Mây đen kéo phủ, sắc trời u ám, hình như sắp mưa tuyết tới nơi, trên đường núi có hai con ngựa một trắng một vàng đang thồ hai người phóng chạy như bay.
Người cưỡi ngựa trắng là một phụ nữ, tuổi trạc mười bảy mười tám đẹp như hoa nở, tóc phủ xuống tận vai mình mặc áo đỏ váy lụa xanh.
Còn người cỡi trên con ngựa vàng là một thiếu nên tuổi trạc mười sáu mười bảy, đầu đội khăn võ sinh mình mặc áo dài màu xanh, thân hình chàng rất vạm vỡ, mày kiếm mắt sao, mặt vuông vắn, trông vẻ rất kiêu ngạo và cương quyết khiến ai trông thấy cũng phải kính nể.
Không cần phải nói rõ, quý vị độc giả cũng biết hai người đó là Quyên Quyên đã mua quần áo mới cho Vô Danh mặc, bây giờ chàng trông khác hẳn, hai người rời khỏi huyện Hoàng Lăng tỉnh Thiểm Tây, một mạch tiến thẳng tới Thiên Tâm trang.
Thiên Tâm trang ở huyện Lô Sơn, tỉnh Hà Nam.
Hôm đó hai người đi tới gần Ngao Sơn thì trời vừa tối, bỗng thấy bên cạnh đường có bóng người thấp thoáng và có bốn người ra giữa lối đi để cản đường.
Vô Danh và Quyên Quyên hai người đều giật mình kinh ngạc.
Hai con ngựa đang phóng nhanh bỗng bị hai người gò cương lại chúng đều hí lên một tiếng thật dài, hai chân trước nhảy chồm lên, Vô Danh đã thấy bốn người cản đường đó đều lưng đeo trường kiếm, mình mặc áo bào vải, tuổi đều ngoài năm mươi hết, chàng liền cười nhạt một tiếng đang định quát hỏi bốn người đó tại sao ngăn cản đường mình? Nhưng Quyên Quyên đã cướp lời quát hỏi trước :
- Bốn người muốn chết phải không?
Bốn ông già liền lạnh lùng nhìn hai người một cái rồi một ông già vẻ mặt lạnh lùng cười ha hả mấy tiếng, hai mắt trợn ngược quát hỏi :
- Con nhãi kia! Có phải mi họ Ngô đấy không?
Quyên Quyên ngạc nhiên vô cùng, ngẩn người ra nhìn ông già rồi hỏi lại :
- Ủa, sao ngươi lại biết ta?
Ông già bỗng quay lại nhìn Vô Danh và hỏi tiếp :
- Mi là Ngô Minh phải không?
Vô Danh nghe hỏi gật đầu đáp :
- Phải, tại hạ chính là Vô Danh, mấy vị cản lối đi như thế định làm chi?
Ông già đó với ba ông già kia đưa mắt nhìn nhau một cái, ông ta hỏi Vô Danh tiếp :
- Nghe nói ngươi thân mang Võ lâm Tam tuyệt, mà trong người ngươi có Tích Độc Truy Hồn của Kỳ Tuyệt Cầu Thiên Khánh đã lừng danh võ lâm năm xưa phải không?
- Phải!
Vô Danh trả lời như vậy và hỏi lại :
- Phải thì sao?
Ông già nọ liền cười khỉnh một tiếng và tiếp :
- Nghe võ lâm đồn đại, lá cờ ấy có thể khước trừ bách độc, lão phu chưa hề thấy qua bao giờ muốn được kiến thức để cho được sáng mắt đôi chút.
- Mấy vị là ai?
- Chúng lão phu là Thiên Sơn tứ kiếm!
Ông già nói chuyện với Vô Danh họ Tống tên là Tín Đức, người đứng đầu Thiên Sơn tứ kiếm còn ba ông già kia là Nhị Kiếm Mã Sĩ Lập, Tam Kiếm Từ Văn Sơn, Tứ Kiếm Cao Vĩnh Thâm.
Thiên Sơn tứ kiếm là những môn hạ rất đắc ý của Chưởng môn của phái Thiên Sơn nên rất lừng danh trên giang hồ.
Tuy bốn người rất có tên tuổi thực nhưng vì Quyên Quyên với Vô Danh mới ra giang hồ nên không biết họ là ai cả!
Vô Danh liếc mắt nhìn Tứ kiếm một cái rồi lạnh lùng hỏi tiếp :
- Ai đã cho các vị biết là tôi có lá cờ ấy?
- Âm Dương Song Kiếm Đàm Tử Siêu!
- Có phải quý vị cũng muốn cướp được lá cờ ấy phải không?
Tín Đức cả kinh vội hỏi lại :
- Thế ra đã có người muốn cướp của ngươi rồi ư?
- Phải!
Vô Danh gật đầu khẳng định.
- Ai?
Quyên Quyên đỡ lời lạnh lùng nói :
- Âm Dương Song Kiếm không cướp nổi lá cờ này nên đã bị đánh bại một cách tơi bời và đào tẩu rồi.
- Thật à?
Vô Danh lại hỏi :
- Thế y không nói cho bốn vị hay hay sao?
Tín Đức lại lắc đầu đáp :
- Không.
Nói xong, hắn nhìn thẳng vào mặt Vô Danh tỏ vẻ hoài nghi và hỏi tiếp :
- Y bị bạn đánh bại ư?
Vô Danh cười một cách kiêu ngạo đáp :
- Y chống sao nổi ba thế Toàn Phong bát thức của ta.
Tín Đức liền biến sắc mặt kinh hãi hỏi :
- Ngươi biết sử dụng thế cờ Toàn Phong bát thức ư?
Vô Danh cười nhạt một tiếng đáp :
- Không biết thì giữ sao nổi lá cờ báu này kia chứ!
- Người là môn hạ của Kỳ Tuyệt phải không?
- Ông ta là nhị sư thúc của ta.
- Ủa?
