên du côn tép riu lập tức ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, cả đám bị lôi hết lên xe cảnh sát. Trước khi Lưu Quân bước lên xe, Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên chạy tới nói nhỏ vào tai hắn: “Hình xăm của mày bị bạc màu rồi !” Khiến Lưu Quân tức đến nỗi mắng và đòi giết cả nhà Tiêu Hồng Vĩ.
Thấy Tiêu Hồng Vĩ lại quay về, Hạ Thanh khóc hu hu lên, giống như là tìm được người cứu mạng vậy, liền ngã vào trong lòng hắn, tức giận mà cắn lên vai hắn một cái đau điếng.
“Này, đau, đau !” Mặc kệ cho những lời phản đối của Tiêu Hồng Vĩ, Hạ Thanh càng dùng sức cắn mạnh hơn, đến cuối cùng Tiêu Hồng Vĩ cương quyết không la nữa, đã tê hết rồi, còn la gì nữa.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại Hạ Thanh đột nhiên ý thức được hành động này của mình, liền đẩy Tiêu Hồng Vĩ ra nhanh như chớp. Khuôn mặt vốn trắng bệch do sợ hãi lúc nãy bổng ửng lên chút hồng. Hạ Thanh lau đi những giọt nước mắt còn chưa kịp khô, nói: “Anh còn đến đây làm gì ? Đồ hèn nhát !”
“Anh mà hèn nhát ? Anh mà hèn nhát thì đã không quay lại đây rồi, để em với cái tên Lưu Quân kia động phòng hoa chúc luôn.” Cứu cô ta rồi, còn bị cô ta mắng mình là kẻ hèn nhát.
“Hứ, rõ ràng là tại anh nhát gan mà còn viện cớ nữa, nếu là đàn ông thì nên chấp thuận lời khiêu chiến của nó chứ, cứ thế mà đi báo cảnh sát. Vậy giống đàn ông chỗ nào.”
Tiêu Hồng Vĩ đang nghi ngờ không biết mình cứu cô ta là quyết định đúng hay sai, đang định mở miệng giải thích, thì lại bị chú cảnh sát ở phía sau ngắt lời.
“Hành động của vị đồng chí này là vô cùng sáng suốt, khi đối diện với thế lực tà ác chúng ta nên chủ động tích cực tìm đến sự giúp đỡ của cảnh sát. Các cô cậu phải tin tưởng năng lực của chúng tôi, chúng tôi có nghĩa vụ và năng lực để bảo vệ sự an toàn tính mạng và tài sản cho các cô các cậu. Còn hành động của vị đồng chí này có thể xem như là tấm gương của một công dân ưu tú, cô đừng nên trách cậu ta nữa.”
Những lời nói của chú cảnh sát khiến Tiêu Hồng Vĩ rất cảm động. “Những... những lời này nói nghe rất hay, đúng thật là người hiểu ta chỉ có chú cảnh sát đây.” Tiêu Hồng Vĩ thổi phồng bằng cách bắt lấy tay của chú cảnh sát.
“Vô lại !” Lúc nói câu này, trong lòng Hạ Thanh có một cảm giác không thể tả được. Cô đột nhiên hy vọng Tiêu Hồng Vĩ sẽ xuất hiện trước mặt cô giống một vị anh hùng vậy, đánh bại hết đám người kia. Cái cách nghĩ kỳ lạ này khiến Hạ Thanh có chút lo sợ, chẳng lẽ mình đã thích cái tên này sao ? Chắc là không đâu ! Hắn chỉ cao có 1m5, 1m6 thôi, còn lùn hơn cả mình, kém xa so với hình ảnh người bạn trai lý tưởng trong lòng mình, hơn nữa còn có vẻ vô lại, không thể nào, sao mình lại có thể thích hắn chứ.
Sau đó, Tiêu Hồng Vĩ và Hạ Thanh hai người đi đến đồn cảnh sát để cho lời khai.
Đứng trước cửa đồn cảnh sát, Hạ Thanh cảm thấy tên đàn ông trước mắt cô đã có chút đáng ghét. Lúc còn trong đồn, Tiêu Hồng Vĩ luôn miệng ca ngợi mình đã mưu trí đến thế nào, làm thế nào để tự cứu mình ra khỏi biển lửa, cô ghét nhất là loại đàn ông thích hư vinh này, thế mà anh họ còn bảo hắn là một tên đàn ông ưu tú nữa chứ.
