Đợi Chu Độ rời đi được một lúc lâu, Hạ Nghiêu lúc này mới chầm chậm lấy lại tinh thần, cầm lấy tài liệu trên bàn trở về nhà.
Mẹ Hạ từ sau năm cái năm bị thương đó, cơ thể vẫn luôn không quá tốt. Trước khi Hạ Nghiêu ra nước ngoài, cậu nhận lấy căn nhà mà Triệu Văn Hoa cho, vì vậy mẹ Hạ cũng từ thành phố H dọn đến thành phố B.
Mà sau khi Hạ Nghiêu ra nước ngoài, trừ mỗi năm đều về một lần vào dịp Giáng Sinh ra, mãi cho đến kỳ nghỉ hè năm nay học nghiên cứu sinh xong mới hoàn toàn quay về nước. Lúc cậu quay về nhận được lời mời của một vị giáo sư đã từng dạy mình ở đại học, trước mắt đang làm trợ giảng cho trường học mà năm đó cậu đậu vào.
Mục tiêu của Hạ Nghiêu là trở thành một vị giáo sư của trường đại học W, vì vậy cậu mới đăng ký thi tuyển tiến sĩ của trường đại học này.
Cậu vừa làm trợ giảng, vừa nhận muốn số công việc liên quan đến phiên dịch. Những công việc này lúc ở nước ngoài cậu cũng làm qua kha khá, cho nên đây cũng là lý do mà vị đàn anh kia lại nghĩ tới cậu, muốn cậu làm thay anh ta phần việc này.
Thế nhưng điều làm Hạ Nghiêu không ngờ chính là, công việc đầu tiên mà cậu nhận được sau khi trở về nước chính là tài liệu của Chu Độ. Cậu cho rằng Chu Độ đã rời khỏi thành phố B trở lại thành phố H rồi, dù sao thì việc làm ăn của nhà hắn cũng chủ yếu ở bên kia.
Hạ Nghiêu làm trợ giảng tiền lương không cao, cho nên cậu vẫn luôn dựa vào công việc phiên dịch để kiếm thêm bên ngoài. Cậu cho rằng mình và Chu Độ có lẽ cả đời cũng chẳng còn cơ hội nào gặp lại nữa, thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, hai người vậy mà lại gặp nhau thông qua cách thức như này.
Hạ Nghiêu lấy hết tất cả tài liệu ra, sau đó ngồi xuống trước máy tính. Cậu muốn cố gắng nhanh chóng dịch cho xong phần tài liệu này xong sau đó gửi đến công ty Chu Độ, sau đó nữa cậu sẽ cách Chu Độ thật xa.
Mà đầu bên kia, sau khi Chu Độ rời khỏi quan cà phê, dừng một lúc lâu ở trong bãi đậu xe để tỉnh táo lại.
Lúc ngồi vào trong xe, Chu Độ hung hăng nện mấy cái vào trên vô-lăng. Hắn nhu nhu ấn đường dựa vào chỗ dựa đằng sau ghế lái, vừa nhắm mắt lại, thế nhưng trong đầu đều là hình ảnh của Hạ Nghiêu.
Chu Độ cảm thấy bản thân hết sức hèn hạ, lúc nãy hắn mới xông về phía Hạ Nghiêu nói mấy lời vô cùng hèn hạ, tất cả đều chỉ vì hắn muốn khiến cho Hạ Nghiêu phản ứng lại mà thôi.
Hắn đang mong chờ, mong chờ Hạ Nghiêu có thể nói với hắn thêm một câu nữa, mong chờ Hạ Nghiêu có thể nhìn hắn một cái, mong chờ Hạ Nghiêu có thể đứng lên chỉ thẳng vào mặt hắn cùng hắn tranh cãi, như vậy hắn mới có được một lý danh chính ngôn thuận, mới có thể cùng Hạ Nghiêu nhớ lại khoảng gian mà hai người đã cùng nhau trải qua.
Thế nhưng người nọ từ lúc đầu vẫn luôn cúi đầu xuống, dường như xem hắn như là không khí, một chút cơ hội cũng không hắn, làm cho hắn nói ra những lời như vậy làm cho hắn một mình diễn hài kịch độc thoại vô cùng ti tiện.
Chu Độ không biết bản thân có phải là một con ngựa tốt không, thế nhưng biết bao năm qua, hắn chỉ ăn qua loại cỏ có mùi vị của Hạ Nghiêu.
