Mây mù lượn lờ trên sườn núi, hoa thơm cỏ lạ nở thơm ngát cả vùng, một màu xanh đầy sức sống bao trùm khắp nơi.
Khe suối nhỏ róc rách tinh nghịch chảy qua da thịt, mang theo những đóa hoa xinh đẹp, dòng nước mát lạnh khiến người nằm trên cỏ tỉnh lại, mở mắt ra, hắn nhìn thấy vách núi sừng sững, phiêu lãng giữa làn sương khói mờ ảo.
Chẳng lẽ mình chưa chết?
Triệu Tĩnh không dám tin, từ vách núi cao như vậy rơi xuống mà cũng không chết? Không phải hắn không hoài nghi mình đang mơ, nhưng vết thương đau đớn trên người đã chứng minh hắn vẫn còn sống.
Hắn còn sống… hắn vẫn còn sống! Lúc hắn tuyệt vọng nhất, cảm thấy còn sống không còn ý nghĩa nào nữa mà đi tìm cái chết, kết quả hắn lại không chết! Ha ha… Triệu Tĩnh nhẹ nhàng cười ra tiếng, nhưng trong đó không có chút sung sướng nào, mà chỉ là nụ cười vô tâm trống rỗng.
Dưới gốc cây cách đó không xa, Triệu Hồng Lân cũng tỉnh lại. Thử đứng dậy, kiểm tra thân thể, ngoài một vài xây xát nhỏ nhặt ra thì không sao cả, y không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ lạ, từ nơi cao như thế nhảy xuống, nếu không chết thì cũng sẽ trọng thương chứ. Vì sao lại không sao thế này?
Đang tự nghi hoặc, chợt y nghe thấy vài tiếng cười khe khẽ, Triệu Hồng Lân vội vàng theo tiếng động đi tới, nhìn chăm chú vào người đang cười kia, khẽ run rẩy gọi: “Tĩnh Nhi? Tĩnh Nhi…” Hắn không chết! Tĩnh Nhi chưa chết!
Nghe thấy thanh âm khắc cốt ghi tâm kia, tiếng cười bỗng ngưng bặt, thay vào đó là ánh mắt nghi hoặc. Có phải hắn gặp ảo giác rồi không? Chẳng những nhìn thấy hình bóng cửu hoàng thúc, lại còn nghe thấy âm thanh của y, sao y lại ở chỗ này?
Triệu Tĩnh cau mày, đột nhiên nắm chặt hai đấm, hận bản thân không chịu từ bỏ, không phải hắn đã tuyệt vọng với mối tình kia rồi sao, thế nào lại nghĩ tới y nữa? Nếu ý trời không để hắn chết đi, vậy hắn nên sống một cuộc sống mới, không bao giờ nhớ nhung người kia nữa, từ lúc hắn nhảy núi, trái tim hắn đã chết rồi! Triệu Tĩnh sau này sẽ không yêu bất luận kẻ nào, cũng sẽ không vì ai mà thương tâm nữa!
“Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi, ngươi không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Thấy hắn kinh ngạc mà nằm trên đất bất động, Triệu Hồng Lân lo lắng thương thế của hắn, vội vàng ân cần hỏi thăm.
Mà Triệu Tĩnh, nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc kia, vẫn đang nghi bản thân bị ảo giác, liền hung hăng tung một đấm, bưng mắt, hô: “Tránh ra, ta không muốn nhìn thấy ngươi! Dù là ảo giác, ta cũng không muốn thấy ngươi! Vĩnh viễn không muốn gặp ngươi nữa…” Tiếng la vô lực mang theo tiếng nức nở vang lên.
Triệu Hồng Lân ôm nửa bên mặt vừa bị đánh, không thể tin Tĩnh Nhi lại ra tay đánh mình, nhưng nghe hắn nức nở, trong lòng y không khỏi đau xót, Tĩnh Nhi không muốn gặp y nữa rồi! Nhưng mà, hết thảy không phải là do y tự chuốc lấy sao? Là y đã cô phụ mối tình si của Tĩnh Nhi…
Đột nhiên Triệu Tĩnh cảm thấy không đúng, không phải hắn đã tỉnh táo rồi sao, thế nào vẫn gặp ảo giác? Âm thầm chớp chớp hai mắt ươt ướt, lúc này hắn mới vươn tay về phía người bên cạnh, nhìn một bên mặt của y có chút sưng đỏ, liền lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, cửu hoàng thúc, ta tưởng mình đang nằm mơ nên mới ra tay… Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta…” Triệu Hồng Lân nhìn hắn, nói không nên lời, cho dù y có nói thật, chỉ sợ hắn cũng không tin.
“Được rồi, vết thương trên tay ngươi rất sâu, để ta xem…” Vừa nói vừa túm lấy tay hắn, cẩn thẩn xắn áo lên kiểm tra, nhìn vết thương sâu đến lòi cả xương còn đang ra máu, thấm đẫm cả ống tay áo. Triệu Hồng Lân nhíu mày, nhẹ nhàng vì hắn mà tẩy sạch máu tươi trên cánh tay, sau đó lấy kim sang dược trong áo ra bôi cho hắn, rồi xé một mảnh áo của y để băng bó vết thương.
“Cửu hoàng thúc?” Hành động của y làm Triệu Tĩnh vô cùng hoang mang, không phải y hận không thể giết mình sao, nhưng bây giờ lại cẩn thận băng bó vết thương cho mình, vì sao?
Suy nghĩ một chút, Triệu Tĩnh bỗng cười rộ lên, nhìn chăm chú vào Triệu Hồng Lân: “Cửu hoàng thúc, ngươi đừng làm thế nữa, nếu như đây là phương pháp hành hạ mới của ngươi, thì chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi. Trái tim ta đã chết, ta không còn yêu ngươi nữa. Cho nên, mặc kệ ngươi làm gì, ta cũng không cảm thấy thống khổ thương tâm, từ nay, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương đến ta nữa.”
Triệu Hồng Lân ngây ngẩn, hắn nói không yêu mình nữa sao? Ánh mắt hắn rất nghiêm túc, cũng rất bình tĩnh, như cây kim đâm thẳng vào tim y, đau đớn đến thấu xương.
Đứng dậy, Triệu Tĩnh ngẩng đầu nhìn vách núi, rồi cười nói: “Ta không biết vì sao nhảy từ nơi cao như vậy mà không chết, cũng không biết vì sao ngươi lại ở chỗ này, nhưng hôm nay, chết đi sống lại, đã làm ta nghĩ thông rất nhiều chuyện. Tính mạng là của chính ta, ta không thể vì người khác mà sống, càng không thể vì người không đáng để ta yêu mà dễ dàng từ bỏ tính mạng, sau này, ta sẽ sống vì chính bản thân ta.”
“Tĩnh Nhi, ta không muốn thương tổn ngươi…” Mặc dù hắn vẫn là Triệu Tĩnh, nhưng khí tức trên người đã hoàn toàn khác trước, không còn u buồn cau mặt cau mày, mà thay vào đó là nụ cười đã lâu không xuất hiện kia, một nụ cười không mang bất cứ tâm tình gì, tựa như hắn bây giờ, làm cho người ta cảm thấy hắn đã thật sự buông xuôi hết thảy.
