Ngay lúc Chu Độ tức giận đùng đùng muốn đi ra sân thi đấu giết người, thầy thể dục lại xuất hiện.
“Tập hợp, sắp sửa vào sân rồi.” Thầy thể dục thổi còi, đứng trước mắt tất cả các học sinh vỗ vỗ tay, “Mấy vật dụng cá nhân như điện thoại di động đều phải để lại, thi đấu xong thì đến chỗ thầy lấy lại.”
Chu Độ bất đắc dĩ mang điện thoại di động đi nộp.
Sau khi cả đoàn người tiến vào sân, Chu Độ theo mấy vận động viên điền kinh đi chỗ khác.
Thứ tự thi đấu dùng rút thăm quyết định, Chu Độ nhìn quanh sân thi đấu một vòng cũng không nhìn thấy Hạ Nghiêu, thế nhưng hắn lại phát hiện ra Phương Trạch Vũ đang đứng cách mình không xa.
Phương Trạch Vũ mặc đồ vận động viên, đang cười nói với đồng đội của mình.
Chu Độ hung hăng trừng hắn.
Phương Trạch Vũ vốn quay ót về phía Chu Độ, cậu ta đột nhiên cảm nhận được có cái gì đó, quay đầu quét mắt về phía Chu Độ.
Ánh mắt hai người đột ngột chạm vào nhau, tia lửa lập tức văng khắp nơi.
Phương Trạch Vũ dùng ánh mắt dòm Chu Độ một cách khinh bỉ, sau đó quay đầu tiếp tục cười nói với đồng đội mình.
Chu Độ nghiến răng, mím môi cũng quay đầu đi chỗ khác.
Bầu không khí trong sân thi đấu thoáng cái trở nên vô cùng hừng hực, Hạ Nghiêu đứng trước khán đài, nhón chân rướn cổ lên muốn nhìn phía chạy bền, tiếc là cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy đám đông vận động viên mặc mấy bộ đồ vận động kiểu dáng na ná nhau chỉ khác mỗi màu.
Sức nóng của thế vận hội Olympic làm cho nhiệt tình của mọi người khi xem thể thao chỉ có tăng không giảm, tuy rằng lần này chỉ là một cái đại hội thể thao của tám trường phổ thông liên kết lại tổ chức, thế nhưng số người đến xem lại khá đông. Trong sân thỉnh thoảng lại vang lên từng đợt rồi từng đợt cỗ vũ cố lên.
Chu Độ vốn mang thái độ đến đây tham gia chạy chơi chơi thôi, thế nhưng chẳng ngờ tới lại tình cờ gặp phải Phương Trạch Vũ ở sân thi đấu. Lòng hắn lập tức được khơi dậy ý chí chiến đấu, thầm nghĩ tí nữa nhất định phải phủ đầu Phương Trạch Vũ.
Súng phát tín hiệu vừa vang lên, Chu Độ hít một hơi thật sâu, đôi chân dài cố gắng hết sức vọt về phía trước. Phương Trạch Vũ ở đường chạy số 3, Chu Độ ở đường chạy số 5. Tuyển thủ ở giữa bọn họ đã bị bỏ lại tít phía sau. Chu Độ biết chạy bền chính là thi sức chịu đựng, hắn một bên điều hòa hơi thở, một bên dùng ánh mắt quan sát Phương Trạch Vũ bên cạnh.
Sau khi Hạ Nghiêu biết được chạy bền đã bắt đầu thi, trái tim lập tức treo lên. Cậu nhìn chằm chằm đường chạy phía trước mặt mình, thầm nghĩ đợi lúc Chu Độ chạy qua đây, cậu nhất định sẽ nói với Chu Độ một câu cố lên.
Nhìn thấy các vận động viên chạy bền càng ngày càng gầy, Hạ Nghiêu ngừng thở, đợi đến khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Chu Độ, cậu lập tức cùng với mọi người hô lên to một câu: “Cố lên!”
Chẳng ngờ đến Phương Trạch Vũ bên cạnh xoay đầu nhìn Hạ Nghiêu, nở một nụ cười với cậu: “Cảm ơn.”
Chu Độ: “…” Làm sao lại có một thằng mặt dày đến vậy!
Nếu không phải vẫn còn thi đấu, Chu Độ chắc chắn cho cái thằng ngu ngốc trơ trẽn kia một đạp lên trời.
———-
Sau khi thi đấu xong, Chu Độ mới vừa bước vào phòng nghỉ ở sau sân, nước cũng chưa uống được một ngụm, liền trực tiếp đi thằng đến phòng nghỉ của trường Phương Trạch Vũ ở sát vách.
