Không lâu sau, dưới tác dụng của thuốc, bé con đã ngủ say.
Bạch Tiểu Yêu đem bản thảo vào phòng, vừa để ý Đậu Đậu vừa tranh thủ viết lách.
Đang sốt nên bé con ngủ cũng không yên, khi thì vươn tay, khi thì đạp chăn, Bạch Tiểu Sao lại cẩn thận đắp lại chăn cho cô bé. Sờ trán, thấy cô bé toát mồ hôi, mặt đỏ bừng, thấy nóng, cậu liền lấy khăn lạnh để hạ nhiệt.
Đến trưa, dưới tác dụng của thuốc, Đậu Đậu đã hạ sốt.
Bạch Tiểu Sao nấu cháo, sau đó cẩn thận đút cho cô bé.
Nuốt miếng cuối cùng, Đậu Đậu thở phù một tiếng, nhìn Bạch Tiểu Sao, mỉm cười ngọt ngào: “Chú Bạch thật tốt.”
“Cháu không cần vuốt đuôi, nhanh hết bệnh để còn đi nhà trẻ.”
Đậu Đậu nhìn Bạch Tiểu Sao cười ngây ngô: “Chú ơi, hôm qua cháu mơ thấy mẹ.”
“Vậy sao?” – Bạch Tiểu Sao mỉm cười – “Thế mẹ khen cháu là bé ngoan hay bảo cháu không cần ngang bướng?”
Đậu Đậu chu môi: “Cháu có ngang bướng đâu. Mẹ khen cháu là bé ngoan, mẹ còn bảo cháu đã lớn rồi, phải chăm sóc cho bố nữa.”
“Vậy mà giờ cháu lại đang ốm đây, để bố cháu phải chăm. Mẹ đã dặn phải chăm sóc bố, cháu còn không nhanh khỏi bệnh lên thì mới chăm bố được chứ.”
“Vâng. Đậu Đậu sẽ nhanh khỏe thôi.” – Đậu Đậu mạnh mẽ gật đầu.
Bạch Tiểu Sao bị Đậu Đậu làm cho phì cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô nhóc.
“…..” – Đậu Đậu nhìn Bạch Tiểu Sao, như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Có chuyện gì? Có phải lại khó chịu ở đâu?”“Chú Bạch, chú thích bố cháu không?” – Đậu Đậu ngước đôi mắt to tròn trong sáng hỏi.
“Sao tự dưng cháu lại hỏi cái này?”
“Chú Phùng ấy – Là cái chú mà hôm qua gặp đó – Trước kia thường hay đến nhà cháu lắm, khi mà mẹ còn ở nhà bên kia cơ.” – Đậu Đậu nháy mắt – “Có một lần cháu thấy chú Phùng nói chuyện với mẹ, rồi mẹ tức giận đuổi chú ấy đi. Sau đó cháu nghe nói là chú ấy thích bố cháu. Nhưng mà hình như bố lại không thích chú ấy, bởi vì mẹ cứ nhìn thấy chú Phùng là tức giận, bố gặp chú ấy cũng thế. Cháu thích chú Bạch hơn cơ, chú đừng để chú Phùng cướp bố cháu đi.”
Bạch Tiểu Sao ngây người một lúc, Phùng Nam thích Hoàng Diệu Sư? Nhưng sao mình lại không có cảm giác đấy nhỉ.
Thấy Bạch Tiểu Sao không nói gì, Đậu Đậu kéo áo cậu, Bạch Tiểu Sao lấy lại tinh thần, cười nhẹ: “Nhưng người bố cháu thích là ai mới được chứ. Nếu mà bố cháu thích chú Phùng, thì chú cũng không có cách gì. Người bố cháu thích chắc gì đã là chú, nhỡ bố cháu thích chú Phùng thì sao?”
“Không phải đâu.” – Đậu Đậu lắc đầu – “Trước đây không bao giờ bố cháu dẫn ai về nhà cả. Mấy lần chú Phùng đến đều bị bố đuổi đi mà. Bố nói là không cần người tùy tiện ở trong nhà.”
“Được rồi, tiểu yêu tinh này. Chuyện của người lớn không nên xen vào, mau uống thuốc rồi ngủ đi.” – Bạch Tiểu Sao cười rồi lấy thuốc cho cô bé.
Thấy Bạch Tiểu Sao không trả lời mình, Đậu Đậu hơi tức giận, uống thuốc, bĩu môi lùi vào chăn.
Bạch Tiểu Sao cười, tiếp tục viết lách.
Tay viết bản thảo, nhưng trong lòng lại có cảm giác không yên tâm, viết hai dòng thì sai một dòng, ý tứ loạn hết cả. Thở dài, cậu dừng lại, tự rót cho mình một chén nước rồi ngồi ngẩn người.
Cuộc sống từ nhỏ đến lớn của Bạch Tiểu Sao đều rất đơn giản, kể cả việc nhận ra bản thân mình đồng tính, tự ra ở riêng, quan hệ bên ngoài, tất cả đều rất dễ dàng thừa nhân. Chính là với Hoàng Diệu Sư, tất cả mọi việc đều không theo quỹ đạo.
Thật là bực mình.
“Phải vậy không?” – Lúc ấy cậu không nhìn kĩ, hiện tại nghĩ lại cũng thấy có vài phần giống nhau – “ Vì sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?” – Bạch Tiểu Sao tò mò hỏi.