Sau khi trở lại văn phòng, Chu Độ gọi thư ký Chu vào trong phòng tiến hành một cuộc gặp gỡ thân thiện.
Thư ký Chu lần đầu tiên được ông chủ đối đãi nhiệt tĩnh như vậy, lông tơ sau lưng đều dựng hết cả lên. Nhìn thấy Chu Độ lần đầu tiên nở một nụ cười có thể được xem là dịu dàng với mình, Chu Đồng vội vàng ôm chặt đống tài liệu trước ngực nói với Chu Độ: “Chu tổng, tôi không chịu quy tắc ngầm đâu.”
Sắc mặt Chu Độ cứng đờ, lúng túng khụ khụ nói: “Cô nghĩ đi đâu vậy, ngồi xuống đi, có chút chuyện muốn nói với cô.”
Chu Đồng sau khi có được đảm bảo của ông chủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống một góc của ghế sofa.
“Người đàn em của phiên dịch Lý…” Lời của Chu Độ còn chưa hết, Chu Đồng vội vàng nói: “Sao vậy? Ông chủ, anh phỏng vấn cậu ấy rồi cảm thấy không được hả? Vậy chút nữa tôi sẽ tìm phiên dịch khác.”
Chu Độ phất phất tay với cô nói tiếp: “Không phải, tôi rất hài lòng, sau này chúng ta hợp tác với cậu ta đi.”
“Hợp tác dài hạn sao ạ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy phiên dịch Lý thì sao?”
“Ồ, tôi sẽ giới thiệu công ty khác cho anh ta.”
Chu Đồng đột nhiên nở một nụ cười nói: “Xem ra ông chủ đối với vị phiên dịch Hạ Nghiêu này vô cùng hài lòng ha.”
Chu Độ đột nhiên nghe thấy tên Hạ Nghiêu từ miệng thư ký Chu, đờ người một lúc, đợi đến lúc phản ứng lại thì đã chột dạ mà gật đầu.
“Đúng rồi, hồ sơ lý lịch cá nhân của cậu ta cô có không?”
“Có.” Chu Đồng lấy ra hồ sơ lý lịch cá nhân mà Hạ Nghiêu gửi cho cô, thật ra cũng chỉ một tờ đơn đơn giản được điền khi nộp vào công ty phỏng vấn mà thôi.
Bên trên tờ đơn theo hình thức chỉnh tề có viết tên, tuổi, học lực vân vân mấy thứ theo quy tắc phải có (khi xin việc) của Hạ Nghiêu.
Chu Độ cầm lấy tờ đơn coi một hồi lâu, cau mày nói với Chu Đồng: “Không còn cái nào chi tiết hơn hả?”
“Chi tiết hơn?” Chu Đồng không hiểu.
Chu Độ nắm hờ bàn tay thành quyền giống như che dấu gì đó, khụ nhẹ một tiếng nói: “Ví dụ như hoàn cảnh gia đình, có bạn đời chưa vân vân”
Chu Đồng nghi hoặc nhìn ông chủ của mình: “Thế nhưng công ty không hề có yêu cầu như vậy…”
Chu Độ nâng mí mắt lên nhìn Chu Đồng một cái, Chu Đồng vội vàng sửa miệng nói: “Nhưng mà nếu có thể tìm hiểu rõ ràng và chi tiết hơn về nhân viên, sẽ giúp cho việc kết nối và quản lý của công ty chúng ta trở nên dễ dàng hơn, tôi hiểu rồi Chu tổng, tôi sẽ lập tức đi tạo một mẫu form xin việc mới.”
“Chờ chút.” Chu Độ gọi cô lại, “Việc này, cô đừng có nói là ý của tôi, chỉ cần nói đây chính là quyết định của bộ phận nhân sự, không cần phải bắt tất cả mọi người đều phải điền đâu, cô chỉ cần nói với người kia, đàn em của Lý phiên dịch ấy, nói với cậu ấy, công ty chúng ta muốn ký hợp đồng với cậu ấy, phải viết lại một tờ chi tiết hơn, hiểu chưa?”
Chu Đồng nghe Chu Độ nói vậy, lông mày hơn nhíu lại, sau đó như đã thông suốt, quan sát Chu Độ một hồi lâu.
Chu Độ bị cô nhìn đến chột dạ, cố ý nghiêm mặt nói: “Tôi có cái gì để nhìn đâu, đi làm việc đi.”
