Đậu Đậu bám dính trên người Bạch Tiểu Sao, cậu vô cùng bất đắc dĩ đành phải ôm cô bé vào phòng, quay đầu bảo Hà Thiên Dã: “Mang cốc vào phòng giúp tôi nhé.”
Hà Thiên Dã cười phất tay, ý bảo hai người cứ vào.
Bạch Tiểu Sao ôm Đậu Đậu vào phòng, Đậu Đậu lễ phép chào hỏi tất cả mọi người. Mấy người trong phòng đều ít khi gặp trẻ con, Đậu Đậu thoạt nhìn lại dễ thương nhu thuận khả ái, mấy người đều muốn bế cô bé. Thế nhưng Đậu Đậu chỉ ôm lấy Bạch Tiểu Sao, mặc cho mấy người kia lừa thế nào cũng không chịu qua.
Vu Hàng cười nhìn Bạch Tiểu Sao: “Tiểu Sao, đây là con gái của hàng xóm nhà cậu thật không vậy? Không phải là con rơi của cậu đấy chứ? Sao lại dính chặt lấy cậu thế?”
Bạch Tiểu Sao lườm hắn: “Tôi sinh với ai? Với cậu chắc? Cậu có sinh được không?”
“Tôi cũng muốn, nhưng mà không có khả năng đấy. Nhưng mà cô bé này cũng rất xinh xắn, chắc chắn bố mẹ cũng không tệ.”
Nhớ tới khuôn mặt của Hoàng Diệu Sư, khóe miệng Bạch Tiểu Sao nhếch lên: “Đúng vậy, rất đẹp.”
Đậu Đậu đắc ý cong môi: “Đương nhiên rồi, bố cháu đẹp trai nhất, ngoài chú Bạch ra thì không còn ai đẹp trai như bố cháu đâu.” – Rồi quay sang nhìn Bạch Tiểu Sao – “Cháu nói có đúng không chú?”
Bạch Tiểu Sao dở khóc dở cười, nhéo má Đậu Đậu: “Nhóc con, cháu thì biết cái gì.”
Đậu Đậu hanh một tiếng, mất hứng bĩu môi, lúc lắc bím tóc, khiến cho mọi người đều bật cười.
Bạch Tiểu Sao lắc đầu, lấy bánh kem nhét vào tay Đậu Đậu: “Cháu nha, còn nhỏ mà đã nghịch ngợm rồi, ngoan ngoãn ngồi yên ăn bánh kem, chờ bố cháu đến đón.”
Bạch Tiểu Sao không để ý đến cô bé, nói chuyện phiếm với mấy người, chơi xúc xắc.
Đậu Đậu ban đầu còn có hứng thú xem, xem một lúc thì chán, nằm trong lòng Bạch Tiểu Sao ngủ gật.
“Vẫn cùng với Lâm Hán Huy chứ?” – Vu Hàng vừa đổ xúc xắc vừa hỏi Bạch Tiểu Sao.
Bạch Tiểu Sao nhăn mày: “Cũng có chút phiền, muốn đá hắn, nhưng lại lo hắn sẽ đến làm phiền.”
“Hừ, tôi đã nói với cậu từ trước rồi, vậy mà cậu không nghe, giờ thấy hối hận chưa?” – Vu Hàng đặt hộp xuống.
“Bốn người ngũ.” – Bạch Tiểu Sao cười mở hộp.
“Tôi cũng được tiểu tứ.” – Vu Hàng nói – “Anh ta cũng không đến nỗi nào chứ, cậu có thể giới thiệu cho tôi được không?”
“Được.” – Bạch Tiểu Sao cười – “Một lát nữa cậu sẽ thấy.”
Vu Hàng liếc nhìn Đậu Đậu ngồi trong lòng Bạch Tiểu Sao: “Bố cháu vẫn độc thân?”
Đậu Đậu bỗng nhiên cảnh giác, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, mở to mắt nhìn Vu Hàng: “Không được, không được. Chú không được thích bố cháu, cháu muốn chú Bạch làm vợ bố cháu cơ.”