Hoàng Diệu Sư nhìn trần nhà, thở dài: “Anh đã nói qua với em, Tây Ngạn là trẻ mồ côi, được gia đình anh nuôi dưỡng. Mẹ Tây Ngạn là chị gái của mẹ Phùng Nam, mẹ Phùng Nam chính là dì của Tây Ngạn.”
Bạch Tiểu Sao cảm thấy hứng thú, một cánh tay chống đầu, nhìn Hoàng Diệu Sư: “Không phải là trẻ mồ côi sao? Sao lại có dì?”
Hoàng Diệu Sư liếc nhìn Bạch Tiểu Sao: “Mẹ Tây Ngạn yêu một người, nên đã cãi nhau với gia đình. Nhưng mà nam nhân kia, chính là cha của Tây Ngạn lại là người vô trách nhiệm, vứt bỏ mẹ con họ. Mẹ Tây Ngạn không còn mặt mũi về nhà, tự mình nuôi dưỡng Tây Ngạn, nhưng do uất ức trong lòng, không lâu liền sinh bệnh. Khi đó bà liền đưa Tây Ngạn đến nhờ cha mẹ anh nuôi dưỡng. Khi làm thủ tục nhận nuôi xong, thì người nhà mẹ Tây Ngạn tìm đến, nhưng mà đã muộn rồi. Sau khi mẹ Tây Ngạn mất, người nhà bên đó muốn mang anh ấy về nhưng mà Tây Ngạn không chịu. Không có cách nào khác, dì của Tây Ngạn chuyển nhà đến gần nhà anh, thuận tiện chiếu cố cháu trai mình.”
“Hóa ra là như thế.” – Bạch Tiểu Sao gật đầu – “Trách không được mấy người đều lớn lên cùng nhau.”
Hoàng Diệu Sư không nói gì, chỉ thản nhiên cười, nhưng nụ cười đó lại có chút lãnh đạm.
Bạch Tiểu Sao vừa nghĩ vừa cười: “Hóa ra anh và tên kia là thanh mai trúc mã. Khó trách hắn lại thích Đậu Đậu, dù sao cũng là con của anh họ hắn. Nhưng mà sao hắn lại có địch ý với anh nhiều như vậy? Chỉ vì anh họ hắn ở lại nhà anh sao? Có vẻ không đúng lắm.”
“Ngủ đi, mai anh còn phải đi làm.” – Hoàng Diệu Sư liếc Bạch Tiểu Sao, xoay người, nhắm mắt.
“Hứ, không nói thì thôi.” – Lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn, Bạch Tiểu Sao phẫn nộ hừ một tiếng rồi lùi vào chăn.
Hoàng Diệu Sư nằm trong chăn, khẽ thở dài.
Sáng sớm, Bạch Tiểu Sao muộn mới rời giường.
Đi qua phòng khách im lặng, đẩy cửa phòng vệ sinh, lại nghe trong nhà có tiếng nói chuyện nho nhỏ. Chả lẽ anh ấy không đưa bé con đi nhà trẻ?
Đẩy cửa phòng của Đậu Đậu, thấy Hoàng Diệu Sư ngồi bên giường, Đậu Đậu nằm trên giường, trùm kín chăn.
“Có chuyện gì vậy?” – Bạch Tiểu Sao hỏi.
“Chú…..” – Đậu Đậu yếu ớt chào, sau đó lại ho khan vài tiếng.
“Hôm qua lên núi, chắc là bị nhiễm gió lạnh nên sốt.” – Hoàng Diệu Sư nói.
“Ngô.” – Bạch Tiểu Sao tiến đến sờ trán Đậu Đậu, quả là nóng.
“Anh xin nghỉ à?” – Bạch Tiểu Sao hỏi Hoàng Diệu Sư.
“Đành phải thế thôi.” – Hoàng Diệu Sư bất đắc dĩ nói.
Bạch Tiểu Sao vỗ vỗ vai anh: “Anh cứ đi làm đi, để em chăm sóc cho Đậu Đậu là được. Hôm qua vừa xin nghỉ rồi, hôm nay lại xin nghỉ nữa thì không hay lắm.”
Nhìn Hoàng Diệu Sư trầm ngâm, Bạch Tiểu Sao cười nói: “Sao vậy, anh không tin em sao? Sợ em không chăm sóc tốt cho cô bé sao?”
Quả thật cũng hơi lo lắng, Hoàng Diệu Sư đành cười, không biết phải nói gì.
Đậu Đậu kéo chăn, yếu ớt nói: “Bố nhanh đi làm đi, bố còn phải kiếm tiền nuôi con với chú Bạch nữa mà.”
Bạch Tiểu Sao không khỏi cười to, đẩy vai Hoàng Diệu Sư: “Đúng vậy, anh nhanh đi làm đi, kiếm tiền nuôi em với Đậu Đậu.”
Hoàng Diệu Sư cũng cười, nhẹ nhàng xoa đầu Đậu Đậu: “Tiểu yêu tinh.” – Rồi xoay người nói với Bạch Tiểu Sao – “Anh đi làm đây, Đậu Đậu giao cho em.” – Nói rồi đưa cho Bạch Tiểu Sao mấy loại thuốc cùng hướng dẫn sử dụng, rồi vội vã rời đi.
“Rất khó chịu phải không?” – Bạch Tiểu Sao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Đậu đỏ bừng lên, hỏi.
Đậu Đậu gật đầu.
Bạch Tiểu Sao sờ trán Đậu Đậu: “Đậu Đậu cố ngủ đi, ngủ một giấc rồi dậy sẽ không khó chịu nữa.”
“Vâng ạ.” – Đậu Đậu nói xong thì nhắm mắt lại.