Chu Đồng liếc lút cho hắn một cái nhìn khinh bỉ trong lòng, “vâng” một tiếng, rời khỏi phòng làm việc của Chu Độ.
Đợi phòng làm việc trở lại yên tĩnh, lúc này chỉ còn có một mình Chu Độ. Hắn móc điện thoại ra, lướt đến tin nhắn mà Chu Đồng gửi số điện thoại di động của Hạ Nghiêu, sau đó lưu lại.
Lúc lưu đến tên người liên hệ, ngón tay hắn dừng lại một chút, sau đó chầm chậm đánh ba chữ ——
Cỏ nhai lại.
Buổi tối tan làm về nhà, một người một chó ăn xong cơm, Chu Độ dắt con chó lông vàng ra ngoài tản bộ.
Con chó lông vàng nhà Chu Độ không có tên, mấy bạn nhỏ trong khu nhà cực kỳ thích nó, vì vậy một đứa bé liền đặt cho con chó lông vàng một cái biệt danh gọi là Meo Meo, mà con chó ngốc nhà hắn cũng hoàn toàn chẳng biết cái tên này dùng để gọi mèo, ngu ngốc lắm mỗi lần thấy đám trẻ con gọi hai tiếng Meo Meo, nó liền chạy tới bên cạnh mấy đứa nhóc đó chơi đùa.
Chu Độ lúc đầu cũng chẳng hiểu tại sao lại con chó lông vàng là Meo Meo, sau đó phụ huynh của đứa trẻ kia mới nói với Chu Độ, nhà bọn họ có nuôi một con mèo Ba Tư, lông rất dài, cho nên bạn cho không biết phân biệt rõ ràng, cho rằng con chó lông vàng là một con mèo cỡ lớn.
Chu Độ nhìn thằng con trai ngốc nhà mình cùng với bọn trẻ chơi đùa, liền đi đến một bên định gọi điện thoại cho Vương Hạo. Con chó lông vàng nhà hắn tính cách rất hiền lành, với lại nó cũng khá quen thuộc với bọn trẻ, cho nên hắn cũng không lo nó sẽ làm mấy bạn nhỏ bị thương.
Ngày mai vừa vặn là thứ 7, Chu Độ muốn hẹn bọn họ cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm.
Điện thoại reo hồi lâu mới có người bắt máy, người đầu bên kia sau khi nghe máy hắng hắng giọng nói tiếng “Alo” với Chu Độ.
Chu Độ đờ người, đưa điện thoại ra, xác định lại số mình gọi quả thật là số của Vương Hạo mà.
“Trương Dương?” Hắn thăm dò hỏi một tiếng.
Người ở đâu bên kia thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Chu Độ ngược lại cũng chẳng cảm thấy khác thường, thuận miệng hỏi một câu “Vương Hạo đâu?”
Trương Dương dường như cười khẽ một tiếng, sau đó khôi phục lại ngữ khí bình thường nói với Chu Độ: “Em ấy bây giờ không tiện nghe điện thoại, sao vậy?”
Chu Độ cho rằng Vương Hạo không có ở bên cạnh cậu ta, vì vậy nói với Trương Dương: “Ồ, ngày mai hai đứa bay rảnh không, buổi tối chúng mình cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
“Có thể.” Trương Dương chẳng do dự đồng ý luôn.
Chu Độ đang chuẩn bị nói cho cậu ta địa chỉ, không nghĩ tới Trương Dương lại chen ngang một câu: “Tao bên này đang có việc, sáng mai tao gọi lại cho mày.”
Chu Độ “ừ” một tiếng, đang chuẩn bị cúp điện thoại. Người ở đầu bên kia hình như thật sự là rất bận, điện thoại có lẽ bị cậu ta quăng đại sang một bên, đến cả tắt máy cũng quên luôn. Chu Độ mơ hồ nghe thấy âm thanh ôn nhu của Trương Dương nói với người kia: “Ngoan, đừng gắn gối, đừng cắn cánh tay.”
Hắn sửng sốt một chút, lúc này mới kịp nhận ra Trương Dương nói có chuyện là để chỉ chuyện gì, trong phút chốc vành tai hắn đỏ lên, thấp giọng chửi một câu, vội vàng cúp điện thoại.
Đợi đến lúc hắn quay về chỗ con chó lông vàng nhà hắn, nhìn thấy con chó ngốc đang vui vẻ đuổi theo bọn trẻ con, trong lòng Chu Độ không tránh được có chút thê lương.
