Trung niên ấy nom tuổi chỉ trạc ngoài bốn mươi thôi, vì y có nội công tinh thông và có cách làm cho trẻ người, nhưng sự thật thì tuổi của y năm nay đã ngoài bảy mươi rồi và võ công của y đã luyện tới mức thượng thừa, đáng là một vị môn phái tôn sư.
Thấy Âu Dương Siêu không những đẹp trai mà lại hào khí cương vận, lời lẽ, thái độ tuy ngông cuồng, nhưng không đáng ghét và phong độ rất khiêm tốn, không kém lễ phép chút nào nên thư sinh nọ mới khen phục và muốn nhận chàng làm đồ đệ như thế. Vì thế Âu Dương Siêu tự nói trong mười hiệp sẽ đánh bại y nếu không sẽ tự chặt hai tay. Tuy lời nói đó quá ngông cuồng và quả thật là con bò mộng mới ra chuồng không sợ hổ, nhưng thư sinh không tức giận chút nào. Trái lại còn khiến y càng mến yêu hơn là khác, vì y biết, người có can đảm hào khí như vậy, sau này mới trở nên hào hùng của võ lâm được. Y cho thiếu niên đáng yêu kia đã là đồ đệ của một danh sư, thân mang võ học tuyệt thế nhưng vì sự hạn chế bởi tuổi tác, nên hỏa hầu và nội công thể nào cũng không bằng được mình đã luyện tập hơn sáu mươi năm trời. Nhất là thiếu niên lại nói trong mười hiệp sẽ đánh bại mình. Như vậy, có khác gì chàng ta là một kẻ si ngốc thích nói chuyện mộng mơ không? Thật là hoang đường, hoạt kê khôn tả.
Âu Dương Siêu vừa nói dứt đã đứng yên tại đó, hai mắt nhìn thẳng vào mặt thư sinh trung niên, đợi chờ đối phương ra chưởng tấn công trước.
Thư sinh thấy vậy, mỉm cười lớn tiếng nói :
- Nhỏ kia! Chuẩn bị xong chưa? Lão phu ra chưởng đây!
Âu Dương Siêu ung dung lớn tiếng đáp :
- Ngài hà tất phải hỏi nhiều, cứ việc xuất toàn lực ra tấn công đi!
Thư sinh trợn ngược đôi lông mày lên, quát lớn :
- Nhỏ kia! Hãy cẩn thận tiếp chưởng lão phu!
Y vừa nói xong, đã đẩy sang một chưởng, chưởng lực mạnh như bài sơn đảo hải, nhằm người Âu Dương Siêu mà lấn át tới.
Khi Âu Dương Siêu với Giang Mẫn núp ở gốc ấy đứng xem, đã biết công lực và võ học của thư sinh này rất cao, có thể là cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm đương thời. Vì vậy, chàng không dám coi thường, bề ngoài vẫn làm ra vẻ ung dung, nhưng đã ngấm ngầm vận công lực ra khắp toàn thân để phòng bị, chờ chưởng lực đối phương sắp đánh tới nơi, chàng quát một tiếng, giơ song chưởng lên đỡ luôn.
Đang lúc, bỗng có giọng nói ngọt ngào kêu gọi :
- Bạch thúc thúc! Mau thâu chưởng lại, lui về phía sau, không được vô lễ!
Nhưng lời gọi ấy đã muộn, chỉ nghe thấy “bùng”một tiếng như trời long đất lở, cát bụi mù mịt. Trung niên thư sinh bị đẩy lui năm bước, khí huyết trong người rạo rực, há mồm hộc một búng máu tươi.
Chưởng lực của hai bên va đụng vào nhau xong, thư sinh bị đẩy lui về phía sau, mồm hộc máu tươi mới đứng vững được. Giữa đấu trường đã có một thiếu nữ tuyệt đẹp, lưng đeo trường kiếm xuất hiện. Âu Dương Siêu vừa trông thấy thiếu nữ tuyệt sắc ấy, đã giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ rằng:
“Nguy tai!”
Thì ra, thiếu nữ tuyệt sắc ấy chính là người hồi hôm đã thừa lệnh mình để đi truyền lệnh khắp nơi, nàng là Xảo Oanh Bùi Tiểu Uyển, một trong Song oanh dưới trướng của Ngọc kỳ, Tiểu Uyển vừa xuất hiện đã thấy thư sinh bị thổ huyết không kịp chào Âu Dương Siêu, đã chạy lại ân cần hỏi thăm :
- Bạch thúc thúc, bị thương có nặng không?
Thư sinh ấy nội công rất thâm hậu, tuy bị đẩy lui và thổ huyết như vậy, nhưng không quan trọng cho lắm, y chỉ vận nội công kiềm chế vết thương thế là vết thương sao nặng thêm được nữa. Rồi y vừa lắc đầu vừa đáp :
- Không sao cả!
Nói xong, y loạng choạng bước lên mấy bước, nhìn Âu Dương Siêu và quát bảo :
- Nhỏ kia, công lực quả thật tuyệt phàm! Hãy tiếp thêm một chưởng của lão phu xem sao!
Nói xong, y lại từ từ giơ song chưởng lên ngực. Xảo Oanh thấy vậy, cả kinh thất sắc, vội chạy lại nắm lấy cổ tay của thư sinh quát bảo :
- Bạch thúc thúc không nên!
Thư sinh thấy Xảo Oanh nắm lấy tay mình ngạc nhiên vô cùng, vội quát hỏi :
- Tiểu Uyển, cháu làm gì thế?
Tiểu Uyển vội đáp :
- Bạch thúc thúc có biết công tử kia là ai không?
Thư sinh ngạc nhiên nhìn Tiểu Uyển, lắc đầu hỏi :
- Y là ai thế?
Tiểu Uyển nghiêm nghị nói tiếp :
- Âu Dương công tử là tân Minh chủ của bổn Minh, người môn hạ duy nhất của lão Minh chủ đấy!
- Ủa!...
