Sắc trời lúc này đã tối, bệnh viện vẫn như cũ nhốn nháo người với người.
Trong tay Hạ Nghiêu cầm lấy phiếu đăng ký số thứ tự khám bệnh được Vương Hạo trước khi đi nhét cho, ánh mắt ngơ ngác nhìn dòng người đi qua đi lại trước mắt. Tay trái của cậu vẫn còn bị Chu Độ nắm chặt lấy trong lòng bàn tay, cũng may trong bệnh viện mọi người đi đi tới tới đều có việc của mình, chẳng có ai an nhàn thoải mái đi quan tâm đến hai cái tay nắm chặt lấy nhau cả.
Hạ Nghiêu bỗng nhiên cảm thấy bờ vai trùng xuống, tâm trạng như đang đi vào cõi thần tiên thoáng cái bị kéo trở về. Chu Độ đang nghẹo đầu dựa vào trên vai Hạ Nghiêu, hình như ngủ rồi.
Mặt mày Chu Độ lúc ngủ trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, Hạ Nghiêu đã thấy vẻ mặt lúc ngủ của Chu Độ rất nhiều lần, thế nhưng lần nào trông thấy cũng làm cho tim đập rộn lên.
Cậu vừa định dựa vào lưng ghế một chút, làm cho Chu Độ có thể gối lên thoải mái hơn một chút. Vai bên kia bị ai đó vỗ nhẹ nhẹ mấy cái, Hạ Nghiêu bị dọa liền vội vàng buông tay Chu Độ ra, cơ thể cũng bất giác dịch ra ngoài một chút.
Chu Độ bị tiếng động này của Hạ Nghiêu làm cho tỉnh giấc, hắn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Người đàn ông này độ ngoài bốn mươi, bộ dạng dãi nắng dầm mưa cực khổ, người ông ta đang dìu bên cạnh có lẽ là vợ ông ấy, sắc mặt lúc này trắng bệch, trên tay đang đè một miếng băng mơ hồ có thể thấy vết máu.
“Hai cậu bé, có thể nhường cho chúng tôi vào khám trước được không, vết thương trên cánh tay của vợ tôi bị đao chém một nhát, vẫn luôn chảy máu không ngừng, van xin các cậu.” Người đàn ông thấp giọng khổ sở van nài.
Hạ Nghiêu không thể tự mình quyết định, liền quay đầu sang nhìn Chu Độ.
“Hai bác vào trước đi.” Chu Độ ngồi ngay ngắn lại, hướng về đôi vợ chồng kia mà gật đầu.
Người đàn ông quay về phía Chu Độ vô cùng cảm kích, đỡ lấy vợ mình đi vào phòng khám.
Hạ Nghiêu ngồi ngay ngắn lại, Chu Độ gãi gãi đầu, ngáp một cái.
Hạ Nghiêu dùng ngón tay vò vò góc áo, âm thanh căng thẳng nói: “Nếu cậu vẫn buồn ngủ, vậy ngủ một chút nữa đi.”
Chu Độ nghe vậy kinh ngạc nhìn Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận rồi, cậu sợ Chu Độ lúc nãy chỉ là không cẩn thận mới dựa vào người mình, bây giờ mình lại chủ động mở miệng, chỉ sợ Chu Độ sẽ lại ghét bỏ mình.
Không nghĩ tới Chu Độ thực sự đem đầu tựa vào, tựa vào trên vai của Hạ Nghiêu, sau khi nhắm mặt lại, còn đem tay phải đưa lên trước mặt Hạ Nghiêu: “Cũng phải nắm tay nữa.”
Trong lòng Hạ Nghiêu liền ấm áp, vội vàng nắm lấy tay của Chu Độ.
Chu Độ lần nữa nhắm mắt lại, khóe miệng ở chỗ Hạ Nghiêu nhìn không thấy hơi hơi cong lên.
Lần đợi này đợi khoảng nửa tiếng, Hạ Nghiêu đang mơ mơ màng màng ngủ gật, loa gọi số mới nhớ đến tên của Chu Độ.
