Thời gian quen Hoàng Diệu Sư cũng không lâu, sao có thể đã đến bước này rồi. Đột nhiên thấy……có chút……..
Cũng không phải đối phương không tốt, chỉ là – vừa rồi thấy quá chói mắt, đột nhiên cảm thấy có áp lực, giống như là ở trong bóng tối lâu đột nhiên lại thấy được ánh sáng, quá chói. Công việc bình thường, gia đình bình thường, sinh hoạt bình thường, cảm giác như rất xa xôi.
Mà người này, cũng vẫn là gặp gỡ người bình thường đi.
Có chút buồn bực, mặc dù Hoàng Diệu Sư là nam nhân đẹp hiếm có, thế nhưng anh ta không phải là loại hình mà mình thích, anh ta không phải là người có thể đùa giỡn, khoảng cách giữa hai người quá lớn.
Nhưng mà, với con gái, sẽ không bỏ qua nam nhân đẹp trai lại ôn lương như vậy. Nếu….. Sẽ có chút đáng tiếc.
Cảm giác mê man, chơi vơi, không xác định.
Bạch Tiểu Sao mặc áo choàng tắm đi ra, Hoàng Diệu Sư vẫn đang ngồi trên sopha kể chuyện cổ tích cho Đậu Đậu.
Ánh mặt trời mùa đông xuyên qua kính cửa sổ, chiếu lên hai người, Đậu Đậu ngồi trong lòng anh, vừa nghe vừa hỏi vài chuyện. Cảm giác đầm ấm, như là không gì có thể chen ngang, làm người ta chói mắt.
Bạch Tiểu Sao nhất thời thấy hoảng hốt.
Hoàng Diệu Sư ngẩng đầu, thấy Bạch Tiểu Sao đang ngây người, liền bế Đậu Đậu ngồi xuống bên cạnh, đứng lên: “Tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho cậu.”
Đi lướt qua Bạch Tiểu Sao, cậu bỗng nhiên lùi lại, theo bản năng, như là tránh né điều gì.
Hoàng Diệu Sư ngây người, mở to hai mắt nhìn Bạch Tiểu Sao: “Sao vậy?”
Vừa rồi phản xạ lui người là hoàn toàn vô thức, chính Bạch Tiểu Sao cũng không hiểu tại sao cậu làm thế, cảm thấy hơi xấu hổ, ngại ngùng cười cười: “Không …….. Không có gì, tôi nghĩ là cản đường anh nên mới lùi lại thôi.”
Hoàng Diệu Sư biết đó là tìm cớ, tâm tình cảm thấy rầu rĩ, không nói gì, tiến vào bếp.
Đậu Đậu thấy bố đi vào bếp, nhanh chóng nhảy xuống đến bên Bạch Tiểu Sao, kéo kéo áo tắm của cậu, hít hà: “Thơm quá, giống y mùi trên người bố cháu vậy.”
Hoàng Diệu Sư bưng một cốc sữa với bánh bao ra, đặt trên bàn ăn, quay đầu nhìn Đậu Đậu nói: “Đậu Đậu, đừng nháo nữa, chú Bạch còn chưa ăn điểm tâm.”
Đậu Đậu bám trên người Bạch Tiểu Sao, đô miệng: “Nhưng mà, người chú đẹp trai rất thơm mà….”
Hoàng Diệu Sư cười lắc đầu, kéo Đậu Đậu ra, đặt cô bé ngồi lên ghế: “Được rồi, để bố đi lấy sữa với bánh bao cho con, con ăn cùng với chú Bạch được không?”
“Được ạ.” – Đậu Đậu gật đầu, quay sang nói với Bạch Tiểu Sao – “Chú à, đến ăn thôi, đây là bánh bao bố cháu cố ý mua đấy.”
Vừa nói xong, tay đã lén lấy một chiếc bánh bao, bị Hoàng Diệu Sư tóm được: “Con không phải đã ăn trên đường về nhà rồi sao, để cho chú Bạch ăn.” – Rồi đặt một cốc sữa trước mặt cô bé.
Đậu Đậu nhè mồm, đáng thương nhìn Bạch Tiểu Sao ngồi bên cạnh.