Thư sinh nghe nói xong, giật mình đến thót một cái, mặt lộ vẻ kinh hãi, mừng rỡ, nhưng lại ngượng nghịu, rồi y ngẩng mặt lên trời cười ha hả và nói :
- Sự khổ công đợi chờ ba mươi năm của Ngũ Kỳ minh cuối cùng cũng được đền đáp rồi!
Nói rồi y cúi đầu vái chào, cung kính nói :
- Ngân kỳ Kỳ chủ Tiêu Dao Tú Sĩ Bạch Tuấn Dương xin tham kiến Minh chủ! Vừa rồi không biết Minh chủ giá lâm, nên mới xúc phạm hổ oai, mong Minh chủ xá tội cho!
Từ khi thấy Tiểu Uyển hiện thân, gọi thư sinh trung niên kia là thúc thúc và còn ngăn cản không cho y ra tay, Âu Dương Siêu đoán chắc có lẽ thư sinh đó là Ngân kỳ Kỳ chủ Bạch Tuấn Dương. Vì vậy, vừa rồi chàng mới kêu thầm: “Nguy tai”.
Bạch Tuấn Dương vội tiến lên vái lạy. Chàng vội đáp lễ và lớn tiếng trả lời :
- Người không biết khỏi bị tội. Bạch Kỳ Kỳ chủ có tội gì đâu. Xin đừng bận tâm vì chuyện nhỏ mọn như thế.
Nói tới đó chàng phải ngừng lời, đưa mắt nhìn Tuấn Dương một cách thiết tha và nói tiếp :
- Nội công của Bạch Kỳ Kỳ chủ tuy rất tinh thâm, nhưng đã chấn động huyết khí rồi, thì nên vận công điều tức một chút thì hơn.
Tuy vết thương của Tuấn Dương không nặng lắm, nhưng nghe Âu Dương Siêu nói như vậy, biết chàng ta không yên tâm, và biết chàng để ý tới mình từng ly từng tý như vậy, cũng phải cảm động vội gật đầu vái chào và đáp :
- Đa tạ Minh chủ có lòng đoái thương như vậy, bổn kỳ xin tuân lệnh.
Nói xong, y liền ngồi luôn xuống đất vận công điều tức ngay.
Xảo Oanh rón rén đi tới trước mặt Âu Dương Siêu và chào thỏ thẻ nói :
- Thuộc hạ Bùi Tiểu Uyển xin bái bến Minh chủ!
Âu Dương vội đáp lễ :
- Bùi cô nương khỏi phải đa lễ như thế nữa!
Tiếp theo đó, Ngân kỳ Bát kiệt đứng ở bên phía đông liền tiến tới trước mặt Âu Dương Siêu vái chào và xưng danh hiệu.
Âu Dương Siêu nhất nhất đáp lễ xong liền nhìn Tiểu Uyển và hỏi :
- Bùi cô nương, tại sao đi rồi quay trở lại như thế? Có phải định kiếm bổn Minh chủ có việc phải không?
Tiểu Uyển cung kính, thỏ thẻ đáp :
- Thuộc hạ giữa đường gặp Đồng kỳ Thạch kỳ chủ. Truyền lệnh cho ông ta xong, mới hay Bạch kỳ chủ với thuộc hạ Bát kiệt về phía này cho nên thuộc hạ vội đuổi theo tới đây không ngờ lại gặp Minh chủ với Bạch kỳ chủ đang đánh nhau ở nơi đây.
Âu Dương Siêu vừa cười vừa gật đầu nói tiếp :
- Cũng may Bùi cô nương tới kịp bằng không...
Nói tới đó, chàng đưa mắt nhìn Bạch Tuấn Dương đang ngồi điều tức. Chàng nhận thấy nếu nói thêm nữa sẽ không tiện, cho nên mới ngắt lời ngay.
Tiểu Uyển rất thông minh tuy thấy không nên nói tiếp, nhưng nàng đã đoán chàng định nói gì rồi hẹn mỉm cười đỡ lời :
- Minh chủ võ công cái thế, thiên hạ vô địch Bạch kỳ chủ địch sao nổi Minh chủ, nhưng...
Âu Dương Siêu tuy biết công lực của Tuấn Dương kém hơn mình một mức thật nhưng thấy Tiểu Uyển nói như thế, sợ làm mếch lòng Tuấn Dương nên chàng không để cho nàng ta nói dứt vội xua tay và nghiêm nghị đỡ lời :
- Cô nương chớ nên nói như thế! Võ công của Bạch kỳ chủ đã luyện tới mức thượng thừa, nếu Bạch kỳ chủ thật sự đấu với bổn Minh chủ chưa chắc đã biết trước ai được ai thua.
Lúc ấy Tuấn Dương vận công điều tức vừa xong nghe nói vội đứng dậy cười ha hả và xen lời nói :
- Minh chủ chớ nên khiêm tốn như vậy. Vừa rồi nếu Minh chủ không nương tay thì bây giờ bổn kỳ đã bị nằm yên ở dưới đất không sao cử động được rồi.
Âu Dương Siêu mỉm cười và đỡ lời :
- Nếu Bạch kỳ chủ không khinh địch và giở toàn lực ra đối phó thì đâu đến nỗi như vậy...
Nói tới đó, chàng hơi ngừng lời rồi nghiêm nghị nói tiếp :
- Phải biết võ học không ai dám tự phụ là mình vô địch được vì mình giỏi có người khác giỏi hơn, nhưng sau này Kỳ chủ có gặp kẻ địch khác, mong đừng có kiêu ngạo và sơ ý như vừa rồi nữa.
- Minh chủ rất sáng suốt bổn kỳ xin cảm ơn huấn thị, sau này quyết không dám khinh địch như thế nữa.
Âu Dương Siêu gật đầu nói tiếp :
- Về việc môn hạ của phái Nam Hải đả thương thuộc hạ của quý Kỳ xin Kỳ chủ nể mặt bổn Minh mà bỏ qua đi cho sau này đôi bên sẽ không còn thù hận nhau nữa.