Tại thời khắc y hiểu rõ về tình cảm đối với hắn, thì hắn lại nói, hắn không còn yêu y! Triệu Hồng Lân không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy trái tim như bị một tảng đá đè nặng, lại như bị kim đâm thủng, rất đau, rất đau!
Y nhớ tới câu nói trước khi nhảy xuống vực của hắn: “Cửu hoàng thúc, nếu có kiếp sau, ta tình nguyện không bao giờ gặp lại ngươi nữa!” Câu nói này, là lúc hắn vô cùng tuyệt vọng mà thốt ra. Triệu Hồng Lân đau lòng, hai mắt đỏ ửng lên…
Đột nhiên, thấy Triệu Tĩnh lắc lư mấy cái rồi ngã xuống. Triệu Hồng Lân cả kinh, vội vàng đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Tĩnh nhi, ngươi làm sao vậy?”
Triệu Tĩnh cười nói: “Cửu hoàng thúc, ta không sao, chỉ là mắt cá chân bị thương thôi.” Sau đó hắn tránh khỏi y, ngồi thẳng dậy, hào phóng giơ chân bị thương lên trước mặt y, tiếp tục nói: “Cửu hoàng thúc, võ công của ngươi cao cường, một chút y thuật chắc cũng biết chứ, chân ta lại phải phiền ngươi rồi.”
Nhìn hắn vài lần, Triệu Hồng Lân thật sự khó có thể nhìn ra điều gì từ khuôn mặt tươi cười đó, Tĩnh Nhi như vậy, thật sự làm cho người ta rất khó thích ứng, cứ như hắn đã biến thành người khác vậy.
Cởi hài ra, nhìn mắt cá chân bị sưng to như cái bánh bao, Triệu Hồng Lân cảm thấy rất đau, vậy mà bản thân người bị thương lại cười hì hì, làm cho Triệu Hồng Lân vừa tức giận vừa đau lòng: “Cũng sưng to như thế rồi, sao giờ ngươi mới nói? Tĩnh Nhi, ngươi có nghe không đó?”
“Hả? Ồ, cửu hoàng thúc tức giận gì chứ, dù sao người đau là ta mà, cửu hoàng thúc để ý làm gì. Hơn nữa, ta cũng vậy, bây giờ ta mới cảm thấy đau!” Khuôn mặt tươi cười của Triệu Tĩnh dần biến thành cau mày, lúc sau đã đau tới nỗi lạnh cả gáy.
Oa oa… quả nhiên cửu hoàng thúc muốn giết hắn mà, bóp chân hắn đến sắp nát cả ra rồi.
“Được rồi đó, chỗ sai khớp đã được chỉnh lại, xem ra ít nhất ba ngày ngươi không thể bước được đâu!” Triệu Hồng Lân vừa giúp hắn đi hài, vừa vỗ nhẹ lên chỗ bị sưng, coi như là trừng phạt.
Triệu Tĩnh đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng cũng không chịu kêu đau, khuôn mặt trắng bệch liếc nhìn Triệu Hồng Lân một cái, giận dỗi nói: “Ta biết ngươi hận ta, muốn giết thì ra tay đi, đừng có dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, ngươi còn xứng là người học võ không hả?”
“Nói ít thôi, đưa tay đây!” Triệu Hồng Lân lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, kỳ thật trong lòng y đã bị mấy câu nói kia làm tức giận muốn điên lên, nếu y muốn giết hắn, thì đã sớm ra tay rồi, sao phải chờ tới tận giờ? Vốn y nghĩ muốn cùng Tĩnh Nhi rời khỏi nhân thế, không ngờ kết quả lại thành thế này.
“Làm gì?” Không phải y muốn chém tay hắn đó chứ?
Triệu Hồng Lân cũng không muốn tốn lời với hắn, chỉ kéo hắn đứng dậy rồi cõng hắn đi dọc theo dòng suối.
Thì ra là muốn cõng mình!
Triệu Tĩnh im lặng ghé vào lưng y, trong lòng càng lúc càng nghi hoặc, một lát sau, hắn không nhịn được mà hỏi: “Cửu hoàng thúc, ngươi làm sao vậy? Không phải trước kia ngươi vẫn coi ta là kẻ thù sao, sao giờ lại đối tốt với ta thế? Cứ như là một người khác vậy…”
Tay nắm chặt, Triệu Hồng Lân giống như muốn nói gì đó, rồi lại im lặng, chỉ kêu hắn chú ý nhìn xung quanh để tìm một chỗ trú chân, bây giờ trời sắp tối, ở nơi thâm cốc này, không biết sẽ có mãnh thú gì xuất hiện nữa?
Vì vậy, hai ngươi vừa đi vừa tìm, may mắn có một sơn động trên chỗ thác nước cao tầm hơn trăm trượng. Dựa vào khinh công của Triệu Hồng Lân, mặc dù trên lưng cõng một người, nhưng người kia cũng gầy chỉ còn da bọc xương, cho nên y vẫn có thể lên đó rất dễ dàng. Cẩn thận đặt Triệu Tĩnh trên mặt đất, Triệu Hồng Lân lại ra khỏi động, nhặt một đống củi cùng bắt một ít chim muông, ra thác nước rửa sạch sẽ, y lấy đá đánh lửa đốt đống củi để nướng thịt, không tới nửa canh giờ sau, trong sơn động đã tỏa đầy mùi thơm.
Triệu Tĩnh vừa ăn thịt nướng vừa nói: “Cửu hoàng thúc, không ngờ ngươi còn biết làm việc này, có thể dạy cho ta được không?”
“Ngươi học làm gì? Làm hoàng đế được người người hầu hạ rồi mà?”
“À… có thể sau này sẽ dùng? Dù sao ngươi cứ dạy ta làm cách nào để sinh tồn là được!” Triệu Tĩnh hì hì cười nói, giống như thật lại giống như giả, làm người ta không thể nào hiểu nổi.
Triệu Hồng Lân hoài nghi nhìn hắn, chung quy cảm thấy hắn có chút kỳ lạ, bất quá hay là cứ dạy hắn vài cách để sinh tồn vẫn tốt hơn.
Ngồi xung quanh đống lửa hàn huyên cả buổi tối, hào khí giữa hai người bình thản chưa từng có, cứ như giữa bọn họ chưa từng có chuyện gì phát sinh. Càng trò chuyện càng mệt, Triệu Tĩnh mơ mơ màng màng tựa vào vách đá ngủ thiếp đi. Triệu Hồng Lân ngồi bên cạnh hắn, nhìn khuôn mặt gầy gò uể oải đang say ngủ, tay y không tự chủ mà vươn ra.
Là y đã hại hắn thành như vậy. Là y đã làm tổn thương đến hắn. Theo dòng suy nghĩ, áy náy, đau lòng, yêu thương… tất cả tự dưng bốc lên, như muốn phá tan ***g ngực. Tay vô thức run rẩy, cảm thấy hắn nhăn mặt, Triệu Hồng Lân đột nhiên thu tay lại, liền thấy hắn co ro, hai tay ôm chặt người, đôi mắt vẫn nhắm tịt.
