Lâm Hán Huy tỉnh lại, bật đèn ngủ lên, yên lặng nhìn nam nhân mỹ lệ nằm bên cạnh mình.
Ngay từ đầu, hắn đã biết Bạch Tiểu Sao không thích mình. Tướng mạo anh tuấn, sự nghiệp thành công, tất cả các nữ nhân đều muốn, kể cả với những người đồng tính hắn cũng là mẫu người đáng mơ ước. Chỉ ngoại trừ trước mặt Bạch Tiểu Sao, bất luận là ưu thế gì, cũng không là gì cả.
Tựa như tất cả đều không đúng. Kết giao với Bạch Tiểu Sao, nhưng hắn không hề biết cậu muốn gì, có lẽ Bạch Tiểu Sao không quá quan tâm, mỗi lần phát sinh quan hệ cũng thực dễ dàng. Ngay cả mỗi ngày tan tầm cùng nhau ăn cơm, cậu cũng chưa từng để ý.
Thật là bi ai.
Lâm Hán Huy đứng dậy, mặc quần áo. Lấy điện thoại trên tủ đầu giường để xem giờ, vô tình lại đọc được mấy tin nhắn.
Thời gian nhanh quá, cũng nên quyết định rồi.
Bạch Tiểu Sao mở mắt, Lâm Hán Huy đang ở phòng khách gọi điện thoại, âm thanh rất nhỏ, nghe không rõ lắm, mà cũng không muốn nghe xem anh ta nói gì nữa.
Khoác tạm áo bước ra ngoài phòng khách, Lâm Hán Huy nhìn thấy, đột nhiên cấm khẩu. Bạch Tiểu Sao liếc mắt nhìn Lâm Hán Huy, mặt không biểu tình tiêu sái đi vào nhà vệ sinh.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Hán Huy đã nói chuyện xong, nhìn thấy Bạch Tiểu Sao, ngượng ngùng cười hỏi: “Sao hôm nay em lại dậy sớm thế?”
“Anh xong thì phải về thôi.” – Bạch Tiểu Sao ngáp đi về phòng ngủ, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Lâm Hán Huy nhìn cửa phòng ngủ, thở dài.
Ngủ thêm một giấc nữa mới chịu dậy.
Mở cửa phòng ngủ, thấy Lâm Hán Huy đang khoác áo ở huyền quan.
“Sao muộn thế này mới đến công ty?”
“À, có hẹn với khách hàng, nhưng họ có việc nên hoãn lại.”
Bạch Tiểu Sao à một tiếng, đột nhiên tâm huyết dâng trào, nói với Lâm Hán Huy: “Tôi tiễn anh ra cửa.”
Lâm Hán Huy ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Sao, Bạch Tiểu Sao nhăn mặt, nở nụ cười nhạt, giải thích: “Cũng không phải có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là hiếm khi tôi rời giường mà anh vẫn chưa đi, thế nên muốn tiễn anh.”
Mở cửa, hai người cùng bước ra ngoài.
Ngoài cửa, nhìn hai bên trái phải không có người, Lâm Hán Huy nắm tay Bạch Tiểu Sao, cúi đầu hôn lên môi cậu. Đã qua giờ đi làm, hành lang không có người, nên Bạch Tiểu Sao cũng để Lâm Hán Huy tùy ý.
Bỗng nhiên “Cạch” một tiếng, cửa nhà đối diện mở, hai người đang hôn nồng nhiệt không kịp rời nhau.
Hoàng Diệu Sư ôm một đống đồ đạc đầy bụi bước ra, nhìn thấy tình cảnh trước mặt, ngây người một chút, gãi đầu, đi lướt qua hai người, xuống dưới lầu, ném đống đồ cũ đó vào bãi rác. Rồi cứ thế đi lên lầu vào nhà, “Rầm!” một tiếng, đóng cửa lại.
“Hàng xóm của em, có vẻ không được vui lắm.” – Lâm Hán Huy ngại ngùng nói – “Chắc là, anh ta không thích đồng tính luyến ái.”
Bạch Tiểu Sao đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, lãnh đạm nói: “Cũng không còn sớm nữa, anh đi đi, không nên trễ hẹn với khách hàng.” – Nói xong đầy Lâm Hán Huy ra, xoay người bước vào nhà.
Hoàng Diệu Sư rầu rĩ mở máy tính ra, đăng nhập vào trò chơi, điên cuồng thăng cấp.
Vừa rồi nhìn thấy một màn đó khiến anh chấn động, những tin nhắn đêm qua đột nhiên hiện ra trong đầu, tâm tình bỗng nhiên bị tạt một chậu nước lạnh.
Bạch Tiểu Sao đã có bạn trai rồi, vì thế mình cũng nên biết điểm dừng. Người ta như thế, muốn người nào chả lẽ lại không được sao. Đột nhiên nổi hứng lên muốn tán tỉnh mà thôi, đại khái cũng như là đột nhiên muốn dồn tâm huyết cho một trò chơi nào đấy.
Chỉ là trò chơi mà thôi.
Không muốn nghĩ nữa, Hoàng Diệu Sư chuyên tâm vào trò chơi, điên cuồng chém giết.
Thật vất vả mới dỗ được Đậu Đậu ngủ. Hoàng Diệu Sư thở phào, nhẹ nhàng khép cửa, đến sô pha phòng khách ngồi xuống, bật ti vi.
Anh ngồi đờ người trên ghế, câu nói ban ngày của Bạch Tiểu Sao vẫn vang bên tai anh, không biết là có ý gì đây? Chả lẽ Bạch Tiểu Sao lại nói thẳng ý đồ khiêu khích ra như thế? Cậu ấy không phải là đang có bạn trai sao? Lúc đó có phải là mình nghe lầm không? Không kịp phản ứng, muốn hỏi lại thì đã không có cơ hội rồi.
