Vẫy một chiếc taxi, hai người cùng ngồi vào, vì Đậu Đậu đang ngủ nên cũng không ai nói gì.
Bóng đêm tràn vào trong xe, che khuất hai người đang yên lặng. Bạch Tiểu Sao quay đầu nhìn Hoàng Diệu Sư, thấy anh đang nhìn phong cảnh hai bên đường, ánh đèn đường mờ nhạt hắt lên gương mặt anh, khiến cho làn da như ngọc.
“Xin lỗi.” – Hoàng Diệu Sư bỗng lên tiếng nói, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Sao.
Bạch Tiểu Sao ngây người một chút, mới hỏi lại: “Vì cái gì?”
Hoàng Diệu Sư cười cười: “Xin lỗi, hôm nay tôi thất hẹn với cậu.”
Bạch Tiểu Sao lườm anh: “Còn có một giờ nữa là ngày hôm nay thành quá khứ rồi.”
“Cậu giận sao?” – Hoàng Diệu Sư nhíu mày – “Nhưng thực sự là công ty tôi có việc gấp.”
Bạch Tiểu Sao hanh nhẹ một tiếng, liếc mắt: “Có phải do anh thấy tôi hôn Lâm Hán Huy?”
Hoàng Diệu Sư giật mình, mở to mắt nhìn Bạch Tiểu Sao, sau đó rũ mắt xuống: “Cậu nhận ra?”
Khóe miệng Bạch Tiểu Sao nhếch lên: “Tôi không phải thằng ngốc, hơn nữa Đậu Đậu nhà anh ngày nào cũng khuyến khích tôi, có là đồ ngốc cũng nhận ra được.”
Tâm tư bị nhìn thấu khiến Hoàng Diệu Sư ngại ngùng quay đi, buồn rầu nhìn ngoài cửa sổ, một lát sau mới khẽ hỏi: “Đúng vậy thì thế nào?”
Bạch Tiểu Sao mỉm cười: “Tôi thì có thể thế nào? Sự thật là người lúc đó tâm tình không tốt là anh, không phải tôi.”
Đang nói chuyện, taxi đã đến dưới nhà, Hoàng Diệu Sư không nói gì, cũng không để ý đến Bạch Tiểu Sao, trả tiền, bồng Đậu Đậu lên nhà.
Bạch Tiểu Sao đi sau anh, trên môi là nụ cười, tâm tình lúc này giống như là trẻ con đùa dai vậy.
Hoàng Diệu Sư dừng lại trước cửa nhà mình, muốn lấy chìa khóa, nhưng vì phải bế Đậu Đậu nên có chút khó khăn, sợ đánh thức Đậu Đậu.
Đang không biết phải làm thế nào, Bạch Tiểu Sao nói: “Đưa cô bé cho tôi, anh mở cửa đi.”
Hoàng Diệu Sư ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Sao, rồi lại rũ mắt xuống: “Được.” – Nói xong liền đưa Đậu Đậu cho Bạch Tiểu Sao giữ, còn mình thì lấy chìa khóa mở cửa.
Hai người cùng đi vào nhà, đặt Đậu Đậu xuống giường, đắp chăn kỹ càng, tắt đèn mới rời khỏi phòng.
“Ngồi chơi một chút nhé.” – Hoàng Diệu Sư nói với Bạch Tiểu Sao – “Dù sao mai cậu cũng không phải đi làm.”
“Được.” – Bạch Tiểu Sao trả lời thẳng thắn, ngồi xuống salon ở phòng khách.
Hoàng Diệu Sư pha trà, Bạch Tiểu Sao ngồi trên ghế nhìn bóng lưng anh, dáng người cao to, động tác lúc nào cũng thấy tiêu sái.
Nhớ tới Bùi Y nói, lại thấy trong lòng có cảm xúc đang trào lên. Lâm Hán Huy cũng đã sắp đến thời kì chia tay, đúng lúc Hoàng Diệu Sư lại xuất hiện, đúng là thời cơ có một không hai.
Hoàng Diệu Sư mang ấm trà ra, hương vị trà phảng phất trong phòng, rót cho hai người hai chén, rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Sao.