Tín Đức với ba người kia ngạc nhiên rồi đưa mắt nhìn nhau.
Chúng lại nghe thấy Vô Danh lớn tiếng nói tiếp :
- Bốn vị có muốn được trông thấy Tích Độc Truy Hồn kỳ để sáng mắt ra không? Tại hạ đâu có phải là những kẻ hẹp lượng mà để cho bốn vị thất vọng, nhưng tại hạ phải khuyên bốn vị câu này trước.
- Ngươi nói thế là nghĩa gì?
Vô Danh nhìn thẳng vào mặt Thiên Sơn tứ kiếm trầm giọng nói tiếp :
- Tại hạ khuyên bốn vị đừng có động lòng ham muốn mà đoạt lá cờ báu này, bằng không đừng có trách tại hạ tuyệt tình đấy.
Nói xong, chàng từ từ thọc tay vào trong lòng. Quyên Quyên bỗng nũng nịu lên tiếng gọi :
- Ngô Minh!
Vô Danh quay đầu lại nhìn Quyên Quyên hỏi :
- Làm gì thế?
Quyên Quyên nhìn Thiên Sơn tứ kiếm một cái rồi đáp :
- Chắc họ thế nào cũng có mưu mô gì đấy. Đại ca đừng tin họ mà lấy lá cờ báu ấy ra.
Vô Danh mỉm cưới đáp :
- Bảo kỳ là khí giới tùy thân, khi gặp kẻ địch thế nào cũng phải lấy ra đối địch với người. Như vậy còn sợ gì người ta cướp của mình nữa.
Nói xong, mọi người đã thấy có ánh sáng vàng lóe mắt thì ra Vô Danh đã rút bảo kỳ ra giơ lên khẽ phất một cái rồi lạnh lùng nói với Thiên Sơn tứ kiếm rằng :
- Mời bốn vị coi đi.
Thiên Sơn tứ kiếm liền trố mắt nhìn cả vào lá cờ báu đó, Tín Đức bỗng cười ha hả và nói :
- Ánh sáng vàng lấp lóe làm chói cả mắt người, quả thật không phải là vật thường, nghe người đồn đại thì lá cờ này còn trừ được bách độc nữa. Không biết lời đồn đại đó thật hay là hư? Vả lại xem như thế này thì làm sao mà xem rõ được. Chẳng hay bạn có thể cho anh em chúng tôi cầm lấy để xem tận mắt không?
Y chưa nói dứt đã tung mình nhảy tới giơ tay ra nhanh như điện chớp định chụp lấy lá cờ trong tay của Vô Danh.
Vô Danh đã đoán biết trước thế nào Thiên Sơn tứ kiếm cũng mưu mô cướp cờ báu của mình, nên bề ngoài chàng cứ thản nhiên như không hay biết gì cả. Nhưng sự thật chàng đã đề phòng sẵn rồi, quả nhiên chàng thấy Tín Đức nhảy xổ tới giơ tay định cướp lá cờ của mình, khi nào chàng để cho đối phương chộp được, nên chàng đã quát lớn :
- Ác tặc muốn chết phải không?
Chàng vừa nói vừa phất lá cờ, liền có ánh sáng vàng chói lọi. Đồng thời chàng sử dụng thế Phong Quyển Tàn Vân (gió cuốn mây tán) nhanh như điện chớp nhằm ngực của Tín Đức đâm luôn.
Tín Đức thấy vậy, giật mình kinh hoảng vội giật tay tránh né. Nhưng Vô Danh ra tay quá nhanh, lá cờ đã đụng vào cánh tay của đối thủ. Chỉ thấy Tín Đức kêu lên một tiếng rất thảm khốc máu trên người y đã bắn tung tóe. Tuy thân hình của y rút lui thật nhanh, nhưng cánh tay trái đã bị lá cờ chém gãy rớt xuống đất.
Nhị Kiếm Mã Sĩ Lập liền tung mình nhảy tới cạnh Tín Đức và nói :
- Sư huynh mau vận công bế khí chỉ huyết đi.
Y vừa nói vừa lấy thuốc cứu thương ra và xé một mảnh vải để băng bó cho Tín Đức.
Tam Kiếm Từ Vân Sơn, Tứ Kiếm Cao Vĩnh Thâm cùng rút kiếm ra xông lại. Hai thanh kiếm một tả một hữu đã nhằm các nơi yếu hiểm của Vô Danh tấn công luôn.
Vô Danh vẫn ngồi trên ngựa thân hình không cử động gì hết, chỉ giở tay phải khẽ hất lá cờ báu dùng thế Phong Khởi Bình Địa (gió nổi tại đất bằng) như vũ như bão nhằm người Tam Kiếm và Tứ Kiếm lấn át tới.
Tam Kiếm, Tứ Kiếm liền bị mấy thế cờ mạnh như vũ bão đẩy lui. Vô Danh đã nhảy xuống đất đứng nhìn hai người, mỉm cười nói :
- Các người muốn ra tay đấu với ta, ta rất hoan nghênh. Nhưng tám thế cờ Toàn Phong của ta oai lực quá lớn. Các người chỉ chịu nổi hai ba thế là cùng, như vậy thì thật mất vui. Vì vậy ta hãy tạm cất bảo kỳ đi, chỉ hai bàn tay không đấu với các người mấy thế chơi. Chẳng hay các người nghĩ sao?
Nói xong chàng cuộn lá cờ báu lại bỏ vào túi rồi buông xuôi hai tay xuống, thái độ rất lạnh lùng, kiêu ngạo, nhìn thẳng vào mặt Tam Kiếm và Tứ Kiếm để đợi chờ đối phương. Trông chàng có vẻ không coi đối phương vào đâu hết.
Tam Kiếm, Tứ Kiếm thấy mình nổi danh trên giang hồ bấy lâu nay, mà bây giờ đối phương chỉ là một thẳng nhỏ không có tên tuổi gì cả, mà dám với hai bàn tay không đối địch với song kiếm của hai anh em mình.