- Bổn kỳ xin tuân lệnh!
Tuấn Dương nói xong liền quay lại chắp tay vái chào Tôn Thượng Bình mà lớn tiếng nói tiếp :
- Vừa rồi vô ý xúc phạm, xin Chưởng môn lượng thứ cho!
Thượng Bình vội đáp lễ :
- Không dám, môn hạ của lão thân vô lễ mong Bạch kỳ chủ lượng thứ cho mới phải.
Tuấn Dương cười ha hả nhưng lại nghiêm nét mặt quay lại nói với Âu Dương Siêu tiếp :
- Bổn kỳ xin cung kính nghe Minh chủ sai khiến!
Âu Dương Siêu tiếp :
- Phiền quý Kỳ lập tức phái hai cao thủ đi tới Mê Tiên cốc ở gần đây, hợp với Ngọc kỳ Song phụng các người đảm nhiệm công việc canh giữ sơn cốc ấy. Còn những người khác đi các nơi điều tra xem những người nào đã tàn sát những môn hạ của bảy đại môn phái. Rồi đến ngày mười bốn tháng ba, quay trở về núi Hoàng Sơn để trả lời cho bổn Minh.
Tuấn Dương nghe nói, tuy tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn cung kính đáp :
- Xin tuân lệnh Minh chủ!
Nói xong, y phái hai người đi Mê Tiên cốc ngay.
Tiểu Uyển bỗng tỏ vẻ ngơ ngác nhìn Âu Dương Siêu thỏ thẻ hỏi :
- Người giết đệ tử của bảy đại môn phái ở hai bờ sông không phải là Thần Châu tam ma ư? Tại sao còn phải điều tra nữa?
Âu Dương Siêu lắc đầu đáp :
- Không phải là Thần Châu tam kiệt!
Tiểu Uyển lại hỏi tiếp :
- Minh chủ quen biết Thần Châu tam ma ư?
Âu Dương Siêu trầm giọng đáp :
- Cô nương có biết Thần Châu tam ma là những ai không?
Tiểu Uyển lắc đầu đáp :
- Không biết!
Âu Dương Siêu nghiêm nghị nói tiếp :
- Lão đại là Đoàn Băng Dung, là con gái cưng của Đoàn lão minh chủ và là đệ tử của Băng Phách phu nhân. Lão nhị là Ngô Quyên Quyên, môn hạ duy nhất của Lôi Âm thần ni...
Tiểu Uyển vội hỏi tiếp :
- Thế còn lão tam?
- Lão tam là bổn Minh chủ.
- Ủa!...
- Ủa!...
Thấy Âu Dương Siêu nói như vậy, Tuấn Dương và Tiểu Uyển các người đều kinh ngạc và kêu thất thanh như trên.
Tuấn Dương vội hỏi tiếp :
- Nếu vậy, các đệ tử của bảy đại môn phái bị tàn sát là do người khác ư?
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
- Ác đồ mạo danh giá họa, không hiểu có dụng tâm gì, cần phải trinh sát và truy cứu ra chân tướng họ mới được...
Nói tới đó chàng ngừng giây lát đưa mắt nhìn Tuấn Dương rồi lại từ từ nói tiếp :
- Phiền quý Kỳ lập tức đi các nơi điều tra, nếu gặp những tên lưu manh đó, tốt hơn hết là bắt sống đem về đây cho bổn Minh, đừng có lỗ mãng giết chết chúng!
Tuấn Dương cung kính đáp :
- Bổn kỳ xin tuân lệnh!
Nói xong, y vái chào Âu Dương Siêu rồi dẫn Lục kiệt đi luôn.
Ngân kỳ Kỳ chủ dẫn Lục kiệt đi rồi, Âu Dương Siêu thấy Tiểu Uyển vẫn đứng ở cạnh, liền nhìn nàng và hỏi :
- Sao Bùi cô nương không cùng đi với Bạch kỳ chủ?
Tiểu Uyển cung kính, thỏ thẻ đáp :
- Thuộc hạ thừa lệnh, Đông Phương kỳ chủ tới đây để hầu Minh chủ.
Âu Dương Siêu cau mày lại, ngẫm nghĩ giây lát, rồi đáp :
- Khỏi cần! Cô nương đi theo Bạch kỳ chủ để hiệp trợ điều tra cho ra tên giả mạo Thần Châu tam kiệt đi!
Tiểu Uyển lắc đầu đáp :
- Thuộc hạ đáng lẽ phải tuân lệnh Minh chủ, nhưng vì Đông Phương kỳ chủ thế nào cũng khiển trách thuộc hạ không được chu đáo, nên mới bị Minh chủ ghét và đuổi đi, mong Minh chủ lượng thứ cho.
Nói tới đó, nàng ngừng giây lát rồi khẽ nói tiếp :
- Xin Minh chủ cho phép thuộc hạ được hầu hạ cạnh thân.
Nói xong, nàng liền nhìn Âu Dương Siêu một cách tình tứ, trông bộ mặt của nàng rất đáng yêu và rất đáng thương. Nàng đã đẹp lại có vẻ dễ thương như thế, dù người sắt đá đến đâu cũng không nhẫn tâm để cho nàng ta thất vọng. Nhưng Âu Dương Siêu là mốt người không ham sắc đẹp nên chàng cứ cau mày lại không nhận lời lắc đầu đáp :
- Việc này cô nương cứ yên tâm. Nếu Đông Phương kỳ chủ có trách cứ cô nương thì thể nào bổn Minh chủ cũng giải thích hộ với Đông Phương kỳ chủ cho.
Tiểu Uyển chần chừ một hồi mới nói tiếp :
- Việc này...
Nàng vừa nói tới đó, Âu Dương Siêu lại đỡ lời luôn :
- Cô nương khỏi cần phải nói nhiều để mất thì giờ. Bằng không, lát nữa cô nương đuổi không kịp Bạch kỳ chủ đâu.