Bây giờ là tháng năm, trong động lại có lửa, sao hắn còn lạnh đến thế? Hình như y nhớ mấy vị đại thần đã từng nói, thân thể hắn ngày một yếu, vô cùng sợ lạnh, hết thảy đều là do y tàn nhẫn cùng vô tình tạo nên. Y hối hận, tự trách, thầm thề sau này sẽ yêu thương hắn, toàn tâm toàn ý trân trọng hắn…
Cho dù như vậy, y vẫn cảm thấy mình không bằng một phần vạn so với tình cảm Tĩnh nhi dành cho mình!
Triệu Hồng Lân nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, dùng thân thể mình sưởi ấm cho hắn. Mà Triệu Tĩnh, cũng bởi vì cảm thấy ấm áp mà càng rúc vào gần y hơn.
Thời khắc tĩnh lặng dần trôi qua, Triệu Hồng Lân hy vọng có thể trở thành vĩnh hằng. Không biết vì sao, bây giờ y vô cùng bất an, chung quy cứ có cảm giác Tĩnh nhi sẽ rời khỏi y, vĩnh viễn mà rời khỏi y!
Mang theo bất an sâu sắc, y ôm chặt lấy Triệu Tĩnh, tựa hồ như vậy mới có thể xác định hắn vẫn ở bên cạnh y, không có rời khỏi y.
Đống lửa không biết đã lụi tàn từ lúc nào, trong sơn động vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng, hai người dần chìm vào giấc ngủ.
“Hoàng thượng… hoàng thượng… Các ngươi qua bên kia tìm đi… Hoàng thương… hoàng thượng…”
Một tiếng gọi xé gió xuyên qua thác nước tiến vào trong sơn động, làm hai người giật mình sửng sốt.
Là Ngự Lâm quân?
Triệu Hồng Lân nhìn Triệu Tĩnh, thấy hắn ngơ ngác không nhúc nhích, không biết hắn đang nghĩ gì. Do dự một lúc lâu, y đứng dậy đi tới cửa động, định gọi Ngự lâm quân, nhưng đột nhiên lại bị thanh âm phía sau ngăn cản.
“Cửu hoàng thúc, đừng lên tiếng.” Ánh mắt Triệu Tĩnh sắc bén nhìn y, như nói rằng, hắn đang ra lệnh cho y, y không được chống lại.
Triệu Hồng Lân sửng sốt, nhưng trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần, y tới bên cạnh hắn, hỏi: “Tại sao? Bọn họ tới đón ngươi trở về mà.”
“Triệu Tĩnh trước kia đã chết, bây giờ ta không muốn làm hoàng đế nữa.” Triệu Tĩnh thản nhiên cười cười, sau đó nhìn chăm chú vào Triệu Hồng Lân, bình tĩnh nói: “Cái gì ta cũng không muốn nữa rồi, ta chỉ muốn du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn cảnh đẹp nhân gian, có lẽ sau này ta ở lại đây cũng không tệ! Từ khi cơ thể ta ngày càng yếu, ta đã lập chiếu thư để đại ca thừa kế ngôi vị, tứ hoàng huynh sẽ toàn tâm toàn ý phụ tá đại ca, Kiến nhi, Tử nhi thì có Hồng Linh và đại ca chăm sóc, ta cũng rất yên tâm. Cửu hoàng thúc, ngươi cũng nên về nhà xem tình hình đi?”
Hắn có thể bình tĩnh mà nói, nhưng Triệu Hồng Lân lại làm không được, hai tròng mắt câu hồn gắt gao nhìn hắn: “Không phải ngươi muốn biết tại sao ta lại ở đây đúng không? Là tự ta nhảy xuống đó!”
Hả? Tự y nhảy xuống? Triệu Tĩnh kinh ngạc nhìn y.
“Ta thật ngu ngốc, không biết bản thân yêu ai, cho đến khi ngươi nhảy xuống vách núi, ta mới biết, người ta yêu vẫn là ngươi! Từ năm ngươi tám tuổi, ta đã yêu ngươi. Việc này liên quan đến danh dự hoàng tộc, cho nên trong tiềm thức, ta vẫn trốn tránh.”
Triệu Hồng Lân tới gần hắn, xoa mặt hắn, cười khổ: “Cách đây không lâu, ta mới hiểu vì sao ta lại coi trọng Ngọc Diệp, đó là vì nàng cười rất giống ngươi, nụ cười sáng lạn trong sáng, cho nên ta mới cưới nàng. Là ta quá ngu ngốc, đã phụ tình ngươi…”
“Ý ngươi nói, Ngọc Diệp kỳ thật là thế thân của ta? Người ngươi yêu vẫn là ta?” Hai tròng mắt Triệu Tĩnh tỏa sáng, thẳng tắp nhìn y, thấy y không do dự gật đầu, đột nhiên cười ha ha: “Cửu hoàng thúc, ngươi nói gì thế? Chắc không phải bị ngã nên đầu óc có vấn đề chứ? Ha ha ha…”
Cont…
Mây mù lượn lờ trên sườn núi, hoa thơm cỏ lạ nở thơm ngát cả vùng, một màu xanh đầy sức sống bao trùm khắp nơi.
Khe suối nhỏ róc rách tinh nghịch chảy qua da thịt, mang theo những đóa hoa xinh đẹp, dòng nước mát lạnh khiến người nằm trên cỏ tỉnh lại, mở mắt ra, hắn nhìn thấy vách núi sừng sững, phiêu lãng giữa làn sương khói mờ ảo.
Chẳng lẽ mình chưa chết?
Triệu Tĩnh không dám tin, từ vách núi cao như vậy rơi xuống mà cũng không chết? Không phải hắn không hoài nghi mình đang mơ, nhưng vết thương đau đớn trên người đã chứng minh hắn vẫn còn sống.
Hắn còn sống… hắn vẫn còn sống! Lúc hắn tuyệt vọng nhất, cảm thấy còn sống không còn ý nghĩa nào nữa mà đi tìm cái chết, kết quả hắn lại không chết! Ha ha… Triệu Tĩnh nhẹ nhàng cười ra tiếng, nhưng trong đó không có chút sung sướng nào, mà chỉ là nụ cười vô tâm trống rỗng.
Dưới gốc cây cách đó không xa, Triệu Hồng Lân cũng tỉnh lại. Thử đứng dậy, kiểm tra thân thể, ngoài một vài xây xát nhỏ nhặt ra thì không sao cả, y không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ lạ, từ nơi cao như thế nhảy xuống, nếu không chết thì cũng sẽ trọng thương chứ. Vì sao lại không sao thế này?
Đang tự nghi hoặc, chợt y nghe thấy vài tiếng cười khe khẽ, Triệu Hồng Lân vội vàng theo tiếng động đi tới, nhìn chăm chú vào người đang cười kia, khẽ run rẩy gọi: “Tĩnh Nhi? Tĩnh Nhi…” Hắn không chết! Tĩnh Nhi chưa chết!
Nghe thấy thanh âm khắc cốt ghi tâm kia, tiếng cười bỗng ngưng bặt, thay vào đó là ánh mắt nghi hoặc. Có phải hắn gặp ảo giác rồi không? Chẳng những nhìn thấy hình bóng cửu hoàng thúc, lại còn nghe thấy âm thanh của y, sao y lại ở chỗ này?