Như vậy thấy y táo bạo khôn tả và khinh người quá nỗi nữa.
Tam Kiếm và Tứ Kiếm khi nào chịu nhịn được, liền trợn tròn xoe đôi mắt lên quát lớn một tiếng và trả lời rằng :
- Tiểu quỷ táo gan và ngông cuồng thật, mi dám khinh thường anh em chúng ta đến thế. Hôm nay không cho mi vãi máu ra tại chỗ này, thì giờ trở đi Thiên Sơn tứ kiếm này không lộ mặt ra giang hồ nữa. Xem kiếm của ta đây!
Chúng vừa nói dứt đã múa trường kiếm như hai luồng hàn quang nhắm vai và ngực của đôi thủ tấn công luôn.
Vô Danh cười nhạt một tiếng, chân bước theo điệu Cửu, chỉ thấy thân mình của chàng thấp thoáng một cái đã tránh né một cách rất khéo léo.
Hai thanh kiếm của địch vừa đâm tới thì không thấy chàng đâu hết.
Kiếm thuật của Thiên Sơn tứ kiếm rất tinh xảo, nếu kiếm của chúng không lợi hại thì chúng làm sao mà được lừng danh trên giang hồ như thế. Tam và Tứ kiếm thấy vậy đem toàn lực ra để tấn công.
Chỉ trong nháy mắt, người ta chỉ còn thấy hai luồng kiếm quang lăn đi lộn lại, chứ không còn thấy thần hình của Tam và Tứ Kiếm đâu hết, đủ thấy kiếm thế của chúng lợi hại đến thế nào.
Tuy Vô Danh là người mới ra đời nhưng đã được hưởng thụ toàn bộ võ công của Võ lâm Tam tuyệt vào một thân mình. Với tài ba và võ công của chàng bây giờ nếu tìm khắp thiên hạ chưa chắc có một người thứ hai nào địch nổi chàng. Cho nên mặc dầu kiếm pháp của Từ Văn Sơn với Cao Vĩnh Thâm nhanh đến tuyệt đỉnh, nhưng vẫn không làm gì nổi Vô Danh, chàng vẫn ung dung xuyên đi xuyên lại trong bóng kiếm của hai kẻ địch.
Thỉnh thoảng chàng lại giở ra một thế nửa thức cũng đủ làm cho đối phương thất đởm rồi. Chàng còn nương tay không nhẫn tâm giết hại hai người, mà chàng chỉ muốn coi chúng như là trẻ con để đùa giỡn và cũng để xem những tài ba tuyệt học mình như thế nào. Bằng không Tam, Tứ Kiếm chỉ chống đỡ được một hai thế đã bị chàng giết chết rồi. Nhưng Tam và Tứ kiếm thấy chàng có vẻ đùa giỡn như vậy lại càng giận chịu không nổi, mồm quát tháo lia lịa, hai thanh kiếm càng múa nhanh và mạnh hơn trước nhiều, chúng chỉ muốn đâm thủng ngực đối thủ ngay tại chỗ mới hả dạ thôi.
Lúc ấy Nhị Kiếm Mã Sĩ Lập đã băng bó và rịt thuốc cho Nhất Kiếm Tống Tín Đức xong, thấy tình hình của trận đấu như vậy liền cau mày lại nói với Nhất Kiếm rằng :
- Sư huynh hãy ngồi đây nghỉ ngơi chốc lát, để đệ ra giúp tay cho Tam Tứ đệ một phen.
Nhất Kiếm gật đầu. Sĩ Lập liền rút kiếm ra thét lớn một tiếng nhảy xổ lại giúp hai người sư đệ tấn công Vô Danh.
Quyên Quyên đã nhảy xuống dưới ngựa đứng cạnh đó trợn to đôi mắt lên xem. Nàng thấy Nhị Kiếm xông vào đánh hùa, định giơ tay ra ngăn cản, nhưng nàng nghĩ lại lại thôi, để mặc cho Sĩ Lập vào giúp cho Tam, Tứ Kiếm.
Mới đấu được mấy thế, nàng đã nhận thấy võ công của Vô Danh cao siêu khôn tả, bên địch dù có thêm Sĩ Lập, mà chàng ta vẫn ung dung đối địch như thường, và ba kẻ địch càng đấu nhiều, càng thất thế. Vô Danh tuy thắng thế thật nhưng vẫn không dám khinh thường. Chàng liền lớn tiếng cười ha hả và giở hết tốc lực của khinh công ra, song chưởng càng múa nhanh hơn trước, chàng chưa chọc chưởng pháp bao giờ, nhưng chàng luyện lấy Toàn Phong bát thức của thế cờ báu và Kinh Điện cửu thức của thế sáo ra sử dụng, lấy hai tay thay sáo và cờ mà tấn công kẻ địch. Tuy khí giới với chưởng khác nhau thật, nhưng thế đánh của khí giới chỉ khác nhau có hạn thôi, huống hồ nội lực của chàng hùng mạnh và cao thâm như thế, nên oai lực của chàng lợi hại tuyệt luân khiến Quyên Quyên đứng ngoài xem cũng phải kinh hãi vô cùng.
Nhị, Tam, Tứ Kiếm tuy có khí giới ở trong tay, nhưng đấu hàng nửa ngày mà vẫn chưa va đụng vào vạt áo của chàng, trái lại bị chưởng thế và kình phong của chàng dồn cho ba người cứ lui về phía sau tới tấp.
Lúc ấy không những thân pháp của Vô Danh nhanh kỳ lạ mà những chưởng thế của chàng lại liên miên bất tuyệt hết thế này đến thế khác và còn phức tạp hết sức. Thật là nhanh như điện chớp, khiến Quyên Quyên cũng không sao trông thấy rõ được.
Tam Kiếm càng đánh càng hoảng sợ, kiếm ở trong tay càng chậm dần. Lúc ấy chỉ có Quyên Quyên là đứng xem đến ngẩn cả người ra. Trong lòng nàng vừa mừng rỡ vừa kinh hãi. Tuy hồi nãy, nàng thấy Vô Danh chỉ giở có ba thế cờ đã đánh bại được Âm Dương Song Kiếm, nàng đã biết chàng là người có võ học rất cao siêu đến mức thần kỳ như vậy.