Tiểu Uyển rầu rĩ vô cùng, lẳng lặng cúi đầu xuống, nhất thời không biết xử trí như thế nào cho phải. Bỏ đi thì nàng không nỡ rời khỏi vị Minh chủ trẻ tuổi và anh tuấn như thế này, nhưng nếu không đi lại sợ Minh chủ nổi giận. Vì vậy nàng khó xử hết sức, trông lại càng đáng thương thêm.
Thượng Bình thấy Tiểu Uyển tội nghiệp như vậy, không nhẫn tâm chút nào, liền nói với Âu Dương Siêu rằng :
- Cháu không nên cố chấp như thế! Cho Bùi cô nương đi theo đi!
Âu Dương Siêu vẫn lắc đầu đáp :
- Không phải là cháu cố chấp, quả thật là...
Thượng Bình không đợi chờ chàng nói dứt đã vội cười và nói tiếp :
- Dì biết ý nghĩa lời nói của cháu rồi, nhưng cháu cũng nên hiểu, Bạch kỳ chủ với các thuộc hạ đều là đàn ông hết chỉ có Bùi cô nương là con gái thôi. Như vậy, Bùi cô nương đi với họ sao tiện?
Âu Dương Siêu cau mày lại :
- Nhưng cô ta đi với cháu cũng không tiện như vậy.
Thượng Bình nghe nói mỉm cười, hình như hữu ý hay vô ý lườm Giang Mẫn đứng cạnh đó một cái rồi nhìn Âu Dương Siêu mỉm cười nói tiếp :
- Thế sao cô kia đi cùng với cháu lại tiện?
Âu Dương Siêu với Giang Mẫn đều là người thông minh thấy bà ta nói như vậy, hai người đều hổ thẹn, mặt đỏ bừng...
Thượng Bình còn mỉm cười, nói tiếp :
- Cháu, hai cô nương đi với một người đàn ông tiện hơn hay là một cô nương đi với năm sáu người đàn ông tiện hơn?...
Bà ta nói đến đây, bỗng nhìn Giang Mẫn hỏi :
- Cô nương bảo có phải không?
Giang Mẫn nghe nói, liền gật đầu, cung kính đáp :
- Bá mẫu nói rất phải!
Nói xong, nàng quay lại nói với Âu Dương Siêu rằng :
- Siêu đại ca! Để Bùi cô nương đi cùng với chúng ta nhé?
Âu Dương Siêu thấy dì với Giang Mẫn nói như vậy, liền gật đầu đáp :
- Thôi cũng được!
Tiểu Uyển nghe thấy Âu Dương Siêu đã nhận lời cho phép mình đi theo, liền mừng rỡ vô cùng, vội cúi đầu vái chào Âu Dương Siêu một cái, rồi cung kính thỏ thẻ nói :
- Xin cảm tạ Minh chủ!
Tiếp theo đó, nàng lại vái chào Thượng Bình với Giang Mẫn hai người, và nói mấy lời cám ơn :
- Đa tạ Chưởng môn! Đa tạ chị!
Thượng Bình mỉm cười, xua tay đáp :
- Bùi cô nương khỏi cần phải khách khứa như thế!
Giang Mẫn cũng vội đáp lễ rằng :
- Người nhà với nhau cả hiền muội khỏi phải đa lễ như vậy.
Thượng Bình bỗng tỏ vẻ hiền từ, hỏi Âu Dương Siêu rằng :
- Cháu! Sao Sang biểu muội mấy người không đi cùng với cháu?
Âu Dương Siêu đáp :
- Vì việc mạo danh giá họa, biểu muội với Bạch Ngọc Bạch Hoàn đã đi ngấm ngầm điều tra rồi. Hiện giờ có lẽ họ đang ở vùng Giang Nam.
Thượng Bình gật đầu, đưa mắt liếc nhìn Giang Mẫn, rồi hỏi Âu Dương Siêu tiếp :
- Cô nương này là ai? Sao cháu không giới thiệu với dì?
Âu Dương Siêu mặt đỏ bừng, vội giới thiệu :
- Thưa dì, xin thứ lỗi cháu thất lễ. Đây là sư muội của Từ Thanh đạo trưởng, Chưởng môn nhân của phái Võ Đang là Giang Mẫn cô nương đấy.
Giang Mẫn vội tiến lên vái chào Thượng Bình và nói :
- Tiểu bối xin bái kiến bá mẫu!
Võ Đang và Thiếu Lâm là hai môn phái đứng đầu các môn phái trong võ lâm, tiếng tăm lừng lẫy.
Thượng Bình nghe thấy nàng là sư muội của Chưởng môn nhân của phái Võ Đang vội đáp lễ vừa cười vừa trả lời :
- Không dám. Giang cô nương không nên gọi lão thân là bá mẫu như vậy!
Nói xong, bà ta bỗng nghĩ ra một việc gì, liền quay lại, nhìn Âu Dương Siêu hỏi :
- Mê Tiên cốc là nơi nào thế? Tại sao lại phái nhiều cao thủ đi bảo vệ như vậy?
Âu Dương Siêu nghe nói liền cho bà dì hay, mình đã vạch Mê Tiên cốc làm nơi cấm địa của võ lâm như thế nào, và cũng vì vậy mới phải phái người đi Mê Tiên cốc canh giữ như thế nào kể lại hết cho bà dì hay, và nói tiếp :
- Vì việc của tiểu điệt mà làm phiền đến dì phải thân chinh đem các tay cao thủ rời khỏi Nam Hải đi vào Trung Nguyên đường xá xa xôi vất vả tiểu điệt rất lấy làm cảm động và trong lòng càng không yên. Hiện giờ, cách ngày đi Hoàng Sơn phó ước còn độ mười mấy ngày nữa, ý của tiểu điệt là muốn mời dì với các vị cao thủ hãy đến Mê Tiên cốc ở tạm chờ đến ngày gần ngày đi Hoàng Sơn, chẳng hay dì nghĩ sao?