Triệu Tĩnh cau mày, đột nhiên nắm chặt hai đấm, hận bản thân không chịu từ bỏ, không phải hắn đã tuyệt vọng với mối tình kia rồi sao, thế nào lại nghĩ tới y nữa? Nếu ý trời không để hắn chết đi, vậy hắn nên sống một cuộc sống mới, không bao giờ nhớ nhung người kia nữa, từ lúc hắn nhảy núi, trái tim hắn đã chết rồi! Triệu Tĩnh sau này sẽ không yêu bất luận kẻ nào, cũng sẽ không vì ai mà thương tâm nữa!
“Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi, ngươi không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Thấy hắn kinh ngạc mà nằm trên đất bất động, Triệu Hồng Lân lo lắng thương thế của hắn, vội vàng ân cần hỏi thăm.
Mà Triệu Tĩnh, nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc kia, vẫn đang nghi bản thân bị ảo giác, liền hung hăng tung một đấm, bưng mắt, hô: “Tránh ra, ta không muốn nhìn thấy ngươi! Dù là ảo giác, ta cũng không muốn thấy ngươi! Vĩnh viễn không muốn gặp ngươi nữa…” Tiếng la vô lực mang theo tiếng nức nở vang lên.
Triệu Hồng Lân ôm nửa bên mặt vừa bị đánh, không thể tin Tĩnh Nhi lại ra tay đánh mình, nhưng nghe hắn nức nở, trong lòng y không khỏi đau xót, Tĩnh Nhi không muốn gặp y nữa rồi! Nhưng mà, hết thảy không phải là do y tự chuốc lấy sao? Là y đã cô phụ mối tình si của Tĩnh Nhi…
Đột nhiên Triệu Tĩnh cảm thấy không đúng, không phải hắn đã tỉnh táo rồi sao, thế nào vẫn gặp ảo giác? Âm thầm chớp chớp hai mắt ươt ướt, lúc này hắn mới vươn tay về phía người bên cạnh, nhìn một bên mặt của y có chút sưng đỏ, liền lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, cửu hoàng thúc, ta tưởng mình đang nằm mơ nên mới ra tay… Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta…” Triệu Hồng Lân nhìn hắn, nói không nên lời, cho dù y có nói thật, chỉ sợ hắn cũng không tin.
“Được rồi, vết thương trên tay ngươi rất sâu, để ta xem…” Vừa nói vừa túm lấy tay hắn, cẩn thẩn xắn áo lên kiểm tra, nhìn vết thương sâu đến lòi cả xương còn đang ra máu, thấm đẫm cả ống tay áo. Triệu Hồng Lân nhíu mày, nhẹ nhàng vì hắn mà tẩy sạch máu tươi trên cánh tay, sau đó lấy kim sang dược trong áo ra bôi cho hắn, rồi xé một mảnh áo của y để băng bó vết thương.
“Cửu hoàng thúc?” Hành động của y làm Triệu Tĩnh vô cùng hoang mang, không phải y hận không thể giết mình sao, nhưng bây giờ lại cẩn thận băng bó vết thương cho mình, vì sao?
Suy nghĩ một chút, Triệu Tĩnh bỗng cười rộ lên, nhìn chăm chú vào Triệu Hồng Lân: “Cửu hoàng thúc, ngươi đừng làm thế nữa, nếu như đây là phương pháp hành hạ mới của ngươi, thì chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi. Trái tim ta đã chết, ta không còn yêu ngươi nữa. Cho nên, mặc kệ ngươi làm gì, ta cũng không cảm thấy thống khổ thương tâm, từ nay, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương đến ta nữa.”
Triệu Hồng Lân ngây ngẩn, hắn nói không yêu mình nữa sao? Ánh mắt hắn rất nghiêm túc, cũng rất bình tĩnh, như cây kim đâm thẳng vào tim y, đau đớn đến thấu xương.
Đứng dậy, Triệu Tĩnh ngẩng đầu nhìn vách núi, rồi cười nói: “Ta không biết vì sao nhảy từ nơi cao như vậy mà không chết, cũng không biết vì sao ngươi lại ở chỗ này, nhưng hôm nay, chết đi sống lại, đã làm ta nghĩ thông rất nhiều chuyện. Tính mạng là của chính ta, ta không thể vì người khác mà sống, càng không thể vì người không đáng để ta yêu mà dễ dàng từ bỏ tính mạng, sau này, ta sẽ sống vì chính bản thân ta.”
“Tĩnh Nhi, ta không muốn thương tổn ngươi…” Mặc dù hắn vẫn là Triệu Tĩnh, nhưng khí tức trên người đã hoàn toàn khác trước, không còn u buồn cau mặt cau mày, mà thay vào đó là nụ cười đã lâu không xuất hiện kia, một nụ cười không mang bất cứ tâm tình gì, tựa như hắn bây giờ, làm cho người ta cảm thấy hắn đã thật sự buông xuôi hết thảy.
Tại thời khắc y hiểu rõ về tình cảm đối với hắn, thì hắn lại nói, hắn không còn yêu y! Triệu Hồng Lân không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy trái tim như bị một tảng đá đè nặng, lại như bị kim đâm thủng, rất đau, rất đau!
Y nhớ tới câu nói trước khi nhảy xuống vực của hắn: “Cửu hoàng thúc, nếu có kiếp sau, ta tình nguyện không bao giờ gặp lại ngươi nữa!” Câu nói này, là lúc hắn vô cùng tuyệt vọng mà thốt ra. Triệu Hồng Lân đau lòng, hai mắt đỏ ửng lên…
Đột nhiên, thấy Triệu Tĩnh lắc lư mấy cái rồi ngã xuống. Triệu Hồng Lân cả kinh, vội vàng đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Tĩnh nhi, ngươi làm sao vậy?”
Triệu Tĩnh cười nói: “Cửu hoàng thúc, ta không sao, chỉ là mắt cá chân bị thương thôi.” Sau đó hắn tránh khỏi y, ngồi thẳng dậy, hào phóng giơ chân bị thương lên trước mặt y, tiếp tục nói: “Cửu hoàng thúc, võ công của ngươi cao cường, một chút y thuật chắc cũng biết chứ, chân ta lại phải phiền ngươi rồi.”
Nhìn hắn vài lần, Triệu Hồng Lân thật sự khó có thể nhìn ra điều gì từ khuôn mặt tươi cười đó, Tĩnh Nhi như vậy, thật sự làm cho người ta rất khó thích ứng, cứ như hắn đã biến thành người khác vậy.
Cởi hài ra, nhìn mắt cá chân bị sưng to như cái bánh bao, Triệu Hồng Lân cảm thấy rất đau, vậy mà bản thân người bị thương lại cười hì hì, làm cho Triệu Hồng Lân vừa tức giận vừa đau lòng: “Cũng sưng to như thế rồi, sao giờ ngươi mới nói? Tĩnh Nhi, ngươi có nghe không đó?”
“Hả? Ồ, cửu hoàng thúc tức giận gì chứ, dù sao người đau là ta mà, cửu hoàng thúc để ý làm gì. Hơn nữa, ta cũng vậy, bây giờ ta mới cảm thấy đau!” Khuôn mặt tươi cười của Triệu Tĩnh dần biến thành cau mày, lúc sau đã đau tới nỗi lạnh cả gáy.