Trường Phương Trạch Vũ lần này cử đi tham gia thi đấu toàn là học sinh năng khiếu thể thao, Chu Độ vừa mới đẩy cửa bước vào, mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.
Chu Độ chẳng nói tiếng nào, vung tay đấm lên mặt Phương Trạch Vũ. Phương Trạch Vũ lần này đã có kinh nghiệm, nghiêng đầu tránh được, bạn học của cậu ta đứng bên cạnh đẩy Chu Độ ra, ngữ khí cũng chẳng vừa gì nói: “Mày cái thằng oắt con này, chạy đến nhà người ta đánh người hả?”
“Cút ra.” Ánh mắt Chu Độ lạnh buốt.
Phương Trạch Vũ đẩy bạn học của mình ra, đứng trước mặt Chu Độ nói: “Muốn đánh nhau chứ gì.”
Chu Độ lạnh lùng nhìn cậu ta.
Phương Trạch Vũ nhấc chân bước ra ngoài: “Muốn đánh nhau thì đi theo.”
——
Sau khi cuộc thi kết thúc, Hạ Nghiêu trở về phòng nghỉ của tình nguyện viện, nghe thấy hai cô gái bên cạnh đang nói chuyện: “Cậu biết không? Lúc này có hai anh đẹp trai đánh nhau ở phía sau bị bắt rồi.”
“Đánh nhau? Trường nào vậy?”
“Nghe nói có một người A trung, sắc mặt thầy của bọn họ đều xanh lè rồi haha.”
Bàn tay cầm lấy chai nước suối siết chặt lại, cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Độ.
Điện thoại reo thật lâu cũng không có ai nghe máy, Hạ Nghiêu trong lòng không yên đứng lên. Công việc của cậu buổi sáng là xong rồi, đang đợi Chu Độ buổi trưa cùng nhau ăn cơm.
Câu thu dọn đồ đạc của mình, lên tiếng chào hỏi với thầy phụ trách của mình, liền rời khỏi sân thi đấu.
Cậu vừa ra ngoài, bị Vương Hạo chặn lại.
“Đi đi đi dẫn cậu đi ăn cơm.” Vương Hạo nhiệt tình lôi kéo Hạ Nghiêu.
“Chu Độ đâu?” Hạ Nghiêu vẻ mặt không giải thích được, “Vừa nãy ở bên trong nghe nói có đánh nhau, sẽ không phải là Chu Độ đi.”
“Có gì đâu.” Vương Hạo gãi gãi đầu nói: “Tớ dẫn cậu đi ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói.”
Bọn họ tìm được một quán cơm ở gần đó, Hạ Nghiêu lúc này mới biết Chu Độ bị thầy giáo dẫn đi rồi.
“Lần này có lẽ căng rồi, nghe nói lúc đó bị rất nhiều người thấy được, các trường đều chạy ra vây xem, Chu Độ lần này thảm rồi hahaha.” Vương Hạo cười vô tâm vô phế, lông mày Hạ Nghiêu cau lại.
“Cậu có biết cậu ấy đánh nhau với ai không?”
Vương Hạo liếc Hạ Nghiêu một cái nói: “Chính là cái thằng oắt con đứng bên cạnh cậu lúc sáng đó.”
“Phương Trạch Vũ?” Hạ Nghiêu càng thêm khó hiểu, cậu nhớ Chu Độ với Phương Trạch Vũ đâu có đụng chạm gì đâu, ngoại trừ…
Hạ Nghiêu đột nhiên nhớ đến một câu nói của Chu Độ “Anh biết đánh người là sai, nhưng mà anh sẽ không xin lỗi đâu.” Lúc này mới muộn màng nhận ra, hôm đó Chu Độ nói đánh người, phỏng chừng chính là đánh Phương Trạch Vũ.
“Không thể nào.” Hạ Nghiêu yên lặng thầm nghĩ, “Chẳng lẽ anh ấy còn ghim vụ Phương Trạch Vũ tặng cho mình con thỏ nhồi bông?”
“Chu Độ bây giờ đang ở đâu?”
Vương Hạo trong miệng vẫn đang nhai, trả lời qua loa: “Ai biết chứ, có lẽ bị thầy kéo đi rồi, lúc này nó gọi cho tớ, bắt tớ dẫn cậu đi ăn cơm rồi trực tiếp dẫn cậu đến chỗ tập hợp luôn, không cần đợi nó.”
Trương Dương rót ly nước cho Vương Hạo: “Ăn xong rồi nói.”
Vương Hạo cúi đầu lùa hai đũa vào miệng, ực một hớp trà, nói tiếp với Hạ Nghiêu: “Không sao, đánh nhau thôi mà, viết thêm một cái kiểm điểm là xong chuyện rồi.”