Nói một câu tạm biệt với hắn xong, Hạ Thanh đón xe đi về.
Nhìn về hướng Hạ Thanh rời khỏi Tiêu Hồng Vĩ đành lắc đầu, giống một người già đã nhìn thấy thế tục vậy. “Haizz ! Con người cứ luôn bị bề ngoài che mắt, người trên thế gian vì không nhìn thấu vẻ ngoài của nhiều thứ nên mới phiền não.” Sau khi than thở xong Tiêu Hồng Vĩ lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Hạo.
Nhìn đám choai choai chỉ cỡ tuổi mình, Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên cảm thấy mấy tên trước mặt hắn thật là đáng thương, họ vốn không hiểu sống là để làm gì, nên mới đấu đá ở đây này. Tiêu Hồng Vĩ chẳng biết làm sao đành lắc đầu, xúc động không nói nên lời.
Tiêu Hồng Vĩ thì đang xúc động, còn Hạ Thanh thì đang sốt ruột. “Lưu Quân, anh đừng có làm bậy ở đây, tôi có phải bạn gái anh đâu ! Thập Tam, chúng ta đi !” Xem ra cái tên Lưu Quân này có quen biết với Hạ Thanh, hơn nữa tình huống này chắc không phải là lần đầu xảy ra rồi. Lâm Hạo ơi Lâm Hạo, rốt cuộc thì em gái cậu là người như thế nào đây ?
“Không được đi !” Lưu Quân đưa tay ra, ngăn Hạ Thanh lại. “Ê, mày tên là Thập Tam phải không ?” Lưu Quân cố ý nhấn mạnh hai chữ “Thập Tam”. “Tao thấy không chỉ có tên mày là Thập Tam đâu, đến cả đầu mày cũng có chút Thập Tam (Mười Ba) đấy, dám cả gan giành đàn bà với tao. Được, bây giờ tao cho mày hai con đường. Một, đánh tay đôi, ai thua thì bò ra. Hai, lập tức biến mất cho tao.”
Chỉ thấy Tiêu Hồng Vĩ khồng hề có chút hoảng loạn mà từ trên ghế ngồi phắt dậy, mấy tên bên cạnh thấy Tiêu Hồng Vĩ đứng dậy lập tức cảnh giác, sợ Tiêu Hồng Vĩ sẽ đánh lén, còn Hạ Thanh ở đối diện đột nhiên bình tĩnh lại, dường như muốn xem thử Tiêu Hồng Vĩ sẽ quyết định thế nào.
“Xông vào đi !” Lưu Quân cởi phăng áo ra, để lộ ra bắp thịt săn chắc, và một con mãnh hổ xăm trên ngực. Thật nhìn không ra cái tên này lại cường tráng đến thế, trong lòng Tiêu Hồng Vĩ kinh ngạc nghĩ.
Nhưng Tiêu Hồng Vĩ không vì thế mà rối trí. “ Hạ Thanh, anh nghĩ bất cứ người đàn ông nào sau khi nhìn thấy nhan sắc của em đều nguyện vì em đánh trận này.” Nói xong ngừng một lúc, nhìn sang Hạ Thanh. Hạ Thanh đột nhiên cảm thấy cái tên đàn ông thấp bé trước mặt mình sao mà cao lớn đến thế, ánh mắt kiên định của hắn khiến cô tin rằng chỉ cần có hắn, sẽ không ai có thể làm hại được cô. Lưu Quân lại càng căng thẳng hơn, vốn gã nhìn thấy tên này thân hình thấp bé, là một tên nhát gan, muốn bắt nạt cũng dễ, không ngờ lại đá phải hòn đá, nhưng lúc này đã không còn đường rút nữa, nếu mình tự động rút lui thì sau này làm sao có thể nhìn mặt anh em của mình chứ.
“Xông lên đi !” lần này Lưu Quân gầm to, giống như tự cổ vũ cho mình vậy, nhưng rất mau chóng câu nói tiếp theo của Tiêu Hồng Vĩ suýt tí nữa đã lấy hết mạng của tất cả những người đang có mặt.