Tống Tín Đức băng bó vết thương xong, nghỉ ngơi trong chốc lát thấy đã bớt đau. Nhưng y thấy ba người sư đệ của mình bị Vô Danh đánh cho lui lia lịa như thế, y cũng phái kinh ngạc và trong lòng sợ hãi vô cùng. Y thấy thân pháp và thế chưởng của Vô Danh vừa thần kỳ, phức tạp, huyền ảo, không những y chưa hề thấy bao giờ và cũng không nghe ai nói tới nữa là khác. Y càng xem càng thấy tình thế của ba sư đệ càng ngày càng hiểm nghèo. Bước chân của chúng bắt đầu loạn xạ, kiếm thế đã bị đối phương đánh cho chậm hẳn lại. Y biết nếu tình thế này chỉ đấu thêm hai ba hiệp nữa là ba người sư đệ đã bị đánh bại ngay. Nếu ba người sư đệ bị đánh bại thì nửa đời anh danh Tứ kiếm sẽ bị tiêu tan hết, và từ nay trở đi Thiên Sơn tứ kiếm không còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ và cũng không được xưng hùng xưng bá trong võ lâm nữa.
Nhất Kiếm nghĩ vậy càng sợ hãi thêm, liền nghiến răng mím môi không quản ngại vết thương ở tay nữa, vội rút kiếm ra nhảy lại giúp sức ba người sư đệ liền.
Ngờ đâu, y vừa tung mình nhảy lên đã nghe thấy tiếng kêu la thảm khốc vang cả tai, đồng thời có một luồng ánh sáng lạnh nhắm mặt y phi tới. Y giật mình kinh hãi, vội giở tấn “Thiên Cân Trụy” ra, hạ người xuống đất, rồi quay đầu lại nhìn. Mới hay luồng ánh sáng đó là một thanh trường kiếm cắm sâu vào thân cây cổ thụ ở phía sau, chỉ còn lại cán kiếm bên ngoài. Y lại quay mặt trở lại thì thấy trận đấu đã biến đổi hẳn.
Thì ra Tam sư đệ của y, Từ Văn Sơn đã nằm lăn trên mặt đất, miệng rỉ máu tươi, áo ở trước ngực cháy xém, mặt thâm tím. Còn nhị sư đệ Mã Sĩ Lập hổ khẩu tay máu tươi chảy ròng ròng đứng đờ người ra như cây gỗ, hai mắt lộ vẻ kinh hoảng vô cùng.
Nhưng người làm cho y kinh hãi hơn nữa là Tứ sư đệ Cao Vĩnh Thâm, Tứ Kiếm tay phải cầm kiếm, tay trái chìa hai ngón tay ra chỉ thẳng về phía trước, hai mắt trợn trừng và giận dữ không cử động gì cả, hình như đã bị điểm huyệt vậy.
Y lại nhìn Vô Danh thì thấy chàng ta vẫn ung dung vô cùng, hai tay buông xuôi, mắt đang nhìn thẳng vào y mặt lộ vẻ kiêu ngạo, mồm thì cười nhạt một cách nhạo báng.
Tín Đức đã nhìn thấy rõ tình hình ở trước mắt, trong lòng kinh hoảng vô cùng.
Thì ra lúc y nghiến răng mím môi rút thanh kiếm ra vừa tung mình nhảy lên thì Vô Danh đã bực mình vội ra tay như điện chớp, chưởng của chàng đánh bắn Từ Văn Sơn, ngón tay của chàng búng rớt trường kiếm của Mã Sĩ Lập rồi chàng thuận tay điểm luôn yếu huyệt của Cao Vĩnh Thâm rồi chàng còn đưa mắt liếc nhìn Tín Đức, đang lúc ấy thì kiếm của Sĩ Lập vừa bắn ra khỏi tay. Ba người bị thương và bị kìm chế, chỉ trong nháy mắt chính ba người đó với Tín Đức cùng Quyên Quyên đứng ngoài cũng thấy Vô Danh ra tay như thế nào và dùng thủ pháp thể thức ra sao?
Thiên Sơn tứ kiếm lang bạt giang hồ trên hai mươi năm trời, tuy chưa có thể nói là vô địch được, nhưng cũng ít có người địch nổi anh em chúng và cũng chưa khi nào lại bị thua một cách đau đớn như thế này, mà lại bại với một thằng nhỏ, tuổi chưa đầy hai mươi và không có tên tuổi gì hết, nên lại càng đau đớn thêm.
Tín Đức đưa mắt nhìn, biết ba sư đệ của mình liên tay đánh mà không địch nổi đối phương, bây giờ mình có nhảy ra cũng chỉ chịu chết oan thôi. Nhưng oai danh của anh em mình ở trên giang hồ, như vậy chẳng lẽ lại chịu yên như thế này hay sao? Thà toi mạng cũng không thể nào chịu để cho bị mất hết cả sĩ diện như thế.
Tín Đức nghĩ đi nghĩ lại rốt cục nổi khùng nghiến răng quát lớn một tiếng :
- Tiểu quỷ, ngày hôm nay Thiên Sơn tứ kiếm chúng ta đành thí mạng với ngươi.
Y liền nói vừa múa kiếm xông lại nhắm ngực của Vô Danh đâm luôn.
Vô Danh cười nhạt né mình sang bên trái, giơ tay phải lên, nhắm vào cổ tay của Tín Đức chém luôn một cái.
Tín Đức rút tay lại biến thế và tấn công tiếp, đang lúc ấy thì có tiếng người cười khanh khách và tiếng nói vọng tới :
- Không ngờ tài ba của Thiên Sơn tứ kiếm danh trấn giang hồ lại tầm thường đến thế.
Người đó nói xong cười tiếp.