Hạ Nghiêu không yên lòng ăn cơm, sau khi ăn xong, cậu liền trở lại chỗ tập hợp, đợi đến chiều kết thúc thi đấu cùng quay về trường.
——-
Buổi sáng thứ hai sinh hoạt như thường lệ, trong tay Chu Độ cầm một tờ giấy bản kiểm điểm, ngông ngênh đứng trước đài phát biểu.
Hắn cúi đầu quét mắt nhìn đám người chi chít như một bầy quạ, bình chân như vại lật bản kiểm điểm của mình ra.
Bà chủ tiệm ở một bên cắn răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm, Chu Độ cầm micro, “A lo a lo” hai tiếng thử tiếng, sau đó chào hỏi mọi người đang đứng phía dưới: “Chào mọi người, tôi là Chu Độ.”
Trong trường có khá nhiều người biết đến Chu Độ, phía dưới lập tức truyền đến một trận hoan hô, ánh mắt Chu Độ quét qua trên người Hạ Nghiêu, hai người cách đám người cứ như vậy xa thật xa mà nhìn nhau.
“Đừng có vớ vẩn nữa, nhanh đọc cho tôi!” Bà chủ tiệm ở kế bên giục một tiếng.
Chu Độ hắng giọng, nhìn bản kiểm điểm đọc lên.
Đại để chính là mình không nên đi ra ngoài đánh nhau, làm cho mất mặt bố mẹ mình các kiểu vân vân.
Đợi hắn đọc xong, đám người biết chuyện bữa hôm đứng ở dưới cư nhiên đi đầu vỗ tay.
Hiệu trưởng nặng nề ho khan hai tiếng, nhận lấy micro trong tay Chu Độ, đầu tiên là phê bình hắn một trận, sau đó đem chủ đề câu chuyện chuyển lên cho học sinh toàn trường.
Chu Độ đứng ở một bên, ánh mặt vẫn luôn nhìn Hạ Nghiêu.
Sau khi buổi sinh hoạt kết thúc, Chu Độ lại bị bà chủ tiệm mắng nhiếc một hồi mới được thả về lớp.
Vương Hạo ngồi chồm hổm ở trên đường trông chừng Chu Độ, sau khi nhìn thấy hắn được thả ra, hả hê hỏi hắn: “Thế nào, cảm giác là tiêu điểm của toàn trường có sướng không?”
Chu Độ liếc hắn một cái nói: “Sướng hay không mày đi thử chút là biết ngay.”
Vương Hạo móc lấy cổ hắn, thân thiết nói: “Cái thằng Phương Trạch Vũ học trường nào vậy, cuối tuần này đi chặn nó.”
“Không hứng thú.” Chu Độ đẩy cậu ta ra, nhấc chân bước về lớp học.
Buổi chiều tan học, Chu Độ theo phía sau Hạ Nghiêu muốn đưa cậu về nhà, nửa đường lại bị Tưởng Thi văn chặn lại.
“Hôm nay bất luận như nào cũng đem mấy việc đón thành viên mới quyết định cho xong.” Tưởng Thi Văn kéo Chu Độ đi đến quán trà sữa của nhà mình.
Trong lòng Hạ Nghiêu ghen tuông cuồn cuộn, trên mặt lại không có biểu cảm gì tiếp tục hướng về con đường về nhà mà đi.
Chu Độ vừa muốn nói đợi anh, Tưởng Thi Văn ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Đúng rồi, sao dạo gần đây cậu không nói tớ nghe về chuyện giữa cậu cùng với nữ thần của cậu nữa, sao rồi, thành chưa?”
Chu Độ vốn định kêu lên một tiếng bảo Hạ Nghiêu dừng lại, hắn lấy lệ nói một câu: “Vẫn chưa, tớ có ý kiến rồi, hai người kia tới chưa?”
“Tới rồi tới rồi.” Tưởng Thi Văn vừa nghe Chu Độ nói như vậy liền biết hắn đồng ý cùng mình đi thảo luận kế hoạch cho buổi chào đón thành viên mới rồi, vội vàng kéo hắn đến quán trà sữa nhà mình.
Vương Hạo đang từ cổng trường đi ra, vừa nhìn liền thấy Tưởng Thi Văn đang dính một chỗ với Chu Độ, cậu vội vàng tìm kiếm thân ảnh Hạ Nghiêu, lại phát hiện Hạ Nghiêu đang lẻ loi một mình băng qua đường.
“Trời ơi đờ mờ!” Vương Hạo thầm chửi thề một câu, hấp tấp chạy đến bên cạnh Chu Độ, móc cổ hắn kéo khỏi Tưởng Thi Văn.