Trung niên ấy nom tuổi chỉ trạc ngoài bốn mươi thôi, vì y có nội công tinh thông và có cách làm cho trẻ người, nhưng sự thật thì tuổi của y năm nay đã ngoài bảy mươi rồi và võ công của y đã luyện tới mức thượng thừa, đáng là một vị môn phái tôn sư.
Thấy Âu Dương Siêu không những đẹp trai mà lại hào khí cương vận, lời lẽ, thái độ tuy ngông cuồng, nhưng không đáng ghét và phong độ rất khiêm tốn, không kém lễ phép chút nào nên thư sinh nọ mới khen phục và muốn nhận chàng làm đồ đệ như thế. Vì thế Âu Dương Siêu tự nói trong mười hiệp sẽ đánh bại y nếu không sẽ tự chặt hai tay. Tuy lời nói đó quá ngông cuồng và quả thật là con bò mộng mới ra chuồng không sợ hổ, nhưng thư sinh không tức giận chút nào. Trái lại còn khiến y càng mến yêu hơn là khác, vì y biết, người có can đảm hào khí như vậy, sau này mới trở nên hào hùng của võ lâm được. Y cho thiếu niên đáng yêu kia đã là đồ đệ của một danh sư, thân mang võ học tuyệt thế nhưng vì sự hạn chế bởi tuổi tác, nên hỏa hầu và nội công thể nào cũng không bằng được mình đã luyện tập hơn sáu mươi năm trời. Nhất là thiếu niên lại nói trong mười hiệp sẽ đánh bại mình. Như vậy, có khác gì chàng ta là một kẻ si ngốc thích nói chuyện mộng mơ không? Thật là hoang đường, hoạt kê khôn tả.
Âu Dương Siêu vừa nói dứt đã đứng yên tại đó, hai mắt nhìn thẳng vào mặt thư sinh trung niên, đợi chờ đối phương ra chưởng tấn công trước.
Thư sinh thấy vậy, mỉm cười lớn tiếng nói :
- Nhỏ kia! Chuẩn bị xong chưa? Lão phu ra chưởng đây!
Âu Dương Siêu ung dung lớn tiếng đáp :
- Ngài hà tất phải hỏi nhiều, cứ việc xuất toàn lực ra tấn công đi!
Thư sinh trợn ngược đôi lông mày lên, quát lớn :
- Nhỏ kia! Hãy cẩn thận tiếp chưởng lão phu!
Y vừa nói xong, đã đẩy sang một chưởng, chưởng lực mạnh như bài sơn đảo hải, nhằm người Âu Dương Siêu mà lấn át tới.
Khi Âu Dương Siêu với Giang Mẫn núp ở gốc ấy đứng xem, đã biết công lực và võ học của thư sinh này rất cao, có thể là cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm đương thời. Vì vậy, chàng không dám coi thường, bề ngoài vẫn làm ra vẻ ung dung, nhưng đã ngấm ngầm vận công lực ra khắp toàn thân để phòng bị, chờ chưởng lực đối phương sắp đánh tới nơi, chàng quát một tiếng, giơ song chưởng lên đỡ luôn.
Đang lúc, bỗng có giọng nói ngọt ngào kêu gọi :
- Bạch thúc thúc! Mau thâu chưởng lại, lui về phía sau, không được vô lễ!
Nhưng lời gọi ấy đã muộn, chỉ nghe thấy “bùng”một tiếng như trời long đất lở, cát bụi mù mịt. Trung niên thư sinh bị đẩy lui năm bước, khí huyết trong người rạo rực, há mồm hộc một búng máu tươi.
Chưởng lực của hai bên va đụng vào nhau xong, thư sinh bị đẩy lui về phía sau, mồm hộc máu tươi mới đứng vững được. Giữa đấu trường đã có một thiếu nữ tuyệt đẹp, lưng đeo trường kiếm xuất hiện. Âu Dương Siêu vừa trông thấy thiếu nữ tuyệt sắc ấy, đã giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ rằng:
“Nguy tai!”
Thì ra, thiếu nữ tuyệt sắc ấy chính là người hồi hôm đã thừa lệnh mình để đi truyền lệnh khắp nơi, nàng là Xảo Oanh Bùi Tiểu Uyển, một trong Song oanh dưới trướng của Ngọc kỳ, Tiểu Uyển vừa xuất hiện đã thấy thư sinh bị thổ huyết không kịp chào Âu Dương Siêu, đã chạy lại ân cần hỏi thăm :
- Bạch thúc thúc, bị thương có nặng không?
Thư sinh ấy nội công rất thâm hậu, tuy bị đẩy lui và thổ huyết như vậy, nhưng không quan trọng cho lắm, y chỉ vận nội công kiềm chế vết thương thế là vết thương sao nặng thêm được nữa. Rồi y vừa lắc đầu vừa đáp :
- Không sao cả!
Nói xong, y loạng choạng bước lên mấy bước, nhìn Âu Dương Siêu và quát bảo :
- Nhỏ kia, công lực quả thật tuyệt phàm! Hãy tiếp thêm một chưởng của lão phu xem sao!
Nói xong, y lại từ từ giơ song chưởng lên ngực. Xảo Oanh thấy vậy, cả kinh thất sắc, vội chạy lại nắm lấy cổ tay của thư sinh quát bảo :
- Bạch thúc thúc không nên!
Thư sinh thấy Xảo Oanh nắm lấy tay mình ngạc nhiên vô cùng, vội quát hỏi :
- Tiểu Uyển, cháu làm gì thế?
Tiểu Uyển vội đáp :
- Bạch thúc thúc có biết công tử kia là ai không?
Thư sinh ngạc nhiên nhìn Tiểu Uyển, lắc đầu hỏi :
- Y là ai thế?
Tiểu Uyển nghiêm nghị nói tiếp :
- Âu Dương công tử là tân Minh chủ của bổn Minh, người môn hạ duy nhất của lão Minh chủ đấy!
- Ủa!...