Hạ Nghiêu bỗng nhiên giật mình, cuống quít đứng lên. Thế nhưng lại quên mất bàn tay lúc này đang bị Chu Độ nắm lấy, Chu Độ nắm lấy để rất sát, lúc Hạ Nghiêu đứng lên thì bị Chu Độ theo bản năng kéo xuống, Hạ Nghiêu vừa đứng lên chưa vững liền trực tiếp té vào trong lồng ngực Chu Độ.
Cái khuỷu tay muốn chết tử tế không chịu vừa vặn chống xuống nơi khó nói của Chu Độ, Chu Độ lập tức đau đến tỉnh người.
“Xin, xin lỗi!” Hạ Nghiêu lúng túng mặt thoáng cái liền đỏ lên, Chu Độ khom lưng, khoát khoát tay, cắn răng nói: “Không việc gì.”
Hạ Nghiêu tay chân luống cuống đứng ở một bên, loa gọi số lại vang lên tên của Chu Độ lần nữa.
“Cậu vẫn tốt chứ? Bọn mình, bọn mình vào trong thôi.” Hạ Nghiêu lắp ba lắp bắp nói.
Chu Độ chống vào tay lưng ghế, chầm chậm đứng lên, Hạ Nghiêu vội vàng tới đỡ.
Sau khi vào phòng khám, Hạ Nghiêu đỡ Chu Độ đến chỗ ngồi đàng hoàng, sau đó cầm lấy phiếu đăng ký đi qua chỗ bác sĩ bên kia.
Chu Độ hình như có chút buồn bực không yên, ánh mắt vẫn luôn không dám nhìn qua chỗ bác sĩ bên kia.
Bác sĩ nhìn phiếu đăng ký, đứng lên, đi đến trước mặt Chu Độ, nói với hắn: “Nâng chân lên đặt vào trên này.”
Chu Độ sau khi nghe xong hàm răng nghiến lại nói, chậm rãi nâng chân lên.
Bác sĩ cầm chân Chu Độ xoa bóp một chút, nói: “Phải đi chụp X-quang mới biết có gãy xương hay không.”
Chu Độ nhìn chằm chằm vẻ mặt của vị bác sĩ kia một hồi, cuối cùng mới nghẹn ra được một câu: “Chắc không cần phải tiêm đâu ha.”
Bác sĩ nghe vậy cười một cái nói: “Sao vậy? Đã ra dáng thanh niên như này rồi mà còn sợ tiêm hả?”
“Không sợ.” Chu Độ vội vã giải thích.
Hạ Nghiêu đứng ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói: “Chỉ là đi chụp X-quang thôi, không cần tiêm đâu.”
Chu Độ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vịn cái ghế đứng lên.
“Đi chụp X-quang trước, sáng mai đến lấy kết quả, bố mẹ đâu?”
Hạ Nghiêu mở miệng nói: “Bọn cháu lúc nãy trực tiếp từ trường học đến đây.”
Bác sĩ nhìn thấy bọn họ cũng không phải là hai đứa nhóc con, vì vậy gật đầu, viết cho bọn họ một tờ phiếu đăng ký, để bọn họ đi đến phòng phóng xạ.
Chờ một phen lăn qua lộn lại xong xuôi hết cũng đã gần 8 giờ rồi, Hạ Nghiêu biết mẹ mình bình thường đều là 9 giờ mới về nhà, cậu muốn chạy về trước khi mẹ về.
Đỡ Chu Độ ra khỏi bệnh viện, Hạ Nghiêu nhớ tới Vương Hạo trước khi đi nói phải đưa Chu Độ về, vì vậy chuẩn bị đưa tay ngoắc xe.
“Đợi chút.” Chu Độ cắt ngang cậu nói: “Tối như vậy rồi, cậu chưa về nhà mẹ cậu không lo lắng hả?”
Hạ Nghiêu lắc đầu một cái mở miệng nói: “Không sao, mẹ tớ bây giờ vẫn chưa dẹp quầy hàng.”
Chu Độ lấy điện thoại di động ra, gọi cho một số điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, hắn nói với Hạ Nghiêu: “Tôi vừa mới gọi điện cho tài xế riêng của nhà tôi, bọn mình đợi ở đây một lát, ông ấy rất nhanh sẽ đến thôi.”