Tại sao đôi uyên ương nhà người ta buổi tối có thể làm chút việc không hài hòa, còn hắn chỉ có thể lặng lẽ ngây người nhìn con chó ngốc nhà mình.
Mười giờ sáng hôm sau, Trương Dương gọi lại cho Chu Độ một cú.
“Tối nay đừng đến nhà hàng nữa, đến nhà bọn tao đi.” Trương Dương mở miệng nói chuyện với Chu Độ.
Chu Độ nghĩ nghĩ, cảm thấy đến nhà cậu ta cũng không tồi, chỉ là lại lặng lẽ bị cái câu “nhà bọn tao” kia của cậu ta thồn đầy thức cho chó vào trong họng.
Buổi tối hắn chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho con chó ngốc nhà mình, sau đó lái xe đến nhà Trương Dương.
Vương Hạo về nước chưa bao lâu, trước mắt vẫn cùng sống với Trương Dương.
Đến cửa nhà Trương Dương, hắn ấn chuông cửa, Vương Hạo ở bên trong trên miệng đang gặm một quả táo, nghe thấy tiếng chuông của, vội vàng phi ra mở cửa cho Chu Độ.
Chu Độ nhìn thấy Vương Hạo mặc một cái áo ba lỗ có chút to cộng với cái quần rõ ràng không phải của cậu ta, cảm thấy mình lại bị thồn một họng thức ăn cho chó.
Hắn đưa một chút trái cây trong tay đến trước mặt Vương Hạo, cúi đầu thay giày.
Trương Dương nghe động tĩnh ngoài cửa, trên người đang đeo tạp dề, trong tay còn cầm cái mui, ló đầu ra từ phòng bếp nói với Vương Hạo: “Đi lấy rượu ở trong thư phòng ra đi, lấy cho Chu Độ đôi dép đi nhà màu xanh kia luôn.”
Vương Hạo “ồ” một tiếng, nhét trái táo vào mồm, khom lưng tìm dép đi nhà cho Chu Độ ở trong tủ giày.
Chu Độ nhìn thấy thằng bạn nối khố thân thiết nhất cùng với người anh em thân thiết nhất, mới nhận ra hắn đã bị cho ra rìa, đã trở thành khách rồi.
Trương Dương có lẽ đã tính toán thời gian, Chu Độ vừa mới vào không lâu, cậu ta đã lục tục bày thức ăn lên bàn.
Vương Hạo nằm úp sấp lên bàn tính ăn mảnh, Trương Dương đưa tay ra chụp, ôm lấy thắt lưng Vương Hạo kéo cậu ta sang một bên, ghé lại gần bên cạnh cậu ta nói: “Chưa đút no em hả?”
Lời nay của Trương Dương tuyệt đối không có hàm ý khác, thế nhưng Vương Hạo sau khi trải qua vận động không hài hòa tối qua thì lại nghĩ theo nghĩa khác, gương mặt nóng bừng, chửi tiếng đm, vội vàng chạy vô trong bếp.
Trương Dương nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé hoảng sợ kia, khóe môi không kìm được cong lên.
Chu Độ trên mặt không có tí biểu cảm nào nhìn hai tên ngược cẩu trước mắt, rất muốn đứt đầu chết mẹ cho xong.
Bữa cơm này có lẽ chẳng có cách nào được rồi.
Đợi sau khi thức ăn lên đầy đủ, Chu Độ mới nhận ra vì sao Trương Dương lại muốn hắn đến nhà cậu ta ăn cơm. Đầu tiên cả bàn thức ăn đều vô cùng thanh đạm, mà bọn Chu Độ khi ở thành phố H đều ăn khá là cay, tối nay nếu như để hắn đặt nhà hàng, chắc chắn hắn cũng sẽ đặt một nhà hàng mang mùi vị quê hương. Dù sao khẩu vị Vương Hạo vẫn vậy.
Quả nhiên, Vương Hạo vừa nhìn thấy một bàn thức ăn nhạt nhẽo lạt lẽo, cả gương mặt lập tức xịu xuống phàn nàn với Trương Dương: “Vậy làm sao mà ăn chứ.”
Trương Dương trừng cậu ta một cái chậm rãi mở miệng nói: “Mấy ngày sắp tới em nên ăn thanh đạm một chút mới tốt.”
Chu Độ cúi đầu lặng lẽ húp canh, giả bộ tui cái gì cũng không có nghe thấy hết trơn á trời.