Những người khác cười to, Bạch Tiểu Sao đỏ bừng mặt, không nói lời nào, mím môi cố gắng không cười rộ lên.
Điện thoại di động chợt đổ chuông, Bạch Tiểu Sao nhìn, là Hoàng Diệu Sư, cười cười, nhấn nút nghe.
Hoàng Diệu Sư nói với Bạch Tiểu Sao là công việc đã hoàn thành, chuẩn bị tới đón Đậu Đậu. Bạch Tiểu Sao nói địa chỉ quán bar cho anh, sau đó cúp máy.
“Bố đẹp trai của cháu xong việc rồi, sẽ đến đón cháu ngay.” – Bạch Tiểu Sao xoa đầu Đậu Đậu.
Đậu Đậu vui hẳn lên, hài lòng cười tươi, miệng lặp đi lặp lại: “Bố sắp đến, bố sắp đến.” – Rồi nhảy xuống khỏi đùi Bạch Tiểu Sao, sốt ruột ngó nghiêng ra cửa, chỉ mong bố nhanh chóng đến.
“Thật khó mới thấy cậu mở miệng khen ai đó đẹp.” – Mấy người xung quanh nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Sao.
Bạch Tiểu Sao duỗi thắt lưng: “Đúng vậy, quả thực là lâu lắm rồi mới thấy có người vừa mắt như thế.”
“Nga?” – Đối phương nhướn mày – “Tôi không tin là cậu không tìm cách có được mỹ nhân, ngay cả khi có Lâm Hán Huy bên cạnh.”
Bạch Tiểu Sao sắc mặt không đổi, lãnh đạm nói: “Tìm cách thì sao mà không tìm thì sao? Tôi cũng không phải là chó động dục, mới một chút đã muốn cọ cọ.”
Bạch Tiểu Sao cúi đầu nhìn Đậu Đậu, cười nói: “Cháu đi theo chú, cảnh sát sẽ bắt chú đấy.”
Đậu Đậu khẩn trương kéo áo Bạch Tiểu Sao: “Chú đẹp trai là người tốt, Đậu Đậu sẽ không để cảnh sát bắt chú.”
Bạch Tiểu Sao cười to, bấm số của Hoàng Diệu Sư. Nghe thấy ở đầu bên kia có tiếng ồn ào gì đấy, thấy Hoàng Diệu Sư nhận điện thoai, nhưng vẫn chỉ đạo mấy người xung quanh làm việc.
Bạch Tiểu Sao đơn giản kể qua sự tình một chút: “Chính là thế.” – Bạch Tiểu Sao nói – “Tôi không yên tâm để Đậu Đậu ở nhà một mình, cho nên muốn đưa cô bé đến chỗ anh.”
Hoàng Diệu Sư lắng nghe, hơi trầm ngâm: “Đến công ty tôi lúc này…. Không được tiện lắm……ở đây có nhiều máy móc, không dám để Đậu Đậu đến đây….”
Bạch Tiểu Sao nhăn mày: “Vậy thì phải làm sao? Tôi đã hẹn người ta rồi, không thể thất hẹn được.” – Nói xong nghĩ đến chiều nay Hoàng Diệu Sư cũng thất hẹn với mình, trong lòng tự nhiên tức giận – “Tôi là người luôn giữ chữ tín.”
Hoàng Diệu Sư bên kia do dự một lát: “Nếu không, phiền cậu đưa Đậu Đậu xuống nhà dì Trương ở tầng dưới giúp tôi…..”
Lời còn chưa dứt, Đậu Đậu nghe thấy, ôm chân Bạch Tiểu Sao khóc lớn: “Không muốn đâu, con muốn ở cùng chú đẹp trai, không xuống nhà dì Trương đâu, chú đẹp trai cũng không muốn đâu…..” – Tiếng khóc rung trời, ngữ điệu thê thảm, đầu bên kia cũng có thể nghe rõ ràng.