Thư sinh nghe nói xong, giật mình đến thót một cái, mặt lộ vẻ kinh hãi, mừng rỡ, nhưng lại ngượng nghịu, rồi y ngẩng mặt lên trời cười ha hả và nói :
- Sự khổ công đợi chờ ba mươi năm của Ngũ Kỳ minh cuối cùng cũng được đền đáp rồi!
Nói rồi y cúi đầu vái chào, cung kính nói :
- Ngân kỳ Kỳ chủ Tiêu Dao Tú Sĩ Bạch Tuấn Dương xin tham kiến Minh chủ! Vừa rồi không biết Minh chủ giá lâm, nên mới xúc phạm hổ oai, mong Minh chủ xá tội cho!
Từ khi thấy Tiểu Uyển hiện thân, gọi thư sinh trung niên kia là thúc thúc và còn ngăn cản không cho y ra tay, Âu Dương Siêu đoán chắc có lẽ thư sinh đó là Ngân kỳ Kỳ chủ Bạch Tuấn Dương. Vì vậy, vừa rồi chàng mới kêu thầm: “Nguy tai”.
Bạch Tuấn Dương vội tiến lên vái lạy. Chàng vội đáp lễ và lớn tiếng trả lời :
- Người không biết khỏi bị tội. Bạch Kỳ Kỳ chủ có tội gì đâu. Xin đừng bận tâm vì chuyện nhỏ mọn như thế.
Nói tới đó chàng phải ngừng lời, đưa mắt nhìn Tuấn Dương một cách thiết tha và nói tiếp :
- Nội công của Bạch Kỳ Kỳ chủ tuy rất tinh thâm, nhưng đã chấn động huyết khí rồi, thì nên vận công điều tức một chút thì hơn.
Tuy vết thương của Tuấn Dương không nặng lắm, nhưng nghe Âu Dương Siêu nói như vậy, biết chàng ta không yên tâm, và biết chàng để ý tới mình từng ly từng tý như vậy, cũng phải cảm động vội gật đầu vái chào và đáp :
- Đa tạ Minh chủ có lòng đoái thương như vậy, bổn kỳ xin tuân lệnh.
Nói xong, y liền ngồi luôn xuống đất vận công điều tức ngay.
Xảo Oanh rón rén đi tới trước mặt Âu Dương Siêu và chào thỏ thẻ nói :
- Thuộc hạ Bùi Tiểu Uyển xin bái bến Minh chủ!
Âu Dương vội đáp lễ :
- Bùi cô nương khỏi phải đa lễ như thế nữa!
Tiếp theo đó, Ngân kỳ Bát kiệt đứng ở bên phía đông liền tiến tới trước mặt Âu Dương Siêu vái chào và xưng danh hiệu.
Âu Dương Siêu nhất nhất đáp lễ xong liền nhìn Tiểu Uyển và hỏi :
- Bùi cô nương, tại sao đi rồi quay trở lại như thế? Có phải định kiếm bổn Minh chủ có việc phải không?
Tiểu Uyển cung kính, thỏ thẻ đáp :
- Thuộc hạ giữa đường gặp Đồng kỳ Thạch kỳ chủ. Truyền lệnh cho ông ta xong, mới hay Bạch kỳ chủ với thuộc hạ Bát kiệt về phía này cho nên thuộc hạ vội đuổi theo tới đây không ngờ lại gặp Minh chủ với Bạch kỳ chủ đang đánh nhau ở nơi đây.
Âu Dương Siêu vừa cười vừa gật đầu nói tiếp :
- Cũng may Bùi cô nương tới kịp bằng không...
Nói tới đó, chàng đưa mắt nhìn Bạch Tuấn Dương đang ngồi điều tức. Chàng nhận thấy nếu nói thêm nữa sẽ không tiện, cho nên mới ngắt lời ngay.
Tiểu Uyển rất thông minh tuy thấy không nên nói tiếp, nhưng nàng đã đoán chàng định nói gì rồi hẹn mỉm cười đỡ lời :
- Minh chủ võ công cái thế, thiên hạ vô địch Bạch kỳ chủ địch sao nổi Minh chủ, nhưng...
Âu Dương Siêu tuy biết công lực của Tuấn Dương kém hơn mình một mức thật nhưng thấy Tiểu Uyển nói như thế, sợ làm mếch lòng Tuấn Dương nên chàng không để cho nàng ta nói dứt vội xua tay và nghiêm nghị đỡ lời :
- Cô nương chớ nên nói như thế! Võ công của Bạch kỳ chủ đã luyện tới mức thượng thừa, nếu Bạch kỳ chủ thật sự đấu với bổn Minh chủ chưa chắc đã biết trước ai được ai thua.
Lúc ấy Tuấn Dương vận công điều tức vừa xong nghe nói vội đứng dậy cười ha hả và xen lời nói :
- Minh chủ chớ nên khiêm tốn như vậy. Vừa rồi nếu Minh chủ không nương tay thì bây giờ bổn kỳ đã bị nằm yên ở dưới đất không sao cử động được rồi.
Âu Dương Siêu mỉm cười và đỡ lời :
- Nếu Bạch kỳ chủ không khinh địch và giở toàn lực ra đối phó thì đâu đến nỗi như vậy...
Nói tới đó, chàng hơi ngừng lời rồi nghiêm nghị nói tiếp :
- Phải biết võ học không ai dám tự phụ là mình vô địch được vì mình giỏi có người khác giỏi hơn, nhưng sau này Kỳ chủ có gặp kẻ địch khác, mong đừng có kiêu ngạo và sơ ý như vừa rồi nữa.
- Minh chủ rất sáng suốt bổn kỳ xin cảm ơn huấn thị, sau này quyết không dám khinh địch như thế nữa.
Âu Dương Siêu gật đầu nói tiếp :
- Về việc môn hạ của phái Nam Hải đả thương thuộc hạ của quý Kỳ xin Kỳ chủ nể mặt bổn Minh mà bỏ qua đi cho sau này đôi bên sẽ không còn thù hận nhau nữa.