Có chút…..Hối hận.
Nghĩ mãi, càng nghĩ càng thấy rối, loạn hết cả lên.
Bạch Tiểu Sao nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, có cảm giác gì đó cứ cợn lên trong lòng.
Cậu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao mình lại kết giao với Lâm Hán Huy. Cậu nhớ rõ trước đây Lâm Hán Huy vẫn theo đuổi cậu, thế nhưng anh ta không phải là mẫu người mà cậu thích, chỉ là do nhất thời tịch mịch, mới nhận lời anh ta. Thế nhưng gần đây, càng ngày càng cảm thấy chán ghét mối quan hệ này, nhìn Lâm Hán Huy cố ý không cho cậu quan hệ với những người khác, cậu có to tiếng cũng chỉ cười, không có lý do gì để bực tức. Giống như lúc này, nghe tiếng nước ào ào, trong ngực cậu lại dấy lên một cảm giác gì đó mơ hồ.
Phiền táo…… Phiền muộn…. Thực sự là không muốn tiếp tục nữa. Thở dài, cậu mở một lon bia, uống.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Lâm Hán Huy mở cửa bước ra, lau lau tóc.
Bạch Tiểu Sao liếc mắt nhìn anh ta. Lâm Hán Huy cũng có thể coi là rất khá, dáng người cao to, khuôn mặt anh tuấn, sự nghiệp thành công, chỉ là – nghĩ đến lại thấy phiền, không khỏi thở dài than thở.
Lâm Hán Huy ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu: “Đã khuya rồi.” – Lâm Hán Huy nói, tay đặt lên lưng Bạch Tiểu Sao – “Sao em chưa tắm?”
Bạch Tiểu Sao nhăn mặt, hất tay Lâm Hán Huy ra, nhàn nhạt nói một câu: “Hôm qua làm đủ rồi, hôm nay người tôi vẫn còn không thoải mái.”
Lâm Hán Huy thấy Bạch Tiểu Sao không có tinh thần, không dám nói nhiều, không thể làm gì khác là ngại ngùng cầm chén rượu lên.
Nhìn TV, nghe câu được câu không. Lâm Hán Huy còn nói về công việc của mình, cấp dưới không có chí tiến thủ, thủ trưởng âm hiểm thích ăn bớt, A với B trong phòng có tình cảm với nhau, công ty đối tác không muốn hợp tác….. Bạch Tiểu Sao nghe phát buồn ngủ, thuận miệng ậm ừ vài tiếng cho qua chuyện.
Bỗng nhiên “Tít tít” hai tiếng, là tiếng chuông tin nhắn. Bạch Tiểu Sao lười biếng mở máy, thấy trên màn hình chỗ người gửi là một cái dấu hoa thị, nhất thời không nghĩ ra là ai.
Ấn phím, đọc tin.
“Nếu như tôi mời khách đúng là có mục đích, cậu có giận không?” – Tên người gửi là dấu hoa thị, chúng tỏ người này là người Bạch Tiểu Sao có quen biết.
Chợt nhớ lại, lần trước khi lưu số của Hoàng Diệu Sư, nghĩ đến đảo chủ Đảo Đào Hoa, kết quả là lưu tên thành dấu hoa, tự nhiên lại quên mất.
Không khỏi mỉm cười, nhớ tới vẻ mặt rụt rè của Hoàng Diệu Sư, hay vẻ mặt khi len lén tính toán, nhớ tới anh ấy vẫn còn trẻ, mà vẫn cố gắng tạo phong thái của một người làm cha, đôi mắt mỗi khi cười lên lại có sức quyến rũ vô cùng, khiến người đối diện chao đảo.
Vừa nhắn tin vừa cười, Lâm Hán Huy nhìn thấy biểu cảm này của Bạch Tiểu Sao, trong ngực cảm thấy có gì đó nguy hiểm: “Có chuyện gì mà em vui vẻ thế?”
Bạch Tiểu Sao liếc nhìn Lâm Hán Huy, thu hồi nụ cười, thái độ lập tức lạnh nhạt: “Chả có gì cả, bạn bè nói chuyện phiếm thôi.”
Hoàng Diệu Sư ngồi trên salon, nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn, ngực thấp thỏm. Không biết cậu ấy sẽ trả lời thế nào đây? Bạn trai cậu ấy còn đang ở đấy, có lẽ nào cậu ấy sẽ không nhắn tin lại không? Rốt cuộc, là thế nào đây?
Điện thoại chợt vang lên, đèn đỏ nhấp nháy.
Vội vàng mở máy, nhận được tin gửi lại “Tôi muốn xem mục đích của anh là gì?”
Gửi lại “Nếu như đó là mục đích không thuần khiết?”
Bạch Tiểu Sao đáp “Tôi không thể làm gì khác là dùng phương pháp không thuần khiết để đáp lại mục đích của anh.”
Gửi lại “Phương pháp gì?”
Bạch Tiểu Sao đáp “Muốn có phương pháp cụ thể còn phải xem anh có bao nhiêu thuần khiết đã.”
Hoàng Diệu Sư cười, chợt nhớ ra lúc này bên cạnh người ta đang có bạn trai, chắc không tiện nói nhiều, chỉ gửi lại một câu “Như vậy – đến lúc đó sẽ biết.”
Tin Bạch Tiểu Sao nhắn lại: “Được, tôi đợi đến lúc đó xem mục đích của anh là gì.”
Hai bên ngừng nhắn tin, Lâm Hán Huy đã không cam lòng lần thứ hai ôm lấy Bạch Tiểu Sao.