Hoàng Diệu Sư tựa đầu vào vai Bạch Tiểu Sao, cậu cầm tay anh, cảm giác bàn tay anh rất lạnh.
Nghe chuyện cũ đau thương này nhưng mà không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh.
Một lúc sau, Hoàng Diệu Sư đẩy Bạch Tiểu Sao ra, trên mặt là nụ cười nhạt nhẽo: “Không có gì, đều là chuyện trước kia, Phùng Nam đến đây anh mới nhớ đến. – Cảm thấy đột nhiên yếu ớt khiến anh xấu hổ, gãi gãi đầu – “Phùng Nam là người rất cố chấp, Đậu Đậu rất giống chị anh, thế nên hắn luôn muốn mang con bé đi. Hơn nữa khi chị ấy mất, Phùng Nam vẫn cho rằng là lỗi tại anh nên hắn vẫn luôn ám anh. Nhưng mà cũng không thể biết là hắn muốn gì, trả thù hay chỉ là đơn giản không muốn thấy anh với người khác bên nhau, hắn coi anh như là tài sản của hắn vậy.”
Hoàng Diệu Sư nói xong, thở dài: “Anh vẫn nhớ ngày mà anh tâm sự với chị ấy, chị ấy và Tây Ngạn đều rất yêu anh, cho nên anh muốn sống vui vẻ, sống cho cả phần của hai người nữa.”
Bạch Tiểu Sao ngửa đầu nhìn anh, thân hình thon gầy, nhưng trong ánh mắt lại là sự kiên định vững vàng.
Bạch Tiểu Sao theo bản năng vươn tay, bắt lấy cánh tay Hoàng Diệu Sư, lại buông ra: “Chị anh nói rất đùng, anh hạnh phúc là điều tốt đẹp nhất đối với hai người đó.”
Hoàng Diệu Sư mỉm cười, cúi đầu hôn lên má Bạch Tiểu Sao: “Đương nhiên rồi.”
Hoàng Diệu Sư đi tắm, Bạch Tiểu Sao ngồi trên giường, ngón tay chạm vào nơi vừa tiếp xúc với môi anh, dường như vẫn còn cảm giác ôn nhuận, hạnh phúc mà lại vô cùng ngọt ngào.
Phùng Nam không tới tìm, mà cũng không có chuyện gì xảy ra.
Từng ngày từng ngày cứ trôi qua như vậy.
Ngày cuối tháng, đối với Đậu Đậu là một ngày không như mọi ngày.
Bạch Tiểu Sao làm một bàn các món Đậu Đậu thích, màu sắc rực rỡ, hương vị quyến rũ, quả thực là làm cho người ta phải chảy nước miếng.
Ngoài cửa đã nghe thấy tiếng Đậu Đậu hát, chứng tỏ là cô bé đã về đến nhà. Mở cửa, Đậu Đậu bổ nhào vào lòng Bạch Tiểu Sao, khiến cho chiếc đĩa trên tay Bạch Tiểu Sao suýt rơi, rồi nhanh chóng chạy đến bàn cơm.
“Hôm nay ở nhà trẻ, cô giáo khen Đậu Đậu vừa ngoan vừa thông minh.” – Đậu Đậu bám lấy Bạch Tiểu Sao, khoe.
“Vậy sao?” – Bạch Tiểu Sao cười ôm lấy cô bé – “Vậy thì từ nay Đậu Đậu phải càng ngoan hơn nhé.”
“Cháu vẫn luôn ngoan mà.” – Đậu Đậu ôm cổ Bạch Tiểu Sao – “Chú Bạch, mai nhà trẻ tổ chức văn nghệ, muốn bố mẹ cùng tham gia. Chú Bạch đi cùng với bố cháu đi.”
“Thế sao?” – Quay đầu nhìn Hoàng Diệu Sư đang dọn bàn ăn – “Liên hoan văn nghệ?”
“Đúng vậy.” – Hoàng Diệu Sư cười tủm tỉm – “Có muốn đi cùng không?”
Bạch Tiểu Sao không khỏi mỉm cười: “Người ta nói là bố mẹ các bé đi, em lấy danh nghĩa gì mà đi?”
“Em nghĩ là nên lấy danh nghĩa gì?” – Hoàng Diệu Sư vặn lại – “Em nghĩ thế nào liền lấy thế đi.”
Bạch Tiểu Sao không nói gì, mím môi ngồi xuống bàn ăn, trong ánh mắt nhìn Hoàng Diệu Sư mang theo một tia cười giảo hoạt.