Mây đen kéo phủ, sắc trời u ám, hình như sắp mưa tuyết tới nơi, trên đường núi có hai con ngựa một trắng một vàng đang thồ hai người phóng chạy như bay.
Người cưỡi ngựa trắng là một phụ nữ, tuổi trạc mười bảy mười tám đẹp như hoa nở, tóc phủ xuống tận vai mình mặc áo đỏ váy lụa xanh.
Còn người cỡi trên con ngựa vàng là một thiếu nên tuổi trạc mười sáu mười bảy, đầu đội khăn võ sinh mình mặc áo dài màu xanh, thân hình chàng rất vạm vỡ, mày kiếm mắt sao, mặt vuông vắn, trông vẻ rất kiêu ngạo và cương quyết khiến ai trông thấy cũng phải kính nể.
Không cần phải nói rõ, quý vị độc giả cũng biết hai người đó là Quyên Quyên đã mua quần áo mới cho Vô Danh mặc, bây giờ chàng trông khác hẳn, hai người rời khỏi huyện Hoàng Lăng tỉnh Thiểm Tây, một mạch tiến thẳng tới Thiên Tâm trang.
Thiên Tâm trang ở huyện Lô Sơn, tỉnh Hà Nam.
Hôm đó hai người đi tới gần Ngao Sơn thì trời vừa tối, bỗng thấy bên cạnh đường có bóng người thấp thoáng và có bốn người ra giữa lối đi để cản đường.
Vô Danh và Quyên Quyên hai người đều giật mình kinh ngạc.
Hai con ngựa đang phóng nhanh bỗng bị hai người gò cương lại chúng đều hí lên một tiếng thật dài, hai chân trước nhảy chồm lên, Vô Danh đã thấy bốn người cản đường đó đều lưng đeo trường kiếm, mình mặc áo bào vải, tuổi đều ngoài năm mươi hết, chàng liền cười nhạt một tiếng đang định quát hỏi bốn người đó tại sao ngăn cản đường mình? Nhưng Quyên Quyên đã cướp lời quát hỏi trước :
- Bốn người muốn chết phải không?
Bốn ông già liền lạnh lùng nhìn hai người một cái rồi một ông già vẻ mặt lạnh lùng cười ha hả mấy tiếng, hai mắt trợn ngược quát hỏi :
- Con nhãi kia! Có phải mi họ Ngô đấy không?
Quyên Quyên ngạc nhiên vô cùng, ngẩn người ra nhìn ông già rồi hỏi lại :
- Ủa, sao ngươi lại biết ta?
Ông già bỗng quay lại nhìn Vô Danh và hỏi tiếp :
- Mi là Ngô Minh phải không?
Vô Danh nghe hỏi gật đầu đáp :
- Phải, tại hạ chính là Vô Danh, mấy vị cản lối đi như thế định làm chi?
Ông già đó với ba ông già kia đưa mắt nhìn nhau một cái, ông ta hỏi Vô Danh tiếp :
- Nghe nói ngươi thân mang Võ lâm Tam tuyệt, mà trong người ngươi có Tích Độc Truy Hồn của Kỳ Tuyệt Cầu Thiên Khánh đã lừng danh võ lâm năm xưa phải không?
- Phải!
Vô Danh trả lời như vậy và hỏi lại :
- Phải thì sao?
Ông già nọ liền cười khỉnh một tiếng và tiếp :
- Nghe võ lâm đồn đại, lá cờ ấy có thể khước trừ bách độc, lão phu chưa hề thấy qua bao giờ muốn được kiến thức để cho được sáng mắt đôi chút.
- Mấy vị là ai?
- Chúng lão phu là Thiên Sơn tứ kiếm!
Ông già nói chuyện với Vô Danh họ Tống tên là Tín Đức, người đứng đầu Thiên Sơn tứ kiếm còn ba ông già kia là Nhị Kiếm Mã Sĩ Lập, Tam Kiếm Từ Văn Sơn, Tứ Kiếm Cao Vĩnh Thâm.
Thiên Sơn tứ kiếm là những môn hạ rất đắc ý của Chưởng môn của phái Thiên Sơn nên rất lừng danh trên giang hồ.
Tuy bốn người rất có tên tuổi thực nhưng vì Quyên Quyên với Vô Danh mới ra giang hồ nên không biết họ là ai cả!
Vô Danh liếc mắt nhìn Tứ kiếm một cái rồi lạnh lùng hỏi tiếp :
- Ai đã cho các vị biết là tôi có lá cờ ấy?
- Âm Dương Song Kiếm Đàm Tử Siêu!
- Có phải quý vị cũng muốn cướp được lá cờ ấy phải không?
Tín Đức cả kinh vội hỏi lại :
- Thế ra đã có người muốn cướp của ngươi rồi ư?
- Phải!
Vô Danh gật đầu khẳng định.
- Ai?
Quyên Quyên đỡ lời lạnh lùng nói :
- Âm Dương Song Kiếm không cướp nổi lá cờ này nên đã bị đánh bại một cách tơi bời và đào tẩu rồi.
- Thật à?
Vô Danh lại hỏi :
- Thế y không nói cho bốn vị hay hay sao?
Tín Đức lại lắc đầu đáp :
- Không.
Nói xong, hắn nhìn thẳng vào mặt Vô Danh tỏ vẻ hoài nghi và hỏi tiếp :
- Y bị bạn đánh bại ư?
Vô Danh cười một cách kiêu ngạo đáp :
- Y chống sao nổi ba thế Toàn Phong bát thức của ta.
Tín Đức liền biến sắc mặt kinh hãi hỏi :
- Ngươi biết sử dụng thế cờ Toàn Phong bát thức ư?
Vô Danh cười nhạt một tiếng đáp :
- Không biết thì giữ sao nổi lá cờ báu này kia chứ!
- Người là môn hạ của Kỳ Tuyệt phải không?
- Ông ta là nhị sư thúc của ta.
- Ủa?