Đợi Chu Độ rời đi được một lúc lâu, Hạ Nghiêu lúc này mới chầm chậm lấy lại tinh thần, cầm lấy tài liệu trên bàn trở về nhà.
Mẹ Hạ từ sau năm cái năm bị thương đó, cơ thể vẫn luôn không quá tốt. Trước khi Hạ Nghiêu ra nước ngoài, cậu nhận lấy căn nhà mà Triệu Văn Hoa cho, vì vậy mẹ Hạ cũng từ thành phố H dọn đến thành phố B.
Mà sau khi Hạ Nghiêu ra nước ngoài, trừ mỗi năm đều về một lần vào dịp Giáng Sinh ra, mãi cho đến kỳ nghỉ hè năm nay học nghiên cứu sinh xong mới hoàn toàn quay về nước. Lúc cậu quay về nhận được lời mời của một vị giáo sư đã từng dạy mình ở đại học, trước mắt đang làm trợ giảng cho trường học mà năm đó cậu đậu vào.
Mục tiêu của Hạ Nghiêu là trở thành một vị giáo sư của trường đại học W, vì vậy cậu mới đăng ký thi tuyển tiến sĩ của trường đại học này.
Cậu vừa làm trợ giảng, vừa nhận muốn số công việc liên quan đến phiên dịch. Những công việc này lúc ở nước ngoài cậu cũng làm qua kha khá, cho nên đây cũng là lý do mà vị đàn anh kia lại nghĩ tới cậu, muốn cậu làm thay anh ta phần việc này.
Thế nhưng điều làm Hạ Nghiêu không ngờ chính là, công việc đầu tiên mà cậu nhận được sau khi trở về nước chính là tài liệu của Chu Độ. Cậu cho rằng Chu Độ đã rời khỏi thành phố B trở lại thành phố H rồi, dù sao thì việc làm ăn của nhà hắn cũng chủ yếu ở bên kia.
Hạ Nghiêu làm trợ giảng tiền lương không cao, cho nên cậu vẫn luôn dựa vào công việc phiên dịch để kiếm thêm bên ngoài. Cậu cho rằng mình và Chu Độ có lẽ cả đời cũng chẳng còn cơ hội nào gặp lại nữa, thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, hai người vậy mà lại gặp nhau thông qua cách thức như này.
Hạ Nghiêu lấy hết tất cả tài liệu ra, sau đó ngồi xuống trước máy tính. Cậu muốn cố gắng nhanh chóng dịch cho xong phần tài liệu này xong sau đó gửi đến công ty Chu Độ, sau đó nữa cậu sẽ cách Chu Độ thật xa.
Mà đầu bên kia, sau khi Chu Độ rời khỏi quan cà phê, dừng một lúc lâu ở trong bãi đậu xe để tỉnh táo lại.
Lúc ngồi vào trong xe, Chu Độ hung hăng nện mấy cái vào trên vô-lăng. Hắn nhu nhu ấn đường dựa vào chỗ dựa đằng sau ghế lái, vừa nhắm mắt lại, thế nhưng trong đầu đều là hình ảnh của Hạ Nghiêu.
Chu Độ cảm thấy bản thân hết sức hèn hạ, lúc nãy hắn mới xông về phía Hạ Nghiêu nói mấy lời vô cùng hèn hạ, tất cả đều chỉ vì hắn muốn khiến cho Hạ Nghiêu phản ứng lại mà thôi.
Hắn đang mong chờ, mong chờ Hạ Nghiêu có thể nói với hắn thêm một câu nữa, mong chờ Hạ Nghiêu có thể nhìn hắn một cái, mong chờ Hạ Nghiêu có thể đứng lên chỉ thẳng vào mặt hắn cùng hắn tranh cãi, như vậy hắn mới có được một lý danh chính ngôn thuận, mới có thể cùng Hạ Nghiêu nhớ lại khoảng gian mà hai người đã cùng nhau trải qua.
Thế nhưng người nọ từ lúc đầu vẫn luôn cúi đầu xuống, dường như xem hắn như là không khí, một chút cơ hội cũng không hắn, làm cho hắn nói ra những lời như vậy làm cho hắn một mình diễn hài kịch độc thoại vô cùng ti tiện.
Chu Độ không biết bản thân có phải là một con ngựa tốt không, thế nhưng biết bao năm qua, hắn chỉ ăn qua loại cỏ có mùi vị của Hạ Nghiêu.