Đậu Đậu ngồi trong lòng Bạch Tiểu Sao ra sức lắc cậu: “Chú đi đi mà, đi đi chú…..”
Bạch Tiểu Sao bị làm cho choáng váng, đành phải đồng ý: “Được rồi, được rồi, chú đi. Cháu lắc làm chú chóng mặt quá đi.”
“Chú thật tốt, chú là người tốt.” – Đậu Đậu cười hì hì cọ cọ lên cổ Bạch Tiểu Sao – “Chú ơi, Đậu Đậu còn tham gia múa nữa cơ, mặc váy thiên nga, rất đẹp đó.” – Vừa nói vừa nhảy xuống, xoay vài vòng – “Cháu thích nhất là thiên nga….”
“Đậu Đậu, hôm nay con mà múa, nói không chừng mai chú sẽ không có hứng xem đâu.” – Hoàng Diệu Sư nhắc nhở cô bé.
“A?” – Đậu Đậu vội vàng dừng lại, bò lên đùi Bạch Tiểu Sao – “Chú mai nhất định phải đến xem Đậu Đậu múa nhé, cô giáo nói là Đậu Đậu múa rất đẹp.”
“Được, nhất định mai chú sẽ đi.” – Bạch Tiểu Sao bế Đậu Đậu đặt xuống đất, đứng lên phụ Hoàng Diệu Sư dọn thức ăn.
“Như vậy…. mai em lấy danh nghĩa người nhà Đậu Đậu đến nhé.” – Hoàng Diệu Sư cười xấu xa, tay còn cố ý nhéo một cái vào eo Bạch Tiểu Sao.
Đêm đã khuya.
Hoàng Diệu Sư dỗ Đậu Đậu ngủ xong, trở về phòng, Bạch Tiểu Sao đang ngồi trước máy tính lướt web.
Hoàng Diệu Sư ngồi xuống giường, nhìn Bạch Tiểu Sao không nói gì. Bạch Tiểu Sao cảm thấy ánh mắt của anh, nghi hoặc quay đầu lại.
“Sao vậy?”
Hoàng Diệu Sư nhìn sang chỗ khác, do dự một chút, ấp úng hỏi: “Em có hứng thú nghe chuyện trước kia không?”
“Ân?” – Bạch Tiểu Sao nhìn Hoàng Diệu Sư, cười nhe – “Nếu anh muốn nói thì em sẽ nguyện ý nghe.” – Vừa nói vừa tắt máy tính.
Hoàng Diệu Sư cúi đầu, nhìn xuống tay mình: “Hồi nhỏ, bố mẹ anh đều bận rộn, không có thời gian chăm sóc anh, thế nên đều là Tây Ngạn với chị gái anh chăm lo cho anh. Tây Ngạn là người rất tốt, lại còn thông mình, bao giờ cũng đứng đầu trong các cuộc thi ở trường, bề ngoài lại ưa nhìn. Từ nhỏ đến lớn, Tây Ngạn luôn là thần tượng của anh, anh luôn hi vọng một ngày có thể giống như anh ấy, được mọi người yêu quý.
Mãi đến khi trưởng thành, lần đầu tiên mộng xuân của anh lại mơ thấy Tây Ngạn. Anh thấy vô cùng hổ thẹn, không dám nói cho bất cứ ai. Dần dần, anh phát hiện ra, tình cảm của anh với Tây Ngạn.Nhưng anh biết, loại tình cảm này không thể nói cho người khác, cũng không được mọi người ủng hộ, cho nên anh vẫn luôn cố gắng kìm nén.
Phùng Nam là em họ Tây Ngạn, tuổi cũng gần bằng anh, Tây Ngạn thường hay dẫn anh đến nhà hắn chơi. Mỗi khi nhà Phùng Nam có tụ hội linh tinh gì đều gọi Tây Ngạn, mà Tây Ngạn lại thích mang anh đi cùng, vì thế nên mọi người dần cũng thân nhau hơn. Có đôi khi Phùng Nam đến nhà anh, Tây Ngạn không có nhà, Phùng Nam rủ anh ra ngoài chơi. Vì Phùng Nam và Tây Ngạn khá giống nhau, nên anh cũng rất quý hắn. Mọi người thường cùng nhau đi hát karaoke hoặc rủ nhau đi uống linh tinh gì đó.