Oa oa… quả nhiên cửu hoàng thúc muốn giết hắn mà, bóp chân hắn đến sắp nát cả ra rồi.
“Được rồi đó, chỗ sai khớp đã được chỉnh lại, xem ra ít nhất ba ngày ngươi không thể bước được đâu!” Triệu Hồng Lân vừa giúp hắn đi hài, vừa vỗ nhẹ lên chỗ bị sưng, coi như là trừng phạt.
Triệu Tĩnh đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng cũng không chịu kêu đau, khuôn mặt trắng bệch liếc nhìn Triệu Hồng Lân một cái, giận dỗi nói: “Ta biết ngươi hận ta, muốn giết thì ra tay đi, đừng có dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, ngươi còn xứng là người học võ không hả?”
“Nói ít thôi, đưa tay đây!” Triệu Hồng Lân lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, kỳ thật trong lòng y đã bị mấy câu nói kia làm tức giận muốn điên lên, nếu y muốn giết hắn, thì đã sớm ra tay rồi, sao phải chờ tới tận giờ? Vốn y nghĩ muốn cùng Tĩnh Nhi rời khỏi nhân thế, không ngờ kết quả lại thành thế này.
“Làm gì?” Không phải y muốn chém tay hắn đó chứ?
Triệu Hồng Lân cũng không muốn tốn lời với hắn, chỉ kéo hắn đứng dậy rồi cõng hắn đi dọc theo dòng suối.
Thì ra là muốn cõng mình!
Triệu Tĩnh im lặng ghé vào lưng y, trong lòng càng lúc càng nghi hoặc, một lát sau, hắn không nhịn được mà hỏi: “Cửu hoàng thúc, ngươi làm sao vậy? Không phải trước kia ngươi vẫn coi ta là kẻ thù sao, sao giờ lại đối tốt với ta thế? Cứ như là một người khác vậy…”
Tay nắm chặt, Triệu Hồng Lân giống như muốn nói gì đó, rồi lại im lặng, chỉ kêu hắn chú ý nhìn xung quanh để tìm một chỗ trú chân, bây giờ trời sắp tối, ở nơi thâm cốc này, không biết sẽ có mãnh thú gì xuất hiện nữa?
Vì vậy, hai ngươi vừa đi vừa tìm, may mắn có một sơn động trên chỗ thác nước cao tầm hơn trăm trượng. Dựa vào khinh công của Triệu Hồng Lân, mặc dù trên lưng cõng một người, nhưng người kia cũng gầy chỉ còn da bọc xương, cho nên y vẫn có thể lên đó rất dễ dàng. Cẩn thận đặt Triệu Tĩnh trên mặt đất, Triệu Hồng Lân lại ra khỏi động, nhặt một đống củi cùng bắt một ít chim muông, ra thác nước rửa sạch sẽ, y lấy đá đánh lửa đốt đống củi để nướng thịt, không tới nửa canh giờ sau, trong sơn động đã tỏa đầy mùi thơm.
Triệu Tĩnh vừa ăn thịt nướng vừa nói: “Cửu hoàng thúc, không ngờ ngươi còn biết làm việc này, có thể dạy cho ta được không?”
“Ngươi học làm gì? Làm hoàng đế được người người hầu hạ rồi mà?”
“À… có thể sau này sẽ dùng? Dù sao ngươi cứ dạy ta làm cách nào để sinh tồn là được!” Triệu Tĩnh hì hì cười nói, giống như thật lại giống như giả, làm người ta không thể nào hiểu nổi.
Triệu Hồng Lân hoài nghi nhìn hắn, chung quy cảm thấy hắn có chút kỳ lạ, bất quá hay là cứ dạy hắn vài cách để sinh tồn vẫn tốt hơn.
Ngồi xung quanh đống lửa hàn huyên cả buổi tối, hào khí giữa hai người bình thản chưa từng có, cứ như giữa bọn họ chưa từng có chuyện gì phát sinh. Càng trò chuyện càng mệt, Triệu Tĩnh mơ mơ màng màng tựa vào vách đá ngủ thiếp đi. Triệu Hồng Lân ngồi bên cạnh hắn, nhìn khuôn mặt gầy gò uể oải đang say ngủ, tay y không tự chủ mà vươn ra.
Là y đã hại hắn thành như vậy. Là y đã làm tổn thương đến hắn. Theo dòng suy nghĩ, áy náy, đau lòng, yêu thương… tất cả tự dưng bốc lên, như muốn phá tan g ngực. Tay vô thức run rẩy, cảm thấy hắn nhăn mặt, Triệu Hồng Lân đột nhiên thu tay lại, liền thấy hắn co ro, hai tay ôm chặt người, đôi mắt vẫn nhắm tịt.
Bây giờ là tháng năm, trong động lại có lửa, sao hắn còn lạnh đến thế? Hình như y nhớ mấy vị đại thần đã từng nói, thân thể hắn ngày một yếu, vô cùng sợ lạnh, hết thảy đều là do y tàn nhẫn cùng vô tình tạo nên. Y hối hận, tự trách, thầm thề sau này sẽ yêu thương hắn, toàn tâm toàn ý trân trọng hắn…
Cho dù như vậy, y vẫn cảm thấy mình không bằng một phần vạn so với tình cảm Tĩnh nhi dành cho mình!
Triệu Hồng Lân nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, dùng thân thể mình sưởi ấm cho hắn. Mà Triệu Tĩnh, cũng bởi vì cảm thấy ấm áp mà càng rúc vào gần y hơn.
Thời khắc tĩnh lặng dần trôi qua, Triệu Hồng Lân hy vọng có thể trở thành vĩnh hằng. Không biết vì sao, bây giờ y vô cùng bất an, chung quy cứ có cảm giác Tĩnh nhi sẽ rời khỏi y, vĩnh viễn mà rời khỏi y!
Mang theo bất an sâu sắc, y ôm chặt lấy Triệu Tĩnh, tựa hồ như vậy mới có thể xác định hắn vẫn ở bên cạnh y, không có rời khỏi y.
Đống lửa không biết đã lụi tàn từ lúc nào, trong sơn động vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng, hai người dần chìm vào giấc ngủ.
“Hoàng thượng… hoàng thượng… Các ngươi qua bên kia tìm đi… Hoàng thương… hoàng thượng…”
Một tiếng gọi xé gió xuyên qua thác nước tiến vào trong sơn động, làm hai người giật mình sửng sốt.
Là Ngự Lâm quân?
Triệu Hồng Lân nhìn Triệu Tĩnh, thấy hắn ngơ ngác không nhúc nhích, không biết hắn đang nghĩ gì. Do dự một lúc lâu, y đứng dậy đi tới cửa động, định gọi Ngự lâm quân, nhưng đột nhiên lại bị thanh âm phía sau ngăn cản.
“Cửu hoàng thúc, đừng lên tiếng.” Ánh mắt Triệu Tĩnh sắc bén nhìn y, như nói rằng, hắn đang ra lệnh cho y, y không được chống lại.
Triệu Hồng Lân sửng sốt, nhưng trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần, y tới bên cạnh hắn, hỏi: “Tại sao? Bọn họ tới đón ngươi trở về mà.”