“Tao tìm mày khắp nơi, mày thì ngon rồi, chạy tới đây thả thính người đẹp.” Cậu siết chặt cổ Chu Độ, Chu Độ suýt chút nữa bị cậu ta suýt đến tắt cmn thở.
Hắn một phát đẩy Vương Hạo ra, muốn đạp mông cậu ta một cái, Tưởng Thi Văn lần nữa kéo Chu Độ đi, vừa đi còn vừa quay đầu lại nói với Vương Hạo: “Chu Độ nhà cậu hôm nay cho tớ mượn dùng chút, đừng ghen tị nha, ngoan ngoãn về nhà đi ~”
Vương Hạo trừng mắt nhìn bóng lưng của bọn họ, nghĩ nghĩ, quay về hướng Hạ Nghiêu chạy đi.
Trương Dương trước khi tan học bị giáo viên giữ lại, vì vậy ra khỏi cổng chậm hơn Vương Hạo một chút, bọn họ vốn đã hẹn gặp nhau ở trước cổng trường, sau đó cùng nhau đến nhà Trương Dương học bổ túc, đợi đến khi hắn ra đến cổng trường nhìn một cái, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Vương Hạo đang đuổi theo Hạ Nghiêu.
Hắn đứng tại chỗ sửng sốt một chút, một hồi lâu mới cúi đầu xuống cười khổ một tiếng, giơ tay lên gọi một chiếc taxi rồi chui vào.
Vương Hạo đuổi theo sau Hạ Nghiêu, vỗ vỗ lên bả vai cậu rồi lên tiếng chào hỏi: “Ei, nhà cậu ở bên này hả?”
Hạ Nghiêu vốn đang nặng nề tâm sự, chợt bị Vương Hạo vỗ một cái, giật mình hô lên một tiếng.
“Ai, xin lỗi xin lỗi.” Vương Hạo vội vàng lên tiếng xin lỗi: “Làm cậu giật mình rồi? Ai ya, vô cùng xin lỗi, con người tớ cẩu thả vậy quen rồi.”
“Không sao.” Hạ Nghiêu lắc đầu.
Vương Hạo nhảy về phía trước hai bước đến bên cạnh Hạ Nghiêu nói: “Ừ, tớ nói với cậu, cậu đừng nhìn Chu Độ cái mặt nó thả thính gái khắp nơi, kỳ thực nó ngây thơ lắm, từ nhỏ đến giờ chưa qua lại với cô gái nào hết.”
Hạ Nghiêu cúi đầu, không nói tiếng nào.
Vương Hạo sốt ruột vò đầu bứt tai, cậu ta suy nghĩ một chút nói tiếp: “Việc kia, chính là Tưởng Thi Văn ấy, tuy rằng trong trường đều đồn đại bọn họ, tớ dám đảm bảo với cậu, nó đối với Tưởng Thi Văn tuyệt đối không có xíu xiu tình cảm nào! Tớ len lén nói cho cậu biết một bí mật, tớ nhớ năm lớp 10 lúc Chu Độ mới vào hội sinh viên đó, Tưởng Thi Văn đã tỏ tình với nó, thế nhưng lúc đó nó trực tiếp từ chối rồi.”
“Bây giờ đã qua 2 năm rồi, Chu Độ rất ít khi tiếp xúc với nhỏ.”
“Vương Hạo,” Hạ Nghiêu quay đầu cắt lời Vương Hạo nói: “Chu Độ có một người anh em vô cùng tốt.”
Vương Hạo ngượng ngùng lắc đầu.
Hạ Nghiêu nói tiếp: “Tớ biết Chu Độ với Tưởng Thi Văn không có gì hết, tớ chính là, chính là có chút buồn, tớ và cậu ấy, vĩnh viên không thể xuất hiện một cách quang minh chính đại trước mắt mọi người.” Hạ Nghiêu mất mát xị mặt xuống nói: “Ngay cả cãi nhau cũng không thể giống như cậu và Chu Độ, không chút kiêng kỵ gì.”
Vương Hạo mấp máy môi, không biết phải an ủi Hạ Nghiêu như thế nào, lúc hai người sắp đi đến con hẻm nhỏ kia, Vương Hạo đột nhiên dừng lại nói với Hạ Nghiêu: “Không sao đâu Hạ Nghiêu, cứ cho là toàn bộ thế giới đều chống lại các cậu, chỉ có hai người các cậu cùng nhau, tớ Vương Hạo sẽ mãi mãi chúc phúc hai cậu.”
Sống mũi Hạ Nghiêu có chút cay, nở một nụ cười với Vương Hạo.