Thấy Bạch Tiểu Sao cầm bánh bao nhìn Đậu Đậu phân vân, Hoàng Diệu Sư cản: “Đừng cho con bé ăn, nó ăn rồi, đến bữa trưa lại không ăn được cơm.”
Bạch Tiểu Sao tủm tỉm cười nhìn Đậu Đậu: “Nhưng mà bố cháu nói là không được cho cháu ăn, nên chú cũng không có cách nào khác.”
Đậu Đậu bất mãn đá chân, lại nhảy xuống ghế, đến ôm chân Hoàng Diệu Sư, cọ cọ: “Bố à, Đậu Đậu muốn ăn mà, muốn ăn mà……..”
Hoàng Diệu Sư đẩy Đậu Đậu ra: “Trưa nay bố nấu món tôm, con có muốn ăn không? Nếu giờ ăn bánh bao thì lát nữa không có bụng mà ăn tôm đâu.”
Đậu Đậu nhất thời do dự. Tôm……..hay là bánh bao………..
Ngẩng đầu, nhìn Bạch Tiểu Sao thong thả ăn bánh, trong lòng hiểu rõ là chú Bạch cũng không bênh mình, Đậu Đậu buồn bực cắn móng tay, ngoan ngoãn ngồi uống sữa.
“Trưa nay ở nhà tôi ăn cơm đi.” – Hoàng Diệu Sư ngồi xuống đối diện với Bạch Tiểu Sao nói.
Bạch Tiểu Sao nhìn Hoàng Diệu Sư, thoáng do dự. Có nên nhanh chóng như thế không? Đã phát triển đến thế rồi sao?
Hoàng Diệu Sư ngắm nhìn gương mặt tràn đầy hưng phấn của Bạch Tiểu Sao, tà mị cười, cúi đầu, đầu lưỡi bắt lấy điểm hồng trước ngực cậu, nhẹ nhàng cắn mút. Một tay lần xuống bụng cậu, cầm lên anh bạn đã ngẩng đầu mà ma sát, cảm giác được thân thể cậu khẽ run nhè nhẹ.
Ngón tay chạm đến điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể, những cảm xúc thăng hoa dần dần được Hoàng Diệu Sư khai phá.
Phân thân của cậu trong tay anh ngày càng trướng, cậu ngẩng đầu, đôi môi bị anh bắt được, nhẹ nhàng liếm mút, lưỡi anh liếm dọc theo cằm cậu. Ngón tay vẫn ở nơi nào đó tiếp tục ma sát, cảm giác như cơ thể cậu sắp bốc hơi, tận sâu trong lòng cậu còn muốn nhiều hơn nữa.
Hoàng Diệu Sư chưa hề rảnh tay, Bạch Tiểu Sao chưa hề rên rỉ thành tiếng, cảm giác được bàn tay của Hoàng Diệu Sư ở sau lưng cậu, không ngừng khiêu khích bên ngoài mật huyệt, nơi trống rỗng nhất vẫn đang rất trống trải, cảm giác như lông trên cơ thể dựng hết lên, nhịn không được vặn vẹo thân thể.
Ngón tay bất ngờ tiến nhập, khiến Bạch Tiểu Sao không khỏi “A” lên một tiếng. Cảm giác ngón tay của anh ra vào tại nơi đó, vô tình hay cố ý chạm vào điểm nhạy cảm. Thân thể cậu như đang bị thiêu đốt, hưng phấn đến điên cuồng. Cậu muốn rên rỉ, nhưng miệng cậu đang bị anh xâm chiếm, hưng phấn tích tụ lại, không có chỗ phát tiết, khiến cho cơ thể không ngừng nóng lên.
Tay Hoàng Diệu Sư vừa ra vào mật huyệt, vừa ma sát phân thân cậu, chỗ mẫn cảm cả trước lẫn sau đồng thời bị kích thích, khiến Bạch Tiểu Sao cảm thấy cả người sắp bạo phát.
Hưng phấn gần như đã đạt đến đỉnh, phía sau lại đột nhiên trống rỗng.
“Không nên…..” – Bạch Tiểu Sao vô ý thức thì thào.