“Triệu Tĩnh trước kia đã chết, bây giờ ta không muốn làm hoàng đế nữa.” Triệu Tĩnh thản nhiên cười cười, sau đó nhìn chăm chú vào Triệu Hồng Lân, bình tĩnh nói: “Cái gì ta cũng không muốn nữa rồi, ta chỉ muốn du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn cảnh đẹp nhân gian, có lẽ sau này ta ở lại đây cũng không tệ! Từ khi cơ thể ta ngày càng yếu, ta đã lập chiếu thư để đại ca thừa kế ngôi vị, tứ hoàng huynh sẽ toàn tâm toàn ý phụ tá đại ca, Kiến nhi, Tử nhi thì có Hồng Linh và đại ca chăm sóc, ta cũng rất yên tâm. Cửu hoàng thúc, ngươi cũng nên về nhà xem tình hình đi?”
Hắn có thể bình tĩnh mà nói, nhưng Triệu Hồng Lân lại làm không được, hai tròng mắt câu hồn gắt gao nhìn hắn: “Không phải ngươi muốn biết tại sao ta lại ở đây đúng không? Là tự ta nhảy xuống đó!”
Hả? Tự y nhảy xuống? Triệu Tĩnh kinh ngạc nhìn y.
“Ta thật ngu ngốc, không biết bản thân yêu ai, cho đến khi ngươi nhảy xuống vách núi, ta mới biết, người ta yêu vẫn là ngươi! Từ năm ngươi tám tuổi, ta đã yêu ngươi. Việc này liên quan đến danh dự hoàng tộc, cho nên trong tiềm thức, ta vẫn trốn tránh.”
Triệu Hồng Lân tới gần hắn, xoa mặt hắn, cười khổ: “Cách đây không lâu, ta mới hiểu vì sao ta lại coi trọng Ngọc Diệp, đó là vì nàng cười rất giống ngươi, nụ cười sáng lạn trong sáng, cho nên ta mới cưới nàng. Là ta quá ngu ngốc, đã phụ tình ngươi…”
“Ý ngươi nói, Ngọc Diệp kỳ thật là thế thân của ta? Người ngươi yêu vẫn là ta?” Hai tròng mắt Triệu Tĩnh tỏa sáng, thẳng tắp nhìn y, thấy y không do dự gật đầu, đột nhiên cười ha ha: “Cửu hoàng thúc, ngươi nói gì thế? Chắc không phải bị ngã nên đầu óc có vấn đề chứ? Ha ha ha…”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mây mù lượn lờ trên sườn núi, hoa thơm cỏ lạ nở thơm ngát cả vùng, một màu xanh đầy sức sống bao trùm khắp nơi.
Khe suối nhỏ róc rách tinh nghịch chảy qua da thịt, mang theo những đóa hoa xinh đẹp, dòng nước mát lạnh khiến người nằm trên cỏ tỉnh lại, mở mắt ra, hắn nhìn thấy vách núi sừng sững, phiêu lãng giữa làn sương khói mờ ảo.
Chẳng lẽ mình chưa chết?
Triệu Tĩnh không dám tin, từ vách núi cao như vậy rơi xuống mà cũng không chết? Không phải hắn không hoài nghi mình đang mơ, nhưng vết thương đau đớn trên người đã chứng minh hắn vẫn còn sống.
Hắn còn sống… hắn vẫn còn sống! Lúc hắn tuyệt vọng nhất, cảm thấy còn sống không còn ý nghĩa nào nữa mà đi tìm cái chết, kết quả hắn lại không chết! Ha ha… Triệu Tĩnh nhẹ nhàng cười ra tiếng, nhưng trong đó không có chút sung sướng nào, mà chỉ là nụ cười vô tâm trống rỗng.
Dưới gốc cây cách đó không xa, Triệu Hồng Lân cũng tỉnh lại. Thử đứng dậy, kiểm tra thân thể, ngoài một vài xây xát nhỏ nhặt ra thì không sao cả, y không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ lạ, từ nơi cao như thế nhảy xuống, nếu không chết thì cũng sẽ trọng thương chứ. Vì sao lại không sao thế này?
Đang tự nghi hoặc, chợt y nghe thấy vài tiếng cười khe khẽ, Triệu Hồng Lân vội vàng theo tiếng động đi tới, nhìn chăm chú vào người đang cười kia, khẽ run rẩy gọi: “Tĩnh Nhi? Tĩnh Nhi…” Hắn không chết! Tĩnh Nhi chưa chết!
Nghe thấy thanh âm khắc cốt ghi tâm kia, tiếng cười bỗng ngưng bặt, thay vào đó là ánh mắt nghi hoặc. Có phải hắn gặp ảo giác rồi không? Chẳng những nhìn thấy hình bóng cửu hoàng thúc, lại còn nghe thấy âm thanh của y, sao y lại ở chỗ này?
Triệu Tĩnh cau mày, đột nhiên nắm chặt hai đấm, hận bản thân không chịu từ bỏ, không phải hắn đã tuyệt vọng với mối tình kia rồi sao, thế nào lại nghĩ tới y nữa? Nếu ý trời không để hắn chết đi, vậy hắn nên sống một cuộc sống mới, không bao giờ nhớ nhung người kia nữa, từ lúc hắn nhảy núi, trái tim hắn đã chết rồi! Triệu Tĩnh sau này sẽ không yêu bất luận kẻ nào, cũng sẽ không vì ai mà thương tâm nữa!
“Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi, ngươi không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Thấy hắn kinh ngạc mà nằm trên đất bất động, Triệu Hồng Lân lo lắng thương thế của hắn, vội vàng ân cần hỏi thăm.
Mà Triệu Tĩnh, nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc kia, vẫn đang nghi bản thân bị ảo giác, liền hung hăng tung một đấm, bưng mắt, hô: “Tránh ra, ta không muốn nhìn thấy ngươi! Dù là ảo giác, ta cũng không muốn thấy ngươi! Vĩnh viễn không muốn gặp ngươi nữa…” Tiếng la vô lực mang theo tiếng nức nở vang lên.
Triệu Hồng Lân ôm nửa bên mặt vừa bị đánh, không thể tin Tĩnh Nhi lại ra tay đánh mình, nhưng nghe hắn nức nở, trong lòng y không khỏi đau xót, Tĩnh Nhi không muốn gặp y nữa rồi! Nhưng mà, hết thảy không phải là do y tự chuốc lấy sao? Là y đã cô phụ mối tình si của Tĩnh Nhi…
Đột nhiên Triệu Tĩnh cảm thấy không đúng, không phải hắn đã tỉnh táo rồi sao, thế nào vẫn gặp ảo giác? Âm thầm chớp chớp hai mắt ươt ướt, lúc này hắn mới vươn tay về phía người bên cạnh, nhìn một bên mặt của y có chút sưng đỏ, liền lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, cửu hoàng thúc, ta tưởng mình đang nằm mơ nên mới ra tay… Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta…” Triệu Hồng Lân nhìn hắn, nói không nên lời, cho dù y có nói thật, chỉ sợ hắn cũng không tin.