Hạ Nghiêu không thể làm gì khác hơn là đỡ Chu Độ ở cửa bệnh viện chờ tài xế nhà hắn đến.
Lúc hai người đứng với nhau luôn có một sự im lặng lúng túng, Chu Độ nhìn Hạ Nghiêu mấy lần, cuối cùng cũng thốt được một câu: “Cậu có đói không?”
Hạ Nghiêu ngẩng đầu lên, mặt cậu lúc này bị ánh sáng cam của đèn đường chiếu vào phủ lên một tầng ấm áp. Lông mi của cậu không giống với người bình thường, không phải cong lên, mà là dịu dàng rũ xuống. Cặp lông mi này ở trên người cậu chẳng ăn nhập gì với bộ dạng ít nói ngày thường.
Chu Độ nhìn nhìn một chút lại cảm thấy hình như tim mình lại đập nhanh hơn rồi.
Hạ Nghiêu lắc đầu một cái tỏ ý mình không đói, thấy Chu Độ yên tĩnh nhìn mình, không nhịn được lui về sau một bước, kéo ra một chút khoảng cách với hắn. Cậu cho rằng Chu Độ không thích cậu đứng quá gần hắn tại cái nơi người người qua lại này.
Không nghĩ tới cậu vừa mới lui về phía sau, Chu Độ liền cầm lấy cánh tay của cậu đem cậu kéo về phía mình.
“Cậu phải đi sao?”
“Không có.” Hạ Nghiêu vội vàng phủ nhận.
“Vậy cậu lui ra sau trốn cái gì.” Chu Độ nói xong câu này, lập tức nghĩ đến chuyện Hạ Nghiêu nói không thích mình, vì vậy sắc mặt trầm xuống nói: “Tôi bây giờ đang bị thương, cứ cho là cậu không thích tôi, nhưng làm phiền cậu chịu đựng đỡ tôi một chút.”
Sắc mặt Hạ Nghiêu lập tức trở nên tái nhợt, đau đớn trong tim lập tức lan đến đầu lưỡi. Bầu không khí ấm áp giữa hai người vừa mới có được lại bị một câu nói của Chu Độ đánh trở về nguyên hình
Sắc trời lúc này đã tối, bệnh viện vẫn như cũ nhốn nháo người với người.
Trong tay Hạ Nghiêu cầm lấy phiếu đăng ký số thứ tự khám bệnh được Vương Hạo trước khi đi nhét cho, ánh mắt ngơ ngác nhìn dòng người đi qua đi lại trước mắt. Tay trái của cậu vẫn còn bị Chu Độ nắm chặt lấy trong lòng bàn tay, cũng may trong bệnh viện mọi người đi đi tới tới đều có việc của mình, chẳng có ai an nhàn thoải mái đi quan tâm đến hai cái tay nắm chặt lấy nhau cả.
Hạ Nghiêu bỗng nhiên cảm thấy bờ vai trùng xuống, tâm trạng như đang đi vào cõi thần tiên thoáng cái bị kéo trở về. Chu Độ đang nghẹo đầu dựa vào trên vai Hạ Nghiêu, hình như ngủ rồi.
Mặt mày Chu Độ lúc ngủ trở nên ôn nhu hơn rất nhiều, Hạ Nghiêu đã thấy vẻ mặt lúc ngủ của Chu Độ rất nhiều lần, thế nhưng lần nào trông thấy cũng làm cho tim đập rộn lên.
Cậu vừa định dựa vào lưng ghế một chút, làm cho Chu Độ có thể gối lên thoải mái hơn một chút. Vai bên kia bị ai đó vỗ nhẹ nhẹ mấy cái, Hạ Nghiêu bị dọa liền vội vàng buông tay Chu Độ ra, cơ thể cũng bất giác dịch ra ngoài một chút.
Chu Độ bị tiếng động này của Hạ Nghiêu làm cho tỉnh giấc, hắn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Người đàn ông này độ ngoài bốn mươi, bộ dạng dãi nắng dầm mưa cực khổ, người ông ta đang dìu bên cạnh có lẽ là vợ ông ấy, sắc mặt lúc này trắng bệch, trên tay đang đè một miếng băng mơ hồ có thể thấy vết máu.
