Cả mâm cơm, toàn là rau quả, chỉ có một bát canh thịt nhỏ đặt trước mặt Bạch Tiểu Sao, Bạch Tiểu Sao kinh ngạc nhìn còn Đậu Đậu thì thèm rỏ dãi.
“Đậu Đậu, đừng có nhìn nữa, mai con còn đi tảo mộ, không thể ăn thịt.” – Hoàng Diệu Sư vỗ đầu Đậu Đậu.
Đậu Đậu không dám nhiều lời, đau khổ ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt vẫn không dời khỏi bát canh thịt trước mặt Bạch Tiểu Sao.
“Em hẳn là cũng không nên ăn.” – Bạch Tiểu Sao cười –“Không cần em đi cùng sao?”
Hoàng Diệu Sư ngây ra một lát, trong mắt tràn ngập vui mừng lẫn kinh ngạc, miệng còn nói: “Em không ăn, để đến mai sẽ hỏng.”
BạchTiểu Sao vẫn đẩy bát ra: “Không sao, để vào tủ lạnh, chắc là sẽ không sao đâu.” – Nói rồi liền đứng lên, để bát canh vào tủ lạnh.
Đậu Đậu rất hưng phấn, không ngừng lẩm bẩm: “Mai chú cũng đi, mai chú cũng đi…….”
Bạch Tiểu Sao đi về bàn ăn, ngang qua chỗ Đậu Đậu, liền vỗ đầu cô bé: “Khi ăn cơm thì không nên nói, nếu cháu không ăn ngoan, ngày mai chú sẽ nói với mẹ cháu là cháu không nghe lời bố, đúng rồi, đã không nghe lời, lại còn kén ăn nữa, không chịu ăn cà rốt với ớt xanh.”
Đậu Đậu vội vàng cúi đầu, nhanh chóng xúc cơm, còn cố nói: “Đậu Đậu rất ngoan mà, ăn cũng ngoan nữa, Đậu Đậu không kén ăn đâu.”
Hoàng Diệu Sư mỉm cười nhìn hai người một lớn một nhỏ.
Khi Hoàng Diệu Sư rửa bát xong đi ra, thấy Đậu Đậu đang chăm chú xem hoạt hình ở phòng khách.
Đi vào phòng, Bạch Tiểu Sao đang chơi game.
Hoàng Diệu Sư ngồi xuống sau lưng cậu, vươn tay ôm trọn lấy cậu, tựa đầu lên vai cậu: “Mai em muốn đi cùng anh thật sao?”
“Vâng.” – Bạch Tiểu Sao trả lời nhưng không rời mắt khỏi trò chơi.
“Vậy để anh chuẩn bị đồ ăn cho ba người.”
“Tùy anh…..A…… Quái đánh em, sắp chết rồi…… Hô…..” – Thở dài chán nản, cậu quay đầu nhìn Hoàng Diệu Sư – “Ra ngoài ăn……”
Môi cậu nhanh chóng bị Hoàng Diệu Sư bắt được, nửa câu nói còn lại biến mất trong miệng anh.
Bạch Tiểu Sao ngồi trên ghế đá trong nghĩa trang, nhìn Hoàng Diệu Sư và Đậu Đậu mặc đồ đen đang bái tế.
Mùa đông, nghĩa trang tiêu điều, từng cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh phả vào người.
Đứng ở xa nhìn, cảm thấy cũng nhàm chán, thế nên cậu đứng dậy, đi đến gần hai người.
Nghe được tiếng bước chân, Đậu Đậu quay đầu, nhìn thấy Bạch Tiểu Sao liền cao hứng chỉ cho cậu xem ảnh chụp trên tấm bia: “Chú Bạch, đây là ảnh mẹ cháu.”
Tấm ảnh đen trắng chụp một cô gái, gương mặt tám phần giống Hoàng Diệu Sư và Đậu Đậu, nhưng lại có một loại cảm giác ôn nhu điềm đạm.
“Mẹ cháu thật đẹp.” – Bạch Tiểu Sao khen.
Đậu Đậu đắc ý cười, lại chỉ bức ảnh bên cạnh: “Đây là bố cháu. Ân…” – Đậu Đậu nói xong, lại nhìn về phía Hoàng Diệu Sư, lúng túng gãi đầu.
Hoàng Diệu Sư nhìn bộ dáng của Đậu Đậu, cười cười nói với Bạch Tiểu Sao: “Đây là anh rể của anh, tên là Hoàng Tây Ngạn, anh ấy được bố mẹ anh nhận nuôi, ở một mức độ nào đó cũng có thể coi là anh trai anh.” – Trong giọng nói của Hoàng Diệu Sư mang theo một chút cảm giác đau thương, giống như làn gió thổi qua làm đung đưa sợi tơ nhện.
Bạch Tiểu Sao nhìn bức ảnh, là một nam nhân rất tuấn tú.
“Hai người họ thực xứng đôi.” – Bạch Tiểu Sao nói.
“Đúng vậy – Rất xứng.” – Hoàng Diệu Sư nói xong, ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn hai bức ảnh – “Rất xứng.” – Anh thì thào.
“Có chuyện gì thế?” – Hoàng Diệu Sư đi vào phòng, đóng cửa lại.
“Không có việc gì.” – Bạch Tiểu Sao không ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn máy tính.