Ngay lúc Chu Độ tức giận đùng đùng muốn đi ra sân thi đấu giết người, thầy thể dục lại xuất hiện.
“Tập hợp, sắp sửa vào sân rồi.” Thầy thể dục thổi còi, đứng trước mắt tất cả các học sinh vỗ vỗ tay, “Mấy vật dụng cá nhân như điện thoại di động đều phải để lại, thi đấu xong thì đến chỗ thầy lấy lại.”
Chu Độ bất đắc dĩ mang điện thoại di động đi nộp.
Sau khi cả đoàn người tiến vào sân, Chu Độ theo mấy vận động viên điền kinh đi chỗ khác.
Thứ tự thi đấu dùng rút thăm quyết định, Chu Độ nhìn quanh sân thi đấu một vòng cũng không nhìn thấy Hạ Nghiêu, thế nhưng hắn lại phát hiện ra Phương Trạch Vũ đang đứng cách mình không xa.
Phương Trạch Vũ mặc đồ vận động viên, đang cười nói với đồng đội của mình.
Chu Độ hung hăng trừng hắn.
Phương Trạch Vũ vốn quay ót về phía Chu Độ, cậu ta đột nhiên cảm nhận được có cái gì đó, quay đầu quét mắt về phía Chu Độ.
Ánh mắt hai người đột ngột chạm vào nhau, tia lửa lập tức văng khắp nơi.
Phương Trạch Vũ dùng ánh mắt dòm Chu Độ một cách khinh bỉ, sau đó quay đầu tiếp tục cười nói với đồng đội mình.
Chu Độ nghiến răng, mím môi cũng quay đầu đi chỗ khác.
Bầu không khí trong sân thi đấu thoáng cái trở nên vô cùng hừng hực, Hạ Nghiêu đứng trước khán đài, nhón chân rướn cổ lên muốn nhìn phía chạy bền, tiếc là cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy đám đông vận động viên mặc mấy bộ đồ vận động kiểu dáng na ná nhau chỉ khác mỗi màu.
Sức nóng của thế vận hội Olympic làm cho nhiệt tình của mọi người khi xem thể thao chỉ có tăng không giảm, tuy rằng lần này chỉ là một cái đại hội thể thao của tám trường phổ thông liên kết lại tổ chức, thế nhưng số người đến xem lại khá đông. Trong sân thỉnh thoảng lại vang lên từng đợt rồi từng đợt cỗ vũ cố lên.
Chu Độ vốn mang thái độ đến đây tham gia chạy chơi chơi thôi, thế nhưng chẳng ngờ tới lại tình cờ gặp phải Phương Trạch Vũ ở sân thi đấu. Lòng hắn lập tức được khơi dậy ý chí chiến đấu, thầm nghĩ tí nữa nhất định phải phủ đầu Phương Trạch Vũ.
Súng phát tín hiệu vừa vang lên, Chu Độ hít một hơi thật sâu, đôi chân dài cố gắng hết sức vọt về phía trước. Phương Trạch Vũ ở đường chạy số , Chu Độ ở đường chạy số . Tuyển thủ ở giữa bọn họ đã bị bỏ lại tít phía sau. Chu Độ biết chạy bền chính là thi sức chịu đựng, hắn một bên điều hòa hơi thở, một bên dùng ánh mắt quan sát Phương Trạch Vũ bên cạnh.
Sau khi Hạ Nghiêu biết được chạy bền đã bắt đầu thi, trái tim lập tức treo lên. Cậu nhìn chằm chằm đường chạy phía trước mặt mình, thầm nghĩ đợi lúc Chu Độ chạy qua đây, cậu nhất định sẽ nói với Chu Độ một câu cố lên.
Nhìn thấy các vận động viên chạy bền càng ngày càng gầy, Hạ Nghiêu ngừng thở, đợi đến khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Chu Độ, cậu lập tức cùng với mọi người hô lên to một câu: “Cố lên!”
Chẳng ngờ đến Phương Trạch Vũ bên cạnh xoay đầu nhìn Hạ Nghiêu, nở một nụ cười với cậu: “Cảm ơn.”
Chu Độ: “…” Làm sao lại có một thằng mặt dày đến vậy!
Nếu không phải vẫn còn thi đấu, Chu Độ chắc chắn cho cái thằng ngu ngốc trơ trẽn kia một đạp lên trời.
———-
Sau khi thi đấu xong, Chu Độ mới vừa bước vào phòng nghỉ ở sau sân, nước cũng chưa uống được một ngụm, liền trực tiếp đi thằng đến phòng nghỉ của trường Phương Trạch Vũ ở sát vách.
