Quay đầu, nhìn thấy một nam tử cao ráo trẻ tuổi. Bạch Tiểu Sao cảm giác người này nhìn rất quen, nghĩ nghĩ, mới nhớ ra đó là ông chủ của nhà hàng lần trước Hoàng Diệu Sư đưa cậu đi.
“Là chú Phùng.” – Đậu Đậu cẩn thận chào.
“Anh đến làm gì?” – Hoàng Diệu Sư lãnh đạm hỏi.
“Đương nhiên là đến làm chuyện giống cậu rồi.” – Phùng Nam cười cười – “Anh rể cậu khi đó không phải là bạn bè của tôi sao?”
Hoàng Diệu Sư hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm để ý.
Phùng Nam không để ý đến sự lãnh đạm của Hoàng Diệu Sư, đến gần, đặt hoa lên hai ngôi mộ.
“Chuyện cũ đã qua rồi…..” – Phùng Nam nhẹ nhàng thở dài – “Cho dù có nhớ lại, thì cũng không thay đổi được gì nữa……..” – Giống như lầm bầm, nhưng lại như là đang ám chỉ điều gì đó.
Bạch Tiểu Sao thấy Hoàng Diệu Sư đột nhiên ngẩng đầu, sau đó một lúc, anh nhìn ảnh chụp trên bia mộ, chậm rãi nói: “Phùng Nam, tôi không muốn nói gì với anh, anh cũng đừng có bức tôi.”
Phùng Nam ngồi xổm, nhìn lông mi của Hoàng Diệu Sư khẽ run, cười khẽ: “Sao vậy, có người mới nên chướng mắt với người cũ?”
Hoàng Diệu Sư đột nhiên xoay người, kéo áo Phùng Nam, túm anh ta dậy: “Anh đừng có nói bậy.”
Hoàng Diệu Sư vốn luôn khiêm tốn mỉm cười bỗng nhiên lại có vẻ mặt âm ngoan khiến cho Đậu Đậu sợ hãi khóc òa lên, rồi bám chặt lấy Bạch Tiểu Sao.
Trên mặt Phùng Nam vẫn là nụ cười bình tĩnh: “Trước mặt chị gái với anh rể cậu, cậu định làm gì?”
Tiếng khóc của Đậu Đậu cùng lời nói của Phùng Nam làm Hoàng Diệu Sư bừng tỉnh, buông tay.
Bạch Tiểu Sao thấy tình huống có vẻ không được tự nhiên, liền ôm Đậu Đậu, nói với Hoàng Diệu Sư: “Em bế Đậu Đậu ra kia một chút.” – Hoàng Diệu Sư cảm kích gật đầu.
“Không muốn tôi gặp Đậu Đậu sao?”- Phùng Nam nhướn mày nhìn Hoàng Diệu Sư.
Hoàng Diệu Sư giận giữ, Đậu Đậu sợ hãi lui vào lòng Bạch Tiểu Sao, cậu vội vàng bế cô bé đi.
Đậu Đậu ôm cổ Bạch Tiểu Sao, mếu máo ủy khuất nói: “Bố dữ quá, Đậu Đậu sợ lắm.”
“Không phải là tức giận gì cháu, cháu không phải sợ.” – Bạch Tiểu Sao an ủi.
“Vâng.” – Đậu Đậu quay đầu lén nhìn bố mình với chú Phùng nói chuyện.
Bạch Tiểu Sao bế Đậu Đậu nhưng vẫn ngoái lại phía sau, vẫn thấy trên mặt Hoàng Diệu Sư là biểu hiện tức giận, mà trên mặt Phùng Nam lại là nụ cười khiêu khích.
Cho tới giờ, cậu chưa từng thấy Hoàng Diệu Sư không khống chế được cảm xúc như lần này, bình thường anh vẫn luôn là người điềm đạm bình tĩnh, đôi khi cũng sẽ tức giận, nhưng chưa lần nào lớn tiếng với người khác như vậy.
Người kia, tự xưng là bạn cũ của Hoàng Diệu Sư, hai người lại từ nhỏ cùng lớn lên, sao lại có thái độ như vậy? Cậu tò mò, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
Bạch Tiểu Sao dắt tay Đậu Đậu, nhìn những bức ảnh trên các ngôi mộ xung quanh, nam nữ già trẻ, đẹp xấu không gì không có. Mùa đông đã sắp qua nhưng khí lạnh vẫn còn, khiến cho những đóa hoa khô quắt trước mộ đung đưa, cảm giác âm lãnh, không khỏi khiến người ta rùng mình.
“Đậu Đậu, cháu có lạnh không?” – Bạch Tiểu Sao hỏi.
“Lạnh ạ.” – Đậu Đậu ngửa cổ nhìn Bạch Tiểu Sao, vươn hai tay, làm bộ muốn Bạch Tiểu Sao bế. Cậu bất đắc dĩ lắc đầu, ôm lấy Đậu Đậu.
“A, bố đến kìa.” – Đậu Đậu bỗng nhiên nhìn về phía sau Bạch Tiểu Sao, cao hứng nói.
Bạch Tiểu Sao quay đầu, thấy Hoàng Diệu Sư đang đi lại.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi nóng.” – Hoàng Diệu Sư nói.