Tín Đức với ba người kia ngạc nhiên rồi đưa mắt nhìn nhau.
Chúng lại nghe thấy Vô Danh lớn tiếng nói tiếp :
- Bốn vị có muốn được trông thấy Tích Độc Truy Hồn kỳ để sáng mắt ra không? Tại hạ đâu có phải là những kẻ hẹp lượng mà để cho bốn vị thất vọng, nhưng tại hạ phải khuyên bốn vị câu này trước.
- Ngươi nói thế là nghĩa gì?
Vô Danh nhìn thẳng vào mặt Thiên Sơn tứ kiếm trầm giọng nói tiếp :
- Tại hạ khuyên bốn vị đừng có động lòng ham muốn mà đoạt lá cờ báu này, bằng không đừng có trách tại hạ tuyệt tình đấy.
Nói xong, chàng từ từ thọc tay vào trong lòng. Quyên Quyên bỗng nũng nịu lên tiếng gọi :
- Ngô Minh!
Vô Danh quay đầu lại nhìn Quyên Quyên hỏi :
- Làm gì thế?
Quyên Quyên nhìn Thiên Sơn tứ kiếm một cái rồi đáp :
- Chắc họ thế nào cũng có mưu mô gì đấy. Đại ca đừng tin họ mà lấy lá cờ báu ấy ra.
Vô Danh mỉm cưới đáp :
- Bảo kỳ là khí giới tùy thân, khi gặp kẻ địch thế nào cũng phải lấy ra đối địch với người. Như vậy còn sợ gì người ta cướp của mình nữa.
Nói xong, mọi người đã thấy có ánh sáng vàng lóe mắt thì ra Vô Danh đã rút bảo kỳ ra giơ lên khẽ phất một cái rồi lạnh lùng nói với Thiên Sơn tứ kiếm rằng :
- Mời bốn vị coi đi.
Thiên Sơn tứ kiếm liền trố mắt nhìn cả vào lá cờ báu đó, Tín Đức bỗng cười ha hả và nói :
- Ánh sáng vàng lấp lóe làm chói cả mắt người, quả thật không phải là vật thường, nghe người đồn đại thì lá cờ này còn trừ được bách độc nữa. Không biết lời đồn đại đó thật hay là hư? Vả lại xem như thế này thì làm sao mà xem rõ được. Chẳng hay bạn có thể cho anh em chúng tôi cầm lấy để xem tận mắt không?
Y chưa nói dứt đã tung mình nhảy tới giơ tay ra nhanh như điện chớp định chụp lấy lá cờ trong tay của Vô Danh.
Vô Danh đã đoán biết trước thế nào Thiên Sơn tứ kiếm cũng mưu mô cướp cờ báu của mình, nên bề ngoài chàng cứ thản nhiên như không hay biết gì cả. Nhưng sự thật chàng đã đề phòng sẵn rồi, quả nhiên chàng thấy Tín Đức nhảy xổ tới giơ tay định cướp lá cờ của mình, khi nào chàng để cho đối phương chộp được, nên chàng đã quát lớn :
- Ác tặc muốn chết phải không?
Chàng vừa nói vừa phất lá cờ, liền có ánh sáng vàng chói lọi. Đồng thời chàng sử dụng thế Phong Quyển Tàn Vân (gió cuốn mây tán) nhanh như điện chớp nhằm ngực của Tín Đức đâm luôn.
Tín Đức thấy vậy, giật mình kinh hoảng vội giật tay tránh né. Nhưng Vô Danh ra tay quá nhanh, lá cờ đã đụng vào cánh tay của đối thủ. Chỉ thấy Tín Đức kêu lên một tiếng rất thảm khốc máu trên người y đã bắn tung tóe. Tuy thân hình của y rút lui thật nhanh, nhưng cánh tay trái đã bị lá cờ chém gãy rớt xuống đất.
Nhị Kiếm Mã Sĩ Lập liền tung mình nhảy tới cạnh Tín Đức và nói :
- Sư huynh mau vận công bế khí chỉ huyết đi.
Y vừa nói vừa lấy thuốc cứu thương ra và xé một mảnh vải để băng bó cho Tín Đức.
Tam Kiếm Từ Vân Sơn, Tứ Kiếm Cao Vĩnh Thâm cùng rút kiếm ra xông lại. Hai thanh kiếm một tả một hữu đã nhằm các nơi yếu hiểm của Vô Danh tấn công luôn.
Vô Danh vẫn ngồi trên ngựa thân hình không cử động gì hết, chỉ giở tay phải khẽ hất lá cờ báu dùng thế Phong Khởi Bình Địa (gió nổi tại đất bằng) như vũ như bão nhằm người Tam Kiếm và Tứ Kiếm lấn át tới.
Tam Kiếm, Tứ Kiếm liền bị mấy thế cờ mạnh như vũ bão đẩy lui. Vô Danh đã nhảy xuống đất đứng nhìn hai người, mỉm cười nói :
- Các người muốn ra tay đấu với ta, ta rất hoan nghênh. Nhưng tám thế cờ Toàn Phong của ta oai lực quá lớn. Các người chỉ chịu nổi hai ba thế là cùng, như vậy thì thật mất vui. Vì vậy ta hãy tạm cất bảo kỳ đi, chỉ hai bàn tay không đấu với các người mấy thế chơi. Chẳng hay các người nghĩ sao?
Nói xong chàng cuộn lá cờ báu lại bỏ vào túi rồi buông xuôi hai tay xuống, thái độ rất lạnh lùng, kiêu ngạo, nhìn thẳng vào mặt Tam Kiếm và Tứ Kiếm để đợi chờ đối phương. Trông chàng có vẻ không coi đối phương vào đâu hết.
Tam Kiếm, Tứ Kiếm thấy mình nổi danh trên giang hồ bấy lâu nay, mà bây giờ đối phương chỉ là một thẳng nhỏ không có tên tuổi gì cả, mà dám với hai bàn tay không đối địch với song kiếm của hai anh em mình.
