Dọc đường về, Hoàng Diệu Sư âm trầm, không nói gì.
Đậu Đậu trong lòng sợ hãi, nhẹ nhàng túm áo Hoàng Diệu Sư, lại bị Hoàng Diệu Sư gỡ ra, liếc mắt nhìn Đậu Đậu hừ một tiếng, rồi quay ra ngoài nhìn đường phố.
Đậu Đậu biết lần này là bố giận thật, trong lòng sợ hãi, nhìn Bạch Tiểu Sao cầu xin.
Bạch Tiểu Sao vốn cũng có chút tức giận, nhưng mà thấy ánh mắt đáng thương của Đậu Đậu, trong lòng cũng có chút không đành lòng, vừa định an ủi, lại nghe thấy giọng Hoàng Diệu Sư: “Con đừng nghĩ giả bộ đáng thương để mong trợ giúp, về nhà tự suy nghĩ xem mình sai ở đâu.”
Nghĩ đến ngày thường Đậu Đậu cũng đổi mặt nhanh chóng, Bạch Tiểu Sao bất đắc dĩ quay lưng về phía cô bé, không có gì gọi là đồng tình nhìn vẻ mặt sắp khóc của Đậu Đậu.
Xuống xe, Hoàng Diệu Sư lên nhà, Đậu Đậu vội vàng cúi đầu đi theo, Bạch Tiểu Sao đi sau cùng, buồn cười nhìn Đậu Đậu cẩn thận đi sau Hoàng Diệu Sư.
Vào nhà, Hoàng Diệu Sư ngồi xuống sô pha, ánh mắt thâm trầm nhìn Đậu Đậu, không nói gì.
Đậu Đậu đi đến bên cạnh anh, cúi đầu, vặn vẹo tay.
“Bố…… con sai rồi…..” – Âm thanh nhỏ dần.
Hoàng Diệu Sư liếc mắt nhìn cô bé: “Tự mình nói xem con sai ở đâu?”
“Con…….con…….” – Vặn tay, ấp úng – “Không nên nói chuyện cùng chú Phùng…… Không nên lén đi mà không nói gì với bố……” – Ấp úng, trong lòng không ngừng mặc niệm: ‘Chú Bạch, mau đến cứu cháu đi…….”
“Thế thôi? Còn gì nữa?” – Hoàng Diệu Sư liếc mắt hỏi tiếp.
Tiếp tục ấp úng: “Con…… Không biết ……” – Bố giận thật rồi, thật đáng sợ quá đi.
Hoàng Diệu Sư đột nhiên đứng lên, Đậu Đậu bị dọa nhảy dựng, vội vàng lui về phía sau vài bước, oa một tiếng khóc lớn.
“Bố ơi, Đậu Đậu sai rồi, bố đừng giận nữa, lần sau Đậu Đậu không dám nữa……” – Cô nhóc khóc toáng lên, tiếng khóc kinh thiên động địa……. Chú Bạch, Đậu Đậu rất đáng thương, mau đến cứu Đậu Đậu đi……..
Đáng tiếc, tuyệt chiêu lần này không thành công. Lỗ tai nghe được thanh âm gõ bàn phím lách cách của Bạch Tiểu Sao, thôi xong rồi, chú Bạch không cứu, nhất định mông mình sẽ nở hoa…. Vì thế Đậu Đậu càng khóc lớn, nước mắt tuôn ra như suối, không khác gì đê Hoàng Hà vỡ.
Hoàng Diệu Sư nhíu mày: “Không được khóc. Còn khóc nữa thì về phòng tự suy nghĩ.”
Tiếng khóc lập tức giảm xuống, chỉ còn là âm thanh nức nở.
“Nói đi, vì sao lại muốn lừa bố với chú Bạch? Chưa nói gì với bố mà đã đi với người khác? Con có hiểu được không vậy, con rất thân với chú Phùng sao? Chú Phùng muốn con làm gì con có biết không? Nhỡ đâu hắn đem con bán đi thì làm sao?”
Đậu Đậu vừa nức nở vừa nói: “Bởi vì…. Bởi vì…… chú Phùng nói……..có đồ của mẹ muốn đưa cho con……..muốn con không nói với bố.”
Hoàng Diệu Sư ngây người: “Đồ của mẹ con? Hắn đưa gì cho con? Lấy ra cho bố xem.”
Đậu Đậu lấy ra vật gì đó, cẩn thận đặt lên tay Hoàng Diệu Sư.
Đó là hai chiếc nhẫn hoa văn đơn sơ, bên trong có khắc tên viết tắt của Hoàng Vũ Phi “HYF”. Hoa văn đơn giản, vừa nhìn là biết không phải là người chuyên nghiệp, nhưng lại tràn đầy tình cảm.
Hoàng Diệu Sư cầm lấy nhẫn, có chút hoảng hốt, đó là chuyện rất lâu rồi, Phùng Nam nói với anh là hắn yêu Hoàng Vũ Phi, vì thế dùng dao khắc tên viết tắt của chị mình lên nhẫn, nói một ngày nào đó sẽ đưa cho chị ấy. Hóa ra là hắn vẫn chưa đưa cho chị.
Hoàng Diệu Sư thấp giọng thở dài, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn nhỏ nhắn, thấy hoa văn trên nhẫn đè lên một cái gì đó, có lẽ khắc xong rồi nên muốn xóa đi, đưa ra sáng nhìn, tựa hồ như là ba chữ “H Y S”, anh nhất thời sửng sốt.