Sau khi trở lại văn phòng, Chu Độ gọi thư ký Chu vào trong phòng tiến hành một cuộc gặp gỡ thân thiện.
Thư ký Chu lần đầu tiên được ông chủ đối đãi nhiệt tĩnh như vậy, lông tơ sau lưng đều dựng hết cả lên. Nhìn thấy Chu Độ lần đầu tiên nở một nụ cười có thể được xem là dịu dàng với mình, Chu Đồng vội vàng ôm chặt đống tài liệu trước ngực nói với Chu Độ: “Chu tổng, tôi không chịu quy tắc ngầm đâu.”
Sắc mặt Chu Độ cứng đờ, lúng túng khụ khụ nói: “Cô nghĩ đi đâu vậy, ngồi xuống đi, có chút chuyện muốn nói với cô.”
Chu Đồng sau khi có được đảm bảo của ông chủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống một góc của ghế sofa.
“Người đàn em của phiên dịch Lý…” Lời của Chu Độ còn chưa hết, Chu Đồng vội vàng nói: “Sao vậy? Ông chủ, anh phỏng vấn cậu ấy rồi cảm thấy không được hả? Vậy chút nữa tôi sẽ tìm phiên dịch khác.”
Chu Độ phất phất tay với cô nói tiếp: “Không phải, tôi rất hài lòng, sau này chúng ta hợp tác với cậu ta đi.”
“Hợp tác dài hạn sao ạ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy phiên dịch Lý thì sao?”
“Ồ, tôi sẽ giới thiệu công ty khác cho anh ta.”
Chu Đồng đột nhiên nở một nụ cười nói: “Xem ra ông chủ đối với vị phiên dịch Hạ Nghiêu này vô cùng hài lòng ha.”
Chu Độ đột nhiên nghe thấy tên Hạ Nghiêu từ miệng thư ký Chu, đờ người một lúc, đợi đến lúc phản ứng lại thì đã chột dạ mà gật đầu.
“Đúng rồi, hồ sơ lý lịch cá nhân của cậu ta cô có không?”
“Có.” Chu Đồng lấy ra hồ sơ lý lịch cá nhân mà Hạ Nghiêu gửi cho cô, thật ra cũng chỉ một tờ đơn đơn giản được điền khi nộp vào công ty phỏng vấn mà thôi.
Bên trên tờ đơn theo hình thức chỉnh tề có viết tên, tuổi, học lực vân vân mấy thứ theo quy tắc phải có (khi xin việc) của Hạ Nghiêu.
Chu Độ cầm lấy tờ đơn coi một hồi lâu, cau mày nói với Chu Đồng: “Không còn cái nào chi tiết hơn hả?”
“Chi tiết hơn?” Chu Đồng không hiểu.
Chu Độ nắm hờ bàn tay thành quyền giống như che dấu gì đó, khụ nhẹ một tiếng nói: “Ví dụ như hoàn cảnh gia đình, có bạn đời chưa vân vân”
Chu Đồng nghi hoặc nhìn ông chủ của mình: “Thế nhưng công ty không hề có yêu cầu như vậy…”
Chu Độ nâng mí mắt lên nhìn Chu Đồng một cái, Chu Đồng vội vàng sửa miệng nói: “Nhưng mà nếu có thể tìm hiểu rõ ràng và chi tiết hơn về nhân viên, sẽ giúp cho việc kết nối và quản lý của công ty chúng ta trở nên dễ dàng hơn, tôi hiểu rồi Chu tổng, tôi sẽ lập tức đi tạo một mẫu form xin việc mới.”
“Chờ chút.” Chu Độ gọi cô lại, “Việc này, cô đừng có nói là ý của tôi, chỉ cần nói đây chính là quyết định của bộ phận nhân sự, không cần phải bắt tất cả mọi người đều phải điền đâu, cô chỉ cần nói với người kia, đàn em của Lý phiên dịch ấy, nói với cậu ấy, công ty chúng ta muốn ký hợp đồng với cậu ấy, phải viết lại một tờ chi tiết hơn, hiểu chưa?”
Chu Đồng nghe Chu Độ nói vậy, lông mày hơn nhíu lại, sau đó như đã thông suốt, quan sát Chu Độ một hồi lâu.
Chu Độ bị cô nhìn đến chột dạ, cố ý nghiêm mặt nói: “Tôi có cái gì để nhìn đâu, đi làm việc đi.”