Như vậy thấy y táo bạo khôn tả và khinh người quá nỗi nữa.
Tam Kiếm và Tứ Kiếm khi nào chịu nhịn được, liền trợn tròn xoe đôi mắt lên quát lớn một tiếng và trả lời rằng :
- Tiểu quỷ táo gan và ngông cuồng thật, mi dám khinh thường anh em chúng ta đến thế. Hôm nay không cho mi vãi máu ra tại chỗ này, thì giờ trở đi Thiên Sơn tứ kiếm này không lộ mặt ra giang hồ nữa. Xem kiếm của ta đây!
Chúng vừa nói dứt đã múa trường kiếm như hai luồng hàn quang nhắm vai và ngực của đôi thủ tấn công luôn.
Vô Danh cười nhạt một tiếng, chân bước theo điệu Cửu, chỉ thấy thân mình của chàng thấp thoáng một cái đã tránh né một cách rất khéo léo.
Hai thanh kiếm của địch vừa đâm tới thì không thấy chàng đâu hết.
Kiếm thuật của Thiên Sơn tứ kiếm rất tinh xảo, nếu kiếm của chúng không lợi hại thì chúng làm sao mà được lừng danh trên giang hồ như thế. Tam và Tứ kiếm thấy vậy đem toàn lực ra để tấn công.
Chỉ trong nháy mắt, người ta chỉ còn thấy hai luồng kiếm quang lăn đi lộn lại, chứ không còn thấy thần hình của Tam và Tứ Kiếm đâu hết, đủ thấy kiếm thế của chúng lợi hại đến thế nào.
Tuy Vô Danh là người mới ra đời nhưng đã được hưởng thụ toàn bộ võ công của Võ lâm Tam tuyệt vào một thân mình. Với tài ba và võ công của chàng bây giờ nếu tìm khắp thiên hạ chưa chắc có một người thứ hai nào địch nổi chàng. Cho nên mặc dầu kiếm pháp của Từ Văn Sơn với Cao Vĩnh Thâm nhanh đến tuyệt đỉnh, nhưng vẫn không làm gì nổi Vô Danh, chàng vẫn ung dung xuyên đi xuyên lại trong bóng kiếm của hai kẻ địch.
Thỉnh thoảng chàng lại giở ra một thế nửa thức cũng đủ làm cho đối phương thất đởm rồi. Chàng còn nương tay không nhẫn tâm giết hại hai người, mà chàng chỉ muốn coi chúng như là trẻ con để đùa giỡn và cũng để xem những tài ba tuyệt học mình như thế nào. Bằng không Tam, Tứ Kiếm chỉ chống đỡ được một hai thế đã bị chàng giết chết rồi. Nhưng Tam và Tứ kiếm thấy chàng có vẻ đùa giỡn như vậy lại càng giận chịu không nổi, mồm quát tháo lia lịa, hai thanh kiếm càng múa nhanh và mạnh hơn trước nhiều, chúng chỉ muốn đâm thủng ngực đối thủ ngay tại chỗ mới hả dạ thôi.
Lúc ấy Nhị Kiếm Mã Sĩ Lập đã băng bó và rịt thuốc cho Nhất Kiếm Tống Tín Đức xong, thấy tình hình của trận đấu như vậy liền cau mày lại nói với Nhất Kiếm rằng :
- Sư huynh hãy ngồi đây nghỉ ngơi chốc lát, để đệ ra giúp tay cho Tam Tứ đệ một phen.
Nhất Kiếm gật đầu. Sĩ Lập liền rút kiếm ra thét lớn một tiếng nhảy xổ lại giúp hai người sư đệ tấn công Vô Danh.
Quyên Quyên đã nhảy xuống dưới ngựa đứng cạnh đó trợn to đôi mắt lên xem. Nàng thấy Nhị Kiếm xông vào đánh hùa, định giơ tay ra ngăn cản, nhưng nàng nghĩ lại lại thôi, để mặc cho Sĩ Lập vào giúp cho Tam, Tứ Kiếm.
Mới đấu được mấy thế, nàng đã nhận thấy võ công của Vô Danh cao siêu khôn tả, bên địch dù có thêm Sĩ Lập, mà chàng ta vẫn ung dung đối địch như thường, và ba kẻ địch càng đấu nhiều, càng thất thế. Vô Danh tuy thắng thế thật nhưng vẫn không dám khinh thường. Chàng liền lớn tiếng cười ha hả và giở hết tốc lực của khinh công ra, song chưởng càng múa nhanh hơn trước, chàng chưa chọc chưởng pháp bao giờ, nhưng chàng luyện lấy Toàn Phong bát thức của thế cờ báu và Kinh Điện cửu thức của thế sáo ra sử dụng, lấy hai tay thay sáo và cờ mà tấn công kẻ địch. Tuy khí giới với chưởng khác nhau thật, nhưng thế đánh của khí giới chỉ khác nhau có hạn thôi, huống hồ nội lực của chàng hùng mạnh và cao thâm như thế, nên oai lực của chàng lợi hại tuyệt luân khiến Quyên Quyên đứng ngoài xem cũng phải kinh hãi vô cùng.
Nhị, Tam, Tứ Kiếm tuy có khí giới ở trong tay, nhưng đấu hàng nửa ngày mà vẫn chưa va đụng vào vạt áo của chàng, trái lại bị chưởng thế và kình phong của chàng dồn cho ba người cứ lui về phía sau tới tấp.
Lúc ấy không những thân pháp của Vô Danh nhanh kỳ lạ mà những chưởng thế của chàng lại liên miên bất tuyệt hết thế này đến thế khác và còn phức tạp hết sức. Thật là nhanh như điện chớp, khiến Quyên Quyên cũng không sao trông thấy rõ được.