Hai người đều im lặng, bầu không khí có chút xấu hổ.
“Cậu…….Cậu đã sớm biết là tôi thích đàn ông?” – Hoàng Diệu Sư đánh gãy bầu không khí này, lên tiếng.
“Nhờ Đậu Đậu nhà anh.” – Bạch Tiểu Sao cười cười – “Nhóc con đó rất phiền phức.” – Uống một ngụm trà, rất thơm – “Nhưng mà nếu như anh không có thời gian chăm sóc cô bé, có lẽ nên thuê môt bảo mẫu thì tốt hơn.”
Hoàng Diệu Sư cười cười: “Đậu Đậu không muốn, tôi cũng không có biện pháp.” – Nói xong lại rót thêm trà cho Bạch Tiểu Sao.
Hơi nước từ chén trà bốc lên, đọng lại trên lông mi Hoàng Diệu Sư, khiến cho khuôn mặt anh càng có chút mê hoặc.
Bạch Tiểu Sao tiến lại gần anh, vươn người, ghé vào tai anh thì thầm: “Anh đúng là một ông bố tốt.”
Thanh âm khàn khàn, ngữ khí mị hoặc, Hoàng Diệu Sư quay đầu, gương mặt của Bạch Tiểu Sao đã kề sát, bỗng nhiên khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười.
“Không phải chỉ là bố tốt thôi đâu, các phương diện khác cũng rất tốt,……..cậu có muốn thử không?”
Đậu Đậu đứng bên cạnh Bạch Tiểu Sao, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cậu: “Chú à, chó động dục là cái gì? Tại sao chó động dục lại muốn cọ cọ?”
Bạch Tiểu Sao ngây người, ý thức được mình nói những lời như thế trước mặt trẻ con, xấu hổ hanh một tiếng, cố ý đánh trống lảng. Đậu Đậu không nghe được đáp án, liền mong mỏi nhìn mấy người xung quanh.
Mấy người xung quanh làm bộ không thấy gì hết, quay ra bình luận về thời tiết hôm nay.
Đậu Đậu không có câu trả lời, bĩu môi, tỏ vẻ mất hứng.
Bỗng nhiên Bùi Y ngồi đối diện nhìn về phía cửa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười: “Tiểu Sao.” – Hắn không quay lại hỏi – “Có phải người kia không? Quả nhiên…….”
Ánh mắt của mọi người dồn về cửa, một nam nhân đang đứng ở quầy bar hỏi thăm Hà Thiên Dã gì đó, Hà Thiên Dã đưa tay, chỉ về phía phòng này. Nam nhân quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, trên khóe môi là nụ cười nhợt nhạt, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến thần thái của anh.
Đậu Đậu thấy nam nhân kia, cười tươi như hoa: “Bố, bố…….” – Hai cánh tay mập mạp giơ ra, ôm lấy Hoàng Diệu Sư.
Hoàng Diệu Sư khom lưng ôm lấy Đậu Đậu: “Đậu Đậu có ngoan không? Có làm phiền chú không?” – Vừa nói vừa đi về phía phòng.
Thấy trong phòng có người lại, Hoàng Diệu Sư đứng ở cưa, có chút ngại ngùng, nhìn Bạch Tiểu Sao.
Vừa mới nói cảm ơn, đang định từ biệt, Vu Hàng đã đứng lên: “Cùng đến ngồi với nhau một chút đi, chúng tôi đều không hút thuốc lá, sẽ không ảnh hưởng đến cô bé đâu.” – Những người khác cũng khuyên Hoàng Diệu Sư ngồi xuống một lát.
Hoàng Diệu Sư nhìn Bạch Tiểu Sao, Bạch Tiểu Sao cười nói: “Mai là chủ nhật, có về nhà cũng đi ngủ thôi, nếu như anh không phải tăng ca, thì cùng ngồi xuống tâm sự một chút.”
“Bố à, chúng ta ngồi xuống chơi một lúc đã.” – Đậu Đậu kéo áo Hoàng Diệu Sư làm nũng.