- Bổn kỳ xin tuân lệnh!
Tuấn Dương nói xong liền quay lại chắp tay vái chào Tôn Thượng Bình mà lớn tiếng nói tiếp :
- Vừa rồi vô ý xúc phạm, xin Chưởng môn lượng thứ cho!
Thượng Bình vội đáp lễ :
- Không dám, môn hạ của lão thân vô lễ mong Bạch kỳ chủ lượng thứ cho mới phải.
Tuấn Dương cười ha hả nhưng lại nghiêm nét mặt quay lại nói với Âu Dương Siêu tiếp :
- Bổn kỳ xin cung kính nghe Minh chủ sai khiến!
Âu Dương Siêu tiếp :
- Phiền quý Kỳ lập tức phái hai cao thủ đi tới Mê Tiên cốc ở gần đây, hợp với Ngọc kỳ Song phụng các người đảm nhiệm công việc canh giữ sơn cốc ấy. Còn những người khác đi các nơi điều tra xem những người nào đã tàn sát những môn hạ của bảy đại môn phái. Rồi đến ngày mười bốn tháng ba, quay trở về núi Hoàng Sơn để trả lời cho bổn Minh.
Tuấn Dương nghe nói, tuy tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn cung kính đáp :
- Xin tuân lệnh Minh chủ!
Nói xong, y phái hai người đi Mê Tiên cốc ngay.
Tiểu Uyển bỗng tỏ vẻ ngơ ngác nhìn Âu Dương Siêu thỏ thẻ hỏi :
- Người giết đệ tử của bảy đại môn phái ở hai bờ sông không phải là Thần Châu tam ma ư? Tại sao còn phải điều tra nữa?
Âu Dương Siêu lắc đầu đáp :
- Không phải là Thần Châu tam kiệt!
Tiểu Uyển lại hỏi tiếp :
- Minh chủ quen biết Thần Châu tam ma ư?
Âu Dương Siêu trầm giọng đáp :
- Cô nương có biết Thần Châu tam ma là những ai không?
Tiểu Uyển lắc đầu đáp :
- Không biết!
Âu Dương Siêu nghiêm nghị nói tiếp :
- Lão đại là Đoàn Băng Dung, là con gái cưng của Đoàn lão minh chủ và là đệ tử của Băng Phách phu nhân. Lão nhị là Ngô Quyên Quyên, môn hạ duy nhất của Lôi Âm thần ni...
Tiểu Uyển vội hỏi tiếp :
- Thế còn lão tam?
- Lão tam là bổn Minh chủ.
- Ủa!...
- Ủa!...
Thấy Âu Dương Siêu nói như vậy, Tuấn Dương và Tiểu Uyển các người đều kinh ngạc và kêu thất thanh như trên.
Tuấn Dương vội hỏi tiếp :
- Nếu vậy, các đệ tử của bảy đại môn phái bị tàn sát là do người khác ư?
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
- Ác đồ mạo danh giá họa, không hiểu có dụng tâm gì, cần phải trinh sát và truy cứu ra chân tướng họ mới được...
Nói tới đó chàng ngừng giây lát đưa mắt nhìn Tuấn Dương rồi lại từ từ nói tiếp :
- Phiền quý Kỳ lập tức đi các nơi điều tra, nếu gặp những tên lưu manh đó, tốt hơn hết là bắt sống đem về đây cho bổn Minh, đừng có lỗ mãng giết chết chúng!
Tuấn Dương cung kính đáp :
- Bổn kỳ xin tuân lệnh!
Nói xong, y vái chào Âu Dương Siêu rồi dẫn Lục kiệt đi luôn.
Ngân kỳ Kỳ chủ dẫn Lục kiệt đi rồi, Âu Dương Siêu thấy Tiểu Uyển vẫn đứng ở cạnh, liền nhìn nàng và hỏi :
- Sao Bùi cô nương không cùng đi với Bạch kỳ chủ?
Tiểu Uyển cung kính, thỏ thẻ đáp :
- Thuộc hạ thừa lệnh, Đông Phương kỳ chủ tới đây để hầu Minh chủ.
Âu Dương Siêu cau mày lại, ngẫm nghĩ giây lát, rồi đáp :
- Khỏi cần! Cô nương đi theo Bạch kỳ chủ để hiệp trợ điều tra cho ra tên giả mạo Thần Châu tam kiệt đi!
Tiểu Uyển lắc đầu đáp :
- Thuộc hạ đáng lẽ phải tuân lệnh Minh chủ, nhưng vì Đông Phương kỳ chủ thế nào cũng khiển trách thuộc hạ không được chu đáo, nên mới bị Minh chủ ghét và đuổi đi, mong Minh chủ lượng thứ cho.
Nói tới đó, nàng ngừng giây lát rồi khẽ nói tiếp :
- Xin Minh chủ cho phép thuộc hạ được hầu hạ cạnh thân.
Nói xong, nàng liền nhìn Âu Dương Siêu một cách tình tứ, trông bộ mặt của nàng rất đáng yêu và rất đáng thương. Nàng đã đẹp lại có vẻ dễ thương như thế, dù người sắt đá đến đâu cũng không nhẫn tâm để cho nàng ta thất vọng. Nhưng Âu Dương Siêu là mốt người không ham sắc đẹp nên chàng cứ cau mày lại không nhận lời lắc đầu đáp :
- Việc này cô nương cứ yên tâm. Nếu Đông Phương kỳ chủ có trách cứ cô nương thì thể nào bổn Minh chủ cũng giải thích hộ với Đông Phương kỳ chủ cho.
Tiểu Uyển chần chừ một hồi mới nói tiếp :
- Việc này...
Nàng vừa nói tới đó, Âu Dương Siêu lại đỡ lời luôn :
- Cô nương khỏi cần phải nói nhiều để mất thì giờ. Bằng không, lát nữa cô nương đuổi không kịp Bạch kỳ chủ đâu.