“Hai cậu bé, có thể nhường cho chúng tôi vào khám trước được không, vết thương trên cánh tay của vợ tôi bị đao chém một nhát, vẫn luôn chảy máu không ngừng, van xin các cậu.” Người đàn ông thấp giọng khổ sở van nài.
Hạ Nghiêu không thể tự mình quyết định, liền quay đầu sang nhìn Chu Độ.
“Hai bác vào trước đi.” Chu Độ ngồi ngay ngắn lại, hướng về đôi vợ chồng kia mà gật đầu.
Người đàn ông quay về phía Chu Độ vô cùng cảm kích, đỡ lấy vợ mình đi vào phòng khám.
Hạ Nghiêu ngồi ngay ngắn lại, Chu Độ gãi gãi đầu, ngáp một cái.
Hạ Nghiêu dùng ngón tay vò vò góc áo, âm thanh căng thẳng nói: “Nếu cậu vẫn buồn ngủ, vậy ngủ một chút nữa đi.”
Chu Độ nghe vậy kinh ngạc nhìn Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận rồi, cậu sợ Chu Độ lúc nãy chỉ là không cẩn thận mới dựa vào người mình, bây giờ mình lại chủ động mở miệng, chỉ sợ Chu Độ sẽ lại ghét bỏ mình.
Không nghĩ tới Chu Độ thực sự đem đầu tựa vào, tựa vào trên vai của Hạ Nghiêu, sau khi nhắm mặt lại, còn đem tay phải đưa lên trước mặt Hạ Nghiêu: “Cũng phải nắm tay nữa.”
Trong lòng Hạ Nghiêu liền ấm áp, vội vàng nắm lấy tay của Chu Độ.
Chu Độ lần nữa nhắm mắt lại, khóe miệng ở chỗ Hạ Nghiêu nhìn không thấy hơi hơi cong lên.
Lần đợi này đợi khoảng nửa tiếng, Hạ Nghiêu đang mơ mơ màng màng ngủ gật, loa gọi số mới nhớ đến tên của Chu Độ.
Hạ Nghiêu bỗng nhiên giật mình, cuống quít đứng lên. Thế nhưng lại quên mất bàn tay lúc này đang bị Chu Độ nắm lấy, Chu Độ nắm lấy để rất sát, lúc Hạ Nghiêu đứng lên thì bị Chu Độ theo bản năng kéo xuống, Hạ Nghiêu vừa đứng lên chưa vững liền trực tiếp té vào trong lồng ngực Chu Độ.
Cái khuỷu tay muốn chết tử tế không chịu vừa vặn chống xuống nơi khó nói của Chu Độ, Chu Độ lập tức đau đến tỉnh người.
“Xin, xin lỗi!” Hạ Nghiêu lúng túng mặt thoáng cái liền đỏ lên, Chu Độ khom lưng, khoát khoát tay, cắn răng nói: “Không việc gì.”
Hạ Nghiêu tay chân luống cuống đứng ở một bên, loa gọi số lại vang lên tên của Chu Độ lần nữa.
“Cậu vẫn tốt chứ? Bọn mình, bọn mình vào trong thôi.” Hạ Nghiêu lắp ba lắp bắp nói.
Chu Độ chống vào tay lưng ghế, chầm chậm đứng lên, Hạ Nghiêu vội vàng tới đỡ.
Sau khi vào phòng khám, Hạ Nghiêu đỡ Chu Độ đến chỗ ngồi đàng hoàng, sau đó cầm lấy phiếu đăng ký đi qua chỗ bác sĩ bên kia.
Chu Độ hình như có chút buồn bực không yên, ánh mắt vẫn luôn không dám nhìn qua chỗ bác sĩ bên kia.
Bác sĩ nhìn phiếu đăng ký, đứng lên, đi đến trước mặt Chu Độ, nói với hắn: “Nâng chân lên đặt vào trên này.”
Chu Độ sau khi nghe xong hàm răng nghiến lại nói, chậm rãi nâng chân lên.
Bác sĩ cầm chân Chu Độ xoa bóp một chút, nói: “Phải đi chụp X-quang mới biết có gãy xương hay không.”
Chu Độ nhìn chằm chằm vẻ mặt của vị bác sĩ kia một hồi, cuối cùng mới nghẹn ra được một câu: “Chắc không cần phải tiêm đâu ha.”