“Nhưng anh có phải là đàn ông hay không vẫn còn chờ em giám định, nên anh đi trước nha !” Câu này xém tí đã khiến Hạ Thanh tức đến xì khói. Cái gì mà hắn có phải đàn ông hay không còn chờ mình giám định chứ, cái hình tượng cao lớn trước đó đã rơi xuống ngàn trượng, trong mắt cô chỉ còn lại một từ “Đồ nhát gan”. Có muốn đi cũng đâu cần viện cái lý do dở tệ như vậy chứ. Nhưng suy nghĩ lại, hắn đâu phải loại người như vậy, không lẽ hắn cố tình nói vậy để phân tán sự chú ý của họ sao ! Hạ Thanh thầm hy vọng.
Mấy tên thanh niên đã sớm cười lăn cười bò, đó là câu nói mắc cười nhất mà họ từng nghe, Tiêu Hồng Vĩ không hề quan tấm đến sự chê cười của họ, nói một câu tạm biệt với Hạ Thanh xong thì bước ra khỏi quán ăn. Thế là màn kịch tính này đã kết thúc.
Nhìn về hướng Tiêu Hồng Vĩ rời khỏi, một chút hy vọng của Hạ Thanh cũng đi theo mất.
“Tiểu Thanh, sao em lại quen với một tên nhát gan như vậy, đúng là rác rưởi, đến cả một chút gan dạ cũng không có.” Lưu Quân thấy Tiêu Hồng Vĩ đã đi thật, lập tức tiến lên nói vài câu tội nghiệp, nhưng hắn lại lần nữa vấp phải hòn đá.
“Tránh ra !” Hạ Thanh tức giận hét lên.
Mặt của Lưu Quân lúc này một bên xanh một bên trắng, mình đã ba lần bốn lượt hạ mình với cô ta, thế mà đổi lại được một câu “Tránh ra” sao. Hơn nữa còn nói ở trước mặt biết bao nhiêu anh em của hắn, rõ ràng là không nể mặt rồi. Hôm nay ông đây phải ăn cho được mày, để xem mày thế nào !
Nghĩ đến đó, Lưu Quân đột nhiên đổi một bộ mặt khác, hung dữ nói: “Hạ Thanh, cô không nể mặt thì cũng nể mũi, đừng cho rằng tôi sẽ không dám làm gì cô! Nếu không phải tại ông đây không thích cái trò cưỡng hiếp, thì cô đã sớm nằm trong tay của ông đây rồi. Hôm nay ông phải ăn cho bằng được mày.”
Mấy tên thanh niên thấy đại ca của mình lúc này oai phong đến vậy, lập tức nịnh hót: “Đại ca, chơi nó đi, để chúng em được học hỏi học hỏi.”
Được mọi người đứng bên ngoài cổ vũ, Lưu Quân lại càng to gan hơn, tiến gần về phía Hạ Thanh, còn mấy người ở trong quán đều thấy chết mà không cứu.
Lần này Hạ Thanh đúng là sốt hết cả ruột, tên Lưu Quân này là một tên du côn cũng có tiếng ở xung quanh đây, lúc trước tuy gã cứ hay bám theo mình, nhưng tuyệt đối không giống như ngày hôm nay, đều tại cái tên Tiêu Hồng Vĩ cả, đồ nhát gan. Đúng lúc Hạ Thanh không biết nên bám víu vào đâu, bên ngoài quán ăn có tiếng huýt còi của cảnh sát, mấy anh công an từ trên xe cảnh sát bước xuống, bất ngờ là người đi theo sau lại chính là Tiêu Hồng Vĩ.
Thấy công an đến, mấy tên du côn tép riu lập tức ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, cả đám bị lôi hết lên xe cảnh sát. Trước khi Lưu Quân bước lên xe, Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên chạy tới nói nhỏ vào tai hắn: “Hình xăm của mày bị bạc màu rồi !” Khiến Lưu Quân tức đến nỗi mắng và đòi giết cả nhà Tiêu Hồng Vĩ.
Thấy Tiêu Hồng Vĩ lại quay về, Hạ Thanh khóc hu hu lên, giống như là tìm được người cứu mạng vậy, liền ngã vào trong lòng hắn, tức giận mà cắn lên vai hắn một cái đau điếng.