Trường Phương Trạch Vũ lần này cử đi tham gia thi đấu toàn là học sinh năng khiếu thể thao, Chu Độ vừa mới đẩy cửa bước vào, mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.
Chu Độ chẳng nói tiếng nào, vung tay đấm lên mặt Phương Trạch Vũ. Phương Trạch Vũ lần này đã có kinh nghiệm, nghiêng đầu tránh được, bạn học của cậu ta đứng bên cạnh đẩy Chu Độ ra, ngữ khí cũng chẳng vừa gì nói: “Mày cái thằng oắt con này, chạy đến nhà người ta đánh người hả?”
“Cút ra.” Ánh mắt Chu Độ lạnh buốt.
Phương Trạch Vũ đẩy bạn học của mình ra, đứng trước mặt Chu Độ nói: “Muốn đánh nhau chứ gì.”
Chu Độ lạnh lùng nhìn cậu ta.
Phương Trạch Vũ nhấc chân bước ra ngoài: “Muốn đánh nhau thì đi theo.”
——
Sau khi cuộc thi kết thúc, Hạ Nghiêu trở về phòng nghỉ của tình nguyện viện, nghe thấy hai cô gái bên cạnh đang nói chuyện: “Cậu biết không? Lúc này có hai anh đẹp trai đánh nhau ở phía sau bị bắt rồi.”
“Đánh nhau? Trường nào vậy?”
“Nghe nói có một người A trung, sắc mặt thầy của bọn họ đều xanh lè rồi haha.”
Bàn tay cầm lấy chai nước suối siết chặt lại, cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Độ.
Điện thoại reo thật lâu cũng không có ai nghe máy, Hạ Nghiêu trong lòng không yên đứng lên. Công việc của cậu buổi sáng là xong rồi, đang đợi Chu Độ buổi trưa cùng nhau ăn cơm.
Câu thu dọn đồ đạc của mình, lên tiếng chào hỏi với thầy phụ trách của mình, liền rời khỏi sân thi đấu.
Cậu vừa ra ngoài, bị Vương Hạo chặn lại.
“Đi đi đi dẫn cậu đi ăn cơm.” Vương Hạo nhiệt tình lôi kéo Hạ Nghiêu.
“Chu Độ đâu?” Hạ Nghiêu vẻ mặt không giải thích được, “Vừa nãy ở bên trong nghe nói có đánh nhau, sẽ không phải là Chu Độ đi.”
“Có gì đâu.” Vương Hạo gãi gãi đầu nói: “Tớ dẫn cậu đi ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói.”
Bọn họ tìm được một quán cơm ở gần đó, Hạ Nghiêu lúc này mới biết Chu Độ bị thầy giáo dẫn đi rồi.
“Lần này có lẽ căng rồi, nghe nói lúc đó bị rất nhiều người thấy được, các trường đều chạy ra vây xem, Chu Độ lần này thảm rồi hahaha.” Vương Hạo cười vô tâm vô phế, lông mày Hạ Nghiêu cau lại.
“Cậu có biết cậu ấy đánh nhau với ai không?”
Vương Hạo liếc Hạ Nghiêu một cái nói: “Chính là cái thằng oắt con đứng bên cạnh cậu lúc sáng đó.”
“Phương Trạch Vũ?” Hạ Nghiêu càng thêm khó hiểu, cậu nhớ Chu Độ với Phương Trạch Vũ đâu có đụng chạm gì đâu, ngoại trừ…
Hạ Nghiêu đột nhiên nhớ đến một câu nói của Chu Độ “Anh biết đánh người là sai, nhưng mà anh sẽ không xin lỗi đâu.” Lúc này mới muộn màng nhận ra, hôm đó Chu Độ nói đánh người, phỏng chừng chính là đánh Phương Trạch Vũ.
“Không thể nào.” Hạ Nghiêu yên lặng thầm nghĩ, “Chẳng lẽ anh ấy còn ghim vụ Phương Trạch Vũ tặng cho mình con thỏ nhồi bông?”
“Chu Độ bây giờ đang ở đâu?”
Vương Hạo trong miệng vẫn đang nhai, trả lời qua loa: “Ai biết chứ, có lẽ bị thầy kéo đi rồi, lúc này nó gọi cho tớ, bắt tớ dẫn cậu đi ăn cơm rồi trực tiếp dẫn cậu đến chỗ tập hợp luôn, không cần đợi nó.”
Trương Dương rót ly nước cho Vương Hạo: “Ăn xong rồi nói.”
Vương Hạo cúi đầu lùa hai đũa vào miệng, ực một hớp trà, nói tiếp với Hạ Nghiêu: “Không sao, đánh nhau thôi mà, viết thêm một cái kiểm điểm là xong chuyện rồi.”