Hoàng Diệu Sư xin lỗi, Đậu Đậu vẫn ôm chân Bạch Tiểu Sao khóc lớn, Bạch Tiểu Sao có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ một lát: “Quên đi, tôi dẫn Đậu Đậu đến quán bar, chỗ đó chắc anh cũng biết, chắc cũng không có việc gì đâu, anh xong việc cứ đến đó tìm chúng tôi.”
Đậu Đậu lập tức ngừng khóc, ngước đôi mắt to ngập nước lên nhìn Bạch Tiểu Sao.
Hoàng Diệu Sư ở đầu bên kia ngượng ngùng: “Thật là,….Nếu thế thì phiền Bạch tiên sinh vậy.”
Bạch Tiểu Sao hanh một tiếng, khách sáo nói thêm vài câu rồi cúp máy.
“Chú à….Chú à….” – Đậu Đậu kéo tay Bạch Tiểu Sao – “Chúng ta đi thôi.”
Bạch Tiểu Sao hết cách nhìn Đậu Đậu, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn: “Nhóc con xấu xa, thật hết cách với cháu.”
Đậu Đậu cười hì hì, bám chặt Bạch Tiểu Sao quyết không buông tay.
Bạch Tiểu Sao bế Đậu Đậu đi vào “Tháng Bảy”.
Là tối cuối tuần, trong quán có vẻ đông người hơn, các cô gái trong quán đều tròn mắt ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Sao, dù sao cũng chưa từng thấy ai bế trẻ con đến quán bar, huống chi bản thân Bạch Tiểu Sao vốn đã rất khiến người khác phải chú ý.
Từ rất xa, đã thấy mấy người Vu Hàng, Vân, Cao Đàm đang ngồi bàn luận gì đó. Thấy Bạch Tiểu Sao, Vu Hàn vội dập điếu thuốc nhanh chân ra đón.
“Là cô bé này sao?” – Vu Hàng xoa xoa mặt Đậu Đậu – “Thật là một cô bé đáng yêu.”
Đậu Đậu cố sức quay mặt không cho hắn xoa, Vu Hàng mất hứng.
Bạch Tiểu Sao liếc nhìn căn phòng đầy khói thuốc, bất mãn nhíu mày: “Này, cậu biết là tôi sẽ dẫn trẻ con tới, vậy mà lại để cả phòng toàn khói thuốc, đầu óc cậu có vấn đề gì không vậy?”
“Được rồi, được rồi, nữ vương bệ hạ, tiểu nhân lập tức nhanh chóng thu dọn, để cho tiểu công chúa có thể thoái mái nhất.” – Nói xong, lại vươn tay muốn nhéo má Đậu Đậu. Đậu Đậu nhanh chóng ôm lấy Bạch Tiểu Sao, không cho Vu Hàng có cơ hội nhéo má mình.
Sau quầy bar, Hà Thiên Dã cười cười đưa điều khiển điều hòa cho Vu Hàng, rồi chỉa chỉa cái ghế phía trước, ý bảo Bạch Tiểu Sao ngồi xuống.
Bạch Tiểu Sao để Đậu Đậu ngồi xuống ghế bên cạnh mình, Hà Thiên Dã đã để một đĩa bánh kem trước mặt cô bé, còn một ly rượu đỏ cho Bạch Tiểu Sao.
Đậu Đậu nhìn bánh kem trong tay, bất mãn bĩu môi: “Cháu không thích bánh kem, cháu muốn đồ giống của chú đẹp trai cơ, cái đó nhìn ngon hơn.”
Bạch Tiểu Sao liếc mắt nhìn Đậu Đậu, rồi quay sang bảo Hà Thiên Dã: “Cậu lấy cho cô bé một ly nước cà chua.”
Hà Thiên Dã nhìn Bạch Tiểu Sao, buồn cười lắc đầu, lấy một ly nước cà chua cho Đậu Đậu.
Một chén nước đỏ rực, nhìn thực đẹp mắt, Đậu Đậu vui vẻ uống một hớp, lập tức nhăn mặt, cong môi, để cốc nước sang một bên.
Bạch Tiểu Sao thấy vậy bật cười, quay đầu nhìn, thấy trong phòng cũng đã bớt khói: “Đậu Đậu, chúng ta vào phòng thôi.”