“Được rồi, vết thương trên tay ngươi rất sâu, để ta xem…” Vừa nói vừa túm lấy tay hắn, cẩn thẩn xắn áo lên kiểm tra, nhìn vết thương sâu đến lòi cả xương còn đang ra máu, thấm đẫm cả ống tay áo. Triệu Hồng Lân nhíu mày, nhẹ nhàng vì hắn mà tẩy sạch máu tươi trên cánh tay, sau đó lấy kim sang dược trong áo ra bôi cho hắn, rồi xé một mảnh áo của y để băng bó vết thương.
“Cửu hoàng thúc?” Hành động của y làm Triệu Tĩnh vô cùng hoang mang, không phải y hận không thể giết mình sao, nhưng bây giờ lại cẩn thận băng bó vết thương cho mình, vì sao?
Suy nghĩ một chút, Triệu Tĩnh bỗng cười rộ lên, nhìn chăm chú vào Triệu Hồng Lân: “Cửu hoàng thúc, ngươi đừng làm thế nữa, nếu như đây là phương pháp hành hạ mới của ngươi, thì chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi. Trái tim ta đã chết, ta không còn yêu ngươi nữa. Cho nên, mặc kệ ngươi làm gì, ta cũng không cảm thấy thống khổ thương tâm, từ nay, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương đến ta nữa.”
Triệu Hồng Lân ngây ngẩn, hắn nói không yêu mình nữa sao? Ánh mắt hắn rất nghiêm túc, cũng rất bình tĩnh, như cây kim đâm thẳng vào tim y, đau đớn đến thấu xương.
Đứng dậy, Triệu Tĩnh ngẩng đầu nhìn vách núi, rồi cười nói: “Ta không biết vì sao nhảy từ nơi cao như vậy mà không chết, cũng không biết vì sao ngươi lại ở chỗ này, nhưng hôm nay, chết đi sống lại, đã làm ta nghĩ thông rất nhiều chuyện. Tính mạng là của chính ta, ta không thể vì người khác mà sống, càng không thể vì người không đáng để ta yêu mà dễ dàng từ bỏ tính mạng, sau này, ta sẽ sống vì chính bản thân ta.”
“Tĩnh Nhi, ta không muốn thương tổn ngươi…” Mặc dù hắn vẫn là Triệu Tĩnh, nhưng khí tức trên người đã hoàn toàn khác trước, không còn u buồn cau mặt cau mày, mà thay vào đó là nụ cười đã lâu không xuất hiện kia, một nụ cười không mang bất cứ tâm tình gì, tựa như hắn bây giờ, làm cho người ta cảm thấy hắn đã thật sự buông xuôi hết thảy.
Tại thời khắc y hiểu rõ về tình cảm đối với hắn, thì hắn lại nói, hắn không còn yêu y! Triệu Hồng Lân không biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy trái tim như bị một tảng đá đè nặng, lại như bị kim đâm thủng, rất đau, rất đau!
Y nhớ tới câu nói trước khi nhảy xuống vực của hắn: “Cửu hoàng thúc, nếu có kiếp sau, ta tình nguyện không bao giờ gặp lại ngươi nữa!” Câu nói này, là lúc hắn vô cùng tuyệt vọng mà thốt ra. Triệu Hồng Lân đau lòng, hai mắt đỏ ửng lên…
Đột nhiên, thấy Triệu Tĩnh lắc lư mấy cái rồi ngã xuống. Triệu Hồng Lân cả kinh, vội vàng đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Tĩnh nhi, ngươi làm sao vậy?”
Triệu Tĩnh cười nói: “Cửu hoàng thúc, ta không sao, chỉ là mắt cá chân bị thương thôi.” Sau đó hắn tránh khỏi y, ngồi thẳng dậy, hào phóng giơ chân bị thương lên trước mặt y, tiếp tục nói: “Cửu hoàng thúc, võ công của ngươi cao cường, một chút y thuật chắc cũng biết chứ, chân ta lại phải phiền ngươi rồi.”
Nhìn hắn vài lần, Triệu Hồng Lân thật sự khó có thể nhìn ra điều gì từ khuôn mặt tươi cười đó, Tĩnh Nhi như vậy, thật sự làm cho người ta rất khó thích ứng, cứ như hắn đã biến thành người khác vậy.
Cởi hài ra, nhìn mắt cá chân bị sưng to như cái bánh bao, Triệu Hồng Lân cảm thấy rất đau, vậy mà bản thân người bị thương lại cười hì hì, làm cho Triệu Hồng Lân vừa tức giận vừa đau lòng: “Cũng sưng to như thế rồi, sao giờ ngươi mới nói? Tĩnh Nhi, ngươi có nghe không đó?”
“Hả? Ồ, cửu hoàng thúc tức giận gì chứ, dù sao người đau là ta mà, cửu hoàng thúc để ý làm gì. Hơn nữa, ta cũng vậy, bây giờ ta mới cảm thấy đau!” Khuôn mặt tươi cười của Triệu Tĩnh dần biến thành cau mày, lúc sau đã đau tới nỗi lạnh cả gáy.
Oa oa… quả nhiên cửu hoàng thúc muốn giết hắn mà, bóp chân hắn đến sắp nát cả ra rồi.
“Được rồi đó, chỗ sai khớp đã được chỉnh lại, xem ra ít nhất ba ngày ngươi không thể bước được đâu!” Triệu Hồng Lân vừa giúp hắn đi hài, vừa vỗ nhẹ lên chỗ bị sưng, coi như là trừng phạt.
Triệu Tĩnh đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng cũng không chịu kêu đau, khuôn mặt trắng bệch liếc nhìn Triệu Hồng Lân một cái, giận dỗi nói: “Ta biết ngươi hận ta, muốn giết thì ra tay đi, đừng có dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, ngươi còn xứng là người học võ không hả?”
“Nói ít thôi, đưa tay đây!” Triệu Hồng Lân lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, kỳ thật trong lòng y đã bị mấy câu nói kia làm tức giận muốn điên lên, nếu y muốn giết hắn, thì đã sớm ra tay rồi, sao phải chờ tới tận giờ? Vốn y nghĩ muốn cùng Tĩnh Nhi rời khỏi nhân thế, không ngờ kết quả lại thành thế này.
“Làm gì?” Không phải y muốn chém tay hắn đó chứ?
Triệu Hồng Lân cũng không muốn tốn lời với hắn, chỉ kéo hắn đứng dậy rồi cõng hắn đi dọc theo dòng suối.
Thì ra là muốn cõng mình!
Triệu Tĩnh im lặng ghé vào lưng y, trong lòng càng lúc càng nghi hoặc, một lát sau, hắn không nhịn được mà hỏi: “Cửu hoàng thúc, ngươi làm sao vậy? Không phải trước kia ngươi vẫn coi ta là kẻ thù sao, sao giờ lại đối tốt với ta thế? Cứ như là một người khác vậy…”
Tay nắm chặt, Triệu Hồng Lân giống như muốn nói gì đó, rồi lại im lặng, chỉ kêu hắn chú ý nhìn xung quanh để tìm một chỗ trú chân, bây giờ trời sắp tối, ở nơi thâm cốc này, không biết sẽ có mãnh thú gì xuất hiện nữa?