Chu Đồng liếc lút cho hắn một cái nhìn khinh bỉ trong lòng, “vâng” một tiếng, rời khỏi phòng làm việc của Chu Độ.
Đợi phòng làm việc trở lại yên tĩnh, lúc này chỉ còn có một mình Chu Độ. Hắn móc điện thoại ra, lướt đến tin nhắn mà Chu Đồng gửi số điện thoại di động của Hạ Nghiêu, sau đó lưu lại.
Lúc lưu đến tên người liên hệ, ngón tay hắn dừng lại một chút, sau đó chầm chậm đánh ba chữ ——
Cỏ nhai lại.
Buổi tối tan làm về nhà, một người một chó ăn xong cơm, Chu Độ dắt con chó lông vàng ra ngoài tản bộ.
Con chó lông vàng nhà Chu Độ không có tên, mấy bạn nhỏ trong khu nhà cực kỳ thích nó, vì vậy một đứa bé liền đặt cho con chó lông vàng một cái biệt danh gọi là Meo Meo, mà con chó ngốc nhà hắn cũng hoàn toàn chẳng biết cái tên này dùng để gọi mèo, ngu ngốc lắm mỗi lần thấy đám trẻ con gọi hai tiếng Meo Meo, nó liền chạy tới bên cạnh mấy đứa nhóc đó chơi đùa.
Chu Độ lúc đầu cũng chẳng hiểu tại sao lại con chó lông vàng là Meo Meo, sau đó phụ huynh của đứa trẻ kia mới nói với Chu Độ, nhà bọn họ có nuôi một con mèo Ba Tư, lông rất dài, cho nên bạn cho không biết phân biệt rõ ràng, cho rằng con chó lông vàng là một con mèo cỡ lớn.
Chu Độ nhìn thằng con trai ngốc nhà mình cùng với bọn trẻ chơi đùa, liền đi đến một bên định gọi điện thoại cho Vương Hạo. Con chó lông vàng nhà hắn tính cách rất hiền lành, với lại nó cũng khá quen thuộc với bọn trẻ, cho nên hắn cũng không lo nó sẽ làm mấy bạn nhỏ bị thương.
Ngày mai vừa vặn là thứ , Chu Độ muốn hẹn bọn họ cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm.
Điện thoại reo hồi lâu mới có người bắt máy, người đầu bên kia sau khi nghe máy hắng hắng giọng nói tiếng “Alo” với Chu Độ.
Chu Độ đờ người, đưa điện thoại ra, xác định lại số mình gọi quả thật là số của Vương Hạo mà.
“Trương Dương?” Hắn thăm dò hỏi một tiếng.
Người ở đâu bên kia thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Chu Độ ngược lại cũng chẳng cảm thấy khác thường, thuận miệng hỏi một câu “Vương Hạo đâu?”
Trương Dương dường như cười khẽ một tiếng, sau đó khôi phục lại ngữ khí bình thường nói với Chu Độ: “Em ấy bây giờ không tiện nghe điện thoại, sao vậy?”
Chu Độ cho rằng Vương Hạo không có ở bên cạnh cậu ta, vì vậy nói với Trương Dương: “Ồ, ngày mai hai đứa bay rảnh không, buổi tối chúng mình cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
“Có thể.” Trương Dương chẳng do dự đồng ý luôn.
Chu Độ đang chuẩn bị nói cho cậu ta địa chỉ, không nghĩ tới Trương Dương lại chen ngang một câu: “Tao bên này đang có việc, sáng mai tao gọi lại cho mày.”
Chu Độ “ừ” một tiếng, đang chuẩn bị cúp điện thoại. Người ở đầu bên kia hình như thật sự là rất bận, điện thoại có lẽ bị cậu ta quăng đại sang một bên, đến cả tắt máy cũng quên luôn. Chu Độ mơ hồ nghe thấy âm thanh ôn nhu của Trương Dương nói với người kia: “Ngoan, đừng gắn gối, đừng cắn cánh tay.”
Hắn sửng sốt một chút, lúc này mới kịp nhận ra Trương Dương nói có chuyện là để chỉ chuyện gì, trong phút chốc vành tai hắn đỏ lên, thấp giọng chửi một câu, vội vàng cúp điện thoại.
Đợi đến lúc hắn quay về chỗ con chó lông vàng nhà hắn, nhìn thấy con chó ngốc đang vui vẻ đuổi theo bọn trẻ con, trong lòng Chu Độ không tránh được có chút thê lương.