Tiểu Uyển rầu rĩ vô cùng, lẳng lặng cúi đầu xuống, nhất thời không biết xử trí như thế nào cho phải. Bỏ đi thì nàng không nỡ rời khỏi vị Minh chủ trẻ tuổi và anh tuấn như thế này, nhưng nếu không đi lại sợ Minh chủ nổi giận. Vì vậy nàng khó xử hết sức, trông lại càng đáng thương thêm.
Thượng Bình thấy Tiểu Uyển tội nghiệp như vậy, không nhẫn tâm chút nào, liền nói với Âu Dương Siêu rằng :
- Cháu không nên cố chấp như thế! Cho Bùi cô nương đi theo đi!
Âu Dương Siêu vẫn lắc đầu đáp :
- Không phải là cháu cố chấp, quả thật là...
Thượng Bình không đợi chờ chàng nói dứt đã vội cười và nói tiếp :
- Dì biết ý nghĩa lời nói của cháu rồi, nhưng cháu cũng nên hiểu, Bạch kỳ chủ với các thuộc hạ đều là đàn ông hết chỉ có Bùi cô nương là con gái thôi. Như vậy, Bùi cô nương đi với họ sao tiện?
Âu Dương Siêu cau mày lại :
- Nhưng cô ta đi với cháu cũng không tiện như vậy.
Thượng Bình nghe nói mỉm cười, hình như hữu ý hay vô ý lườm Giang Mẫn đứng cạnh đó một cái rồi nhìn Âu Dương Siêu mỉm cười nói tiếp :
- Thế sao cô kia đi cùng với cháu lại tiện?
Âu Dương Siêu với Giang Mẫn đều là người thông minh thấy bà ta nói như vậy, hai người đều hổ thẹn, mặt đỏ bừng...
Thượng Bình còn mỉm cười, nói tiếp :
- Cháu, hai cô nương đi với một người đàn ông tiện hơn hay là một cô nương đi với năm sáu người đàn ông tiện hơn?...
Bà ta nói đến đây, bỗng nhìn Giang Mẫn hỏi :
- Cô nương bảo có phải không?
Giang Mẫn nghe nói, liền gật đầu, cung kính đáp :
- Bá mẫu nói rất phải!
Nói xong, nàng quay lại nói với Âu Dương Siêu rằng :
- Siêu đại ca! Để Bùi cô nương đi cùng với chúng ta nhé?
Âu Dương Siêu thấy dì với Giang Mẫn nói như vậy, liền gật đầu đáp :
- Thôi cũng được!
Tiểu Uyển nghe thấy Âu Dương Siêu đã nhận lời cho phép mình đi theo, liền mừng rỡ vô cùng, vội cúi đầu vái chào Âu Dương Siêu một cái, rồi cung kính thỏ thẻ nói :
- Xin cảm tạ Minh chủ!
Tiếp theo đó, nàng lại vái chào Thượng Bình với Giang Mẫn hai người, và nói mấy lời cám ơn :
- Đa tạ Chưởng môn! Đa tạ chị!
Thượng Bình mỉm cười, xua tay đáp :
- Bùi cô nương khỏi cần phải khách khứa như thế!
Giang Mẫn cũng vội đáp lễ rằng :
- Người nhà với nhau cả hiền muội khỏi phải đa lễ như vậy.
Thượng Bình bỗng tỏ vẻ hiền từ, hỏi Âu Dương Siêu rằng :
- Cháu! Sao Sang biểu muội mấy người không đi cùng với cháu?
Âu Dương Siêu đáp :
- Vì việc mạo danh giá họa, biểu muội với Bạch Ngọc Bạch Hoàn đã đi ngấm ngầm điều tra rồi. Hiện giờ có lẽ họ đang ở vùng Giang Nam.
Thượng Bình gật đầu, đưa mắt liếc nhìn Giang Mẫn, rồi hỏi Âu Dương Siêu tiếp :
- Cô nương này là ai? Sao cháu không giới thiệu với dì?
Âu Dương Siêu mặt đỏ bừng, vội giới thiệu :
- Thưa dì, xin thứ lỗi cháu thất lễ. Đây là sư muội của Từ Thanh đạo trưởng, Chưởng môn nhân của phái Võ Đang là Giang Mẫn cô nương đấy.
Giang Mẫn vội tiến lên vái chào Thượng Bình và nói :
- Tiểu bối xin bái kiến bá mẫu!
Võ Đang và Thiếu Lâm là hai môn phái đứng đầu các môn phái trong võ lâm, tiếng tăm lừng lẫy.
Thượng Bình nghe thấy nàng là sư muội của Chưởng môn nhân của phái Võ Đang vội đáp lễ vừa cười vừa trả lời :
- Không dám. Giang cô nương không nên gọi lão thân là bá mẫu như vậy!
Nói xong, bà ta bỗng nghĩ ra một việc gì, liền quay lại, nhìn Âu Dương Siêu hỏi :
- Mê Tiên cốc là nơi nào thế? Tại sao lại phái nhiều cao thủ đi bảo vệ như vậy?
Âu Dương Siêu nghe nói liền cho bà dì hay, mình đã vạch Mê Tiên cốc làm nơi cấm địa của võ lâm như thế nào, và cũng vì vậy mới phải phái người đi Mê Tiên cốc canh giữ như thế nào kể lại hết cho bà dì hay, và nói tiếp :
- Vì việc của tiểu điệt mà làm phiền đến dì phải thân chinh đem các tay cao thủ rời khỏi Nam Hải đi vào Trung Nguyên đường xá xa xôi vất vả tiểu điệt rất lấy làm cảm động và trong lòng càng không yên. Hiện giờ, cách ngày đi Hoàng Sơn phó ước còn độ mười mấy ngày nữa, ý của tiểu điệt là muốn mời dì với các vị cao thủ hãy đến Mê Tiên cốc ở tạm chờ đến ngày gần ngày đi Hoàng Sơn, chẳng hay dì nghĩ sao?