“Này, đau, đau !” Mặc kệ cho những lời phản đối của Tiêu Hồng Vĩ, Hạ Thanh càng dùng sức cắn mạnh hơn, đến cuối cùng Tiêu Hồng Vĩ cương quyết không la nữa, đã tê hết rồi, còn la gì nữa.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại Hạ Thanh đột nhiên ý thức được hành động này của mình, liền đẩy Tiêu Hồng Vĩ ra nhanh như chớp. Khuôn mặt vốn trắng bệch do sợ hãi lúc nãy bổng ửng lên chút hồng. Hạ Thanh lau đi những giọt nước mắt còn chưa kịp khô, nói: “Anh còn đến đây làm gì ? Đồ hèn nhát !”
“Anh mà hèn nhát ? Anh mà hèn nhát thì đã không quay lại đây rồi, để em với cái tên Lưu Quân kia động phòng hoa chúc luôn.” Cứu cô ta rồi, còn bị cô ta mắng mình là kẻ hèn nhát.
“Hứ, rõ ràng là tại anh nhát gan mà còn viện cớ nữa, nếu là đàn ông thì nên chấp thuận lời khiêu chiến của nó chứ, cứ thế mà đi báo cảnh sát. Vậy giống đàn ông chỗ nào.”
Tiêu Hồng Vĩ đang nghi ngờ không biết mình cứu cô ta là quyết định đúng hay sai, đang định mở miệng giải thích, thì lại bị chú cảnh sát ở phía sau ngắt lời.
“Hành động của vị đồng chí này là vô cùng sáng suốt, khi đối diện với thế lực tà ác chúng ta nên chủ động tích cực tìm đến sự giúp đỡ của cảnh sát. Các cô cậu phải tin tưởng năng lực của chúng tôi, chúng tôi có nghĩa vụ và năng lực để bảo vệ sự an toàn tính mạng và tài sản cho các cô các cậu. Còn hành động của vị đồng chí này có thể xem như là tấm gương của một công dân ưu tú, cô đừng nên trách cậu ta nữa.”
Những lời nói của chú cảnh sát khiến Tiêu Hồng Vĩ rất cảm động. “Những... những lời này nói nghe rất hay, đúng thật là người hiểu ta chỉ có chú cảnh sát đây.” Tiêu Hồng Vĩ thổi phồng bằng cách bắt lấy tay của chú cảnh sát.
“Vô lại !” Lúc nói câu này, trong lòng Hạ Thanh có một cảm giác không thể tả được. Cô đột nhiên hy vọng Tiêu Hồng Vĩ sẽ xuất hiện trước mặt cô giống một vị anh hùng vậy, đánh bại hết đám người kia. Cái cách nghĩ kỳ lạ này khiến Hạ Thanh có chút lo sợ, chẳng lẽ mình đã thích cái tên này sao ? Chắc là không đâu ! Hắn chỉ cao có m, m thôi, còn lùn hơn cả mình, kém xa so với hình ảnh người bạn trai lý tưởng trong lòng mình, hơn nữa còn có vẻ vô lại, không thể nào, sao mình lại có thể thích hắn chứ.
Sau đó, Tiêu Hồng Vĩ và Hạ Thanh hai người đi đến đồn cảnh sát để cho lời khai.
Đứng trước cửa đồn cảnh sát, Hạ Thanh cảm thấy tên đàn ông trước mắt cô đã có chút đáng ghét. Lúc còn trong đồn, Tiêu Hồng Vĩ luôn miệng ca ngợi mình đã mưu trí đến thế nào, làm thế nào để tự cứu mình ra khỏi biển lửa, cô ghét nhất là loại đàn ông thích hư vinh này, thế mà anh họ còn bảo hắn là một tên đàn ông ưu tú nữa chứ.
Nói một câu tạm biệt với hắn xong, Hạ Thanh đón xe đi về.
Nhìn về hướng Hạ Thanh rời khỏi Tiêu Hồng Vĩ đành lắc đầu, giống một người già đã nhìn thấy thế tục vậy. “Haizz ! Con người cứ luôn bị bề ngoài che mắt, người trên thế gian vì không nhìn thấu vẻ ngoài của nhiều thứ nên mới phiền não.” Sau khi than thở xong Tiêu Hồng Vĩ lấy điện thoại ra, gọi cho Lâm Hạo.