Nhất thời, anh không còn tâm trạng nào để trách cô bé nữa, đem nhẫn đưa cho Đậu Đậu: “Tự mình cất đi, lần sau…… Nếu có lần sau, tự mình về phòng suy nghĩ xem.” – Nói xong đẩy Đậu Đậu ra đi về phòng bếp.
Vào bếp, gọi điện cho Phùng Nam.
“Anh có ý gì?” – Hoàng Diệu Sư hỏi.
“Ý gì là ý gì?” – Phùng Nam làm bộ không biết hỏi lại.
“Chiếc nhẫn đó.” – Hoàng Diệu Sư nói – “Vì sao anh lại đưa cho Đậu Đậu.”
Phía bên kia, dường như nghe được tiếng Phùng Nam cười lạnh: “Chiếc nhẫn đó vốn để tặng Vũ Phi, hiện tại tặng cho con gái của cô ấy, có gì không đúng sao?”
Hoàng Diệu Sư nhất thời nghẹn lời, tức giận: “Anh không cần tiếp cận Đậu Đậu, đây là lần cuối cùng tôi nói với anh, tôi không muốn có bất cứ liên hệ gì với anh nữa, cả Đậu Đậu cũng thế.” – Nói xong cúp điện thoại.
Di động phát ra âm thanh “Tút tút”.
Phùng Nam giơ tay, ngơ ngác nhìn màn hình di dộng, cũng không biết phải làm gì.
Diệu Sư lãnh đạm là kết quả có thể đoán trước được. Trong trí nhớ, vẫn còn in rõ hình ảnh em ấy ngồi trước mặt mình, nghe chính mình nói chuyện tình cảm của mình với Vũ Phi, hoặc là khi em ấy say rượu nói ra cảm tình với Tây Ngạn. Khi đó thật tuyệt biết bao, trong ánh mắt của Diệu Sư là một tầng sương mù, hơi mơ màng, thật xinh đẹp. Nhưng vì sao khi đó mình lại không nhận ra.
Bởi vì trong mắt đều là Vũ Phi, cho nên hoàn toàn bỏ qua Diệu Sư ở bên người.
Bởi vì với Tây Ngạn có oán hận, cho nên toàn bộ đều phát tiết lên người Diệu Sư.
Vì sao lại làm thế? Vì cái gì……. Không để ý đến người bên cạnh?
Phùng Nam thở dài, tắt di động, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. Hít một hơi, cảm giác khói thuốc chậm rãi thâm nhập vào cơ thể, mang theo một chút đau đớn.
Khi nào thì phát hiện ra mình có cảm tình với Diệu Sư?
Là một ngày thật lâu trước đó, thấy Hoàng Diệu Sư cùng với người khác từ quán bar đi ra, nụ cười mị hoặc mê người, bỗng nhiên tức giận. Giống như là đột nhiên ý thức được người kia hóa ra không phải thuộc về mình, hóa ra em ấy cũng có thể ở trong lòng người khác cười như thế mà không phải chỉ với mỗi mình. Trong lòng khủng hoảng, nghĩ đến nếu nói cho cha mẹ Diệu Sư, họ sẽ ngăn cản em ấy, sau đó Diệu Sư sẽ giống như trước kia, sẽ ở bên cạnh mình.
Không nghĩ em ấy sẽ bỏ nhà đi, nhiều năm như vậy, không có tin tức gì.
Từ khi đó, cảm tình của bản thân với Diệu Sư giống như cây cối gặp mưa thuận gió hòa, sinh trưởng tốt tươi, nhưng chính mình đã mất đi tư cách ở bên cạnh em ấy.
Vì sao khi có được thì mình lại không quý trọng, để đến khi mất đôi rồi mới hối tiếc thì đã muộn rồi?
Hình ảnh Diệu Sư đứng bên cạnh Bạch Tiểu Sao thật hài hòa, hơn nữa Đậu Đậu lại có gương mặt của Vũ Phi và Diệu Sư, hài hòa đến mức làm cho người ta đố kị. Đậu Đậu thật đáng yêu, nhìn gương mặt cô bé lại nhớ đến Vũ Phi và Diệu Sư năm nào, nắm tay Bạch Tiểu Sao, giống như là người một nhà vậy. Hình ảnh đẹp đẽ hạnh phúc như vậy, sao mình lại thấy chói mắt thế?
Hình ảnh kia khắc quá sâu vào trí nhớ, cho nên khi nhìn thấy người kia với Bạch Tiểu Sao ở quán ăn mới có thể tiến đến nói chuyện.
Cái gì mất đi rồi thì vĩnh viễn sẽ không quay về nữa, đó là sự trừng phạt đối với chính bản thân mình. Không thể quên được, điều đó giống như là vết thương không ngừng rỉ máu, nhắc nhở chính mình đã sai lầm thế nào.
Kỳ thật, kết quả như vậy cũng không tồi, đâu đã vào đấy. Hoàng Diệu Sư có cuộc sống riêng, có người mà cậu ấy yêu.
Mà chính mình – Phùng Nam dập điếu thuốc đứng lên, liếc mắt nhìn Lâm Hán Huy ngồi ở sô pha xem báo, cũng nên có cuộc sống của mình.