Tại sao đôi uyên ương nhà người ta buổi tối có thể làm chút việc không hài hòa, còn hắn chỉ có thể lặng lẽ ngây người nhìn con chó ngốc nhà mình.
Mười giờ sáng hôm sau, Trương Dương gọi lại cho Chu Độ một cú.
“Tối nay đừng đến nhà hàng nữa, đến nhà bọn tao đi.” Trương Dương mở miệng nói chuyện với Chu Độ.
Chu Độ nghĩ nghĩ, cảm thấy đến nhà cậu ta cũng không tồi, chỉ là lại lặng lẽ bị cái câu “nhà bọn tao” kia của cậu ta thồn đầy thức cho chó vào trong họng.
Buổi tối hắn chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho con chó ngốc nhà mình, sau đó lái xe đến nhà Trương Dương.
Vương Hạo về nước chưa bao lâu, trước mắt vẫn cùng sống với Trương Dương.
Đến cửa nhà Trương Dương, hắn ấn chuông cửa, Vương Hạo ở bên trong trên miệng đang gặm một quả táo, nghe thấy tiếng chuông của, vội vàng phi ra mở cửa cho Chu Độ.
Chu Độ nhìn thấy Vương Hạo mặc một cái áo ba lỗ có chút to cộng với cái quần rõ ràng không phải của cậu ta, cảm thấy mình lại bị thồn một họng thức ăn cho chó.
Hắn đưa một chút trái cây trong tay đến trước mặt Vương Hạo, cúi đầu thay giày.
Trương Dương nghe động tĩnh ngoài cửa, trên người đang đeo tạp dề, trong tay còn cầm cái mui, ló đầu ra từ phòng bếp nói với Vương Hạo: “Đi lấy rượu ở trong thư phòng ra đi, lấy cho Chu Độ đôi dép đi nhà màu xanh kia luôn.”
Vương Hạo “ồ” một tiếng, nhét trái táo vào mồm, khom lưng tìm dép đi nhà cho Chu Độ ở trong tủ giày.
Chu Độ nhìn thấy thằng bạn nối khố thân thiết nhất cùng với người anh em thân thiết nhất, mới nhận ra hắn đã bị cho ra rìa, đã trở thành khách rồi.
Trương Dương có lẽ đã tính toán thời gian, Chu Độ vừa mới vào không lâu, cậu ta đã lục tục bày thức ăn lên bàn.
Vương Hạo nằm úp sấp lên bàn tính ăn mảnh, Trương Dương đưa tay ra chụp, ôm lấy thắt lưng Vương Hạo kéo cậu ta sang một bên, ghé lại gần bên cạnh cậu ta nói: “Chưa đút no em hả?”
Lời nay của Trương Dương tuyệt đối không có hàm ý khác, thế nhưng Vương Hạo sau khi trải qua vận động không hài hòa tối qua thì lại nghĩ theo nghĩa khác, gương mặt nóng bừng, chửi tiếng đm, vội vàng chạy vô trong bếp.
Trương Dương nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé hoảng sợ kia, khóe môi không kìm được cong lên.
Chu Độ trên mặt không có tí biểu cảm nào nhìn hai tên ngược cẩu trước mắt, rất muốn đứt đầu chết mẹ cho xong.
Bữa cơm này có lẽ chẳng có cách nào được rồi.
Đợi sau khi thức ăn lên đầy đủ, Chu Độ mới nhận ra vì sao Trương Dương lại muốn hắn đến nhà cậu ta ăn cơm. Đầu tiên cả bàn thức ăn đều vô cùng thanh đạm, mà bọn Chu Độ khi ở thành phố H đều ăn khá là cay, tối nay nếu như để hắn đặt nhà hàng, chắc chắn hắn cũng sẽ đặt một nhà hàng mang mùi vị quê hương. Dù sao khẩu vị Vương Hạo vẫn vậy.
Quả nhiên, Vương Hạo vừa nhìn thấy một bàn thức ăn nhạt nhẽo lạt lẽo, cả gương mặt lập tức xịu xuống phàn nàn với Trương Dương: “Vậy làm sao mà ăn chứ.”
Trương Dương trừng cậu ta một cái chậm rãi mở miệng nói: “Mấy ngày sắp tới em nên ăn thanh đạm một chút mới tốt.”
Chu Độ cúi đầu lặng lẽ húp canh, giả bộ tui cái gì cũng không có nghe thấy hết trơn á trời.