Hoàng Diệu Sư khẽ cắn môi cậu, dục vọng của anh nhẹ nhàng tham nhập vào mật huyệt của cậu, cảm giác được chính mình được bao vây trong cơ thể ấm áp của Bạch Tiểu Sao, cả người anh càng thấy nóng thêm.
Tính khí nóng rực của Hoàng Diệu Sư bù đắp lại cảm giác trống trải của Bạch Tiểu Sao, thon thả ra vào thân thể cậu, tay anh không ngừng ma sát ngọc hành đang hưng phấn. Bạch Tiểu Sao rên rỉ, chờ mong cảm giác mãnh liệt thế nhưng Hoàng Diệu Sư vẫn thong thả, như là cố ý khơi gợi hỏa dục trong người cậu.
Dục vọng càng lúc càng lớn không thể nhẫn nại được, tiếng thở dốc ồ ồ, động tác của Hoàng Diệu Sư bỗng nhiên nhanh hơn, thân thể ma sát lẫn nhau, dục vọng của mình bị mật huyệt chặt chẽ bao vây, cảm giác như thân thể đã tới cực hạn. Động tác ngày càng nhanh hơn, liên tục va chạm vào điểm nhạy cảm bên trong Bạch Tiểu Sao, phân thân được ma sát không ngừng, trong lửa dục bùng cháy, hai người cùng lên đến cao trào.
Hai người cùng thở dốc, nhiệt độ trong phòng dường như là cũng tăng lên rất nhiều, mồ hôi hòa lẫn vào nhau, làn da cũng dần chuyển sang màu hồng.
Dục vọng lên đến đỉnh, phân thân của Bạch Tiểu Sao run rẩy trong tay Hoàng Diệu Sư, nhiệt dịch bắn ra, thân thể co lại. Hoàng Diệu Sư cảm thấy mình bị nội vách chặt chẽ vây lấy, dưới kích thích cường liệt như vậy, không thể nhịn được thêm nữa, bắn ra, dục vọng cũng dần hạ xuống.
Rời khỏi cơ thể Bạch Tiểu Sao, bỏ “bảo hiểm” vào thùng rác, Hoàng Diệu Sư mệt mỏi nằm sấp trên giường.
Bạch Tiểu Sao trở mình, tay đặt trên người Hoàng Diệu Sư, thấp giọng cười hỏi: “Như vậy là thôi sao?”
Hoàng Diệu Sư mở mắt, miễn cưỡng nói: “Buổi chiều tăng ca, mệt chết đi được.” – Rồi tà nghễ nhìn Bạch Tiểu Sao, trên môi là nụ cười khiêu khích – “Nếu không, cậu tự mình đến.”
“Đây là anh nói đấy nhé.” – Bạch Tiểu Sao khẽ cắn vai Hoàng Diệu Sư, tay chậm rãi ôm lấy thắt lưng anh, thân thể tiến tới.
Một đêm tình cảm mãnh liệt qua đi.
Hôm sau, khi Bạch Tiểu Sao tỉnh lại, đã đến trưa rồi.
Lười biếng đứng dây, trên giường là một bộ quần áo ở nhà. Mở cửa phòng, thấy ánh mặt trời chói lóa, Hoàng Diệu Sư và Đậu Đậu đang ngồi ở sa lon phòng khách xem gì đó.
Đậu Đậu thấy Bạch Tiểu Sao, vội nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến bên cậu, hào hứng nói: “Buổi sáng tốt lành, chú Bạch.”
Bạch Tiểu Sao hơi xấu hổ, nhìn Hoàng Diệu Sư ngồi trên ghế.
“Đậu Đậu, lại đây con, chú vừa mới dậy mà.” – Khóe môi Hoàng Diệu Sư là nụ cười không che giấu – “Tắm rửa trước đi đã, sau đó ăn thêm chút gì, bánh kem hay bánh mì đều có sẵn.”
“Tôi đi tắm trước.” – Bạch Tiểu Sao nói, đẩy cửa phòng tắm bước vào.
Ngâm mình trong nước ấm, cảm giác, có chút hỗn loạn.