Bạch Tiểu Sao lấy điện thoại ra, nhét vào tay Hoàng Diệu Sư: “Anh gọi điện cho Phùng Nam đi, em lên lầu tìm. Tòa nhà này chỉ có một cửa ra, vừa rồi chúng ta đứng đó không thấy Đậu Đậu đi qua, chứng tỏ là ở bên trên. Anh ở đây, để em lên.”
“Không, em ở dưới, để anh đi, Đậu Đậu là con anh.” – Hoàng Diệu Sư nói xong, chuẩn bị đẩy Bạch Tiểu Sao ra, lại bị cậu túm lại.
“Anh bình tĩnh lại.” – Bạch Tiểu Sao gào lên – “Hiện tại anh đang hoảng loạn như vậy, tìm cái gì mà tìm, anh ở dưới này, nếu không giữ được thì gọi báo nguy.” – Nói xong đẩy tay Hoàng Diệu Sư ra, chạy lên lầu.
Lên tầng, đến phòng học nào cậu cũng mở cửa, gọi tên Đậu Đậu.
Cô giáo mặc áo tím thấy Bạch Tiểu Sao lớn tiếng gọi Đậu Đậu, nghi hoặc nên đi đến hỏi: “Anh tìm Đậu Đậu sao? Vừa rồi tôi thấy cô bé nói chuyện với một người đàn ông ở trên lầu.”
“Phòng nào?” – Bạch Tiểu Sao vội tóm lấy cô giáo.
“Tôi dẫn anh đi.” – Cô giáo vừa nói vừa dẫn Bạch Tiểu Sao trên lầu, đến một gian phòng phía trước thì dừng lại.
Bạch Tiểu Sao đề phòng, gọi to tên Đậu Đậu rồi vọt vào phòng, vừa vào thì sửng sốt.
Ngồi bên cạnh Đậu Đậu, chính là Phùng Nam,là người mà Bạch Tiểu Sao định giương cung bạt kiếm.
Đậu Đậu và Phùng Nam im lặng ngồi đối diện nhau, Phùng Nam nói thầm gì đó với Đậu Đậu, thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Bạch Tiểu Sao đến gần: “Đậu Đậu, sao cháu chạy đi mà không nói với ai, cháu có biết là chúng ta lo cho cháu không hả?”
“Không……Không phải thế.” – Đậu Đậu ấp úng, vội nhảy xuống, muốn chạy đến bên Bạch Tiểu Sao, lại bị Phùng Nam giữ chặt.
“Tôi tốt xấu gì cũng là em họ của bố đẻ Đậu Đậu, sao có thể coi là người ngoài được?” – Phùng Nam cười lạnh, túm chặt lấy Đậu Đậu.
“Anh buông cô bé ra.” – Bạch Tiểu Sao bước đến, giữ lấy tay kia của Đậu Đậu.
Thấy Bạch Tiểu Sao tức giận, Đậu Đậu cũng sợ hãi: “Chú Phùng……. Bố cháu đang lo….Cháu……..cháu……. cháu muốn về nhà với chú Bạch.” – Cô bé cố gắng thoát khỏi tay Phùng Nam, nhưng lại không được, sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Sao.
“Phùng Nam, anh rốt cuộc là muốn gì? Uy hiếp Diệu Sư, dụ dỗ Đậu Đậu, nhà họ Hoàng thiếu nợ anh sao? Anh yêu chị của Diệu Sư đúng không? Chị ấy là người rất quan tâm đến anh ấy, chị ấy trên trời có linh thiêng nếu biết anh bắt nạt Diệu Sư, sẽ không để cho anh yên đâu. Diệu Sư là nể tình Tây Ngạn nên mới không nói gì với anh, anh lấy tư cách gì mà làm loạn? Anh buông Đậu Đậu ra, chúng ta cùng đấu, nếu không gọi đến đây, xem ai là người mất mặt.”
Vừa nói xong thì cửa bật mở, Hoàng
Diệu Sư gọi tên Đậu Đậu rồi chạy vào, bên cạnh là cô giáo vừa nãy dẫn Bạch Tiểu Sao đến đây, cùng với vài vị phụ huynh và mấy cô giáo khác.
“Đậu Đậu, con không sao chứ?” – Hoàng Diệu Sư ôm Đậu Đậu, kiểm tra, lại kéo Đậu Đậu khỏi tay Phùng Nam, để cô bé đứng sau lưng mình, tức giận gào lên với Phùng Nam – “Phùng Nam, rốt cuộc là anh muốn gì? Đậu Đậu không phải là Hoàng Vũ Phi, anh không cần phải bám theo con bé. Tôi không muốn gặp anh, cũng không muốn Đậu Đậu thấy anh, anh đừng cố dây dưa nữa.”
“Tôi chỉ muốn nhìn con gái của Vũ Phi thôi mà.” – Phùng Nam lộ ra nụ cười yếu ớt – “Tôi chỉ muốn nhìn con gái của Vũ Phi và Tây Ngạn thôi mà, Tây Ngạn là anh họ tôi, tôi đến gặp con gái của anh ấy thì có gì sai? Em cũng không phải là bố đẻ của Đậu Đậu, vì sao ngay cả quyền gặp Đậu Đậu của anh cũng cướp mất. Em không thấy là mình tàn nhẫn sao?” – Lời nói vô cùng khẩn thiết, khiến các cô giáo cũng thổn thức không thôi.
Hoàng Diệu Sư biết Phùng Nam lại giả bộ yếu ớt trước mặt mọi người để lấy lòng, anh cười lạnh một tiếng, không nói gì, ôm lấy Đậu Đậu, nói với Bạch Tiểu Sao: “Mình đi thôi.”
Đậu Đậu biết bố đang tức giận, cũng không dám nói gì, đi qua cô giáo vụng trộm vẫy tay: “Chào cô giáo Đỗ.”