“Tức giận sao?” – Hoàng Diệu Sư ngồi xuống bên cạnh Bạch Tiểu Sao – “Không phải là anh cố ý muốn lừa dối em, chính là anh cảm thấy, nơi đó…… em đi thì không tốt lắm.”
“Anh đi đâu thì liên quan gì đến tôi.” – Bạch Tiểu Sao cười lạnh – “Không cần giải thích với tôi mấy thứ đó, quan hệ của chúng ta còn chưa đến mức đó.” – Ngừng một chút, cậu nói – “Đi đâu cũng được, đi gặp mẹ của con gái anh cũng được, gặp vợ cũ của anh cũng không sao, đi xem mắt, hay tham gia vào mấy thứ hoạt động đại loại thế cũng chả sao cả.”
“Là mẹ của Đậu Đậu, chị gái anh.” – Hoàng Diệu Sư nhanh chóng nói.
Bạch Tiểu Sao yên lặng một lát, quay đầu nghi hoặc nhìn Hoàng Diệu Sư.
Hoàng Diệu Sư tiếp tục giải thích: “Đậu Đậu là con của chị gái anh. Một năm trước, chị ấy cùng anh rể gặp tai nạn, mai là ngày giỗ của họ, anh chuẩn bị đưa Đậu Đậu đến tảo mộ.” – Anh cười một chút – “Anh nghĩ là nơi đó dù sao cũng là nghĩa trang, cho nên không muốn nói cho em, không nghĩ là em hiểu lầm.”
Sau một hồi im lặng, Bạch Tiểu Sao xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, là em nghĩ nhiều.”
“Kỳ thật anh lại thấy có chút cao hứng.” – Ngón tay Hoàng Diệu Sư khẽ mân mê tóc Bạch Tiểu Sao – “Em nghĩ là anh lừa em đi hẹn hò với người khác nên mới tức giận đúng không?” – Nghiêng đầu, khẽ hôn lên khóe môi cậu.
Bạch Tiểu Sao không được tự nhiên đẩy anh ra: “Đừng có nói hươu nói vượn, ai quản anh đi hẹn hò với ai.”
Hoàng Diệu Sư cười hì hì đứng lên: “Anh đi nấu cơm.”
Hoàng Diệu Sư mở cửa phòng, Đậu Đậu đang nghe lén trước cửa không cẩn thận liền ngã nhào vào người anh. Hoàng Diệu Sư gõ nhẹ lên trán cô bé: “Nghe lén người lớn nói chuyện, sao con lại không biết phép tắc thế hả?”
Đậu Đậu xoa xoa trán, cong môi: “Con sợ chú Bạch tức giận mà.”
“Chú Bạch không giận.” – Hoàng Diệu Sư quay đầu nhìn Bạch Tiểu Sao – “Bố đã nói chuyện với chú rồi.”
Đậu Đậu vẫn không tin, chạy đến bên cạnh Bạch Tiểu Sao, nghiêng đầu nhìn sắc mặt cậu.
Hoàng Diệu Sư cười lắc đầu: “Đậu Đậu, đừng làm phiền chú nhé.” – Dặn một câu, liền vào bếp nấu cơm.
Đậu Đậu cầm lấy tay Bạch Tiểu Sao: “Chú Bạch, chú đừng tức giận. Mai bố dẫn cháu đi thăm mẹ, bố bảo là nghĩa trang không nên tùy tiện đi, cho nên không muốn cho chú đi, nếu chú muốn đi, cháu sẽ bảo bố mang chú đi cùng.”Bạch Tiểu Sao bật cười: “Chú không phải là trẻ con, vì sao phải tức giận. Đi gặp mẹ cháu, chú cũng không nên đi.”
Đậu Đậu cong môi, cố gắng nghĩ ngợi một chút, nói: “Bố cháu nói, tuy rằng mẹ đã mất, nhưng điều gì mẹ cũng biết. Trước kia mẹ cũng đã từng nói muốn bố hạnh phúc. Đậu Đậu hỏi bố xem hạnh phúc là gì, bố nói hạnh phúc là được ở bên cạnh người mình thích, bố cháu thích chú, hiện tại được ở bên cạnh chú, đây chính là hạnh phúc. Mẹ cháu biết, nhất định sẽ rất vui.” [hãn, đoạn này thực không giống lời nói của trẻ con chút nào]
Bạch Tiểu Sao nhìn bộ dáng bà cụ non của Đậu Đậu, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành một nụ cười khoái trá.
“Trẻ con cũng biết hạnh phúc là gì sao?” – Nhịn không được liền nhéo má cô bé – “Bé tí thế mà cũng biết nhiều nhỉ?”
Đậu Đậu tỏ vẻ không phục: “Đậu Đậu không nhỏ nữa rồi, cháu đã năm tuổi, cháu không còn là trẻ con nữa rồi.”
“Năm tuổi không phải vẫn còn là trẻ con sao?” – Bạch Tiểu Sao đứng lên ôm Đậu Đậu ra khỏi phòng – “Năm tuổi vẫn còn là bé con.”
“Đậu Đậu không phải trẻ con, cháu đã lớn rồi.”
“Là tiểu bất điểm.”
“Không phải, là đại đứa trẻ.”
“Tiểu bảo bảo.”
“Không đúng không đúng.”
Hoàng Diệu Sư ở phòng bếp xào rau, nghe thấy thanh âm Bạch Tiểu Sao và Đậu Đậu tranh cãi ầm ĩ.
Hạnh phúc – chính là làm một mâm đồ ăn ngon cho người mình thích.