Hạ Nghiêu không yên lòng ăn cơm, sau khi ăn xong, cậu liền trở lại chỗ tập hợp, đợi đến chiều kết thúc thi đấu cùng quay về trường.
——-
Buổi sáng thứ hai sinh hoạt như thường lệ, trong tay Chu Độ cầm một tờ giấy bản kiểm điểm, ngông ngênh đứng trước đài phát biểu.
Hắn cúi đầu quét mắt nhìn đám người chi chít như một bầy quạ, bình chân như vại lật bản kiểm điểm của mình ra.
Bà chủ tiệm ở một bên cắn răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm, Chu Độ cầm micro, “A lo a lo” hai tiếng thử tiếng, sau đó chào hỏi mọi người đang đứng phía dưới: “Chào mọi người, tôi là Chu Độ.”
Trong trường có khá nhiều người biết đến Chu Độ, phía dưới lập tức truyền đến một trận hoan hô, ánh mắt Chu Độ quét qua trên người Hạ Nghiêu, hai người cách đám người cứ như vậy xa thật xa mà nhìn nhau.
“Đừng có vớ vẩn nữa, nhanh đọc cho tôi!” Bà chủ tiệm ở kế bên giục một tiếng.
Chu Độ hắng giọng, nhìn bản kiểm điểm đọc lên.
Đại để chính là mình không nên đi ra ngoài đánh nhau, làm cho mất mặt bố mẹ mình các kiểu vân vân.
Đợi hắn đọc xong, đám người biết chuyện bữa hôm đứng ở dưới cư nhiên đi đầu vỗ tay.
Hiệu trưởng nặng nề ho khan hai tiếng, nhận lấy micro trong tay Chu Độ, đầu tiên là phê bình hắn một trận, sau đó đem chủ đề câu chuyện chuyển lên cho học sinh toàn trường.
Chu Độ đứng ở một bên, ánh mặt vẫn luôn nhìn Hạ Nghiêu.
Sau khi buổi sinh hoạt kết thúc, Chu Độ lại bị bà chủ tiệm mắng nhiếc một hồi mới được thả về lớp.
Vương Hạo ngồi chồm hổm ở trên đường trông chừng Chu Độ, sau khi nhìn thấy hắn được thả ra, hả hê hỏi hắn: “Thế nào, cảm giác là tiêu điểm của toàn trường có sướng không?”
Chu Độ liếc hắn một cái nói: “Sướng hay không mày đi thử chút là biết ngay.”
Vương Hạo móc lấy cổ hắn, thân thiết nói: “Cái thằng Phương Trạch Vũ học trường nào vậy, cuối tuần này đi chặn nó.”
“Không hứng thú.” Chu Độ đẩy cậu ta ra, nhấc chân bước về lớp học.
Buổi chiều tan học, Chu Độ theo phía sau Hạ Nghiêu muốn đưa cậu về nhà, nửa đường lại bị Tưởng Thi văn chặn lại.
“Hôm nay bất luận như nào cũng đem mấy việc đón thành viên mới quyết định cho xong.” Tưởng Thi Văn kéo Chu Độ đi đến quán trà sữa của nhà mình.
Trong lòng Hạ Nghiêu ghen tuông cuồn cuộn, trên mặt lại không có biểu cảm gì tiếp tục hướng về con đường về nhà mà đi.
Chu Độ vừa muốn nói đợi anh, Tưởng Thi Văn ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Đúng rồi, sao dạo gần đây cậu không nói tớ nghe về chuyện giữa cậu cùng với nữ thần của cậu nữa, sao rồi, thành chưa?”
Chu Độ vốn định kêu lên một tiếng bảo Hạ Nghiêu dừng lại, hắn lấy lệ nói một câu: “Vẫn chưa, tớ có ý kiến rồi, hai người kia tới chưa?”
“Tới rồi tới rồi.” Tưởng Thi Văn vừa nghe Chu Độ nói như vậy liền biết hắn đồng ý cùng mình đi thảo luận kế hoạch cho buổi chào đón thành viên mới rồi, vội vàng kéo hắn đến quán trà sữa nhà mình.
Vương Hạo đang từ cổng trường đi ra, vừa nhìn liền thấy Tưởng Thi Văn đang dính một chỗ với Chu Độ, cậu vội vàng tìm kiếm thân ảnh Hạ Nghiêu, lại phát hiện Hạ Nghiêu đang lẻ loi một mình băng qua đường.
“Trời ơi đờ mờ!” Vương Hạo thầm chửi thề một câu, hấp tấp chạy đến bên cạnh Chu Độ, móc cổ hắn kéo khỏi Tưởng Thi Văn.