Không lay chuyển được mọi người, Hoàng Diệu Sư ôm Đậu Đậu ngồi xuống ghế. Người bên cạnh mở một chai bia đưa cho anh, Hoàng Diệu Sư cảm ơn, uống một ngụm.
Đậu Đậu bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, kéo áo Hoàng Diệu Sư: “Bố ơi, chó động dục là cái gì? Tại sao chó động dục lại muốn cọ cọ?”
Hoàng Diệu Sư vừa uống một ngụm bia, bị câu hỏi làm cho sặc, ho sù sụ. Khó khăn lắm mới có thể bình thường lại, anh xoa đầu Đậu Đậu: “Con nghe ai nói thế?”
Đậu Đậu thấy ánh mắt của mọi người, nghĩ có chút chột dạ, không dám nói là Bạch Tiểu Sao, ngại ngùng xoắn ngón tay, quanh co nói dối.
Hoàng Diệu Sư nhìn xung quanh, thấy mọi người nhìn Bạch Tiểu Sao xấu hổ, trong lòng đã biết là ai nói, quay đầu nghiêm trang giải thích cho Đậu Đậu: “Chó động dục, là vì nó lười tắm, thế nên trên người mới có rận. Chó bị rận cắn nên người mới ngứa, mà nó lại không thể tự bắt rận thế nên mới cọ cọ để đỡ ngứa.”
“À, là như thế.” – Đậu Đậu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, rồi lại nghiêng đầu suy nghĩ một lát, hỏi tiếp – “Như vậy nếu Đậu Đậu không tắm, trên người sẽ có rận, vậy sẽ thành Đậu Đậu động dục sao?”
Mọi người ngây người ra, rồi bật cười, cười không ngừng lại được.
Đậu Đậu không hiểu vì sao mọi người lại cười, tức giận nhìn xung quanh, sau đó nhìn bố mình.
Hoàng Diệu Sư vẫn nghiêm trang giải thích: “Chỉ có con chó có rận thì mới động dục, người có rận cũng sẽ ngứa cũng muốn gãi, nhưng không gọi là động dục. Nhưng mà Đậu Đậu sau này nhất định ngày nào cũng phải tắm, không nên để người có rận, sẽ rất ngứa ngáy.”
Đậu Đậu gật đầu: “Nhất định ngày nào con cũng tắm, như vậy sẽ không động dục.”
Hoàng Diệu Sư vừa bực mình vừa buồn cười, không thể làm gì khác là nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Đậu.
Bầu không khí rất thoải mái. Vu Hàng cũng cẩn thận, chỉ hỏi Hoàng Diệu Sư về công việc, sở thích, Hoàng Diệu Sư cũng đoán được ý của Vu Hàng, cũng không dấu giếm, khách khí trả lời, chỉ có chuyện mẹ của Đậu Đậu là vòng vo, nhưng vẫn không khiến cho mọi người mất tự nhiên.
Bạch Tiểu Sao thấy Hoàng Diệu Sư nói chuyện với mọi người rất ân cần, tâm trạng đột nhiên thấy khó chịu, chỉ ngồi bên cạnh uống rượu.
Bỗng nhiên, đồng hồ bên ngoài điểm vài tiếng, nhìn lại, đã là mười một giờ, Đậu Đậu đã ngủ trong lòng Hoàng Diệu Sư từ lúc nào rồi.
Bạch Tiểu Sao đứng lên, nói với Hoàng Diệu Sư: “Đã khuya rồi, Đậu Đậu cũng đã ngủ, tôi nghĩ cũng nên về thôi.”
Hoàng Diệu Sư nhìn Bạch Tiểu Sao cười nói: “Được.” – Rồi bế Đậu Đậu đứng dậy.
Mấy người bình thường đều phải nháo đến quá nửa đêm, hôm nay Bạch Tiểu Sao tự dưng về sớm, khiến cho ai cũng kinh ngạc.
Bạch Tiểu Sao cũng không để ý người khác nghĩ gì, mặc Hoàng Diệu Sư đang tạm biệt mọi người, rời đi.