Quãng thời gian đó, anh rất vui nhưng cũng thấy rất áp lực. Có một lần đi uống cùng Phùng Nam, hai người đều say, anh đem Phùng Nam thành Tây Ngạn mà thổ lộ. Cũng không nhớ Phùng Nam nói gì, dù sao sau đó cũng lên giường, đó là lần đầu tiên của anh, khi anh mới mười lăm tuổi.
Sau đó Phùng Nam thành bạn giường của anh. Nhưng thực ra Phùng Nam cũng không thích anh, người hắn thích là chị Vũ Phi, chị gái anh. Chị Vũ Phi và Tây Ngạn cùng lớn lên, có thể coi là thanh mai trúc mã. Tất cả mọi người đều thấy rõ là chị ấy nhất định sẽ lấy Tây Ngạn. Cho nên ở một mức nào đó, có thể nói là Phùng Nam oán hận Tây Ngạn.
Mà từ nhỏ đến lớn, người Tây Ngạn luôn chiếu cố là anh, cho nên Phùng Nam cũng âm thầm oán hận anh. Ở trên giường, hắn mắng anh ti tiện, đãng, vô sỉ. Sau đó, thấy gương mặt anh cũng giống chị gái, lại đi giải thích. Hắn giống Tây Ngạn, anh cũng không thể tức giận với hắn được, Nhưng trên thực tế, anh là người bị vũ nhục, cảm giác này anh mãi không thể quên được. Đã vài lần anh muốn chia tay, nhưng hắn uy hiếp, nói sẽ đem chuyện anh thích Tây Ngạn nói cho bố mẹ anh, nếu không thì cũng là nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng cuối cùng vẫn là tổn thương nhau mà thôi.
Năm anh tốt nghiệp đại học, chị anh và Tây Ngạn kết hôn. Anh cũng cảm thấy khó xử, vì thế thuê phòng ở bên ngoài, cũng giao du với đủ loại người ở quán bar. Khi Phùng Nam biết thì rất tức giạn, hắn cảm thấy rằng anh chỉ có thể để cho một mình hắn thượng, cho nên thấy anh đi cùng người đàn ông khác thì vô cùng tức giận, hắn đem tính hướng của anh nói cho bố mẹ anh, còn nói là anh thích Tây Ngạn. Bố mẹ, chị gái, cả Tây Ngạn đều vô cùng khiếp sợ, liền gọi anh về nhà tra hỏi, Phùng Nam thì chế giễu.
Anh cãi nhau với mọi người trong nhà, hơn nữa cũng không còn mặt mũi nào mà về, cho nên liền bỏ nhà đi, tìm cho mình một cuộc sống mới.
Vài năm đó, mọi người trong nhà cũng lo lắng đi tìm anh. Tuy đã cắt đứt liên lạc nhưng mà họ vẫn tìm được anh.
Đích thân chị gái anh đến, nói chuyện với anh rất lâu. Chị ấy bảo bố mẹ đã tha thứ cho anh, chị âis còn giải thích, vì chị ấy đã cướp đi Tây Ngạn. Nhưng anh không trách chị ấy, chị ấy ở cùng với Tây Ngạn là chuyện tốt. Anh rời đi, chính là vì anh cảm thấy không có mặt mũi nào để gặp hai người. Hơn nữa, khi rời khỏi nhà, anh mới nhận ra tình cảm của anh với Tây Ngạn là sùng bái nhiều hơn là yêu. Ngày đó anh nói chuyện rất nhiều, mọi chuyện đều đã qua, chị ấy cũng nói, mặc kệ là anh thích con trai hay con gái, chị ấy chỉ mong anh sẽ hạnh phúc.
Năm thứ hai, anh về nhà, khi đó Đậu Đậu đã được gần ba tuổi. Vì chuyện của anh khi đó mà chị ấy với Tây Ngạn cũng chưa được đi hưởng tuần trăng mật. Thế nên, anh về có thể chăm sóc Đậu Đậu, để hai người có thể an tâm đi chơi. Ai ngờ, trên đường về nhà, máy bay xảy ra sự cố……”
Thanh âm Hoàng Diệu Sư thấp dần: “Nếu có thể làm lại, anh nhất định sẽ không bỏ nhà đi, nhất định sẽ đối xử tốt với chị anh và Tây Ngạn, không để cho hai người phải lo lắng……”
Bạch Tiểu Sao vươn tay ôm lấy anh: “Không có việc gì, không có việc gì……..” – Cảm giác một Hoàng Diệu Sư lạc quan bình thương giờ vô cùng yếu đuối.