“Tao tìm mày khắp nơi, mày thì ngon rồi, chạy tới đây thả thính người đẹp.” Cậu siết chặt cổ Chu Độ, Chu Độ suýt chút nữa bị cậu ta suýt đến tắt cmn thở.
Hắn một phát đẩy Vương Hạo ra, muốn đạp mông cậu ta một cái, Tưởng Thi Văn lần nữa kéo Chu Độ đi, vừa đi còn vừa quay đầu lại nói với Vương Hạo: “Chu Độ nhà cậu hôm nay cho tớ mượn dùng chút, đừng ghen tị nha, ngoan ngoãn về nhà đi ~”
Vương Hạo trừng mắt nhìn bóng lưng của bọn họ, nghĩ nghĩ, quay về hướng Hạ Nghiêu chạy đi.
Trương Dương trước khi tan học bị giáo viên giữ lại, vì vậy ra khỏi cổng chậm hơn Vương Hạo một chút, bọn họ vốn đã hẹn gặp nhau ở trước cổng trường, sau đó cùng nhau đến nhà Trương Dương học bổ túc, đợi đến khi hắn ra đến cổng trường nhìn một cái, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Vương Hạo đang đuổi theo Hạ Nghiêu.
Hắn đứng tại chỗ sửng sốt một chút, một hồi lâu mới cúi đầu xuống cười khổ một tiếng, giơ tay lên gọi một chiếc taxi rồi chui vào.
Vương Hạo đuổi theo sau Hạ Nghiêu, vỗ vỗ lên bả vai cậu rồi lên tiếng chào hỏi: “Ei, nhà cậu ở bên này hả?”
Hạ Nghiêu vốn đang nặng nề tâm sự, chợt bị Vương Hạo vỗ một cái, giật mình hô lên một tiếng.
“Ai, xin lỗi xin lỗi.” Vương Hạo vội vàng lên tiếng xin lỗi: “Làm cậu giật mình rồi? Ai ya, vô cùng xin lỗi, con người tớ cẩu thả vậy quen rồi.”
“Không sao.” Hạ Nghiêu lắc đầu.
Vương Hạo nhảy về phía trước hai bước đến bên cạnh Hạ Nghiêu nói: “Ừ, tớ nói với cậu, cậu đừng nhìn Chu Độ cái mặt nó thả thính gái khắp nơi, kỳ thực nó ngây thơ lắm, từ nhỏ đến giờ chưa qua lại với cô gái nào hết.”
Hạ Nghiêu cúi đầu, không nói tiếng nào.
Vương Hạo sốt ruột vò đầu bứt tai, cậu ta suy nghĩ một chút nói tiếp: “Việc kia, chính là Tưởng Thi Văn ấy, tuy rằng trong trường đều đồn đại bọn họ, tớ dám đảm bảo với cậu, nó đối với Tưởng Thi Văn tuyệt đối không có xíu xiu tình cảm nào! Tớ len lén nói cho cậu biết một bí mật, tớ nhớ năm lớp lúc Chu Độ mới vào hội sinh viên đó, Tưởng Thi Văn đã tỏ tình với nó, thế nhưng lúc đó nó trực tiếp từ chối rồi.”
“Bây giờ đã qua năm rồi, Chu Độ rất ít khi tiếp xúc với nhỏ.”
“Vương Hạo,” Hạ Nghiêu quay đầu cắt lời Vương Hạo nói: “Chu Độ có một người anh em vô cùng tốt.”
Vương Hạo ngượng ngùng lắc đầu.
Hạ Nghiêu nói tiếp: “Tớ biết Chu Độ với Tưởng Thi Văn không có gì hết, tớ chính là, chính là có chút buồn, tớ và cậu ấy, vĩnh viên không thể xuất hiện một cách quang minh chính đại trước mắt mọi người.” Hạ Nghiêu mất mát xị mặt xuống nói: “Ngay cả cãi nhau cũng không thể giống như cậu và Chu Độ, không chút kiêng kỵ gì.”
Vương Hạo mấp máy môi, không biết phải an ủi Hạ Nghiêu như thế nào, lúc hai người sắp đi đến con hẻm nhỏ kia, Vương Hạo đột nhiên dừng lại nói với Hạ Nghiêu: “Không sao đâu Hạ Nghiêu, cứ cho là toàn bộ thế giới đều chống lại các cậu, chỉ có hai người các cậu cùng nhau, tớ Vương Hạo sẽ mãi mãi chúc phúc hai cậu.”
Sống mũi Hạ Nghiêu có chút cay, nở một nụ cười với Vương Hạo.