Bác sĩ nghe vậy cười một cái nói: “Sao vậy? Đã ra dáng thanh niên như này rồi mà còn sợ tiêm hả?”
“Không sợ.” Chu Độ vội vã giải thích.
Hạ Nghiêu đứng ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói: “Chỉ là đi chụp X-quang thôi, không cần tiêm đâu.”
Chu Độ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vịn cái ghế đứng lên.
“Đi chụp X-quang trước, sáng mai đến lấy kết quả, bố mẹ đâu?”
Hạ Nghiêu mở miệng nói: “Bọn cháu lúc nãy trực tiếp từ trường học đến đây.”
Bác sĩ nhìn thấy bọn họ cũng không phải là hai đứa nhóc con, vì vậy gật đầu, viết cho bọn họ một tờ phiếu đăng ký, để bọn họ đi đến phòng phóng xạ.
Chờ một phen lăn qua lộn lại xong xuôi hết cũng đã gần giờ rồi, Hạ Nghiêu biết mẹ mình bình thường đều là giờ mới về nhà, cậu muốn chạy về trước khi mẹ về.
Đỡ Chu Độ ra khỏi bệnh viện, Hạ Nghiêu nhớ tới Vương Hạo trước khi đi nói phải đưa Chu Độ về, vì vậy chuẩn bị đưa tay ngoắc xe.
“Đợi chút.” Chu Độ cắt ngang cậu nói: “Tối như vậy rồi, cậu chưa về nhà mẹ cậu không lo lắng hả?”
Hạ Nghiêu lắc đầu một cái mở miệng nói: “Không sao, mẹ tớ bây giờ vẫn chưa dẹp quầy hàng.”
Chu Độ lấy điện thoại di động ra, gọi cho một số điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, hắn nói với Hạ Nghiêu: “Tôi vừa mới gọi điện cho tài xế riêng của nhà tôi, bọn mình đợi ở đây một lát, ông ấy rất nhanh sẽ đến thôi.”
Hạ Nghiêu không thể làm gì khác hơn là đỡ Chu Độ ở cửa bệnh viện chờ tài xế nhà hắn đến.
Lúc hai người đứng với nhau luôn có một sự im lặng lúng túng, Chu Độ nhìn Hạ Nghiêu mấy lần, cuối cùng cũng thốt được một câu: “Cậu có đói không?”
Hạ Nghiêu ngẩng đầu lên, mặt cậu lúc này bị ánh sáng cam của đèn đường chiếu vào phủ lên một tầng ấm áp. Lông mi của cậu không giống với người bình thường, không phải cong lên, mà là dịu dàng rũ xuống. Cặp lông mi này ở trên người cậu chẳng ăn nhập gì với bộ dạng ít nói ngày thường.
Chu Độ nhìn nhìn một chút lại cảm thấy hình như tim mình lại đập nhanh hơn rồi.
Hạ Nghiêu lắc đầu một cái tỏ ý mình không đói, thấy Chu Độ yên tĩnh nhìn mình, không nhịn được lui về sau một bước, kéo ra một chút khoảng cách với hắn. Cậu cho rằng Chu Độ không thích cậu đứng quá gần hắn tại cái nơi người người qua lại này.
Không nghĩ tới cậu vừa mới lui về phía sau, Chu Độ liền cầm lấy cánh tay của cậu đem cậu kéo về phía mình.
“Cậu phải đi sao?”
“Không có.” Hạ Nghiêu vội vàng phủ nhận.
“Vậy cậu lui ra sau trốn cái gì.” Chu Độ nói xong câu này, lập tức nghĩ đến chuyện Hạ Nghiêu nói không thích mình, vì vậy sắc mặt trầm xuống nói: “Tôi bây giờ đang bị thương, cứ cho là cậu không thích tôi, nhưng làm phiền cậu chịu đựng đỡ tôi một chút.”
Sắc mặt Hạ Nghiêu lập tức trở nên tái nhợt, đau đớn trong tim lập tức lan đến đầu lưỡi. Bầu không khí ấm áp giữa hai người vừa mới có được lại bị một câu nói của Chu Độ đánh trở về nguyên hình