Vì vậy, hai ngươi vừa đi vừa tìm, may mắn có một sơn động trên chỗ thác nước cao tầm hơn trăm trượng. Dựa vào khinh công của Triệu Hồng Lân, mặc dù trên lưng cõng một người, nhưng người kia cũng gầy chỉ còn da bọc xương, cho nên y vẫn có thể lên đó rất dễ dàng. Cẩn thận đặt Triệu Tĩnh trên mặt đất, Triệu Hồng Lân lại ra khỏi động, nhặt một đống củi cùng bắt một ít chim muông, ra thác nước rửa sạch sẽ, y lấy đá đánh lửa đốt đống củi để nướng thịt, không tới nửa canh giờ sau, trong sơn động đã tỏa đầy mùi thơm.
Triệu Tĩnh vừa ăn thịt nướng vừa nói: “Cửu hoàng thúc, không ngờ ngươi còn biết làm việc này, có thể dạy cho ta được không?”
“Ngươi học làm gì? Làm hoàng đế được người người hầu hạ rồi mà?”
“À… có thể sau này sẽ dùng? Dù sao ngươi cứ dạy ta làm cách nào để sinh tồn là được!” Triệu Tĩnh hì hì cười nói, giống như thật lại giống như giả, làm người ta không thể nào hiểu nổi.
Triệu Hồng Lân hoài nghi nhìn hắn, chung quy cảm thấy hắn có chút kỳ lạ, bất quá hay là cứ dạy hắn vài cách để sinh tồn vẫn tốt hơn.
Ngồi xung quanh đống lửa hàn huyên cả buổi tối, hào khí giữa hai người bình thản chưa từng có, cứ như giữa bọn họ chưa từng có chuyện gì phát sinh. Càng trò chuyện càng mệt, Triệu Tĩnh mơ mơ màng màng tựa vào vách đá ngủ thiếp đi. Triệu Hồng Lân ngồi bên cạnh hắn, nhìn khuôn mặt gầy gò uể oải đang say ngủ, tay y không tự chủ mà vươn ra.
Là y đã hại hắn thành như vậy. Là y đã làm tổn thương đến hắn. Theo dòng suy nghĩ, áy náy, đau lòng, yêu thương… tất cả tự dưng bốc lên, như muốn phá tan ***g ngực. Tay vô thức run rẩy, cảm thấy hắn nhăn mặt, Triệu Hồng Lân đột nhiên thu tay lại, liền thấy hắn co ro, hai tay ôm chặt người, đôi mắt vẫn nhắm tịt.
Bây giờ là tháng năm, trong động lại có lửa, sao hắn còn lạnh đến thế? Hình như y nhớ mấy vị đại thần đã từng nói, thân thể hắn ngày một yếu, vô cùng sợ lạnh, hết thảy đều là do y tàn nhẫn cùng vô tình tạo nên. Y hối hận, tự trách, thầm thề sau này sẽ yêu thương hắn, toàn tâm toàn ý trân trọng hắn…
Cho dù như vậy, y vẫn cảm thấy mình không bằng một phần vạn so với tình cảm Tĩnh nhi dành cho mình!
Triệu Hồng Lân nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, dùng thân thể mình sưởi ấm cho hắn. Mà Triệu Tĩnh, cũng bởi vì cảm thấy ấm áp mà càng rúc vào gần y hơn.
Thời khắc tĩnh lặng dần trôi qua, Triệu Hồng Lân hy vọng có thể trở thành vĩnh hằng. Không biết vì sao, bây giờ y vô cùng bất an, chung quy cứ có cảm giác Tĩnh nhi sẽ rời khỏi y, vĩnh viễn mà rời khỏi y!
Mang theo bất an sâu sắc, y ôm chặt lấy Triệu Tĩnh, tựa hồ như vậy mới có thể xác định hắn vẫn ở bên cạnh y, không có rời khỏi y.
Đống lửa không biết đã lụi tàn từ lúc nào, trong sơn động vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng, hai người dần chìm vào giấc ngủ.
“Hoàng thượng… hoàng thượng… Các ngươi qua bên kia tìm đi… Hoàng thương… hoàng thượng…”
Một tiếng gọi xé gió xuyên qua thác nước tiến vào trong sơn động, làm hai người giật mình sửng sốt.
Là Ngự Lâm quân?
Triệu Hồng Lân nhìn Triệu Tĩnh, thấy hắn ngơ ngác không nhúc nhích, không biết hắn đang nghĩ gì. Do dự một lúc lâu, y đứng dậy đi tới cửa động, định gọi Ngự lâm quân, nhưng đột nhiên lại bị thanh âm phía sau ngăn cản.
“Cửu hoàng thúc, đừng lên tiếng.” Ánh mắt Triệu Tĩnh sắc bén nhìn y, như nói rằng, hắn đang ra lệnh cho y, y không được chống lại.
Triệu Hồng Lân sửng sốt, nhưng trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần, y tới bên cạnh hắn, hỏi: “Tại sao? Bọn họ tới đón ngươi trở về mà.”
“Triệu Tĩnh trước kia đã chết, bây giờ ta không muốn làm hoàng đế nữa.” Triệu Tĩnh thản nhiên cười cười, sau đó nhìn chăm chú vào Triệu Hồng Lân, bình tĩnh nói: “Cái gì ta cũng không muốn nữa rồi, ta chỉ muốn du sơn ngoạn thủy, ngắm nhìn cảnh đẹp nhân gian, có lẽ sau này ta ở lại đây cũng không tệ! Từ khi cơ thể ta ngày càng yếu, ta đã lập chiếu thư để đại ca thừa kế ngôi vị, tứ hoàng huynh sẽ toàn tâm toàn ý phụ tá đại ca, Kiến nhi, Tử nhi thì có Hồng Linh và đại ca chăm sóc, ta cũng rất yên tâm. Cửu hoàng thúc, ngươi cũng nên về nhà xem tình hình đi?”
Hắn có thể bình tĩnh mà nói, nhưng Triệu Hồng Lân lại làm không được, hai tròng mắt câu hồn gắt gao nhìn hắn: “Không phải ngươi muốn biết tại sao ta lại ở đây đúng không? Là tự ta nhảy xuống đó!”
Hả? Tự y nhảy xuống? Triệu Tĩnh kinh ngạc nhìn y.
“Ta thật ngu ngốc, không biết bản thân yêu ai, cho đến khi ngươi nhảy xuống vách núi, ta mới biết, người ta yêu vẫn là ngươi! Từ năm ngươi tám tuổi, ta đã yêu ngươi. Việc này liên quan đến danh dự hoàng tộc, cho nên trong tiềm thức, ta vẫn trốn tránh.”
Triệu Hồng Lân tới gần hắn, xoa mặt hắn, cười khổ: “Cách đây không lâu, ta mới hiểu vì sao ta lại coi trọng Ngọc Diệp, đó là vì nàng cười rất giống ngươi, nụ cười sáng lạn trong sáng, cho nên ta mới cưới nàng. Là ta quá ngu ngốc, đã phụ tình ngươi…”
“Ý ngươi nói, Ngọc Diệp kỳ thật là thế thân của ta? Người ngươi yêu vẫn là ta?” Hai tròng mắt Triệu Tĩnh tỏa sáng, thẳng tắp nhìn y, thấy y không do dự gật đầu, đột nhiên cười ha ha: “Cửu hoàng thúc, ngươi nói gì thế? Chắc không phải bị ngã nên đầu óc có vấn đề chứ? Ha ha ha…”