Tam Kiếm càng đánh càng hoảng sợ, kiếm ở trong tay càng chậm dần. Lúc ấy chỉ có Quyên Quyên là đứng xem đến ngẩn cả người ra. Trong lòng nàng vừa mừng rỡ vừa kinh hãi. Tuy hồi nãy, nàng thấy Vô Danh chỉ giở có ba thế cờ đã đánh bại được Âm Dương Song Kiếm, nàng đã biết chàng là người có võ học rất cao siêu đến mức thần kỳ như vậy.
Tống Tín Đức băng bó vết thương xong, nghỉ ngơi trong chốc lát thấy đã bớt đau. Nhưng y thấy ba người sư đệ của mình bị Vô Danh đánh cho lui lia lịa như thế, y cũng phái kinh ngạc và trong lòng sợ hãi vô cùng. Y thấy thân pháp và thế chưởng của Vô Danh vừa thần kỳ, phức tạp, huyền ảo, không những y chưa hề thấy bao giờ và cũng không nghe ai nói tới nữa là khác. Y càng xem càng thấy tình thế của ba sư đệ càng ngày càng hiểm nghèo. Bước chân của chúng bắt đầu loạn xạ, kiếm thế đã bị đối phương đánh cho chậm hẳn lại. Y biết nếu tình thế này chỉ đấu thêm hai ba hiệp nữa là ba người sư đệ đã bị đánh bại ngay. Nếu ba người sư đệ bị đánh bại thì nửa đời anh danh Tứ kiếm sẽ bị tiêu tan hết, và từ nay trở đi Thiên Sơn tứ kiếm không còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ và cũng không được xưng hùng xưng bá trong võ lâm nữa.
Nhất Kiếm nghĩ vậy càng sợ hãi thêm, liền nghiến răng mím môi không quản ngại vết thương ở tay nữa, vội rút kiếm ra nhảy lại giúp sức ba người sư đệ liền.
Ngờ đâu, y vừa tung mình nhảy lên đã nghe thấy tiếng kêu la thảm khốc vang cả tai, đồng thời có một luồng ánh sáng lạnh nhắm mặt y phi tới. Y giật mình kinh hãi, vội giở tấn “Thiên Cân Trụy” ra, hạ người xuống đất, rồi quay đầu lại nhìn. Mới hay luồng ánh sáng đó là một thanh trường kiếm cắm sâu vào thân cây cổ thụ ở phía sau, chỉ còn lại cán kiếm bên ngoài. Y lại quay mặt trở lại thì thấy trận đấu đã biến đổi hẳn.
Thì ra Tam sư đệ của y, Từ Văn Sơn đã nằm lăn trên mặt đất, miệng rỉ máu tươi, áo ở trước ngực cháy xém, mặt thâm tím. Còn nhị sư đệ Mã Sĩ Lập hổ khẩu tay máu tươi chảy ròng ròng đứng đờ người ra như cây gỗ, hai mắt lộ vẻ kinh hoảng vô cùng.
Nhưng người làm cho y kinh hãi hơn nữa là Tứ sư đệ Cao Vĩnh Thâm, Tứ Kiếm tay phải cầm kiếm, tay trái chìa hai ngón tay ra chỉ thẳng về phía trước, hai mắt trợn trừng và giận dữ không cử động gì cả, hình như đã bị điểm huyệt vậy.
Y lại nhìn Vô Danh thì thấy chàng ta vẫn ung dung vô cùng, hai tay buông xuôi, mắt đang nhìn thẳng vào y mặt lộ vẻ kiêu ngạo, mồm thì cười nhạt một cách nhạo báng.
Tín Đức đã nhìn thấy rõ tình hình ở trước mắt, trong lòng kinh hoảng vô cùng.
Thì ra lúc y nghiến răng mím môi rút thanh kiếm ra vừa tung mình nhảy lên thì Vô Danh đã bực mình vội ra tay như điện chớp, chưởng của chàng đánh bắn Từ Văn Sơn, ngón tay của chàng búng rớt trường kiếm của Mã Sĩ Lập rồi chàng thuận tay điểm luôn yếu huyệt của Cao Vĩnh Thâm rồi chàng còn đưa mắt liếc nhìn Tín Đức, đang lúc ấy thì kiếm của Sĩ Lập vừa bắn ra khỏi tay. Ba người bị thương và bị kìm chế, chỉ trong nháy mắt chính ba người đó với Tín Đức cùng Quyên Quyên đứng ngoài cũng thấy Vô Danh ra tay như thế nào và dùng thủ pháp thể thức ra sao?
Thiên Sơn tứ kiếm lang bạt giang hồ trên hai mươi năm trời, tuy chưa có thể nói là vô địch được, nhưng cũng ít có người địch nổi anh em chúng và cũng chưa khi nào lại bị thua một cách đau đớn như thế này, mà lại bại với một thằng nhỏ, tuổi chưa đầy hai mươi và không có tên tuổi gì hết, nên lại càng đau đớn thêm.
Tín Đức đưa mắt nhìn, biết ba sư đệ của mình liên tay đánh mà không địch nổi đối phương, bây giờ mình có nhảy ra cũng chỉ chịu chết oan thôi. Nhưng oai danh của anh em mình ở trên giang hồ, như vậy chẳng lẽ lại chịu yên như thế này hay sao? Thà toi mạng cũng không thể nào chịu để cho bị mất hết cả sĩ diện như thế.
Tín Đức nghĩ đi nghĩ lại rốt cục nổi khùng nghiến răng quát lớn một tiếng :
- Tiểu quỷ, ngày hôm nay Thiên Sơn tứ kiếm chúng ta đành thí mạng với ngươi.
Y liền nói vừa múa kiếm xông lại nhắm ngực của Vô Danh đâm luôn.
Vô Danh cười nhạt né mình sang bên trái, giơ tay phải lên, nhắm vào cổ tay của Tín Đức chém luôn một cái.
Tín Đức rút tay lại biến thế và tấn công tiếp, đang lúc ấy thì có tiếng người cười khanh khách và tiếng nói vọng tới :
- Không ngờ tài ba của Thiên Sơn tứ kiếm danh trấn giang hồ lại tầm thường đến thế.
Người đó nói xong cười tiếp.